Chờ Hừng Đông

Chương 58: Lão đại thực sự quá lớn

Vương Vu Dạng sờ cái đầu xù của cún con, nó nũng nịu cọ cọ.

Mặt mày Hùng Bạch chù ụ như oán phụ: "Sữa Bò ơi là Sữa Bò, ai là người mỗi sáng hót phân cho con, ai là người mỗi ngày đếm từng viên thức ăn cho con ăn? Ai sợ con nhớ mẹ lại phải chạy đi mua sữa bột với ti giả cho con? Ai? Cái đứa nhóc vô lương tâm này!"

Đôi mắt cún con híp híp lại cọ vào lòng bàn tay Vương Vu Dạng, ngoan ngoãn dễ thương vô cùng.

Tính nhẫn nại và khả năng chịu đựng của Vương Vu Dạng rất kém, anh không thích chó mèo, phiền phức, từ sau khi rước về nhà anh cũng không để ý tới, Tiểu Bạch vẫn luôn là người chăm sóc.

Bây giờ Hà Trường Tiến đã chết, nó giống như đứa con cậu ta để lại trần thế này vậy.

Vương Vu Dạng thở dài, xa lạ ôm lấy cún con.

Chu Dịch nhìn người đàn ông nọ ôm chó ra phòng khách, mặt tối sầm.

Hùng Bạch cười hề hề: "Lão đại, có phải anh đang nghĩ là mình không bằng một con chó đúng không?"

Chu Dịch liếc cậu nhóc một cái.

Hùng Bạch bất chợt như bị nhét đầy băng lạnh vào cổ họng, cả người cậu nhóc run lên, nhưng vẫn mạnh miệng trề môi: "Nói thật còn không cho nói."

Có tiếng nói vọng vào từ phòng khách: "Tiểu Bạch, có nước sôi không?"

Hùng Bạch nói to: "Cháu không biết."

Chu Dịch đến nhà bếp xem ấm nước, rỗng không, hắn chờ Tiểu Bạch vào, nói: "Sau này nước không còn nhớ nấu."

Hùng Bạch nghe lão đại chỉ trích, chu mỏ dẩu môi "Vâng" một tiếng.

Cái đồ trọng sắc khinh bạn!

Chu Dịch đun nước hâm cháo, nói với Tiểu Bạch đang vào phòng: "Cảnh sát giám định được gì từ dịch nhầy trong phòng vệ sinh của Hà Trường Tiến?"

Hùng Bạch ngã vào mấy con gấu bông trên giường: "Gen cá, tế bào."

Cậu nhóc vớ một con thỏ bông đeo nơ nhét vào ngực, tì cằm lên: "Có một loại thuốc nữa."

Chu Dịch nhướn mày: "Thuốc?"

"Đúng vậy." Hùng Bạch nói, "Báo cáo giám định của cảnh sát vẫn chưa có, em có cảm giác là một loại thuốc ức chế nào đó, Hà Trường Tiến phải dựa vào loại thuốc đó để duy trì sự sống."

"Giám đốc của Thẩm Thị, Lưu gì đó?"

Chu Dịch nói: "Lưu Phong."

"Đúng đúng, Lưu Phong." Hùng Bạch ngáp một cái, "Hà Trường Tiến không có thuốc sẽ giống như hắn, tập tính sinh hoạt sẽ phát sinh thay đổi, nếu không cẩn thận sẽ mọc ra vảy cá, cả cơ thể tiết ra dịch nhầy."


"Nhưng Hà Trường Tiến khác với Lưu Phong, đáng sợ hơn rất nhiều. Trong cơ thể Lưu Phong chỉ xét nghiệm ra ký sinh trùng, không có DNA của ếch, bộ gen tế bào vẫn chưa bị phá hủy, vẫn còn là một con người, cho nên cảnh sát mới có thể nghĩ theo hướng thôi miên."

"Hà Trường Tiến thì..."

Hùng Bạch tỏ vẻ "Anh biết rồi đó".

Chu Dịch cau mày, từ đó suy ra được trình tự của ba thí nghiệm.

Người ở chỗ Tôn Thành Chu là vật thí nghiệm sớm nhất, tiếp đó là Hà Trường Tiến, rồi đến Lưu Phong.

Chỉ cần Chu Dịch suy đoán ra hướng nghiên cứu cuối cùng của thí nghiệm, hắn sẽ nghĩ đến người đàn ông trong phòng khách nọ, cảm giác giận dữ và khủng hoảng ngày càng dâng lên mãnh liệt.

Hùng Bạch không phát hiện ra lão đại kỳ lạ, nói tiếp: "Đáng tiếc Hà Trường Tiến đã nổ tung, phần thi thế góp nhặt lại không còn giá trị giám định."

Cậu nhóc dừng lại một lúc, rầu rĩ nói: "Lão đại, em không làm chiếc điện thoại kia được."

Chu Dịch lời ít ý nhiều: "Tiếp tục."

"..."

"Em thật sự rất sợ phải đối chọi với não bộ của mấy tên nhà khoa học điên, chơi không nổi. Em mới mười chín tuổi, đã phải tìm dầu gội với sản phẩm chăm sóc chống rụng tóc rồi, bà cha nó."

Hùng Bạch kêu gào than khóc thấu trời xong, ôm thỏ lăn lộn trên giường: "Cơ mà hôm qua hôm qua em đã nói sẽ đào ra căn cứ thí nghiệm, chắc chắn sẽ làm đến cùng."

Chu Dịch nói: "Bớt thức khuya lại."

Hùng Bạch rơm rớm nước mắt: "Lão đại vẫn yêu em!"

Mặt Chu Dịch đầy ghét bỏ.

Hùng Bạch hừ hừ: "Lão đại, lúc này chú cần người bên cạnh, anh tận dụng cơ hội đi."

Chu Dịch không cảm xúc.

Hùng Bạch vẻ mẹ già lo lắng cho con cái, lải nhải càu nhàu: "Như thế không được, lão đại, anh như thế là không được rồi, như vậy không ổn."

Mặt Chu Dịch đen đi.

Hùng Bạch dáo dác nhìn lung tung: "Không bằng thế này, lão đại, chúng ta diễn một tí, để chú ăn chút giấm?"

Mặt Chu Dịch đen thành đáy nồi: "Tôi có thù oán với cậu?"

Hùng Bạch ngước mắt nhìn trần nhà: "Anh không muốn thử xem chú có quan tâm anh chút nào không?"

Chu Dịch nói: "Không cần thử."

"Vậy anh không muốn biết chú có dục vọng với anh hay không?" Hùng Bạch nháy nháy mắt, "Muốn ôm anh, hôn anh, làm..."

Cậu nhóc chớp mắt: "Có vẻ như không làm được."

Thái dương Chu Dịch giật giật.

Hùng Bạch dịch sát rìa giường, nằm sấp ra: "Chú cao bao nhiêu thế?"

Chu Dịch: "Chưa tới một mét tám."

"Chưa tới một mét tám..." Hùng Bạch lầm bầm, "Lão đại, anh một mét chín mươi đúng không?"

Chu Dịch nói: "Chín lăm."

Hùng Bạch một mét sáu mươi chín phẩy năm cắn răng ganh tị, tôi hận!

Cậu nhóc quay đầu sang: "Chiều cao và thể trạng kém thế kia, chú có cảm giác nguy hiểm quá mạnh, coi như có ý với lão đại cũng rất khó làm công tác tư tưởng." Một con sư tử hùng mạnh chưa được thuần hóa, mẹ nó ai lại không sợ?

Hơn nữa lão đại thực sự quá lớn.

Hùng Bạch cắn cắn môi, không biết chú đã đi WC với lão đại chưa nhờ.

Muốn xem biểu cảm của chú quá chừng.

Chu Dịch nửa ngày không tỏ vẻ gì, mãi sau mới mở miệng: "Cậu đang nghĩ gì?"

Hùng Bạch cười ha ha: "Không có gì ạ."

Cậu nhóc nghe tiếng cho sủa trong phòng khách, chuyển mạch suy nghĩ: "Em cũng rất thích Hà Trường Tiến."

"Vật thí nghiệm phải chịu đựng nhiều thứ như thế, chẳng trách anh ta lại gầy như vậy, cái chết với anh ta mà nói xem như một sự giải thoát."

"Cậu ngủ đi."

Chu Dịch mở cửa ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông nọ cuộn người trong sofa, cún con chui vào lòng anh, một lớn một nhỏ mỗi đầu một hướng.

"..."

Lúc Tiểu Khâu đến đây Vương Vu Dạng đang ăn cháo, hầm nhừ với khoai tây, thêm vào một muỗng mật ong, chín mềm thơm ngọt, có thể làm dịu bớt dạ dày đang đau đớn.

"Anh Vương..."

Mắt Tiểu Khâu sưng húp lên, đầu tóc hơi rối bù, dáng vẻ tiều tụy không tả nổi, dường như vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua.

Vương Vu Dạng để muỗng vào bát, bảo cô ngồi xuống nói chuyện.

Tiểu Khâu ngồi bên cạnh anh, hai mắt đỏ hoe: "Anh Vương, em phải đi."

Vương Vu Dạng có thể đoán được, cũng hiểu được: "Em tính đi đâu?"

"Em chưa nghĩ ra," Tiểu Khâu cúi thấp đầu xuống, "Em sẽ về nhà trước, em không muốn ở lại đây."

Nói đến nửa câu sau, giọng cô đã có chút nghẹn ngào.

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn thanh niên cao lớn đang giặt quần áo cho mình ngoài ban công, ánh mắt trở về trên cô gái trẻ tuổi: "Nếu muốn quay về thì quay về, qua một khoảng thời gian sẽ dễ chịu hơn đôi chút."

"Quá đột ngột," Vai Tiểu Khâu run lên, "Hôm qua chúng em còn nhắn Wechat, mọi thứ đều ổn, tại sao đột ngột lại... "

Vương Vu Dạng nói: "Đó là tai nạn."

Tiểu Khâu chìm trong cảm xúc đau đớn khổ sở, môi cũng run rẩy: "Tháng trước em tỏ tình với anh ấy, bị anh ấy từ chối. Em vẫn luôn biết tâm tư của anh ấy với em, anh ấy không nói, em lấy hết dũng cảm nói ra, không ngờ anh ấy phản ứng như vậy."

"Anh ấy hỏi em điều cơ bản nhất của hai người khi chung sống với nhau là gì? Em nói là tình cảm, thấu hiểu, bao dung... Em nói rất nhiều thứ, anh ấy đều nói không đúng."

"Anh ấy trả lời là khỏe mạnh."

Tiểu Khâu nói rồi, nước mắt rơi xuống lã chã.

"Lúc ấy em không nghĩ nhiều, em chỉ thấy rất buồn, đêm qua em thức trắng, em đã nghĩ rất nhiều. Anh Vương, có phải anh ấy bị bệnh gì không?"

"Cơ thể anh ấy vẫn rất tốt, cũng ít khi cảm sốt, em càng nghĩ càng cảm thấy không ổn..."

"Nửa tháng trước, anh ấy nói với em vài thứ rất kỳ lạ, đến giờ nghĩ lại chúng như một lời trăng trối."

Nửa tháng trước? Vương Vu Dạng trầm tư không nói gì, lúc đó vẫn chưa xảy ra hỏa hoạn.

Xem ra Hà Trường Tiến đã biết mình không sống được bao lâu từ sớm.

Hoặc là không muốn sống nữa, không thể chịu đựng nổi một cơ thể phải trải qua quá nhiều nỗi dằn vặt không ai hay biết.

Cậu trai trẻ đó thường ríu rít nói cười không thôi, cợt nhả vui đùa, nhưng thực tế cậu đã trải qua quãng đời đầy thăng trầm đau thương, luôn mong ước một cuộc sống bình dị và một mái nhà thuộc về riêng mình.

Cũng hy vọng nguyên chủ có thể như vậy.

Vương Vu Dạng rót cho Tiểu Khâu một ly nước, giúp cô chậm lại một chút.

Tiểu Khâu siết chặt ly nước trong tay: "Anh Vương, lần này em đến còn có một việc."

Vương Vu Dạng dựa lưng vào ghế: "Em nói đi."

"Có thể đưa Sữa Bò cho em không?" Tiểu Khâu sụt sịt, "Em muốn dẫn nó theo mình."

Vương Vu Dạng vẫn chưa tỏ thái độ, Hùng Bạch đã ôm cún con ra khỏi phòng: "Chị, không thể đưa Sữa Bò cho chị được."

Tiểu Khâu há miệng.


"Em có thể gửi ảnh cho chị mỗi ngày, video cũng được" Hùng Bạch hơi khom người, "Xin chị, em rất thích nó, những ngày qua nó cũng đã quen nơi này."

Tiểu Khâu nhìn cún con trắng trắng trong ngực cậu nhóc, trong giọng có tiếng nức nở: "Chị quá ích kỷ."

Hùng Bạch muốn nói, đã nghe cô tiếp tục: "Vậy sau này em gửi thật nhiều ảnh cho chị xem nhé."

Cậu nhóc gật đầu nghiêm nghị: "Dạ."

Tiểu Khâu đi rồi, Vương Vu Dạng cũng không còn khẩu vị gì trở về phòng.

Trên bàn là hợp đồng bảo hiểm tai nạn của Hà Trường Tiến, thẻ cùng với một tờ giấy, chỉ có dòng chữ.

- Anh Vương, cảm ơn anh.

Vương Vu Dạng mở ngăn kéo lấy chocolate, lúc ra khỏi nhà đứa trẻ nọ biết mình không thể trở về.

Lúc ấy huyền quan có phần tối tăm, anh không thấy rõ ràng, chỉ nghe được lời tạm biệt ấy nhẹ tênh hơn bất kỳ câu nói nào khác.

Cuộc sống mệt mỏi bao nhiêu đây...

Có giọt chất lỏng rơi xuống mặt bàn, vỡ tan ra. Vương Vu Dạng vô thức nhìn sang, sắc mặt khẽ đổi, anh đưa tay chạm lên mặt và mắt mình, mấy giọt nước nóng hổi tràn vào kẽ hở.

Vương Vu Dạng kinh ngạc, trong mắt đều là vẻ khó để tin được, đã rất nhiều năm rồi anh không rơi nước mắt, lần khóc lóc trước đây cũng là lần bị bắt cóc khi còn nhỏ.

Trước khi chết Vương Vu Dạng không quen Hà Trường Tiến, tổng cộng cũng chỉ vừa chung đụng nhau chưa đầy hai tháng.

Dù hai lần Hà Trường Tiến làm nọ là vì nguyên chủ, Vương Vu Dạng vẫn thực sự biết ơn cậu ta.

Vương Vu Dạng sẽ hoàn thành tâm nguyện của cậu ta, dùng tiền trong thẻ mua bảo hiểm cho cha mẹ, cũng chú ý giám sát chuyện bồi thường tai nạn.

Mà giữa hai người họ không có ràng buộc, cũng không có tình cảm sâu đậm.

Vương Vu Dạng nhìn giọt nước mắt rơi xuống trên tay mình, đây là ảnh hưởng bởi nguyên chủ, là tình cảm còn sót lại của người nọ với Hà Trường Tiến.

Trong lòng có cơn đau âm ỉ, Vương Vu Dạng ném chocolate đi, nhắm nghiền mắt hít thở, gương mặt trắng bệch đến mức không giống một người đang sống.

Hiện giờ tình cảm còn lại của nguyên chủ tràn ra, liệu có phần ký ức nào được khôi phục hay chăng?

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp đó là giọng của Chu Dịch: "Cha mẹ Hà Trường Tiến đến."

Vương Vu Dạng lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc đứng lên cơ thể sụp xuống, không chịu được phải ngồi trở về: "Tiểu Dịch, vào đây đỡ chú một chút."

Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, cửa đã bị mở ra.

Chu Dịch đưa tay đóng cửa lại, sải bước đi tới, nôn nóng hỏi: "Anh sao vậy?"

Vương Vu Dạng vịn lấy cánh tay của thanh niên nọ, hơi thở yếu ớt, sắc môi cũng trắng nhợt: "Đỡ chú lên giường nằm trước đã."

Chu Dịch bế anh lên.

"..." Mặt Vương Vu Dạng hơi tối lại, ra lệnh, "Thả xuống."

Chu Dịch càng ôm chặt hơn.