Chính Cung Tiểu Thiếp

Chương 9-1

Kim Ánh Nhi không biết bản thân ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy bên người có mùi hương mát lạnh trên người Nam Cung Khiếu Thiên, vì vậy nàng tỉnh dậy.

"Thiên..." Mí mắt nàng lay động, đôi môi hé mở gọi.

"Ta ở đây." Nam Cung Khiếu Thiên ôm nàng dậy, để nàng dựa vào người mình.

Kim Ánh Nhi híp mắt, ngửa đầu cười với hắn.

Cơ thể nàng gần như không có sức nặng khiến cho Nam Cung Khiếu Thiên đau xót, mà hắn thậm chí đã có thói quen đau đớn cùng nàng, ngay cả việc bản thân khóc trong mơ hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa rồi.

Thì ra, bản thân hắn cũng biết thế nào là đau lòng, muốn rơi lệ. Hắn chỉ là không rõ nếu mọi chuyện kết thúc không tốt, một lần nữa khóa lại tâm của mình, thì sự hung bạo sẽ lan ra đến đâu...

"Ngủ có ngon không?" Nam Cung Khiếu Thiên giữ vững tinh thần hỏi, coi như nàng chỉ là bị phong hàn, mà không phải là bệnh hiểm nghèo hết cách chữa.

"Ta lại ngủ đến buổi tối sao?" Kim Ánh Nhi nhìn ánh nến lay động ở một bên, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, không tự chủ mà run cả người.

Nàng không có cách nào lừa dối bản thân, nàng không độ lượng được như lời nói của mình. Thật ra nàng rất sợ hãi khi mở mắt ra đã là ở thế giới bên kia, không còn được thấy Nam Cung Khiếu Thiên, không được thấy cha nàng nữa.

"Sức khỏe không tốt, ngủ nhiều một chút cũng tốt." Nam Cung Khiếu Thiên cho rằng nàng lạnh, lấy chăn lông dày bao lấy nàng, lại lắc chuông ngọc gọi người.

Xuân Hoa, Thu Nguyệt tiến vào phòng, một người bưng cháo, một người giúp nàng bóp tay, thân mình, sợ nàng nằm cả ngày sẽ cảm thấy không khỏe. Mỗi canh giờ, hai nàng đều sẽ làm như vậy.

"Phu nhân ngủ sau, có vẻ tinh thần rất tốt." Xuân Hoa nói.

Kim Ánh Nhi miễn cưỡng cười, để các nàng giúp nàng rửa mặt, lại sợ bản thân không nhịn được lại ngủ, vì thế yếu ớt nói với hắn: "Nói chuyện với ta."

"Trước ăn chút cháo đi." Nam Cung Khiếu Thiên đón lấy bát cháo, cho Xuân Hoa, Thu Nguyệt lui ra ngoài.

Hắn múc cháo đưa đến bên môi nàng.

"Ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi lại ăn, còn có người đẹp bên cạnh, thần tiên cũng chưa chắc đã sướng bằng ta..." Kim Ánh Nhi toét miệng cười, một thìa cháo đã thổi nguội nhét vào trong miệng nàng.

"Hôm nay ta vào trong thành, hoàng thượng muốn nhóm thương nhân đánh chuông quyên tiền trợ giúp lương thực cho biên giới, mỗi một lần đánh là quyên giúp một trăm lượng." Hắn nói.

"Vậy chàng đánh bao nhiêu cái?" Nàng nuốt cháo xuống, lại bị hắn bón tiếp một thìa.

"Một trăm cái."

"Vậy không phải chàng góp tận một vạn lượng sao?" Kim Ánh Nhi mở to mắt, hô hấp cũng dồn dập lên.

Nam Cung Khiếu Thiên ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lưng nàng, thấp giọng nói: "Ta nói với hoàng thượng là thê tử của mình có bệnh trong người, lần quyên ngân lượng này một là mong dân chúng không phải chịu khổ, hai là coi như tích đức cầu phúc cho nàng, ba là xin hoàng thượng có thể để ta nhanh chóng hồi phủ làm bạn với thê tử. Chỉ cần nàng có chuyển biến tốt, dù có phải đổi ngàn kim..."

Đã đủ khổ, nàng không nghĩ giữa hai người lại có nước mắt nữa.

"Hoàng thượng biết chuyện Công Tôn Thưởng sao?" Nàng hỏi.

"Chu Thái Thú đã bẩm báo chuyện này lên trên, Công Tôn Thưởng bị sung quân đến biên cương, cả đời không được trở về. Mà Thái Lợi cũng vì những việc hại dân, án bắt người giết người cũng bị lôi ra, đã bị vấn trảm."

Hắn vừa nói lại vừa ôm chặt nàng thêm một ít.

"Chàng thật thơm." Nàng thì thầm một tiếng, không nghĩ đến những người kia.

"Lúc này trên người nàng cũng đang có mùi hương này." Biết nàng thích mùi hương hòa trộn giữa cây kim ngân, tang cúc, hắn liền mang quần áo của nàng đều huân hương mùi giống nhau.

"Ta biết, nhưng mùi hương này ở trên người chàng đặc biệt dễ ngửi." Nàng hơi cúi người như muốn ngủ, hô hấp dần dần trở nên chậm lại.

"Ánh Nhi..." Tim hắn thắt lại, gọi tên nàng.


Nàng nháy mắt mấy cái, đưa mắt nhìn hắn.

Nam Cung Khiếu Thiên lại thổi nguội một thìa cháo, đưa đến bên môi nàng.

Thật ra Kim Ánh Nhi không đói bụng, nhưng lại sợ hắn lo lắng, ăn thêm vài thìa, sau đó dùng gò má cọ vào người hắn, lại không cẩn thận thở hổn hển.

"Ta nghe nói hôm nay nàng gặp không ít người, ai cho nàng tự bận rộn như vậy?" Nam Cung Khiếu Thiên nâng cằm nàng lên, ngọc dung không vui nhìn nàng.

Kim Ánh nhi biết hắn lo lắng cho sức khỏe của nàng, cũng hiểu rõ bản thân không chịu được lâu, nhưng nàng sao có thể bỏ hắn cứ như vậy mà đi? Tình cảm của cha mẹ nàng rất sâu đậm, sau khi mẹ nàng qua đời, cha nàng cứ cô đơn như vậy đến giờ.

Cho nên, nàng phải nghĩ cách...

"Chàng đừng mắng ta, hôm nay ta thấy mọi người, tinh thần cũng tốt hơn nhiều..." Tay nhỏ vỗ về trấn an hắn, nhẹ giọng nói.

"Nàng có rảnh gặp người khác, không bằng ở bên cạnh ta, đừng giục ta đi làm việc." Hắn phụng phịu nói.

"...Chàng bận rộn như vậy, ta không muốn làm trễ việc của chàng."

"Những việc đó đối với ta không quan trọng." Hắn vỗ về gương mặt nhỏ của nàng, bình tĩnh khóa lấy đôi mắt nàng.

"Quan trọng." Nếu sau này nàng mất đi, thì càng thêm quan trọng, bởi vì hắn cần có chuyện phân tán suy nghĩ.

Tâm Nam Cung Khiếu Thiên đau xót, cũng không nói, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi nàng.

"Chàng có biết Thạch Ảnh biết xem bói không?" Nàng thăm dò, nắm lấy tay hắn.

"Không biết." Nam Cung Khiếu Thiên vỗ về mái tóc của nàng.

Nàng nhìn ngọc dung của hắn tuy gầy đi nhưng vẫn rất đẹp, giãy dụa đưa tay muốn chạm vào mặt hắn.

Hắn cúi người, để những đầu ngón tay của nàng lướt qua mắt, mơn trơn hai gò má rồi xuống cằm.

"Thạch Ảnh nói, nếu như chàng có thể lấy một người vào cửa để xung hỉ cho ta, sức khỏe của ta còn có thể tốt lên được." Nàng nói thầm vào tai hắn.

Cả người Nam Cung Khiếu Thiên ngồi thẳng lên, đôi mắt sâu thẳm trừng mắt nhìn nàng.

"Lời này là do nàng bịa ra để nói dối, ta sẽ không tái thú! Nghe thấy không?" Hắn nghiêm mặt, đôi mắt không vui nhìn nàng.

"Ài, kẻ lừa đảo như ta bây giờ nói gì cũng không lừa được người, vậy còn gì vui." Nàng nhún vai một cái, nhưng vừa động người liền cảm thấy toàn thân đều đau nhức.

"Ta chỉ cần nàng, hiểu không?" Hắn cọ trán của hắn vào trán của nàng, bàn tay trên eo nàng càng thêm siết chặt.

"Nhưng ta sẽ đi." Nàng suy yếu nói, đau khổ phát hiện bản thân ngay cả khóc cũng không có sức để khóc.

Ngọc dung của Nam Cung Khiếu Thiên nhăn lại, đôi mắt đen như bốc lửa.

"Không cho nàng nói lung tung như vậy." Hắn gầm nhẹ ra tiếng.

"Hiện giờ không nói, chẳng lẽ là đợi đến khi biến thành quỷ lại nói sao?"

Kim Ánh Nhi lè lưỡi còn muốn bày ra tư thái vui đùa, nhưng nhìn đến gương mặt thống khổ của hắn, hốc mắt nàng lập tức đỏ lên.

"Ta nói bậy rồi..." Nàng cuộn lại bên ngực hắn, đem mặt chôn vào bên trái tim của hắn.

"Nếu như nàng thật sự đi rồi, nàng là kết thúc mọi chuyện, để ta ở lại đây, một người vượt qua nửa đời sau, muốn ta làm sao chịu được..." Nam Cung Khiếu Thiên nghẹn ngào mở to mắt, nhưng lại không thể nói hết câu.

"Chàng không biết chăm sóc tốt cho bản thân, ta làm sao có thể an tâm..." Hốc mắt nàng dâng lên nước mắt, cả người không ngừng run rẩy.


"Cho nên, nàng ở lại, nhất định phải ở lại." Bàn tay to ôm lấy mặt nàng, lau đi hàng nước mắt ấm áp là độ ấm duy nhất trên người nàng.

"Nếu như ta có thể sống tiếp, thì sao chàng phải lo lắng như vậy?"

"Nàng sẽ tốt thôi." Các khác, hắn đều không tin.

Kim Ánh Nhi không tiếng động thở dài, biết người này cố chấp, vô luận dù thế nào đều không bỏ xuống được, cho nên nàng càng sợ hắn sẽ bởi vì nàng chết mà thống khổ cả đời.

Đối với nàng mà nói, đau khổ, thất vọng đều dễ chịu hơn là thống khổ...

"Ta có thể mời vợ chồng Thạch Ảnh vào phủ một chút được không?" Nàng hỏi.

"Đương nhiên có thể."

"Thạch Ảnh đã đồng ý sẽ đến dạy Xuân Hoa, Thu Nguyệt thuật dệt ba thoi." Quan trọng là, hiện giờ người duy nhất có thể giúp nàng đó chính là Thạch Ảnh, "Nghĩ đến ta trời sinh chính là vô duyên với công việc nữ công rồi..."

"Nàng cái gì cũng không có."

"Nói bậy...Ta sẽ tốt hơn, nói bừa lung tung, bản lĩnh gạt người, có ai mạnh mẽ hơn ta." Ý cười tràn đầy bên môi nàng, gương mặt gầy yếu nhưng vẫn thể hiện sự bướng bỉnh.

"Nếu sức khỏe nàng tốt lại, muốn làm cái gì cũng được."

"Bảy ngày nữa trong thành sẽ có đại hội pháo hoa, ta thích nhất chính là pháo hoa, ta thật sự sang năm không còn..."

Nam Cung Khiếu Thiên ngắt lời nàng, mau miệng nói: "Nàng muốn xem, ta sẽ cho người chuẩn bị pháo hoa, nhiều nhất là một ngày, nhất định sẽ để nàng nhìn thấy."

"Đúng vậy, chàng chính là Nam Cung bán thành! Loại việc tốn tiêu này, đối với chàng tuyệt đối không khó." Hai mắt nàng sáng lên, giọng điệu cũng cao hơn. "Như vậy, ta có thể mời vợ chồng Thạch Ảnh cùng đến xem sao? Ta muốn để hai người bọn họ quen biết cha ta nhiều hơn...khụ khụ khụ..."

"Nàng vui là được." Nam Cung Khiếu Thiên bưng một chén nước ấm đến bên môi nàng.

Nàng chỉ hợp một ngụm, liền lắc đầu đẩy ra.

"Ngoài pháo hoa, nàng còn đặc biệt muốn xem cái gì?" Hắn hỏi.

"Ta muốn chàng nhanh cưới..."

"Ta sẽ không tái thú." Hắn nheo mắt lại, mắt đẹp giận tái đi trừng nhìn nàng.

"...Chàng cũng biết trong lòng ta đang nghĩ gì...Sao không biết ta sợ chàng một mình cô đơn khó chịu, mới phải ra hạ sách này. Chàng...chàng cho rằng ta thích như vậy sao?" Kim Ánh Nhi hổn hển nói lớn, ủy khuất nhìn hắn, lại nuốt nước miếng, rồi mới nói thêm: "Cũng coi như các nàng người người đều mạnh hơn ta..Cái gì công dung ngôn hạnh toàn bộ đều không thiếu...Chàng nhìn thấy các nàng thì sẽ quên ta..."

Nam Cung Khiếu thiên che môi nàng, trong đôi mắt đen chỉ có một người là nàng.

"Ta chỉ biết các nàng ấy đều không phải là nàng." Hắn nói.

Tâm Kim Ánh Nhi ấm lên, biết nhiều lời cũng vô ích, vì thế kéo cổ hắn qua, làm nũng nhẹ giọng nói: "Chàng ôm ta ngủ, được không?"

Nam Cung Khiếu Thiên chuyện gì cũng đều theo ý nàng, việc này tất nhiên không gì không tốt.

Hắn dùng kẹp gắp thêm than vào chậu, để lửa cháy lớn thêm một chút. Sau đó hắn cởi ngoại bào, chỉ mặc áo đơn lên giường.

Kim Ánh Nhi núp trong ngực hắn, thỏa mãn thở dài. Nhưng mà, vừa chợp mắt lại nhịn không được muốn nói.

"Có khi...Ta cảm thấy ta trúng độc là do báo ứng..."

"Nói bậy bạ gì đấy!" Nam Cung Khiếu Thiên nghiêm mặt giáo huấn.

"Khi ta còn là tên lừa gạt, luôn cho rằng bản thân chỉ lừa những tên phú bất nhân, tham tài háo sắc, còn thường xuyên đắc chí cho rằng bản thân thay trời hành đạo. Mang bệnh rồi mới nghĩ, mới hiểu được thế sự nhân quả đơn giản là một vòng tuần hoàn, nếu ta không phải là một tên lừa đảo, cũng sẽ không quen biết người như Thái Lợi, rơi xuống kết cục..." Nàng từ từ nhắm hai mắt, nói chuyện rất nhỏ, giống như đang nỉ non.

"Đủ." Hắn nhăn mày lại, không muốn nghe nàng nói tất cả đều là báo ứng.

"Ta không nói trong lòng ta bất an...Ta trước kia lừa người, hoặc là đối phương mang oán hận trong lòng, trút giận sang người khác, hoặc là lại đi gạt người, làm hại người khác không chỗ nương thân...Đây là kết quả ta chưa từng nghĩ đến..." Đầu nàng nhoáng lên một cái, ngủ gật, ý thức bắt đầu không thanh tỉnh.

"Ai không có quá khứ? Biết sai, hiểu được sửa, mới là việc quan trọng nhất. Đoạn đường ta kinh thương mua bán cũng có lúc lừa gạt, ai biết có phải đã từng khiến ai đó phải luẩn quẩn trong lòng, ta chỉ có thể tận lực làm được hai chữ "thành thật". Ta không biết cái gì báo ứng hay không báo ứng, ta chỉ biết nàng khiến ta học được cách tin tưởng người khác, cuộc đời này mới không còn cô đơn, mới không còn chỉ biết kiếm tiền qua ngày, này không phải là vô cùng quan trọng sao?"

Hắn nghiêm nghị nhìn nàng, nắm thật chặt tay nàng.

Nàng không còn sức để nắm lại, chính là nghe hắn một dài như vậy, khóe môi khẽ gợi lên nụ cười.

"...Ta ngày xưa chỉ mong được đếm sổ ngân lượng qua ngày, đó trở thành tâm nguyện lớn nhất. Như vậy ta cùng nàng gặp nhau, xem như chó ngáp phải ruồi, hay là mệnh trung chú định?" Nàng nói.

"Chó ngáp phải ruồi hay mệnh trung chú định đều tốt, ta chỉ muốn giữ nàng bên người."

Nàng không trả lời hắn, bởi vì thể lực đã không thể chống đỡ mà chìm vào mộng đẹp.

Trong trường hợp đó, người thủy chung canh giữ bên người, đau khổ ngóng nhìn nàng, một đêm này Nam Cung Khiếu Thiên không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Bởi vì trong lòng chỉ có sức nặng của quần áo của nàng, khiến hắn dù nhắm mắt một cái, cũng sợ đột nhiên sẽ mất đi nàng...