Chiều mưa ngày ấy

Chương 17

Quỳnh Hương rụt rè ngồi xuống đối diện với bà Nghiêm. Khác với vẻ cởi mở vui vẻ trước đây khi Khôi đưa cô về thăm nhà, hôm nay bà trông nghiêm nghị như cô giáo đang kiểm tra bài học trò.

Thái độ của bà làm Hương thắc thỏm. Tuy chưa đoán được mẹ Khôi muốn gặp mình làm gì, nhưng linh tính cho cô thấy: " Lành ít dữ nhiều ". Khôi đang dự họp ở Hà Nội cả tuần, lý do gì bà mời Hương tới nhà chơi?

Đẩy chén chè trôi nước về phía Hương, bà ngọt ngào mời:

- Ăn đi cháu! Chính tay bác làm đấy.

Quỳnh Hương đẩy đưa khen lấy lòng:

- Bác nắn khéo quá, vừa trắng vừa tròn.

Bà Nghiêm chép miệng:

- Khéo cách mấy cũng bảy nổi, ba chìm cháu à!

Quỳnh Hương có cảm giác nghẹn ở cổ. Rõ ràng câu vừa rồi là nhập đề có chủ đích. Cô không thích kiểu bóng bẩy xa xôi của những người lớn tuổi chỗ nào, nhưng chẳng lẽ hỏi thẳng mẹ Khôi xem muốn gì ở cô à?

Trái với dự đoán của cô, bà Nghiêm vào đề khá nhanh:

- Chắc cháu không biết bác gọi cháu đến làm gì đâu?

- Vâng! Nhưng cháu linh cảm có chuyện không vui sắp xảy đến với mình.

Mắt nheo lại đầy ngạc nhiên, bà Nghiêm hỏi:

- Sao cháu có linh cảm đó?

Quỳnh Hương lắc đầu. Cô ngập ngừng:

- Cháu nghĩ bác không đồng ý cháu quen anh Khôi.

Bà Nghiêm nhỏ nhẹ:

- Không phải bác mà là ba cháu. Ông ấy tới đây với Cường. Cháu biết tính ba mình mà, ông rất nóng nên lời lẽ làm người khác bị xúc phạm.

Quỳnh Hương ngồi chết trân trên ghế, cô ấp úng:

- Cháu thành thật xin lỗi.

Bà Nghiêm nói:

- Ba cháu không có lỗi gì hết. Cũng tại thằng Khôi tất cả. Lẽ ra nó phải biết suy nghĩ chứ. Ông bà ta có câu " Hôn nhân, điền thổ vạn cố chi thù ", cháu nghe bao giờ chưa? Bác không muốn Khôi mang tiếng dụ vợ người khác, dù đó là vợ chưa cưới. Theo lời Cường nói thì cậu ấy rất thương yêu cháu và không bỏ qua cho Khôi, nếu nó tiếp tục quan hệ với cháu. Quỳnh Hương, bác mong cháu nên quay về với Cường. Đó là giải pháp ổn thoả nhất.

Quỳnh Hương chớp mắt:

- Tình cảm cháu dành cho Cường đã chết rồi, làm sao quay về được.

- Nhưng trước đây cháu đã yêu và sẵn sàng tiến tới hôn nhân với Cường mà. Có lẽ bác đã già, nên không hiểu nổi giới trẻ bây giờ yêu ra sao. Dù thế nào bác cũng không đồng tình với cháu và con trai bác nhất là khi ba và chồng sắp cưới của cháu đã đến đây. Mềm mỏng lẫn hăm dọa, hai người đều trút hết vào bác. Đừng dồn bác vào thế kẹt, Quỳnh Hương!

Quỳnh Hương mệt mỏi:

- Bác muốn cháu phải làm gì?

- Điều ấy cháu biết hơn bác. Khôi còn cả tương lai sự nghiệp chớ không chỉ riêng tình yêu. Con trai bác rất bồng bột. Khôi vừa chia tay người nó đeo đuổi, yêu điên cuồng chẳng được bao lâu là quen với cháu. Bác không dám cho rằng Khôi xem cháu như người thế Kiều Ngân, nhưng để dễ quên và yêu như vậy, ai không nghĩ Khôi dùng cháu để lấp đi khoảng trống trong hồn nó.

Ngập ngừng một chút, bà Nghiêm nói tiếp:

- Bác tin trái tim Khôi còn in rất sâu hình bóng người yêu cũ.

- Cháu không tin Khôi đối xử với cháu như bác nói. Tình cảm của tụi cháu rất chân thật.

- Nhưng đó chỉ là cơn gió thoảng sẽ qua đi. Bác khuyên cháu phải thực tế, tốt nhất là trở lại với Cường. Phụ nữ thường hay nông nổi. Kiều Ngân cũng thế, nhưng con bé đã thức tỉnh.

Quỳnh Hương ngơ ngác:

- Thức tỉnh nghĩa là sao ạ?

Nhìn cô bằng đôi mắt tội nghiệp bà Nghiêm nói:

- Kiều Ngân đã quay lại với Khôi rồi.

- Sao cháu không nghe ảnh nói?

- Tại nó sợ làm cháu tổn thương. Bác biết nội tâm nó đang bị dằn xé vì hai cô gái. Phần thắng chắc nghiêng về Kiều Ngân, dầu gì tình cũ không rủ cũng tới.

Mặt Quỳnh Hương xám ngắt, cô rưng rưng:

- Bác cố tình nói vậy để cháu quên Khôi phải không?

Bà Nghiêm lắc đầu thương hại:

- Bác chỉ nói sự thật. Hôm Khôi đi Hà Nội, chính Kiều Ngân đưa nó ra ga Bình Triệu.

Quỳnh Hương kêu lên:

- Nhưng Khôi lại nói với cháu là Thông sẽ đưa ảnh ra ga.

- Tại sao Khôi nói dối. Bây giờ cháu biết rồi chứ?

Quỳnh Hương cắn môi cố nhớ, cố tìm, nhưng không thấy ở Khôi có biểu hiện gì khác. Trước ngày đi anh vẫn ân cần lo lắng chăm sóc cô từng tí, lẽ nào anh chơi trò hai mặt với em?

Bỗng dưng cô choáng váng khi nhớ tới những lời của Cường. Khôi có xem cô như con cờ thí không? Sao bây giờ anh lại quay về với Kiều Ngân?

Cô ngập ngừng hỏi:

- Hôm đến đây ba cháu có gặp anh Khôi không?

Bà Nghiêm bảo:

- Ba cháu nói rằng đã gặp riêng Khôi một lần. Nó hứa sẽ thôi không đeo đuổi cháu.

Quỳnh Hương khổ sở:

- Cháu không tin. Nhất định Khôi về, cháu phải hỏi cho ra.

Bà Nghiêm bảo:

- Vô ích lắm! Vì sau khi ở Hà Nội về, chính bác sẽ đi hỏi Kiều Ngân cho Khôi. Để khỏi bẽ bàng cháu nên quay lại với Cường.

Tim Hương nhói lên một cái, cô hỏi:

- Bác nói thật không?

Bà Nghiêm gật đầu rồi cao giọng:

- Cũng có thể Khôi chuyển công tác về công ty của bạn ba Kiều Ngân. Hai đứa không đụng mặt thường, cháu sẽ quên nó.

Mồ hôi Quỳnh Hương ướt cả lưng áo, cô thấy toàn thân rã rời như vừa chạy xong một đoạn đường dài. Bà Nghiêm vẫn còn nói gì nữa, nhưng tai cô ù lên không nghe được lời nào hết.

Đang lúc muốn chết vì những điều khủng khiếp này. Quỳnh Hương chợt giật mình vì có tiếng gọi lanh lảnh ngoài cửa.

- Cô ơi...cô...

Quỳnh Hương chớp mắt nhìn ra và thấy Kiều Ngân. Đúng là Ngân rồi! Cô ta sang trọng trong chiếc áo thun bó sát, và chiếc quần pâtte đúng mode đang bước vào nhà.

Ngân hợi khưng lại khi bắt gặp cái nhìn nẩy lửa của Quỳnh Hương, nhưng ngay sau đó cô ta bình thản cười thật tươi:

- Cô đang có khách à! Chắc là đồng nghiệp của Khôi. Con có nghe ảnh nói.

Giọng bà Nghiêm trách yêu:

- Đi làm mệt rồi, không về nhà còn ghé thăm cô sao?

- Anh Khôi dặn con hai ngày phải ghé thăm một lần. Hổm rày bấn quá, con ghé có được đâu. Lúc nãy chạy ngang qua chợ, thấy bom Mỹ ngon quá, con mua hai ký. Cô để vào tủ lạnh ăn dần tới lúc Khôi về chắc vừa đủ.

Bà Nghiêm âu yếm nhìn Ngân:

- Định hối lộ tội hai ngày nay chưa ghé thăm cô lần nào phải không?

Kiều Ngân cười giòn tan. Âm thanh tràn đầy hạnh phúc ấy như xoáy vào hồn Quỳnh Hương nhức nhối.

Cô vụt đứng dậy:

- Xin phép bác, cháu về.

Bà Nghiêm đẩy đưa:

- Còn sớm mà! Ở lại chơi cho biết chị biết em.

Quỳnh Hương từ chối:

- Cháu còn phải học Anh văn bác ạ!

Kiều Ngân đon đả:

- Để con tiễn khách giùm cô.

Quỳnh Hương im lặng đi như chạy. Cô nghe mùi nước hoa đắt tiền của Ngân thoảng lên mũi, giọng cô ta hằn học:

- Đừng tưởng đã hớp được hồn Khôi, tôi không để mất anh ấy đâu, ranh con à!

Quỳnh Hương cắm đầu đạp xe. Cô không biết mình nên đi đâu. Vào lớp chắc chẳng học nổi. Còn về nhà thì chịu không xiết cảnh đi vào đi ra, thở dài than vắn của mẹ, thôi thì cứ lòng vòng ngoài phố nhìn thiên hạ tay trong tay vậy!

Nhưng đường phố dù dài cách mấy cũng không làm vơi phiền muộn trong hồn Quỳnh Hương. Cô lang thang mang một tình yêu tức tưởi. Anh không còn bên em, những lời tình bỏng cháy anh đã cho người khác rồi. Tại sao vậy Khôi! Tình yêu không phải trò đùa, sao anh nỡ bắt em chơi cút bắt trong chính bóng tối của trái tim em.

Quỳnh Hương lủi thủi dắt xe vào sân. Thằng nhóc Phi chạy ra nói nhỏ:

- Thế chiến thứ ba đã bùng nổ, bà có tham dự không vậy?

Hương ngồi phịch xuống ghế, giọng vô hồn:

- Em nói cái gì hả?

Phi nhìn Hương:

- Chị Như và ông Chánh vừa tới đưa thiệp cưới.

Quỳnh Hương ngơ ngác:

- Của ai?

Phi giậm chân:

- Trời ơi! Chị mới từ sao hoả rớt xuống hả? Thì thiệp của ông bả chứ chả lẽ của em? Trong thiệp ghi: " Trân trọng báo tin lễ thành hôn của chúng tôi là.." bằng chữ nhũ vàng lấp lánh như một thách thức. Ba chửi quá trời, mẹ thì khóc trong phòng. Từ chiều đến giờ nhà này như bãi chiến trường.

Quỳnh Hương chép miệng:

- Chị Như làm gì gấp rút dữ vậy.

- Chính cái gấp rút này là cớ để ba chửi ông Chánh thậm tệ.

Hương nhíu mày:

- Mà cớ gì mới được?

Phi nhăn nhó:

- Bà này bữa nay mất hồn hay sao ấy. Nói đến thế vẫn chưa hiểu ra.

Hương trố mắt:

- Chẳng lẽ …

Phi la lên:

- Đúng phóc rồi! Cả nhà ai cũng được lên chức. Ba đột xuất được lên chức ông ngoại nên không ngăn được xúc động, quát mắng ầm ĩ.

- Ba đâu?

- Chắc qua bên chú Sáu nhậu lai rai cho đỡ buồn. Nói thật, em chán cảnh này lắm rồi. Chị đừng gây thêm chuyện nữa, quay lại với anh Cường đi cho yên nhà yên cửa.

Quỳnh Hương nhếch môi:

- Em đâu có ưa ảnh, sao lại xúi vào?

Phi nheo nheo mắt:

- Đúng ra anh Cường vẫn tốt hơn khối người. Tại ba ca tụng ảnh quá, nên em ghét. Suy đi nghĩ lại, em thấy ảnh từ trước đến giờ vẫn thế, chỉ chị mới thay đổi.

Nói dứt lời, Phi châm một điếu thuốc. Nhìn cách phà khói điệu nghệ của em mình, Quỳnh Hương nhận ra Phi đã là người lớn.

Cô đắn đo một chút rồi hỏi:

- Em nghĩ thế nào về anh Cường nói thật cho chị nghe xem?

Phi mơ màng sau làn khói:

- Cường có thể xem là một tiêu biểu của mẫu người đàn ông thời đại. Năng động, ham làm việc, ham kiếm nhiều tiền, rất thực tế. Đó là những điểm em cần noi theo như ba thường nhắc nhở.

- Còn những điểm khác thì sao?

Phi nhún vai:

- Có lẽ giống chị nghĩ.

Quỳnh Hương nóng mặt:

- Vậy sao còn biểu chị trở lại với ảnh. Té ra em cũng ích kỷ, sợ mang tiếng, chỉ nghĩ tới bản thân.

Phi khô khan ngắt lời cô:

- Là con trai, em chả có gì phải mang tiếng. Tại em nghĩ tới mẹ thôi, chị đi làm suốt ngày, tối lại đi học, về đến nhà chui vào phòng, nên đâu biết mẹ khổ vì chị và bà Như ra sao. Khi làm việc gì đừng nên để ảnh hưởng tới người khác. Đó là bài học em rút ra từ hai bà chị của mình. Chẳng biết như vậy có ích kỷ không?

Quỳnh Hương nhột nhạt nhìn Phi bỏ ra sân. Ngày hôm nay sao nặng nề quá! Hương chán chường gục đầu lên bàn. Điểm tựa duy nhất của cô đã có chỗ rồi, cô biết dựa đâu để đứng vững đây chứ. Không có Khôi, liệu Hương sẽ ra sao khi Cường vẫn kiên trì bám theo cô? Quỳnh Hương cố nén tiếng thở dài khi nghe tiếng dép lẹp xẹp của mẹ.

Giọng bà Vân hơi khàn:

- Sao con về sớm vậy?

- Dạ hôm nay không có học.

Bà Vân lại hỏi:

- Con nghe thằng Phi kể hết rồi hả?

Quỳnh Hương gật đầu dò dẫm:

- Chắc mẹ giận chị Như lắm.

- Giận nó cũng bằng không? Con dại cái mang. Ba con nói đúng. Tại mẹ tất cả.

- Mẹ đừng tự trách mình nữa.

Bà Vân cười buồn:

- Không trách mình chả lẽ trách con cái, dù rõ ràng nó rất đáng trách.

Quỳnh Hương lặng lẽ nhìn mẹ. Cô bàng hoàng nhận ra bà già đi nhiều quá so với cách đây một tháng. Tất cả cũng tại chị em cô mà ra. Quỳnh Hương bứt rứt bẻ những ngón tay. Cô do dự mãi mới nói:

- Ngày mai con sẽ xin thôi việc. Rồi sau đó chắc phải nhờ anh Cường tìm chỗ làm khác.

Hương nghe giọng mẹ gấp rút:

- Con đã nghĩ lại rồi à?

Cô im lặng, bà Vân nói như reo:

- Ba sẽ mừng lắm. Ít ra mẹ cũng được an ủi vì con còn biết thương mẹ.

Quỳnh Hương chợt xấu hổ trước cách nghĩ đơn giản của mẹ. Suy cho cùng, cô vừa bất hiếu vừa tồi tệ. Nếu Khôi không lừa dối cô, Quỳnh Hương có thay đổi dễ dàng thế không?

Cô đứng dậy vào phòng riêng. Phòng này chị Như sẽ không về nữa. Rồi sẽ tới cô, một ngày nào đó lại ra đi.

Hương nhìn chú gấu nhồi bông to tướng của Như nằm chỏng chơ ở góc giường mà muốn khóc.

Mai sau chị em cô có cùng nằm chung trò chuyện trên chiếc giường này, thì cũng chẳng khi nào tìm lại được những ngày vui đã qua. Lúc ấy biết chú gấu còn ở đây không, hay mẹ đã cho chú vào bao cất kỹ trên gác xép rồi.

Sao tưởng tượng chi những chuyện xa xôi dữ vậy. Hãy nghĩ tới ngày mai đi, dù bây giờ chỉ mình ta và nỗi buồn đen nặng trĩu.

Khôi nhìn Hồng Yến đầy trách móc:

- Sao mấy hôm anh điện thoại về, em không cho biết Quỳnh Hương đã nghỉ việc.

Hồng Yến vừa dũa móng tay, vừa trả lời:

- Mấy hôm đó Hương có tới công ty theo kiểu lặn hụp. Cô ta chưa gởi đơn, chưa nói gì hết. Ai biết Hương nghỉ mà báo cáo với anh.

Khôi nuốt nước bọt:

- Vậy Hương xin nghỉ hồi nào?

Hồng Yến cao giọng:

- Sáng hôm qua, Hương vào đây với gã chồng sắp cưới. Anh chị trông vui vẻ hạnh phúc lắm! Em có hỏi lý do xin thôi việc, Hương trả lời rất ngắn gọn: Vì chồng.

Nhìn Khôi bằng đôi mắt tò mò, Yến hỏi nhỏ:

- Nè! Dạo ông và nhỏ Hương ở Đà Lạt về thấy thân lắm mà! Sao bữa nay kỳ vậy?

Khôi gượng cười. Anh không biết phải trả lời thế nào. Khi chuyện này quá bất ngờ.

Suốt thời gian ở Hà Nội, anh điện thoại về công ty được ba bốn lần, lần nào cũng không gặp Quỳnh Hương. Bây giờ nghe Hồng Yến nói thế, Khôi chẳng hiểu sao cả. Chuyện quái gì xảy ra mà Hương phải nghỉ việc, đã vậy lại nghỉ lúc anh vắng mặt. Cô đi chơi với Cường vào công ty chắc phải có mục đích. Quỳnh Hương rất nông nổi, chỉ cần một tác động nhỏ, cô sẽ chao đảo ngay.

Giọng Hồng Yến vang lên:

- Em không ưa nổi cái lão Cường ấy. Nếu anh để lão qua mặt, đúng là anh dở.

Nói dứt lời, cô ngoe nguẩy bước đi. Tiếng gót giày gõ trên sàn nhà côm cốp không làm Khôi nhức óc bằng câu nói vừa rồi của Yến.

Bằng một động tác mạnh mẽ, anh bật dậy đi như chạy xuống nhà xe. Anh muốn gặp Quỳnh Hương để hỏi cho ra lẽ.

Vừa dừng xe trước cổng rào, Khôi đã thấy một người đàn bà đứng tuổi bước ra. Khôi hỏi ngay:

- Thưa. Có Quỳnh Hương ở nhà không ạ?

Nhìn anh một lúc, bà ta lắc đầu:

- Không có!

- Bác biết Hương đi đâu không?

Bà Vân lạnh lùng:

- Hương ở bên nhà chồng. Chị sui của tôi bệnh. Nó phải sang đó chăm sóc.

Khôi đứng chết trân. Anh chưa biết sẽ nói gì nữa, thì bà Vân lại lên tiếng:

- Cậu là Khôi phải không?

- Dạ.

- Tiếc là tôi không thể mời cậu vào nhà. Cậu về đi và đừng tìm con bé Hương nữa. Trước đây có lúc nó với Cường giận nên mới thân với cậu. Bây giờ chúng hiểu nhau rồi. Cậu đừng đeo đuổi nó nữa. Tôi xin cậu mà!

Khôi khổ sở:

- Cháu muốn gặp Hương một lần.

- Không còn lần nào nữa hết. Cậu về đi, và để con Hương yên thân giùm tôi. Còn đúng một tháng là tới ngày cưới rồi.

- Gia đình bác ép Quỳnh Hương chớ gì? Cô ấy không yêu Cường, ép như thế chẳng khác nào giết dần giết mòn cô ấy.

Mặc Khôi gào lên bà Vân hấp tấp quay vào, Khôi thẫn thờ rồi rồ ga phóng xe đi. Về tới nhà, anh vô phòng nằm phịch trên giường.

Tối qua, Kiều Ngân có ghé lại. Với thái độ tự nhiên, cô tưởng mình vẫn còn là người yêu của anh như ngày nào. Ngân ngả nghiêng ôm ấp anh và luôn mồm tính chuyện tương lai của hai người.

Nhằm lúc Khôi đang mệt sau chuyến đi xa và đang nhớ Quỳnh Hương khủng khiếp, nên anh đã thẳng thừng cho Ngân biết anh chẳng còn mảy may nào cảm xúc khi ngồi kế bên cô. Đừng tới làm phiền anh nữa.

Kiều Ngân đã khóc ròng. Cô van xin Khôi tha thứ vì sau nhiều đêm không ngủ, Ngân nhận ra cô chỉ duy nhất yêu anh. Dù thế nào cô cũng trở lại với mối tình đầu.

Tự dưng Khôi cười chua chát, Quỳnh Hương cũng giống Kiều Ngân sao? Trở lại với mối tình đầu? Có ngu ngốc không chứ?

Tối qua anh hơi nặng lời với Ngân, cô vừa khóc vừa bỏ về. Lòng Khôi có ân hận, nhưng vẫn không sao tin Ngân vì yêu anh mới quay lại. Cô đã qua thời bồng bột xa lắm rồi! Khi mua sắm gì Ngân lựa rất kỹ rất lâu. Anh không tin Ngân đột nhiên ưa thích vật cô từng chê bai.

Còn Quỳnh Hương thì sao? Khôi lăn lộn trên giường mong tìm ra câu giải đáp cho tình yêu của mình. Anh không thể mất cô được. Hương từng nói anh là điểm tựa của cô. Lẽ nào cô không cần anh để hất tung những muộn phiền trong lòng?

Đang dằn vặt với bao điều trăn trở. Anh nghe mẹ gọi:

- Khôi ơi! Có khách.

Khôi chạy nhanh như con sóc. Tim anh đập nhanh vì nghĩ đến Quỳnh Hương.

Nhưng tới phòng khách, Khôi khựng lại khi gặp bà Kiều Yến.

Thấy anh, bà bật dậy mếu máo:

- Kiều Ngân tự tử hiện đang trong bệnh viện.

Khôi kêu lên:

- Sao lại tự tử?

Bà Yến hít mũi, quẹt nước mắt:

- Vì cháu đã xua đuổi nó. Không còn yêu nó như trước đây. Nên tối hôm qua nó đã đâm đầu vào xe hơi. May mà không chết.

Lòng Khôi chán đến tận cùng. Anh không thấy xúc động trước những giọt nước mắt này.

Thay vì hỏi thăm Ngân, anh lại hậm hực nói:

- Chính bác đã yêu cầu như thế. Bác quên những lời bác đã nói trong tiệm của cậu Tư Văn rồi sao?

Bà Kiều Yến ấp úng:

- Đó là lỗi của bác, Kiều Ngân có biết gì đâu. Nó bị bác ép.

Khôi lắc đầu:

- Cháu không tin điều đó. Ngân rất hạnh phúc bên Trí kia mà.

Bà Kiều Yến thẫn thờ:

- Tất cả không còn nữa. Tụi nó đã chia tay. Con Ngân đặt hết hi vọng vào cháu. Hãy đến với nó, bác xin cháu.

Khôi hỏi:

- Ngân đã tỉnh chưa?

- Tỉnh rồi. Chỉ sợ chấn thương não, nên nó phải nằm viện để bác sĩ theo dõi.

Khôi mím môi:

- Cháu sẽ vào thăm Ngân với tư cách là bạn bè. Xin bác đừng bao giờ nhắc lại rằng vì cháu xua đuổi mà Ngân tự tử với bất cứ ai.

Bà Kiều Yến gượng gạo gật đầu:

- Thôi bác về đây. Cháu hãy vào thăm Ngân, nó nằm ở bệnh viện Nguyễn Trãi, phòng ba lầu một.

Khôi uể oải tiễn bà Yến về. Anh soát lại cách cư xử vừa rồi, và hốt hoảng nhận ra mình nhẫn tâm quá trước tin mang tính chất sống còn của người anh từng yêu.

Lẽ ra Khôi phải xúc động, ngạc nhiên lo nhiều hơn nữa, nhưng anh không đóng kịch để anh không thể dối chính mình khi tình yêu dành cho Ngân đã chết rồi.

Bà Nghiêm chờ anh ở cửa:

- Con không đi thăm Ngân sao?

- Thật lòng con không muốn chút nào. Đâm vào xe cũng là một màn trình diễn của Ngân, con không quá lời đâu.

Nhìn vẻ mệt mỏi của Khôi, bà nói:

- Đừng nghĩ xấu cho người khác. Biết đâu Ngân thật tâm quay lại với con. Đàn bà thường nhẹ dạ mà.

Khôi khoanh tay trước ngực:

- Con không tin và không chấp nhận sự quay về này.

- Vậy con sẽ mất tình yêu, vì tính cố chấp của mình.

- Con chả cần tình yêu đó.

- Vì đã có Quỳnh Hương chớ gì?

Thấy Khôi im lặng, bà Nghiêm trầm giọng:

- Mẹ tin rằng con bé cũng trở lại với chồng sắp cưới của nó.

Mặt Khôi tái hẳn đi, anh hỏi:

- Sao mẹ biết?

Không trả lời, bà hỏi lại:

- Sao con giấu mẹ chuyện Quỳnh Hương đã có chồng sắp cưới?

Khôi bối rối:

- Con thấy chuyện ấy không quan trọng và chưa thể cho mẹ biết lúc này.

- Nhưng rồi mẹ cũng biết Quỳnh Hương rồi đấy.

- Hương có ghé đây à?

Bà Nghiêm gật đầu, giọng hết sức chân thật:

- Nó tới buổi sáng trong giờ làm việc, cùng hôm đó, ông Đức và Cường cũng ghé.

Khôi ngắt lời mẹ:

- Sao hôm qua đến giờ mẹ giấu con. Mẹ biết không, Quỳnh Hương đã nghỉ việc rồi!

Gương mặt đăm chiêu của bà Nghiêm chợt giãn ra nhẹ nhõm, bà ngần ngừ như tính toán điều gì đó rồi trầm giọng:

- Quỳnh Hương nhờ mẹ nhắn với con đừng tìm gặp nó nữa. Nó sẽ lấy chồng như đã định trước đây. Con đừng giận nó.

Khôi ôm đầu rũ rượi, vậy là rõ rồi, cô muốn tránh mặt anh nên tới gặp mẹ. Anh tin mẹ mình tuyệt đối, bà không biết nói dối mà!

Nhìn mẹ bằng đôi mắt vô hồn, Khôi hỏi:

- Bác Đức và Cường đã nói gì với mẹ?

Trán bà Nghiêm nhíu lại khổ sở:

- Họ nhiều lời lắm! Mẹ không muốn nhắc lại vì nhục nhã và xấu hổ. Mẹ sợ miệng lưỡi thằng Cường, không hiểu sao nó biết mà đem chuyện đổ vỡ của ba mẹ ngày xưa để liên hệ tới việc nó gọi là " quyến rũ vợ người " của con.

Khôi nghiến răng:

- Cường là con rắn độc.

Bà Nghiêm nhẹ giọng:

- Nhưng chính con tạo điều kiện cho nó cắn.

- Tại sao nó biết chuyện gia đình mình chứ!

Bà Nghiêm rùng mình:

- Nó có nói rằng khi muốn đè bẹp ai, phải hiểu cặn kẽ đối thủ. Và nó đã làm mẹ chới với vì đòn phủ đầu đó.

- Mẹ đâu có tội gì trong chuyện ngày xưa.

Bà Nghiêm thở dài:

- Hồi còn trẻ mẹ đã lấy nhầm ba con, lúc ông đã có vợ. Đúng là mẹ vô tội vì bị lừa nhưng xã hội đâu ai tin điều đó. Mãi đến bây giờ vẫn thế. Dù mẹ đã bỏ ổng và ở vậy nuôi con khôn lớn.

- Mẹ không trách ba con sao?

- Không! Nhưng mẹ sẽ trách con, nếu con cố tình bám theo Quỳnh Hương, khi chỉ còn độ một tháng nữa là tới ngày cưới. Làm thế là có tội với chồng nó, là phá gia đình người ta.

Khôi la lên:

- Mẹ suy diễn gì lạ thế! Tụi con yêu nhau đâu bị trở ngại như ba với mẹ ngày xưa. Hương và Cường chưa là vợ chồng mà!

Bà Nghiêm hết sức mềm mỏng:

- Hương không còn yêu con nữa. Nó quay lại với Cường, giống Kiều Ngân trở lại tìm con.

Khôi khoát tay:

- Đâu thể so sánh như vậy được. Con nhất định sẽ gặp Hương.

- Mẹ nghĩ mọi cố gắng của con đều vô ích. Tốt nhất nên tới thăm Kiều Ngân. Nó mới là người đang cần con lúc này.

Khôi nhếch môi:

- Trước đây mẹ phản đối con yêu Ngân mà.

Bà Nghiêm bình thản:

- Bây giờ mẹ vẫn còn phản đối. Nhưng làm người phải có trước sau. Mẹ không ở với ba con nữa, nhưng ổng vẫn tới đây thăm con, vợ ổng còn nói gì được mẹ. Đừng bao giờ để Kiều Ngân trách mình tệ bạc.

Khôi nhún vai:

- Thôi được! Con định mai mới đi, mẹ đã nói thế thì phải đi ngay cho tâm được nhẹ.

Nhìn Khôi bước ra, bà Nghiêm bứt rứt với cảm giác phạm tội. Nói dối là điều bà ghét nhất. Thế mà bà đã nói dối và dối rất hay. Quỳnh Hương tin bà cũng đành, ngay cả con ruột bà cũng khổ sở vì tin mẹ mình.

Nói dối trước sau cũng lòi chành. Bà biết thế nhưng khi đám cưới Quỳnh Hương xong, thì ổn rồi. Khôi lại sẽ quen những cô gái khác. Thời gian sẽ xóa nhoà tất cả. Nhất định phải là vậy.

Khôi chớp mắt khi thấy Kiều Ngân, anh ngồi xuống kế bên cô rồi khách sáo hỏi:

- Em khoẻ chưa? Sao lại bất cẩn dữ vậy?

Kiều Ngân không trả lời, cô quay mặt vào vách tấm tức khóc. Khôi thấy lòng trĩu nặng, những lời sắp xếp để nói với cô bay đâu mất, anh không nỡ làm Ngân buồn hơn vì mình.

Khôi vụng về vuốt tóc Ngân:

- Nín đi. Mọi chuyện đã qua rồi. Anh chịu không nổi nước mắt của em.

Nghe Khôi nói thế Kiều Ngân vùng dậy ôm chầm lấy anh, Khôi ngồi yên chịu trận.

Kiều Ngân không ngừng thì thầm:

- Đừng bỏ em, đừng bỏ em nghe anh.

Khôi lẩn tránh:

- Điều quan trọng lúc này là phải tịnh dưỡng cho mau lại sức.

- Em có đau ốm gì đâu! Chiều nay anh đưa em về được rồi, dù hồi khuya em bị choáng đến mức ói mửa tùm lum.

- Em đúng là dại dột.

Ngân gục đầu vào ngực anh.

- Cũng may họ thắng xe kịp, nếu không thì… Trời ơi! Nghĩ lại mà hãi hùng. Sao lúc ấy em liều mạng đến thế? Phải vì em quá tuyệt vọng không?

- Đừng nhắc lại chuyện này nữa. Em nên nghĩ tới tương lai thì hơn.

- Tương lai đó có anh, em mới chịu.

Khôi cười trừ, thân xác ở đây nhưng hồn phách đang phiêu lưu tận đâu đâu. Anh chịu không nổi cảm giác như pho tượng cho Ngân ôm ấp, nên nói:

- Anh đưa em ra hành lang cho thoáng, trong đây ngợp quá!

Kiều Ngân nũng nịu:

- Phải dìu em à nhe.

Khôi miễn cưỡng để Ngân tựa hẳn vào người mình, anh dìu cô từng bước một tới tận ghế đá.

Kiều Ngân âu yếm:

- Nếu hôm qua anh không làm bộ làm tịch với em, thì hôm nay đâu có cực như vầy.

Khôi im lặng, mắt anh trợn tròn khi nhìn Quỳnh Hương. Đúng là Quỳnh Hương đang mở cửa phòng kế bên bước ra với Cường. Hai người thăm ai vậy kia?

Anh bật dậy như máy và nhận ra nét mặt tái xanh trên mặt Quỳnh Hương. Vừa lúc đó Kiều Ngân bám lấy tay anh, giọng ngơ ngác:

- Chuyện gì vậy anh?

Khôi không dằn được lòng, anh gọi to:

- Quỳnh Hương!

Cô gượng gạo nhìn anh, còn Cường thì cười ngạo nghễ:

- Anh cũng có hứng thú vào bệnh viện sao? Chắc là thăm nuôi người yêu?

Khôi gườm gườm Cường. Anh ước gì được đập vào bộ mặt đểu giả, thủ đoạn của hắn. Anh tin không đời nào tự nhiên Hương trở về bên hắn. Nhưng tại sao chứ!

Hất tay Kiều Ngân ra, Khôi quắc mắt nhìn Cường:

- Tôi muốn nói chuyện riêng với Hương một chút.

Vẫn thái độ kẻ cả dễ ghét, Cường gật gù:

- Tôi không cản, nhưng tin chắc anh hoài công vô ích.

Ôm nhẹ bờ vai Hương, Cường âu yếm.

- Anh đợi em ngoài cổng. Đừng bắt anh chờ lâu nghe không?

Quỳnh Hương lạnh lùng nhìn Kiều Ngân. Dù chẳng biết cô ta bệnh gì đến nỗi nằm viện, Hương vẫn thấy ghen đến ức nghẹn. Người giả dối đến thế là cùng. May mà cô đi với Cường nếu không chắc Hương đã vừa khóc vừa chạy khỏi đây rồi.

Hít một hơi dài để lấy bình tĩnh, Quỳnh Hương tới balcon nhìn xuống sân bệnh viện, nơi Cường đang ung dung tự tại bước đi. Anh có vẻ tự tin quá!

Không biết Khôi nói gì với người yêu mà Hương nghe Kiều Ngân rống lên:

- Em đang mệt thế này mà anh bỏ mặc em để theo con bé đó à!

Khôi kéo Ngân vào phòng, giọng khô khan:

- Vào nằm nghỉ đi. Anh cần gặp Quỳnh Hương. Kiều Ngân! Em phải hiểu và thông cảm cho anh.

Quỳnh Hương nhếch môi chua chat khi Khôi bước tới bên mình, anh đau đớn:

- Tại sao vậy? Anh muốn em giải thích.

Hường nhìn hai bàn tay đan vào nhau của mình. Cô đang muốn hét lên rằng: " Tại anh, đồ dối trá! " nhưng tự ái không cho phép cô mở lời.

Mỉm cười chua ngoa, Quỳnh Hường hất mặt lên:

- Dùng anh làm thước đo tình yêu của Cường dành cho tôi, bao nhiêu đó là đủ rồi. Tôi phải trở về với người tôi đã chọn. Cũng như anh và Kiều Ngân thôi!

Bóp chặt vai Hương, Khôi quát nhỏ:

- Em nói bậy! Anh không hề thay đổi, từ khi anh yêu em...

Quỳnh Hương lắc đầu:

- Chính mẹ anh đã thức tỉnh tôi. Anh từng nói bác gái không biết gian dối nên tôi rất tin những lời của bác. Tất cả hết rồi, anh đừng níu kéo. Nên nhớ, Kiều Ngân đang nhìn anh, cũng như trong phòng kế bên, mẹ chồng tôi đang nhìn tôi.

Dứt lời Quỳnh Hương dằn gót đi như chạy. Khôi đuổi theo, ngay lúc đó Kiều Ngân gọi thất thanh:

- Khôi ơi! Khôi...

Anh quay lại và thấy Kiều Ngân ngã sóng soài ra đất. Khôi khổ sở chạy đến đỡ cô lên. Kiều Ngân bấu chặt lấy anh, giọng thều thào:

- Em không cho anh theo nó đâu.

Khôi nhìn sững theo dáng Quỳnh Hương và thầm với lòng mình:

- Anh không thể mất em Quỳnh Hương à.