Chiều mưa ngày ấy

Chương 3

Đẩy phong bì đựng tiền về phía Quỳnh Hương, Quỳnh Như nói:

- Tiền bồi dưỡng làm báo cáo nè. Chị cho em hết đó.

Hương đặt tờ báo xuống bàn, giọng khó chịu:

- Cuối cùng chị cũng nhận tiền, kỳ cục thật.

Giọng Quỳnh Như tỉnh queo:

- Chả có gì là kỳ, với ông Cường phải làm thế mới vừa, không thì ổng còn bóc lột tới đâu nữa ấy chứ!

- Chị cứ nhắc tới nhắc lui từ bóc lột. Anh Cường đã nói tối đó phải đi với giám đốc, nên không phụ mình được mà.

- Và em tin ảnh trăm phần trăm?

Nghiêng đầu ngắm gương mặt bất bình của Hương, Như nói tiếp:

- Trong nhiều trường hợp khác em thường rất đa nghi, sao với anh Cường em dễ tin quá vậy?

Người Hương nóng bừng lên, cô đáp bừa:

- Vì ảnh là người trung thực.

- Ảnh mà trung thực. Hừ! Tối hôm chị em mình còng lưng, mỏi mắt làm lại báo cáo anh ta đi đâu, làm gì em biết không?

Thấy Hương tròn mắt nhìn mình, Quỳnh Như bèn nói luôn:

- Anh ta đi chơi với con gái của giám đốc thì đúng hơn là đi với ổng.

Tim Quỳnh Hương thắt lại, cô thẫn thờ hỏi:

- Thật hả?

Như bĩu môi:

- Đi chơi với bồ mà dám nói đi theo thủ trưởng. Tệ hết biết.

Quỳnh Hương khó nhọc lên tiếng:

- Chắc tại ảnh ngại nói thật, mình sẽ không làm giúp chớ gì.

Quỳnh Như so vai:

- Dù ngại cái gì đi chăng nữa, Cường cũng không phải là người trung thực như em vừa nhận xét. Ngoài ra ảnh còn là người thủ đọan. Nội cách nhờ em làm báo cáo là đủ thấy rồi. Đúng ra báo cáo đó ảnh đã làm sai, giám đốc yêu cầu sửa lại, bổ sung số liệu cho chính xác đầy đủ. Ảnh vừa muốn đoái công chuộc tội, vừa muốn giám đốc thấy mình siêng năng, cần mẫn, luôn xả thân vì công việc của cơ quan, nên đã hứa liều là sáng sẽ trình bản báo cáo mới. Ai ngờ vừa hứa xong thì con gái cưng của giám đốc gọi điện thoại tới ra lệnh tối phải đưa cô nàng đi nghe nhạc giao hưởng. Cường đang rắp tâm đeo đuổi cô ta nên đâu dám trái lệnh. Thế là trăm dâu đổ đầu tằm. Chị phải lãnh cái báo cáo quỷ sứ ấy vì chị mang ơn ảnh. Sợ chị làm không xuể, Cường đích thân tới chỗ em để rước về và để giao việc.

Mắt long lên, Quỳnh Như hậm hực:

- Chị tức vì ảnh nói với em việc làm báo cáo là trách nhiệm, bổn phận của chị.

Giọng Quỳnh Hương yếu đuối:

- Nếu không nói vậy, em đâu chịu phụ chị.

- Hừ! Điều này chứng tỏ Cường là người thủ đọan, làm việc gì cũng tính toán nhằm có lợi cho mình bất cần biết tới người khác.

- Chị có quá lời không? Việc này đúng là anh Cường đáng trách, nhưng đâu đến nỗi như chị vừa nói. Hôm đó lẽ ra cho em biết, sao chị làm thinh để bây giờ lên án ảnh gắt như vậy?

Quỳnh Như xụ mặt:

- Tại hôm ấy chị tưởng ảnh đi công chuyện với ông giám đốc thật, nên dù bực mình khi bị bắt phải làm báo cáo dùm, chị cũng phải nhận, sáng này nghe mấy đứa làm chung rù rì với nhau, chị tức muốn chết. Hóa ra tụi mình bị lừa. Nghĩ tới em, chị nổi sùng lên chạy qua phòng ảnh đòi tiền bồi dưỡng. Mới đầu ảnh nói chưa có, chị làm mặt ngầu và than đang cần tiền đi đám cưới, thế là ông ta phải đau khổ xì tiền ra. Đáng đời!

Hưong lắc đầu:

- Em sợ chị luôn. Đựơc mấy đồng mà mang tiếng, dù sao ảnh cũng đưa chị vào đó làm mà.

- Không lẽ vì vậy mà suốt đời chị phải bị ảnh bắt làm không công hết việc này tới việc khác. Qua lần này, anh Cường kiên mặt chị rồi, vậy cũng tốt.

- Nhưng nếu thế, ảnh cũng đâu thèm nâng đỡ chị.

Quỳnh Như nhún vai:

- Còn người khác, đâu phải công ty chỉ có mình ảnh. Mà anh Cường giỏi nói bằng miệng chớ đời nào nâng đỡ ai, ngược lại người có tài còn bị ảnh trù dập là khác.

Quỳnh Hương ngờ vực nhìn chị mình. Gương mặt bình thản của Như làm cô hoang mang không biết chị ấy nói thật hay dối. Chả lẽ Cường như vậy? Cô không tin. Ba luôn khen Cường tốt, có tài, anh Quốc cũng khen. Còn Quỳnh Hương thấy anh rất dễ mến, chỉ có chị Như chê Cường thôi. Tại sao vậy? Phải tại chỉ đã được "người khác' nào đó nâng đỡ nên không cần ảnh nữa không?

Quỳnh Hương dò dẫm:

- Người nào nâng đỡ chị chắc phải hơn hẳn anh Cường một cái đầu, nếu không làm sao thoát khỏi sự trù dập của ảnh.

Như cười:

- Hiện giờ chưa ai nâng đỡ chị hết, nhưng nếu có, người đó không những hơn ông Cường một cái đầu mà còn hơn hẳn một trái tim. Điều cần nhất ở đàn ông là rộng lượng. Ông Cường thiếu hẳn điểm này.

Hương hỉnh mũi trêu:

- Chị nói y như rành đàn ông lắm không bằng.

Như liếc em gái:

- Liệu cái mồm nói bậy đi. Đàn ông nào chị không biết chớ anh Cường thì em nên đề phòng. Ảnh xạo lắm!

- Tự nhiên biểu em đề phòng anh Cường. Lạ đời thật.

- Đừng làm bộ nữa. Em thích ảnh, nhà này ai không biết. Chị nói thật, ảnh không đáng để em bận tâm đâu.

Quên cả xấu hổ vì bị phát hiện tình cảm lâu nay giấu kín, Quỳnh Hương phản ứng ngay:

- Ai chả có khuyết điểm. Với em những khuyết điểm của ảnh không quan trọng.

Quỳnh Như nghiêm nghị ngắt lời cô:

- Nhưng ảnh có chú ý gì tới em đâu?

Câu nói của Như như gáo nước lạnh hắt vào mặt Hương, cô ngồi chết sững trên ghế và nghe giọng chị mình sắc như dao:

- Người Cường đeo đuổi là Thu Minh, con ông giám đốc Minh, em chỉ là người để nhờ vả mỗi khi ảnh cần, nhờ và không cần trả ơn. Chính vì vậy chị phải đòi cho bằng được tiền bồi dưỡng làm báo cáo, chị không muốn em bị lợi dụng, cũng như muốn cho Cường biết hãy thôi cái trò bắt cá bằng lưới ấy đi. Hừ! Anh ta định lưới không được cá lớn thì còn cá bé hay sao ấy!

Quỳnh Hương cắn môi:

- Chị đừng nói nữa. Em hiểu anh Cường hơn chị. Đúng là từ trước tới giờ ảnh có nhờ chị em mình những việc vặt vãnh, nhưng nếu căn cứ vào đây đánh giá ảnh lợi dụng thì hơi quá đáng so với việc ảnh giúp chị vào công ty đó làm.

Ngừng lại để thở, Hương nói tiếp:

- Còn chuyện em thích ảnh, hay ảnh chả chú ý gì em không liên quan tới ai trong nhà hết, chị đừng động đến nữa.

Dứt lời Quỳnh Hương đứng dậy đi một mạch ra sân. Bây giờ chỉ còn một mình, cô để mặc nước mắt tuôn rơi. Vẫn biết Cường đeo đuổi người khác chẳng để ý tới cô, nhưng Hương vẫn không sao ghét anh được.

Yêu là thế nào Quỳnh Hương không hiểu nữa. Hồi còn đi học, cô cũng quen và thấy thinh thích vài người. Cô với họ cũng đi chơi, cũng hờn giận rồi cũng chả tới đâu. Lớp học tan mỗi người một ngã, thỉnh thoảng có nhớ về ngày đó, Hương thấy những anh chàng thấy thật trẻ con, giống như cô, họ cố làm ra vẻ người lớn bằng cử chỉ ngông nghênh điệu bộ kiểu cách, lời nói phô trương. Có lẽ họ cũng mơ ước là người đầu tiên đặt chân lên sao Kim, hay đòi một điểm tựa để bẫy trái đất như cô.

Cái thời vụng dại ấy qua rồi nhưng Quỳnh Hương đã trưởng thành đâu. Cô vẫn khao khát tìm cho mình một tình yêu và một người yêu mà mỗi lần tưởng tượng ra người yêu của mình, Hương đều nghĩ tới Cường, dần dà hình bóng anh choán hết tâm trí cô, trở thành người yêu của cô, nhưng tiếc thay đây chỉ là mối tình đơn phương, một chiều. Cường đã có người yêu, cô ta hơn Quỳnh Hương về mọi mặt, về tất cả.

Trở vào nhà, cô leo lên giường nằm im như ngủ. Ngoài phòng khách Phi mở nhạc thật to và ồm ồm hát theo: "Trái tim ngục tù, trái tim ngục tù, anh yêu em đến ngàn thu... "

Quỳnh Hương thở dài. Cô đang bị cầm tù bởi chính trái tim mình, thật khổ quá!

Đang thổn thức với bao điều suy tư, Hương bỗng nghe tiếng Phi ngay đầu giường:

- Anh Cường tìm bà kìa.

Hương nhỏm dậy, lắp bắp:

- Ai chứ?

Phi phì phèo điếu thuốc:

- Đã nói là anh Cường mà chị còn hỏi ai. Ảnh vừa mời em điếu thuốc ba số nè. May mà ba không có ở nhà nên em mới đựơc đường đường chính chính hút thuốc.

- Có anh Quốc không?

- Không! Ảnh đi sô lô mà đòi gặp chị, chắc có vấn đề.

Qùynh Hương ngần ngừ:

- Chị Như đâu? Hay anh Cường tìm chị Như.

Phi hít một hơi dài như người sành điệu rồi mới nói:

- Chị Như chở mẹ đi công chuyện. Em đã bảo anh Cường tìm chị mà. Chắc muốn "Đền ơn đáp nghĩa" vụ nhờ vả hôm trước chớ gì. Ra gặp ảnh đi.

Quỳnh Hương bước tới trước gương cô vuốt lại mái tóc, nghiêng đầu nhìn mình và chậm chạp đi ra. Tim đập thình thịch như vừa chạy nước rút, Hương không biết sẽ nói gì với Cường. Cái mặt nạ vô tư của cô đã bị chị Như lột ra rồi, cô đâu thể đóng kịch với chính bản thân, cũng như đâu thể để lộ tình cảm với Cường. Tốt hết hãy im lặng nghe anh nói. Chả biết tối nay Cường sẽ nói những gì đây.

Thấy Cường nhìn mình, Hương luýnh quýnh. Cô có cảm giác chống chếnh thật kỳ khi nghe anh nói:

- Em đang làm gì thế?

Quỳnh Hương trả lời nhanh như máy:

- Em nằm đọc sách.

Cường cười. Giọng cười nghe âu yếm làm sao:

- Vậy mà trên đường tới đây anh cứ lo em đi chơi với bạn mất rồi.

- Anh tìm em có chuyện gì không?

Cường nheo mắt:

- Bộ anh hay tìm em vì công chuyện lắm sao?

Quỳnh Hương chớp mi:

- Anh chỉ tìm em duy nhất một lần ở cửa trung tâm thương mại, và lần đó rõ ràng vì công chuyện.

- Nhưng lần này thì không. Anh muốn mời em đi uống cà phê.

- Vì em đã phụ chị Như làm báo cáo giùm anh, đúng không? Em ghét hình thức "bánh ít đi, bánh quy lại" này lắm. Em...

Cường lắc đầu:

- Em hiểu sai về anh rồi. Sao em không nghĩ anh đến đây vì điều gì khác.

Tim Hương thắt lại, cô nói:

- Tại em không nghĩ ra điều gì khác hết.

Cường trầm giọng:

- Anh sẽ nói cho em biết điều khác đó. Đi uống cà phê với anh nhé.

- Em không thích uống cà phê.

- Nhưng em có thích đi với anh không?

Qùynh Hương muốn ngạt thở. Cô tránh đôi mắt đăm đăm của Cường và nhè nhẹ gật đầu.

Cường hơi ngả người về phía trước:

- Vậy là được rồi.

Hương ngơ ngác:

- Anh nói được cái gì cơ chứ?

Cường không trả lời. Anh lại nhìn cô, cái nhìn chăm chú lạ lùng của Cường làm Hương khớp.

Anh thì thầm:

- Nếu không thích ra quán thì chúng ta ở nhà. Anh phải nói với em một chuyện quan trọng.

Hương trấn tĩnh mình bằng câu nói đùa:

- Quan trọng hơn việc làm báo cáo không?

Mắt Cường cau lại như bị phật ý anh nghiêm nghị:

- Anh không giỡn đâu.

- Thế sao anh không nói chuyện đó với ai mà phải là em?

- Vì em là người anh cần phải nói.

Ngập ngừng một chút, Cường vụt hỏi:

- Quỳnh Hương, có khi nào em thắc mắc về cô bé trong giấc mơ ngập tràn hoa cúc trắng của anh không?

Quỳnh Hương lắc đầu thật nhanh:

- Ơ, không. Đó là giấc mơ của anh, em thắc mắc làm gì. Hôm trước anh nói đã gặp lại cô ta, vậy giới thiệu với em đi. Chắc cô ấy dễ thương lắm.

Cường gật đầu:

- Không những cô bé dễ thương mà còn thông minh lém lỉnh nữa. Anh rất.. rất.. yêu cô ấy, nhưng không biết cô ta ra sao. Anh muốn nhờ em hỏi giùm.

Nuốt nghẹn ở cổ xuống, Quỳnh Hương chặn ngực mình:

- Em hỏi giùm anh? Làm sao em hỏi được khi không biết người anh yêu là ai, ở đâu.

Cường nhỏ nhẹ bảo:

- Cô ấy ở trong nhà này, và em hiểu cô bé ấy hơn ai hết.

Quỳnh Hương tái cả mặt, tay cô run rẩy bấu thành ghế, giọng nghèn nghẹn:

- Chị Như! Anh yêu chị Như hả?

Mắt trợn lên đầy ngạc nhiên, Cường xua xua tay, giọng khổ sở:

- Không, không phải. Tại sao em lại nghĩ cô bé đó là Như hả Quỳnh Hương? Phải vì em chẳng có chút cảm tình nào với anh không?

Quỳnh Hương ngồi sững trên salon, cô thấy như mình đang lạc trong sương, cảnh vật chung quanh như nhòe đi, Cường ngồi sát bên cô hồi nào chả biết, Hương chỉ nghe tiếng anh thật gần:

- Cô gái từng bắt hết hồn vía anh là em, em có tin không? Hôm trước kể cho em nghe chuyện giấc mơ hoa cúc xong rồi, về nhà anh trằn trọc mấy đêm liền. Tối đó anh phải đi theo giám đốc và con gái ông ta để nghe nhạc giao hưởng. Ngồi trong nhà hát mà hồn phách anh trôi tận nơi đâu. Anh xót xa khi nghĩ tới em, và Quỳnh Như. Hai người vì anh vất vả cả đêm, nên với anh bây giờ nhạc giao hưởng là một kỷ niệm đáng sợ. Quỳnh Hương hãy cho anh biết, em nghĩ gì về anh?

Lời nói y như tỏ tình của Cường làm Hương không ngước nổi cặp mắt nhìn lên, hai má cô nóng bừng, người nôn nao run rẩy. Cường dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Cái luồng điện từ anh truyền sang có sức công phá dữ dội. Hương cảm thấy tức thở.

Kết cục của bao tháng ngày chờ đợi, chịu đựng là đây. Hương chẳng bao giờ ngờ mối tình đơn phương tuyệt vọng của cô lại kết thúc ngọt ngào và đẹp như giấc mơ thế này, khi vừa cách đây vài tiếng đồng hồ, Hương đau đớn đến chết được vì những lời chị Như kể về Cường.

Thì ra sự thật không phải giống lời chị Như, Cường yêu cô, rất yêu cộ Hương nghe mũi mình cay cay và những giọt nước mắt bỗng đầm đìa như mưa rơi trên má.

- Em đừng khóc! Anh biết em cũng yêu anh. Bông cúc trắng bé bỏng ạ!

Quỳnh Hương ấm lòng vì giọng nói quyến rũ và câu kết luận giản dị của Cường. Cô lao vào vòng tay anh như tìm một sự che chở. Từ nay trở đi cô không còn khoắc khoải cô đơn nữa rồi.

Cường vuốt nhẹ tóc Hương và nói chắc chắn:

- Anh sẽ nhờ ba mẹ đến thưa chuyện với hai bác. Anh sẽ cưới em trong năm nay. Nhất định là thế, em có vui không? Có đồng ý không?

Quỳnh Hương nép đầu vào ngực anh. Thái độ tin cậy của cô là tất cả câu trả lời: "Em bằng lòng". Hai người tựa sát nhau thêm một chút. Đủ thời gian để Hương bớt xúc động. Cường vội ngồi xích ra với tư thế nghiêm túc, đàng hoàng.

Rồi như không để ý tới vẻ hạnh phúc lẫn e ấp rụt rẻ vì mắc cỡ của Hương anh lên tiếng:

- Chuyện của chúng mình có thể bị phản đối.

Quỳnh Hương buộc miệng như một phản xạ:

- Chị Như phải không?

- Em đoán hay thật. Chắc Như đã từng nói nhiều điều về anh với cả nhà?

- Ơ, không có. Chỉ nói riêng với em thôi.

- Như bảo em đừng thèm yêu anh phải không?

Quỳnh Hương vội vã nói:

- Chị Như bảo anh không hề chú ý đến em, em đừng thèm nghĩ tới anh cho khổ. Em không tin lời chị và đúng là chị đã sai khi phán đoán thế. Từ giờ trở đi em hết khổ sở vì những lời của chị Như rồi.

Nhìn Cường thật chăm chú. Hương hỏi:

- Nhưng anh không hề theo đuổi Thu Minh phải không?

Cường nhếch môi đầy vẻ ngạo mạn:

- Thu Minh à? Cô ta là một con búp bê, thứ búp bê của nhà giàu để trong tủ kính. Anh cũng thích những con búp bê như vậy, nhưng không yêu, không đeo đuổi. Cuộc đời anh dành để đeo đuổi sự nghiệp. Tình yêu đối với anh rõ ràng cụ thể mà hôn nhân là đỉnh kết thúc tốt nhất. Anh đã chọn em vì biết chắc chắn em yêu anh, mang đến hạnh phúc cho anh. Vì vậy em đừng bao giờ nhắc đến những cô gái khác với anh. Vô ích lắm biết không cưng.

Quỳnh Hương khe khẽ gật đầu. Cô sung sướng khi nghĩ: trong trái tim Cường chỉ có mỗi mình cô. Anh đứng đắn, chân thật nên vừa ngỏ lời yêu là đã đề cập tới hôn nhân. Một người đàn ông ba mươi tuổi đời, dáng cao ráo thanh nhã, cử chỉ lịch sự, quần áo luôn thẳng thớm, sạch sẽ, phong cách lẹ làng, trẻ trung đã là một bề ngoài hấp dẫn phụ nữ, huống hồ chi Cường còn là một trưởng phòng quản lý kinh doanh có kinh nghiệm về xuất nhập khẩu, tiếp thị, nghiên cứu thị trường giỏi. Có người chồng như vậy hẳn là điều mơ ước của nhiều cô gái, chớ đâu phải chỉ riêng Quỳnh Hương.

Không chút vướng bận, nghĩ suy về cách tỏ tình, lẫn việc đề cập tới chuyện cưới hỏi chớp nhoáng của Cường, Quỳnh Hương như say men hạnh phúc, cô say mê ngồi nhìn Cường vung tay, kiêu hãnh ban những lời vẽ vời về một tương lai chỉ có hai người. Trong tương lai đó, Cường mang dáng vóc của một đại đế quyền hành hơn là một ông chồng bình thường. Vị đại đế ấy nhiều tham vọng và hơi ích kỷ, Quỳnh Hương lờ mờ nhận xét như vậy, nhưng liền tức thời cô đã biện minh cho những lời nói của anh. Cường là một người đàn ông tài năng, cá tính độc đáo, mạnh mẽ, anh có hơi ích kỷ một chút trong những dự tính cho tương lai của mình cũng đâu có sao. Quỳnh Hương yêu anh, cô sẽ hy sinh, để cuộc sống gia đình luôn luôn hạnh phúc. Cô tin là sự việc chắc sẽ diễn ra như vậy, vì Cường đã nói anh chọn cô vì biết chắc cô yêu anh, mang đến hạnh phúc cho anh kia mà!