Chiều nay vắng em

Chương 1

Đêm thành phố thật đẹp, thật nhộn nhịp với những dòng xe xuôi chảy trên đường không ngớt. Những chùm đèn màu cứ nhấp nháy liên tục làm người nhìn cứ tưởng những ánh sao sa rơi xuống trần gian.

Trong khung cảnh vui tươi đó, có ba chàng thanh niên cùng hoà mình với mọi người trong thành phố tận hưởng một buổi tối tuyệt vời của mình.

Lạng trên đường xe lả lướt, Nguyên quay sang người bạn bên cạnh:

- Mình đi dâu bây giờ nữa nhỉ?

Thịnh nhìn một vòng quanh thành phố rồi mỉm cười:

- Đi đâu thì các cậu cứ quyết định chứ tớ thì lạc hậu mất rồi, có biết chỗ nào đâu mà nói.

Đang ngồi ở băng sau, Hướng chồm lên nói chen vào:

- Tới sao băng đi Nguyên.

Thịnh thắc mắc:

- Sao băng là đâu thế?

- Vũ trường, cậu đi không?

Nguyên đáp gọn, Thịnh cười thật tươi.

- Thì đi,coi vũ trường ở đây lúc này thế nào.

- Ờ, cậu nhớ so sánh coi có khác bên trời Tây của cậu không nhé?

Thịnh cười to:

- Trời Tây đó là của thiên hạ chứ nào phải là của tớ. Mà này, bộ cậu tưởng bên đó tớ có nhiều thì giờ rảnh lắm hay sao mà biết nhiều về vũ trường bên đó.

Thịnh nói dứt câu, hai người bạn chưa kịp nói gì thì Nguyên đã dừng xe trước một toà nhà khá lớn, ánh đèn chiếu sang rực rỡ cả một góc đường. Hướng nói lớn:

- Tới rồi, xuống đi thôi.

Nguyên tắt máy xe, đợi cho hai người xuống, anh khoá xe cẩn thận rồi so vai nói với hướng:

- Cậu là thổ công mấy chỗ này, mau đi trước dẫn đường đi.

Trông thấy Hướng, người gác cửa vui vẻ chào:

- Cậu Hướng, lâu quá không thấy cậu đến đây chơi.

Hướng cười cười:

- Hết tiền thì làm sao mà đến được, bà chủ của anh có cho tôi nợ đâu mà.

Ngừơi bảo vệ cũng cười:

- Cậu nói thế chứ bà chủ có tính toán với cậu bao giờ. Thôi mời các cậu vào, mau không có lại hết bàn tốt.

Hướng dẫn hai bạn vào trong, căn phòng thật rộng nhưng tối mù khiến cho Nguyên và Thịnh hơi lúng túng. Nhưng rồi cả hai cũng mau chóng làm quen với bóng tối.

Yên vị nơi chiếc bàn gần sân khấu, Hướng xo tau nói với hai bạn:

- Tốt rồi, cũng may mà còn được cái bàn này mà ngồi, chứ đi muộn một chút nữa thì chỉ còn mấy cái bà tít đằng kia, chán lắm.

Thịnh hỏi:

- Bộ cậu quen hết người trong cái vũ trường này hay sao vậy?

Hướng cười:

- Làm gì có, tôi chỉ quen với một người thôi, nhưng là người có đủ uy tín để làm cho những người khác phải nể mình.

Nguyên cười:

- Cậu có biết nó quen với ai không? – Hỏi nhưng không dợi bạn lên tiếng, Nguyên lại trả lời luôn - Nó quen với bà chủ, mà không phải là chuyện quen biết thong thường đâu đấy nhé.

Thịnh cũng cười:

- Thế thì quen như thế nào?

- Cậu không thể ngờ được đâu, bà chủ vũ trường này mê nó như điếu đổ đấy.

- Thế bà ta là người như thế nào?

Thịnh hỏi, Nguyên huýt lên một tiếng sáo ngắn:

- Một phụ nữ cức kỳ, phải nói là một mệnh phụ tuyệt vời mới đúng. Bà Diễm Chi quen với hầu hết những người tai to mặt lớn trong cái thành phố đong đúc này, và tiếng nói của bà ta có giá trị ngang với lệnh của một ông bộ trưởng. Thế mà bà ta lại mê anh chàng Hướng nhà ta, thế thì cậu có thấy là hắn có thớ ghê không?

Hướng đập mạnh vào tay Nguyên:

- Cậu chỉ nói quá, vừa vừa thôi. Nổ qua thằng Thịnh lại tưởng thật thì nguy.

Nguyên cãi:

- Chứ không à? Nếu như mà bà ấy không mê cậu thì tôi đã tìm cách tán tỉnh bà ấy rồi.

Thịnh bật cười:

- Nghe hai người nói, tôi cũng thấy nôn nao muốn gặp người đẹp cho biết quá. Chốc nữa cậu nhớ giới thiệu người đẹp với tôi nhé!

Hướng gật đầu:

- Chu yện đó thì dễ thôi, nhưng mà cậu nhớ đừng giở trò tán tỉnh ra đây đấy nhé.

Thịnh cười to:

- Té ra cậu vẫn chưa tự tin được chính mình hay sao? Yên chí đi, tớ đâu phải là thằng phản bạn đâu nào, tớ sẽ giữ đúng cương vị của mình.

- Vấn đề không phải là tôi có tự tin hay không mà vì cậu sang giá hơn tôi nhiều quá, cậu lại nổi tiếng hào hoa phong nhã từ trước tới giờ, con gái cứ gọi là chết mê chết mệt vì cậu, ngay cả bác sĩ như thằng Nguyên đây mà cũng không dám sánh với cậu thì sá gì một thằng đạo diễn quèn như tôi, lơ mơ là tôi bại trận như chơi.

Nguyên bật cười:

- Này, hai người có muốn so sánh với nhau như thế nào thì so, nhưng nhớ là đừng có lôi tôi vào đấy nhé.

Hướng cũng cười:

- Ấy là tôi chỉ nói thế thôi, chứ còn cậu thì lành quá, sánh với mấy cô ở đây thế nào được. tôi có dẫn cậu đi tới đâu cũng không sợ mất người yêu vì cậu, nhưng mà đối diện với tên Thịnh thì lại khác, lúc nào cũng phải đề phòng nó hết.

Thịnh ra vẻ bất mãn:

- Cậu cứ làm như tôi là cái thằng tồi tệ nhất thế giới vậy, bộ dạng tôi trông giống mấy tên Don Jan chuyên quến rũ phụ nữa lắm hay sao vậy?

Hướng xua tay:

- Ấy, cậu đừng hiểu lầm như thế mà làm tình cảm bạn bè mất vui, tôi nào dám nói cậu như thế. Nhưng mà sự thật cậu cứ như một thỏi nam châm hút các bà các cô về phía cậu vậy, ngay từ hồi đi học đã như vậy rồi cơ mà. Cậu không nhớ ngày cậu lên máy bay đi du học, có bao nhiêu cô gái ra tiễn chân và khóc ngập cả một góc phi trường đó hay sao?

Nguyên lại bật cười:

- Tôi chỉ thấy buồn cười vì cô nào cũng cứ tưởng là cái thằng thịnh này chỉ yêu có mỗi mình mình,không dè đụng chuyện mới thấy trái tim nó bao la thật, cô nào nó cũng thương hết. Thế là cuối cùng thay vì tiễn chân nó, các cô nàng quay qua lườm nguýt nhau, vui đáo để.

Thịnh cười, ánh mắt anh mơ màng như nhớ về một thuở vàng son của mình:

- Ngày ấy mình còn con nít thật, cứ ngỡ là có nhiều em theo mình là oai. Không ngờ ngày mình đi, bao nhiêu là phiền nhiễu xảy ra. Đến nỗi bao nhiêu năm sau rồi, thế mà cứ mỗi lần viết thư sang là bà cụ lại nhắc nhở mình phải lo học chứ không được say mơ các cô gái,nhất là cacs cô đầm mắt xanh.Các cụ có biết đâu là mình phải lo hoc trối chết, vì với số vốn sinh ngữ của mình,sang đócứ như là thằng câm điếc vậy, mãi cả năm sau vẫn cứ như thằng ngọng khi nói chuyệnn với người bản xứ. Lại còn cái chuyện phải lăn lộn đi làm để kiếm sống nữa chứ, mỗi ngày đến nhà là mệt thở không ra hơi, chỉ còn sức lôi thức ăn ra hâm lại ăn xong là lăn kềnh ra ngủ như chết để lấy sức mai mà cày tiếp, còn sức lực và thời gian đâu mà theo tán tỉnh các em.

- Cậu thì cần gì mà phải theo tán tỉnh,các em mà trông thấy cậu thì cứ gọi là theo cả lố ấy chứ.

Thịnh lắc đầu:

- Cậu đừng tưởng bở,mình là thằng sinh viên nghèo kiết xác, không có một xu dính túi thì đừng mong gì các em kết model. Có làm được đồng nào thì còn phải dành dụm để đề phòng tháng sau không kiếm được việc làm chứ ở đó mà bay bướm thì chỉ cí mà chết ngay lập tức.

Câu chuyện của ba người đang rôm rả thì bỗng nhiên một âm thanh ồn ào dậy lên, hình như cả vũ trường sôi sục lên vì một điều gì đó. Tiến huýt sáo, tiếng vỗ tay cứ như một làn song mạnh mẽ lan khắp nơi.

Thịnh ngạc nhiên quay sang hỏi Hướng:

- Chuyện gì mà bọn thanh niên làm như phát khùng lên thế kia?

Hướng bật cười:

- Chẳng cứ gì bọn thanh niên, ngay cả các ông già cũng như vậy đấy chứ. Cái này ngươi ta gọi là hiện tượng Thiên Hương.

Thịnh ngớ ra nhìn bạn, anh khôn hiểu Hướng muốn nói gì:

- Thế có nghĩa là thế nào?

Không trả lời vào câu hỏi của bạn mà Hướng chỉ nói vắn tắt:

- Thì cậu cứ đợi một tí nữa sẽ biết ngay thôi mà.

Thịnh khôn phải đợi lâu, câu nói của Hướng vừa dứt thì trên sân khấu, trong ánh sang bang bạc, một cô ca sĩ trông thật lộng lẫy bước ra.

Ngay khi cô ca sĩ vừa xuất hiện thì những thanh niên có mặt trong phòng lại hét lên, xen lẫn tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay tạo nên một không khí cực kì sôi động.

Thế nhưng chỉ cần cô ca sĩ cất tiếng hát, thì ngay lập tức, mọi âm thanh hỗn loạ kia tắt hẳn.

Thịnh tò mò đưa mắt nhìn quanh, anh nhận thấy những người có mặt đều ngồi im lặng, nhưng hai mắt họ thì chằm chằm nhìn vào cô ca sĩ đang hát, thái độ của họ lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.

Hướng khều tay Thịnh, anh nói nhỏ:

- Đó, cậu đã thấy hiện tượng Thiên Hương là thế nào chứ?

Thịnh gật gù ra vẻ đã hiểu, anh hỏi lại bạn:

- Cái cô ca sĩ này là thế nào mà có hấp lực mạnh thế nhỉ?

Hướng ra vẻ rành rẽ:

- Ngôi sao sáng chói nhất trên bầu trời ca nhạc hiện nay đấy; lại thêm siêu người mẫu thời trang nữa, thế đã đủ cho mọi người ngưỡng mộ chưa?

Thịnh gật gù:

- Cô ấy hát thì cũng tạm được, chứ còn so với các giọng ca trước đây khi tôi còn ở nhà thì cũng không gọi là hơn được. Còn nhan sắc tôi nghĩ có đẹp đến đâu cũng phải có một giới hạn nào đó, chứ sao mọi người lại có vẻ sung bái như vậy nhỉ?

Hướng lắc đầu ra vẻ chê bai:

- Câụ đúng là không thực tế một chút nào cả. Này nhé, thứ nhất là cô ấy hội tụ cả hai yếu tố, sắc đẹp và giọng ca. Tuy tác riêng từng mặt thì có vẻ thua kém người khác chút ít, nhưng gộp chung hai thứ lại thì chẳng có ai hơn được. Thế là đủ cho mọi người ngưỡng mộ rồi chứ còn gì nữa? Vì thế mà cô ta đi đến đâu thì những fan ái mộ cô ta cứ bám theo đến đó. Lại them một điều là cô ấy cức kỳ kiêu hãnh, chưa từng có ai tán tỉnh được. Lúc nào cũng cười vui vẻ với mọi người, nhưng mời đi chơi thì chưa có ai mời được, điều đó lại làm cho cô ấy lại càng sang giá hơn.

Thịnh cười khẩy:

- Lại còn kiêu kì thế cơ à? Tôi không tin là cô ta không có ai mời được.

Nguyên chen vào:

- Tại vì cô ta chưa gặp cậu đấy thôi. Tôi tin là chỉ cần cậu lên tiếng thì cô ấy sẽ bằng long ngay thôi mà.

- Vấn đề ở đây là làm sao cậu tiếp cận được với cô ta ấy chứ.

Nguyên xen vào, Thịnh chỉ Hướng:

- Chẳng phải cậu là thổ công ở đây hay sao? Và cậu cũng có uy tín thật lớn ở đây mà. Chẳng lẽ chuyện nhỏ như vậy mà cậu cũng không làm được hay sao?

Hướng ngần ngại:

- Các chuyện khác thì không thành vấn đề, nhưng chuyện này thì không biết tính sao đây.

Nguyên đẩy vào vai bạn:

- Thôi mau vào tìm Diễm Chi đi, chẳng lẽ cô ấy không giúp được cậu hay sao?

Hướng miễn cưỡng đứng lên, nhưng anh cẩn thận giao hẹn:

- Thôi được tôi cũng vì cậu mà liều một phen, nhưng thành công hay không thì tôi không hứa trước đấy nhé.

Thịnh gật đầu:

- Được rồi, chỉ cần cậu có thành ý, tôi tin là cậu sẽ làm được mà.

Nguyên đẩy Hướng:

- Thôi đi nhanh lên, cô ấy hát xong bài thứ hai bây giờ.

Hướng thoát đi thật nhanh trong ánh sáng mờ nhạt của vũ trường, điều đó chừng tỏ anh không lạ gì với khung cảnh ở đây.

Còn lại hai người, Nguyên băn khoăn hỏi Thịnh:

- Cậu tính làm quen thật với cô ta à?

Thịnh nhếc mép, nụ cười khinh bạc nở trên môi anh:

- Chưa thể nói trước được, phải để xem thái độ cô ta đã.

Nguyên không hỏi gì thêm, anh nhìn lên sân khấu, một cô ca sĩ khác đã bước lên sau lời giới thiệu. Không khí trầm hẳn xuống, một số người đã dìu nhau ra píte trong điêu Blue nức nở.

Nhìn sang Thịnh, Nguyên thấy anh đang trầm ngâm nhìn lên sân khấu, nhưng anh nghĩ bạn đang có một thái độ bồn chồn khi thấy tay Thịnh cứ gõ đều đặn lên bàn. Tự dưng, trong long Nguyên có một cảm giác bất an. Anh không hiểu tại sao mình lại như thế, thật sự không hiểu.

Thịnh không phải đợi lâu, vì cô ca sĩ hát ngay sau Thiên Hương chưa hát xong phần việc của mình thì Hướng đã trở ra, cùng đi với anh là hai người phụ nữ, mà trong đó anh nhận ngay ra cô ca sĩ Thiên Hương.

Nguyên đập nhẹ tay vào Thịnh:

- Công nhận thằng Hướng giỏi thật, thế mà nó cũng mời được cô tar a đây.

Thịnh khinh khỉnh:

- Thế thì cô ta cũng thuộc loại xoàng chứ có gì là lạ đâu. Vậy mà các ccậu cứ coi cô ta như một thứ thần tượng, điều đó càng làm cho cô ta lên mặt chứ có được gì đâu.

Nguyên suỵt nhỏ:

- Thôi đi, cậu đừng nói nữa, họ ra tới rồi kìa.

Thịnh gật đầu ra vẻ hiểu ý của Nguyên, Khi Hướng cuàng hai người phụ nữ ra đến bên bàn, Thịnh đứng lên, anh lịch sự kéo ghế và nhỏ nhẹ nói:

- Mời Thiên Hương:

Cử chỉ galang đầy điêu đàng đã gây cho Thiên Hương một mối thiện cảm ngay trong cái nhìn đầu tiên. Mỉm cười với Thịnh, cô kéo nhẹ tà áo và yểu điệu ngồi xuống:

- Cảm ơn anh!

Xoa hai tay vào nhau, Hướng hồ hởi nói:

- Để tôi giới thiệu cho mọi người quen biết nhau đã nhé – Chỉ vào từng người, anh nói tiếp – Đây là Diễm Chi, bà chủ vũ trường này, kế bên là Thiên Hươmg, ngôi sao ca nhạc kiêm người mẫu thời trang mà anh bạn tôi mến mộ ngay khi vừa trông thấy cô lần đầu tiên. Còn hai người bạn tôi đây, một người là Nguyên, bác sĩ và Thịnh, người đã ái mộ Thiên Hương đấy và là một giám đốc trẻ tài hoa vừa từ Mỹ trở về.

Diễm Chi đúng là một phụ nữ lịch thiệp, cô bắt tay Thịnh rồi quay sang Nguyên với mục đích để cho Thịnh tự nhiên nói chuyện với Thiên Hương, vồn vã nói chuyện với Nguyên:

- Chẳng hay anh Nguyên làm việc ở bệnh viện nào ạ?

Nguyên cười nhẹ:

- Một bệnh viện nhỏ thôi chị ạ.

Diễm Chi lắc đầu:

- Nhỏ hay lớn thì đâu có thành vấn đề hở anh? Chỉ cần nhìn anh là tôi cũng biết là một bác sĩ giỏi rồi.

Nguyên lắc đầu ra vẻ không đồng ý:

- Chị đừng khen tôi như vậy kẻo tôi lại cứ tưởng thật thì nguy.

- Tôi nói thật long chứ không phải khen nịnh anh đâu. Tôi phải xin anh địa chỉ mới được, mai này có bệnh hoạn gì thì nhất định tôi phải nhờ đến anh mới được. Chỗ quen biết cũng mong anh tính rẻ cho một chút.

Diễm Chi vừa nói vừa cười, Nguyên lắc đầu:

- Chị cần gì phải hỏi điạ chỉ của tôi, chỉ cần chị gọi thằng này, nhất định là nó sẽ lôi cho bằng được tôi đến để lo cho chị.

Vừa nói, Nguyên vừa chỉ tay vào Hướng, anh gật đầu ngay:

- Em cứ yên tâm, có chuyện gì phải cần đến bác sĩ, em cứ gọi cho anh. Cam đoan với em là thăng Nguyên sẽ có mặt trong vong mười phút.

Diễm Chi lườm Hướng:

- Anh nói nghe lớn lối nhỉ, bộ anh Nguyên ở không cho anh muốn gọi lúc nào cũng được hay sao vậy?

Hướng vênh mặt:

- Chứ sao, nó mà không làm ngay là anh xử nó liền.

Nguyên cười true Hướng:

- Tao chỉ sợ lúc đó mày không dám xử tao mà lại năn nỉ ỉ ôi rằng: “ Nguyên ơi, mày làm ơn tới giúp dùm tao không có Diếm Chi giận thì khổ tao lắm “

Hướng đấm đùa vào vai bạn:

- Cái thằng khỉ, ai đánh mà mày khai hết trơn hết trọi vậy? Làm bể mánh tao hết trơn.

Nguyên quay sang Diễm Chi:

- Đó, chị thấy không? Nó chỉ được cái miệng thôi à. Tôi không biết chị thương được cái thằng này ở cái điểm nào nữa?

Diễm Chi nhìn Hướng âu yếm:

- Thì cũng nhờ cái miệng anh ấy mà tôi mới thương anh đấy chứ.

Hướng choàng tay qua vai Diễm Chi, anh cười đắc thắng:

- Đó, cho mày true tao nữa thôi – Ghé sát vào Diễm Chi, anh làm bộ nói nhỏ nhưng thực ra là muốn để cho Nguyên cùng nghe – Nó ghen với anh vì em thương anh nên cố tình nói xấu anh đó em, mặc kệ nó đi, em đừng them để ý.

Cả ba cùng bật cười. Cứ thế, họ chụm nhau nói chuyện để mặc cho Thịnh trổ tài tán tinh Thiên Hương.

Trong khi đó, Thiên Hương và Thịnh cũng bắt chuyện với nhau thật nhanh chóng, và họ cũng đã tỏ ra than thiết không ngờ.

Thiên Hương hỏi Thịnh:

- Anh Thịnh xa quê hương lâu chưa?

- Cũng trên mười năm rồi Thiên Hương ạ.

Thiên Hương hỏi tiếp:

- Vậy bây giờ chở về anh có thấy bỡ ngỡ không?

- Thịnh nhìn vào Thiên Hương chăm chú, anh hỏi lại:

- Ý Hương muốn hỏi vấn đề nào?

Thiên Hương giơ tay lên, cô quơ nhẹ một vòng:

- Thì về mọi mặt, như phố xá, cảnh vật, con người v. v…

Không ngần ngại Thịnh trả lời ngay:

- Đương nhiên là rất bỡ ngỡ rồi. Hơn chục năm xa quê hương, trở về đây tôi thấy cái gì cũng đổi mới. Phố xá sầm uất hơn, nhà cao tầng nhiều hơn, con người năng động hơn, và nhất là các cô gái ngày nay xinh đẹp hơn rất nhiều, mà trong đó, Thiên Hương là một chứng minh hung hồn nhất.

Được Thịnh khen một cách gián tiếp, Thiên Hương sướng mê trong bụng. Nhưng cô làm ra vẻ khiêm tốn:

- Anh Thịnh cứ nói thế chứ Hương đâu có đẹp là bao đâu. Anh cứ ở đây một thời gian rồi sẽ thấy, nhiều cô gái Saigon bây giờ đẹp mê hồn luôn ấy chứ.

Thinh bật cười, anh nhìn Thiên Hương bằng một cái nhìn hơi có vẻ hơi sỗ sang, nhưng anh không hề có ý dấu diếm ánh mắt của mình:

- Thôi, đẹp cỡ Thiên Hương cũng đủ làm anh ngất ngư rồi, đẹp mà tới nỗi mê hồn thì anh không dám làm quen đâu. Anh sợ lạc mất hồn vía rồi không biết lối về thì nguy to.

Thiên Hương tỏ ra quan tâm tới Thịnh:

- Anh Thịnh về đây chơi được bao nhiêu lâu?

Thịnh lắc đầu:

- Anh không về chơi, mà anh về đây để làm việc.

Thiên Hương tỏ ra hiểu biết:

- À, tức là anh học xong rồi, bây giờ anh về mở công ty ở Việt Nam để làm ăn chứ gì?

Thịnh lắc đầu:

Gia đình anh làm gì có tiền để mở công ty, anh làm thuê thôi.

Thiên Hương hơi thất vọng, nhưng cô vẫn hỏi thêm:

- Công ty mướn anh Thịnh vào làm thêm thì cũng thuộc vào loại tầm cỡ.

Thịnh gật đầu:

- Đứng rồi, công ty anh đang làm có chi nhánh ở hầu hết các nơi trên thế giới, và hiện là một trong nhứng công ty đứng hàng đầu về điện tử. Riêng chi nhánh ở đây mới thành lập được hai năm nên chưa quen thuộc lắm với người tiêu dung. Có điều là chi nhánh này làm ăn rất hiểu quả nên có lẽ anh sẽ ở đây khá lâu đây.

Thiên Hương ngạc nhiên nhìn Thịnh:

- Ủa, chứ không phải anh về luôn hay sao?

- Về luôn hay không là do anh thôi, nhưng trong lúc này thì anh còn muốn ở lại đây một thời gian khá lâu,vì mẹ anh già rồi, mà lại chỉ có anh là con trai lên bà muốn anh ở nhà.

Thiên Hương tỏ ra không hiểu ý Thịnh, cô hỏi lại:

- Sao anh Thịnh hay quá vậy, muốn ở lại là ở, mà muốn đi thì đi à?

- Chứ sao, anh có quốc tich Mỹ rồi, bây giờ anh là công dân Mỹ chứ đâu còn là công dân Việt Nam nữa. Lần này anh về đây chỉ là về để công tác thôi. Khi nào hết hạn thì anh lại trở về bề đó tiếp tục làm việc.

- Anh Thịnh sướng thật, muốn gì được nấy. Vậy mai mốt anh có trở về bên đó nữa hay không?

- Chắc là có nhưng phải đợi ý của mẹ anh xem sao đã. Có điều ở đây anh cũng thấy thoải mái, mức sống ở đây so với mức lương anh lãnh thì không ăn thua gì nên anh nghĩ có lẽ mình sẽ ở lại đây lâu đấy.

- Vậy nếu như anh cưới vợ thì người vợ của anh có được sang đó không?

Thịnh nhìn Thiên Hương, anh đã lờ mờ đoán ra ý của cô muốn nói tới điều gì. Thịnh thấy thích thú thầm trong bụng, ý định của anh đã có thể thực hiện được rồi đây.

Nhìn Thiên Hương với vẻ ngây thơ nhất trên đời, Thịnh gật đầu:

- Đương nhiên rồi, vì khi đó anh sẽ bảo lãnh cô ấy cùng sang bên đó với anh. Hương biết không bên đó anh cũng có nhà cửa hẳn hoi, lại có công ăn việc làm thu nhập khá cao so với mức sống bên đó. Anh chỉ còn tìm được một người hợp ý tâm đầu là anh không còn cần tới một việc gì nữa cả.

Thiên Hương chúm chím cười, mắt cô lúng liếng nhìn anh:

- Chuyện đó đâu có gì là khó, một người đủ điều kiện như anh thì em nghĩ chắc chắn là sẽ có rất nhiều người thích, chỉ cần anh ngỏ ý là sẽ tìm được ngay.

Thịnh lắc đầu:

- Nói như thế chứ không dễ đâu, anh đã được giới thiệu với vài cô rồi, nhưng những cô ấy đều không hợp ý anh. CÔ thì trông xinh sắn đáng yêu, nhưng đầu óc lại rỗng tuyếch, cứ như một con búp bê xinh đẹp mà người ta dùng để chưng trong tủ kiếng vậy. Cô thì nhanh nhẹ hoạt bát nhưng cách sống lại không phù hợp với anh. Cứ thế nên mãi đến giờ này mà anh vẫn cứ một mình.

Thiên Hương nhìn Thịnh một thoáng, cô dọ ý:

- Tại anh kén quá chứ gì, anh đòi hỏi cao quá nên không có người đáp ứng được những yêu cầu của anh đó.

Thịnh lại lắc đầu:

- Không phải như thế, anh không đòi hỏi gì đâu. Anh chỉ muốn tìm một người khá xinh một chút, và có khả năng trong giao tiếp để có thể giúp anh trong công việc. Nhưng cái chính thì vẫn là vấn đề tình cảm, anh nhận thấy là nếu không có tình cảm với nhau mà cứ lấy nhau thì cuộc sống chung đó thật là một chục tù.

Thiên Hương tình tứ nhìn Thịnh:

- Để em giới thiệu cho anh nhé, bảo đảm là anh sẽ không chê đâu.

Thịnh gật đầu ngay, anh giở giọng tán tỉnh ngay:

- OK, em mà chịu ra tay giới thiệu là anh yên tâm rồi. Mà này, không cần phải tìm người suất sắc đâu nhé, chỉ cần như em thôi là anh đã vừa ý lắm rồi.

Thịnh vừa nói vừa nhìn Thiên Hương cười thật ngọt, Thiên Hương cũng cười lên thích chí. Cô nghĩ mình đã có cơ hội rồi đây, chắc là anh chàng Việt kiều này thích cô mê tơi ra rồi đây. Và Thiên Hương cũng thấy anh ta quá đủ điều kiện cho cô đạt tới ước mơ của mình.

Cả hai cùng cười vui, mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ riêng của mình, nhưng cả hai cùng có một điểm đồng nhất, đó là trong mỗi ý nghĩ riêng đó, họ cùng đang nghĩ về nhau.

Buổi sáng chủ nhật, Thịnh thức dậy khi ánh sáng ban mai đã lột vào phòng, len lỏi qua chỗ anh nằm.

Choàng dậy, Thịnh nhanh chóng làm vài động tác thể dục cho dãn xương cốt rồi cũng với tác phong nhanh nhẹn như vậy, anh vào phòng tắm và làm vệ sinh thật nhanh.

Bước chân xuống nhà, Thịnh đã có một gương mặt thật tươi tắn, chuẩn bị bắt đầu cho một ngày vui chơi thoải mái cùng bạn bè.

Vừa đặt chân xuống phòng khách, Thịnh đã thấy bà Ngọc, mẹ anh đang ngồi như chờ đợi một điều gì.

Vừa trông thấy Thịnh, không đợi cho anh kịp lên tiếng, bà Ngọc đã hỏi ngay:

- Hôm nay con cũng đi làm hay sao?

Thịnh lắc đầu:

- Hôm nay chủ nhật mà mẹ, con đâu có đi làm.

Bà Ngịc gật đầu ra vẻ hài long:

- Vậy thì tốt lắm, con đi đằng này với mẹ nhé.

Thịnh ngạc nhiên nhìn mẹ:

- Đi đau vậy mẹ?

- Đi đến nhà bác Chư ơng, hôm nay bác ấy mời cơm hai mẹ con mình.

Thịnh nhíu mày suy nghĩ, thật là một chuyện bất ngờ với anh. Vì từ mấy hôm nay, anh có nghe mẹ anh nhắc gì đến việc thăm gia đình ông Chư ơng đâu.

Thịnh biết rằng, gia đình ông Chương là chỗ than thiết với cha mẹ anh, trước đây hai nhà ở cạnh nhau, vì thế anh cũng không lạ gì đối với ông bà Chư ơng. An hem Thịnh lại còn chơi than với những đứa con của ông bà Chư ơng nữa là khác. Và trong suốt thời gian du học, anh cũng thỉnh thoảng viết thư về cho Vân Dung, con gái của ông bà Chư ơng.

Và Thịnh cũng biết là cha mẹ anh cũng đã giao hẹn với nhau về cuộc hôn nhân giữa anh và Vân Dung. Trước đây, Thịnh im lặng không có ý kiến, vì anh nghĩ chuyện đó cũng còn lâu mới thực hiện, bao giờ đến hãy hay. Ngoài ra Vân Dung cũng là một cô gái giỏi giang, thong minh lại xinh đẹp dịu dàng. Thêm một điều nữa là anh với Vân Dung đã từng than thiết với nhau từ những ngày còn thơ nên Thịnh nghĩ có một người vợ như thế cũng là một điều thành công trong cuộc đời của anh.

Trong suốt từ những năm xa nhà, Thịnh cũng có một vài mối tình, nhưng tất cả chỉ là qua đường chứ không để lại nơi anh niềm tiếc nuối hay ân hận gì. Khi quyết định chở về nhà, có lúc anh cũng nghĩ tới chuyện cưới một cô vợ và ổn định cuộc sống của mình. Và Vân Dung là người mà anh nghĩ đến trước hết.

Thế nhưng Thịnh không ngờ dự tính của anh đã thay đổi vì một điều anh chưa hề nghĩ đến. Nhưng anh đã vì chuyện đó mà quên đi Vân Dung mất rồi. Giờ đây, nghe mẹ nhắc đến ông bà Chư ơng, Thịnh mới sực nhớ lại.

Hôm nay, Thịnh đã có kế hoạch cho suốt cả một ngày của mình, anh đã hẹn với Thiên Hơng, và cô ta cũng bám riết lấy anh. Với nhan sắc tuyệt vời đó, với sự thành công của Thiên Hương, Thịnh đã đón nhận biết bao nhiêu là sự ngưỡng mộ dành cho anh vì sự ưu ái của Thiên Hơng đối với anh. Nhưng cạnh đó anh cũng nhận biết bao nhiêu là sự ganh tức khi anh sánh vai cùng Thiên Hương.

Tất cả những điều đó đã khơi dậy nơi Thịnh long hãnh diện, và anh thấy Thiên Hương thật xứng đâng với mình. Rồi ngày qua ngày, anh lại thấy trời sinh ra Thiên Hương và anh là để cho cả hai có nhau, để tạo thành một cặp thật xứng đôi. Và như thế, anh đã quên đi tình cảm mong manh ngày nào. Thịnh nhìn mẹ, anh bối rối hỏi bà:

- Hôm nay con không đi được đâu, để hôm khác có được không mẹ?

Bà Ngọc tỏ ý không bằng lòng:

- Hôm nay chủ nhật, con không phải đi làm. Tại sao lại không đi được? Mẹ đã nhận lời mời của hai bác rồi, làm sao từ chối được nữa?

Thịnh nhăn nhó:

- Sao mẹ không nói trước với con để con sắp sếp công việc của mình. Mẹ nói thình lình như thế này thì làm sao con đi được?

Bà Ngọc ngỡ ngàng nhìn con, tại sao con lại có thái độ như thế nhỉ? Có phải là nó không bằng long với sự sắp đặt của bà hay không? Có phải là nó đã lớn rồi nên không còn nghe theo lời bà như những ngày tháng sưa cũ nữa rồi?

Bà Ngọc chợt buồn. Chỉ một cử chỉ chống đối nho nhỏ của con trai, bà đã thấy Thịnh không còn là một đứa con ngoan ngoãn luôn biết vâng lời bà ngày xưa nữa rồi.

Thịnh đi học, rồi đi làm bao nhiêu năm trời nay, anh đã trưởng thành và có cuộc sống độc lập, đã thoát ra khỏi sự bao bọc của mẹ. Nhưng bà Ngọc không nhìn thấy điều đó.

Trong lòng bà Ngọc, Thịnh luôn là đứa con bé nhỏ như ngày nào anh một mình cô đơn giữa phi trường khi anh lên đường du học. Bà Ngọc đã không được chứng kiến từng ngày anh lớn lên, từng ngày anh từ từ trưởng thành. Đối với bà, Thịnh vẫn là một cậu con trai có sự bao bọc, chở che của cha mẹ. Vì thế, rong một thời gian quá ngắn từ khi Thịnh trở về cho đến nay, bà không chấp nhận ngay được sự độc lập vững vàng của anh mà cứ ngỡ là bà vẫn cứ phải quan tâm chăm sóc cho anh như ngày nào.

Hôm nay, Thịnh mới chỉ nhẹ nhàng phản đối như thế, bà đẫ cảm thấy như mình đang bị mất mát đi một điều gì đó. Và điều đó làm cho bà rất buồn.

Nhưng bà Ngọc đã cố kìm nén nỗi buồn đó, bà ôn tồn nói:

- Mấy hôm nay, con về muộn quá. Mẹ không có lúc nào để nói với con. Mãi tới sáng hôm nay, con đi muộn mẹ mới gặp được con đấy. Vả lại, mẹ nghĩ ngày chủ nhật thì con không phải đi làm, cho nên có điều làm gì con bận rộn mà không đến được đâu. Lúc nãy con cũng nói với mẹ là con không phải đi làm cơ mà.

Thịnh ân hận nhìn mẹ, anh đã không biết kìm nén sự nóng nảy của mình mất rồi. Ngồi xuống cạnh bà Ngọc, anh choàng tay qua vai mẹ và nhỏ nhẹ nói:

- Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Chỉ tại con nóng nảy làm mẹ buồn. Nhưng hôm nay con lại có hẹn với bạn, để hôm khác có được không hở mẹ?

Bà Ngọc lắc đầu:

- Đừng lần lữa nữa con ạ, con về cũng đã lâu, thế mà đã đến thăm bác ấy được lần nào đâu. Hôm nay mình đến thăm là đã quá muộn rồi đấy. Những ngày con xa nhà, gia đình bác Chư ơng đã rất tốt với mẹ, có chuyện gì là bác ấy giúp mẹ ngay. Lại thêm Vân Dung cũng thường xuyên tới thăm mẹ, nhờ có nó mà mẹ cũng bớt buồn chán. Mẹ nghĩ con không nên quá thờ ơ con ạ...

Thịnh đành nhượng bộ bà Ngọc sau khi nghe những lý lẽ bà vừa đưa ra, anh gật đầu:

- Thôi được rồi, con sẽ tới. Nhưng mà để đến chiều có được không hở mẹ?

Bà Ngọc phân vân:

- Ý bác là muốn mời ăn trưa con ạ.

Lần này thì Thịnh không nhượng bộ nữa, anh cương quyết:

- Ăn trưa hay chiều thì có gì khác nhau đâu hở mẹ, buổi trưa con bận rồi, chiều con mới đến được. Mẹ nói lại với hai bác hộ con:

Bà Ngọc đành gật đầu:

- Thôi được, mẹ sẽ gọi điện cho bác Chư ơng để nói lại giờ giấc. Vậy chiều nay mấy giờ con sẽ về đưa mẹ đi?

Thịnh lắc đầu:

- Mẹ tự đến đó có được không ạ? Con sợ là về không kịp nên con sẽ đến thẳng nhà bác Chư ơng.

Bà Ngọc có vẻ không hài lòng, nhưng bà cố nén để Thịnh chịu đến nhà ông Chương. Bà tin là chỉ cần nhìn thấy Vân Dung thôi, con trai bà sẽ đổi ý ngay lập tức. Nó sẽ không còn có thái độ thờ ơ như thế này nữa.

Nghĩ thế, bà Ngọc gật đầu:

- Vậy cũng được, nhưng mà con nhớ đừng đấen muộn đấy nhé. Đừng để cho mẹ phải khó sử với gia đình bác Chư ơng đấy.

Thịnh gật đầu:

- Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm. Thôi bây giờ con phải đi đây, muộn giờ của con rồi.

- Thế con không ăn sáng à, mẹ đã làm điểm tâm cho con rồi đấy.

- Không kịp đâu mẹ, để con đi gặp khách hàng rồi ăn sau cũng được.

Nói xong không kịp để cho bà Ngọc kịp nói thêm gì, Thịnh chạy thật nhanh ra cửa. Anh vội vã phóng xe thật nhanh trên đường. Như thế này thì kế hoạch của anh trong ngày hôm nay có một chút thay đổi mất rồi. Anh lại phải ra công dỗ dành Thiên Hương mất thôi, vì Thịnh còn lạ gì cái tính nhõng nhẽo hay dỗi hờn của cô nữa.

Đúng như Thịnh thầm đoán, vừa đến nhà Thiên Hương, Thịnh nhìn thấy ngay được bộ mặt ỉu xìu của cô. Anh cười nhận lỗi:

- Xin lỗi em, anh vừa định đi thì bị mẹ gọi lại nói chuyện, biết là em đang đợi mà anh nóng ruột quá sức mà không biết làm sao được.

Thiên Hương cong môi:

- Anh có nói thật không đây? Chuyện gì mà mẹ anh lại phải nói gấp như thế, bộ đợi lúc khác không được sao?

Câu nói của Thiên Hương nghe thật chướng tai, thế mà Thịnh vẫn không thấy làm khó chịu. Anh vẫn một mực nhẹ nhàng.

- Làm gì có lúc nào mà nói. Buổi tối khi anh đưa em về xong về đến nhà thì đã muộn quá rồi, khi đó thì mẹ anh đã đi ngủ. Vì thế mà hôm nay mẹ phải thức sớm để đợi anh đó chứ. Thôi nào, chúng ta đã muộn rồi, mình đi đi kẻo nắng.

Lời giả thích của Thịnh cũng làm cho Thiên Hương nguôi ngoai, vì cô biết là hiện giờ cô vẫn chưa là gì của Thịnh cả. Tuy rằng anh cũng đang say mê cô đấy, nhưng nếu cô làm căng quá sẽ dễ mất anh như chơi. Vì với một chàng trai sáng giá như Thịnh, thiếu gì những cô gái xinh đẹp hơn cô sẵn sang chấp nhận. Vì vậy mà bây giờ cô phải giấu hết nanh vuốt của mình cái đã, đợi khi nào nắm được cán rồi mới có thể bắt đầu bắt anh theo mọi ý kiến của mình được.

Nghĩ thế, Thiên Hơng đứng lên theo đà tay kéo của Thịnh, nhưng cô vẫn ngúng ngẩy một chút:

- Tại anh chứ tại ai mà nói. Anh có biết là em đã đợi anh cả tiếng đồng hồ rồi hay không?

Thịnh cười thật ngọt, anh hôn thật nhanh nên môi cô:

- Anh đã biết lỗi của anh rồi mà. Bây giờ anh đền em nè, chúng mình đi ăn sáng rồi anh sẽ có quà đền cho em.

Đưa Thiên Hương vào một tiêm phở nổi tiêng ở đương Pasteur, Thịnh hỏi:

- Em ăn gì?

Thiên Hương nũng nịu:

- Bộ anh không biết thói quen của em à?

Thịnh gật đầu:

- Đương nhiên là anh biết rồi, nhưng anh hỏi thế vì không biết em có muốn thay đổi gì không.

Vẫy tay gọi người phục vụ, Thịnh gọi thức ăn cho hai người. Anh chăm sóc Thiên Hương từ chút. Cô ăn nhỏ nhẹ như mèo nên khi hai người xong bữa ăn sáng thì nắng đã lên cao. Thịnh đưa Thiên Hưong vào một tiệm đồng hồ, anh nói:

- Mình vào đây một chút đã em.

Thiên Hương ngạc nhiên hỏi Thịnh:

- Anh muốn mua đồng hồ à?

Thịnh gật đầu:

- Anh tính mua tặng em một cái. em vào xem, thích cái nào thì mua.

Thiên Hương thích thú ngắm từng chiếc đồng hồ trưng bày trong tủ kính. Chiếc nào cô cũng thấy đệp nên không biết lựa cái nào.

Đi bên cạnh Thiên Hương, Thịnh chỉ tay vào một chiếc đồng hồ màu vàng:

- Em thử chiếc này coi có hợp với tay em không Hương?

Thiên Hương gật đầu, Thịnh quay sang nói với người bán Hàng:

- Cô lấy cho tôi coi chiếc này.

Chiếc đồng hồ được lấy ra, Thịnh ướm vào tay Thiên Hương. Cổ tay cô trắng ngần và tròn lẳn càng đẹp thêm khi được trang trí thêm bằng chiếc đồng hồ đắt tiền.

Thiên Hương thích thú nhìn Thịnh.

- Đẹp quá anh há.

Thịnh hỏi lại:

- Em có thích không?

Thiên Hương gật đầu:

- Thích lứm anh à.

- Vậy thì mình mua

Thiên Hương ra vẻ ngần ngại:

- Nhưng mà mắc quá anh à.

Thịnh lắc đầu:

- Không bao nhiêu đâu, em thích là được rồi – Quay sang người bán hang anh nói tiếp – Cô tính tiền đi.

Trả tiền xong, Thịnh đưa Thiên Hương ra xe, Thiên Hương hỏi:

- Tại sao tự nhiên anh lại tặng đồng hồ cho em?

Thịnh nhìn lại Thiên Hương:

- Tại sao lại tự nhiên? Tặng quà cho em là một việc anh phải làm mà.

- Nhưng mà tại sao lại là đồng hồ mà không pjhải là thứ khác?

- Tại vì anh thấy em không đeo đồng hồ nên mới tặng em. Bộ em không thích hả?

Thiên Hương ngả đầu vào vai Thịnh:

- Thích chứ sao lại không? Anh tặng em mốn gì em cũng thích hết đó. Bây giờ mình đi chơi ha anh?

Thịnh đề nghị:

- Mình đùng đi xa nữa em ạ, anh sợ về không kịp đó.

Thiên Hương ngạc nhiên:

- Sao vậy? Hôm nay chủ nhật anh đâu có phải đi làm?

- Nhưng mà chiều nay anh phải về để đi với mẹ anh.

- Bộ có chuyện cần lắm hở anh?

Thịnh lắc đầu

- Chỉ là chuyện dung cơm thôi, nhưng mà anh đã hẹn với mẹ anh rất nhiều lần rồi. Hôm nay nhất định mẹ anh không cho anh hẹn nữa. Anh tính vầy Hương nè, chúng ta đi chơi gần đây thôi, đến bốn giờ anh đưa em về nhà để em sửa soạn. Trong lúc đó anh sẽ chạy về nhà một chút, khoảng bày giờ anh sẽ đến đưa em đi hát, chịu không?

Thịnh sắp sếp hoàn hảo quá khiến Thiên Hương không có cách nào để phản đối. Cô đành phải gật đầu:

- Cũng đành chịu thôi, em làm sao được bây giờ. Nhưng mà này, tại sao anh lại phải đến nhà đó dung cơm? Chắc là họ đã có con gái và đã chấm anh rồi đó.

Thịnh giật mình, anh không ngờ Thiên Hương lại nhạy bén như vậy. Không được, không thể để cho cô biết được chuyện này kẻo không thì anh không có cách nào dỗ cô được. Anh tìm cách chống chế.

- Thì tại gia đình đó là bạn thận của ba mẹ anh từ xưa tới giờ mà. Trong thời gian anh đi học xa, họ giúp mẹ anh rất nhiều. Vì vậy, mà hôm nay mẹ anh muốn anh đến nhà họ dung cơm với mục đích là để cảm ơn họ thôi chứ con gái đâu mà con gái.

Thiên Hương trề môi:

- Anh nói vậy thì em biết vậy thôi chứ ai mà biết ma ăn cỗ. Nhưng mà em nói cho mà biết, nếu mà anh có ý định bắt cá hai tay là em xù anh liền đó nha.

Thịnh nhăn mặt:

- Em nghĩ đi đâu vậy? Cái gì mà bắt cá hai tay? Bộ em coi anh tồi tệ như vậy hay sao?

Thấy Thịnh có vẻ giận, Thiên Hương vội làm hoà:

- Thôi mà, em có nghĩ gì đâu, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà. Cho em xin lỗi, mau cho xe chạy đi anh, mình tới Đầm Sen chơi cho gần đi anh.

Thịnh quay sang, anh cụng đầu vào chán Thiên Hườn:

- Em đó, lần sau mà nói lăng nhăng như vậy nữa là anh đánh đòn đó nha.

Thịnh cho xe phóng nhanh, Thiên Hương ngả hẳn đầu vào vai Thịnh, cô thấy mục đích mình muốn đã gần đạt được. Cô tự khen thầm trong long. Chồm lên, Thiên Hương hôn nhẹ vào cổ Thịnh. Anh cũng nghiêng đầu xuống cười nhẹ với cô, long rộn rã niềm vui.

Đưa Thiên Hương về đến nhà, Thịnh giơ tay xem đồng hồ. Thấy đã gần năm giờ, anh vội quay xe phóng về nhà Nguyên

Đang ngồi trong nhà, Nguyên giật mình khi nghe tiếng chuông cửa reo ầm ĩ. Anh vừa bước xuống đến bức thềm, thì chị bếp đã chạy ra từ nhà sau ra. Trông thấy Nguyên định đi ra cổng, chị vội nói:

- Cậu Hai, để tôi mở cho.

Đứng lại, nhưng Nguyên vẫn ngóng nhìn ra ngoài cổng. Anh thấy chị Hai mở rộng hai cánh cổng rồi một chiếc xe hơi chạy vào. Chỉ cần nhìn thoáng qua Nguyên đã nhận ran ngay là xe xủa Thịnh. Ngạc nhiên là Thịnh lại suất hiện ở đây giờ này, Nguyên đứng yên trong bực thềm đợi bạn vào.

Vừa vào đến nơi, không để cho Nguyên kịp hỏi, Thịnh đã hối:

- Cậu vào thay quần áo đi đằng này với mình một chút.

Vẫn đứng nguyên tại chỗ, Nguyên hỏi lại:

- Đi đâu?

Thịnh nóng nảy:

- Đi đâu cậu không cần biết, chỉ biết là tôi cần cậu giúp đỡ. Nhanh lên!

Vẫn không nhúc nhích, Nguyên thản nhiên hỏi lại:

- Nhưng mà đi đâu mơi được chứ? Cậu mà không nói thì tôi không đi đâu.

Biết là không lay chuyển được Nguyên, Thịnh đành thở ra:

- Thôi được, tôi đành chịu thua cậu. Vào đây, tôi nói cho cậu nghe.

Kéo tay Nguyên vào nhà, Thịnh ngồi xuống chiếc ghế dài và kéo Nguyên cùng ngồi theo như là đang ở nhà của mình.

Nguyên quay vào trong, gọi to:

- Chị Hai ơi, cho tôi mấy li nước đi.

Thịnh gạt đi:

- Thôi, nước non gì. Tôi kể cho cậu nghe rồi cậu đi với tôi một chút. CHu yện là vầy, hôm nay mẹ tôi bắt tôi phải đến nhà một người bạn của ông bà cụ từ lâu để ăn cơm. Nhưng mà tối nay Thiên Hương lại có show diễn, tôi phải đi với cô ấy. Vì vậy mà tôi phải nhờ cậu đi với tôi, một lát nữa mình kiếm cớ chuồn trước chứ đợi các cụ nói chuyện thì chắc là phải tới khuya mới xong.

Nguyên nghi ngờ nhìn Thịnh:

- Cậu nói hết rồi chứ? Còn lý do nào nữa không?

Thịnh chột dạ với câu hỏi của Nguyên, anh hỏi lại:

- Cậu hỏi vậy nghĩa là sao?

Nguyên ung dung đáp:

- Tôi không tin chỉ đơn giản là ăn cơm mà cậu phải cầu cứu tôi giúp đỡ. Chắc chắn là phải còn một nguyên nhân nào nữa đây.

Biết là không thể giấu được Nguyên, Thịnh đành phải nói thật. Nhưng anh vẫn lắc đầu:

- Thật là không có gì giấu được cậu. Chỉ tại ông bà ấy có một cô con gái, ngày trước ba tôi đã hẹ là cưới Vân Dung cho tôi. Vì bây giờ mẹ tôi muốn giữ lời nên bắt tôi phải đi thôi mà.

Nguyên bật cười:

- Có thế chứ không lẽ tự nhiên mà cậu đến bắt tôi đi. Nhưng mà này, tôi đeens với mục đích gì?

- Thì cứ đi rồi tùy cơ ứng biến chứ nếu không có cậu thì tôi lấy lý do đâu mà chuồn bây giờ. Bảy giờ tôi phải tới đưa Thiên Hương đi, mà tính Thiên Hương thì cậu biết rồi đó, không đúng giờ thì cô ấy giận dỗi ai mà dỗ nổi.

Nguyên nhìn Thịnh chăm chú, anh tò mò hỏi:

- Này Thịnh, bộ cậu định gắn bó với Thiên Hương thật đó hở.

Thịnh gật đầu:

- Chứ sao? Bộ cậu tưởng tôi giỡn chơi hay sao vậy?

- Chứ còn gì nữa, hồi đầu cậu nói là chinh phục cô ấy cho bõ ghét mà.

- Nhưng mà cô ấy rất thật tình với tôi, cái tình cảm ấy đã làm tôi cảm động. Dần dần tôi thấy mình cũng yêu cô ấy mất rồi.

Trầm ngâm một chút, Nguyên nói:

- Tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ cho thật kĩ kẻo rồi ân hận đó. Đây là chuyện quan trọng cả một đời chứ không phải thường đâu nhé.

Thịnh gạt đi:

- Tôi biết phải làm sao mà, chuyện đó cậu khỏi lo đi. Bây giờ cậu mau vào thay quần áo rồi đi với tôi một chút đi.

Nguyên thở hắt ra, anh đứng lên:

- Chà, chuyện này tôi cũng không biết sao đây. Thôi cũng vì cậu mà tôi đành phải liều một phen.

Khi Thịnh cùng Nguyên đến nhà ông bà Chương thì mọi người đã có mặt đầy đủ trong phòng khách. Cùng Thịnh đi vào nhà, Nguyên nhận ra bà Ngọc đang ngồi với hai ông bà cùng tẩm tuổi với bà và một cô con gái anh đoán ngay là Vân Dung.

Mọi người trong nhà đều ngạc nhiên khi thấy ngoài Thịnh còn có thêm một chàng trai nữa. Vì thế chào hỏi xong, Thịnh vội giới thiệu:

- Đây là bác Chương và bác gái, còn đây chắc là Vân Dung phải không ạ?

Ông Chương vui vẻ cười:

- Lâu quá rồi nên cháu quên mất em Dung rồi phải không?

Thịnh lắc đầu:

- Không ạ, cháu vẫn nhớ đến Vân Dung đấy chứ. Chỉ có điều là Vân Dung lớn lên xinh đẹp quá khiến cháu suýt nữa nhận không ra.

Chỉ tay vào Nguyên, ông Chương hỏi:

- Thế còn cậu này?

Thịnh đáp:

- Dạ đây là Nguyên. bạn cháu. Chúng cháu cùng đi công việc về tới đây, cháu rủ nó cùng vào đây đấy ạ.

Ngồi đối diện với cô gái, Nguyên có ngay một nhận xét là cô gái này lớn hơn Thiên Hương khoảng vài tuổi. Nhưng anh có ngay thiện cảm với cô vì tuy không đẹp một cách rực rỡ như Thiên Hương, nhưng Vân Dung có một nét gì đó rất cuốn hút.

Đang nghĩ vẩn vơ, Nguyên giật mình vì cái đập khá mạnh của Thịnh vào tay anh:

- Nè, cậu làm gì mà ngẩn ngơ như người mất hồn vậy.

Nguyên hơi ngượng vì ánh mắt của mọi người trong căn phòng khách này đều chú ý vào anh. Anh gượng cười:

- Đâu có tại tôi đang ngắm bức tranh kia nên không để ý đó chứ. Cậu muốn nói gì với tôi?

- Cậu ở đây ăn cơm với gia đình bác Chư ơng luôn nhé.

- Thế còn cậu?

Thịnh nháy mắt với Nguyên một cái:

- Thì tôi cũng ăn, nhưng sau đó thì tôi phải ra phi trường đón ông chủ từ Mỹ qua. Cậu ở chơi một lát rồi đưa bà cụ tôi về giùm.

Nguyên ngần ngại:

- Hay là để tôi về, khi nào bác muốn về thì tôi tới đón chứ tôi có quen biết gì với gia đình hai bác đây đâu mà ở lại, ngại lắm.

Hai anh chàng cứ rù rì to nhỏ khiến ông Chư ơng ngạc nhiên. Ông hỏi:

- Hai cậu có chuyện gì khó nghĩ thế, có thể cho tôi biết được không?

Nguyên chưa biết nói sao thì Thịnh đã lên tiếng:

- Bạn cháu đang đòi về đây bác ạ. Nó ngại không dám ở lại dung cơm cùng gia định.

Ông Chương vui vẻ:

- Ồ cậu đừng khách sáo. Chúng tôi coi cháu Thịnh đây như người nhà, vậy thì cậu không phải ngại ngùng gì cả. Ở lại dùng cơm với chúng tôi cho vui.

Nguyên e dè:

- Thật tình là cháu không dám phiền hai bác ạ, chỉ tại cháu có việc phải đi cùng Thịnh nên...

Nguyên cồn đang ngập ngừng thì Ông Chương lại lên tiếng:

- Cậu có ở lại thì cũng chỉ thêm bát thêm đũa thôi chứ có làm phiền gì chúng tôi đâu. Nào chúng tôi có phải vất vả làm thêm món ăn để mời cậu đâu mà cậu ngại. Thôi, cũng khá muộn rồi, mời chị và hai cháu, chúng ta sang phòng ăn đi.

Ông Chương nói xong, ông vừa đứng lên định bước đi thì tiếng chuông điện thoại trong túi Thịnh reo vang. Ông dừng lại nhìn anh:

- Cháu cứ nghe điện đi.

- Cháu xin lỗi bác, cháu nghe điện một chút.

Biết là Thiên Hương đã gọi cho mình đúng như kế hoạch đã vạch sẵn, Thịnh lễ phép xin phép ông bà Chư ơng rồi nhanh chân đi ra phía ngoài cửa. Anh gật lia lịa rồi nhanh chóng cúp máy. Trở vào nhà, anh nói với vẻ ân hận:

- Cháu thành thật xin lỗi hai bác và Vân Dung, cháu có việc phải đi bây giờ:

Vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt ông Chư ơng, nhưng ông vẫn lịch thệp lên tiếng:

- Không sao, cháu có việc thì cứ đi đi cho xong đã. Không ăn bữa cơm này thì còn bữa cơm khác, lo gì.

Bà Ngọc tỏ ý không hài long một cách rõ rang, bà nối với Thịnh:

- Việc gì mà gấp vậy, ở ăn cơm với hai bác và Vân Dung rồi đi không được hay sao?

Thịnh lắc đầu:

- Không kịp đâu mẹ, con phải ra phi trường gấp bây giờ, ông xếp của con sang tới nơi rồi. Nếu như không đón, ông ấy làm sao đến khách sạn được?

Bà Ngọc còn định nói một điều gì đó thì ông Chư ơng đã nói trước:

- Cháu Thịnh bận thì để cháu nó đi kẻo lỡ công việc của nó chị ạ. Chuyện cơm nước thì lúc nào cũng được, ngày tháng còn dài mà – Quay sang Thịnh, ông tiếp – Cháu bận thì cứ đi đi.

Được lời ông Chư ơng Thịnh mừng quá. Anh không dám chần chừ sợ mẹ anh lại có ý thì lại mất công. Anh vội nói:

- Vậy cháu xin phép hai bác, anh về nha Dung, bữa khác anh sẽ đến gặp em nha. Nguyên này, nhờ cậu lát nữa đưa mẹ tôi về dùm nha.

Miệng nói, chân bước. Vì thế, câu nói vừa dứt thì chân Thịnh đã bước ra tới cửa.

Thịnh đi khỏi không khí trong phòng trầm hẳn xuống, nmọi người nhìn nhau mà không biết phải nói gì.

Cuối cùng người lên tiếng trước là bà Ngọc. Với vẻ buồn buồn, bà nói với ông bà Chư ơng:

- Thật là không phải với anh chị và cháu Dung, tôi thay mặt cháu...

Bà Ngọc chưa nói hết câu ông Chư ơng đã ngắt lời:

- Chị đừng nói thế, chúng tôi hiểu mà. Bọn trẻ chúng lo công việc là tốt, từ từ rồi nói chuyện cũng được mà. Bây giờ chúng ta vào dung cơm đi.

Ông Chương quay lưng đi vào trong, bà Chư ơng nắm tay bà Ngọc:

- Mình vào đi chị.

Hai bà cùng nối gót theo ông Chương. CÒn lại Nguyên và Vân Dung, cô quay sang nói với anh:

- Mời anh!

Nguyên lẳng lặng đi theo Vân Dung, trong lòng anh thấy giận Thịnh quá đỗi. Nếu như không thể tới được thì sao hắn ta không từ trối hẳn, lại còn bày ra chuyện trớ trêu này.. Để giờ đay, anh phải chịu trận thay cho hắn.

Nhìn gương mặt buồn của Vân Dung, Nguyên càng thấy Thịnh đúng là một người vô tình vô nghĩa. Chỉ vì một cô gái – mà theo ý Nguyên, Thiên Hương thật không xứng đáng một chút nào – thế mà hắn ta lại làm cho mấy người phải rơi vào tình trạng khó xử thế này.

Bữa ăn diễn ra trong lặng lẽ, Nguyên tmf cách khơi dậy một không khí vui vẻ hơn, anh bắt chuyện với Vân Dung:

- Dung còn đi học hay đã đi làm rồi?

- Anh thử đoán xem!

Nhìn Vân Dung bằng ánh mắt thẳng thắn, Nguyên nói:

- Nếu nói là Dung còn đi học, thì Dung hơi chững chạc so với tuổi Sinh Viên. Nhưng nếu là Dung đã đi làm thì Dung lại quá trẻ - Nguyên cười nhẹ - Vì vậy mà anh chịu thua, không thể nào đoán nổi.

Vân Dung cũng cười, tuy đang buồn nhưng thái độ tế nhị của Nguyên cũng làm cô vơi đi đôi chút. Nghiêng nghiêng mái tóc, cô nói:

- Nếu nói là Dung đi làm thì không sai một chút nào cả. Nhưng nếu nói là Dung còn đi học thì cũng đúng, bởi vì Dung vẫn còn đang học thêm nữa đó.

Nguyên nhìn Vân Dung bằng ánh mắt than phục:

- Vân Dung giỏi vậy à, vừa đi làm vừa đi học. Vậy chứ Dung tốt nghiệp năm nào và đang làm việc ở đâu?

Vân Dung hóm hỉnh mỉm cười:

- Dung có thể coi đây là một cuộc phỏng vấn bỏ túi không nhỉ?

Nguyên cũng bật cười nho nhỏ:

- Dung coi như thế cũng được, mà Dung có thể coi đây là sự quan tâm của một người bận đối với Dung cũng được.

Vân Dung cúi đầu, cô buồn bã:

- Thế ra Dung cũng đã được anh coi là bạn hay sao?

Nguyên ngẩn người ra, anh không ngờ Vân Dung lại nói với anh như thế. Nhưng rồi thật nhanh, Nguyên hiểu ra là vì Vân Dung đang mang nặng nỗi buồn do thái độ quá đáng của Thịnh gây ra. Anh xót xa nhìn cô:

- Dung đừng nói thế, anh thật long quý Dung mà.

Vân Dung cay đắng:

- Dung mà cũng có được cái diễm phúc ấy hay sao?

- Sao Vân Dung lại nói như thế?

- Anh không thấy sao, ngay cả anh Thịnh là bạn một thời thơ ấu với Dung, lại thêm hai gia đình than thiết với nhau như thế. Vậy mà nay anh ấy còn không muốn giữ tình cảm tốt đẹp ngày nào với Dung. Trong khi anh chỉ mới biết Dung qua một vài tiếng đồng hồ. Liệu Dung có thể tin vào tình cảm đó được hay không?

Nguyên sững sờ nhìn Vân Dung, anh không ngờ cô thông minh và nhạy cảm đến như vậy. Chỉ với một hành động như thế của Thịnh, cô đã đoán biết được tình cảm hắn ta dành cho mình. Một cô gái thật sâu sắc và dễ thương như thế này, vậy mà Thịnh lại coi nhẹ cô để chỉ biết đến Thiên Hương mà thôi. Thật là một sai lầm to lớn của Thịnh! Nhưng Thịnh đã chọn, Nguyên biết chẳng có người nào có thể làm cho hắn ta đổi ý được đâu. Chỉ tội nghệp cho Vân Dung, bao ước mơ của cô đã tan biến mất rồi

Thật đột ngột, Nguyên nắm nhẹ bàn tay Vân Dung đang để trên bàn:

- Dung đừng hiểu lầm về Thịnh như vậy, chỉ là nó bận việc thôi mà.

Lời Nguyên bào chữa cho Thịnh thật ngây ngô, Vân Dung lắc đầu:

- Anh đừng bênh vực cho anh Thịnh nữa. Dung nghĩ là anh hiểu rõ mọi chuyện của anh Thịnh mà.

- Thế Dung đã biết được những gì về Thịnh?

Một câu hỏi ngây ngô vừa được Nguyên thốt ra, để đến khi cậu nói buột ra khỏi miệng rồi, anh mới giật mình cho sự ngu ngốc của mình. Với một cô gái thông minh như Vân Dung, anh hỏi như thế có khác gì anh tự khai với cô Thịnh có những điều đang giấu cô.

Vân Dung cười cười:

- Thật ra thì Dung không biết gì về anh Thịnh hết, Dung chỉ ngờ ngợ về việc làm hồi nãy của anh Thịnh thôi. Nhưng chính câu nói vừa rồi của anh đac nói cho Dung biết đấy.

Biết là không thể dối gạt Vân Dung được, nhưng cũng không thể nào nói sự thật cho cô biết, Nguyên đành cười chừ. Anh nói lảng sang chuyện khác:

- Dung chưa nói cho anh biết là Dung đang làm việc ở đâu đó nhé!

- Dung làm ở công ty dược phẩm.

- Vậy là Dung học dược à? Nhưng sao đac đi làm rồi mà Dung lại còn học gì nữa?

- Dung học thêm ngoại ngữ và vi tính thôi mà.

Nguyên nhìn Vân Dung với vẻ thán phục:

- Công nhận là Dung chăm chỉ thật. Chứ còn anh, ngoài giờ đi làm về là anh chỉ thích giải trí thôi à.

- Anh Nguyên cũng làm cùng nghề với anh Thịnh hở?

Nguyên lắc đầu:

- Không, anh không có khiếu về kinh doanh như nó. Anh học y, cũng đang làm việc trong một bệnh viện của thành phố này.

Một tia vui thích lướt qua mắt Vân Dung:

- Vậy là nghề nghiệp của anh Nguyên cũng gần giống với Vân Dung đó. Tất cả cũng đề là để phục vụ cho bệnh nhân, phải không?

Nguyên và Vân Dung cùng cười vuvi vẻ, những người lớn đang chuyện trò bên kia cũng ngừng cuộc nói chuyện của mình để nhìn sang. Ông Chương vui vẻ hỏi con gái:

- Con nói chuyện gì với cậu Nguyên mà vui thế?

Vân Dung cười với cha:

- CŨng chỉ nói chuyện bình thường thôi ba à. Mà ba biết không, anh Nguyên là một bác sĩ đó.

- Hèn chi mà con gái ba vui vậy – Quay sang bà Ngọc, ông nói – Chị biết không, hễ cứ nói chuyện tới y học là congái tôi thích lắm, có thể nói suốt ngày không dứt đó.

Vân Dung đỏ mặt. cô trách ông Chư ơng:

- Ba à, có cần phải nói xấu con như vậy không?

Ông Chương cười lớn:

- Vậy mà là nói xấu con à? Nếu vậy thì tất cả mọi người nhận xét về người khác trên thế gian này không có gì là tốt cả con gái ạ.

Bà Ngọc để lộ ra nét buồn:

- Thằng Thịnh nhà tôi thật là không tốt một tý nào, chỉ biết chúi đầu vào công việc rồi biết sẽ ra sao đây?

Bà Chương nắm tay bà Ngọc nhè nhẹ nói:

- Đàn ông con trai thì phải coi trọng sự nghiệp chứ chị. Cháu Thịnh còn trẻ, biết lao mình vào công việc như thế là tốt, còn những chuyện khác cứ từ từ mà tính, chị đừng quá lo lắng không nên đâu.

- Chị nói vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi chỉ sợ anh chị giận cháu nó và Vân Dung buồn thì tôi thật là áy náy đó.

- Chị lo xa quá rồi, chúng tôi nào có nghĩ gì đâu.

Bà Ngọc đứng lên:

- Giờ cũng muộn rồi, xin phép anh chị tôi về.

Nguyên cũng vội đứng lên:

- Để cháu đưa bác về. Cháu xin phép hai bác, cháu về ạ.

Bà Ngọc ngần ngại nói với Nguyên:

- Cháu có bận việc gì thì cứ lo việc của mình đi, bác gọi taxi về cũng được, không phiền đến công việc của cháu đâu.

Nguyên lắc đầu:

- Cháu cũng không có công việc gì đâu ạ, cũng thuận đường để cháu đưa bác về luôn chứ có phiền gì đâu ạ.

- Vậy thì nhờ cháu.

Bà Ngọc và Nguyên ra về, gia đình ông Chư ơng hiếu khách tiễn hai người ra đến xe của Nguyên. Trước khi mở cửa xe, anh còn quay lại nói với Vân Dung:

- Anh về nghe Dung, hy vọng còn gặp lại em.

Vân Dung mỉm cười:

- Anh có thể đến đây chơi mà, cửa nhà Dung lúc nào cũng sẵn sang mở rộng để đón anh.

Nắm tay Vân Dung, Nguyên lắc nhẹ:

- Cảm ơn em, Vân Dung! Nhất định anh sẽ đến.

Trên đường về, Nguyên làm như tập trung vào việc lái xe để không bắt chuyện với bà Ngọc. Bà Ngọc cũng làm thinh như không để ý đến chuyện gì khiến Nguyên mừng thầm trong long. Vì nếu như bà Ngọc có gợi lên hỏi, chắc là anh không thể giấu bà được một điều gì.

Quãng đường càng được rút ngắn lại, Nguyên càng mừng vì tưởng đâu đã yên than vì không bị bà Ngọc tra gạn, không ngờ mãi khi về đến cổng nhà, bà không bước xuống xe mà quay sang hỏi anh:

- Cái cô mà thằng Thịnh nhà bác đang quen đó là người như thế bào?

Nguyên tá hoả vì câu hỏi của bà Ngọc. Anh sững người nhìn bà mà cứng họng không nói được câu nào. Bà Ngọc lặp lại:

- Cháu nói đi, cô gái đó là ai?

Nguyên ú ớ, anh tìm cách chối tội cho Thịnh:

- Có cô gái nào đâu ạ, cháu không hiểu bác muốn nói tới ai?

Bà Ngọc lắc đầu:

- Cháu đừng che giấu cho thằng Thịnh nhà bác nữa, bác đã biết là nó quen với một cô gái, nhưng chỉ chưa biết được cô gái đó là ai mà thôi – Thấy Nguyên ngồi im, bà lại tiếp – Bác biết, cháu vì bạn bè mà không chịu nói cho bác biết, nhưng mà như vậy không phải là giúp cho nó đâu cháu ạ.

Nguyên nhận thấy bà Ngọc thật nhạy bén, chỉ ở nhà thôi mà bà đã đoán ngay bong chuyện của Thịnh. Biết là có muốn giấu bà cuũng không đựơc, Nguyên đành phải tìm cách nói đỡ cho bạn:

- Cũng chỉ là chuyện giỡn chơi thôi bác ạ, Thịnh nó không có tình ý gì với cô gái đó đâu.

Bà Ngọc lắc đầu:

- Thế là cháu nhầm rồi, nếu chỉ là chuyện giỡn chơi thì thằng Thịnh nhà bác không luỵ như thế đâu. Ngay cả hôm nay đến nhà ông Chương là một việc phải làm, thế mà nó cũng tìm cớ thoái thác thì cháu cũng đủ hiểu là nó đã say mê cô gái đó mất rồi.

Ngừng lại một chút, bà Ngọc lại tiếp. Lần này giọng bà trầm hẳn xuống, buồn bã:

- Vân Dung quen biết với Thịnh đã hai mươi năm rồi, chúng nó thương nhau từ khi còn bé. Hai gia đình cũng rất than thiết nên đã có ý định kết thông gia với nhau. Ngày Thịnh đi du học, Vân Dung tuy còn bé nhưng cũng đã biết chuyện ước hẹn, nó đã thề với con trai bác là nhất định đợi thăng Thịnh trở về. Mười năm nay, nó một lòng một dạ đợi chờ, không để ý đến các chàng trai xung quanh ngấp nghé. Nó còn thường xuyên đến thăm và lo lắng cho bác nữa. Cả bác và gia đình Vân Dung đề mong mỏi ngày nó trở về và hai gia đình đã than lại càng thêm than. Không ngờ...

Bà Ngọc buông lửng câu nói, bà thở ra một hơi dài não ruột khiến Nguyên cũng áy náy. Nhưng rồi anh cũng chỉ biết ngồi im chứ không biết nói gì để trấn an bà.

Chậm những giọt nước mắt vừa ứa ra hai bên khoé mắt, bà Ngọc ngồi thẳng dậy. Bà nghiêm nghị hỏi Nguyên:

- Hồi nãy cháu chưa nói cho bác biết, cô gái đó là ai?

Ngỡ là bà Ngọc than thở như thế rồi thôi, và bà đã quên đi chuyện của Thiên Hương, không ngờ bà lại hỏi thêm lần nữa khiến Nguyên biết là mình không thể tránh né được rồi. Nguyên than thầm trong bụng, chuyến này thì chắc chắn là kẻ bán đứng bạn bè rồi, bởi vì thà không nói thì thôi, chứ đã nói thì anh không thể nào nói dối được.

Thấy Nguyên còn ngần ngại, bà Ngọc thúc giục:

- Nào nói đi cháu. Mà không được che giấu cho thằng Thịnh đâu đấy nhé.

Biết là không thể giấu được bà Ngọc, Nguyên đành phải khai thật, nhưng anh cũng đã cố gắng nói bớt đi một chút:

- Cháu nghĩ là bác đã hiểu lầm rồi ạ, chứ Thịnh nó không mê cô ấy đâu. Chỉ là chuyện tự ái thôi.

- Sao lại là chuyện tự ái? Bộ cô gái ấy xích mích với thằng Thịnh à?

Bà Ngọc ngạc nhiên kêu lên, Nguyên lắc đầu:

- Không phải đâu bác ạ, chỉ tại vì cô gái này rất khó khăn, không phải ai làm quen cũng được. Nghe nói về co gái như thế nên Thịnh nó quyết chinh phục cô ấy xem sao.

Bà Ngọc lắc đầu:

- Thế lúc đầu là chuyện giớn chơi, nhưng dần đần rồi thành thật đúng không? Nhưng mà cô ấy quen nó ở đâu?

- Trong phòng trà bác ạ.

- Sao, trong phòng trà à? Tại sao thằng Thịnh lại quen với cô ta ở đó? Mà nó đến đó để làm gì? Còn cô ta, sao con gái mà cũng vào phòng trà?

Bà Ngọc dồn dập hỏi một hơi, Nguyên gãi đầu, anh “ đau khổ “ khai báo:

- Bọn cháu vào đó để giải trí, cô ấy hát ở đó. Thằng Hướng lại quen với bà chủ nên bọn cháu mới có cơ hội quen với cô ấy.

Bà Ngọc lắc đầu, thở ra chán ngán:

- Bởi vậy mới nói, mấy đứa đi chơi thì cũng phải lựa chỗ mà chơi, chứ cứ đến mấy chỗ xô bồ như vậy thì thế nào cuộc đời mình cũng bị ảnh hưởng. Bác thật là rầu, rồi đây không biết làm sao mà nói thằng Thịnh cho được đây? Cháu là bạn nó, cháu coi khuyên nó dùm bác với.

Nguyên vội gật đầu:

- Cháu biết rồi, thưa bác. Để cháu nói với nó coi sao.

Mở cửa xe, bà Ngọc bước xuống:

- Thôi, bác không dám làm phiền cháu nữa. Bác cảm ơn cháu!

- Bác đừng nói vậy, cháu cũng không đi chơi mà. Bác bấm chuông đi, cháu đợi bác vào nhà.

Bà Ngọc lắc đầu:

- Không cần đâu, cháu sứ đi đi.

Nguyên lại chào bà Ngọc một lần nữa rồi anh mới phóng xe đi. Chạy được một quãng xa rồi, vậy mà tâm trí Nguyên còn vướng víu mãi câu chuyện vừa nói với bà Ngọc. Theo anh thì tình hình Thịnh có vẻ khó khăn rồi, vì bà Ngọc rất thích Vân Dung. Mà theo nhận xét của Nguyên thì Vân Dung là một cô gái tốt, rất xứng đáng với Thịnh cả về tư gia lẫn con người. Vậy mà anh thấy đúng như lời bà Ngọc đã đoán, Thịnh đã có biểu hiện mê Thiên Hương rồi đó. Nếu như mà Thịnh đưa người con gái đó về ra mắt bà Ngọc thì bà sẽ có phản ứng ra sao nhỉ?

Nguyên thấy nhức đầu khi cứ nghĩ mãi về chuyện của Thịnh. Thôi thì cứ mắc kệ nó đi, nó đã tự tạo ra rắc rối cho mình, nó phải biết cách giả quyết rắc rối đó. Anh chỉ là một người bạn, anh có thể làm gì để ngăn cản Thịnh bây giờ?

Bà Ngọc ngồi lọt thỏm trong long chiếc ghế bành rộng, chiếc ghế đã cũ được kê bên cửa sổ trong phòng khách trông có vẻ lạc lõng giữa những đồ đạc mới và đắt tiền dùng trang trí trong phòng. Nhưng dù cho chiếc ghế này có cũn kĩ bao nhiêu, dù cho nó đối chọi với tất cả những đồ vật khác, bà Ngcọ vẫn cương quyết không chịu dẹp bả, và chỗ của nó vẫn cứ là kế bên cửa sổ.

Mọi người không hiểu chuyện đều thấy làm lạ khi thấy bà Ngọc cứ khư khư giữ lại chiếc ghế cũ. Nhưng mọi người than quen đều biết chiếc ghế đó của ông Ngọc, thồcn sinh tiền, ông rất thích và luôn luôn ngồi mỗi khi đi làm về.

Bây giờ, chiếc ghế ít khi được ngồi đến, chỉ khi nào tâm trạng bà Ngọc có điều gì không ổn, bà mới ngồi vào đó trong một thái độ hết sức trầm lặng.

Hôm nay, dưới bếp, chị bếp đang tất bật làm nốt những công việc cuối cùng cho một bữa ăn thịnh soạn. Ngay từ sáng sớm, chị đã phải đi chợ và lúi húi làm cho đến giờ này. Bốn tiếng đồng hồ đã trôi qua, thế mà công việc vẫn chưa xong hẳn. Nhưng chị có thể yên tâmvì những việc chính đã xong, chỉ còn những viêclặt vặt không đáng kể, mà cậu chủ thì chưa về, có nchị không cần phải vội vàng.

Công việc thì bận rộn, thế mà bà chủ lại không phụ tj tý nào. Giá như mọi khi, thế nào bà cũng cùng chị ị việc. Nhưn hôm nay, bà cứ mãi ngồi trong chiếc ghế cuaông chủ lại, trầm ngâm suy nghĩ.

Bà chủ không phụ, để một mình chị tất bật Nhưng chị bếp không hề buồn, vì chị biết đây không phải âcchs của bà chủ. Chị biết rất roc, chỉ vì hôm nay bà chủ của chị buồn đấy thôi. Không cần phải hỏi ai chỉ cần thấy bà ngồi trong chiếc ghế đó mãi làhị biết rồi.

Tiếng chuông reo vang ngoài cổng khiến chị bếp vội vã chạy lên. Chị vừa lên đến trước thềm thì bà Ngọc cũng vừa bưởa tới nơi. Bà nói với chị:

- Chị cứ làm đi, để tôi mở cổng cho.

Chị lắc đầu:

- Trong bếp xong rồi, thưa bà. Để con ra cổng, bà đừng ra kẻo nắng.

Noia xong, chị lại te tái chạy ra,. Bà Ngọc dừng lại trên bức thêg, lác đầu nhìn theo chị người giúp việc trung thành.

Khi thấy chị bếp mở rộng cánh cổng, bà Ngọc trông thấy một chiếc xe gắn máy chạy vào. Như vậy không phải Thịnh về rồi,. Thì ra là Phương Thảo con gái bà.

Ngay lúc đó, bà Ngọc lại nhìn thấy thêm một chiếc xe nữa chạy vào sân, chiếc xe không lạ gì đối với bà. Vì mỗi tuần, ít nhất bà phỉa trông thấy nó một lần. Người vừa chạy xe vào sân cũng không lạ gì với bà, vì đó chính là Vân Dung.

Dựng xe xong, Phương Thảo không vội vào nhà ngay mà cô đợi Vân Dung cùng vào. Thấy bà Ngọc đứng trước thềm, cả hai cô gái cùng chào:

- Mẹ!

- Thưa bác!

Trông thấy hai cô gái, nỗi buồn của bà Ngọc như bay mất. Bà cười thật tươi:

- Hai đứa hẹn nhau về thăm mẹ hả?

Phương Thảo níu tay mẹ, cô vừa đi vừa nói:

- Đâu có, con gặp Vân Dung ở cổng đó chứ.

Vân Dung lẳng lặng đi theo chân hai mẹ con bà Ngọc vào nhà. Ngồi xuống chiếc ghế dài, bà Ngọc kéo luôn hai cô ngồi xuống. Mãi đến lúc này Vân Dung mới nói:

- Cháu đem thuốc trị đau nhức đến cho bác, thứ này công ty cháu mới nhập về, công hiệu lắm đó bác.

Vừa nói, Vân Dung vừa trao cho bà Ngọc chai thuốc. Bà cảm động nhìn cô:

- Cháu thật là chu đáo, Vân Dung à. Ngay cả con gái bác đây mà cũng không nhớ đến cái chứng bệnh đâu nhức của bác như cháu vậy.

Phương Thảo cong môi:

- Thì con đã nói hoài rồi mà, con đâu có sánh được với Vân Dung đâu. Dung vừa đảm đang, vừa dịu dàng. Có bao nhiêu tốt đẹp đều tụ vào Vân Dung, con đành chịu thua thôi.

Vân Dung cười nhẹ:

- Cũng là nhân tiện thôi mà, chỉ vì công ty mới nhập hàng, cũng là một cách để Dung tiếp thị thôi.

Bà Ngọc mắng yêu con:

- Có thấy mình thua kém Vân Dung thì phải cố gắng lên chứ ở đó mà tự ti thì thôi, làm sao mà tiến bộ được? Cũng may mà có thằng Hải nó chịu rước con, chứ không thì chắc là cũng ế mất thôi.

Phương Thảo trề môi:

- Anh ấy cưới được con là phước đức của anh ấy đó, ở đó mà chê. Nhưng mà không có anh ấy mẹ muốn nói sao cũng được, chứ có anh ấy thì mẹ đừng có nói như thế, anh ấy lại lên mặt với con đấy nhé.

Bà Ngọc cau mày:

- Con nói cái gì thế? Vợ chồng mà phải đề phòng nhau như vậy hay sao?

- Không phải là đề phòng, nhưng mà mẹ cũng đừng trê bai con trước mặt anh Hải như vậy, anh ấy lại có cớ mà chê con. Chứ còn bây giờ, đối với anh ấy, con là nhất rồi.

- Đừng tự cao thế con ạ, vớ chồng là phải tôn trọng lẫn nhau, dù có thế nào thì cũng không được đả kích nhau con ạ.

Phương Thảo ôm tay mẹ:

- Con biết rồi, mẹ ạ. Anh Hải và con hiểu nhau lắm, lại yêu nhau nữa. Chuyện gì thì chúng con cũng phải thương lượng với nhau chứ mẹ.

Bà Ngọc gật đầu:

- Các con biết vậy là được rồi, vợ chồng phải nhường nhịn nhau mới được.

Phương Thảo đứng lên, cô nói với Vân Dung:

- Dung ngồi chơi với mẹ nha, để Thảo xuống bếp coi có gì để ăn không. Thảo đói bụng quá hà.

Miệng nói, chân chạy. Câu nói vừa rứt thì Phương Thảo đã bước tới nhà trong. Bà Ngọc lắc đầu:

- Chồng con rồi mà cứ như con nít vậy, không nghiêm chỉnh một chút nào cả.

Vân Dung cười nhẹ:

- Thảo vô tư như vậy nên cuộc sống của Thảo nhẹ nhàng bác ạ, chứ cứ như con thì lúc nào cũng thấy buồn phiền hết.

Bà Ngọc cầm tay Vân Dung bà nói với vẻ yêu thương:

- Con phải cởi mở thì mới thấy dễ chịu con ạ, đừng thu mình vào chốn riêng của mình nữa, hãy cùng bè bạn vui chơi đi. Nhìn con còn trẻ tuổi mà sống khép kín như vậy, bác thấy đau long quá.

Vân Dung nhì bà Ngọc, lòng cô tê tái buồn. Trước đây bà luôn bằng long với cuộc sống khép kín của cô, vì bà cho rằng như thế thì cô mới hoàn toàn là của Thịnh. Thế mà ngày nay, cũng cuộc sống ấy, bà lại cho rằng không nên. Chắc hẳn là bà đã ân hận là tuổi xuân của cô đã mất dần đi theo những tháng ngày chờ đợi. Vậy thì điều cô luôn lo nghĩ đã thành sự thực rồi hay sao?

Vân Dung còn đang suy tư với ý nghic của riêng mình thì Phương Thảo từ trong nhà đi nhanh, miệng tía lia:

- Mẹ ơi, hôm nay mẹ đãi khách nào mà làm nhiều thức ăn quá vậy? Đúng là con có lộc ăn rồi.

Bà Ngọc e ngại liếc qua Vân Dung:

- Hôm nay anh Thịnh con rủ mấy người bạn về chơi nên mẹ phải cho làm cơm.

- Bộ bạn anh Thịnh đông lắm hay sao mà mẹ cho làm nhiều món quá vậy?Mà sao mẹ không gọi con về phụ, có mỗi chị bếp làm nên tội chị ấy phải vất vả quá.

- Mẹ cũng định phụ với chị ấy nên không gọi con làm gì. Nhưng sáng nay mẹ thấy trong lòng nặng nề quá nên đành phải để chị ấy làm một mình vậy. Nhưng mà trông như thế chứ cũng không nhiều món lắm đâu, chị ấy cũng làm xong rồi.

Vân Dung cũng đã thấy ánh mắt của bà Ngọc liếc sang cô, điều đó đã cho cô biết bữa cơm trưa nay của bà không phải là một bữa cơm bình thường. Và người khách mà Thịnh mời về chắc hẳn không phải là người mà cô muốn gặp.

Nghĩ thế, Vân Dung khoác túi sách lên vai, cô cầm tay bà Ngọc:

- Cháu xin phép bác, cháu về đây ạ.

Bà Ngọc mừng thầm trong lòng. Thật tâm, bà không muốn cho Vân Dung ở lại, vì như thế, cô sẽ gặp người con gái mà Thịnh đưa về. Điều đó sẽ làm cho cô đâu lòng. Vì vậy mà bà định lên tiếng đồng ý ngay.

Nhưng bà Ngọc chưa kịp nói thì Phương Thảo nhanh nhẩu lên tiếng:

- Ai cho Dung về mà về? Phải ở lại ăn cơm với mẹ đã, với lại Dung cũng chưa có dịp nói chuyện với anh Thịnh mà, phải ở lại gặp anh ấy đã chứ.

Vân Dung vẫn cương quyết:

- Để cho Dung về kẻo mẹ Dung mong, hồi sáng Dung không nói là sẽ ghé đây.

Phương Thảo khăng khăng:

- Điện Thoại kia, Dung chỉ cần nhấc máy lên gọi về báo tin cho bác biết là được rồi.

Vân Dung chưa kịp nói gì thêm thì ngoài cổng, tiếng còi xe lại vang lên. Phương thảo chạy ra:

- Chắc là anh Hai về đó:

Vân Dung đứng im, cô không biết mình sẽ phải có thái độ như thế nào khi lát nữa đây, Thịnh sẽ đưa người con gái khác vào nhà. Nhưng chiếc xe đang từ từ chạy vào sân trông quen quá, không có lẽ...

Điều thắc mắc của Vân Dung đã được giải đáp ngay. Từ trong chiếc xe mới chạy vào sân có hai thanh niên bước xuống mà trong hai người đó, Vân Dung nhận ra một người là Nguyên, còn một người nữa là ai thì cô không biết.

Vân Dung đang ôm một tâm tư nặng nề quá đỗi khi nghe tin Thịnh sắp dẫn bạn về nhà. Vậy mà không hiểu tại sao, chỉ mới vừa trông thấy Nguyên thì cô lại có được một cảm giác nhẹ nhõm trong lòng.

Bước vào đến phòng khách nhà Thịnh, Nguyên cũng ngạc nhiên khi thấy Vân Dung, bởi vì anh biết rất rõ mục đích của bữa ăn hôm nay. Chẳng lẽ Thịnh lại điên đến nỗi đưa cả hai cô gái về nhà cùng một lúc.

Không thẻ nào hiểu được ý định của Thịnh, nhưng không hiểu sao Nguyên lại có ngay ý nghĩ là phải bảo vệ Vân Dung trong tình huống này.Anh bước đến bên cô,vui vẻ chào hỏi:

- Vân Dung cũng được mời à?

Vân Dung lắc đầu”

Dung đâu biết chuyện gì đâu, hôm nay Dung đi làm về,sẵn tiện có thuốc nên đưa tới cho bác Ngọc thôi mà. Dung đang định về thì anh tới đó.

Đang đứng bên cạnh Vân Dung, nghe cô nói thế, Phương Thảo lại la lên:

- Ai cho mà về, Dung phải ở lại chơi với Thảo. Anh Nguyên à, em gửi anh Vân Dung đó nha, anh mà để cho Vân Dung về là em bắt đề anh à.

Thịnh cũng đã về đến,đi cùng anh là một cô gái thật xinh đẹp,thật sang trọng mà mới chhỉ nhìn thoáng qua,bà Ngọc đã đoán ngay là Thiên Hương.

Trông thấy Vân Dung,Thịnh hơi khựng lại.Nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.Anh cười với Vân Dung:

- Hôm nay Vân Dung cũng rảnh rổi tớ đây chơi à?

Vân Dung lắc đầu:

- Không ạ,em ghé thăm bác có chút chuyện,em cũng đang định về đấy ạ.

Thịnh kêu lên:

- Đừng về,ở lại chơi với bọn anh.Để anh giới thiệu nhé,đây là Thiên Hương,bạn gái của anh.Còn đây là Vân Dung,con gái của bạn với ba mẹ anh.

Vân Dung nhỏ nhẹ chào:

- Chào chị!

Thiên Hương kiểu cách hơn,cô chìa tay ra:

- Hân hạnh được biết Vân Dung.

Không lẽ không bắt tay khi Thiên Hương đã chìa tay ra đợi,Vân Dung đành phải nắm nhẹ bàn tay Thiên Hương.Nhưng rồi cô mau chóng rụt tay về,quay nhìn sang hướng khác.Nguyên đứng gần đó,anh không rời mắt khỏi Vân Dung một chút nào nên đã nhìn thấy hết những gì vừa diễn ra.Trong lòng anh thầm bất mãn với Thịnh,nhưng ở đây anh không thể nói được điều gì giúp Vân Dung.Anh đành bước lại bên Vân Dung,nắm nhẹ cánh tay cô:

- Dung này,em lại đây ngồi chơi đi.

Bà Ngọc đi ra,Thịnh đưa Thiên Hương đến trước mặt bà:

- Mẹ,Thiên Hương bạn con đây này.

- Chào bác!

Nhìn dáng vẻ kiểu cách của Thiên Hương,bà Ngọc thấy ghét quá.Nhưng trong phòng khách không chỉ có mẹ con bà với cô ta, vì vậy mà bà phải nén lòng giữ phép lịch sự:

- Cháu tớ chơi đó à,ngồi chơi đi cháu,Phương Thảo ơi!

Phương Thảo chạy đến:

- Mẹ gọi con ạ!

Bà Ngọc gật đầu:

- Con vào coi phụ chị bếp dọn cơm đi.

- Dạ - Đưa mắt một vòng tìm kiếm, Phương Thảo rủ - Dung ơi, tụi mình vào bếp đi.

Vân Dung đứng lên, cô nói với Nguyên:

- Anh Nguyên ngồi chơi nha, em vào phụ với Thảo.

Khi mọi người vào phòng ăn, Thịnh đợi cho mẹ ngồi xuống xong liền kéo chiếc ghế đối diện với bà và nói với Thiên Hương:

- Em ngồi xuống đay.

Bà Ngọc thấy bực mình quá khi Thịnh chỉ chú ý đến Thiên Hương. Bà gọi:

- Vân Dung lại đây ngồi với bác nè cháu.

Đang đứng xớ rớ gần đó mà không biết phải làm gì, nghe bà Ngọc gọi, cô chậm rãi bước lại bên bà. Ngyên chu đáo kéo ghế cho cô. Bà Ngọc nhìn anh:

- Cảm ơn cháu, Nguyên à. Lẽ ra việc này phải là của Thịnh mới đúng chứ cháu đâu phải làm.

Nguyên cười nhẹ:

- Ai làm cũng vậy mà bác, Thịnh nó đang mắc bận, cháu giúp nó thôi mà.

Bên bàn kia, Thịnh nói to:

- Thằng Nguyên mà mẹ còn tính toán với nó làm gì, nó làm cũng đâu khác gì con làm đâu.

Bà Ngọc không nói gì với Thịnh, bà quay sang mọi người:

- Các cháu ngồi cả vào bàn đi, người nhà không mà.

Đợi cho Nguyên và Hương ngồi vào, bà Ngọc cầm đũa lên:

- Các cháu ăn đi, cứ tự nhiên nhé.

Thịnh cười với mẹ, anh nịnh:

- Hôm nay mẹ làm nhiều thứ quá, mà lại toàn là món ăn ngon.

Bà Ngọc lắc đầu:

- Hôm nay mẹ bệnh, có làm được gì đâu. Tất cả là do chị bếp làm đó.

Phương Thảo lách chách chen vào:

- Món chả giò này chị bếp làm không ngon lắm, món này Vân Dung làm ngon hơn.

- Hôm nay nhà đâu có làm chả giò, đó là mẹ nói chị bếp mua sẵn về chiên thôi đó.

Bà Ngọc lên tiếng, Phương Thảo gật gù:

- Hèn chi con ăn thấy khác mọi khi liền. Dung này, hôm nào Dung qua đây chơi, tụi mình làm món chả giò biểu diễn với anh Thịnh đi, anh ấy là chúa mê món chả giò đó.

Vân Dung lắc đầu:

- Lúc này Dung bận lắm, không tới làm với Thảo được đâu.

Phương Thảo la lên:

- Làm cái gì mà bận. chủ nhật mà cũng không có thì giờ à?

Vân Dung chưa kịp trả lời thì Thịnh đã nói:

- Lúc này anh cũng không còn mê món chả giò như trước nữa rồi.

- Vậy hả? Nhưng mà dẫu anh còn mê cũng không sao, đã có chị Hương làm cho anh ăn rồi mà.

Thiên Hương buông chén xuống bàn, cô mỉm cười duyên dáng:

- Gì chứ chuyện bếp núc thì mình chịu thôi, mình chưa bao giờ vào bếp hết.

Phương Thảo tròn mắt nhìn Thiên Hương, cô hỏi lại như không tin điều Thiên Hương vừa nói là sự thật:

- Cái gì, chị chưa bao giờ vào bếp à? – Cô lắc đầu – Vậy thì không được rồi, anh Thịnh vốn rất kén ăn, làm thức ăn mà không đúng ý anh ấy thì không được rồi. Mà ăn ở ngoài quán thì anh ấy tối kỵ đó.

Thiên Hương vẫn ngây thơ như cô bé mười ba tuổi:

- Ủa, sao kỳ vậy. Mấy lần đi với Hương, vào tiệm ăn anh ấy ăn ngon lắm mà?

- Thì thỉnh thoảng mới vào tiệm thôi chứ mà ngày nào cũng vào đó ăn ba bữa thì tiền núi cũng hết.

Bà Ngọc cười nhẹ:

- Thật ra nấu ăn cũng đâu có gì khó, chỉ cần chú ý một vài lần là làm được ngay. Thịnh nó cũng không khó ăn lắm đâu, chỉ có điều là nó thích ăn những món ăn gia đình như cá thì phải kho kỹ, thịt thì không được kho nước dừa mà phải kho sao cho miếng thịt thật nhừ.

- Tức là những món ăn truyền thống trong một gia đình ngoài Bắc đó mà.

Phương Thảo lại lách chách xen vào.

Thịnh vội gạt đi khi thấy Thiên Hương đã tắt nụ cười trên môi:

- Thôi đi, chưa gì đã lo tới những chuyện đó rồi. Ăn uống chỉ là chuyện nhỏ thôi, làm sao cho tiện là được rồi chứ cứ phải phục vụ cho nó thì mất thì giờ lắm, làm sao mà làm việc được.

Thiên Hương tươi ngay nét mặt, cô lại nói:

- Đúng đó, thời giờ làm việc của Hương còn thiếu nữa là, suốt ngày Hương cứ phải tất bật với cộng việc, còn giờ đâu mà nấu ăn. Vả lại Hương cứ nghĩ mình cứ làm cho nhiều tiền, cần gì đã có người làm, không có gì phải lo lắng cả.

Bà Ngọc bỗng thấy nghẹn lên tới cổ, bát cơm bà mới bắt đầu ăn mà bà đã thấy no ngang rồi. Đặt đũa xuống bàn, bà đứng lên:

- Bác thấy hơi chóng mặt, phải vào nằm một chút. Các cháu cứ ăn tự nhiên nhé. Vân Dung này, cháu cho bác gửi lời hỏi thăm ba mẹ cháu nhé. Nói với ba mẹ hai hôm nữa bác qua.

Nói xong, bà Ngọc đi thẳng lên phòng riêng của mình. Phương Thảo vội đi theo:

- Mẹ ơi, mẹ không khỏe như thế nào? Có cần gọi bác sĩ không?

Bà Ngọc xua tay:

- Không cần đâu, chỉ tại chứng cao huyết áp thôi mà. Mẹ nằm nghỉ một chốc lát là được rồi, con xuống nhà ăn cho xong bữa đi.

Phương Thảo vâng dạ rồi đứng lên, mẹ đã vắng mặt rồi, cô cũng phải có mặt trong bàn ăn chứ cả hai mẹ con cùng vắng mặt thì coi sao được.

Phương Thảo ra khỏi phòng rồi, bà Ngọc nằm vật xuống giường. Thật là chán hết sức, mới chỉ trông thấy cô gái ấy thì bà đã không thích rồi. Nhìn bộ quần áo cô ta mặc trên người, bà cũng phải thầm công nhận là đẹp, như chỉ đến nhà người yêu dùng cơm thì thật là không đáng và không phù hợp chút nào.

Lại còn gương mặt nữa chứ, cái cách cô ta trang điểm, bà Ngọc nghĩ là phải mất một tiếng đồng hồ là ít. Trên gương mặt hoàn hảo đó, bà không thấy một sơ xuất nhỏ nào khiến cho người khác có thể phê bình, nhưng liệu có cần phải như vậy không? Nếu thế thì lời cô ta nói là không có thời giờ vào bếp quả là đúng thật đấy.

Trong bữa ăn, bà để ý đến Thiên Hương thật điệu đàng, trong khi đó Thịnh thì chăm chút cô ta từng li từng tí, và cô ta nhận sự chăm chút đó như là một việc làm đương nhiên của Thịnh.vậy.

Tuy đã biết là Thịnh không bằng lòng về việc hôn nhân với Vân Dung, và bà Ngọc biết là mình không có cách nào để buộc anh phải thực hiện lời hứa với những người lớn được. Bà đành phải chịu lỗi với gia đình Vân Dung vậy, nhưng bà cũng muốn biết mặt người con gái đã làm cho Thịnh điên đảo thần hồn đến nỗi không còn biết gì đến người thân của mình nữa..

Bà Ngọc cũng phải công nhận rằng Thiên Hương đẹp thật, nhưng cái hay cái đẹp của cô chỉ là cái hay cái đẹp hào nhoáng bên ngoài chứ hoàn toàn không có lợi cho thiên chức làm vợ, nếu như không nói là những cái hay cái đẹp đó có khi còn làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình. Vì nếu như cô ta cứ tiếp tục ca hát như vậy thì làm sao mà lo lắng cho gia đình được. Rồi còn chuyện con cái nữa, nếu như cô ta sợ hư vóc dáng, sẽ không đời nào cô ta chịu sanh con cho Thịnh đâu, và bà sẽ phải chờ đợi mỏi mòn mà không thể có cháu nội.

Bà Ngọc thở dài não nuột, bà đã trông thấy trước mắt cái viễn cảnh thê thảm của gia đình bà. Nhưng làm cách nào để cứu vãn đây, chuyện đó thì bà không thể bết được.Giá như chồng bà còn sống nhỉ, chắc chắn là ông sẽ có cách giải quýet thật dễ dàng.