Chờ một ngày nắng

Quyển 1 - Chương 4: Những điều bất ngờ

Mặc dù Thẩm Quân Tắc có ý nghĩ kích động muốn “nhét Tiêu Tinh vào bao tải ném ra khỏi trái đất”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chiều hôm sau anh vẫn bực tức lái xe đến cửa khách sạn.

Lần trước ở sân bay đã vì sai sót mà đắc tội với Tiêu Tinh, nếu lần này lại đắc tội với cô trong thân phận của Jesen thì anh sợ rằng cô nàng này nhất thời kích động sẽ lấy dao gọt hoa quả đâm vào ngực mình.

Huống hồ chuyện đau đầu vẫn còn ở phía sau. Ông nội yêu quý Tiêu Tinh giống như cháu gái của mình. Cho dù anh không sợ đắc tội với Tiêu Tinh thì vẫn phải suy nghĩ đến cảm giác của ông nội mắc bệnh cao huyết áp…

Đột nhiên Thẩm Quân Tắc phát hiện, từ sau khi Tiêu Tinh xuất hiện, những tháng ngày bình yên phẳng lặng của anh bắt đầu biến thành nước sôi lửa bỏng, lúc thì núi tuyết tan chảy, lúc thì núi lửa phun trào, vô số kích thích dữ dội lúc nào cũng thử thách giới hạn chịu đựng của anh, các dây thần kinh trong não gần như đều căng lên, bất kỳ lúc nào cũng có thể đứt “phựt”, trước một hành động bất ngờ nào đó của Tiêu Tinh.

Thẩm Quân Tắc lái xe đến cửa khách sạn trong tâm trạng rất không vui vẻ. Tiêu Tinh đã đứng chờ ở đó từ rất lâu. Hôm nay cô lại mặc chiếc váy liền trắng muốt, đuôi váy có những hoa văn nhỏ hình gợn sóng, chiếc kẹp tóc màu xanh da trời đơn giản kẹp một phần tóc mái lên đỉnh đầu, để lộ cái trán nhẵn bóng. Nhìn từ xa, cái vẻ ngây thơ trong sáng ấy… khiến người ta “choáng ngợp”.

Nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ thục nữ ấy của cô, Thẩm Quân Tắc luôn có cảm giác ảo mộng tiêu tan như “sét đánh ngang đầu”.

Ấn tượng đầu tiên của một người với người khác rất quan trọng. Hình ảnh đáng sợ của Tiêu Tinh đã bám rễ trong lòng anh bắt đầu từ cái hôm anh nhìn thấy cô lớn tiếng chửi rủa mình. Cho dù bây giờ cô có hiền dịu đến đâu đi chăng nữa thì Thẩm Quân Tắc vẫn không thể chấp nhận được sự chênh lệch về tâm lý này.

Huống hồ tính cách của cô, quả thực là… rất trừu tượng.

Quả nhiên, Tiêu Tinh trừu tượng vừa nhìn thấy Thẩm Quân Tắc là cười tít mắt chạy lại. Tốc độ ấy có thể sánh ngang với thỏ. Bật nhảy đến trước mặt Thẩm Quân Tắc, cô phanh kít một cái, vui vẻ nói: “Thật vui vì anh đã đến, tôi cứ sợ anh cho tôi leo cây!”.

“… Sao có thể thế được”. Thẩm Quân Tắc hơi sầm mặt xuống.

Tiêu Tinh vội vàng nói: “Đùa thôi! Sao anh có thể cho tôi leo cây được. Chúng ta mau đi thôi, đến quán cà phê, tôi đã đặt chỗ rồi”.

“… Ừ”.

Thẩm Quân Tắc nhăn mặt, bước lại mở cửa xe cho cô, Tiêu Tinh vội vàng chui vào trong xe, nhanh chóng thắt dây an toàn. Thẩm Quân Tắc đi sang bên kia, đang định mở cửa lên xe thì nghe thấy cách đó không xa đột nhiên vang lên mấy tiếng chụp ảnh tách tách, lại còn lẫn với tiếng thì thào bàn tán:

“Nhìn thấy chưa, người đàn ông đứng ở cửa chẳng phải là Thẩm Quân Tắc sao?”.

“Đúng rồi đúng rồi, sau khi tốt nghiệp mình không nhìn thấy anh ta nữa, trước đây hồi còn ở trường anh ta rất nổi tiếng, thường xuyên nhìn thấy anh ta trong những buổi lễ trao giải của trường”.

“Đúng vậy, hồi ấy mình rất tôn sùng anh ta, còn muốn theo đuổi anh ta cơ. Đáng tiếc anh ta là người lạnh lùng, đã từ chối rất nhiều cô gái. Mình sợ cũng bị như thế nên không dám hành động, chỉ có thể bóp chết mối tình thầm lặng với anh ta ngay từ khi còn trong trứng nước”. Giọng nói của cô gái nghe có vẻ vô cùng ai oán.

“Thật không ngờ, vừa tốt nghiệp là anh ta đã thay đổi, lăng nhăng bên ngoài, lén lút giấu người tình trong khách sạn”.

“Còn gì nữa, cô gái kia rất xinh đẹp, trông có vẻ rất trong sáng, hình như cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, vẫn còn là sinh viên… Haizz, thời đại này sao đàn ông lại đê tiện đến thế nhỉ?”.

“Không sai, ngay cả cô bé sinh viên trong sáng như thế mà còn ra tay được, anh ta cũng thật độc ác”.

“Thật bất lương, đúng là đồ thú đội lốt người”.

“Đột nhiên mình phát hiện năm ấy yêu thầm anh ta đúng là có mắt như mù”.

“May mà cậu kịp thời từ bỏ, nếu không thì không biết anh ta sẽ cắm cho cậu bao nhiêu cái sừng”.

“…”.

Thẩm Quân Tắc đứng im bất động, im lặng một lúc rất lâu, đến cuối cùng ngay cả cơ thịt cũng tê liệt.

Nghe thấy tiếng bàn tán xa dần, cơn tức giận từ gan bàn chân xông lên toàn thân, trái tim sắp biến thành khinh khí cầu phình to đến cực điểm.

Họ đang nói cái gì vậy? Tiêu Tinh là tình nhân mà anh chứa trong khách sạn? Nói anh ra tay với một cô bé sinh viên trong sáng, là tên thú đội lốt người bỉ ổi hạ lưu?

Thôi xin, hai người đó mù hay sao? Trông Tiêu Tinh giống con cừu non trong sáng vô tội lắm sao? Cô ta hoàn toàn là con hổ cái miệng nam mô bụng bồ dao găm đấy ạ!

Thẩm Quân Tắc không kìm được sa sầm mặt xuống nhìn Tiêu Tinh đang cười toe toét trong xe.

Quả nhiên người con gái này là sao chổi của anh, tiếng tăm lừng lẫy mà anh đã cố gắng duy trì bao nhiêu năm trong trường đã bị hủy hoại như thế này. Mấy cô gái kia là những cô nàng lắm điều nổi tiếng trường đại học S. Anh có thể tưởng tượng thông tin này sẽ nhanh chóng truyền đến các diễn đàn trong trường… Được lắm, anh lại sắp nổi tiếng rồi.

Thượng đế phù hộ, ngày hôm nay Tiêu Tinh đừng có làm chuyện gì thách thức giới hạn chịu đựng của anh, nếu không sự tu dưỡng tốt đẹp của anh sẽ bị hủy hoại trong một sớm một chiều. Anh thật sự không muốn thuê sát thủ để giải quyết cô gái này!

Lúc lên xe, sắc mặt của Thẩm Quân Tắc rất khó coi. Tiêu Tinh nhìn anh, không kìm được quan tâm hỏi: “Anh sao vậy, khó chịu à?”.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, khẽ nói: “Không sao”, sau đó miễn cưỡng khởi động xe trước ánh mắt lo lắng của Tiêu Tinh.

Nghe giọng nói cố gắng kìm nén của anh, dường như trong lòng có một nỗi đau khổ rất lớn mà không thể bày tỏ được, Tiêu Tinh không kìm được lo lắng nói: “Nếu thấy khó chịu thì uống chút thuốc đi, tôi có một người chị em tốt học ngành y, cô ấy đã từng nói với tôi đừng có coi thường những triệu chứng nhỏ. Nếu bị cảm cúm mà không chữa thì có thể biến thành viêm phổi. Nếu đau dạ dày mà cứ mặc kệ thì có thể bị viêm loét dạ dày. Nếu đau bụng mà mặc kệ thì có thể bị thủng ruột”, ngừng một lát cô nói tiếp, “Bây giờ anh… thấy đau ở đâu?”.

“…”. Thẩm Quân Tắc không còn gì để nói với cô, nhân tiện không còn gì để nói với người chị em đó của cô. Anh đau đầu, đau đầu, được chưa?

“Anh khó chịu ở đâu, hay là đến viện khám xem thế nào. Cứ cau mày chịu đựng như thế không khỏi được đâu”.

“…”. Đầu như muốn nổ tung!

“Hay là tôi gọi điện thoại cho Tạ Ý nói là hôm nào đó chúng ta diễn màn kịch này sau, anh đến bệnh viện khám trước đã, để bác sĩ truyền nước cho anh…”.

“Đủ rồi, đừng nói nữa!”. Thẩm Quân Tắc khó chịu ngắt lời cô, giọng nói không mấy vui vẻ, quay đầu sang đang định nổi nóng với cô nhưng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và bị tổn thương của cô.

“Tôi… tôi nói sai gì sao?”.

Nhìn vẻ mặt sợ hãi đến ngây ngô của cô, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy mềm lòng. Đúng là không biết phải làm thế nào với cô gái này! Lúc nãy nổi nóng với cô ta quả thật là rất mơ hồ, thậm chí còn làm mất đi phong độ vốn có của mình.

“…”. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống quay đầu nhìn về phía trước, cố tình thờ ơ với vẻ mặt buồn rầu của Tiêu Tinh, khẽ giải thích, “Lúc lái xe tôi không thích nói chuyện với người khác. Có chuyện gì khi nào xuống xe rồi nói”.

“Ồ!”. Sắc mặt của Tiêu Tinh nhanh chóng trở lại bình thường, cô mỉm cười gật đầu, “Tôi hiểu rồi, anh chuyên tâm lái xe đi, tôi không làm phiền anh nữa, an toàn là quan trọng nhất. Lái xe mà phân tâm thì sẽ hại mình hại người”.

Nói xong cô ngậm miệng không nói gì nữa, tiện tay lấy cuốn tạp chí đọc say sưa.

…Dễ bị lừa vậy sao? Thẩm Quân Tắc nhìn dáng vẻ say sưa đọc tạp chí của cô qua gương chiếu hậu, chốc chốc lại thấy cô che miệng cười khúc khích khi đọc những câu chuyện thú vị trên tạp chí, càng nhìn càng thấy cô rất ngốc… rất ấu trĩ… rất vô vị… rất trừu tượng…

Thấy cô cứ ngồi đó tự mua vui cho mình, Thẩm Quân Tắc nắm chặt vô lăng, ngay cả mạch máu cũng hằn lên.

Tâm trạng của anh đúng là phức tạp đến khó có thể hình dung được, lúc nào cũng nghĩ mình sắp bị cô giày vò đến phát điên. Từ khi gặp cô nàng khác người này đến nay, lúc thì bực tức, lúc thì phiền muộn, lúc thì ăn năn, lúc thì hối hận, phần lớn thời gian dở khóc dở cười, phần ít thời gian muốn khóc mà không có nước mắt.

Nếu không giải quyết cô nàng phiền phức này thì có lẽ mấy hôm nữa anh sẽ phải vào bệnh viện tâm thần mất.



Nửa tiếng sau, cuối cùng hai người cũng đến quán cà phê đã đặt trước.

Quán cà phê này nằm cạnh bãi cỏ xanh mướt gần công viên, trước cửa còn có vòi phun nước nho nhỏ, những hạt nước trong veo nhảy nhót theo tiếng nhạc, tạo thành những hình thù đẹp mắt. Quán cà phê có hai tầng, đại sảnh ở tầng dưới rực sáng ánh đèn, cạnh quầy bar còn bày rất nhiều cây cảnh, thậm chí có thể nhìn thấy những giọt sương long lanh óng ánh đọng trên lá. Đi theo cầu thang khắc hoa văn lên tầng hai, không gian càng đẹp mắt hơn tầng một, ánh đèn màu tím làm tăng thêm cảm giác thần bí. Những chiếc ghế mây xinh xắn trông thật dễ chịu và đầy phong cách.

Vừa vào phòng, hơi lạnh của điều hòa lẫn với mùi thơm nồng của cà phê xông lên mũi, bên tai còn vang lên tiếng đàn piano du dương, không hổ là không gian lý tưởng cho những đôi tình nhân hẹn hò.

Chỉ có điều, cùng Tiêu Tinh sánh vai bước vào quán cà phê tình nhân nổi tiếng này, bị ánh mắt mập mờ của những nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm khiến Thẩm Quân Tắc cảm thấy rất kỳ quặc. Ngay cả tay của cô gái này anh còn chưa chạm vào thì đã bị người ta hiểu lầm là tên thú đội lốt người bỉ ổi hạ lưu, đúng là vụ án oan uổng nhất trong năm!

Mang trong mình tâm trạng kỳ quặc này bước đến chỗ đã đặt trước thì nhìn thấy một chàng trai đang ngồi đó, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh ta ngồi im bất động, yên lặng ngắm nhìn những đám mây ở phía chân trời, giống như một nhà thơ chất chứa nỗi u buồn.

Thẩm Quân Tắc không kìm được run run khóe miệng. Cái tay Tạ Ý này học đóng phim đến tẩu hỏa nhập ma rồi sao? Uống cà phê mà cũng cần phải làm ra vẻ “cao siêu” thế này sao?

Tạ Ý nghe thấy tiếng động, vội vàng bước ra khỏi trạng thái diễn xuất đầy mê đắm trở về với hiện thực, ngoảnh lại nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Tiêu Tinh, vẻ mặt giống như gặp ma giữa ban ngày, miệng há hốc như quả trứng ngỗng.

Đây là thể loại gì vậy?

Tạ Ý vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, Thẩm Quân Tắc đã vờ làm ra vẻ dịu dàng kéo ghế cho Tiêu Tinh để cô ngồi xuống.

Tiêu Tinh rất linh hoạt, vội vàng giả bộ ngọt ngào, ngoảnh đầu mỉm cười với anh, “Cảm ơn anh”.

Thẩm Quân Tắc bị nụ cười ngọt ngào ấy làm cho sững sờ. Nhưng… màn kịch tình nhân giả này vẫn phải tiếp tục diễn. Thế nên anh mỉm cười với Tạ Ý, giơ tay ra: “Chào anh, tôi là Jesen, bạn trai của Tiêu Tinh”.

Tạ Ý có chút hoài nghi nhìn Tiêu Tinh.

Tiêu Tinh vội vàng nói: “Làm gì thế, tưởng em tìm người đóng giả bạn trai để lừa anh không bằng ý? Anh yên tâm, Jesen đúng là bạn trai của em, chúng em đã ở bên nhau hai năm rồi, tình cảm rất tốt”.

Nói rồi còn quay sang nháy mắt với Thẩm Quân Tắc.

Thẩm Quân Tắc gật đầu một cách sâu sắc, “Ừ, chúng tôi đúng là người yêu”.

Nhưng trong lòng không kìm được bực tức, đúng là đã coi thường Tiêu Tinh, cô nói dối rất mau mồm mau miệng, sắc mặt không hề thay đổi. Cứ tưởng chỉ anh biết diễn kịch, thì ra cô cũng là cao thủ. Nếu không phải vì hiểu lầm trước đó, không biết chừng hai người còn có thể cọ sát tài nghệ diễn xuất?

Tạ Ý vẫn tỏ ra hoài nghi. Điều này cũng khó trách, ngày hôm qua người đàn ông ngồi đối diện này còn bảo anh ta đóng giả làm anh trai của A Kiệt để lừa Tiêu Tinh, thoắt một cái đột nhiên biến thành bạn trai của Tiêu Tinh, ai cũng khó mà tin được.

Thấy hai người ngồi cạnh nhau rất giống vợ chồng, Tạ Ý không kìm được hỏi: “Hai người quen nhau như thế nào? Một người ở Trung Quốc, một người ở Mỹ, lại ở bên nhau hai năm? Lẽ nào hai người yêu nhau bằng tinh thần cách hai nửa địa cầu?”.

Tiêu Tinh tiếp tục bịa: “Yêu qua mạng”.

Thẩm Quân Tắc quyết định cúi đầu nhìn menu để duy trì vẻ điềm tĩnh của mình.

Chẳng qua anh chỉ là đạo cụ mà thôi, đạo cụ không cần nói quá nhiều. Chỉ cần nghe cô bịa, xem cô nàng có giấc mơ phong phú này có thể bịa ra câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa như thế nào. Chắc không thể nói anh là ma cà rồng mấy nghìn năm tuổi như lúc ở trên máy bay chứ?

Nghe Tiêu Tinh nói câu ấy, sắc mặt của Tạ Ý cũng vô cùng mơ hồ. Trong lòng anh ta, Tiêu Tinh là một cô bé hồ đồ. Anh luôn nghĩ rằng bao nhiêu năm nay cô chỉ phát triển IQ chứ không phát triển EQ, nói với cô về chủ đề đàn ông thậm chí khiến anh ta có cảm giác có tội vì làm hư một cô gái nhỏ.

Không ngờ thoắt một cái cô bé này lại chạy theo mốt, chơi trò yêu qua mạng?

Theo anh ta được biết, những cô gái trò chuyện qua webcam đều rất bốp chát, một số người thậm chí chỉ mặc bikini bật webcam rồi… khụ khụ…

Tạ Ý không kìm được liếc nhìn Tiêu Tinh, có dùng sét đánh chết anh ta, anh ta cũng không thể tưởng tượng được Tiêu Tinh đã tạo ra mối tình qua mạng như thế nào.

Tiêu Tinh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Ý, không kìm được cười nói: “Làm gì mà cười khó coi như vậy? Em không phải là loại đã quá lứa lỡ thì tùy tiện tìm người chat webcam trên mạng đâu, em và Jesen quen nhau trong game online, anh đừng dùng cái tư tưởng mờ ám ấy để đánh giá bọn em”. Thẩm Quân Tắc xiết chặt tay, chằm chằm nhìn menu. Game online, cái cớ này rất hay, còn hơn cả câu chuyện võ hiệp và câu chuyện về ma cà rồng.

Lúc ấy Tạ Ý mới thở phào, “Ồ, game online, cái này… còn đáng tin”.

“Đúng, là thật đấy”, Tiêu Tinh cười và nói, “Anh còn nhớ Vệ Nam và Kỳ Quyên chứ?”.

“Nhớ chứ, từ hồi cấp hai ba người lúc nào cũng dính lấy nhau”.

Tiêu Tinh nói tiếp: “Có một kỳ nghỉ hè, ba đứa bọn em thấy nhàm chán nên cùng nhau chơi trò game online có tên là ‘Mộng Lí Giang Hồ’. Vệ Nam chọn làm dược sư. Kỳ Quyên thì biến thái, chọn làm thích khách. Còn em, thao tác không giỏi nhưng cứ nhất định chọn nhân vật khó hơn là pháp sư. Lúc chọn ngành nghề đã bị bộ trang phục lộng lẫy của pháp sư làm cho mê hoặc”.

“Ừ…”. Tạ Ý có thể tưởng tượng được thảm cảnh khi Tiêu Tinh làm pháp sư, có thể tưởng tượng được bi kịch khi cô bị quái vật truy sát hết lần này đến lần khác.

“Vệ Nam tìm được một ông chồng trong game nhưng hắn đúng là tên cặn bã, hắn lấy trộm hết tiền và đồ của Vệ Nam, lại còn tự ý ép cô ấy phải ly hôn. Em và Tiểu Quyên tức quá, hạ lệnh toàn quân truy sát hắn”.

Tạ Ý có thể tưởng tượng được cảnh tượng hoành tráng khi ba cô gái vác đao truy sát gã đàn ông cặn bã, gật đầu với vẻ mặt phức tạp, “Ba người bọn em… quả thực là không thể đắc tội”.

Tiêu Tinh nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Có một lần em đang trồng rau ở ngoài đồng thì gặp tên khốn đó. Em điên tiết xông lên, muốn giết hắn, báo thù cho Vệ Nam…”.

“Kết quả em bị hắn giết?”. Tạ Ý hùng hồn nói.

Tiêu Tinh căm phẫn gật đầu, “Vốn dĩ em đã lên kế hoạch là đẩy ngã hắn rồi đánh chết hắn, kết quả em vẫn chưa ra tay… hắn đã đẩy em ngã trước”.

“Khụ khụ…”.

Tạ Ý không kìm được ho vài tiếng để giấu đi nỗi kích động muốn bật cười đến điên cuồng.

Khóe miệng của Thẩm Quân Tắc cũng run run, menu đã giở đến cuối rồi lại lật lại từ đầu. Thời đại này làm đạo cụ không dễ dàng chút nào. Mỗi câu nói của Tiêu Tinh đều giống như cầm dao cứa vào thần kinh của anh. Có phải đầu óc của cô gái này bị dị tật bẩm sinh không? Vì sao anh thấy toàn thân cô toát lên khí chất khiến người ta dở khóc dở cười.

Tiêu Tinh tiếp tục căm phẫn nói: “Cái tên cặn bã ấy, hắn lại chạy đến giết em! Trò chơi này cài đặt chết rồi có thể sống lại tại chỗ, nhưng sau khi sống lại chỉ có 10% lượng máu, em vừa sống lại hắn lại giết em, rồi lại sống lại, hắn lại giết em, hắn đã ngồi bên cạnh em, chờ rồi giết, chờ rồi giết, chờ rồi giết suốt nửa tiếng!”.

“Khụ khụ…”. Tạ Ý sờ mũi, đồng cảm hỏi: “Sau đó thì sao?”.

Hai mắt Tiêu Tinh sáng lên, “Lúc ấy đột nhiên có một thích khách xuất hiện, anh ấy chỉ cần một chiêu đã đẩy ngã tên khốn kia, sau đó đứng cạnh em, đợi tên khốn kia sống lại, anh ấy lại giết hắn, lại sống lại, lại giết, báo thù cho em”.

“Người đó, chính là Jesen”. Tiêu Tinh nhìn Jesen đang cúi đầu xem menu bên cạnh, vờ làm ra vẻ ngọt ngào và nói, “Em rất thích tính cách căm ghét cái xấu như kẻ thù của anh ấy”.

Thẩm Quân Tắc biết thân biết phận làm đạo cụ, tiếp tục giữ im lặng.

Anh chính là thích khách đã bảo vệ bên cạnh Tiêu Tinh, báo thù cho cô, nhân tiện ăn miếng trả miếng với người đàn ông kia? Ý tưởng này… anh rất không hài lòng. Nếu thật sự là anh, anh tuyệt đối sẽ không cứu Tiêu Tinh, anh sẽ cùng người đàn ông kia liên thủ giết chết cô mới đúng.

“Bọn em thường cùng nhau làm nhiệm vụ trong game, em dần dần phát hiện hình như mình đã thích anh ấy. Có điều lúc ấy anh ấy ở nước ngoài, em cũng không nghĩ nhiều. Không ngờ về sau anh ấy đi công tác ở thành phố B, còn hẹn gặp em”. Tiêu Tinh không cười nữa, nghiêm túc nói, “Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy em đã biết, anh ấy chính là người mà em đang tìm”.

Tôi đúng là người mà cô đang tìm, người mà cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Quân Tắc thầm nhịn cười, học dáng vẻ của Tiêu Tinh, nghiêm túc đặt menu lên bàn.

“Thế về sau thế nào?”. Tạ Ý hứng thú hỏi đến cùng.

“Chúng tôi ở bên nhau”. Thẩm Quân Tắc nói.

Tiêu Tinh mỉm cười nhìn Thẩm Quân Tắc, gật đầu tán thành, “Lần này cũng vì anh ấy mà em mới đến New York”.

Lúc ấy Tạ Ý mới giật mình tỉnh ngộ, nói với Thẩm Quân Tắc: “Anh được đấy, đã dỗ dành Tiêu Tinh của chúng tôi đến New York, anh thật là có bản lĩnh”.

Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói: “Vốn dĩ tôi muốn vì cô ấy mà về nước làm việc nhưng Tiêu Tinh nói cô ấy muốn sang đây du học”.

Tiêu Tinh vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, em cũng muốn ra ngoài học hỏi. Dù sao thì hai người ở bên nhau, ở đâu cũng được”.

Tạ Ý ngưỡng mộ nói: “Tình cảm của hai người thật đẹp”, ngừng một lát, đột nhiên anh ta hỏi, “Đúng rồi, lúc nào kết hôn?”.

Mặt Tiêu Tinh biến sắc, rõ ràng là chưa từng nghĩ đến cách ứng phó với vấn đề này.

Thẩm Quân Tắc vẫn bình thản như không có chuyện gì, khóe môi khẽ nhếch lên toát ra vẻ dịu dàng khiến người ta ngạc nhiên. Anh nhìn Tiêu Tinh, khẽ nói: “Bây giờ vẫn sớm, đợi sau khi cô ấy tốt nghiệp, chúng tôi sẽ kết hôn”.

Tiêu Tinh sững người, nhất thời khó có thể thích ứng được vì “đạo cụ im lặng” này đột nhiên nói ra những lời tình cảm như vậy. Có điều cô nhanh chóng trở lại với ý thức tự giác của một diễn viên, gật đầu phụ họa: “Ừ, chúng em định chờ em tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn, ha ha, còn phải vài năm nữa, không vội, không vội”.

Sao lại có cảm giác “chồng tung vợ hứng” thế nhỉ? Khụ khụ, chắc chắn là cô đã nghĩ nhiều rồi. Quả nhiên không thể xem nhẹ anh chàng Jesen này, kỹ thuật diễn xuất cứ phải gọi là đẳng cấp, không nhìn thấy một chút bất thường nào trên khuôn mặt của anh ta. Nụ cười mang theo vẻ chiều chuộng thậm chí khiến Tiêu Tinh có ảo giác anh ta thật sự rất yêu mình.

Huống hồ Tạ Ý là người ngoài.

Chả trách Tạ Ý không nghi ngờ nữa, tài diễn xuất của Thẩm Quân Tắc quá xuất sắc.

Tuy đã thành công che mắt được Tạ Ý nhưng rất kỳ lạ, Tiêu Tinh luôn có cảm giác trong lòng có chút không thoải mái. Anh ta có thể diễn cái vai xa lạ này một cách hoàn mỹ như thế, nếu anh ta có dã tâm lợi dụng cô, không biết chừng cô bị anh ta lừa lúc nào cũng không biết, lại còn ngây ngô giúp anh ta đếm tiền.

Thực ra, sở dĩ Tiêu Tinh có thể kể câu chuyện trong game một cách lưu loát như thế là vì quả thực chuyện này đã xảy ra với cô, có điều cô đã sửa lại một vài tình tiết quan trọng. n nhân cứu mạng xuất hiện lúc ấy hoàn toàn không phải là nam thích khách phóng khoáng mà là nữ sát thủ biến thái Kỳ Quyên.

Tiêu Tinh vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng khốc liệt khi Kỳ Quyên dùng hai lưỡi dao sáng bóng đâm vào người tên cặn bã kia hết nhát này đến nhát khác. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tim đập chân run… Kỳ Quyên học luật nhưng động tác hành vi lại rất giống bác sĩ thú y.

Cuối cùng đã dùng câu chuyện game online có sửa chữa che được mắt Tạ Ý, Tiêu Tinh vừa thở phào thì đột nhiên nghe thấy Tạ Ý nói: “Đúng rồi, cuối tuần này hai người đến dự hôn lễ của tôi nhé”. Nói rồi còn nở nụ cười thành khẩn, lấy hai tấm thiệp cưới trong túi.

Tiêu Tinh lặng lẽ cúi đầu xuống, cầm menu mà lúc nãy Thẩm Quân Tắc vừa cầm, từ từ mở ra xem.

Tâm trạng của cô rất rối bời.

Thú thực nếu không phải vì EQ của Tạ Ý quá thấp, cô rất muốn tham dự hôn lễ, chúc mừng chị Minh Huệ. Dù sao thì chị Minh Huệ là người chị mà cô rất thích, Tạ Ý cũng coi là người bạn thanh mai trúc mã bao nhiêu năm của cô.

Nhưng điểm đáng sợ nhất của Tạ Ý không phải ở chỗ EQ của anh ta thấp mà là ở chỗ chúng ta vĩnh viễn không thể lường trước được, một người phút trước vẫn còn bình tĩnh như anh ta, không biết phút sau có đột nhiên gào thét hay không?

Thần tượng của anh ta chính là giáo chủ thét gào Mã Cảnh Đào.

Đó là hôn lễ, bao nhiêu người nhìn vào, ngộ nhỡ anh ta gây ra chuyện gì, tội danh “yêu thầm anh ta bao nhiêu năm” của Tiêu Tinh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Cô cũng không muốn vì sự xuất hiện của cô mà hôn lễ của chị Minh Huệ biến thành trò hề.

Nhưng lúc này nhìn thấy Tạ Ý đưa tấm thiệp cưới bằng hai tay, ánh mắt chân chân nhìn cô, cô cũng không tiện nói, “Em sợ anh lắm, em không dám đi”.

Tiêu Tinh không biết phải làm thế nào, không kìm được quay sang nhìn Thẩm Quân Tắc. Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu nhìn cột, rõ ràng là anh ta không muốn đi.

Tạ Ý tiếp tục cười nói: “Không phải lo đâu, hôn lễ của bọn anh không đông lắm, phần lớn đều là những bạn du học sinh trong nước, còn có rất nhiều bạn học ở trường đại học T. Thời gian cử hành hôn lễ là mười giờ sáng chủ nhật, không đến nhà thờ bày vẽ hình thức nữa, thuê khách sạn mở tiệc chúc mừng. Tiêu Tinh, em là bạn thân nhất của anh, bây giờ tình cảm cũng có chỗ gửi gắm rồi, anh rất mừng cho em. Anh sẽ đặc biệt chuẩn bị chỗ ngồi và kẹo cưới cho hai người”.

Nghe anh ta nói như vậy thật sự Tiêu Tinh có chút xúc động. Nhớ lại cảnh tượng hồi nhỏ Tạ Ý giúp cô đánh những thằng con trai bắt nạt cô, bao nhiêu năm nay tuy không quen với hành vi tác phong của anh ta nhưng anh ta đối với cô là thật lòng.

Cả đời người cũng chỉ kết hôn một lần, Tạ Ý mời chân thành như vậy, bạn bè bao nhiêu năm, không đi cũng thật không nể mặt…

Tiêu Tinh quyết chí giơ tay nhận tấm thiệp trên tay anh ta. Cô nắm chặt tay, nói như đang thề thốt: “Được! Nhất định bọn em sẽ đến đúng giờ để chúc mừng hai người!”.

Thẩm Quân Tắc không kìm được khẽ ho một tiếng.

Ý kiến của anh… cô nên hỏi mới đúng? Rõ ràng là anh đã ngoảnh đầu đi tỏ ý mình không muốn, thế mà cô vẫn còn nhận lời, lại còn nói “bọn em”, nhân tiện lôi anh vào. Cô còn coi anh là “đạo cụ” thật, muốn lôi đến đâu thì lôi? Cảm giác bị cô tùy tiện điều khiển không vui chút nào.

Tiêu Tinh nghe thấy anh ho, lúc ấy mới nhớ ra mình đã bỏ qua ý kiến của đạo cụ, vội vàng cười và nói: “Đúng rồi, có thể là hôm ấy Jesen bận, có lẽ…”.

Tạ Ý ngắt lời cô, cau mày nói với Thẩm Quân Tắc: “Chuyện gì quan trọng đến đám cưới của bạn cũng không thể tham dự? Những dịp vui như đám cưới, những đôi tình nhân nên xuất hiện cùng với nhau, sao có thể thiếu anh được, người anh em”. Nói rồi còn giơ tay vỗ vai Thẩm Quân Tắc, bày tỏ sự thân thiện.

Cái tiếng “người anh em” nghe thật thuận miệng, khiến lông tơ trên lưng Thẩm Quân Tắc dựng đứng, không kìm được cau mày. Thấy ánh mắt cầu cứu của Tiêu Tinh đang hướng về phía mình, lúc ấy anh mới gượng nói: “… Để tôi xem thế nào”.

“Thế mới đúng chứ, nhất định anh phải đến đấy”. Tạ Ý cười nói, “Tôi hy vọng hôm ấy hai người có thể nắm tay xuất hiện, dù sao thì hai người cũng sắp kết hôn rồi, nhân tiện lây chút không khí. Đúng rồi, chuyện tình yêu qua mạng của hai người tôi thấy rất hiếm có, Tiêu Tinh, em kể tỉ mỉ cho anh nghe đi…”.

Tiêu Tinh vội mỉm cười: “A, em vào nhà vệ sinh đã”.

Cô ta chạy còn nhanh hơn cả thỏ, rõ ràng là không bịa được nữa liền ném đống đổ nát cho mình.

Thẩm Quân Tắc nhìn hình bóng nhanh chóng biến mất của cô, vẻ mặt hơi khựng lại. Trước ánh mắt chăm chú của Tạ Ý, anh không kìm được mỉm cười đầy ẩn ý.

Lúc ấy Tạ Ý mới nghiêm túc nói: “Cô ấy đi rồi, anh cũng nên nói thật với tôi rồi chứ? Anh bảo tôi đóng giả Thẩm Quân Tắc lừa cô ấy làm gì?”. Anh ta ngừng một lát rồi bổ sung, “Tiêu Tinh là bạn thân nhất của tôi, anh đừng có làm chuyện gì có lỗi với cô ấy”.

Thấy Tạ Ý đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong lòng Thẩm Quân Tắc cảm thấy rất nực cười. Anh im lặng một lúc rồi mới thản nhiên nói: “Chuyện này nói ra thì rất dài”.

Thẩm Quân Tắc bắt đầu tiếp tục bịa chuyện trong đầu. Dù sao thì từ lúc anh lên kế hoạch lừa Tiêu Tinh anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần quả cầu tuyết này càng lăn càng to. Điều không thể ngờ là vô tình mời Tạ Ý đến diễn kịch, kết quả đắp quả cầu tuyết thành người tuyết.

“Khụ Khụ”, Thẩm Quân Tắc lấy giọng, bắt đầu hoàn thiện câu chuyện của Tiêu Tinh, “Thực ra người cứu cô ấy trong game ngày hôm ấy không phải là tôi mà là bạn của tôi, Thẩm Quân Tắc”. Giọng nói của Thẩm Quân Tắc vô cùng bình tĩnh, nét mặt cũng vô cùng nghiêm túc, khiến người ta không có một chút lý do nào để nghi ngờ.

“Tôi và Thẩm Quân Tắc cùng chơi Mộng Lí Giang Hồ, về sau vì công việc bận rộn cậu ấy không chơi nữa, tôi liền lấy tài khoản của cậu ấy chơi tiếp. Tôi phát hiện trong list bạn thân của cậu ấy có Tiêu Tinh, ngày nào lên mạng cô ấy cũng chào tôi. Tôi không kìm được đáp lại cô ấy vài câu, dần dần thân nhau”.

Thẩm Quân Tắc ngừng một lát, thấy Tạ Ý đang chăm chú lắng nghe, thế nên anh tiếp tục bịa: “Hai năm trước, tôi về nước hẹn gặp cô ấy. Chúng tôi có cảm tình với nhau nên đã chính thức đến với nhau. Chuyện này tôi giấu không nói với Thẩm Quân Tắc. Tiêu Tinh cũng tưởng rằng tôi chính là người lúc đầu đã cứu cô ấy. Chuyện đổi tài khoản tôi không nói rõ với cô ấy, sợ sau khi phát hiện ra, Thẩm Quân Tắc sẽ để lộ chuyện này khiến cô ấy tức giận, vì thế tôi mới không để Thẩm Quân Tắc thật xuất hiện trước mặt cô ấy”.

“Thế vì sao anh không nói rõ với người anh em của anh? Lẽ nào còn sợ anh ta vung dao cướp người yêu của anh?”. Tạ Ý tỏ vẻ hoài nghi.

“Thực tế là… tôi đã cướp người yêu của cậu ấy trước”. Thẩm Quân Tắc không kìm được sờ mũi. Dù sao thì đã có nhiều tội danh như vậy rồi, không sợ cái tội cướp người yêu này, “Lúc ấy Quân Tắc có cảm tình với Tiêu Tinh, chỉ là tình cảm của họ vừa mới nảy mầm, Quân Tắc vì bận việc không thể chơi game được nữa. Tôi dùng tài khoản của cậu ấy cướp Tiêu Tinh. Nếu cậu ấy biết, có thể sẽ trở mặt với tôi”.

“Chuyện này… quả thực có chút khó xử”.

Thẩm Quân Tắc nói tiếp: “Thực ra tôi vốn không muốn để ý đến Tiêu Tinh nhưng từng hành vi từng lời nói của cô ấy đều thách thức giới hạn của tôi”.

“Thế là anh phát hiện mình không kìm nén được và đã yêu cô ấy? Vì thế anh đóng giả làm chủ nhân của tài khoản lừa Tiêu Tinh? Lại còn mượn cớ đi công tác, chạy về nước gặp cô ấy, củng cố tình cảm?”.

Thẩm Quân Tắc gật đầu một cách rất sâu xa, “Đúng là như vậy”.

Lúc ấy Tạ Ý mới tỉnh ngộ, “Anh đối với cô ấy đúng là nặng tình, vì cô ấy mà ngay cả anh em cũng mặc kệ. Tục ngữ nói anh em như chân tay, đàn bà như quần áo, cho dù có bị tàn phế cũng không thể khỏa thân, anh cũng đồng ý với quan điểm này sao?”.

“Không sai”. Thẩm Quân Tắc nhìn anh ta với ánh mắt tán đồng, khẽ nói, “Tuy chuyện đã qua đi hai năm rồi nhưng tôi không muốn sự xuất hiện của Thẩm Quân Tắc làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa tôi và Tiêu Tinh. Chuyện này mong cậu giữ bí mật giúp tôi”.

“Thì ra là vậy”. Tạ Ý gật đầu. “Tiêu Tinh là người yêu hận rõ ràng, nếu biết ngay từ đầu tôi đã lừa cô ấy, nhất định sẽ rất tức giận. Nhưng tôi thật sự không kìm lòng được”.

Tạ Ý đồng cảm nói: “Không kìm lòng được yêu cô ấy cũng không phải lỗi của anh”.

Thẩm Quân Tắc đau khổ ngoảnh mặt đi.

Tạ Ý nhìn anh bằng ánh mắt đồng cảm với người anh em gặp nạn, “Dù sao thì hai người đã yêu nhau hai năm, anh chàng Thẩm Quân Tắc kia chỉ cứu cô ấy trong game, trong lòng cô ấy, chắc chắn là anh quan trọng hơn. Đừng lo lắng, chuyện này tôi sẽ không nói với cô ấy”.

Thấy Tiêu Tinh đang đi về phía này, Thẩm Quân Tắc vội vàng tổng kết, “Chuyện giữa tôi và cô ấy tôi sẽ xử lý êm đẹp”.

“Tôi tin anh, người anh em”. Tạ Ý xúc động vỗ vai Thẩm Quân Tắc, “Anh đối với cô ấy quả thực là… rất nặng tình, vì cô ấy mà đắc tội với cả bạn bè”.

Đúng lúc ấy Tiêu Tinh đi đến cạnh chiếc bàn, Thẩm Quân Tắc ga lăng đứng dậy, ân cần kéo ghế cho cô.

Động tác nhỏ này khiến Tạ Ý càng xúc động hơn. Anh ta không kìm được nói với Tiêu Tinh: “Tiêu Tinh à, Jesen đối với em thật sự là tốt đến mức không còn gì để nói, em nhất định phải biết trân trọng, đừng làm gì có lỗi với anh ấy, nghe rõ chưa?”.

Tiêu Tinh không hiểu gì hết, thấy Thẩm Quân Tắc ngồi bên cạnh đang mỉm cười dịu dàng với mình, không kìm được run run nói: “Vâng… em, em sẽ làm như vậy”.

Cuối cùng đã lừa được Tạ Ý nhưng không chỉ một mình Tiêu Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường về nhà, Tiêu Tinh nắm chặt tấm thiệp mời trong tay, có chút bất an khi hỏi: “Đúng rồi, ngày cử hành hôn lễ anh có thể đi cùng tôi không? Tôi sợ Tạ Ý nghi ngờ”.

Thẩm Quân Tắc chắc chắn nói: “Yên tâm, một mình cô đi, cậu ta sẽ không nghi ngờ đâu”.

Tiêu Tinh gật đầu nhưng lại nghi ngờ hỏi: “Lúc nãy anh đã nói gì với anh ta?”.

“Chỉ là nói kỹ hơn về quá trình chúng ta quen nhau trong game thôi”. Thẩm Quân Tắc bình thản nói.

“Hi hi, anh lợi hại thật, trông anh ta có vẻ rất tin”. Tiêu Tinh cười nói, “Lần này thật sự rất cảm ơn anh, hình như tôi lại nợ anh một mối ân tình”.

“Đừng khách sáo”. Thẩm Quân Tắc khẽ nhếch mép, “Ân tình sẽ có cách trả lại, chẳng phải sao?”.

Nhìn nụ cười của anh ta, Tiêu Tinh bỗng chốc có chút sững sờ. Người đàn ông này bình thường lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc lạnh lùng, thỉnh thoảng cười cũng rất đẹp trai. Chỉ là nụ cười của anh ta tuy đẹp nhưng lại khiến Tiêu Tinh thấy lạnh ở cổ, dường như có ảo giác mình sắp bị sa vào bẫy của anh ta.

“Sau này có chuyện gì cần cô giúp, hy vọng cô có thể ra tay giúp đỡ”. Thẩm Quân Tắc mỉm cười, thái độ rất vui vẻ.

“Không vấn đề, anh giúp tôi nhiều như vậy, có chuyện gì cần tôi giúp xin cứ nói, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối”.

Tiêu Tinh đã mơ hồ bán mình như thế mà không hề phát hiện ánh mắt mà người đàn ông bên cạnh nhìn cô qua gương chiếu hậu bỗng trở nên thâm sâu.

Chủ nhật là hôn lễ của Tạ Ý và Minh Huệ, nếu Tiêu Tinh đã nhận lời tham gia hôn lễ, vậy thì nên chuẩn bị chút quà. Tuy bây giờ “mốt” mừng tiền nhưng cô nghĩ rằng món quà mà mình chuẩn bị bằng tấm lòng của mình sẽ ý nghĩa hơn. Dù sao thì mấy ngày này cô cũng không có việc gì làm, thế nên cô đã đi dạo một vòng quanh khu phố người Hoa, mua một đống bút vẽ và màu vẽ, muốn tự tay vẽ một bức tranh tặng họ làm kỷ niệm.

Đây cũng là thứ duy nhất mà cô có thể làm tốt được.

Tiêu Tinh từ nhỏ đã thích vẽ tranh, tác phẩm đầu tiên của cô là con vịt vẽ bằng phấn năm cô ba tuổi. Bắt đầu từ mẫu giáo cô đã được học ở lớp mỹ thuật, học khoảng mười năm, thời gian còn lại thì tô tô vẽ vẽ trong vở, đến bây giờ những cuốn vở vẽ của cô đã chất đống trong nhà.

Về sau vì kỳ thi đại học đáng ghét, bà mẹ đáng sợ của cô đã cất tất cả những dụng cụ vẽ của cô vào thùng và khóa lại, khiến cô ngứa ngáy chân tay. Trong một lần thi thử, câu hỏi cuối cùng quả thực không biết trả lời thế nào, cô liền vẽ hình mặt mèo lên giấy thi, bị cô giáo điểm danh phê bình, lại còn dán bài thi sau cánh cửa, dùng bút đỏ viết “kiệt tác của Tiêu Tinh” cho mọi người chiêm ngưỡng.

Thực ra lúc bị mọi người vây quanh chỉ trỏ trong lòng cô rất buồn. Đăng ký vào học viện mỹ thuật luôn là mơ ước của cô, đáng tiếc là cánh tay nhỏ bé của cô không thể chọi lại được với đôi chân của mẹ, thêm vào đó là đôi chân của bố. Cô chưa kịp phản kháng thì đã bị ép học đại học ngoại thương.

Bây giờ nghĩ lại trong bốn năm học ở đại học ngoại thương, ôm một đống kinh tế học, nhìn những chữ tiếng Anh và công thức khiến người ta hoa mắt, đúng là những ngày tháng khổ sở đến cùng cực.

Sắp đến cuối tuần, Tiêu Tinh tranh thủ vẽ vài ngày, cuối cùng đã vẽ xong bức tranh ấy, lại còn ký tên đóng dấu ở góc trái, mang đi nẹp, mua một chiếc hộp tinh xảo đóng gói.

Tiêu Tinh rất hài lòng, lúc ấy mới yên tâm đặt bức tranh cạnh gối, đi ngủ sớm, định là sáng mai sẽ dậy sớm một chút để đến tham dự hôn lễ.

Thực tế chứng minh, quả thực Tiêu Tinh đã đánh giá thấp khả năng ngủ của mình, một người có thể ngủ mười mấy tiếng trên máy bay như cô, sao có thể thức dậy đúng giờ trong trường hợp không có điện thoại báo thức?

Mơ mơ hồ hồ bị điện thoại bàn đánh thức, Tiêu Tinh mở mắt nhìn đồng hồ treo tường, chết rồi, đã chín giờ rồi.

Hôn lễ bắt đầu lúc mười rưỡi?! Cô lại không biết đường, căn cứ vào mức độ lạc đường của cô thì tuyệt đối không thể đến đúng giờ…

Điện thoại vẫn đang reo, Tiêu Tinh vội vàng nhấc máy: “Tạ Ý à? Xin lỗi! Em dậy muộn rồi, bây giờ em xuống dưới bắt taxi đi đây, anh nói cho em biết địa chỉ cụ thể…”.

“Là tôi”. Giọng nói trầm lắng pha chút khó chịu ngắt lời cô.

“Ặc… Jesen?”. Nghe thấy giọng nói của anh ta, Tiêu Tinh luôn có ảo giác như đang mơ.

“Mau đi rửa mặt đi, tôi đưa cô đi”. Thẩm Quân Tắc khẽ nói.

“Ồ…”. Giọng nói của anh ta như có sức mạnh chỉ đạo cô hành động. Tiêu Tinh nhanh chóng ngoan ngoãn đặt máy xuống, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt theo chỉ thị của anh ta, sau đó mặc quần áo rồi đi xuống.

Đến tận khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cô mới hoàn toàn tỉnh táo, nghĩ đến mấu chốt của vấn đề…

Chẳng phải anh ta nói không đi sao? Vì sao đột nhiên lại thay đổi? Thực ra Thẩm Quân Tắc không muốn làm người tốt, rỗi rãi không có việc gì làm nên đưa Tiêu Tinh đi tham gia hôn lễ gì đó. Huống hồ Tạ Ý đã nói khách mời của đám cưới lần này chủ yếu là những du học sinh trong nước. Hồi còn đi học, anh đã từng làm hội trưởng hội du học sinh của trường đại học S, những người biết anh nhiều không kể xiết. Anh đưa Tiêu Tinh đi, há chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Gặp một người, hỏi một câu “Quân Tắc, lâu lắm không gặp”. Gặp một người khác, lại hỏi một câu “Sau khi tốt nghiệp, công việc của hội trưởng Quân Tắc vẫn thuận lợi chứ?”. Đến lúc đó không biết chừng Tiêu Tinh tiện tay với một ly rượu vang là có thể nhuộm màu cho bộ quần áo của anh… Hoặc là giống như lúc ở sân bay, hét lên một câu kinh thiên động địa: “Thẩm Quân Tắc, anh là đồ lừa đảo!”.

Anh có thể tưởng tượng âm lượng khi Tiêu Tinh hét lên câu đó thậm chí có thể làm cho nóc nhà chấn động nhẹ, đồng thời khiến tất cả mọi ánh nhìn tập trung lên người anh trong nháy mắt.

Sau đó anh liền trở thành kẻ lừa đảo.

Những người có mặt ở đó tuyệt đối sẽ tưởng tượng đủ kiểu. Rốt cuộc anh đã lừa cô gái này cái gì? Lừa tiền? Lừa sắc? Trí tưởng tượng phong phú, nội dung linh tinh lộn xộn, tuyệt đối sẽ không thân thiện chút nào.

Trong hôn lễ của người khác mà nổi tiếng hơn cả chú rể hoàn toàn không phải là chuyện hay ho gì. Phá hoại không khí vui vẻ trong đám cưới cũng rất vô đạo đức.

Vì thế Thẩm Quân Tắc đã sớm chuẩn bị tâm lý không tham dự đám cưới này.

Nhưng kế hoạch đã thay đổi. Tối hôm ấy, đột nhiên anh nhận được thư của một người bạn thân gửi tới. Vì viết sai một chữ trong địa chỉ, bị gửi trả lại rồi lại gửi tới nên anh nhận được chậm một tuần. Người gửi thư là Minh Huệ.

Mở bì thư mới thấy đó là một tấm thiệp cưới.

Thẩm Quân Tắc không kìm được nở nụ cười. Minh Huệ là một trong số ít bạn khác giới của anh, là một người kín đáo nhưng làm việc rất có nguyên tắc. Hồi học đại học, anh và Minh Huệ đã từng làm việc trong hội du học sinh, hai người rất hợp nhau, nói chuyện khá ăn ý. Thẩm Quân Tắc biết cô thích một anh chàng chẳng ra làm sao, anh thấy tiếc cho cô nhưng cũng khâm phục sự cố chấp của cô.

Bây giờ mối tình lắm gian truân của cô cuối cùng đã đơm hoa kết trái, là một người bạn, dĩ nhiên Thẩm Quân Tắc rất mừng cho cô.

Thẩm Quân Tắc cúi đầu mở tấm thiệp nhưng bị bốn chữ phía sau làm cho chói mắt: Chú rể: Tạ Ý

“…”. Anh phát hiện, lại một lần nữa anh không thể hình dung được tâm trạng của mình.

Hôn lễ của Minh Huệ, anh mà không đi thì quả thực là không hay cho lắm.

Nhưng điều khó xử là Tạ Ý lại là bạn thanh mai trúc mã của Tiêu Tinh, nếu đến đó, chuyện anh là Quân Tắc tuyệt đối sẽ không giấu được. Nhưng nếu anh không đi, chắc chắn anh chàng Tạ Ý sẽ tò mò hỏi đến cùng, chỉ hai câu là Minh Huệ có thể làm lộ thân phận của anh. Sau đó Tiêu Tinh sẽ trải qua quá trình kinh ngạc – sững sờ – phẫn nộ – bùng phát, tái hiện lại giả thiết lúc nãy.

Và thế là anh coi như xong.

Thẩm Quân Tắc càng nghĩ càng thấy bực tức. Dường như bắt đầu từ khoảnh khắc không còn cách nào khác phải lừa Tiêu Tinh, anh đã tự đào một cái hố trước mặt mình, bây giờ càng đào càng to, đã có quy mô của một ngôi mộ.

Đúng là hoang đường, Tạ Ý mà anh nhờ là bạn thanh mai trúc mã của Tiêu Tinh, vợ sắp cưới của Tạ Ý lại là người bạn thân thiết của anh, trước đây không thấy người Trung Quốc ít như thế này, vì sao bây giờ đi đâu cũng gặp?

Thẩm Quân Tắc nghĩ trước nghĩ sau, quyết định gọi điện thoại nói với Minh Huệ một tiếng, nhưng đúng lúc quan trọng thì lại không liên lạc được. Không còn cách nào khác, anh đành phải đưa ra quyết định sẽ lộ mặt trước khi hôn lễ chính thức bắt đầu, sau đó tìm cớ chuồn đi.

Lúc ấy ít người, lại đeo kính râm, đi bằng cửa sau cũng khá an toàn.

Haizz, tham gia hôn lễ của bạn mà cứ như là đi ăn trộm, đều là do sao chổi Tiêu Tinh ban tặng. Thẩm Quân Tắc nhanh chóng phóng xe đến khách sạn, đỗ xe xong, anh đặc biệt đưa Tiêu Tinh vào theo lối cửa bên.

Vừa vào cửa đã thấy đại sảnh treo đầy bóng bay màu hồng phấn, phía dưới trải thảm đỏ, trên bàn còn bày một dãy hoa hồng rất rực rỡ, toàn hội trường được bày biện rất lịch sự và vui tươi.

Bây giờ mới là chín giờ mười phút, còn hơn một tiếng nữa mới đến lúc hôn lễ bắt đầu, khách khứa vẫn chưa đông lắm, chỉ có dăm ba người tụ tập chuyện trò. Thẩm Quân Tắc vờ làm ra vẻ vô tội, cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói với Tiêu Tinh: “Chúng ta đến sớm quá”.

Tiêu Tinh nghi ngờ hỏi: “Vậy sao? Tôi còn tưởng sẽ đến muộn cơ…”.

Thẩm Quân Tắc ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Cô đứng chờ ở đây một lúc, tôi lên trên tìm Tạ Ý”.

Tiêu Tinh gật đầu: “Được”.

Thẩm Quân Tắc phóng xe như bay khiến cô có chút chóng mặt, bây giờ vẫn còn cảm giác như đang đi trên mây, tư duy hoàn toàn không theo kịp, anh ta nói gì cô cũng đều đồng ý theo phản xạ.

Đột nhiên Tiêu Tinh ngoan như vậy khiến Thẩm Quân Tắc thấy có chút kỳ lạ. Nhìn kỹ… mới phát hiện cô vẫn còn đang ngái ngủ, hoàn toàn chìm trong trạng thái mộng du.

Thôi được, không thể tính toán với vua mộng du.

Thẩm Quân Tắc kéo cô sang bên cạnh, tránh ánh mắt của mọi người rồi chạy thẳng lên tầng hai, gõ cửa phòng trang điểm của cô dâu.

Quả nhiên Minh Huệ đang ở trong đó làm những bước chuẩn bị cuối cùng, lớp trang điểm trên khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết, khoác trên mình bộ váy cưới trắng muốt, toát lên những đường nét gợi cảm, trông cô khác hoàn toàn so với lúc bình thường. Thẩm Quân Tắc thoáng nhìn không nhận ra, sững người một lúc, thấy Minh Huệ đứng dậy, mỉm cười nhìn anh: “Quân Tắc? Sao cậu đến sớm thế?”.

Nụ cười ấy đúng là rực rỡ đến chói mắt, người con gái sắp kết hôn quả nhiên là hạnh phúc đến nỗi khiến người khác phải ghen tỵ.

“Chúc mừng hạnh phúc”.

“Cảm ơn”.

Thẩm Quân Tắc sờ mũi, đi đến trước mặt cô, hạ thấp giọng nói: “Mình… còn có chuyện muốn nói với cậu”.

Thẩm Quân Tắc cố gắng dùng giọng điệu thật bình tĩnh, nhanh chóng thuật lại một lượt quá trình mình và Tiêu Tinh quen nhau cùng với những chuyện ly kỳ xảy ra sau đó, cuối cùng bổ sung, “Trước mặt cô ấy, cậu đừng gọi mình là Quân Tắc là được”.

Minh Huệ nhìn anh chằm chằm một lúc rất lâu, cuối cùng không kìm được, ôm bụng cười ngả nghiêng.

“Ha ha ha, cậu cũng có ngày hôm nay, khụ khụ, Quân Tắc à, lần đầu tiên nhìn thấy cậu thảm hại như thế này, cậu, cậu, cậu, buồn cười quá…”.

Minh Huệ cười đến nỗi thở không ra hơi, sắc mặt của Thẩm Quân Tắc càng lúc càng khó coi, không kìm được tức giận nói: “Cậu cười cái gì? Buồn cười lắm à?”.

Minh Huệ ấn ngực ho vài tiếng, lúc ấy mới nhịn được cười, nghiêm túc nói: “Mình không cười cậu, thật đấy, mình không cười cậu. Mình đang cười Tiêu Tinh… ha ha ha, đáng yêu quá đi mất. Cô bé Tiêu Tinh này, mấy năm không gặp mà vẫn như vậy”.

“Đáng yêu?”. Thẩm Quân Tắc cau mày, nhìn Minh Huệ với ánh mắt như nhìn quái vật, “Cậu thấy cô ta đáng yêu?”.

“Đúng vậy, cô bé ấy rất thú vị, trước đây hồi học đại học, lần nào ở cùng cô ấy là chắc chắn lại có chuyện cười. Tiếp xúc với cô ấy nhiều rồi cậu cũng sẽ thích cô ấy”. Minh Huệ nói đầy ẩn ý.

“Mình… sẽ… thích cô ta?”. Thẩm Quân Tắc tỏ ra căm ghét, “Đừng đùa nữa, mình hận một nỗi không thể cách xa cô ta mười mét. Mình ghét nhất là cái tính cách ấy của cô ta!”. “Haizz, đừng có nói tuyệt đối như thế”. Minh Huệ cười nói, “Dù sao thì cái tính ngang bướng của cậu, có thích cũng sẽ không thừa nhận. Mình thấy bây giờ cậu đã bắt đầu để ý đến cô ấy rồi, suốt ngày xoay quanh cô ấy, vì cô ấy mà tâm tư không được thoải mái, đúng không?”.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc rất lâu rồi mới đau khổ ngoảnh mặt đi, sa sầm mặt xuống, ném lại một câu rồi quay người đi ra ngoài.

“Cậu và Tạ Ý, đúng là một cặp trời sinh!”. Bị Minh Huệ trêu chọc một hồi khiến tâm trạng của Thẩm Quân Tắc càng bực bội hơn. Anh lầm lì đi xuống dưới, muốn đưa Tiêu Tinh lên trên nhưng phát hiện cô không đứng ở chỗ cũ. Cái đồ ngốc này không phải lại lạc đường rồi chứ? Đúng là một phút cũng không thể an phận được!

Thẩm Quân Tắc hùng hùng hổ hổ quay người tìm cô, vừa ngoảnh đầu đã nhìn thấy một người ngoại quốc đứng cách đó không xa đang nói chuyện với Tiêu Tinh. Tuy không nghe thấy họ nói gì nhưng nhìn vẻ ngượng ngùng của Tiêu Tinh là biết cô lại gặp phải tình huống không thể ứng phó.

Thẩm Quân Tắc đi về phía ấy, khí thế chèn ép khiến người bạn quốc tế kia không kìm được ngoảnh đầu nhìn anh.

Dường như Tiêu Tinh cảm nhận được hơi lạnh bên cạnh, vội vàng ngoảnh đầu lại. Vừa nhìn thấy Thẩm Quân Tắc, cô đã nở nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng chạy lại như nhìn thấy phao cứu sinh, kéo tay Thẩm Quân Tắc đi đến trước mặt người đó, mỉm cười giới thiệu: “This is my boyfriend, Jesen”.

Toàn thân Thẩm Quân Tắc bỗng chốc đông cứng.

Bàn tay bị cô nắm chặt có chút cảm giác nóng rát mơ hồ, nhiệt độ kỳ diệu này thông qua làn da nhạy cảm truyền vào tận trong tim, hóa thành ngọn lửa tức giận bùng cháy. Tùy tiện nắm tay anh như thế này, cô coi anh là đạo cụ thật sao?

Anh chàng da đen đối diện nghe thấy lời giới thiệu của Tiêu Tinh, sắc mặt kỳ lạ giống như gặp ma giữa ban ngày.

Tiêu Tinh tiếp tục giới thiệu, “This is Jack”.

“Nice to meet you, Jack”. Thẩm Quân Tắc lầm lì nói.

Anh chàng da đen thấy hai người nắm tay nhau, có chút ngượng ngùng sờ mũi, quay người chuồn đi.

Lúc ấy Tiêu Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng buông tay đạo cụ Thẩm Quân Tắc, cười nói: “Anh chàng này đúng là khiến tôi sợ hết hồn, lúc nãy anh ta chắn đường tôi, cứ bắt tôi phải làm bạn gái của anh ta, còn nói cái gì mà tình yêu sét đánh. Tôi đoán anh ta giống Tạ Ý, là nhân tài của giới diễn viên!”.

“…”. Thẩm Quân Tắc im lặng không nói gì.

“May mà anh kịp thời xuất hiện giải vây, nếu không tôi không biết phải làm thế nào”. Tiêu Tinh nhìn anh đầy cảm kích.

“Lên trên đi, Minh Huệ đang đợi cô”. Thẩm Quân Tắc quay người bước đi, sắc mặt rất khó coi.

Tiêu Tinh vẫn chưa phát hiện ra sự bất thường của anh, đi theo anh, tiếp tục nói: “Anh bạn quốc tế này đúng là hào hùng, cứ quấn lấy tôi nói không ngớt. Anh ta tên là Jack, thần tượng yêu thích nhất là thuyền trưởng Jack trong bộ phim Cướp biển vùng Caribe. Anh ta lại còn làm đầu mì tôm xòa xuống là vì muốn giống với thần tượng. Tôi thấy cái đầu mì tôm ấy của anh ta…”.

Thẩm Quân Tắc quay lại, lạnh lùng ngắt lời cô, “Cô đúng là có khả năng thu hút sinh vật kỳ quái”.

Tiêu Tinh sờ đầu, cười khì khì rồi nói: “Đúng vậy, tôi cũng thấy thế”.

Cô không nghe ra đây là châm biếm sao? Lại còn ở đó cười? Tưởng anh khen cô chắc?

Cũng không biết từ lúc nào, càng thấy cô cười vui vẻ như thế, nỗi tức giận trong lòng Thẩm Quân Tắc càng lớn. Lúc nãy mơ hồ bị cô lôi đi làm đạo cụ, còn anh chỉ có thể như một thằng ngốc để mặc cho cô nắm tay phối hợp diễn xuất. Lúc nãy tim đập nhanh hơn một chút, chắc chắn là vì quá tức giận!

Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ nhịn nhục để bất kỳ ai sắp đặt như thế này! Ở bên cạnh Tiêu Tinh khiến anh nghĩ rằng dường như IQ của mình hạ xuống mức ngu ngốc giống như cô!

Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không kìm được ngoảnh đầu lại gườm gườm nhìn cô.

Tiêu Tinh vốn đang vui vẻ đi lên trên, đột nhiên bị anh lườm, giật nảy mình, bất chợt dừng bước. Vì quán tính, chân vấp vào cầu thang, sắp lăn xuống dưới. Thẩm Quân Tắc nhanh tay nhanh mắt, giơ cánh tay, vội vàng ôm eo cô.

Có lẽ vì quá mạnh tay, Tiêu Tinh bị anh kéo vào lòng.

Thẩm Quân Tắc cau mày, cúi đầu hỏi: “Cô không sao…”.

Chữ “chứ” vẫn chưa bật ra khỏi miệng, đúng lúc ấy Tiêu Tinh ngẩng đầu, bất chợt chạm vào môi anh.

“…”.

Thẩm Quân Tắc hóa đá tại chỗ, toàn thân cứng đờ như một pho tượng.

Hai người môi kề môi, trợn mắt nhìn đối phương. Ánh mắt của Thẩm Quân Tắc giống như đang nhìn kẻ thù giết cha. Còn ánh mắt của Tiêu Tinh thì kinh ngạc đến nỗi dường như nhìn thấy một con rồng lửa.

Không khí kỳ lạ lan ra xung quanh…

Rất lâu sau đó, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói rất chói tai: “Khụ khụ, Tiêu Tinh à, anh biết tình cảm của hai người rất tốt… Nhưng, hai người có thể thân mật ở chỗ khác được không, đây là cầu thang, bao nhiêu người đang nhìn kìa.

Lần này thì Tạ Ý hoàn toàn tin “tình cảm tốt đẹp” của họ. Tất cả mọi người đứng dưới nhìn đều tin “tình cảm tốt đẹp” của họ.

Thậm chí còn có một số tiếng bàn tán quen thuộc vang lên.

“Haizz, xem ra lần trước chúng ta đoán nhầm rồi, cô gái này không phải là tình nhân, mà là bạn gái của anh ta”.

“Đúng vậy, đưa người ta đến hôn lễ, lại còn hôn cô ấy trước mặt mọi người, thật không ngờ, tảng núi băng ngàn năm không đổi Thẩm Quân Tắc này lúc tan chảy lại nồng nàn như lửa, nồng nàn như lửa”.

Sắc mặt của Thẩm Quân Tắc có chút nhợt nhạt, liếc mắt nhìn xuống dưới…

Từng khuôn mặt quen thuộc đang nhìn anh với những ánh mắt phức tạp. Người quen nhìn với ánh mắt tươi cười, người lạ nhìn với ánh mắt tò mò, mấy người bạn thân nhìn với ánh mắt hăm hở trước nỗi đau của người khác, thậm chí còn có em trai Thẩm Quân Kiệt, ánh mắt đau đớn như bị ruồi bay vào miệng.

Đáng sợ nhất là ông lão đứng bên cạnh em trai của anh, ánh mắt hiền từ, vuốt râu cười tít mắt.

Xong rồi… Thế giới của anh hoàn toàn sụp đổ.

Vốn dĩ muốn kín đáo gặp Minh Huệ trước hôn lễ rồi kiếm cớ chuồn đi, kết quả đột nhiên trở thành tiêu điểm bị mọi người chú ý, hơn nữa lại còn trong tư thế thân mật này.

Thượng Đế ơi, hãy giáng một tia sét xuống người anh, nhân tiện đánh chết sao chổi Tiêu Tinh này đi!