Cho Em Một Điếu Thuốc

PHẦN CUỐI: Chương 58, 59, 60

Ngày 13 tháng 7 năm 2001, cả nước tưng bừng, chúc mừng Bắc Kinh thắng cử đăng cai thế vận hội Olympics.

Hôm ấy tôi và Diệp Tử vui sướng như hai đứa trẻ con chạy xe dọc đường Trường An, chúng tôi xoay cửa kính xuống, Diệp Tử thả bay bay chiếc khăn màu đỏ rực em đã có ý lấy ra từ tủ.

Đường Tràng An giăng đèn kết hoa, nườm nượp người, ai ai cũng hết sức phấn khởi, chúng tôi hòa vào không khí vui tươi, mãi tới khuya mới trở về nhà.

Vừa về được một lúc Diệp Tử nhận được điện của Tiểu Vân, đang mơ màng vào giấc ngủ tôi bị em lay dậy, thông báo: “Anh ơi, dậy mau, bên Tiểu Vân có chuyện rồi!”

Tôi căng mắt cố tỉnh lại dậy mặc quần áo, chạy xe nhanh đến nhà Tiểu Vân.

Mọi thứ ngăn nắp trở nên tung tóe, cái gì đập được đã đập hết, cả ti vi cũng đã đổ nhào xuống đất, có thể nói là mọi thứ hoàn toàn thay đổi và hỗn loạn.

Tôi đang nghĩ bụng, cách hai đứa này mừng Bắc Kinh thắng cử quả đặc biệt.

Trần Dương ngồi trên một chiếc va li to, cái kính gọng vàng đã chỏng chơ rơi vãi ở đâu đó, hai mắt hắn đỏ ngầu, Tiểu Vân vừa lôi tay hắn, vừa nói: “Anh đứng ra cho tôi!”

Trần Dương không cần biết chúng tôi có mặt hay không, van lơn: “Xin em đừng đi!”

Dào ôi, thì ra họ cãi vã.

Tục ngữ có câu: Thà dỡ bỏ mười ngôi chùa, còn hơn phá hoại một cuộc hôn nhân, mặc dù tôi và Diệp Tử không biết đầu đuôi nguyên cớ sự việc, nhưng có thể dám khẳng định: nguyên nhân của sự tanh bành này nhất định không phải do Trần Dương.

Cứ cho là Trần Dương muốn gây sự, thì cũng phải có người gây sự lại? Giữa họ không bao giờ có mâu thuẫn gì thuộc về bản chất. Mà đã không phải vấn đề thuộc bản chất thì đáng để thương lượng, đáng để tha thứ.

Đang định dấn tới hòa giải, lại nghe tiếng người bấm chuông, Tiểu Vân bỏ mặc Trần Dương chạy ra mở cửa, hai cảnh sát tiến tới.

“Ai gọi 110? “ Một người hỏi

“Tôi.” Tiểu Vân trả lời.

“Có chuyện gì? Có vấn đề gì?”

“Anh ta không cho tôi đi!” Tiểu Vân giơ tay chỉ thẳng vào mặt Trần Dương.

 

Trần Dương đáng thương mấp máy môi: “Không phải đâu, thưa anh công an, cô, cô ấy…”

“Hai người là quan hệ gì?”

“Người dưng” Tiểu Vân trả lời một cách dứt khoát, làm chúng tôi thiếu chút bắn ra cả cơm.

“Người dưng sao lại ở đây?” Anh công an nhìn chằm chằm vào Tiểu Vân.

“Cô ấy là bạn gái tôi, cô ấy muốn bỏ tôi, tôi không muốn để cô ấy đi. Sir…ông, các ông đừng để cô ấy ra đi!” Gương mặt Trần Dương rúm ró rất đáng thương.

“Việc thế này mà cũng gọi 110 à các người” Một anh công an chỉ vào mặt Trần Dương: “Anh đứng dậy, cho người ta lấy va li đi.”

Trần Dương khóc thút thít, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Vân: “Cô…cô là đồ đàn bà độc ác!”

Đêm hôm ấy, tôi và Diệp Tử lái xe đưa Tiểu Vân về Thiên Tân. Chuyến đi đường dài lúc nửa đêm làm tôi mệt mỏi không chịu nổi, ngày hôm sau bàn việc làm ăn với khách mà thiếu điều gục xuống ngủ.

Việc Tiểu Vân làm cũng quá quắt, tôi lớn từng này rồi nhưng chưa bao giờ biết đến ai chia tay với bạn trai lại gọi cảnh sát đến giải quyết, lại còn, đập vỡ hết đồ đạc nhà người ta.

Theo cách nói của Tiểu Vân, thực chất ngay từ đầu cô không hề yêu Trần Dương, thoạt tiên Trần Dương ở Hong Kong còn đỡ, hai ba tháng mới gặp nhau một lần, có chút mâu thuẫn cũng không ngại, nhưng hễ Trần Dương về Bắc Kinh, Tiểu Vân càng nhận ra không thể chịu đựng nổi Trần Dương.

Nói cho cùng chỉ là thứ chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, nhưng nguyên nhân căn bản nhất là Tiểu Vân không hề yêu Trần Dương, có rất nhiều việc trong cuộc sống khó tránh khỏi khúc mắc. Cứ cho là hai miệng cãi vã, đánh đập, nhưng ngay cả việc kia Trần Dương đuối tới không còn chút gì, vì thế Tiểu Vân hung bạo ức chế vô cùng, không thể không làm loạn và đập vỡ.

Khi mọi thứ vật chất tan nát, tình cảm cả hai cũng thương tổn nặng nề, đêm trước đêm cuối cùng Tiểu Vân quyết định phải bất chấp, cô đập phá sạch mọi thứ trong phòng, để Trần Dương phải hận không nhớ đến cô nữa.

“Diệp Tử, Hải Đào,” cô nói, “Em không sợ anh chị chê cười, em đã nghĩ kỹ rồi, có tiền, có cuộc sống an nhàn, nhưng so với có tình yêu tất cả chỉ là thứ hạ đẳng, sau này em muốn sống tử tế, muốn yêu nghiêm túc, tìm một người em yêu và yêu em, có hay không có tiền em mặc kệ, chỉ cần hai người yêu nhau là đủ.

Tôi nhìn qua gương chiếu hậu thấy Diệp Tử gật đầu tán thành lời Tiểu Vân, em quàng tay ra ôm lấy vai Tiểu Vân, vỗ về: “Được rồi, ủng hộ em. Chỉ có điều, này, bọn em đi cả rồi, Tuyết Nhi ở Mỹ, phải năm sau mới về, Ức Đình quay lại Singapore, bây giờ đến lượt em về Thiên Tân, sau này Hải Đào ức hiếp chị, bọn em đều ở xa như thế, ai sẽ giúp chị đây?”

”Anh mà dám! Lý Hải Đào, anh mà đụng đến chị em, em sẽ nhổ sạch răng anh” Tiểu Vân ấn ấn tay vào người tôi, vừa cười vừa nói. “À, đúng rồi, chị phải tìm Thanh Thanh, chị ấy sắp trở về từ Thượng Hải.”

Không lâu sau khi tiễn Tiểu Vân về Thiên Tân, Diệp Tử chính thức kết thúc khóa học ngắn hạn của trường Điện ảnh kéo dài 1 năm.

Hôm ấy trong trăm ngàn công việc tôi dành thời gian ra cửa hàng hoa mua một đóa hoa hồng, chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị sẵn trong túi.

Vào đến nhà tôi rón rén đi tới, chuẩn bị tâm lý làm Diệp Tử giật mình. Tay trái cầm hoa, tay phải giơ cao hộp đồ trang sức.

”Em yêu ơi, thưa cô Diệp Linh Lung, xin cô hãy lấy tôi, tôi bảo đảm cả đời này sẽ yêu cô trọn vẹn.”

Phải mãi một lúc lâu sau Diệp Tử mới định thần lại, em vùi mặt vào đóa hoa hồng, mang theo sự e ấp như dung mạo đóa hoa, em trả lời: “Anh, à, anh, anh thật sự đã nuông hư em rồi đây này!”

Nụ hôn của tôi vương nơi tai em, rồi như xe đã quen đường, trườn xuống làn môi…

Đóa hoa tự do rơi xuống đất, đẹp như mưa rơi…

Diệp Tử dụi vào ngực tôi, nói: “Chồng ơi, nếu chúng mình kết hôn trong căn nhà này…em trực cảm thấy chương chướng, chúng mình bán căn hộ đi hoặc thuê căn hộ khác ở, nó là việc sớm hay muộn, Quốc khánh năm nay chắc sẽ không kịp, hay là lễ Lao động năm sau nhé, được không anh?”

Tôi không có ý kiến, Diệp Tử nói đúng, đây đã từng là chốn động phòng của tôi và Tiêu Lâm.

Trải qua bao chuyện sóng gió, tôi hoàn toàn tin tưởng, ngoài nhau ra sẽ không tiếp nhận bất kỳ ai. Nhưng bây giờ tôi ngày nào cũng bận túi bụi, giám đốc Vương giao hết việc của công ty cho tôi xử lý, danh phận của tôi đã được bộ phận quản lý sửa thành: Phó tổng giám đốc công ty Vân Nam. Vì thế, việc nhà cửa chỉ còn biết giao cho Diệp Tử.

Diệp Tử đi tìm nhà hết lần này đến lần nọ, đều không thật mãn nguyện. Cũng có ưng, nhưng cái giá hơn một hai vạn tệ một mét vuông là điều chúng tôi chưa kham nổi.

Cuối cùng tôi đề nghị: Đợi công ty anh cổ phần hóa, mọi hạng mục đang khởi động, năm sau là có thể bắt đầu phiên giao dịch rồi.

Cứ như thế, ngày cưới được lui đến Quốc khánh năm sau.

Chương 59

 

Tôi nhớ rõ hôm gặp lại Tiểu Ngọc là ngày 11 tháng 9, buổi tối hôm ấy giờ Bắc Kinh, toàn thế giới đang chứng kiến vụ khủng bố ở Mỹ.

Vì thế, sau này mỗi khi nhắc đến sự kiện ngày 11 tháng 9, tôi bất giác nhớ ngay tới Tiểu Ngọc, cho dù việc này không liên quan gì đến cô ta.

Tầm chập tối tôi nắm tay Diệp Tử đi dạo phố, trên đường ra chỗ đậu xe, Diệp Tử bóp bóp vào tay tôi, đồng thời khựng lại.

Diệp Tử sững sờ nhìn chằm chằm vào một cô gái đang ngồi xổm trên hè bán đĩa lậu.

Cô gái này lúc sau cũng ngước lên nhìn Diệp Tử, rồi cô ta từ từ từ từ đứng dậy, trong cảnh xẩm tối, vừa trông thấy gương mặt ấy tim tôi đập thình thịch.

Cha mẹ ơi, Tiểu Ngọc, Tề Ngọc Quỳnh!

Tiểu Ngọc đã cắt tóc ngắn đến mang tai, tóc vén ra đằng sau, một gương mặt xanh gầy không trang điểm, gò má nhô lên nhọn hoắt, mặc một bộ đồ đơn giản, vương lại đôi chút sắc vóc ngày xưa, ngoài bộ đồ cũ kỹ còn tạm được, trông cô không khác mấy một người bán hàng rong thông thường.

Hai người đàn bà đứng đối chọi nhau trong màn đêm đang buông dần, mắt không hề chớp, cuối cùng Tiểu Ngọc lạnh nhạt buông một tiếng cười mũi, ông ổng nói: “Thích thì bây giờ hai bạn đánh tớ, tớ sẽ không chống cự, dù sao thì món nợ này trả càng sớm càng tốt.”

Diệp Tử bặm bặm môi, tôi không thể biết em đang nghĩ gì, em cúi xuống, lựa trong cái bao tải nhỏ màu đen một tập đĩa, nói: “Tớ muốn mua chỗ này.”

Lúc này Tiểu Ngọc mới nhìn tôi, cô ta thở dài, giật lại đống đĩa từ tay Diệp Tử: “Xin lỗi, tôi không bán nữa.”

Diệp Tử không hề tỏ ra ngạc nhiên, em chỉ quay sang nhìn tôi, tôi nhíu mày lắc đầu, ý bảo Diệp Tử nên rời khỏi đây.

Đúng lúc này xung quanh trở nên rối loạn, tiếng người í ới: “Chạy đi chạy đi, công an đang lùa!” Mấy người bán hàng rong vơ vội đồ, nháo nhác bỏ chạy. Tiểu Ngọc cũng vội vã ôm gói bọc định chạy, bị Diệp Tử ngăn lại, “Lên xe của tớ” Em nói. Thiếu chút nữa tôi phát điên, nhưng không ngăn cản.

“Cậu ra từ bao giờ?” Diệp Tử ngồi ở ghế trên, không quay đầu lại hỏi.

“Hơn một tuần.”

 

Tôi nhìn Tiểu Ngọc qua gương chiếu hậu, vừa lúc gặp đúng ánh mắt cô ta, vẫn là cái ánh nhìn làm người ta lạnh ớn xương tủy, tôi vội vã nhìn sang chỗ khác.

Không phải tôi sợ cô ta, mà vì tôi luôn cảm thấy ở cô toát lên vẻ chẳng lành, hệt như một người chết mình đầy nấm mốc trèo ra từ huyệt mộ.

“Sao lại…đi bán CD?” Diệp Tử hỏi tiếp.

“Hậc hậc, lắm chuyện, bộ dạng này còn về Đá quý trần gian thế nào được nữa? Chẳng lẽ không thể dựa vào sức lao động để kiếm chút tiền? Mọi thứ vẫn khá, hai người được phép trong ấm ngoài êm, tôi không được phép kiếm cơm nuôi miệng sao?”

“Ý mình không phải thế, mình muốn nói vì sao cậu không về quê?”

“Năm ngoái mẹ tôi chết rồi, về làm gì? Tôi thích Bắc Kinh, ở đây,” Tiểu Ngọc cười khậc khậc đầu mũi, “Nơi đây có mọi thứ mà tôi không thể quên.”

“Về đâu đây?” Tôi sợ họ nói tiếp, nên chen ngang lời Tiểu Ngọc, sợ nhất là bây giờ Diệp Tử gợi ý mời cô ta về nhà chúng tôi, khác nào chúng tôi tự chuốc họa vào thân.

Tiểu Ngọc xuống xe, Diệp Tử ghi lại số điện thoại, thò tay ra ngoài cửa xe đưa cho cô ta: “Nếu cần gì, tớ sẽ giúp ngay.”

Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn lên cái mặt trăng vừa ló, hỏi: “Cậu không căm ghét tôi à?”

“Việc của quá khứ…Ghét làm gì? Tớ bây giờ đã ổn định. Thôi cậu lên nhà đi.” Diệp Tử cười, xoay cửa kính lên.

“Em còn chào cô ta làm gì?” Tôi hỏi Diệp Tử.

“Tiểu Ngọc cũng đáng thương lắm, hãy nhìn nó ban nãy…”

“Ban nãy cái gì?” Tôi bực mình cắt ngang, “Những đêm em giật mình tỉnh giấc khóc nức nở, cô ta thương em không? Vết thương thành sẹo sẽ không còn đau nữa ư? Vả lại, còn nhớ ban đầu vì sao cô ta hại em không? Em không sợ cô ta làm điều xấu xa à?”

“Ban đầu chỉ vì người ta yêu anh! Chuyện đấy ai chẳng biết, trên đời này em không tin anh, thì còn tin ai được nữa?”,

“Thôi chúng mình cưới nhau nhanh lên, đêm dài lắm mộng, lấy nhau rồi tính tiếp.”

“Anh, thật là, nhà chưa kiếm được, mọi gian khổ đã qua rồi, Tiểu Ngọc đi cải tạo hai năm nay, đều là người, nó chẳng xấu xa đến mức thế đâu. Anh xem bây giờ nó cũng tử tế, làm ăn chính đáng….”

“Chính đáng? Cô ta buôn đĩa lậu đấy!”

“Ơ kìa, ý em không phải thế, em nói Tiểu Ngọc không còn hành nghề nữa là khá lắm rồi…Sao anh vẫn hằn học….Việc nó làm là ác độc, nhưng, đàn bà, đụng vào tình yêu là bấn loạn đúng không?”

“Vâng, anh chẳng nói lại em được.” Diệp Tử rất tin tưởng, tôi có là quân tử nói nhiều cũng thành kẻ ti tiện, “Nhưng, em không được phép dính líu đến cô ta nhiều quá, giúp đỡ những cái thích đáng thôi, mà phải nhớ kỹ đây, cảnh giác với người bên cạnh không thừa đâu, hiểu chưa?”

“Dạ, hiểu, chồng em…” Diệp Tử véo nhẹ lên má tôi, “Có khi họ sẽ ngại không gọi cho em đâu, anh yên tâm, em không tự dưng chuốc vạ vào thân, em biết giới hạn.”

“Tốt nhất là cô ta đừng gọi đến…”

Những ngày sau đó tôi bận túi bụi, bao nhiêu việc nhà đất cần xử lý, làm việc như con thoi, luôn trong tình trạng ôm đồm.

Một tối muốn đang nằm cạnh tôi Diệp Tử hỏi: “Chồng này, Tiểu Ngọc gọi cho em đấy, hôm này em đưa Tiểu Ngọc đến chỗ đoàn làm phim nhé?”

“Em điên à? Đưa cô ta đi làm gì?”

“Nó đi bán đĩa cũng chẳng phải việc ra hồn, thương lắm, em có thể đưa nó đi đóng quảng cáo, nó mông má lên một chút trông cũng khá, coi như giúp nó.”

“Em cho người khác là đồ ngu à? Cô ta chưa học diễn xuất ngày nào, hơn nữa, cô ta vừa ra tù, sau này dư luận đồn thổi, còn ai muốn mướn em đóng phim nữa? Em nuôi ong tay áo làm gì?”

“Đâu, đóng quảng cáo thôi, cần gì phải bản lĩnh diễn xuất? Em cũng chỉ là một diễn viên quèn, không ai để ý đến nó đâu. Anh nghĩ đây là Hong Kong à? Trong ngành giải trí việc lớn việc nhỏ đều là nói láo. Em chỉ muốn Tiểu Ngọc có kế sinh nhai?

“Kế sinh nhai? Cẩn thận cô ta nhai nuốt chửng em đấy.”

Diệp Tử cười hồn nhiên, tiện thể cắn vào vai tôi hai cái.

Nghe kể sau đó Tiểu Ngọc làm quảng cáo một sản phẩm bột giặt, mọi sự khởi đầu thuận lợi, cô ta làm việc rất đưa đẩy, qua mặt Ling Lung, biết cách tính toán nên nhanh chóng nắm vững được một số lề thói trong giới, tiếp cận và ngay lập tức tìm được một tấm bạn trai, nghe nói làm biên kịch.

Tiểu Ngọc giấu kín kiếp gái điếm ở Đá quý trần gian và 2 năm rưỡi trong tù, chỉ giới thiệu mình tốt nghiệp ở một trường nghệ thuật ở Cát Lâm, đến Bắc Kinh để thực hiện giấc mơ thành ngôi sao ấp ủ từ thuở bé.

Cô ta không gây hấn gì với Diệp Tử, có đôi lúc ngẫm ngợi, thấy con người có thể không giữ lời, và con người cũng có thể biết đường hoàn lương.

Còn Diệp Tử, với sắc đẹp trời sinh của một mỹ nhân, với sự nỗ lực dai dẳng bắt đầu gợi chút tiếng tăm, có dấu hiệu phát lộ.

Những lần Diệp Tử phải ra ngoại thành đóng phim, ngày nào em cũng gọi điện nói những lời nhớ nhung yêu thương thắm thiết với tôi, mỗi lần như thế, nỗi nhọc mệt trong công việc đều tan biến, lòng tôi trải mềm bối rối.

Hàng đêm tôi đều nghĩ: bao giờ tìm được cơ hội nói với Diệp Tử, tôi không phản đối em bắt đầu một cuộc sống mới, cũng không phản đối em là người nổi tiếng, tôi chỉ có đôi chút lo âu, thế gian này vừa phức tạp không nơi đâu an toàn, nếu nó làm tổn hại đến bảo bối của tôi, tôi phải làm sao?

Chương 60

Tết nguyên đán năm 2002, chúng tôi nhận được thiệp mời của Thanh Thanh.

Gần hai năm nay, mặc dù Diệp Tử vẫn giữ liên lạc với Thanh Thanh, nhưng ai cũng theo đuổi cuộc sống riêng của mình, quân tử giao du nhạt như nước (Người quân tử qua lại với nhau tuy sơ mà thân, tuy khinh mà trọng.)

Nói vậy chứ việc kết hôn này cũng chóng vánh, năm ngoái Thanh Thanh tự mình xuống Thượng Hải tìm anh bạn KK, càng chung đụng cuộc sống như vợ chồng mọi thứ càng trở nên vô vị, cô bé chán ngán đi đăng ký một lớp học, đồ họa vi tính, thiết kế chỉnh sửa gì đó, coi như tính kế lâu dài, chuẩn bị cho cuộc sống độc lập sau này.

Trong quá trình tiếp xúc với máy tính, chẳng mấy chốc cô bé đâm nghiện Internet, chú rể là quen qua mạng, biên tập viên của một đài truyền hình nào đó.

Nói thật, không phải vì tận mắt chứng kiến cuộc hôn nhân mỹ mãn của Thanh Thanh, có đánh chết tôi cũng không tin, thế giới này chỉ cần dùng bàn phím là có thể gõ bật ra chuyện tình yêu.

Ngày cưới nhau, cô dâu xinh đẹp mời rượu tôi và Diệp Tử, nháy mắt hỏi: “Định bao giờ? Anh chị cũng nhanh lên chứ!”

Rồi cô bé ghé tai tôi thì thầm: “Tháng 12 năm nay, tháng 12 năm nay.” Tôi kéo tay Thanh Thanh lại gần mình, mục đích chỉ có một, hy vọng cô bé có thể khuyên giải Diệp Tử đề phòng Tề Ngọc Quỳnh một chút.

Thanh Thanh nhìn tôi sửng sốt, nói: “Trời ạ, con lợn thối ấy ra tù rồi à?”

 

Vừa vặn thời gian này, Ức Đình đột ngột mất tích.

Sau khi trở lại Singapore, cứ mười ngày đến nửa tháng Ức Đình lại phone cho Diệp Tử một cú, vậy mà gần hai tháng nay ả không hề gọi điện, Diệp Tử liên lạc vào di động, không tài nào gọi được, gọi đến căn hộ thuê, đã có người khác ở, họ không biết Ức Đình đã chuyển đi đâu.

Chuyện là Ức Đình mất rất nhiều tiền làm một cái hộ chiếu thuộc một nước Tây Phi, sau nhiều lần nhập cảnh bị hải quan Malaysia chú ý, lý do của hải quan rất đơn giản, hình dáng ả không hề giống người da đen, chắc là mua bán làm ăn hoặc lấy chồng mới có thể có hộ chiếu của quốc gia này, nhưng nếu thế, chí ít cũng phải biết nói một vài tiếng châu Phi chứ?

Lại còn Tây Phi, tôi dám chắc đưa cho Ức Đình tấm bản đồ khu vực đó, ả có xem đến trời sáng cũng không chỉ ra được những quốc gia bé tẹo kia nằm ở đâu.

Ức Đình bị hải quan Malaysia bắt giữ 8 tiếng đồng hồ, cho đến khi được một người Singapore bảo lãnh.

Xem ra ả phải toan tính lại, chỉ có hai cách: một là đăng ký đi học, nhưng những năm gần đây trường học ở Sing đã quy định học sinh bỏ học bao nhiêu tiết sẽ bị khai trừ, mục đích của Ức Đình đâu phải lên lớp, sớm muộn cũng bị đuổi về nước.

Cách thứ hai, kết hôn giả, tìm một người đàn ông muốn kiếm tiền một cách nhàn hạ, đưa cho hắn cọc tiền mua một thủ tục kết hôn, thủ tục này thường được giải quyết sau một năm, xong xuôi thì…ly dị. Nhưng cách này cũng không kém phần mạo hiểm, một vì Singapore là một quốc gia có thu nhập cao, người đàn ông có thu nhập thỏa đáng sẽ không vì một số tiền cỏn con mà làm chuyện phạm pháp; hai là giả thử tìm được người như thế, cũng làm sao tránh khỏi kẻ thừa cơ vơ vét của cải, rắc rối cứ thế triền miên.

Ai ngờ đâu đương lúc Ức Đình đang khó xử, người bạn bảo lãnh cho cô ả tự nguyện chui đầu vào rổ, thổ lộ rằng mình bị mê hoặc bởi Ức Đình ngay từ lần gặp đầu tiên, cam lòng kết hôn với Ức Đình, không nhận bất kỳ chi phí nào, chỉ cần cách một thời gian được gặp Ức Đình một lần là đủ. Cái kiểu tinh thần “Tôi không vào địa ngục ai vào địa ngục” đại vô nghĩa ấy làm Ức Đình cười không ngớt, bụng bảo dạ: Lưới tao chưa giăng, đã có ruồi đâm đầu mắc lưới? Với lại con ruồi này ngoài tuy xấu xí, nhưng hoàn cảnh gia đình, công việc đều khá.

Ức Đình chui vào lòng con ruồi này, nói: “Ơ này, chồng em, thế việc ấy cứ tiến hành khẩn trương, rồi cũng ly dị khẩn trương nhé!”

Hai người tiến hành thủ tục nhanh như chớp, một thời gian sau con ruồi này sau cơn đồng bóng bắt đầu ân hận vô bờ, nói rằng Ức Đình nhăm nhe chiếm đoạt gia nghiệp hắn nên sống chết đòi ly hôn, Ức Đình trốn biệt. Lần trước ả gọi cho Diệp Tử thông báo tình hình, từ đó đến nay một cái tin nhắn cũng không gửi về.

”Tôi an ủi Diệp Tử: “Em cứ yên tâm, Ức Đình bà cô, vừa tinh vừa ranh, ai xảy ra việc chứ nhất định không phải cô ta. Với lại, Singapore có thể nói là một trong những quốc gia an toàn nhất thế giới, làm sao có chuyện gì được?”

“Sao chị ấy không có tin tức gì? Năm mới cũng phải gọi điện chứ, trước đây chị ấy nói muốn đi Nhật, hay là đi rồi?”

“Làm sao anh biết được, cô ta quái gở lắm!”

Tôi hôn động viên Diệp Tử, rồi quay đầu lại ngủ, nghĩ bụng hay là Ức Đình về Trùng Khánh ăn tết, đàn bà chuyên đời cất giữ mọi việc trong lòng, cuối năm rồi, bao nhiêu việc ở công ty cần bàn giao xong, tôi còn hơi sức đâu nghĩ cho Ức với chả Đình nữa.

Sau tết, buôn bán nhà đất khá thuận lợi, nhưng công ty chuyển địa điểm, các phòng thuyên chuyển, các đại diện sản phẩm đều có thay đổi, tôi bận tới rối tinh rối mù.

 

Một lần mời khách ăn cơm, tôi bắt gặp Tiểu Ngọc ở sảnh ăn.

Vừa thoáng trông thấy cô ta tôi vội vàng quay mặt đi, cô ta xộc tới đập mạnh vào vai tôi: “Ô, Lý Hải Đào, giả vờ không quen à?”

“À, Tiểu Ngọc, chào em chào em, anh có nhìn thấy đâu, em đi với bạn à” Tôi đành quay mặt lại.

“Thôi đi, đừng giả bộ nữa, anh sợ em, em biết.”

“Em nói gì thế, em làm gì mà anh phải sợ?” Đang ngồi đối diện với khách, tôi không muốn tán gẫu với Tiểu Ngọc, “Anh đương có chút việc, em cứ bận đi nhé, gặp lại sau.”

Tiểu Ngọc ung dung ngồi xuống trước mặt tôi, ghé sát tai tôi nói: “Anh yêu, sớm muộn gì anh cũng là của em, chạy tới đâu cũng thế.”

Tôi nhìn chằm chằm cô ta, húp ngay một ngụm canh lớn.