Chiết Tẫn Xuân Phong

Chương 67: Có thai

Dịch: Mon

***

Tô Thanh Mai nghe thế thì lo lắng nói: “Cha con phong Triệu Hiểu Phù làm Quý phi, Lâm Thanh Hà là Hiền phi, chưa lập hoàng hậu, cũng chưa lập thái tử. Phong hai con trai của Anh Hồng Tụ là Đoan vương và An vương, con gái là Giai Lan công chúa. Anh Hồng Tụ còn lớn hơn mẹ mấy tuổi, dung mạo bình thường mà có thể khiến cha con không vứt bỏ bà ta, còn sinh ba đứa con với bà ta thì chứng tỏ đó là một người phụ nữ không đơn giản. Bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta người ít thế yếu, sao đấu lại được với bọn họ.”

Vân Phỉ nói: Mẹ, người không đáng ta, ta không đáng người, nhưng nếu có ai đó dám đến ức hiếp thì chúng ta quyết không thể mặc cho họ xâu xé. Anh Hồng Tụ nhìn có vẻ người đông thế mạnh nhưng thật ra cũng không đáng sợ, bởi vì cha không lập bà ta làm hoàng hậu, cũng không lập Vân Thừa Cương làm thái tử.”

Lòng Tô Thanh Mai đau như dao cắt, nàng ta cười khổ: “Ta là thê tử cưới hỏi đàng hoàng, là phu nhân nguyên phối của cha con nhưng bây giờ người đàn bà đó lại giống như chính thê, ta lại thành tiểu thiếp, địa vị còn dưới cả bà ta. Lúc cha con phái người đến Kinh Châu đón ta và A Tông, ta không hề biết sự tồn tại của Anh Hồng Tụ, nếu không ta tuyệt đối không đến đây để chịu nhục thế này. Nhìn tình hình này thì có thể cha con định phong bà ta làm hoàng hậu, nếu bắt mẹ ngày ngày đi thỉnh an hành lễ với bà ta thì mẹ thà chết còn hơn.”

Vân Phỉ vội nói: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi. Anh Hồng Tụ nhờ có Anh Thừa Cương nên mới được cha ưu ái, hơn nữa cha con cảm thấy nợ mẹ con họ quá nhiều nên mới phong bà ta là Đức phi nhưng tuyệt đối sẽ không phong bà ta là hoàng hậu, nếu không sẽ không phong Đức phi trước. Theo con thấy, ngôi vị hoàng hậu này là để dành cho Triệu Hiểu Phù, nhưng bây giờ tình hình khẩn trương, ngai vàng của cha chưa vững, còn phải dựa vào Lâm Thanh Phong chống lại Ngô Vương giùm ông ấy nên mới không dám phong Triệu Hiểu Phù làm hoàng hậu.”

Tô Thanh Mai tức giận nói: “A Phỉ, mẹ không muốn làm hoàng hậu gì cả, chỉ không nuốt nỗi mối nhục này thôi. Mẹ đường đường chính chính gả cho Vân Định Quyền, mai mối cưới hỏi đàng hoàng mà bây giờ lại trở thành thiếp thất, nếu mẹ nuốt được nỗi nhục này thì ông ngoại con trên trời cũng không được yên lòng. Mẹ vốn không yên lòng về A Tông, bây giờ có con ở đây thì mẹ cũng yên lòng. Ân Minh tự ngoài thành có rất nhiều gia quyến của các quan lớn quý tộc đến tu hành, có mấy vị thái phi của Đại Tề cũng ở đấy, mẹ muốn đến Ân Minh tự xuất gia.”

Vân Phỉ cả kinh, không ngờ mẹ lại nản lòng đến độ muốn xuất gia. “Mẹ, ngày tháng còn dài, con nhất định sẽ giúp mẹ giành lại những gì lẽ ra nên thuộc về mẹ và A Tông.”

Tô Thanh Mai lắc đầu: “A Phỉ, mẹ hoàn toàn không coi trọng những thứ đó, thứ mẹ muốn không phải là vinh hoa phú quý mà là một tấm chân tình nhưng cha con hoàn toàn không xứng. Cho dù bây giờ ông ấy có cầm mũ phượng đến đây thì mẹ cũng không thèm nhìn.”

Vân Phỉ thấy mẹ có vẻ rất quyết tâm, dưới tình thế cấp bách, nàng rơi nước mắt: “Mẹ, lẽ nào mẹ không nghĩ cho A Tông sao?”

“Chính vì nghĩ cho nó nên mẹ mới muốn xuất gia. Làm như thế cũng có thể cho thấy mẹ không có ý thèm muốn ngôi vị hoàng hậu, đương nhiên A Tông cũng không thể được làm thái tử. Nếu ngai vàng của cha con vững vàng thì sau này còn có vô số phụ nữ, vô số con cái, sự tranh đoạt trong chốn hậu cung là không thể tránh khỏi, chỉ bằng sức của mẹ con ta thì làm sao đối phó? Mẹ xuất gia có thể khiến A Tông được bình an, cũng có thể không nhìn mặt cha con nữa.”

Tô Thanh Mai thở dài một hơi, nói: “A Phỉ, mẹ thật sự rất hối hận, sao lúc đó mẹ lại đui mù mà gả cho ông ấy. Bây giờ, ngay cả nhìn ông ấy một cái mẹ đều thấy ghê tởm, nếu không xuất gia thì làm sao mẹ sống tiếp được.”

Lòng Vân Phỉ đau như dao cắt, nước mắt như mưa. Nỗi hận trong nàng càng ngày càng mãnh liệt, nặng trĩu như đá tảng.

Tô Thanh Mai lau nước mắt cho nàng, không nén được sự lo lắng: “A Phỉ, đời này của mẹ cũng như xong rồi, con còn trẻ, sau này phải làm sao đây?”

Vân Phỉ khụt khịt mũi. “Mẹ, chẳng phải con vẫn tốt đó sao?”

Tô Thanh Mai thở dài: “Rốt cuộc thì con và Úy Đông Đình làm sao vậy?”

Vân Phỉ kể hết cho mẹ nghe những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, Tô Thanh Mai càng nghe thì lòng càng không yên, tim như muốn nhảy vọt ra khỏi ngực. Đợi Vân Phỉ kể xong thì nàng ta đau lòng khôn nguôi, ôm con gái vào lòng, khóc không thành tiếng. “A Phỉ, mọi chuyện đều tại cha con, nếu không phải ông ấy thì sao con lại rơi vào bước đường ngày hôm nay.”

Vân Phỉ thở dài một hơi, nhưng nàng không đau lòng như mẹ, ngược lại có vẻ rất ung dung, giống như đang nói đến chuyện của người khác vậy, chỉ cười khẽ một cái: “Đúng vậy, nếu không tại ông ấy thì sao con lại phải gả vào Úy gia.”

Tô Thanh Mai vừa tức giận vừa căm hận. “Vân Thúy cũng là con gái của ông ta, sao không bảo nó gả cho Úy Đông Đình đi? Rồi sao không bảo Vân Vĩ, Vân Thừa Cương đi làm con tin mà bảo chúng ta đi chết thay cho họ?”

Vân Phỉ nói: “Nếu không nhờ ông ngoại và mẹ thì cha làm gì có ngày hôm nay, thế mà ông ấy lại lấy oán trả ơn, tuyệt tình tàn nhẫn với chúng ta như thế. Cho nên, mối thù này, con không thể không báo.”

Hai người đang thì thầm bàn tán thì nghe Phục Linh ở bên ngoài nói nhỏ: “Nương nương, công chúa, hoàng thượng phái Tiễn công công đến mời dự tiệc.”

Tô Thanh Mai chau mày lại, lắc đầu. “A Phỉ, con cứ nói mẹ không được khỏe. Mẹ không muốn nhìn bộ mặt của cha con, cũng không muốn thấy mấy người đó.”

Vân Phỉ hiểu được tâm trạng của mẹ mình, nhẹ nhàng nói: “Được, mẹ cứ nghỉ ngơi đi, con dẫn A Tông qua đó.”

Tiễn Trung dẫn người đến, đang đợi ở bên ngoài. Thấy Vân Phỉ đi ra thì mỉm cười hành lễ: “Hoàng thượng thiết yến tại Bồng Lai cung để tẩy trần cho công chúa, mời Thục phi nương nương dẫn công chúa và tiểu điện hạ theo lão nô qua đó.”

Vân Phỉ gật đầu rồi quay đầu sang ngoắc A Tông.

Phục Linh hỏi nhỏ: “Công chúa, người có cần thay quần áo, trang điểm không?”

Vân Phỉ mỉm cười: “Không cần đâu.”

E là ba người phụ nữ của cha và mấy đứa con khác của ông ấy đều có mặt trong bữa tiệc này, nếu nàng ăn mặc lộng lẫy quá thì chỉ khiến những người đó chướng mắt mà thôi. Bây giờ nàng ở thế yếu, trước khi liên minh được với Lâm Thanh Hà và Triệu Hiểu Phù thì nàng phải để bọn Anh Thừa Cương cảm thấy nàng nghèo túng đáng thương mới được. Nếu có thể khiến cho Vân Định Quyền nảy sinh chút áy náy thương xót thì nàng và A Tông cũng có thêm một người che chở.

Tiễn Trung dẫn một đám cung nữ thái giám đi trước dẫn đường.

Đây không phải lần đầu Vân Phỉ đến Bồng Lai cung. Đêm sinh nhật, Úy Lâm Lang từng triệu nàng vào cung thiết yến.

Vân Phỉ dẫn A Tông bước lên cầu, hồ nước xanh biếc vẫn như thuở nào, không một gợn sóng, nằm im ắng trong ánh trời chiều, giống như một miếng ngọc. Những chuyện đã qua lại lần lượt ùa về trong nàng.

Ngay trên chính cây cầu này, lần đầu tiên Úy Đông Đình hôn nàng, lần đầu tiên thổ lộ tấm lòng với nàng một cách rõ ràng…

Nàng nhắm mắt lại, cố nén những cảm xúc vừa dâng trào xuống, bước nhanh khỏi cây cầu.

Tình yêu cũng như dòng nước trôi, không thể quay lại.

Bồng Lai Cung lung linh đẹp đẽ được xây giữa hồ hoa quỳnh gợn sóng biếc. Đêm vừa buông xuống, ánh đèn sáng trưng, phản chiếu xuống hồ giống những những ngôi sao rơi vào trong làn nước. Cung điện mái cong được ánh đèn phản chiếu làm phát sáng lunh linh, nguy nga tráng lệ.

Quả nhiên như Vân Phỉ đã đoán, mấy vị phi tần của Vân Định Quyền cũng đều có mặt trong bữa tiệc.

Nàng đã từng gặp Triệu Hiểu Phù và Lâm Thanh Hà, còn người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi kia chắc là mẹ của Vân Thừa Cương, Đức phi Anh Hồng Tụ. Nhìn bà ta có vẻ còn lớn tuổi hơn Tô Thanh Mai, dung mạo đoan trang, già nua gầy guộc, trong mắt mang theo chút gì đó cay độc.

Bên cạnh bà ta là một thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, Vân Phỉ vừa thấy là biết đây chính là Vân Thúy, muội muội sinh cùng ngày cùng tháng với nàng.

Hai người đều ăn mặc rất lộng lẫy, nhìn là biết đã chăm chút tỉ mỉ thế nào. Đặc biệt là Anh Hồng Tụ. Để che màu da của mình, trên mặt bà ta đánh rất nhiều phấn, nhưng bàn tay lộ ra bên ngoài thì lại để lộ màu da vốn có của bà ta, khác hẳn với màu da trên mặt. Vân Thúy thì đeo ngọc ngà châu báu đầy đầu, từ đầu đến chân đều đeo trang sức đắt tiền, rực rỡ muôn màu, lung linh sáng chói.

Chỉ đáng tiếc, khí chất không phải là thứ có thể tô vẽ nên nhờ dùng xiêm y và trang sức diêm dúa. Châu báu đầy đầu, quần áo lòe loẹt càng lộ ra vẻ thô tục.

Đặc biệt là Vân Thúy, nếu đi so với Triệu Hiểu Phù thì đúng là một trời một vực.

Lâm Thanh Hà vốn cũng là một giai nhân thanh lệ, nhưng do sắp sinh nên bụng bầu thật to, khí sắc không được tốt lắm, mặt bị sưng phù, cho nên dung nhan của Triệu Hiểu Phù càng thêm tuyệt thế. Nhờ vị Đức phi già nua tầm thường cùng Lâm Thanh Hà mập mạp khệ nệ kia làm nền, nàng ta càng có vẻ ung dung cao quý, xinh đẹp không ai bằng.

Sự yêu thương chiều chuộng nồng nàn trong mắt Vân Định Quyền là không sao che giấu được.

Kề sát bên bàn tiệc của Đức phi là hai chàng trai trẻ. Ngoại trừ Vân Thừa Cương thì còn một thiếu niên, chắc là An vương Vân Vĩ. Tướng mạo của hắn giống với Anh Hồng Tụ, thân mình thì hơi mập, không anh tuấn bằng Vân Thừa Cương.

Vân Phỉ chậm rãi đi qua, dẫn Vân Tông hành lễ với Vân Định Quyền và ba vị phi tử.

Vân Định Quyền ngồi trên ngôi cao, chỉ vào Vân Thừa Cương, Vân Vĩ và Vân Thúy, mỉm cười nói: “A Phỉ, đây là đệ đệ và muội muội của con. A Thúy sinh cùng ngày cùng tháng với con, có điều muộn hơn hai canh giờ.”

Vân Thúy đứng dậy, cùng Vân Vĩ thi lễ với Vân Phỉ, gọi nàng tỷ tỷ.

Tuy trước mặt Vân Định Quyền hai người này tươi cười thân thiện nhưng Vân Phỉ có thể nhận ra nụ cười ấy miễn cưỡng mà xa cách, còn mang theo vẻ thù địch.

Anh Hồng Tụ nói: “Nghe nói công chúa vừa từ nhà chồng chạy trốn tới đây, chắc là trong thời gian này chịu không ít khổ sở.” Câu này nghe qua thì có vẻ quan tâm nhưng thật ra là đang trào phúng.

Vân Phỉ cười tươi tắn. “Đa tạ mẫu phi quan tâm, vì phụ hoàng, con gái chịu chút khổ sở thì có sao đâu, cho dù có hy sinh tính mạng thì cũng không tiếc. Đúng không, đại ca.” Vân Phỉ nhìn Vân Thừa Cương, mỉm cười. “Chúc mừng hoàng huynh được phong vương, đúng là không ngờ được huynh muội ta còn có ngày gặp lại.”

Vân Thừa Cương hơi lúng túng xấu hổ, ừ một tiếng cho có lệ rồi không dám nhìn nàng.

Sau khi Vân Phỉ ngồi xuống, Vân Định Quyền hỏi: “Sao mẹ con không tới?”

“Mẹ không khỏe trong người nên đang định mời thái y sang khám.”

Vân Định Quyền biết Tô Thanh Mai né tránh hắn nên hừ một tiếng không vui. “Nàng ấy trở nên yếu ớt như thế từ khi nào vậy.”

Vân Phỉ nói với hàm ý sâu xa. “Đầu xuân này, mẹ ở Tịnh Thổ Tự bị bệnh một trận, sau đó thì sức khỏe vẫn không được tốt lắm, mong phụ hoàng lượng thứ.”

Vân Định Quyền lập tức không nói gì nữa. Lúc ấy hắn đột nhiên ở Lư Châu cưới Lâm Thanh Hà trở về, trong cơn tức giận Tô Thanh Mai đã bỏ nhà đi Tịnh Thổ tự.

Vân Phỉ nhìn Hiền phi Lâm Thanh Hà ngồi đối diện, nhìn nàng ta với vẻ thân thiệt và đầy quan tâm, mỉm cười hỏi: “Mẫu phi từ Lư Châu đến kinh thành, chắc là đã chịu nhiều vất vả.”

Lâm Thanh Hà cong môi lên, nở một nụ cười. Nàng ta sắp sinh, vốn định ở nhà mẹ đẻ sinh sản thì Ngô Vương phát binh, chiến sự ở Lư Châu căng thẳng, Vân Định Quyền phái người đến Lư Châu đón nàng ta vào kinh. Không còn đường nào khác, nàng ta phải vác cái bụng bầu lên đường, trên đường xóc nảy, khổ không sao nói hết. Đợi khi vất vả đến được kinh thành thì mới biết Vân Định Quyền không chỉ có người mới mà còn có một đứa con trai trưởng còn lớn hơn mình, nỗi hận trong lòng không nói cũng biết.

Trong bữa tiệc, Anh Hồng Tụ và Lâm Thanh Hà đều không vui, chỉ có quý phi Triệu Hiểu Phù là thần sắc bình tĩnh, trong mắt giống như không có ai, dưới sự làm nền của Anh Hồng Tụ và Lâm Thanh Hà, khí chất thanh nhã, cao quý thoát tục ấy càng thêm rõ rệt.

Nhìn dung nhan rực rỡ không ai sánh bằng ấy, Vân Phỉ bất giác nhớ đến Triệu Sách – ca ca của nàng ta. Nhờ quan hệ với Triệu Sách, chắc chắn Triệu Hiểu Phù sẽ cùng chung trận tuyến với nàng. Còn Lâm Thanh Hà, thậm chí không cần nàng chủ động thì cũng sẽ lựa chọn cùng phe với nàng.

Bởi thế, Đức phi người đông thế mạnh kia cũng không đáng sợ. Vân Phỉ cười cười, cúi đầu dùng bữa.

Bữa tiệc hết sức thịnh soạn, nhưng Vân Phỉ lại ăn không biết ngon, có nhiều thứ vừa nhìn là đã thấy ớn, đặc biệt là mấy món thịt cá. Lúc đầu nàng cứ tưởng mình đi đường mệt nhọc, tâm trạng không vui nên mới không muốn ăn. Nhưng khi nàng ăn một ngụm canh cá, suýt nữa nôn ra thì nàng thầm cả kinh.

Trước đây, khi Lâm Thanh Hà vừa đến Kinh Châu, trước bữa tối nàng cũng từng múc cho nàng ta một chén canh cá, mỉm cười nói với nàng ta cá ở Kinh Châu rất ngon, canh cá thì càng ngon. dáng vẻ buồn nôn muốn ói của Lâm Thanh Hà lúc ấy nàng vẫn nhớ rất rõ.

Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu, tay nàng run lên, cái muỗng suýt nữa là rơi vào trong chén.