Cho Em Một Điếu Thuốc

Chương: 39,40

Ròng rã hơn một tháng nay tôi không hề được làm chuyện ấy với Diệp Tử.

Chẳng phải không muốn, mà là không thể.

Ức Đình rất lười biếng, hàng ngày ngoài ăn cơm và đi ra ngoài đánh mạt chược cùng Diệp Tử, thời gian còn lại ngồi ì trên sa-lông trong phòng khách cho qua ngày.

Ngả ngốn nằm lăn lóc, là nguyên tắc cơ bản của Ức Đình.

Tôi với Diệp Tử không thể trình diễn đời sống trên giường trước mặt Ức Đình!

Nhà tôi càng ngày càng giống một cái ống ngút khói, Ức Đình nghiện thuốc hơn cả Diệp Tử, mở mắt ra là ngậm một điếu, cứ thế đốt hết điếu này đến điếu khác, nhưng lại không giống Diệp Tử ở điểm thích sạch sẽ. Nhà cửa bắt đầu bị xáo trộn, Diệp Tử cảm thấy hơi phiền.

Nhắc nhở Ức Đình cũng chẳng ích gì, cô ta vẫn bạ đâu vứt đấy.

Thời gian này Cảnh Trực đã tiến hành đầy đủ mọi thủ tục cho Tuyết Nhi đi du học Mỹ. Đêm trước hôm Tuyết Nhi đi, chúng tôi cùng ăn cơm.

Tôi hỏi Cảnh Trực: “Bây giờ làm thủ tục đi Mỹ có khó không anh?”

Cảnh Trực nói: “Chú thấy anh làm xong hết rồi đấy!”

Trong đầu tôi lại hiện lên hai má lúm đồng tiền xinh xắn của Tiêu Lâm, chẳng nhẽ cô vì tôi nên trì hoãn mọi việc?

Dùng bữa xong Tuyết Nhi kéo tay tôi nói nhỏ: “Anh Hải Đào ơi, từ đầu em đã ủng hộ việc anh và Diệp Tử, vì em có thể nhìn thấy anh yêu chị. Em hy vọng anh đối xử tử tế với Diệp Tử, chị ấy là người con gái tốt, có thể hơi nhạy cảm, lúc nào cũng sợ bị tổn thương. Em hy vọng khi trở về đã thấy anh chị lấy nhau.”

Tôi gật gật đầu, đưa ngón tay cái ra, đóng dấu cam đoan lên ngón tay Tuyết Nhi.

Ngày hôm sau đến công ty tôi giả như vô tình nhắc đến việc của Tiêu Lâm, Tiêu Lâm lặng đi một lát rồi trả lời: “Năm sau đi cũng được, năm sau nữa đi cũng được, nhưng hạnh phúc trước mắt ta không đoạt lấy, sau này sẽ phải ân hận.”

Tôi chẳng biết nói gì đành cười trừ.

Có một hôm Diệp Tử quên mang theo khóa nhà, đến công ty tìm tôi, vẻ đẹp của em làm nhiều người trong công ty sau này hễ nhắc đến người yêu Lý Hải Đào là hết lời ca tụng.

Hôm ấy Diệp Tử bắt gặp Tiêu Lâm Tiêu Lâm đang đứng ở bàn làm việc của tôi líu ríu nói chuyện, hai má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.

Vừa nhìn thấy Tiêu Lâm, Diệp Tử bất giác nhíu mày, đôi khi trực giác của người phụ nữ là điều không cách nào lý giải. Hai người đàn bà nhìn nhau hồi lâu với ánh mắt thấu dõi, mãi sau gần như đồng thời bắt tay nhau, niềm nở chào hỏi.

Trên đường về nhà Diệp Tử chỉ nói một câu: “Cô bạn đồng nghiệp của anh…tên Tiêu Lâm ấy…hay nhỉ.”

Từ đó trở đi Diệp Tử thường xuyên vô cớ nổi cáu, lúc thì trút lên Ức Đình, nhưng hầu như là trút lên tôi, tôi hiểu rằng em đang ở giai đoạn có tâm lý suy tính thiệt hơn.

Tôi chỉ muốn nói em hay: Bé bỏng của anh, tự tin lên, bất kỳ người nào cũng không thể là vật cản giữa tình yêu của chúng mình.

Đúng thời gian này chúng tôi mất 35

Tôi dắt 35 xuống nhà đi dạo, vừa hay một khách hàng quan trọng gọi điện tới, tiếp cú điện thoại đường dài hơn 20 phút xong, tôi không thấy 35 đâu nữa.

Diệp Tử hay tin nổi giận quát tháo, thực lòng không còn đủ kiên nhẫn tôi cãi lại, đây là lần cãi vã đầu tiên của chúng tôi, trước đó dù Diệp Tử nói gì tôi cũng không bao giờ phản bác.

Ức Đình ngồi chồm hỗm xem cuộc “hỗn chiến” và bĩu môi…cười, tay kẹp một điếu thuốc.

”Cười? Có cái chó gì để cô cười?” Tôi uất óc chẳng biết làm sao lại chui vào bếp, cầm lấy một con dao thái thịt lao ra ngoài. Chính tôi cũng không rõ mình thật sự muốn đâm nát cái gì, tôi chỉ muốn cầm con dao, chưa xác định cụ thể làm gì tiếp đó. Khi đang nổi nổi giận con người ta thường có những hành động quá khích và không đáng thuyết phục.

Ức Đình “ối ối” hét ầm lên, lao ra giật lấy con dao trong tay tôi, tôi thở phào trong bụng, dao đưa cho cô đấy.

Từ đó con dao ấy hoàn toàn mất dạng, tôi bồn chồn hoài nghi trong dạ không hiểu có phải Diệp Tử đã nuốt con dao ấy vào bụng.

Ức Đình bị đứt tay máu tươi chảy ra, Diệp Tử quay mặt về cửa sổ châm một điếu thuốc, tôi trở người bỏ đi.

Đêm đen đặc kéo về, gió hiu hiu thổi qua mặt. Tôi lảo đảo lê bước, đoán hỏi số phận của tình yêu mình dưới bóng trăng sóng sánh như nước.

NẾU TÔI TỪ BỎ, TÔI SẼ CÀNG ĐAU KHỔ.

NẾU tôi tiếp tục, tôi sẽ phải trĩu vai gánh những đau khổ chưa thể biết trước.

Ở bên Diệp Tử như một màn ảnh kéo màn lại hạ màn, những tiểu cảnh xối òa trong đầu tôi.

"CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC”, đó là câu đầu tiên em nói với tôi.

Tôi yêu em, tôi biết, từ lần đầu tiên nhìn em tôi đã biết, cả cuộc đời, tôi không thể bỏ chạy.

Diệp Tử à Diệp Tử, lẽ nào em không sống như một người bình thường được sao?

Trái tim Diệp Tử luôn luôn bấp bênh, em làm thủng rách tình yêu của mình, tôi biết em đã từng chịu nhiều thương tổn, tôi cũng biết em không dễ dàng tin một thằng đàn ông, cô gái quá đẹp ấy chất đầy trong mình đau đớn và yếu nhược.

“Thối thây như em làm sao xứng được với anh?” Em đã từng nói như thế với tôi. Đã bao nhiêu lời hứa hẹn không bao giờ được thực hiện neo kéo trong lòng em? Trước khi bước vào một cánh cửa mới, em phải sắp sẵn cho mình đường lùi, em là một chú chim tự giam mình trong lồng sắt, vì sợ bị làm đau mà tuyệt giao với khung trời xanh thẳm.

Cuối cùng tôi đã đứng trước cửa nhà Diệp Tử, ôm trên tay một bó hồng vàng kiêu sa rực rỡ.

Diệp Tử mở cửa, phút chốc, nước mắt rơi, như những viên ngọc trai lăn dài xuống hai má.

Tôi kéo em ôm chặt vào lòng, tôi nói: “ANH YÊU EM, CỦA ANH, XIN HÃY TIN ANH”

Phải, hãy tin anh, Diệp Tử, ANH YÊU EM, nếu mình cùng tin, trái đất hóa - hình - tròn - vẹn...

Chương 40

Trương Bác sắp kết hôn, tôi nhận được tấm thiệp đỏ chót trước đợt Quốc khánh. Diệp Tử vốn không muốn đi, nhưng tôi nằng nặc thuyết phục rằng nếu em muốn mọi người công nhận mối quan hệ của chúng mình, ta phải bắt đầu từ thằng Trương Bác.

“Anh nghĩ kỹ chưa? Nhỡ có người biết em thì sao?”

“Thì đã sao, anh không sợ, sớm muộn gì em cũng là người của anh.” Tôi nói kiên quyết.

Diệp Tử dí tay lên trán tôi, rồi khẽ khàng rúc vào lòng tôi.

Tôi dặn Diệp Tử rút 2000 tệ trong ngân hàng, nhà không có giấy đỏ, lý ra phải bọc vào đàng hoàng.

Tôi mặc bộ com-lê sẫm mầu hơi có vằn hoa mà mình ưng thích nhất, Diệp Tử vận một bộ đồ xanh nhạt, người đẹp luôn là người đẹp, mặc cái gì lên người nhìn cũng thấy bổ mắt.

Chúng tôi đến quá sớm, chưa tới 11 giờ, đừng nói cô dâu chú rể, phòng tiệc còn chưa có ai, tôi đưa Diệp Tử đến tầng dưới có chỗ nghỉ, đành ngồi ở đó đợi.

Diệp Tử gối lên chân tôi, em có thói quen dậy muộn, hôm nay phải đến sớm làm khó cho em.

Chúng tôi rúc rích tán gẫu, Diệp Tử hỏi: “Này, chồng ơi, sao túi áo anh có cái gì như bị dính giấy? Về nhà đưa em gỡ hết ra.” Dứt lời thò tay ngay vào túi, dòm vào bên trong.

“Cái gì đây?” Em lầu bầu một câu, rút tay ra, giữa hai ngón tay là 2 tờ giấy nhỏ.

Tôi mở mắt ra xem, thấy quen quen, có vẻ giống vé xem phim.

VÉ XEM PHIM?

VÉ XEM PHIM! Cha mẹ ơi! Hai tờ vé xem phim hôm ấy!!!

Không đợi tôi giật lại, Diệp Tử đã mở tờ giấy ra, tôi để hai vé xem phim trong túi gần nửa năm nay, nhưng bộ com-lê này tôi rất ít khi mang ra mặc, lại qua một mùa hạ, vì thế lần trước mặc xong treo lên và cất đi.

Ông trời ơi, giá mà giờ đây ông hiện ra nhân từ ban cho con một lời, con sẽ quỳ xuống tạ ơn ông không ngớt.

“Cái gì đây…hả? Vé xem phim? Sao có thể…? Anh đi xem phim với người khác lúc nào?” Cô gái Diệp Tử rất tinh nhạy kia đang chằm chằm nhìn tôi, không hề chớp mắt.

Tôi giả vờ như không, cười cười đáp: “Đâu có mà, lúc nào đâu? Anh không biết mà.”

”Mùng 8 tháng 4…Rạp phim Đông Phương…Trên vé in đây này.” Nét mặt Diệp Tử đã hoàn toàn thay đổi, “Anh giải thích đi, với ai?”

“À…với ai…anh quên thật sự rồi. Hình như với…” Tôi sắp sửa không kiếm được lời nói tiếp, thật đấy, chẳng nhẽ lại khai ra đã đi xem với cái cô mà đến tay cô ta mình còn chưa đụng vào?

Diệp Tử nhất định sẽ không tin. Vả lại trong quan niệm của chúng tôi thời nay, một nam một nữ đi xem phim chỉ có thể là quan hệ yêu đương.

Cũng có trường hợp ngoại lệ, nhưng việc như thế này đến tôi còn không tin, huống hồ Diệp Tử.

“Anh nói dối tôi, còn nói dối tôi, Lý Hải Đào!” Mặt Diệp Tử đỏ rần lên, “Tôi ghét nhất là bị người khác lưà gạt!”

Em tức giận bỏ dậy khỏi ghế sa-lông, đến chân cầu thang bỗng dừng bước, rút từ trong ví 2000 tệ, vất thẳng vào mặt tôi.

20 tờ tiền còn mới nguyên rơi lả tả từ trên không trung xuống, vương vãi đầy sàn, có một tờ còn sượt qua mũi tôi.

Tôi không đuổi theo, dù chân tôi dài.

Tôi xấu hổ, gượng gạo vô cùng nhặt tờ tiền lên, nhục nhằn nghĩ: Phụ nữ trên đời đều thế này cả sao? Mới nghe lời đồn đại đã ngã lòng tin là thật, chuyện vốn chẳng có gì, mà biến nó thành điều này nọ.

Cô Diệp Tử ngùn ngụt giận dữ lao ra khỏi quán ăn, vừa lúc xe cô dâu chú rể đến.

5 phút sau Diệp Tử gọi vào máy: “Tôi nói cho anh biết Lý Hải Đào, tôi đã thề không cho phép đàn ông lừa gạt tôi thêm nữa! Tháng tư ấy tôi đang ở Thượng Hải, anh, anh còn…”

“Diệp Tử, anh không biết phải giải thích ra sao với em, nhưng anh không làm gì cả, anh chỉ đi xem phim với cô gái đó mà thôi, vì lúc ấy…lúc ấy…cô ấy nói muốn đi xem.”

“Anh coi tôi là con nhóc 3 tuổi à? Nó muốn là anh đi? Chỉ xem phim thôi? Nó là cái gì của anh? Anh nghe lời nó thế à? Thật…anh về ngay! Anh về lấy đồ cuốn xéo!” Không hổ đã từng là ca sĩ, giây phút này Diệp Tử đang phát huy hết lợi thế chất giọng, tôi phải để điện thoại xa khỏi tai.

Tôi còn tâm trạng đâu ở lại đây nữa? Kể cả ông Ngọc Hoàng trên trời kết hôn, tôi cũng phải về đã.

Tôi chen vào dòng người đến trước mặt Trương Bác, dúi tiền vào tay bạn, hạ giọng: “Xin lỗi cậu, mình có việc phải đi gấp, sẽ giải thích với cậu sau!....À, tân hôn hạnh phúc! Với bà xã bạc đầu răng long!”

Trương Bác vừa tiếp bạn vừa vỗ vỗ lên vai tôi, gật đầu.

Vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt tôi là một va li đã đóng gói.

Ức Đình nhìn tôi dè bỉu, xô cửa bỏ ra ngoài.

Diệp Tử quay người về phía cửa sổ, hỏi: “Cô ta là ai?”

“Diệp Tử, em phải nghe anh giải thích trước đã? Tin anh, thật sự anh với cô ta chỉ xem đúng một bộ phim, thật sự không hề làm gì, bọn anh chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

“Thế thôi? Nói ung dung nhỉ, thời gian đó tôi không ở Bắc Kinh, nếu thật sự bọn anh chỉ là bạn bình thường thôi, vì sao không thể đi uống cà phê, vì sao phải đi rạp phim?”

”Là cô ta muốn đi xem phim đấy chứ!”

“Cô ta? Cô ta là ai, cô ta bảo đi là đi? Cô ta bảo lên giường chắc anh cũng không từ chối?”

”Em sao thế Diệp Tử, em…Sao em lại có suy nghĩ…suy nghĩ bẩn thỉu như thế?”

“Tôi suy nghĩ bẩn thỉu? Hừ, vâng bẩn thỉu, tôi không chỉ có suy nghĩ bẩn thỉu, thể xác tôi cũng đang bẩn thỉu đây! Quên rồi à? TÔI LÀ MỘT CON ĐĨ!”

”Sao cô cứ như thế? Tôi đã bao giờ nhắc lại về quá khứ của cô chưa?... Em…chúng ta có thể bình tĩnh phân rõ phải trái được không?”

“Được, bình tĩnh, bây giờ tôi hỏi anh, cô ta là ai? Là cái con Tiêu Lâm kia phải không?”

Tôi không nói gì.

Không nói gì có nghĩa là thừa nhận, trong sự im lặng của tôi Diệp Tử đấm thẳng tay vào cửa kính.

“Choang” - tiếng vỡ loảng xoảng, cửa kính vụn tan một nửa, một nửa nằm lại trên khung cửa. Khi Diệp Tử rút tay lại, quả đấm tay và nửa cánh tay chảy đầy máu, còn vài mảnh thủy tinh găm lên thịt.

Phản ứng đầu tiên của tôi là đỡ lấy cánh tay em, tay vừa rơi thõng xuống, máu lượn thành từng dòng chảy, lăn theo hướng tay rơi, nhỏ tong tong xuống sàn.

Có giọt máu bắn lên mặt tôi, trong cái khắc ấy trái tim tôi bỗng thắt nghẹt lại, ĐAU! THẬM ĐAU!

Em ngang ngạnh đối diện tôi, nước mắt đã ứa ra, những giọt lệ như ngọc, ướt sậm cả khuôn mặt.

Tôi cũng đối diện em, cõi xung quanh chao đảo bập mờ. (bập mờ ko phải mập mờ nhé)

Cuối cùng Diệp Thử ném ra một cái thở dài, chỉ tay vào va li, gằn tiếng: “Anh đi đi.”

“EM KHÔNG TIN NGƯỜI QUÁ RỒI! Anh phải nói bao nhiêu lần nữa em mới chịu hiểu anh và Tiêu Lâm không có gì hết, đến tay cô ta anh còn chưa động vào! Tại sao em không thể tin anh? TẠI SAO? TẠI SAO?” Tôi gào lên.

“Tôi-không-muốn-nghe, tôi chỉ nói một câu thôi, con đàn bà đó tôi đã gặp qua, cô ta…hợp với anh hơn tôi, thật, thà bây giờ cả hai bỏ cuộc, còn hơn để sau này anh chọn cô ta làm tôi đau đớn!”

“SAO EM LẠI CÓ THỂ NÔNG NỔI NHƯ THẾ, DIỆP LINH LUNG! Em là gì mà quyết định cuộc đời của anh, tình yêu của anh? Anh đã chọn được em, chúng mình nên quý trọng điều đó! Được không?”

“Cái gì mà được không được, quên là chúng ta đã quen nhau thế nào ư? Quên rằng tôi là ca-ve ư? Đã quên Tiểu Ngọc? Quên cái ngày hôm ấy Trương Bác đã làm gì tôi? Quên rồi sao? Lúc ấy anh bảo vệ tôi không? Hay vì tôi là điếm nên anh không có mặt mũi bảo vệ tôi? Lý Hải Đào, anh hãy nói với tôi một lời tự lòng anh, ANH LẤY ĐƯỢC TÔI KHÔNG? Anh cam tâm tình nguyện lấy tôi không?”

“Em…em lại thế rồi, lại nói những thứ này, vấn đề chính là ở em, chính em còn khinh bạc mình thì làm sao người khác tôn trọng em được? Em thật là, em…em làm anh xóc óc…” Lời nói tuôn ra vung vãi, chính tôi cũng không biết mình đang nói gì.

“XONG, tôi mệt rồi, tôi muốn một mình. Tôi không phải một miếng ngọc đẹp, tôi là viên đá bị người ta đập nát vô số lần, tôi không xứng đáng với anh! Anh đi đi…đi đi!” Diệp Tử nuốt cơn khóc khua tay xua đuổi.

Mảnh kính găm lơ lửng còn lại trên khung cửa long ra, rơi đúng chân tôi. Diệp Tử cúi người xuống lượm lên từng mảnh kính vỡ, la lớn: “Anh điii!”

Người đàn bà này, người đàn bà cố chấp này!

Tôi đi thật, vào cái khắc đóng rầm cửa lại, tôi nghe thấy tiếng “lách cách” của phía bên kia đang vặn khóa, và cũng bên kia cánh cửa ấy tiếng khóc của Diệp Tử ứ ra, tràn lấp lên mọi thức tưởng của tôi.

Một sợi nước vương trên mặt, nếu không phải là máu, đó hẳn là nước mắt.