Khu Hào Phong là một hạng mục bất động sản nổi tiếng ở Bắc Kinh, phát triển khá sớm, nhanh chóng trở thành một vượng địa cho mấy tay có tiền, người Hương Cảng, Đài Loan, Tây, Hoa Kiều.
Ngồi trên xe, tôi lẩm nhẩm lại câu nói ban nãy của Diệp tử, tổng cộng 7 chữ, thêm chữ cái tiếng Anh và số 5. Tôi rất muốn gọi lại cho Diệp Tử hỏi cho rõ, nhưng lại thôi vì có cảm giác Diệp tử gần như không muốn nói thêm gì nữa.
Tôi bảo bác xế đứng chờ ngoài cổng, bồn chồn nhấn chuông nhà C5.
Tiểu Ngọc bất ngờ xuất hiện ở cửa.
?????
“Nhanh lên anh, còn đứng đực ra đấy làm gì nữa? Diệp tử ở trên tầng.”
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Diệp Tử cô ấy….” Vào đến cầu thang, tôi hỏi Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc cắt ngang lời tôi: “Còn thời gian để hỏi nữa sao? Bây giờ không nói rõ được cho anh…Đợi Diệp Tử tỉnh lại anh đi mà hỏi cô ấy!”
Diệp Tử nằm thiêm thiếp trên giường, mặt trắng bệch như cái ga trải giường, môi tím ngắt, không có chút sức lực.
Nghe thấy tiếng người, Diệp Tử khẽ mở mắt, đôi mắt em vẫn sáng đến kỳ lạ.
Diệp Tử hướng về phía tôi môi mấp máy không thành tiếng.
Còn tôi,
Tôi không đoán nổi cuối cùng thì cái gì đã xảy ra, càng không hiểu nổi cơ sự nào mà Diệp Tử xanh xao đến mức này, như một thằng người bằng giấy, không da không thịt, trong một khắc tôi thậm chí còn không muốn chạm vào em.
Đầu óc tôi trở nên mụ mị, nếu không có Tiểu Ngọc thúc tôi một cái, tôi thật không biết mình còn chôn chân ở đó bao lâu.
“Anh còn đứng đó làm gì? Mau bế Diệp Tử ra xe!” Tiểu Ngọc thúc thêm một cái nữa.
Tôi bế thốc em giờ trắng bệch như tờ giấy ra thang máy, Tiểu Ngọc ở đằng sau khóa cửa.
“Sao lại là taxi? Xe anh đâu? Thôi…anh đặt Diệp Tử vào ghế sau, anh lên ghế trước ngồi, đợi lát…Để em lên trước đã, để Diệp Tử gối lên chân em!”
Lúc xe chạy qua cổng chính, Tiểu Ngọc đưa chìa khóa cho bảo vệ: “Nhà C5, chủ nhà sẽ qua lấy, tôi họ Tề. Vâng…đã nói rõ rồi.”
Tôi ngoái lại trông hai cô gái, taxi lao như bay trên đường cao tốc.
Diệp Tử đã nhắm mắt, trước sau không thốt một lời, Tiểu Ngọc để em gối đầu vào lòng mình, tay vuốt nhẹ sợi tóc nhuộm rơi xuống mặt Diệp Tử. Một hành động đượm chút tình cảm, khiến người ta chợt nhớ đến điều gì đó…
Xe dừng dưới lầu nhà Diệp Tử, hình như em đã ngủ mất rồi.
Tôi bế Diệp Tử leo lên tầng 5, Tiểu Ngọc đi đằng sau, tay lục lục chiếc túi của Diệp Tử để tìm chìa khóa nhà.
Tôi nhẹ nhàng đặt em lên giường, chỉ sợ làm em thức giấc.
Tôi kéo Tiểu Ngọc vào bếp, khóa chốt.
“Đã xảy ra chuyện gì? Diệp Tử bị làm sao vậy? Có phải bị bệnh gì không hả? Hả? Tiểu Ngọc, tôi xin cô, cô nói đi chứ…Cô không nói, tôi sẽ đưa Diệp Tử vào viện ngay bây giờ!”
“Anh hết chuyện rồi à? Còn phải hỏi nữa? Chẳng đã nói khi nào Diệp Tử tỉnh dậy anh tự đi hỏi cô ấy còn gì?”
“Cô ấy bị đến thế biết lúc nào mới khỏi? Cô phải nói rõ với tôi…Lạy cô…Cô muốn tôi lo đến chết à…?”
“Được, em nói trước với anh, Diệp Tử không bị bệnh, nghe rõ chưa?”
“Tôi không tin, tôi gọi cấp cứu 120…”
“Ôi cái anh này…Lý Hải Đào!” Tiểu Ngọc ấn chặt cái tay cầm điện thoại của tôi, cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi, cắn cắn môi, đến lúc này tôi mới để ý, lòng mắt Tiểu Ngọc chi chít những vằn đỏ, mặt cũng xanh rớt.
“Cưng ơi nghe em nói này - Không cần phải lo lắng, em với Diệp Tử thân nhau như vậy, anh phải tin em chứ! Cô ấy không ốm đau gì cả, không cần đi bệnh viện, đi cũng chả tác dụng gì, có khi lại chuốc thêm vạ. Cô ấy cần NGHỈ NGƠI…Đừng phiền cô ấy, được không? Việc gì đã xảy ra, chắc 2 ngày nữa là Diệp Tử có thể tự nói với anh. Sáng nay Diệp Tử bảo em gọi cho anh đấy, là em bấm số, nhưng cô ấy muốn nói với anh…Diệp Tử tin tưởng anh đến thế, việc này em có nói vào nói ra cũng không hay ho gì. Cô ấy chỉ hơi mất sức chút thôi, tin em, được không nào?”
Tiểu Ngọc đã nói kiểu này, tôi nghĩ cô ta cũng chẳng thể cho tôi thông tin cần thiết nào!
Tiểu Ngọc vỗ vỗ vai tôi bảo: “Ngoan đi, giờ anh chạy xuống dưới siêu thị gần nhà mua một túi gạo, tốt nhất mua thêm một ít dưa muối mặn, mua loại của hãng Lục Tất Cư, siêu thị nào cũng có bán. Nhanh lên đi, em ở đây nấu chút cháo cho Diệp Tử, nàng mà còn không ăn gì là chết chắc đấy. Còn nữa, mua thêm gói đường.”
Lúc chạy xuống cầu thang tôi suýt hụt chân ngã xuống đất.
Tôi đấm tay vào tường, một thằng đàn ông cao to khỏe mạnh, mà lại để cho người con gái mình yêu nhất chỉ còn như cái xác nằm liệt trên giường! Và như một thằng ngu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông trời, có phải ông muốn tôi phát điên lên không? Diệp Tử của tôi đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Tôi mang đồ về.
Tiểu Ngọc vừa mới giúp Diệp Tử thay xong đồ ngủ. Cô cho đường vào bát rồi nguấy đều lên với nước, đưa cho tôi bảo: “Anh cho Diệp Tử uống để tránh cho cô ấy kiệt sức.”
Tiểu Ngọc tiếp tục quấy cháo.
Tôi lặng lẽ nhìn gương mặt xanh rớt của Diệp Tử, thật không nỡ lay em dậy.
Tôi để Diệp Tử dựa vào lòng mình, em hé mắt nhìn lại tôi, khẽ nhếch môi cười.
Nước mắt tôi chỉ trực trào ra.
Diệp Tử cố nhấc tay lên, vuốt nhẹ vào má tôi, “thôi nào…” em nựng khẽ.
Diệp Tử dùng ống mút uống hết chỗ nước đường.
Tiểu Ngọc nói vọng vào: “Lý Hải Đào, em về đây, mệt quá rồi, 2 ngày trời không hề chợp mắt. Anh trông nồi cháo, cẩn thận đừng để quá lửa, lát cháo được anh bón chút cho Diệp Tử. Hôm nay anh ở lại đây đi, em cứ để di động, nhỡ có chuyện gì gọi ngay cho em. Mà anh yên tâm, chắc không còn chuyện gì nữa đâu, Diệp Tử chỉ cần nghỉ là sẽ khỏe lại thôi.”
“Tiểu Ngọc, cảm ơn cô”
“Không có gì! Em đánh một giấc rồi sẽ quay lại….Đàn ông à, vấp tí việc là cuống hết lên, chẳng bằng được em. Anh đừng lo lắng quá, không sao đâu. Lúc nào đói anh cứ chạy xuống dưới lầu mua đồ ăn, lúc nào buồn ngủ thì ngủ. Diệp Tử vừa uống một đống nước đường thế có khi lát nữa sẽ muốn đi tiểu…Chậc…Tạm thế đã, chắc chẳng sao nữa rồi…Chỉ phiền anh! Công ty có…?”
“Việc đó cô khỏi lo”
“Thế em về đây…” Tiểu Ngọc vuốt nhẹ cằm tôi, đẩy cửa đi mất.
Tôi đóng cửa sổ phòng bếp lại, ngăn cái nắng giữa trưa. Tôi đi vào phòng khách, ngồi đực ra như một thằng dở hơi mất hồn.
Cháo đã nấu xong. Tôi cắt nhỏ dưa muối cho vào cháo. Nói thật, từ bé đến lớn, tôi chưa bao giờ phải vào bếp cả.
Tôi đỡ em dậy, ghế một cái gối để em dựa lưng, rồi bón cháo cho em.
Diệp Tử húp xong bát cháo, đưa mắt về phía tôi, đôi mắt vẫn to và sáng, “em muốn đi nhẹ…” Đây là câu nói đầy đủ đầu tiên của em sau cú điện sáng nay.
Tôi đỡ Diệp Tử xuống giường, Diệp Tử vừa đặt chân xuống đất đã loạng choạng, tôi lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Hơi choáng chút…”
Tôi nửa ôm nửa kéo em vào toilet, sắc mặt xanh xao của Diệp Tử bỗng ửng đỏ, em nói khẽ: “Anh phải quay lưng lại nhớ…”
Nghe giọng em đã khá hơn nhiều rồi, có lẽ em ăn được nên đã lấy lại chút sức.
…
Đêm ấy, cách một tiếng tôi lại choàng dậy rời chiếc sa-lông ngoài phòng khách, thấy Diệp Tử ngủ ngoan như một chú mèo con, lần nào tôi cũng nhẹ nhàng hết sức đến sát gần em mà không làm em thức giấc, và chỉ đến khi nghe thấy tiếng thở rất nhẹ của em tôi mới quay trở lại nằm xuống sa-lông.
Chương 18
Tôi dậy lúc 9 rưỡi sáng, cũng chẳng thể nói là “dậy”, vì đêm qua tôi hầu như không ngủ.
Tôi ra xem Diệp Tử, em vẫn chưa tỉnh.
Tôi chạy vèo xuống tầng dưới, gọi điện cho bà chị cả, hỏi chị cách quấy món súp trứng (súp đặc) {Đánh bông trứng vừa đánh vừa đổ thêm nước lã đun sôi vào, cho vào cái báthầm cách thủy 15 phút,đổ ít mại, muối, hành lên. Có tác dục thanh nhiệt giải độc ĐẶC BIỆT GIÚP HỒI PHỤC, TĂNG LỰC CHO NHỮNG NGƯỜI VỪA ỐM DẬY}, còn hỏi đi hỏi lại có phải cho thêm cái hạt gì đỏ đỏ vào không.
Kết quả không tránh được việc bị bà chị vặn vẹo, tôi ngại phải giải thích, nói dối đôi câu cho bà chị khỏi nghi.
“Cái ấy là cầu khởi {Đông y, cái hạt đỏ đỏ trông giống Ý Dĩ hay Kỷ Tử của VN}” cuối cùng bà chị cũng nói.
Tôi mua về một đống đồ xách cả lên lầu, trong đó có một cái niêu đất và một con gà.
Đây là lần đầu tiên trong đời kể từ khi sinh ra tôi vào bếp, chỉ cần qua một cú điện thoại, tôi đã nấu thành công món súp trứng vàng mềm. Trông thấy Diệp Tử vẫn thiếp trong mộng mị, tôi lấy ra ăn trước.
Mùi vị cũng được lắm.
Trứng đã đặt vào nồi, chỉ cần rưới thêm nước gia vị và cho vài hạt cầu khởi vào, cho nhỏ lửa.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy một thứ hạnh phúc hiếm hoi chưa từng có - ấy là - có thể bận rộn chăm sóc người mình yêu thương.
Lúc nấu thêm súp trứng tôi chợt nghĩ thế này: Diệp Tử thích ăn nhạt hay là ăn ngọt? Hay cứ nấu hai kiểu, em hợp khẩu vị nào là có luôn khẩu vị đó.
Đến chiều, từ phòng ngủ phát ra âm thanh.
Tôi thấy em đã ngồi dậy, sắc mặt khá hơn nhiều, môi không còn bợt bạt nữa, “Em muốn vào nhà tắm rửa mặt.”
Lúc đỡ em xuống giường, tôi thấy rõ ràng là cơ thể em đã có sự hồi phục, tinh thần cũng khá hơn nhiều rồi.
“Mùi gì thế Lý Hải Đào? Thơm quá….”
“Canh gà.”
“Mua về à?”
”À, là anh nấu, có lẽ vẫn phải ninh thêm tí nữa….”
”Là anh nấu ư? Trông không giống anh….Em đói lắm rồi.”
“Em rửa mặt trước nhé, tự mình làm được không? Đứng vững không?....Tốt rồi, để anh vào múc cháo em ăn.”
Tôi bưng ra hai bát súp trứng đặt xuống kệ đầu giường, “Diệp Tử, anh nấu hai bát súp trứng, anh sợ em không ăn được thứ khác, nhưng không biết em thích mùi vị nào, nên nấu một bát ngọt, một bát mặn, em muốn ăn bát nào?”
Đúng lúc ấy, nước mắt của Diệp Tử rơi xuống.
Như hạt ngọc trai long lanh trong suốt.
Tôi hoảng quá chân tay luống cuống: “Đừng khóc đừng khóc mà, anh làm gì sai rồi hả em? Hay em không thích súp trứng? Em đau ở đâu? Đừng khóc đừng khóc….Bây giờ em còn yếu lắm, không được khóc nữa, em thích thứ khác để anh đi mua, rồi lát ăn súp sau.”
“Súp cũng ngon lắm em ạ…Em yêu ơi, em đừng khóc nữa, được không?”
Diệp Tử nắm chặt lấy tay tôi, dịu hiền: “Hải Đào, sao anh lại chăm sóc em thế?”
Hải Đào? Nghe thấy không? Diệp Tử bỏ đi cái họ “Lý” ở đằng trước! Nghe thấy không? Nghe thấy không?
“Em biết là vì sao! Diệp Tử, thôi không nói những điều này nữa, ăn trước đã, kẻo chẳng còn hơi sức trò chuyện.”
Kỳ thực tôi rất rất muốn hỏi Diệp Tử rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng nom em còn quá yếu, tôi không nỡ hỏi ngay bây giờ.
Có lẽ cứ như Tiểu Ngọc đã nói, tôi chỉ có thể chờ mong một ngày Diệp Tử tự mình kể lại sự việc cho tôi.
“Anh không phải đi làm à?”
“ừm…anh…Diệp Tử, anh thôi việc rồi.”
“Hả? Sao lại thế? Có liên quan đến em không? Việc xảy ra khi nào?”
“Không liên quan không liên quan, chuyện của một tháng rồi em, cũng chẳng vì làm sao, anh với ông sếp có chút mâu thuẫn, việc công.”
“Thế còn xe?”
“Xe là của công ty, trả lại rồi”
Diệp Tử đương muốn hỏi tiếp thì có điện thoại Tiểu Ngọc gọi.
Ở đầu máy kia Tiểu Ngọc hỏi luôn: “Tình hình thế nào?”
“Đỡ hơn rồi, ít nhất là khá hơn hẳn hôm qua, vừa mới ăn, đã tự rửa mặt, cử động được rồi.”
“Này, Thanh Thanh vừa gọi, lát tụi em qua luôn.”
Thiếu mỗi Tiểu Vân, còn 4 cô kia đều đến cả.
Các cô nhẹ nhàng như mèo lò dò vào phòng ngủ, chụp bó hoa lên người Diệp Tử.
“Chết khiếp chúng mày, bỏ ngay hoa ra đi….” Diệp Tử cười tươi bảo.
Những cô gái xinh đẹp mồm miệng như tép nhảy, quanh đi quẩn lại mấy câu em thế nào rồi, đỡ hơn chưa, ăn gì chưa,mặt mày vẫn khá lắm.
Tôi ở gian ngoài vểnh tai lên nghe ngóng cả buổi, đám con gái này cứ như thể đã biết hết chuyện, cả buổi không hề thấy hé lộ ra thứ gì liên quan đến việc ngã bệnh của Diệp Tử, không có tí tính thực tế nào trong câu chuyện.
Đàn bà là thế, chỉ thích nói những phế ngôn không giá trị.
Tôi đứng dậy ngỏ ý ra về.
“Sao phải đi anh? Lên công ty à? Thôi đừng đi!” Tuyết Nhi nài nỉ.
“Đúng đấy đừng đi đừng đi đừng đi….” các mỹ nhân đồng loạt giữ tôi lại.
Tôi nói tôi về nhà tắm giặt thay quần áo xong sẽ quay lại, chứ còn thực chất, tôi sẵn sàng ở đây cả đời, chỉ cần Diệp Tử không đẩy tôi ra, cớ gì tôi phải đi?
Với cả hôm qua luống cuống quá, tôi cũng không cầm theo nhiều tiền.
Về đến nhà tôi nhanh chóng tắm giặt thay đồ, rồi qua rút tiền ở máy tự động, vào tiệm sách gần đó mua hai cuốn “Bà nội trợ toàn tập”, “Bạn có biết nấu canh không”, ra siêu thị mua xương, rau xanh, các loại gia vị nấu
canh, ban đầu tôi định mua cá cơ, hình như canh cá tốt cho người mới ốm dậy, nhưng tôi nhớ không nhầm thì: Diệp Tử không thích ăn cá…
Trên đường về nhà Diệp Tử, tôi đánh một giấc trên taxi.
Gõ cửa cả ngày mà không thấy ai ra mở, từ bên trong vẫn vọng ra những âm thanh náo loạn như bún rối.
Tôi đẩy cửa vào, trời ạ, mấy cô bé này, đến cửa cũng không thèm khóa.
Quang cảnh thật ồn ào! Trên bàn bày đến mấy đĩa đồ ăn (hầu hết là đồ ăn nguội {Vì đồ ăn ở BK rất mỡ, bên cạnh việc gọi các món chính (món nóng) như thịt cá hải sản, người ta thường gọi kèm các món rau trộn, rau luộc, đặc tính của cá món này là lạnh (món nguội)}), cả canh gà tôi đã nấu sẵn. Ức Đình đang đứng cạnh bàn cầm đôi đũa chỉ trực ăn vụng.
Ồn áo nhất vẫn là ở trong bếp, Thanh Thanh và Tiểu Ngọc đùa nhau đầm đìa mồ hôi, Tuyết Nhi lóng ngóng chả biết làm gì, đứng đực ở cửa bếp tranh nói leo với các cô chị.
Ti vi ngoài phòng khách đang mở phim Mỹ Showgirls, nhân vật chính của phim đang làm trong một hộp đêm ở Las Vegas, cô ta múa may điên cuồng trước đám đàn ông đang thèm nhỏ dãi, cả thân mình chỉ còn độc chiếc quần con nhỏ xíu dáng chữ T.
Tự dưng chẳng có ai chăm Diệp Tử của tôi, mặt mày thất thểu ngồi trên giường, người cứng đơ đối diện bó hoa to, trông thấy tôi mắt sáng lên, hướng về tôi gật gật đầu.
Có tiếng gọi cửa, tôi ngó từ trong ra, là Tiểu Vân.
Tiểu Vân đi một mạch vào phòng ngủ, vừa nhìn thấy Diệp Tử đã òa khóc: “Chị thân yêu ơi, làm sao mà ra nông nỗi này hả chị…”
Diệp Tử vuốt vuốt mái tóc Tiểu Vân, an ủi ngay: “Ngoan nào, đừng khóc đừng khóc, chị thoát chết rồi mà? Đỡ lắm rồi, ngoan nào….”
Tiểu Vân nín lại không nói gì nữa, tôi vẫn không nghe ra được chuyện gì.
Bạn nói thử xem làm đặc vụ tình báo mà toàn không tìm ra được sự thật có giá trị, như bạn thì bạn có nghĩ đến việc tự sát không?
Tôi nói thật đấy, như tôi đang nóng ruột đến muốn chết đây.