Chính Phi Của Độc Vương

Chương 93: Đại điện kinh hồn

Hạ Hầu cười nhẹ: "Bổn vương biết, nhưng Khuynh Thành, nàng kéo bổn vương đau quá."

"A…" Tiêu khuynh thành cúi đầu nhìn xuống, không ngờ thấy mình đang dùng sức nhấc bổng hắn, vội vàng buông tay, bịch! Có người nặng nề té khỏi

xe lăn, đau đến nhíu mày, "Khuynh thành nàng… nàng muốn mưu sát bổn

vương sao?”

Tiêu Khuynh Thành vội lắc đầu, "Tuyệt đối không có, bây giờ không còn

sớm nữa, ta đi trước, khi nào rảnh sẽ nói đàm luận với huynh tiếp."

“Ừ. A Thiết, tiễn Quận chúa."

"Dạ!"

Nhìn thấy bóng dáng Tiêu Khuynh Thành rời đi, khóe miệng Hạ Hầu Ý giật

giật. Nàng ta vốn là một nữ tử làm cho nam nhân phải nổi điên. Khi gặp

nàng, hắn lập tức bị nàng mê hoặc, nhịn không được muốn giữ lấy nàng.

--- ------ --- Phân cách tuyến --- ------ ----

Kế hoạch của Tiêu Khuynh Thành nhằm lật đổ Tĩnh quý phi, hôm nay bắt đầu thực hiện bước đầu tiên. Nàng mặc một bộ quần áo lộng lẫy đi vào ngự

thư phòng, vừa hành lễ vừa nói: "Khuynh Thành vấn an phụ hoàng."

Nguyên đế biết nàng đến chắc chắn có chuyện tốt, vội đỡ lấy nàng: "Đừng

đừng, nơi này không có người ngoài, không cần đa lễ. Biết chưa? Con

không cần phải câu nệ với trẫm như vậy."

"Phụ hoàng thứ tội, Khuynh Thành không làm được, lễ nghi cung đình không thể bỏ." Tiêu Khuynh Thành cẩn thận bước đến, nàng không muốn trong

tương lai bị ai khác nắm được nhược điểm của mình.

Nguyên đế biết Tiêu Khuynh Thành bướng bỉnh, cũng không nhiều lời, lập

tức kéo tay nàng ngồi xuống, "Nếm thử xem, điểm tâm này được Ngự thiện

phòng đặc biệt làm cho trẫm, ngay cả cung phi cũng không có cơ hội nếm

thử. Hương vị rất đặc biệt ..."

Khuynh Thành ăn một miếng rồi nói: "Quả nhiên rất ngon, ngự trù sư của

phụ hoàng là giỏi nhất thiên hạ, Khuynh Thành phải có phúc lắm mói được

ăn bánh ngon như vậy."

"Sau này con có thời gian, mỗi ngày cứ đến đây. Sự tình tiến triển đều

được Hắc Ưng nói cho trẫm, hiện giờ chỉ cần chờ tin thôi." Nguyên đế

thật sự có chút kiềm chế không được, gần đây Thừa tướng lại quá kiêu

ngạo.

Khi phê chuẩn tấu chương, hắn thậm chí dám phản đối.

Tiêu khuynh thành không nói gì, chỉ thản nhiên cười, lại nhấp một ngụm

trà, thoải mái nhắm hai mắt lại, nói: "Phụ hoàng không cần lo lắng, kết

quả chắc chắn sẽ khiến người vừa lòng.”

Chuyện của Dạ Sát và Nỗ Vương, tuyệt đối không thể bại lộ, nếu không

nàng nhất định sẽ bị gán tội thông đồng bán nước. Thời cổ đại không có

kẻ ngốc, mọi chuyện đều phải cẩn thận, đặc biệt chức vụ càng cao, thì

càng phải cẩn thận.

Nguyên đế gật đầu, "Trẫm biết con tuyệt đối sẽ không làm cho trẫm thất vọng."

Tiêu Khuynh Thành khẽ cười, bên ngoài thời gian vừa vặn không kém nhiều, quả nhiên, tông nhân phủ Lưu đại nhân vội vàng cầu kiến. Tiêu khuynh

thành thân là nữ tử, không được tham dự quốc sự, vì thế chỉ có thể trốn

sau rèm cửa.

Lưu đại nhân sợ hãi quỳ trên mặt đất, "Hoàng Thượng, đại sự không ổn.

Tiêu tướng quân ở ngoài thành đánh nhau với con trai của Thừa tướng đại

nhân và thân tín của Nỗ Vương, Thừa tướng đã biết chuyện rồi, nhưng mà

thân tín của Nỗ vương lại chạy mất, chỉ bắt được một tên tiểu binh."

Trong lòng Nguyên đế mừng thầm, thật không ngờ sự tình nhanh như vậy đã

có kết quả, vỗ xuống mặt bàn một cái, phẫn nộ gầm lên: "Người quen? Dẫn

đến đây cho trẫm, gọi cảTthừa tướng đại nhân đến."

"Không cần Hoàng Thượng thỉnh, vi thần ở bên ngoài." Thừa tướng Cố An

chưa được Hoàng Thượng tuyên cáo, đã to gan xông vào ngự thư phòng, lớn

tiếng nói.

Nguyên đế nhìn thấy Cố An kiêu ngạo như vậy, tay nắm chặt thành quả đấm, mà Tiêu Khuynh Thành ở phía sau rèm, khóe miệng nhếch lên, kiêu căng

đến bực này, quả nhiên Nguyên đế xem hắn như cái gai trong mắt.

"Cố ái khanh, xem ra chuyện tốt là do con ngươi làm? Nhưng dù hắn là con của ai đi nữa, chuyện này phải giao cho Lưu đại nhân tra rõ ràng rành

mạch, chứng minh cho sự trong sạch của Thừa tướng." Hắn nhất định phải

đạp lão thất phu này xuống đài.

Khóe miệng Cố An run nhẹ, trên mặt không biểu hiện cảm xúc gì, rõ ràng

là cố gắng che giấu, bằng chứng là gân xanh bắt đầu nổi lên trên trán,

chậm rãi mở miệng: "Được, thần tin tưởng Hoàng Thượng anh minh, nhất

định sẽ biết được chuyện này là do người khác vu oan hãm hại.”

"Phải hay không phải, chờ Lưu đại nhân điều tra sẽ rõ. Cố ái khanh không cần phải kích động. Đến lúc đó sự tình tự nhiên sẽ được phơi bày."

Nguyên đế bên ngoài bình ổn nhưng trong lòng phẫn nộ, cố gắng bình tĩnh

đứng lên.

Nói xong, lại nhìn về phía Lưu đại nhân, "Trước hết dẫn người đó tới

đây, còn ngươi ở lại ngự thư phòng nói rõ cho trẫm biết. Chắc chắn phải

cho Thừa tướng một cái công đạo, biết không?"

"Dạ, Hoàng Thượng!"

Một lát sau Cố Tu Bình, còn có cả tiểu binh của Nỗ Vương toàn bộ bị dẫn đến ngự thư phòng.

Cố Tu Bình nhìn thấy ông già nhà mình thì kích động hô lớn: "Phụ thân cứu con, oan uổng quá, phụ thân…"

Cố An cố gắng áp chế sự tức giận, nói: "Câm miệng, Cố gia chúng ta phải

là người gặp nguy không loạn, còn có Hoàng Thượng ở đây, tất nhiên sẽ

cho ngươi một cái công đạo."

Cố Tu Bình vội ngậm miệng, lại nhìn thấy Nguyên đế cao cao tại thượng ở

trên kia, khóc lớn cầu cứu: "Hoàng Thượng, Tu Bình thật sự không có cấu

kết người của Nỗ vương, tuyệt đối không có, Tu Bình có thể thề với

trời."

"Trẫm không cần ngươi thề, nếu ngươi thật sự trong sạch, như vậy trẫm tự nhiên sẽ phán ngươi trong sạch." Nguyên đế hơi không an tâm, Tiêu

Khuynh Thành đã an bài mọi thứ, sẽ không có vấn đề chứ?

Nguyên đế dứt lời, Lưu đại nhân mở miệng: "Cố Tu Bình, ngươi đến Đông

Dương lâu làm gì, vì sao lại gặp được thân tín A Khả Lý của Nỗ Vương!?

Các ngươi có quan hệ gì?"

Sắc mặt Cố Tu Bình thoáng biến đổi, im lặng hồi lâu, lúc này mới nói ra: "Ta chỉ trùng hợp đi qua nơi đó, ai biết Tiêu tướng quân liền lao ra

bắt lấy ta và một người khác

“Ta chỉ trùng hợp đi qua nơi đó, ai biết Tiêu tướng quân liền lao ra bắt lấy ta và một người khác nữa!”

Tiêu Mạc Hàn đứng một bên, nhếch miệng khinh thường, tiến lên từng bước, ôm quyền nói: “Hoàng Thượng, mạt tướng có chuyện muốn nói.”

“Nói đi.”

“Cố công tử nói dối, mạt tướng lúc ấy đến Đông Dương đã lâu, rõ ràng

nhìn thấy Cố công tử đang nâng ly uống rượu với A Khả Lý. Đó gọi là chỉ

đi ngang qua thôi sao? Nếu vậy tại sao lại cùng một người xa lạ uống

rượu?” Tiêu Mạc Hàn khảng khái chính nghĩa, tính tình cương trực, thẳng

thăn, cho nên lần này mới bị Tiêu Khuynh Thành lợi dụng.

Sắc mặt Cố Tu Bình đại biến, chỉ vào Tiêu Mạc Hàn mắng to: “Tiêu Mạc Hàn ngươi vu oan giá họa, bởi vì phụ thân của ngươi bất hòa với cha ta, cho nên ngươi muốn hãm hại ta!”

Ai nha nha…

Ở phía sau rèm của Tiêu Khuynh Thành không ngờ được, Cố Tu Bình hắn lại

ngu xuẩn như vậy. Chẳng qua vẫn bình thường, nếu hắn không ngốc, cũng sẽ không tìm hắn khai đao!

Tiêu Mạc Hàn hoàn toàn không cần suy nghĩ thêm, lập tức lạnh giọng nói: “Thật không? Thì ra Thừa tướng đại nhân vẫn cố ý đối đầu với gia phụ,

uổng cho gia phụ vẫn xem Thừa tướng đại nhân như bằng hữu!”

Cố An tận lực áp chế cảm xúc, thong thả nhắm hai mắt lại, tay âm thầm

nắm chặt, chỉ hận không thể trực tiếp bóp chết đứa con ngu ngốc này, nếu cứ tiếp tục tra hỏi như vậy, thực sự sẽ bị họa lớn giáng xuống đầu ông!

Bỗng nhiên hắn nhìn về phía Nguyên đế, mở miệng nói: “Hoàng Thươngh, cựu thần hổ thẹn, thần thật sự không ngờ được…” Đang nói giữa chừng thì bị

cắt lời, mà phía sau rèm cửa, Tiêu Khuynh Thành bị cộc đầu, hoang mang

bước ra: “Phụ hoàng, Khuynh Thành không phải cố ý, thực xin lỗi… phụ

hoàng…”

Cố An, Tiêu Mạc Hàn, Lưu đại nhân nhìn thấy Tiêu Khuynh Thành từ phía sau đi ra, đều kinh ngạc há hốc miệng.

Nguyên đế hắng giọng, thong thả nói: “Khuynh Thành vừa mới lại đây thỉnh an, các ngươi liền vội vàng tiến vào, nàng còn chưa kịp ra ngoài. Nàng

lại là Quận chúa, nghe được mấy lời vừa rồi cũng không sao, với lại nàng cũng không phải là người ngoài. Còn nữa, Khuynh Thành của chúng ta

không phải là người bình thương, chuyện này nó vãn có thể lên tiếng.”

Tiêu Khuynh Thành cúi người hành lễ, nhìn về phía ba người, cười khanh

khách nói: “Khuynh Thành chỉ là một nữ tử, an phận ngồi nghe là được

rồi, việc này Khuynh Thành không thể nhiều lời.”

Tiêu Mạc Hàn không thể nghĩ tới Tiêu Khuynh Thành lại trùng hợp ở đây.

Chẳng qua nàng ta chỉ là một nữ tử, cho dù có gây sóng gió thế nào ở

Tiêu phủ, thì vẫn không thê gây ra sức ép gì ở đây.

Cố An đã sớm nghe nói Tiêu Khuynh Thành rất lợi hại, từng thua trong tay nàng, bởi có Hạ Hầu Vân chắn trước, hắn khinh thường nữ tử này, lại

trăm triệu không ngờ đến, chính mình lại thia trong tay nàng ta.

Cố An nhìn thoáng qua nàng, liền tiếp tục mở miệng nói: “Hoàng Thương,

vi thần gia giáo không nghiêm, để cho đứa nghịch tử làm ra chuyện đại

nghịch bất đạo, khẩn cầu Hoàng Thượng làm chủ, để cựu thần đại nghĩa

diệt thân!”

Đoàng!

Lời của hắn không thể nghi ngờ như tiếng sấm rền, thật không ngờ mọi

chuyện lại phát triển như thế này. Cố An mắt không thèm chớp, thong dong chặt đứt tay phải của mình, bảo trù tính mạng.

Tiêu Khuynh Thành tò mò nhìn Cố An: “Thừa tướng đại nhân, ngươi thừa

nhận Cố công tử và người của Nỗ vương cấu kết? Nếu thật như vậy, có phải sẽ bị tru di cửu tộc hay không?”

“Khuynh Thành…” Nguyên đế cưng chiều trừng mắt một cái, chậm rãi nói.

Tiêu Khuynh Thành vội ngậm miệng lại, từng bước lùi ra phía sau.

Nguyên đế từ từ mở miệng, nhìn về phía Cố Tư Bình: “Cố Tư Bình, ngươi

thừa nhận cấu kết với người của Nỗ vương? Là chủ ý của ngươi hay là có

người đứng sau ra lệnh?”

Cố Tư Bình đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người hắn như rơi xuống

địa ngực, những lời vừa rồi của phụ thân khiến hắn sợ nói không nên câu. Sợ hãi lắc đầu: “Không không… Không… Không nên, không cần…”

Lưu đại nhân nhìn thấy tình huống không đúng, lập tức bắt lấy tiểu binh

mang ra đại điện chất vấn. Lúc đầu hắn thế nào cũng không nói, mãi cho

đến khi dùng đại hình, lúc này mới thành thật nói ra.

“Tiểu nhân là tiểu binh bên người A Khả Lý đại nhân, đi theo bất cứ lúc

nào. Cố công tử thường xuyên gặp A Khả Lý đại nhân. Bọn họ thảo luận cái gì tiến công cái gì Đại Tấn, sau đó Cố công tử nhắc đến cả Hoàng Đế.”

Cố An nghe đến đó sắc mặt đại biến, căm giận trừng mắt nhìn Cố Tư Bình,

bởi lúc này hắn không thể tin đứa con này nữa, chỉ nghĩ làm thế nào để

thoát khỏi đứa con này, không để nói liên lụy đến mình.

Cố Tư Bình biết chính mình chắc chắn phải chết, không chờ tiểu binh kia

nói hết, bất an nhìn lại phụ thân mình. Thế nhưng biểu hiện của phụ thân hắn đã hoàn toàn rõ ràng, hắn cắn răng nói: “Hoàng Thương, việc này

cũng không phải chủ ý của vi thần, hết thảy là chủ ý của phụ thân!”