Kết quả là, ngay sau khi Kim Ánh Nhi ăn xong hai cái bánh bao thịt, Thạch Ảnh liền quyết định nhất định phải truyền kỹ thuật dệt cho nàng.
Kim Ánh Nhi vừa nghe xong, liên tục xua tay, muốn nàng mỗi ngày ngồi một chỗ học dệt, còn không bằng lấy đao chém đầu nàng đi.
Nhưng mà, nhìn ánh mắt khen ngợi của Nam Cung Khiếu Thiên, cả người nàng lâng lâng, quyết định cắn răng cũng phải học.
Càng không nói đến thật ra trong lòng nàng cũng rõ ràng, công lao lớn có thể khiến nàng có nhiều cơ hội ra ngoài. Đến lúc đó, nàng không nhất thiết nhân dịp hai ngày này để chạy trốn, nàng có thể ở lại bên cạnh hắn nhiều hơn một chút.
Dù sao, nếu lúc này nàng dẫn theo cha nàng đi, như vậy kỹ thuật này sẽ không có người kế thừa, người nông dân liền mất đi cơ hội phát tài. Xưa nay nàng tuy rằng thích lừa người, nhưng vẫn là một kẻ lừa đảo có lương tâm.
Chỉ là, chỉ là...Nàng ở lại thật sự là chuyện tốt sao? Vạn nhất Công Tôn huyện lệnh dẫn theo muội muội tìm tới cửa, quan hệ giữa nàng và Nam Cung Khiếu Thiên, nhiều nhất chỉ có thể xưng là thiếp, làm thế nào để chống lại người ta?
Những vấn đề này hiện lên trong đầu Kim Ánh Nhi khi họ đang trên đường quay về, khiến cho tâm trạng của nàng không yên.
Bởi vì sự tình càng lúc càng trở nên không đơn giản.
Khi nàng cùng Thạch Ảnh đến phòng ăn lấy bánh bao, Thạch Ảnh đã gọi trượng phu đến bắt mạch cho nàng. Thì ra trượng phu của Thạch Ảnh có biết y thuật nên nàng ấy cũng biết một chút, lúc trước nắm lấy tay của nàng, cho rằng hình như nàng đã có thai.
Mà trượng phu của Thạch Ảnh bắt mạch giúp nàng, lập tức cho ra đáp án chính xác--
Nàng có thai rồi.
Xe ngựa dừng trước của phủ Nam Cung, Nam Cung Khiếu Thiên đỡ Kim Ánh Nhi xuống xe.
"Chúng ta đi vào gặp cha nàng, nhưng ta không thể ở lại lâu, một lát nữa phải đi kiểm tra tình hình thu mua thóc gạo." Nam Cung Khiếu Thiên xoa mi tâm của nàng, cảm thấy nàng có chút không yên lòng. "Mấy ngày ta không có trong phủ, nếu như nàng muốn đi tìm Thạch Ảnh, thì bảo Hồng quản gia sắp xếp..."
"Ân." Kim Ánh Nhi gật đầu, nở nụ cười tươi, "Chàng đi xử lý công việc đi, không phải là muốn đi vài chỗ sao? Chàng cũng không cần vội vàng gặp cha ta, chúng ta sẽ không chạy trốn."
Nam Cung Khiếu Thiên vỗ về hai bên má nàng, thấp giọng nói: "Được, đợi ta, chờ ta quay về."
"Đó là điều tất nhiên." Kim Ánh Nhi làm nũng một lát trong lòng hắn một lúc rồi mới lùi lại.
Chỉ là, một lát sau khi Nam Cung Khiếu Thiên lên xe, Kim Ánh Nhi hỏi rõ nơi cha nàng ở, liền kéo váy chạy đến đó.
Nàng vừa vọt vào phòng khác, lập tức đưa tay đóng cửa lại.
"Sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy? Con bị phát hiện rồi sao?" Kim Hữu Ninh sốt ruột đến bên cạnh con gái, giữ chặt lấy tay nàng.
"Có thể con có thai rồi." Kim Ánh Nhi cau mày nói.
"Cái gì?" Kim Hữu Ninh đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt mày hớn hở nhìn con gái, tiếng nói cũng không nhịn được mà cao lên. "Đây chính là đại hỷ sự! Sao vẻ mặt con lại khó nhìn như vậy? Như vậy dù Nam Cung Khiếu Thiên biết con là một kẻ lừa đảo, con cũng có đứa nhỏ làm lá chắn, hắn cũng sẽ không cứng rắn đuổi con đi!"
"Chàng đã sớm biết con không phải Công Tôn tiểu thư." Kim Ánh Nhi nhìn cái miệng đang mở lớn của cha mình, nàng nhụt chí ngồi trên trường tháp, mở miệng chặn ngay chỗ hiểm, còn nói thêm. "Chàng đối với con rất tốt, nhưng con chưa từng nghĩ đến việc chung chồng với bất kỳ ai, con cũng không thể nào nghĩ đến mình sẽ làm tiểu thiếp của chàng, bị nhốt trong phủ này cả đời."
"Nhưng mà...con có thai rồi."
"Con có thể làm một số việc để kiếm ít tiền nuôi sống đứa nhỏ, nhưng mà người lại mê cờ bạc, dù con kiếm được nhiều hơn nữa thì cũng không đủ cho người đánh bạc vài lần." Kim Ánh Nhi nghiêm mặt, không khách khí nói.
"Đều là lỗi của cha! Là cha có lỗi với con." Kim Hữu Ninh ôm đầu, khóc thành tiếng.
"Cha a, lời này nói ra nếu không thật lòng, thì khóc hết nước mắt cũng vô dụng." Nàng bất động nhìn cha, cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
"Nhưng con thật sự rời đi được sao?" Kim Hữu Ninh nhớ đến bộ dạng thân mật giữa con gái và Nam Cung Khiếu Thiên.
Kim Ánh Nhi nhìn mái tóc hoa râm của cha, biết tuổi của ông đã lớn, quả thật nên tìm một chỗ dừng chân. Nếu ở lại nơi này của Nam Cung Khiếu Thiêm, cha nàng sợ uy quyền của hắn, tất nhiên không dám đi đánh bạc nữa.
"Con cũng không biết." Nàng nhụt chí rụt vai lại, quả thật cũng không rõ bản thân muốn gì.
"Thoạt nhìn Nam Cung lão gia rất yêu con."
"Chàng đối với con vô cùng tốt." Tốt đến mức nàng muốn mặt dày ở lại.
"Vậy con ở lại cũng không sao. Thê không bằng thiếp, chúng ta đi khắp Đại Giang Nam Bắc, biết lời này luôn không sai." Kim Hữu Ninh nhìn con gái đã mang thai, sao có thể nhìn nàng bôn ba khắp nơi.
"Cha, chúng ta đi khắp Đại Giang Nam Bắc, người còn không biết chính thất thì chỉ có thể có một, nhưng tiểu thiếp lại có thể có một, hai, ba,..."
"Nếu như hắn chung tình với con, thì sẽ không cưới thêm tiểu thiếp khác."
"Nếu như chàng chung tình với con, con lại ghen tỵ với thê tử của chàng, vậy chẳng phải là đố phụ sao?" Kim Ánh Nhi nghĩ đến bản thân nếu ở lại chỗ này, nhất định phải giả bộ ôn nhu lương thiện dáng vẻ cung kính, cung tiễn Nam Cung Khiếu Thiên và chính thất của hắn vào "động phòng", nghĩ đến đó nàng đã muốn phóng hỏa giết người!
"Con không muốn chung chồng cùng với người khác, con không muốn chàng ôm nữ nhân khác..." Hốc mắt nàng lập tức tràn ngập nước mắt, lớn tiếng khóc.
Kim Hữu Ninh nhìn con gái không dễ dàng rơi lệ, ông thở dài một cái, nhẹ nhàng vỗ về đầu nàng.
"Con muốn đi hay ở, cha đều theo ý con, nhưng mà không nhất thiết phải khiến đứa nhỏ chịu khổ theo chúng ta, ít nhất con cũng nên đợi sau khi sinh xong đứa nhỏ rồi hãy đi."
Kim Ánh Nhi mở to mắt, nghĩ đến lưu lại một mình đứa nhỏ ở đây, lòng nàng lại đau. Nghĩ đến khi nàng rời đi, sẽ làm cho Nam Cung Khiếu Thiên bị tổn thương, nàng cũng rất khó chịu.
Nhưng mà nàng lưu lại, nhìn hắn cùng người khác làm vợ chồng chân chính, nàng cũng không làm được.
Nàng thậm chí bắt đầu oán hận Nam Cung Khiếu Thiên, vì sao không thể mặc kệ hoàng thượng cùng hiệp ước với Công Tôn gia? Bạc còn có thể kiếm, nhưng Kim Ánh Nhi nàng chỉ có một thôi!
Nhưng mà, lời này nàng lại không thể nói ra -- Nam Cung Khiếu Thiên có được thành công như bây giờ, nàng sao lại không hy vọng hắn có thể bước cao thêm một bước chứ? Huống hồ, hoàng thượng cũng không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội được.
"Ta ghét ngươi, không quả quyết, gặp chuyện liền do dự..." Kim Ánh Nhi bất ngờ tự đánh mình một cái.
"Con làm gì vậy? Nếu con chịu nhẫn nhịn, vinh hoa phú quý không đều..."
Hai cha con cứ như vậy mà tranh chấp, thẳng đến khi trời đã tối, vẫn không có kết quả.
Dù sao, nếu như chữ "tình" có thể dễ dàng hiểu rõ thì thế gian sẽ không có nhiều nữ nhân si tình như vậy, không có cách nào buông tay.
***
Kết quả là, ngay đêm đầu Nam Cung Khiếu Thiên vắng nhà, Kim Ánh Nhi một mình khó ngủ, trong lòng lại có nhiều tâm sự, ngủ không đến hai canh giờ liền tỉnh dậy.
Rửa mặt chải đầu xong, rồi mới đến chỗ cha nàng, nói chuyện cùng cha nàng một lúc, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa.
"Phu nhân, đại ca của ngài đến thăm." Xuân Hoa ở ngoài cửa nói.
"Đại ca của ta?" Kim Ánh Nhi nghe vậy, sắc mặt liền biến đổi, nàng cùng cha nàng đưa mắt nhìn nhau, cố giữ bình tĩnh nói: "Mời đại ca ta ở tiền thính đợi một chút, ta sửa lại trang điểm sẽ ra tiếp."
"Vì sao Trường Thanh huyện lệnh lại có thể tới đây? Chẳng lẽ thừa dịp Nam Cung Khiếu Thiên không có ở đây, muốn đòi lại vị trí chính cung?" Kim Hữu Ninh vẻ mặt kích động nói, cả người không ngừng run rẩy.
"Cha, người đừng đi loạn. Bây giờ người theo con về phòng, con lấy một số trang sức cho người, người mau chóng rời đi từ cửa sau." Kim Ánh Nhi nhanh chóng quyết định nói, mí mắt bất an nháy lên.
Nguy hiểm đến nơi, mỗi khi có chuyện xấu xảy ra, đều có một chút dự cảm.
"Nam Cung Khiếu Thiên ở đâu?" Kim Hữu Ninh gấp giọng hỏi.
"Chàng ra ngoài làm việc, phải một hai ngày nữa mới có thể trở về, hiện giờ chúng ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Bây giờ người đến khách điếm Duyệt Lai chờ con, nếu như Thái Lợi tìm đến, cha cứ lấy tên Nam Cung Khiếu Thiên ra. Nếu một tháng sau, con còn chưa đến khách sạn đón cha, thì cha hãy mua lấy một mảnh đất, sống cho tốt, hiểu không?" Kim Ánh Nhi vội vàng dặn dò nói.
"Cha chờ con, luôn luôn chờ con."
"Cha hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để con lại thất vọng, đừng đánh bạc nữa, hiểu không?" Kim Ánh Nhi nói xong lời thấm thía, vội vàng đi ra cửa.
Kim Hữu Ninh nhìn con gái, hổ thẹn đến không nhấc nổi đầu dậy.
"Tốt lắm, đừng kéo dài thời gian nữa, đi mau!"
Kim Ánh Nhi kéo mở cửa ra, đang muốn đẩy cha ra ngoài, lại thấy một nam tử hơn bốn mươi tuổi mặc quan phục cùng vài quan sai đi về phía bọn họ.
"Yêu nữ lớn mật, lại dám giả mạo muội muội của Trường Thanh huyện lệnh Công Tôn Thưởng!" Ống tay Công Tôn Thượng vung lên, lập tức tát nàng một cái.
Kim Ánh Nhi nhất thời không kịp phản ứng, bị đánh đập vào song cửa sổ, lập tức đầu óc trở nên choáng váng.
"Ngươi làm sao có thể đánh người như vậy!" Kim Hữu Ninh ôm lấy con gái, lớn tiếng trách mắng nói.
"Loại nữ tử ác độc thế thân như nàng, người người đều có thể đánh." Công Tôn Thưởng lần nữa muốn đánh người.
Lần này, Kim Ánh Nhi linh hoạt tránh được, còn tùy tay bẻ cành cây đánh vào tay Công Tôn Thưởng.
"Điêu phụ to gan!" Công Tôn Thưởng ôm cánh tay kêu thảm một tiếng, vừa ra tay muốn đánh người.
Lúc này tất cả hộ vệ của Nam Cung phủ đều đồng loạt xông lên, vây xung quanh bảo vệ Kim Ánh Nhi ở trong đó.
"Lão gia, đây chính là cha con kẻ lừa đảo đã giả danh muội muội ngài ở Thu Nhật huyện!" Sư gia huyện lệnh chỉ vào mặt Kim Ánh Nhi nói to.
"Đừng nói lảng sang chuyện khác, huyện lệnh nhà các ngươi chính là chủ mưu của cuộc lừa hôn này." Kim Ánh Nhi đổ mồ hôi lạnh, lúc này sắc mặt không tốt nhìn về phía người của Nam Cung phủ.
"Điêu phụ ngươi nói bậy bạ gì đó!" Vẻ mặt Công Tôn Thưởng hoảng hốt, hét lớn một tiếng.
"Âm mưu này chẳng lẽ ngươi không có phần? Ngươi biết rõ ràng muội muội của mình đã chạy trốn, lại còn bắt ta từ nhà ngươi gả đi, còn muốn kêu đi bắt kẻ lừa đảo, ngươi mới là kẻ bụng dạ khó lường!" Nam đứng ở trong vòng bảo vệ, không khách khí lớn tiếng nói, quyết định nói cho tất cả mọi người biết được hành vi phạm tội đó.
"Câm miệng!" Công Tôn Thưởng dùng ánh mắt bảo đám nha dịch tiến lên bắt người.
Chẳng qua là hộ vệ của Nam Cung phủ người người đều võ nghệ cao cường, đám nha dịch vài lần muốn bắt người, tất cả đều bị đánh ngã xuống đất vô cùng chật vật.
"Tốt! Các ngươi điêu dân dám chống lại quan sai, là muốn huyện lệnh ta đây cấp cho Nam Cung Khiếu Thiên tội danh tạo phản sao?" Công Tôn Thưởng lớn tiếng nói.
"Các ngươi lui ra đi." Kim Ánh Nhi lập tức nói.
Mấy người hộ vệ nhìn nhau một cái, tất cả đều đứng im bất động, không biết phải làm như thế nào cho đúng. Hồng quản gia đã dặn dò qua, lão gia muốn mọi người dùng mạng cũng phải bảo vệ phu nhân.
"Lui ra đi, cảm ơn các ngươi." Kim Ánh Nhi chậm rãi đi ra từ vòng bảo vệ của đoàn hộ vệ.
Bốn năm quan sai lập tức tiến lên che miệng nàng, mạnh mẽ bắt nàng quỳ trên đất.
"Dẫn cả cha của yêu nữ này đi!" Công Tổn Thưởng hét lớn một tiếng, xoay người chạy lấy người.
"Lão gia nhà tôi còn chưa về, gả cưới đúng sai chúng tôi không rõ, chúng tôi không thể để ngài mang phu nhân đi, thỉnh huyện lệnh lão gia thủ hạ lưu tình, lại cho chúng tôi ba ngày." Hồng quản gia bước lên phía trước xin tha, sợ Kim Ánh Nhi có một chút sơ suất.
"Đại nhân, nhất định là hiểu nhầm..." Xuân Hoa, Thu Nguyệt cũng bước lên phía trước muốn che chở cho Kim Ánh Nhi.
Công Tôn Thưởng một cước đá văng nha đầu, nâng mặt quát: "Ta thay lão gia các ngươi quản giáo kẻ xấu!"
"Đại nhân, việc tư giải quyết riêng..." Hồng quản gia tiến lên muốn cản người.
"Hai kẻ lừa đảo này đã từng ở huyện Thu Nhật giả danh muội muội huyện lệnh để lừa đảo, hiện giờ chúng ta bắt nàng bỏ tù, chính là việc thiên kinh địa nghĩa." Sư gia bộ dạng nghiêm trang nói.
"Đúng là như vậy!" Công Tôn Thưởng đắc ý nói. "Đi!"
Sau khi Công Tôn Thưởng hô lớn một tiếng, một đám quan sai áp giải Kim Ánh Nhi và cha nàng, nghênh ngang đi ra khỏi phủ Nam Cung.
Hồng quản gia một bên sai người nhanh chóng đi báo cho lão gia, một bên lại phái hộ vệ đi theo dõi.
Lão gia vẫn luôn truy xét theo Công Tôn tiểu thư, mặc dù biết Kim Ánh Nhi là giả mạo, nhưng vẫn sủng ái hết mức, tình hình thực tế ông đều biết! Nhưng Công Tôn lão gia là quan, cũng ngàn vạn không thể đắc tội, chỉ có thể khẩn cầu đoạn đường này phu nhân bình an vô sự.