Chờ Hừng Đông

Chương 3: Đẹp thật

Chu Dịch bóp hai ngón tay, con rết vừa mới uốn tới ẹo lui phút chốc đã bất động. Hắn buông lỏng tay, con rết rơi xuống đất.

Vương Vu Dạng nhìn xác con rết trên nền nhà, nhìn qua bàn tay đã bóp chết nó, xanh mặt lùi về sau vài bước, miệng cắn cắn điếu thuốc: "Không bỏ vào chảo dầu chiên ăn à?"

Chu Dịch chế nhạo ngoảnh mặt làm ngơ.

Vương Vu Dạng lại nói: "Quên mất, mấy người các cậu bắt ăn sống được tại chỗ."

Cơ mặt Chu Dịch khẽ giật: "Trên tường còn."

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn thì thấy ngay hai con rết, một to một nhỏ. Anh khó khăn nuốt nước bọt, quay người chạy biến xuống tầng, vội vàng như muốn trốn.

Chu Dịch như không nhìn thấy, ngồi vào chiếc ghế kê bên cửa sổ kiểu Pháp, nghe thấy tiếng đóng mở cửa dưới nhà, khép mi chợp mắt.

Không lâu lắm sau đó, tiếng mở cửa lại xuất hiện.

Vương Vu Dạng mua hai bình xịt côn trùng về, xịt lung tung các góc tường. Anh nằm gục trên giường, nhìn căn phòng vẫn vô cùng lạ lẫm với mình sau hai ngày, bất giác ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại thì trời đã tối.

Cả căn nhà yên tĩnh, Vương Vu Dạng không vội bật đèn. Anh nhìn ngoài cửa sổ, tầm mắt như bị phần mềm điều chỉnh độ sáng tác động, mọi thứ trở nên mờ mịt, tối tăm.

Giữa khoảng tối đen hỗn độn chen lẫn vài tia sáng yếu ớt, gần như không thể nhìn rõ thứ gì.

Vương Vu Dạng nhắm mắt lại, từng loại mùi hương xộc vào từng tế bào khướu giác.

Vách tường hôi hám ẩm mốc, đồ đạc cũ bị hoen gỉ, vị thuốc sát trùng, viên long não trong tủ quần áo, vị sắt rỉ của hàng rào...

Trận gió đêm hanh khô tràn vào cửa sổ, mang theo mùi dầu nhàn nhạt, mùi cỏ cây, còn có cả mùi tỏi ớt rất đậm nhà ai nấu nướng.

Bụng Vương Vu Dạng sôi ùng ục, đói rồi. Anh mò mẫm mở đèn đầu giường, đã hơn tám giờ tối.

Đại khái là dẫn Chu Dịch lại đây, mặt an toàn đã được bảo đảm, anh thả lỏng cảnh giác ngủ một giấc sâu, không chừng tối sẽ mất ngủ.

Vương Vu Dạng không dám đi vào chỗ tối, đi tới đâu bật đèn tới đó, leo lên gác nhìn. Chu Dịch không có ở đây, không biết ra ngoài lúc nào.

Chỉ có một cái ghế và một chiếc giường đơn.


Vương Vu Dạng liếc mắt nhìn chiếc balo đen đặt cuối giường, không có ý định mở ra xem, cũng không muốn gọi điện thoại hỏi Chu Dịch đang ở đâu.

Nghi ngờ thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ. Anh luôn quan niệm như vậy, lần này có chuyện, anh cho rằng không liên quan đến anh em mình.

Đó là trong đầu anh đưa ra phán đoán, lý tính và cảm tính bất phân.

Vương Vu Dạng xuống tầng tìm đồ ăn. Anh quen sống trong nhung lụa, sinh hoạt đều có người hầu kẻ hạ, bây giờ đổi xác, cũng không kế thừa kỹ năng của nguyên chủ, hai mắt lại tối thui, không làm ăn được gì.

Không thể ăn cơm uống rượu hàng chợ mỗi ngày, cũng không thể thuê người giúp việc, hai việc đó hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh nguyên chủ, không thực tế.

Vương Vu Dạng ngồi trên sofa ăn táo, những năm vừa rồi anh kiếm ra một số tiền lớn, khổng lồ đến mức có thể khiến anh dùng thân phận mới này tạo nên một thế lực mới, hoặc tìm một chốn an hưởng tuổi già. Nhưng đáng tiếc, hiện giờ không thể làm gì.

Nguyên chủ quyên hết tiền làm từ thiện, không còn khoản tích trữ. Anh phải nghĩ cách duy trì cuộc sống.

Duy trì thế nào... Vương Vu Dạng đang tính toán.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vương Vu Dạng thôi không nghĩ nữa: "Ai?"

Ngoài cửa là giọng nói nghe không ra biểu cảm: "Tôi."

Vương Vu Dạng đi mở cửa, mùi của Chu Dịch lập tức phả vào mặt, hỗn tạp như tơ vò khiến anh khó thở. Anh trở về phòng khách, chỉ tay lên tủ giày: "Ngày mai cậu đi làm một chìa."

Ánh mắt Chu Dịch khẽ động đậy, hắn vào nhà, đóng cửa, im lặng thay giày.

Vương Vu Dạng mở tủ lạnh lấy bia: "Ngồi đây uống một ly với tôi."

Bước chân lên gác của Chu Dịch dừng lại, hai dây sau lại tiếp tục.

Vương Vu Dạng đặt chai bia lên bàn trà, ngồi về sofa, bật nắp ném vào sọt rác, nói một câu sâu xa: "Không ngờ cậu là đứa nhóc không kén ăn như vậy."

Bước chân Chu Dịch dừng lại lần thứ hai, hắn quay đầu, nhìn xuống người bên dưới.

Vương Vu Dạng lười biếng gác chân lên bàn uống một hớp bia, lải nhải nói ra thứ khiến người ta kinh hãi: "Cậu đến tiệm nằm giữa một chỗ ở giữa tiệm làm tóc và một quán thịt nướng, mặt tiền nhỏ, vệ sinh cực kém, trong thùng rác chất đầy túi ni lông, đâu đâu cũng có mùi nước hoa rẻ tiền, mức tiêu thụ bình quân không quá một trăm đồng, tuổi tác phỏng chừng từ bốn mươi trở lên, thêm vài tuổi nữa là làm mẹ cậu được rồi."

Đồng tử Chu Dịch co rụt lại.

Vương Vu Dạng chợt thấy hơi lạnh, tăng nhiệt độ điều hòa lên vài độ, lười nhác nói: "Tối cậu ăn mì thịt bò, rau thơm với gia vị cho hơi nhiều, khẩu vị quán là như vậy, điều kiện thông thoáng bình thường. À đúng rồi, cậu còn đi qua một nhà máy hóa chất đã bỏ hoang từ rất lâu."

Dứt câu, Chu Dịch đang bước trên cầu thang đã đứng trước mặt anh.

Chu Dịch đứng ngược sáng, khuôn mặt chìm vào bóng tối nặng nề, hồi lâu sau, hắn tối tăm mở miệng: "Khướu giác của anh..."

Vương Vu Dạng hời hợt: "Tương đối nhạy cảm."

Chu Dịch không nói gì, cụp mắt nhìn anh chằm chằm, không biết đang nghĩ gì.

Vương Vu Dạng uống bia, động tác tao nhã như đang uống rượu vang đắt đỏ.

Từ lúc khướu giác xuất hiện điều kỳ dị, anh mới biết từng loại mùi trên cơ thể người khác có thể sẽ để lộ ít nhiều thông tin.

Vương Vu Dạng bày ra vẻ trưởng bối, nói với ý vị sâu xa: "Chú đây lần nữa chia sẻ với cậu một bí mật, hy vọng có thể cho cậu thấy cậu được coi trọng thế nào, càng hy vọng cậu không phụ lòng tín nhiệm của chú đây với cậu."

Chu Dịch lạnh băng: "Anh đang quăng mồi nhử."

Vương Vu Dạng cười thành tiếng: "Lời này của cậu, cậu cũng có phải là cá nhỏ đâu chứ."

Chu Dịch kiếm ghế ngồi xuống, người hơi ngả về phía trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện: "Nghe nói Thẩm nhị gia thích nhất hai việc, một là kiếm tiền, hai là bỡn cợt lòng người." . Ngôn Tình Sắc

Vương Vu Dạng: "..."

Anh cũng nghiêng người về trước, vẻ nhợt nhạt bệnh tật trên mặt càng thêm rõ ràng, trong xương tủy lại tỏa ra thứ cao ngạo cùng âm trầm từ lúc mới sinh.

"Còn nói không? Không thì tôi đi ngủ."

Cứ như thể người vừa nói cùng uống một ly không phải là anh, mà là người khác.

Chu Dịch uống hết mấy ngụm bia lớn, cầm một chai lên: "Tôi muốn anh tới một chỗ với tôi."

Sau đó hắn nhướn mày, biểu tình cười mà tựa như không, nhìn xem, tôi mắc câu rồi đấy, hài lòng chưa.

Vương Vu Dạng mặc kệ thanh niên trước mặt là khối băng sắc lạnh, chỉ chăm chăm nhìn đôi mắt người thanh niên, bật thốt thành tiếng: "Đẹp thật."

Ánh mắt của Chu Dịch khiến người ta lạnh sống lưng.

"Đừng phẫn nộ, chỉ thuần túy tán tưởng mà thôi. Tôi không có hứng thú với cậu."

Vương Vu Dạng nhìn điều hòa treo trên tường, xưa nay không ngờ tới có ngày sẽ lo tiền điện xài quá trớn, anh day mi tâm: "Nếu cậu cần tôi hỗ trợ chuyện gì, tôi có thể giúp cậu. Nhưng tôi có một điều kiện."

Mặt Chu Dịch không có cảm xúc, như đã đoán ra sẽ có chuyện này.

Mấy giây sau, hắn nghe người đàn ông đối diện mình nói: "Bắt đầu từ ngày mai, giúp tôi dọn hàng bán đồ ăn sáng."

Hắn ngẩng đầu, mặt than vỡ tan: "Cái gì?"

"Nguyên chủ thân thể tôi cùng với Tiểu Hà và cả một đôi vợ chồng trung niên có thuê một nhà kho nhỏ, bên trong có xe đẩy bán đồ ăn."

Vương Vu Dạng nói tiếp: "Người quen không cần ra chợ đầu mối nhập hàng, chỉ cần gọi một cú điện thoại là có người mang hàng tới. Đã làm sẵn hết cả, cậu chỉ cần ở trong xe hâm lại là được, có quét mã trả tiền."

Chu Dịch đặt chai bia lên bàn, như đang nghe truyện cười: "Anh kêu tôi bán hàng?"

Vương Vu Dịch ngả người về sau, dựa vào sofa: "Không phải gạch cũng vác rồi?"

Anh đối diện với thanh niên sức ép đã chạm tới đáy vực: "Được rồi, báo thù cũng cần ăn cơm. Tôi phải giải quyết vấn đề no ấm, bán hàng vừa tiện vừa gọn gàng, lại an toàn sạch sẽ, không khiến kẻ khác nghi ngờ, thời gian làm việc cũng ngắn, chín giờ sáng là xong việc, giờ khác cậu muốn làm gì thì làm."

"Bên viện khoa học công nghệ rất đắt hàng, nguyên chủ đã trả trước tiền thuê một năm, không cần lãng phí."

Nói xong, Vương Vu Dạng cầm một chai bia đưa cho thanh niên, kéo tay đưa hắn với thái độ cực kỳ hòa nhã dễ gần.

Chu Dịch như khiếp sợ trước hành động của anh, khóe môi giật giật, trầm mặc một lúc mới đưa tay nhận: "Vậy anh làm gì?"

Vương Vu Dạng đáp: "Tôi ngủ."

Chu Dịch: "..."


Vương Vu Dạng than thở: "Đã lớn tuổi rồi, người không có sức lực gì, sáng sớm dậy không nổi."

Thái dương Chu Dịch hằn đầy gân xanh.

Hai người cùng nhau uống bia, ai nấy đều không nói gì thêm.

Nếu có một ai đã bán hàng ăn được mấy năm, đột nhiên cái gì cũng không biết, luống cuống tay chân, vậy chắc bị ma nhập rồi.

Nếu có thể để cho người em trai làm việc trên công trường đến dọn hàng bán, luống cuống hoảng loạn thế nào, ít nhiều cũng đều rất hợp tình hợp lý.

Dù sao cũng chưa từng bán buôn, khó tránh khỏi lúng túng, có lóng ngóng cũng không bị ai hoài nghi.

Điều này cũng dễ hiểu, Vương Vu Dạng tin Chu Dịch có thể rõ ràng.

Chu Dịch uống cạn, đứng dậy nói: "Đi thôi."

Vương Vu Dạng nhíu mày: "Bây giờ?"

Chu Dịch đáp: "Ừm."

"Bây giờ không được." Vương Vu Dạng ngồi trên sofa lắc đầu, "Tôi không thấy đường."

"Ngày mai đi, ngày mai tôi đi với cậu. Chỉ cần là buổi sáng, lúc nào cũng được."

Chu Dịch nói: "Buổi tối tiện hành động."

"Cũng đâu còn cách nào." Vương Vu Dạng nói, "Mắt tôi thế nào chắc cậu cũng nghe lúc tôi nói chuyện với Tiểu Hà, không nói quá, chỉ cần hơi tối là mắt tôi không nhìn thấy đường. Nếu cậu khăng khăng muốn tôi ra khỏi cửa thì chỉ dẫn theo một kẻ ngáng chân."

Chu Dịch nhìn anh: "Ban ngày cũng không khác gì."

Vương Vu Dạng thiếu điều hộc máu.

Thông tin mấy năm vừa rồi anh tra đều sai hết cả, hay là tính tình thực sự của đứa nhỏ này ẩn giấu quá sâu, vốn bướng bỉnh, thiếu dạy dỗ như thế?

Chu Dịch nhìn người đàn ông không muốn đứng lên kia, trầm giọng: "Ra tiểu khu bắt xe."

Vương Vu Dạng nở nụ cười: "Chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, cầu thang cũng không đi được."

Chu Dịch như đang phân định thật giả, một lát sau lên gác, nhanh chóng cầm theo chiếc đèn pin quân dụng xuống.