-"Ừm....Phong...nhẹ...thôi anh...ư..."
-" Ngoan...thả lỏng cho anh vào nào..."
Chiếc giường full size...Hai thân thể không ngừng quấn chặt vào nhau...Người đàn ông bá đạo giữ chặt người con gái nhỏ nhắn trong lòng, phía dưới không ngừng ra vào...tạo thành tiếng động, khiến nghe nghe phải đỏ mặt tía tay...Người con gái tội nghiệp, bị bắt làm tù binh chỉ còn biết nức nở....Không biết qua bao lâu...khi ánh trăng bên ngoài đã bị mây đen che lấp...Thì cơn sóng tình bên trong mới dừng lại.....
Sau khi tắm rửa sạch sẽ....Dương Phong ôm chặt cô vợ nhỏ trong lòng...lúc này Tuyết Thanh mệt mỏi rút vào lòng anh như con mèo nhỏ...Khuôn mặt vẫn còn ửng hồng vì cuộc ân ái vừa rồi...đôi môi đỏ hé mở hô hấp nhẹ nhàng...Dương phong không kìm lòng đặng, nghiêng đầu mút nhẹ môi cô, hôn mấy ngụm rồi mới luyến tiếc thả ra...Tuyết Thanh bất mãn cau mày " Ừm " nhẹ...cọ cọ khuôn mặt vào ngực anh, tìm vị trí thoải mái...tiếp tục say giấc...Dương Phong buồn cười lắc đầu....
Thế là hai người họ kết hôn đã hơn hai tháng...Nhớ lại ngày đó khi cầm quyển sổ chứng nhận kết hôn trên tay, mắt anh bỗng thấy nóng lên..cảm xúc lẫn lộn khó diễn tả...Anh nhất quyết dành quyền giữ lấy quyển sổ cho vào két sắt...Vào đêm đầu tiên khi hai người họ kết hôn...đợi lúc cô ngủ say..anh âm thầm vào phòng làm việc...nhìn cuốn sổ mà ngồi cười ngây ngô một mình...
Nhóc con ngày nào giờ đã chính thức trở thành vợ anh rồi...làm sao không vui sướng cho được...Hôn lên trán cô vợ nhỏ một lần nữa..Phủ chăn qua cho hai người...
bàn tay chung thủy ôm chặt thân hình mềm mại vào lòng rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại....
********
Tuyết Thanh nhìn cửa thang máy sắp đóng...cô nhanh chân đi nhanh, ngăn lại...do hôm nay buổi sáng cô thấy khó chịu trong người, cả người mệt mỏi...nên phải nằm thêm một chút nữa mới dậy nổi....
-" Chờ đã...chờ đã..."
-" Haiz....cám ơn...A...Giang tổng thì ra là anh...sao anh lại đi thang máy này "
Tuyết Thanh bất ngờ khi người trong thang máy dành cho nhân viên lại là anh..
-"Thang máy Vip đang sửa chữa....mà sao sắc mặt em sao khó coi vậy?"
Giang Vỹ nhìn người con gái trước mắt...
Mấy tháng trước khi biết cô quay lại với Dương Phong..Điều đó không làm anh ngạc nhiên lắm...vì anh biết Dương Phong sẽ không bao giờ chịu buông tay cô dễ dàng như thế...Nếu cô hạnh phúc anh sẽ chúc phúc...chỉ là hơi chua chát một chút.
-" Vậy sao?....em thấy hơi mệt một chút...chắc một lúc nữa sẽ hết thôi"
Cô lấy tay xoa xoa khuôn mặt nhợt nhạt của mình...
-" Em có chắc không? Nếu không khỏe hãy về nhà nghỉ đi "
-" Em thật sự không sao...Anh đừng lo "
Ring...tiếng thang máy vang lên..
-" Tạm biệt anh..Giang Tổng..em đi trước đây "
Giang Vỹ nhìn cô đầy sâu sắc...rồi mới nhẹ nhàng gật đầu...
******
Tuyết Thanh nhìn đóng giấy trắng mà bị vứt trong thùng rác....mệt mỏi day trán...Cơ thể như không còn sức, cả đầu óc cũng nặng trĩu,thật sự cô không có tinh thần làm việc...cô nghĩ chắc mình bị bệnh thật rồi..
"Reng....reng...reng"
-" Alo...."
Tuyết Thanh mệt mỏi vừa vẽ, vừa nghe điện thoại..
-" Tiểu Thanh tan ca, con ghé qua bà nhé.."
-" Dạ...được ạ"
Nghe tiếng Bà Dương..Tuyết Thanh mỉm cười...
Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm...Tuyết Thanh cố gắng tập trung tinh thần vẽ cho xong bản thiết kế cuối cùng rồi mới ra về...Trước khi đến Dương gia cô có nhắn cho Dương Phong tin nhắn báo cô đến thăm bà Dương...
********
Nhìn túi trái vải trên tay Tuyết Thanh thích thú mỉm cười...Bà Dương rất thích ăn vải mà hiện tại là thời điểm vải đầu mùa? Vừa dày cơm lại vừa ngọt...
Nhìn trong sảnh lớn vắng vẻ không có người...Tuyết Thanh để túi vải lên bàn, bước nhanh tiến vào căn phòng ở lầu một..
-" Bà ơi...cháu đến rồi...."
Tuyết Thanh mở cửa bước vào, nhưng trong phòng hoàn toàn không có ai...Tuyết Thanh cau mày khó hiểu chẳng phải bà gọi cô đến hay sao?
-" Cô...Thanh cô đến rồi... Lão Phu nhân đang ở sau vườn...cô ra đi... lão phu nhân đang đợi cô...Tôi lấy đồ cho bà rồi ra sau "
Vú Trần từ ngoài bước vào vui vẻ cười nói..
Tuyết Thanh gật đầu mỉm cười, xuống cầu thang, theo lối mòn trãi sỏi được đi được vài bước....phía trước mặt có người đứng chắn ngang...
-" Đóng kịch thành người đáng thương,
hủy hôn ước lấy sự đồng cảm của mọi người.Cuối cùng cũng quay về bám lấy anh Phong...cô ghê gớm hơn tôi nghĩ đấy"
Sơ Linh đứng chắn ngang con đường, vẻ mặt châm chọc nhìn Tuyết Thanh đầy khinh bỉ...
Tuyết Thanh chẳng buồn quan tâm cô ta cố tình gây sự....Mấy tháng nay Sơ Linh lúc nào cũng tỏ ra ngoan hiền trước mặt tất cả người lớn trong nhà và nhất là Dương Phong...
nhưng khi không có ai chỉ có một mình cô, cô ta sẽ hiện nguyên hình dùng lời lẽ nói bóng gió, châm biếm đủ điều...Nhưng cô không quan tâm..vì cô biết Sơ Linh bị thái độ của Dương Phong làm cho tổn thương, dù cô ta có thay đổi hay đóng kịch giỏi cỡ nào đi nữa cũng không đổi lại một cái nhìn thiện cảm từ anh...
Nhưng cô hiểu Dương Phong, sâu kín nhất trong lòng anh là thiếu thốn tình cảm người thân và hận nhất bị người thân yêu của mình dối lừa hay tổn thương mà cô ta đã phạm phải điều tối kị đó...Nên dù Sơ Linh có cố gắng lấy lòng anh để mọi việc trở lại như ngày xưa...chỉ sợ điều đó vô cùng khó khăn...Vấn đề là Sơ Linh lại không hiểu, luôn nghĩ mọi chuyện xảy ra với cô ta là do sự xuất hiện của cô mà ra...mà cô cũng không buồn quan tâm vì cô không phải là thiên sứ mà có thể tha thứ lỗi lầm hay đồng cảm với người đã và đang cố gắng phá hạnh phúc của mình...
-" Phiền cô tránh đường....bà nội đang chờ tôi "
Tuyết Thanh không nhẫn nại lên tiếng...hôm nay cơ thể cô rất mệt...không rãnh mà đôi co với cô ta..
-" Tôi không tránh đấy...đừng đem bà nội ra mà dọa tôi....Cô đừng tưởng mình bây giờ tốt đẹp lắm...Sao cô không tự nghĩ anh Phong quay lại với cô là vì nghe lời bà nội...Còn nữa chính là tội nghiệp cô, anh Phong chỉ là thương hại cô thôi....Đừng tưởng mình sắp làm thiếu phu nhân nhà này mà lên mặt vênh váo "
Sơ Linh ghét nhất thái độ thờ ơ với mọi chuyện của Tuyết Thanh...
-"Tùy cô muốn nghĩ gì....Tôi không có thời gian đứng đây đôi co với cô...tránh ra..."
Cô cảm thấy rất mệt, cơ thể không còn sức nhưng cái con người này cứ quơ tay múa mép trước mắt, làm đầu cô ong ong vô cùng khó chịu....Tuyết Thanh nói xong, né người cô ta bước qua, ai ngờ Sơ Linh bị xem thường, cơn giận bùng phát mất kiểm soát...nắm vai Tuyết Thanh kéo ngược lại...
-" Ai cho cô đi...Tôi đang nói chuyện với cô đấy "
-" Á...."
-" Ôi....cô Thanh"
-" Tiểu Thanh"
Lúc Vú Trần bước đến cũng vừa thấy cảnh này nhưng quan trọng hơn hết đằng sau bà còn có người đàn ông đi theo mà trên mặt Dương Phong lúc này là sự phẫn nộ pha trộn với sự hốt hoảng...hai tiếng hét vang lên cùng một lúc....gây chấn động cả khuôn viên yên tỉnh..
Vì là đường trãi sỏi được tạo độ cao nhất định và chỉ dành cho hai người đi, hai bên là khoảng trống trãi cỏ xanh được đắp như những quả đồi nhân tạo và cây xanh....Bị kéo mạnh về phía sau Tuyết Thanh trật chân ngã xuống phía dưới....Cô nhanh chóng ôm chặt cái cây trước mắt để không bị ngã xuống hồ...nhưng khi bụng bị va chạm mạnh vào cây làm Tuyết Thanh đau đớn đến cả toát cả mồ hôi....Cô ngã khụy xuống ôm lấy bụng, mặt cắt không còn chút máu...khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại vì cơn đau truyền đến..
-"Thanh...Thanh...em có sao không?"
Dương Phong nhanh chân nhảy xuống ôm chầm lấy cô nhìn khuôn mặt đau đớn của vợ mà trái tim anh thắt lại...hoảng sợ vô cùng...
-" Phong...bụng...bụng em đau quá "
Nghe giọng nói quen thuộc Tuyết Thanh vừa mừng vừa tủi, nắm chặt tay anh nói với anh rằng cô đang rất đau....
-" Vú Trần gọi bác sĩ..em gắng chịu một tý.....Thanh....Thanh...."
Dương Phong điên cuồng hét lớn khi thấy mắt cô nhắm nghiền...Anh nhanh chóng bế cô lên ôm chặt vào lòng....vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ...
-" Anh...Phong...em không cố ý....em...."
Sơ Linh hai tay nắm chặt chắn trước mặt Dương Phong lí nhí giải thích...
-" Tránh ra...cô cút khỏi mắt tôi...Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì...tôi sẽ không bỏ qua cho cô"
Cả người Sơ Linh run lên, nhìn bóng dáng to lớn bế Tuyết Thanh đi....lời nói đay nghiến, lạnh lùng của anh còn vang văng vẳng bên tai...Những giọt nước mắt thi nhau rơi nhòe trên mặt...Hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt nhưng cô không hề cảm thấy đau...Nhìn anh yêu thương che chở cho Tuyết Thanh, lần đầu cô thấy được vẻ mặt hoảng sợ của Dương Phong,không giống một người lúc nào cũng một tay che trời, bình tĩnh trong mọi chuyện thường ngày...Cô biết...cô thua rồi...càng cố gắng dành lại tình cảm của anh lại càng khiến anh chán ghét....