Hiện giờ nàng đang là người ngất xỉu, hô hấp phải chậm, mắt phải nhắm lại, tuyệt đối không thể mở miệng bảo Nam Cung Khiếu Thiên đừng ôm nàng chặt như vậy.
Nhưng rốt cuộc hắn muốn ôm nàng tới khi nào? Sao vẫn chưa tới phòng? Nàng sắp không thở nổi rồi!
Kim Ánh Nhi ngửi mùi hương trên người Nam Cung Khiếu Thiên, nhịp tim không tự chủ được mà đập mạnh hơn.
Sau khi nghe thấy tiếng hắn đá cửa, sau đó nàng bị đặt trên một cái sạp dài.
Đang định rên vài tiếng, làm bộ tỉnh lại, lại cảm thấy bàn tay to của hắn đặt trên ngực nàng, tháo đai lưng của nàng, cởi áo ngoài của nàng ra.
Nàng --- nhịn!
"Phu nhân cắn răng chặt như vậy, chắc sớm tỉnh lại thôi." Hắn cười nói.
Lông mi Kim Ánh Nhi động vài cái, sau đó mới mở mắt ra, bộ dạng chột dạ khi bị người khác nhìn thấy lập tức biến mất.
"Thiếp...Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Nàng ôm trán, vô cùng nhu nhược nói.
Bên môi Nam Cung Khiếu Thiên khẽ nở nụ cười, ôm nàng gần vào mình.
"Phu nhân vừa mới viết một bức thư pháp vô cùng tốt, khiến mọi người đều kinh ngạc."
"Là sao? Thiếp cái gì cũng không nhớ." Kim Ánh Nhi lén nhìn hắn một cái, lộ vẻ vô cùng mệt mỏi, nghĩ rằng người thức thời đều biết hiện giờ nên để cho nàng nghỉ ngơi.
"Nàng chỉ cần nhớ, bắt đầu từ thời khắc này, chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta." Dung mạo tuấn tú của hắn nở nụ cười nhìn nàng, trong mắt lóe lên sự quyết tâm.
Kim Ánh Nhi giống như lửa đốt đến mông, ngồi dậy, cao giọng nói: "Chàng nói cái gì?!"
Nam Cung Khiếu Thiên lại đè người nàng xuống giường, cùng lúc nàng bắt lấy vạt áo của hắn, chết cũng không chịu nằm ngửa ra.
"Hiện giờ không phải ban đêm, không thể là đêm động phòng hoa chúc." Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt rõ ràng là muốn nói lý với người.
"Vậy thì đổi thành ngày động phòng hoa chúc." Nam Cung Khiếu Thiên không khỏi phân trần, tháo cây trâm cài tóc của nàng xuống.
Tóc đen như suối rơi trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp đang trừng hắn.
Đầu ngón tay hắn lướt qua gò má trơn bóng của nàng, càng thêm cúi gần xuống, đôi môi khẽ nhếch, dung nhan khuynh thành tuyệt thế, phong tình mê hoặc khiến Kim Ánh Nhi thở dốc vì kinh ngạc, tứ chi cũng mềm nhũn.
Nam Cung Khiếu Thiên ngậm chặt lấy vành tai đỏ ửng của nàng, đầu lưỡi lướt qua bông tai trân châu.
Hắn bị tiểu nữ tử linh xảo đầy sinh khí nàng hấp dẫn, thích nàng hành động tùy tiện nhưng đều có lòng tốt -- hộ vệ trong viện đã sớm báo cho hắn về hành vi nhảy loạn trên mái hiên của nàng, chỉ là hắn tuyệt đối không nghĩ tới nàng có thể lợi dụng mấy chuyện này để giúp người.
Trải qua một thời gian dài, tiền tài cũng không thể bù đắp những chỗ khuyết thiếu, mà nàng lại dễ dàng chiếm giữ. Hắn muốn nàng vĩnh viễn làm bạn bên người, có được nàng là viên mãn trong cuộc đời của hắn...
Môi Nam Cung Khiếu Thiên thuận thế trượt xuống cổ nàng, mút lấy da thịt màu mật ong, vừa lòng nghe thấy nàng thở dốc một tiếng.
"Thiếp...Đầu thiếp đau quá, phu nhân có thể cho người lấy giúp thiếp túi đồ...." Đột nhiên nàng cuộn tròn người sát mép giường, thở phì phò, tay phải sờ xuống bên dưới muốn tìm thuốc mê nàng đã giấu từ trước.
Thuốc mê đâu? Thuốc mê đâu?
"A!" Hai tay của Kim Ánh Nhi bị một tay của hắn giữ chặt trên đỉnh đầu, nàng trừng to mắt, bị dọa đến mức quên mất định làm gì.
"Tìm gì sao? Hay là một lúc nữa Lục Trúc nương nương lại muốn hiện thân rồi hả?" Hô hấp của Nam Cung Khiếu Thiên ngay bên má nàng, đôi mắt hiểu rõ nhìn nàng.
"Thiếp thân không biết lão gia đang nói cái gì?" Khóe môi Kim Ánh Nhi run rẩy một chút, vội vàng giả bộ thoải mái nhếch mép cười.
"Không, nàng cái gì cũng biết." Nam Cung Khiếu Thiên hôn môi nhỏ của nàng, đem tiếng cười của hắn đưa vào trong môi nàng.
Kim Ánh Nhi sợ tới mức tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra, chỉ có thể liều mình đẩy hắn.
Nhưng hắn không buông tay, bàn tay to giữ chặt gáy của nàng, cố ý hôn nàng đến khi nàng rủ mắt, hô hấp hỗn loạn, dưới nụ hôn của hắn biến thành một vũng nước xuân, chỉ có thể tùy ý bàn tay to của hắn du ngoạn khắp nơi trên người nàng khuấy đảo không ngừng...
Kim Ánh Nhi có một dự cảm, lần này nàng thật sự chạy không thoát rồi.
****
Kim Ánh Nhi không thể tin, nàng cứ như vậy giữa ban ngày ban mặt bị Nam Cung Khiếu Thiên ăn sạch rồi.
Nàng mở to mắt, hơi thở còn hỗn loạn nhìn trần nhà, ngón tay níu chặt chăn đắp trên người, trong lúc nhất thời còn chưa hồi phục tinh thần.
Xương cốt toàn thân nàng đau nhức như bị rời ra, hành động thân mật Nam Cung Khiếu Thiên vừa rồi mới làm với nàng, giống như mùi hương của hắn lưu lại trên da thịt nàng, ở trong đầu nàng thật lâu không tan đi.
"Đang nghĩ cái gì?" Nam Cung Khiếu Thiên nghiêng người chống một tay lên, nhìn đôi tai vẫn đỏ ửng của tiểu nữ nhân.
"Không có." Kim Ánh Nhi lắc đầu.
Tuy rằng bọn họ đã bái đường thành thân, nhưng nàng vẫn cho là nàng tuyệt đối có cách tránh được một kiếp nàng, cố tình nàng luôn không có cách nào đoán trước được bước tiếp theo của hắn.
Kim Ánh Nhi kéo chăn che mặt, nhíu mày thở dài, không muốn gặp người.
Cảm thấy hắn đứng dậy khỏi giường, nàng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại thắt lại, không hiểu làm sao.
Các cô nương kỹ viện nói với nàng, nam nhân sau khi xong việc, nếu không phải là ngáy ô ô, thì cũng là xoay người rời đi. Hắn chẳng qua cũng chỉ là nam nhân bình thường...
"A!"
Chăn mền trên mặt Kim Ánh Nhi bị kéo ra, lại một lần nữa bị Nam Cung Khiếu Thiên bế ngang lên.
"Chàng muốn làm gì?" Nàng kinh hoảng hỏi.
"Giúp nàng thoải mái một chút."
Gặp quỷ rồi! Cả người nàng, có chỗ nào thoải mái chứ?
Kim Ánh Nhi ở trong lòng nguyền rủa hắn một trăm lần, lại chỉ có thể cuộn tròn thân mình, vùi mặt vào trong vai hắn, nhắm mắt làm ngơ.
Trong lúc đó, gò má dựa vào vai hắn, lại nhịn không được động tâm đối với hắn.
Cơ thể nam nhân chính là kiên cường vững chắc như vậy sao?
Không, nàng đã từng giả nam xen lẫn với đám ăn mày, nàng biết bộ dạng gầy quắt hoặc béo phì mới là bộ dạng của đa số nam nhân.
Người này rõ ràng là một đại lão gia, đúng ra bình thường không thường lao động, sao lại có một nước da thoải mái như vậy, giống như tơ tằm, phía dưới làn da là một loại...
Đột nhiên Kim Ánh Nhi nghĩ đến vừa rồi da thịt thân cận, thân mình cũng theo đó run rẩy. Nàng không muốn nghĩ nhiều, vì thế mở miệng hỏi: "Chàng không mệt sao?"
Nam Cung Khiếu Thiên chợt nhíu mày, không thể tin nhìn nàng.
"Vừa rồi ít nhất cũng nửa canh giờ, xưa nay chạy lâu như vậy, cũng nên thở hổn hển..." Giọng nói của nàng dần biến mất trong cổ họng, bởi vì vẻ mặt của hắn khiến nàng biết lời nàng nói rất ngốc.
Bỗng nhiên Nam Cung Khiếu Thiên ngửa đầu cười ra tiếng, cười đến mắt đẹp sáng trong, cười đến ngọc dung nhiễm lên một màu đỏ, cười đến mức khiến nàng choáng váng.
"Ta cho rằng như vậy có mệt cũng đáng!" Hắn cười to nói, khẽ hôn lên môi nàng, "Nhưng mà nàng mới nếm thử mây mưa, chắc mệt muốn chết rồi đi..."
Nàng vừa thấy ý hỏi trong đôi mắt hắn, liền vội cúi đầu giả ngốc.
Nàng không làm gì mệt, chẳng qua là đau một lát, nhưng sau rất đau ban đầu, nàng cũng đã mất hồn.