Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh

Chương 63: Mạc Chính Phong truy thê ký (2) - Quá khứ u tối

Lưu ý: Cái series Mạc Chính Phong truy thê ký này dài lắm:v không chỉ có 2 phần đâu

___

Năm đó, sau khi rời đi, Lương Vỹ quả thực vẫn luôn ở cùng Trương Huệ Mẫn, nhưng hai người không kết hôn. Thay vì nói là vợ chồng, hai người giống như anh em thì đúng hơn. Lương Vỹ biết bản thân mình không có năng lực làm chồng người khác, nên không muốn làm khổ Trương Huệ Mẫn. Cậu vẫn luôn nói với cô rằng, chỉ cần cô có đối tượng, cậu tuyệt đối sẽ buông tay không một lời oán trách. Ba năm đầu, Trương Huệ Mẫn vẫn ôm mộng có thể thay đổi được tâm tính cậu, một mực nhận cậu là chồng mình, vì thế đàn ông muốn theo đuổi cô đều từ bỏ rất nhanh. Duy có một người không như vậy. Hắn là thiếu gia con nhà giàu có, từ nhỏ đã quen được chiều chuộng, muốn gì được nấy, trước nay chỉ có hắn từ chối con gái chứ chưa có cô gái nào dám từ chối hắn. Có lẽ vì Trương Huệ Mẫn đặc biệt, hắn nhất quyết bám lấy cô không buông, hơn nữa càng lúc càng say mê thật lòng, không có dấu hiệu chán nản. Cứ như vậy hơn một năm, cả ba người đều không ngờ rằng hắn lại kiên trì đến như vậy. Lương Vỹ cũng đã khuyên Huệ Mẫn nên theo hắn, đừng ở bên cậu chịu khổ làm gì. Cô trong lòng cũng có rung động, thế nhưng, sự cố chấp đối với mối tình đầu của cuộc đời không bao giờ là dễ dàng xóa sạch, cô vẫn dây dưa không quyết...

Rồi chẳng biết tại sao gã thiếu gia kia lại điều tra ra được Lương Vỹ là gay, biết chuyện trước đây cậu từng vì hôn nam sinh trong trường mà bị đuổi học. Hắn sớm đã không vừa mắt cậu, nay tìm được cơ hội tấn công, làm gì có chuyện không bắt lấy. Hắn thuê người cưỡng gian cậu, khiến cậu phải chạy trốn trong tình cảnh thảm hại áo quần tơi tả, khắp người đầy những dấu vết khó nói... Đến nước này, làm sao giấu được nữa? Không đến mấy ngày, gần như mọi người toàn thành phố đều biết chuyện của cậu, đem ra bàn tán khắp nơi, khiến cậu không cách nào ló mặt ra đường, Huệ Mẫn cũng không thể tiếp tục ở bên cậu. Lương Vỹ biết do ai làm, nhưng không nói với Trương Huệ Mẫn, chỉ lẳng lặng ra đi. Trước khi cậu đi khỏi thành phố đó, Huệ Mẫn đã nói hết với cậu về chuyện năm đó mình bị Trình Nhã Văn sai khiến, khóc lóc xin lỗi cậu cả buổi tối. 

Lương Vỹ tâm tàn ý lạnh, thề rằng đời này không bao giờ tin ai nữa. Một thân một mình, với trái tim chết đi một nửa, đến thành phố X xa lạ này. Cuộc đời cậu từ đó cứ lang bạt hết nơi này đến chốn khác. Cậu làm đủ mọi công việc có thể làm, nhưng vì không bằng cấp, sức khỏe lại yếu hơn người khác, chỗ nào cậu cũng chỉ làm được mấy ngày rồi bị đuổi. Thành phố X này là nơi sầm uất, đất chật người đông, không phải chỗ dễ sống. Cao leo không nổi, thấp không ai thèm, Lương Vỹ đã trải qua những ngày tháng sống không giống một con người, dần dần khiến bản tính cậu trở nên chai lì với khốn khổ, lạc quan một cách đáng thương.

Số phận đưa đẩy cậu gặp Tiểu Duyệt, một MB của quán bar nổi tiếng King"s. Cậu chẳng nhớ rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ mang máng lúc đó Tiểu Duyệt đang cãi vã với ai đó trong một ngõ nhỏ vắng người, cậu tình cờ đi qua, liền bị cậu ta kéo lại nói là người yêu rồi lôi tay cậu bỏ đi một mạch. Hai người cứ thế quen nhau. Tiểu Duyệt giới thiệu cho cậu vào King"s làm, dĩ nhiên chỉ là công việc phục vụ bưng bê chứ không phải làm MB. Quan hệ của Tiểu Duyệt với ông chủ không tồi, lại thấy Lương Vỹ ngoại hình bắt mắt, liền chấp nhận cho cậu vào làm. Trong thời gian này, cậu không ít lần bị dụ dỗ lên giường, bị tưởng lầm là MB, bị đe dọa cưỡng ép đủ điều, nhưng nhờ có Tiểu Duyệt, cậu đều tránh được. Thế nhưng đến một lần, đổi ngược lại là Tiểu Duyệt bị cưỡng ép. Vị khách này không phải kẻ dễ đụng, không thể từ chối, lại cứ một mực đòi Tiểu Duyệt chứ không chịu người khác. Khổ nỗi cậu ta đang ốm nặng, không bò dậy nổi. Lúc ông chủ đang khúm núm xin lỗi hắn thì Lương Vỹ vô tình đi ngang... Hắn nhìn trúng cậu, đòi lấy cậu thay thế. Vì giúp bạn, vì giúp chủ, Lương Vỹ cứ vậy mà nghe theo. Lần đầu làm MB của cậu chính là như vậy... Sau đêm hoan ái, gã khách ném tập tiền lên người cậu, nhếch môi cười: "Tốt! Kỹ thuật rất tốt! Còn nói chưa từng bán thân, nhóc có khi phải ngàn người thao qua rồi mới đúng!" Hắn còn nói rất nhiều, nhưng Lương Vỹ không nghe nổi nữa, trong đầu đều là biểu cảm dâm đãng nhục nhã của chính mình... Sau đó chẳng biết vì sao, cậu lại đi khách lần hai. Lần này gặp phải khách biến thái, cậu chịu không nổi bỏ chạy, trên đường gặp phải Tiêu Thần...

Cậu làm thế thân ấm giường cho Tiêu Thần được mấy ngày, phát hiện chuyện tình cảm rắc rối của hắn, giúp hắn giải quyết một phen. Tiêu Thần một phần cảm kích, một phần thấy cậu thông minh, giữ lại bên người, cho cậu một cuộc sống đàng hoàng hơn. 


Đáng lẽ cậu có thể cứ như vậy tiêu dao đến cuối đời, đâu ngờ lại gặp lại Mạc Chính Phong...

Lương Vỹ kể đến nỗi trong lòng cũng xót xa như xát muối, nỗi đau bao năm bị chôn vùi lần nữa được khơi ra, còn là khơi ra một cách tàn nhẫn, thô bạo và điên cuồng. Nước mắt vốn tưởng rằng sẽ không rơi nữa, giây phút ấy lại trào ra... Dù chỉ là một thoáng... nhưng cũng là dấu hiệu để cậu biết... Lớp mặt nạ cậu cố công tạo ra, vì gặp lại Mạc Chính Phong mà tan vỡ mất rồi. Từ nay về sau, cậu không thể sống vui vẻ như trước được nữa.

Vì sao? Vì sao anh đã có gia đình hạnh phúc rồi còn quay về tìm cậu? Vì sao nhất định phải phá hoại cuộc sống của cậu? Anh hạnh phúc, cũng không để cho người khác hạnh phúc sao?

- Mạc Chính Phong, tôi chính là kẻ dơ bẩn như thế, anh tốt nhất là coi như không quen tôi đi!

Cậu định bỏ đi, nhưng bị Mạc Chính Phong kéo lại. Anh vung tay đấm cậu một cú tưởng như lệch cả quai hàm, còn không thèm quan tâm ánh mắt khủng bố của cậu mà quát lên:

- Tại sao không tới tìm tôi?! Tại sao phải chịu đựng một mình? Tại sao em phải sống khổ cực như thế? Tại sao tôi lại ăn sung mặc sướng trong khi em sống không giống một con người? Tại sao? Tại sao em làm thế? Tại sao tôi vô dụng đến vậy?! Tại sao hả?!


Anh nói một tràng dài, vừa mắng cậu vừa tự mắng mình, còn tự tay cho bản thân một cái tát.

Lương Vỹ liền nổi đóa:

- Anh gào cái gì?! Anh đánh cái gì? Ai cho anh đánh tôi? Ai cho anh đánh mình? Anh điên rồi đúng không? Anh có bị đánh, cũng phải là tôi đánh!

Hai người mạc danh kỳ diệu quấn lấy nhau quyền cước qua lại đến lộn xộn cả căn phòng, đến quần áo cũng xé cả ra vứt lung tung, đẩy đưa đến ngã lên giường lớn. Nhưng chuyện vốn tưởng phải xảy ra lại không xảy ra... cả hai đánh đến mệt lả thì nằm ngửa ra đó, im lặng không nói một lời. 

Tới khi Mạc Chính Phong mở miệng nói chuyện, thì Lương Vỹ lại... ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.

Từ lúc ấy... Mạc Chính Phong đã quyết định từ nay về sau tuyệt đối không bỏ rơi cậu nữa. Anh nợ cậu quá nhiều... quá nhiều rồi...

Siết chặt vòng tay hơn, Mạc Chính Phong như muốn khảm Vỹ Vỹ vào thân thể mình, để cậu không thể chạy được nữa. Anh vùi đầu vào hõm vai cậu, một giọt nước mắt từ khóe mắt anh rơi xuống, chạm lên da thịt cậu, cảm giác nóng bỏng như lửa. Anh khàn giọng thì thào:

- Anh yêu em...