Bầu không khí trong phòng khách rất vi diệu.
Vương Vu Dạng nhìn thanh niên với vẻ tức giận, cười ra tiếng: "Nghĩ ra biện pháp chưa?"
Chu Dịch đang trong trạng thái muốn tự đấm mình mấy cái, không nghe rõ lời anh nói: "Cái gì?"
"Biện pháp." Vương Vu Dạng càng cười to hơn, vai run rẩy không ngừng, "Từ xưa tới nay chưa từng có ai trị được tôi."
Anh đưa miếng dưa hấu cho hắn, chọc hắn như đang trêu cún con: "Rất chờ mong màn thể hiện của cậu."
"..."
Chu Dịch sầm mặt, đứng dậy, chẳng nói một lời đã đi ra cửa.
Quần áo bị tay người nọ giữ chặt lấy, hắn lạnh lùng quay đầu: "Buông tay."
"Cáu cái gì mà cáu." Vương Vu Dạng cười hiền hòa, "Cầm dưa hấu."
Chu Dịch thờ ơ không động đậy.
Vương Vu Dạng chìa miếng dưa trước mặt hắn: "Cầm đi."
Chu Dịch nhận theo phản xạ, thay giày, mở đóng cửa, xuống cầu thang. Hắn đứng trên bậc thang ăn miếng dưa với vẻ mặt lạnh te, ăn xong vứt vỏ dưa vào thùng rác, móc điếu thuốc ra ngậm vào miệng.
Không đốt, cứ ngậm trong miệng cắn cắn đầu lọc, ấu trĩ cắn ra một vòng tròn dấu răng.
Mày hắn nhíu chặt, mặt mày buồn bực, không biết đang suy nghĩ gì.
Vương Vu Dạng ăn hết số dưa hấu còn lại, dựa lưng vào ghế, thở ra một hơi.
Hai đời gộp lại, lần đầu tự đi mua một trái dưa hấu, còn ăn lung ta lung tung, cảm giác rất thoải mái mới mẻ.
Nghĩ lại vẻ ngốc nghếch của đứa nhỏ nọ lúc cầm miếng dưa đi, ngực Vương Vu Dạng run lên, cười, cười mệt xong thì ngả đầu chợp mắt, độ cong nơi khóe môi thoáng cái đã chẳng thấy đâu.
Tựa như đôi ba giây trước chẳng hề cười.
"Cốc cốc."
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, kèm theo cả giọng Hà Trường Tiến oang oang: "Anh Vương, em Trường Tiến nè!"
Vương Vu Dạng đứng dậy ra mở cửa, vài thứ mùi trên người Hà Trường Tiến tản ra, mùi khói dầu của quán cơm, đồ nhắm rượu, que cay, nước hoa..., còn có mùi tanh của cá vẫn luôn hiện hữu.
Anh nín thở, trở về phòng khách: "Cậu đóng cửa đi."
Hà Trường Tiến đóng cửa lại, nhanh chóng đổi dép: "Anh Dịch vẫn chưa về hở anh?"
Vương Vu Dạng đáp: "Lúc chiều có về, mới đi nửa tiếng trước."
"Vậy mà cũng không nói em một tiếng, ba anh em mình cũng làm được vài ván bài. Chiều nay em chơi game, bị cả team..."
Hà Trường Tiến nhìn một bàn đầy vỏ dưa, chợt im bặt, mấy giây sau gào lên đầy sợ hãi: "Mịa nó!"
Cậu ta nhào tới trước bàn, khiếp sợ: "Sao từng cái vỏ dưa đều y hệt nhau thế này, như cùng một khuôn đúc ra vậy. Anh Vương, sao anh gọt được hay vậy?"
"Gọt đại." Vương Vu Dạng đáp, "Cậu đến sớm chút nữa thì còn ăn được hai ba miếng, giờ không còn."
"Em có ở nhà rồi đây. Anh Vương, anh ăn một lúc nhiều thế coi chừng đi tiểu đến héo luôn á."
Hà Trường Tiến thoáng nhìn đống hạt dưa trong thùng rác, đôi mắt sau cặp kính trừng to, như thể nhìn thấy điều gì cực kỳ khó tin: "Anh, anh Vương, anh nhả hạt dưa hấu à?"
Mí mắt Vương Vu Dạng giật giật, chẳng lẽ nguyên chủ ăn không nhả hạt?
Hà Trường Tiến dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn lầm: "Anh ăn dưa hấu chưa bao giờ nhả hạt mà."
Vương Vu Dạng: "..."
"Anh nói hạt dưa hấu làm giảm huyết áp, kích thích tiêu hóa, trừ ho bổ phế, à không, là thanh phổi tiêu đàm, nhuận tràng nữa..." Hà Trường Tiến bẻ mấy đầu ngón tay, bẻ xong mới nhớ ra mình không được bẻ, đành đưa tay lên đẩy kính, "Anh nói hạt dưa có rất nhiều công dụng, nên mỗi lần anh đều mua những trái nhiều hạt hơn, còn ăn hết, không bỏ hạt nào."
Vương Vu Dạng: "..."
Anh chỉ vào thùng rác: "Đống hạt này là em trai anh nhả."
Chu Dịch đang đứng ven đường bất thình lình hắt hơi một cái, hắn xoa xoa mũi, điếu thuốc kẹp trên tay đưa lên miệng hút, ánh mắt hờ hững lướt qua dòng xe cộ.
Một hai phút sau, một chiếc xe màu đen bình thường đỗ lại, hắn nhả khói ra giữa không trung, nhấc chân tới gần chiếc xe, mở cửa ngồi vào.
Chiếc xe nhanh chóng biến mất ở góc đường.