Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh

Chương 23: Trò đùa

- Hiệu trưởng, theo ý tôi thì... Tôi cảm thấy thực sự rất có lỗi với ông. Con trai tôi không tuân thủ nội quy nhà trường như thế, đúng là đáng trách phạt.

Hiệu trưởng gật gù:

- Vâng, nhưng dù sao thì trò Mạc Chính Phong vẫn còn nhỏ, tôi nghĩ gia đình và nhà trường có thể cùng phối hợp để giáo dục trò. Tuy rằng hai trò này sẽ bị đuổi học theo đúng quy định, nhưng tôi vẫn mong chúng ta có thể có cách giải quyết khác hiệu quả và tình cảm hơn.

- Tôi đồng ý với thầy. Nhưng việc hợp tác giáo dục con tôi, tôi nghĩ là tôi nên đi tìm một trường khác. Chứ cái trường cổ hủ kỳ thị đồng tính một cách đáng khinh như thế này tôi không thể chấp nhận được!

Một lời nói ra, cả phòng đều đơ người.

Mạc Chính Phong tỏ vẻ đương nhiên lắc lắc đầu. Anh sớm biết ba anh sẽ đứng về phía anh mà. Aiz, cái trường rách nát này, đúng là không nên ở lại. Nếu mà có phải chuyển trường, có lẽ nên kéo cả Vỹ Vỹ đi theo nhỉ.

- Ông Mạc... ông... sao ông... - Lâm Lăng vừa tức giận vừa kinh ngạc lắp ba lắp bắp nhìn Mạc Chính Dân. Ông ta không nghĩ tới Mạc Chính Dân lại có thái độ như vậy. Con trai yêu đương trước tuổi, còn là đồng tính luyến ái, thế mà còn bênh vực được sao?

- Hiệu trưởng Lâm - Mạc Chính Dân đứng dậy, ông nghĩ mình nên sớm rời khỏi đây, tránh chọc Lâm Lăng tức chết - Tôi xin chấp nhận hình phạt dành cho con trai mình. Ngày mai tôi sẽ đến làm thủ tục chuyển trường. Còn cậu bạn này - Ông nhìn sang Lương Vỹ - Cháu cũng chuyển trường luôn đi. Ở đây người ta khinh thường cháu, không cần cố gắng bám víu. Anh Lương ạ, tôi nói thế có phải không? Thôi được rồi! Tôi xin phép đưa con trai tôi về trước. Lời cuối, tôi kính mong hiệu trưởng Lâm hiểu cho: Đồng tính không phải là bệnh, không có gì trái với luân thường đạo lý, càng không đáng để bị mấy người đạo đức giả phỉ nhổ. Chào thầy!

Mạc Chính Dân dẫn con trai mình rời đi, một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho hiệu trưởng Lâm.

Lâm Lăng sống đến từng tuổi này, lần đầu có người xúc phạm ông đến như thế. Phải biết rằng tính sĩ diện của hiệu trưởng Lâm rất cao. Làm sao có thể chấp nhận bị sỉ nhục như thế chứ.

Giận mà không thể làm gì cha con họ Mạc, ông liền trút hết lên đầu Lương Chấn và Lương Vỹ:

- Hai người nhà các người nữa, còn không mau ra khỏi phòng tôi? Thứ bệnh hoạn ghê tởm, đừng có mong có thể ở lại trường tôi thêm phút giây nào nữa. Mau đi đi!


Lương Chấn tuy bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, vẫn cố mặt dày nài nỉ ỉ ôi thêm một lúc. Trường này là trường có chất lượng giáo dục tốt mà học phí lại không cao. Năm đó Lương Vỹ đỗ vào trường này cũng không dễ dàng gì, bây giờ mà chuyển lại phải tốn một mớ tiền nữa. Ông ta đâu điên mà vung tiền như vung thóc cho gà rừng thế chứ.

Tuy nhiên, Lâm Lăng đã quá giận, nếu không phải vì giữ chút phong phạm của một nhà mô phạm còn lại, ông ta đã sớm văng tục đuổi hai người này đi rồi. Đã có đứa con không ra gì, nhà lại không có tiền, chỉ giỏi kỳ kèo van vỉ lạy lục, phiền muốn chết. Thế nên, hơn nửa tiếng sau, Lương Chấn và Lương Vỹ đành phải ra về mà không thay đổi được quyết định của hiệu trưởng Lâm.Khỏi cần nói, ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi đúng không?

Về đến nhà, Lương Chấn phạt cậu quỳ từ lúc đó đến tối chờ ông ta về hỏi tội. Sau bữa cơm tối, Vương Kim Liên dẫn Lương Vệ ra ngoài để nhóc không náo loạn việc dạy dỗ của Lương Chấn dành cho Lương Vỹ. Lương Vỹ bị lôi ra đánh một trận lên bờ xuống ruộng. Lương Chấn cứ thế cầm cây roi dài mảnh quất vun vút lên thân hình gầy gò của cậu, máu ứa ra nhuốm từng vệt đỏ trên màu áo đồng phục trắng phi thường chói mắt. Lương Vỹ nhịn đau cắn răng, cắn tới nỗi khớp hàm cũng muốn long ra luôn, cố kìm nén để mình không vùng lên phản kháng. Phải nhẫn! Cậu phải nhẫn! Có muốn trả thù, đợi đến sau này đủ lông đủ cánh rồi mới trả thù được. Hiện tại, phải nhẫn!

- Thằng chó chết! - Lương Chấn rít lên - Tao đã cho mày ăn học mà mày lại làm nhục mặt tao như thế hả? Đồng tính luyến ái? Mày có biết nó là cái gì không hả? Chỉ nghĩ đến thôi tao đã buồn nôn rồi. Tao không thể chấp nhận mày ở trong cái nhà này nữa, mau cút khỏi đây cho tao!

- C... cậu... - Lương Vỹ nói, giọng run run - Cháu xin lỗi... xin lỗi... lần sau cháu sẽ không... không tái phạm nữa đâu.

- Lần sau? Lần sau cái gì mà lần sau? Mày nghĩ tao còn có thể tha cho mày sao? Đừng mơ! Mau cút khỏi nhà tao ngay! Tao thật xấu hổ thay cho chị gái tao, sao lại có đứa con như mày chứ.

Nghe nhắc đến mẹ mình, trong lòng Lương Vỹ bỗng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả, vừa tức giận vừa đau buồn, bi thương lại phẫn uất khiến lồng ngực cậu khó chịu vô cùng. Lương Chấn ông ta có tư cách gì mà nói đến mẹ cậu. Ông ta rõ ràng là em ruột của bà, là cậu ruột của cậu, vậy mà lại đối xử với cậu không khác gì một đứa người ở. Bao năm qua cậu nhẫn nhịn, chưa từng một lần mở miệng than oán, nhưng không có nghĩa cậu dễ dàng quên đi. Những trận đòn, những câu mắng chửi, coi cậu không bằng súc vật, cậu chưa bao giờ quên. Nhục nhã ấy, đau đớn ấy vẫn luôn in hằn trong trái tim cậu, một trái tim đầy vết sẹo tổn thương. Tuổi thơ của cậu, toàn bộ nhuốm màu khổ đau đều do ông ta và vợ ông ta mà ra.

- Mày là đồ không biết xấu hổ, làm nhục mặt liệt tổ liệt tông nhà tao và cả nhà ba mày. Ba mẹ mày vô phúc mới sinh ra thằng con như mày.

- Đủ rồi! Ông im đi - Cậu nhịn hết nổi, quát lớn. Trong phút chốc làm Lương Chấn giật mình. Chống đỡ thân thể đã muốn ngã quỵ vì đau, cậu đứng lên - Ông có quyền gì mà nói tôi? Tôi đồng tính thì sao? Tôi thích đàn ông thì sao? Có gì sai sao? Ba mẹ tôi nếu còn sống chắc chắn sẽ không mắng chửi đánh đập tôi như ông bây giờ. Tôi nói cho ông nghe, tôi đã nhịn ông nhiều lắm rồi. Tôi sẽ không nhịn nữa đâu!

Lương Chấn bàng hoàng mất mấy giây, sau đó trừng mắt nghiến răng:

- À giỏi nhỉ? Mày phản rồi đúng không? Được lắm, mày giỏi lắm! Không nhịn tao, thì mau mau cút khỏi nhà tao! Cút ngay cho khuất mắt ông!

- Ông nghĩ tôi thiết tha lắm sao? Được, tôi đi! Nhưng ông hãy nhớ, sau này sẽ có ngày ông phải hối hận vì những gì đã làm với tôi!


Cậu bỏ lại một câu, hùng hồn ra khỏi nhà, để lại Lương Chấn tức giận đến đá bàn đá ghế. Cậu biết, tức bây giờ thôi, ông ta lại chả sướng đến phát điên vì tống khứ được cậu đi ư.Bước ra bên ngoài, gió lạnh làm cậu rùng mình. Những vết thương trên cơ thể bắt đầu rát buốt khiến cậu đau đớn vô cùng. Nói năng thì mạnh miệng thế thôi, chứ rời khỏi căn nhà đó rồi cậu biết đi đâu đây? Hay là đến tìm Mạc Chính Phong? Ồ không! Sao cậu lại có suy nghĩ đó chứ? Hắn hại cậu thê thảm thế này, còn dây dưa với hắn không biết sẽ khổ đến thế nào đây. Nhưng mà... không tìm hắn thì tìm ai đây? Cậu bây giờ, còn nương nhờ ai được nữa? Lại nói, cậu không tìm hắn, hắn có chủ động tìm cậu không? Sẽ có, hay là không? Lương Vỹ cũng không biết nữa. Trong lòng cậu, vừa mong hắn sẽ tìm cậu lại vừa không muốn. Cảm giác giằng co này, thật sự rất khó chịu.

Điện thoại trong túi quần chợt rung lên báo tin nhắn, Lương Vỹ lấy ra xem. Là của Mạc Chính Phong. Tay cậu hơi run lên, có đọc không đây? Nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là đọc, dù sao thì cũng muốn biết thái độ của hắn đối với cậu thực ra là như thế nào:

“Vỹ Vỹ, em sao rồi? Ông cậu của em có đánh em không?”

Chỉ là những con chữ hiển thị trên màn hình, sao cậu lại thấy ấm áp đến lạ. Dù không nhìn được, cậu vẫn mơ hồ cảm thấy lúc gõ những dòng chữ này, vẻ mặt anh có lẽ rất ôn nhu, rất lo lắng. Bất quá... cũng chỉ vì anh áy náy đã hại cậu, cùng lắm thì là còn luyến tiếc thân thể cậu thôi...

“Bị đuổi đi rồi.” - Cậu nhắn trả lời, trong phút chốc thấy mình thật may mắn vì còn giữ lại điện thoại.

“Đuổi đi rồi? Ông ta nhẫn tâm vậy sao? Được rồi, đừng lo. Họa do tôi gây ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em. Chờ tôi trước nhà em, tôi đến đón em về nhà.”

Trái tim Lương Vỹ đập liên hồi, anh... anh... Cậu vốn nghĩ mình đối với anh đã không còn tình cảm như lúc đầu. Ai ngờ lúc anh quan tâm cậu, cảm giác thổn thức xao động ấy vẫn vẹn nguyên không thay đổi. Câu “tôi đến đón em về nhà” ấy, nghe thật có tư vị làm người ta xao xuyến. Nhưng mà... cậu chỉ là bạn tình của anh thôi... Đến khi chán rồi, những tin nhắn kiểu này, có lẽ sẽ chẳng bao giờ được thấy nữa. Thôi thì, nhân lúc còn được hưởng, cứ cố hưởng đi.

Có lúc, Lương Vỹ chẳng biết mình đối với anh là tình cảm gì nữa... Muốn buông lại không nỡ, muốn yêu lại không dám, tưởng gần mà rất xa, không thể thấu hiểu, không thể vượt qua... Đành mặc kệ cho số phận, đến đâu thì đến.

“Ừ, tôi chờ anh.”

“Nhớ đừng đi đâu nhé, mười phút nữa tôi nhất định sẽ đến.”

Lương Vỹ mỉm cười nhìn dòng chữ trên màn hình. Hình như, đây là lần đầu từ khi quen nhau, anh và cậu nói chuyện nhẹ nhàng đến thế... Thật sự, khiến cậu có chút vui vẻ khó diễn tả.

Cậu tìm một chỗ dễ thấy trước cổng khu chung cư nhà mình, ngồi đợi Mạc Chính Phong. Bất chấp gió đêm lạnh lẽo, bất chấp vết thương đau rát, trong tâm một mảnh ấm áp ngọt ngào, đủ cho cậu chống chọi với tất cả. Thực ra thì, anh cũng không quá tệ như cậu nghĩ. Trong cách anh đối xử với cậu, có chút gì đó khác lạ. Có vẻ, không đơn thuần coi cậu là bạn giường. Liệu trong mối quan hệ của hai người có uẩn khúc gì đó mà cậu chưa hiểu hết hay không?

Lương Vỹ quả thực là người thích suy diễn, chỉ trong lúc rảnh rỗi ngồi chờ anh, cái đầu của cậu đã nghĩ ra đủ thứ chuyện, tự ảo tưởng rồi tự mắng bản thân ngu ngốc, dằn vặt qua lại đến sắp điên. Thật là khó hiểu. Trước khi Mạc Chính Phong đến, có khi cậu đã tự biến mình thành tự kỷ mất rồi.

Sự thật chính là như thế, cậu thật sự sắp thành tự kỷ rồi đó. Vì đã ba tiếng rồi, Mạc Chính Phong vẫn chưa xuất hiện. Lương Vỹ bắt đầu chịu không nổi cái lạnh, cơn đau từ thân xác và cả nỗi đau trong tim dần dần lớn lên mỗi phút mỗi giây. Đã mười giờ đêm rồi, anh còn bắt cậu chờ đến bao giờ. Lẽ nào... lẽ nào đây chỉ là một trò đùa của anh... Lẽ nào... Không... không phải chứ?

Lôi điện thoại ra tính nhắn tin cho anh, vậy mà lại thấy có tin nhắn đến ngay. cậu vội vàng mở ra xem.

“Nhóc khờ, còn chờ tôi không? Ha ha, xin lỗi nhé, tôi bận rồi, cậu tự nghĩ cách qua đêm nay đi, mai tôi tới tìm cậu.”