Tùy, bạn có thể chửi tôi là thằng đểu không hơn không kém, bạn có thể chửi tôi là thứ tạp chủng mất hết nhân tính, nhưng chỉ bằng cách này, chỉ bằng cách này tôi mới có thể bám theo chiếc xe có con đàn bà nham hiểm ngồi sau, và sắp…cùng nó.
Cửa vừa sập lại, tôi như con sói lao vào Tiểu Ngọc, xé tơi quần áo cô ta ra, cắn ngợp lấy cổ cô ta.
Ả đau đớn kêu lên: “Ái! Nhẹ thôi, nỡm ạ, ai à đừng vội thế…biết anh nhớ em, em cũng thèm anh lắm, thèm muốn chết, hôm nay em là của anh, sau này cũng là của anh, anh muốn làm gì thì làm.” Tôi nuốt ngợp miệng cô ta vào miệng mình, đẩy cô ta đổ ập ra giường.
Không có cái thứ trò mơn trớn nhẹ nhàng, tôi đâm thẳng vào trong người cô ta, đồng thời, đồng thời lấy tay dữ dằn nhào ngực cô ta. Tiếng cô ta hổn hển rít xiết ầm ĩ cả căn phòng, tôi giật lấy một cái gối bên cạnh bịt mặt cô ta lại.
Tiểu Ngọc giãy giụa khỏi cái gối, đầu xiêu vẹo sang một bên, nghiến răng cắn cổ tay tôi, tôi tát ngay cho cô ta một cái, rồi lật người cô ta lại, đi vào từ đằng sau, túm ngược tóc cô ta lên.
Tôi đang là một thằng điên, tôi đang là loài cầm thú.
Nhưng con đàn bà phía dưới tôi, nó là đồ quỷ dữ.
Cuối cùng tôi kiệt sức nằm vật ra giường, thản nhiên quay sang nhìn ngực và cẳng tay thâm tím của Tiểu Ngọc, không hề đạt tới khoái cảm trả thù, tôi cảm thấy mình là đồ súc vật.
Tiểu Ngọc rên sướng: “Trời ơi, anh vẫn còn thích chơi trò này sao? Nhưng kích thích lắm, lần sau ra tay nhẹ hơn chút, tay anh nặng lắm cưng ơi, nhìn này, bầm tím hết em rồi này…”
Cô ta trườn lên ngực tôi cắn mút một hồi, nhảy xuống giường đi tắm, trước khi ra khỏi phòng ngủ cô ta nhếch miệng cười: “Hi hi, em đã nói rồi, sớm muộn gì anh cũng là của em…”
Tôi lờ đờ nhìn ngắm xung quanh, muốn tìm điếu thuốc hút mà không tìm thấy, tiện tay kéo cái ngăn của chiếc tủ đầu giường.
Ngăn kéo khá bừa bộn, gương con, sổ điện thoại, đồng hồ…, tôi ngóc đầu lên, cầm cuốn sổ lên xem.
Một chiếc sim rơi ra từ quyển sổ.
Một chiếc sim di động.
Chừng như mơ hồ cảm thấy điều gì, tôi nhớ lại việc có liên quan đến số điện thoại.
Tôi cầm di động của Tiểu Ngọc lên, đổi sim, rồi gọi vào máy mình.
Tôi lao thẳng vào nhà tắm, giơ tay ném mạnh cái điện thoại vào mặt Tiểu Ngọc: “Con điếm xấu xa! Hóa ra trò của mày!”
Tiểu Ngọc chết lặng trong bồn tắm, nước ngập ngực, ngập lưng, cô ta cúi gập đầu nhìn chiếc điện thoại lềnh phềnh trên mặt nước, rồi thoắt cái đứng dậy ra khỏi bồn tắm, lấy khăn cuộn quanh mình. Tiểu Ngọc chống nạnh, vênh mặt lên nhìn thẳng vào tôi: “Ô la, thông minh lắm, hiểu rồi chứ? Muộn rồi! Diệp Linh Lung kết cục ở đâu đến tay săn tin quái đản nhất cũng tìm không ra, anh cũng thế thôi.”
Tôi đạp mạnh vào Tiểu Ngọc.
Người Tiểu Ngọc bật vào góc tường, đầu đập vào cái ống phía dưới bồn rửa mặt, cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, một dòng máu chảy ra từ trán.
Tiểu Ngọc vuốt mặt, rồi quệt tay vào cái khăn tắm, khăn tắm trắng tinh in nguyên hình vệt máu. “Lý Hải Đào, tôi nói này, tôi chả sợ gì anh, kể cả hôm nay anh đánh tôi chết ở đây cũng thế thôi, tôi đã sống đủ rồi, cái gì tôi cũng đã nếm trải, cái gì cũng đã đủ. Anh không như tôi, anh sống chưa đủ, đời anh còn tươi lắm. Nhưng, bé cưng Diệp Tử của anh đã đi rồi, các người sẽ vĩnh viễn không bao giờ được ở bên nhau!”
“Tôi nói cho cô hay Tề Ngọc Quỳnh, cứ cho hôm nay tôi không tìm thấy cái sim này, có thể cả đời tôi không biết sự thật, cô cũng không thể có được tôi, biết chưa? Cô làm cái việc hại người vô ích này có ý nghĩ gì cơ chứ?”
“Tại sao lại vô ích? Ít nhất tôi rất hài lòng, rất khoái trá! Tôi căm nó, lão trời già trao cho nó biết bao nhiêu điều tốt! Gương mặt đẹp, thân hình đẹp…điều gì nó cũng đã cướp sạch, đến người đàn ông tôi yêu nhất cũng bị nó cướp đi. Anh không phải là của em, anh có thể là của người khác, nhưng nhất định không được là của Diệp Linh Lung!”
“Tôi đã nói, Diệp Tử không cướp, cô ấy đã đến với tôi trước cô!”
“Em không quan tâm! Em nói là em không quan tâm! Em căm nó!”
“Tất cả những gì cô đang có là nhờ Diệp Tử! Đồ tiểu nhân vong ân bội nghĩa!”
“Hà, anh sai bét! Em chỉ cần chỉnh đốn lại một chút, con bé nó chỉ giới thiệu cho em thôi, còn lại đều dựa vào bản lĩnh của em, bởi vì, em là Tề, Ngọc, Quỳnh!”
“Tề Ngọc Quỳnh! Được, vậy tôi hỏi cô, tất cả những tin đồn trên mạng đều do cô rải ra phải không?”
“Hậc hậc, đã đến nước này rồi, tiết lộ cho anh cũng không hề gì, nhưng em chỉ nói một lần, nói xong, em không bao giờ thừa nhận lại lần nữa. Cái trò lên mạng quả hiệu nghiệm, gửi một câu nói, chỉ qua một đêm có thể truyền đi khắp thế giới khắp Trung Quốc, thật đáng tiếc, anh cũng chỉ là một thằng đầu B, đến giờ mới thấm thía ra phải không, tin les, ngoài anh em, còn ai biết?” Máu trên trán Tiểu Ngọc đã chảy xuống sàn.
“Tôi thừa biết là cô! Nhưng tôi không có chứng cớ.”
“Bây giờ anh cũng không có, lời nói gió bay. Anh không còn cơ hội sửa sai với Diệp Tử nữa rồi, muốn tìm Diệp Tử về, em thấy à ha…cũng chẳng còn cơ hội!” Tiểu Ngọc lại vuốt mặt lần nữa, nụ cười đầy máu làm cả gương mặt cô ta toát lên sự nanh ác khiếp đảm, “Lý Hải Đào, em cho anh cơ hội cuối cùng để giết em, nếu anh vẫn không dám ra tay,” Tiểu Ngọc cười không dứt, “thì giờ em phải đi bệnh viện cái.”
Nếu tôi không giết chết cô ta, trời đất cũng sẽ không dung thứ. Nhưng trước khi giết ả, tôi phải làm một việc - TÌM được DIỆP TỬ.
Trên đường về tôi thề với ông trời: Thứ nhất, bất kể góc bể chân trời, tôi phải tìm được Diệp Tử, cầu xin sự tha thứ; thứ hai, tôi phải giết chết Tề Ngọc Quỳnh.
Chương 68
Lại một năm mới, lại một đôi trai gái về với nhau. Cảnh Trực và Tuyết Nhi, à, tên thật phải là Cảnh Trực và Thẩm Lãng.
Năm ngoái Cảnh Trực đã chấm dứt cuộc hôn nhân có tiếng không miếng, đến Mỹ tìm Thẩm Lãng ngỏ lời cầu hôn. Thẩm Lãng hạnh phúc ưng thuận, nên cuối tháng 10 năm ngoái đã về nước, xin việc trong một công ty lớn của Mỹ, tiền đồ sáng lạn. Bạn sẽ không thể tìm được hình bóng của Đá quý trần gian trong dáng vẻ đứng đắn, cử chỉ đúng mực của cô bé, khuôn mặt tươi tắn, tinh khiết, rạng rỡ niềm hạnh phúc.
Hôm ấy Tiểu Vân mang theo người bạn trai từ Thiên Tân về dự đám cưới, cậu chàng này vạm vỡ, khôi ngô, nghe nói làm về công nghệ thông tin, ở quê nhà, Tiểu Vân đã mở một hiệu làm đầu, hai người chuẩn bị lễ Quốc khánh này kết hôn.
Thanh Thanh cũng bê bụng em bé đến, tự hào khoe: “5 tháng rồi, nghe này, đá được mẹ nó rồi.”
Thoáng thấy tôi trong lễ cưới, Thẩm Lãng nhìn theo với ánh mắt buồn thương, cô ngậm ngùi: “Ôi, em mới đi được hai năm, hai năm với bao nhiêu bất trắc, đã có quá nhiều chuyện xảy ra với anh và Diệp Tử, em không biết phải nói gì, bây giờ ai cũng đã có được hạnh phúc của riêng mình, chúng em hy vọng anh sớm tìm được nửa kia. Nếu Diệp Tử còn có thể quay lại, nếu chị ấy liên lạc với anh, nói với chị, mọi người nhớ chị lắm, thật sự rất nhớ…”
Tôi thì không nhớ sao?
Sự nhớ nhung ấy giống như hàm râu trên gương mặt, cạo đi lứa này một lứa khác mọc lại, ký ức về em như thanh sắt nung nóng trên lửa in thành vết phỏng, dù che đậy đến đâu, nó vẫn lồi rõ trên xương cốt tôi.
Diệp Tử à Diệp Tử, nếu em có thể tha thứ cho anh, nếu em vẫn còn yêu anh, nếu em còn có thể cho anh một cơ hội, nếu em vẫn sẵn lòng nói với anh câu: Cho em một điếu thuốc.
Tôi biết, sự ghen tuông và hẹp hòi của tôi đã làm tổn thương sâu sắc đến em, như cái thời xa xưa, mà tôi vô cớ dựng chuyện, phạm phải những hành vi ngu dốt không biết phải trái, nhất định sẽ bị đông đảo người dân lao động đổ nhựa đường lên đầu, cắm lông gà lên, cho vào cái lồng gỗ thả trôi sông. Họ sẽ đứng xem, ném trứng gà thối vào mặt tôi và chửi” thằng khốn”.
Tất cả là do tôi tự chuốc lấy, đáng kiếp!
Có lúc tôi thấy Tề Ngọc Quỳnh xuất hiện trên ti vi, uất ức đến buốt người, không có ngày nào tôi không muốn tìm Diệp Tử, không có đêm nào không muốn được giết chết Tiểu Ngọc.
Tôi lại về Thanh Đảo, đây là lần thứ bảy tôi đến nhà Diệp Tử, mẹ em nhìn tôi nói: “Con ạ, làm khó cho con, nhưng con bé Linh Lung không hề thông báo nó đang ở đâu! Mỗi lần điện thoại qua loa đôi câu rồi dập máy, chỉ nói vẫn bình an vô sự, bác có bảo với nó con qua tìm nó, nó chẳng đáp lời. Than ôi, đứa con gái của ta, vì sao lại làm mọi người khổ tâm đến vậy…”
Đi xe về Bắc Kinh, tôi cứ nghe đi nghe lại bài hát “Ánh mắt của em”, nghe đến lúc thần trí lẫn lộn, suýt nữa gặp tai nạn trên đường cao tốc.
Tháng 3, tôi vô tình đọc được một tin không hay trên báo, nói rằng diễn viên An Ngọc rơi từ tầng 17 xuống, không may tử nạn, mỹ nhân yểu mệnh.
Lúc đầu tôi nghĩ ai đó đang đùa ác, cớ sao tôi chưa động thủ cô ta đã chết một cách êm thấm? Nhưng tin tức càng đồn càng thiêng, tin đồn cứ như thể tận mắt chứng kiến, dù có là internet thì cũng không thể mang cái chết ra bỡn cợt?
Việc xảy ra thế nào, không điều tra rõ ràng.
Chỉ khi sự việc đã qua đi được hơn một tháng, tôi hỏi dò tin tức mới hình dung được toàn bộ quá trình sự việc.
Đó là một hôm quay ở tỉnh về, Tiểu Ngọc gọi điện tụ tập hội thường HIGH thuốc lắc, cô muốn tổ chức một PARTY cho lũ bạn tác ai tác quái đã lâu không được sốc.
Vài người lục đục kéo nhau đến lúc chập tối, trong lời hô hào của Tiểu Ngọc hút một loại K nào đó, bắt đầu cười ngắc ngớ điên loạn trong phòng.
Bên ngoài đèn đường đã bật, màn đêm chầm chậm ập xuống.
Tiểu Ngọc thong dong đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên quay đầu lại nói với một cô người mẫu đang đứng cạnh: “ĐM, có cảm giác muốn bay,” rồi cô ta chìa tay ra vuốt má nàng người mẫu, cười nhẹ nhàng, lẩm bẩm một mình: “Bay cả đi, Bay cả đi, sướng lắm…” nói rồi quay người mở cửa sổ, cô người mẫu rên rỉ: “Trời lạnh như thế, em mở cửa sổ làm gì? Muốn chết cóng à, đóng cửa vào đi em yêu.”
Chớp mắt đã thấy Tiểu Ngọc trèo lên bậu cửa, nhún người biến mất.
Nàng người mẫu không kịp phản ứng, chỉ lơ mơ nói một câu: “Ơ bay rồi à, hà hà.” Nàng ta kéo tay một người nữa, ệ ạ: “Ê, chúng mày nhìn kìa, An Ngọc nó bay rồi, nó bay xuống kia kìa!”
Khi rơi xuống từ tầng 17, Tiểu Ngọc vẫn mở to mắt nhìn màn đêm đang chạy dọc theo mình, rồi cô ta giang rộng hai tay, có một chiếc cúc áo rơi ra khỏi lòng bàn tay, cuối cùng chỏng chơ lẫn vào một đám cỏ cách xa xác Tiểu Ngọc.
Cái cúc ấy màu xanh, giống hệt một chiếc cúc áo còn khuyết trên chiếc sơ mi của tôi.
“Cho em một điếu thuốc.” Đó là câu đầu tiên em nói với riêng tôi.
Tôi chỉ đưa cho em một điếu thuốc, còn em đã trao cho tôi bao năm ái tình thương hận, đau khổ sinh ly tử biệt.
Nhân quả luân hồi ư, thiện ác báo ứng ư, tất thảy tất thảy đã chẳng còn quan trọng, bởi từ khi bắt đầu đưa điếu thuốc, tôi hiểu rõ yêu cực điểm và hận cực đau, đã nếm mùi thế gian trăm mối tương tư, nghìn thứ mùi vị, vạn mối tình hoài.
Người con gái đó, cuộc tình đó, câu nói đầu làm quen đó.
Giữa tháng tư, tháng năm 2003, dịch SARS bùng phát ở Bắc Kinh, dân tình hết sức hoang mang lo ngại. Số lượng báo cáo tỷ lệ nhiễm ca, tử vong thay đổi theo thời gian trên các phương tiện thông tin. Phải thế mà, tình yêu và tình thân bỗng trở nên chật kín.
Những ngày này tôi nằm lì ở nhà, tự tay nấu ăn, có chung mối quan tâm đến tai họa đặc biệt nghiêm trọng này y như mọi người, và cũng như họ tôi hiểu thêm hơn về giá trị của mạng sống.
Tôi xót xa cho những ai bị mất đi người thân trong đại dịch này, lòng họ nhất định nhét đầy phế nứt đau buồn, những nỗi buồn xảy đến bất thình lình có thể phá hủy tâm hồn cứng cỏi nhất. Bởi cũng đã để tuột mất người yêu dấu, đêm đêm khi chỉ còn một mình như ai, nỗi đau khổ ngăn cách trời xa quật vào tâm linh và da thịt thôi, tôi đẫm đầy thương tích..
Với tư cách cá nhân tôi ủng hộ 100 vạn tệ cho một số bệnh viện, mong muốn bằng cách bình thường này bày tỏ sự ngưỡng mộ của tôi với tập thể các bác sĩ và y tá, sự xem trọng mạng sống con người. Tiền chỉ là thứ dắt lưng, tôi muốn bằng sức lực ít ỏi của mình, cứu vớt dù chỉ một sinh mạng vô tội, kêu gọi mối chân tình giữa chúng sinh.
Tôi làm kinh doanh, nhưng trước tiên tôi là một con người. Người đã không còn tìm thấy không còn cứu vãn được tình yêu.
Sự ghen tuông và ngờ vực làm tôi mất đi người yêu dấu, mặc dù có thể em vẫn tồn tại trên thế gian này, em đang ở nơi nào đó thầm lặng nhìn tôi, đang nhớ nhung tôi như tôi nhớ tưởng em, tiếc thay biển người mênh mông, thiên đường rất gần, không biết có còn ngày tái hợp.
Cảm ơn em, người yêu của tôi, người đã giáo hội cho tôi làm sao để yêu và được yêu, cứ coi như tôi và em cách nhau một chân trời, cứ coi như đời này kiếp này không gặp lại, em cũng là người duy nhất trong đáy lòng tôi, em là nỗi yêu đương không bao giờ thay đổi.
Cuối tháng 5 mọi người hân hoan với tin tức dịch SARS đã được ngăn chặn.
Hôm ấy Thanh Thanh gọi cho tôi, nói đài truyền hình của chồng cô đang hợp tác với một kênh truyền hình khác, chuẩn bị thu một chương trình đối thoại mang tên “Những tấm lòng”, công việc được giao phó cho chồng Thanh Thanh, và điều đầu tiên anh ta nghĩ đến chính là việc quyên tiền của tôi, muốn hỏi tôi có đồng ý lên chương trình này không.
Tôi từ chối: “Đừng, anh làm đâu phải để lên ti vi”
Thanh Thanh cười trong điện thoại, “Vâng, biết anh cao thượng, nhưng anh lên chương trình này nhé, việc chỉ có lợi, tốt như thế, còn nữa, kênh truyền hình này phát đi khắp thế giới, nhỡ ra…nhỡ ra Diệp Tử ở đâu đó nhìn thấy anh? Anh hiểu ý em chứ? Trên ti vi anh muốn nói, nói thế nào tự anh rõ hơn cả? Nhưng chỉ được trong phạm vi hai câu, anh không thể lấy đó như đăng quảng cáo tìm người, sẽ bị cắt hình ngay đấy!”
Một đề nghị lay dậy con người đang mơ ngủ trong tôi.
Thanh Thanh nói đúng, nhỡ Diệp Tử ở đâu đó nhìn thấy tôi? Có thể những hình ảnh sẽ gợi lại kỷ niệm. Nếu em còn yêu tôi, nếu em còn muốn tha thứ cho tôi, thì đây chính là một thượng sách.
Tôi cảm ơn rối rít trong điện thoại, chỉ còn thiếu điều chạy đến nhà Thanh Thanh khấu đầu.
Một tháng sau, tôi ngồi trước màn hình ti vi xem talkshow, trên tiết mục Lý Hải Đào quần áo chỉnh tề, gương mặt bể dâu…
MC: “Thưa anh Lý, chúng tôi rất muốn được nghe cảm xúc thật của anh?”
Tôi trầm tư: “Trong cuộc sống con người bị chi phối bởi rất nhiều các nhân tố, bắt ai ai cũng phải bôn ba lao khổ, vì tiền, vì kế sinh nhai, vì địa vị và quyền lực…đôi khi tôi thực sự cảm thấy tình cảm giữa con người mờ nhạt dần. Tôi nghĩ có rất nhiều người như tôi, trước dịch SARS đã rất lâu rất lâu không chú ý hoặc quan tâm đến gia đình hay bạn bè, chính vì những khó khăn xảy đến trong dịch SARS lần này, chúng ta mới đột ngột cảm thấy sự đáng quý của sinh mạnh và tình cảm chân thành. Chính tôi đã từng mất đi người tôi yêu nhất, cô ấy không ra đi bởi SARS, mà bởi vì sự ích kỷ và hẹp hòi của tôi, nên tôi biết cảm giác đánh mất người thân, tôi biết nỗi tổn thương đau thấu xương tủy.Tôi chỉ muốn đóng góp chút sức lực của mình, và cũng chỉ bằng cách này bày tỏ tình cảm và lời chúc phúc từ đáy lòng, ngày hôm nay tôi giúp cứu được một người, giúp đánh thức được một tấm chân tình, tất cả, là vì cô ấy, sau những giông bão, cho tôi hiểu tôi cần yêu ai đó như thế nào, và chính cô ấy, khiến tôi tỉnh ngộ để biết trân trọng những thứ thuộc về hiện tại.”
Lý Hải Đào trên màn hình ngừng lại, nỗi buồn đã nghẹn trong cổ, anh ta phải mở to mắt để ngăn nước mắt trực rơi ra, “Nếu hôm nay cô ấy có thể xem chương trình này, tôi muốn gửi… Tôi nhớ từng lời em nói từ ngày đầu tiên, từng chữ, dù em đi tới đâu, dù xảy ra chuyện gì, tôi đều ở đây chờ đợi, tôi sẽ vẫn chờ, vẫn…”
…
... ĐÃ LÂU RỒI
Tôi nhắm mắt lại, đã lâu, tôi không còn buông thả nước mắt, đã lâu, tôi không còn buông thả cho đáy lòng đối mặt với nhớ thương.
Người con gái đó, cuộc tình đó, câu nói đầu làm quen đó.
Trần gian là chốn phù hoa, muôn nghìn chúng sinh, làm sao tôi có thể tìm lại khuôn mặt đẹp xinh giấu trong làn khói thuốc.
Điện thoại réo chuông, cắt ngang dòng suy tư chao đảo lang thang của tôi, tôi đưa tay lên quệt nước mắt, nhấc ống nghe.
“A lô” Tôi nói.
Một âm thanh như dội về từ phía chân trời, dội qua điện thoại, dội vào trong tim, và đồng thời bay đến, là hơi thở thơm ngát của Diệp Tử.
Em nói: “Cho em một điếu thuốc.”
HẾT