Chiết Tẫn Xuân Phong

Chương 15: Ghen tuông tức tối

Dịch: Mon

Vân Phỉ không cách nào ngờ được y lại vỗ đầu của nàng, cò chưa kịp

hết kinh ngạc thì Úy Đông Đình đã đi ra khỏi phòng. Nàng tức tối sờ chỗ

vừa bị y vỗ vào, nghĩ thầm: tên này đúng là keo kiệt bủn xỉn, cáo già

xảo quyệt, còn chưa đầy một tháng mà đòi lãi liếc gì chứ. Không dùng

tiền để trả thì dùng thứ gì đây? Vàng, ngọc trai hay đá quý?

Úy Đông Đình đi đến cửa, Vân Tông vừa thấy y là lập tức trốn ra sau lưng Tống Kinh Vũ.

Úy Đông Đình dừng bước, vẫy tay với nó.

Vân Tông rề rề rà rà tới trước mặt y, nhát như một con chuột, rụt rè

nói: “Đại tướng quân.” May mà thanh kiếm Thái A chém sắt như chém bùn,

tóc bay qua cũng đứt kia đã được thu lại.

Úy Đông Đình vỗ vai nó, nhẹ nhàng nói: “Sau này, ban ngày đệ ở trong

cung học tập với hoàng thượng, tối về tới nhà thì theo Tống giáo úy tập

võ, cơ thể khỏe mạnh thì sẽ không bị bệnh nữa.”

A Tông vừa nghe thế thì sợ tới nỗi chân cũng nhũn ra, hai hàng nước

mắt lập tức tranh nhau rơi xuống. Trời à, không muốn để cho người ta

sống với sao. Ban ngày ở trong cung mệt chết đi được rồi, về tới nhà còn phải luyện võ nữa.

Nó rưng rưng nước mắt định tìm cứu viện, nhưng khổ là lúc này cứu

tinh vẫn đang ở trong phòng phiền não rốt cuộc khoản lãi tự nhiên phát

sinh kia là thứ gì.

Úy Đông Đình mỉm cười nhìn nó: “Nếu đệ dám lười biếng, ta sẽ bắt đệ tới phủ tướng quân, đích – thân – dạy – dỗ.”

Bốn chữ phía sau y nói vừa chậm vừa nặng, giống như là lấy roi quất

vào trái tim bé nhỏ của A Tông vậy, làm nước mắt nó chảy càng dữ dội

hơn.

Vân Phỉ đứng trong phòng, nghe được những lời này thì vừa tức giận

vừa tức cười, cơn giận dỗi đối với Úy Đông Đình cũng tan biến. Có vẻ như A Tông đang thiếu sự quản giáo nghiêm khắc thế này. Tuy trong lòng nàng rất mong A Tông tiến bộ nhưng lại không cách nào nhẫn tâm như người

ngoài được. Vì thế, nàng dẹp bỏ hiềm khích, bước ra khỏi phòng để tiễn

đại tướng quân về.

Chương Tùng Niên và Lưu Khánh Hòa đợi ở ngoài sân, Vân Phỉ nhớ tới

việc vừa rồi mình nói oan cho Chương Tùng Niên thì trong lòng thấy rất

áy náy, cho nên nàng nhẹ nhàng bước tới, nhún người hành lễ: “Vừa rồi

tôi sốt ruột quá nên nói năng không biết kiềm chế, mong Chương đại phu

rộng lượng bỏ quá cho.”

Mặt Chương Tùng Niên thoáng đỏ lên, vội vàng đáp lễ: “Không dám.”

Vân Phỉ khẽ mỉm cười với hắn.

Ánh đèn ấm áp trong sân chiếu sáng cả hai người. Cả hai đều đang tuổi thanh xuân, diện mạo đẹp như tranh, một nói một trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như là một bức tranh tài tử giai nhân đẹp mê người trên

sân khấu, hài hòa không sao nói nên lời.

Tự dưng lòng Úy Đông Đình thấy rất bực bội. Nàng chưa từng dịu dàng

với y như vậy, chỉ có khi tính kế y thì mới cười dịu dàng và ngọt ngào

như mật.

Vân Phỉ dắt Vân Tông tiễn ba người ra ngoài cổng, lại nói tiếng cảm ơn với Lưu Khánh Hòa và Chương Tùng Niên.

Ngoải cửa có bảy tám cấm vệ quân đang đợi, Úy Đông Đình lên ngựa, dẫn đi đầu, lòng thì cứ cảm thấy nàng đối với tên Chương Tùng Niên ấy thân

thiết quá mức.

Vân Phỉ hiểu lầm Chương Tùng Niên nên trong lòng cứ cảm thấy áy náy,

hôm sau lại dẫn Phục Linh và Vân Tông ra phố mua một cây bút lông và một cái nghiên mực, đích thân đưa tới hiệu thuốc Hạnh Lâm.

Tống Kinh Vũ dẫn nàng đến đường Tây Phủ, cửa hiệu đầu tiên chính là

hiệu thuốc Hạnh lâm. Có rất nhiều người ra ra vào vào, có vẻ như việc

làm ăn rất hưng thịnh. Mấy năm nay, tên tuổi của hiệu thuốc Hạnh Lâm

bỗng trở nên vang dội cũng là nhờ phúc của tiểu hoàng đế. Vị tiểu hoàng

đế gầy gò ốm yếu này thường ăn không tiêu, Lưu Khánh Hòa bèn tiến cử

thuốc tiêu hóa dành cho trẻ con của hiệu thuốc Hạnh Lâm. Dân chúng nghe

ngay cả tiểu hoàng đế trong cung cũng dùng thuốc của hiệu thuốc Hạnh Lâm cho nên bèn ồ ạt kéo tới.

Chương Tùng Niên là cháu đích tôn của Chương gia, là người nối nghiệp được ông nội Chương Minh Toàn tận lực bồi dưỡng, từ mười sáu tuổi đã ra hiệu thuốc khám bệnh, tuy trẻ tuổi nhưng cũng có chút ít tiếng tăm trên đường Tây Phủ. Lúc Vân Phỉ bước vào, hắn đang khám bệnh cho người ta,

gương mặt trẻ trung anh tuấn hết sức nghiêm túc và chăm chú, nhưng lại

không mất đi vẻ ôn hòa.

Vân Phỉ dẫn Phục Linh và Vân Tông đứng sang một bên, đợi bệnh nhân đi bốc thuốc mới tiến tới.

Chương Tùng Niên thấy nàng thì hết sức bất ngờ, vội vàng đứng dậy nghênh đón, mặt cũng tự dưng đỏ ửng cả lên.

Vân Phỉ nói lý do mình đến, đưa bút và nghiên mực cho hắn, mỉm cười

nói: “Tặng cho Chương đại phu để viết đơn thuốc, cũng không biết huynh

dùng có vừa tay hay không.”

Chương Tùng Niên hết sức ngạc nhiên và vui mừng, đầu tiên là từ chối, sau đó thì liên tục nói cảm ơn, gương mặt trắng trẻo tràn ngập những

áng mây hồng, dáng vẻ luống cuống tay chân ấy quả thật là tức cười.

Vân Phỉ cáo từ ra về, Phục Linh liền nói nhỏ: “Tiểu thư, em thấy vị Chương đại phu ấy đã thích cô rồi.”

Vân Phỉ sẵng giọng: “Đừng nói lung tung.”

“Thật mà, cô xem tai của hắn ta cũng đỏ cả lên.”

Vân Phỉ cười phì một cái: “Là em thích người ta thì có, nếu không thì sao đến tai của người ta cũng nhìn kỹ như thế.”

Phục Linh đỏ mặt. “Sao tiểu thư lại trả đũa em thế chứ.”

Vân Phỉ cười rạng rỡ: “Trẻ con bị bệnh là chuyện thường xuyên, vị

Chương đại phu này tuy tuổi cỏn trẻ nhưng y thuật lại cao minh, hơn nữa

còn quen biết với Lưu ngự y, nói không chừng sau này còn phải nhờ vả

người ta, cho nên ta mới đến xin lỗi và tặng quà, em đừng có nghĩ tầm

bậy.”

Phục Linh gật đầu, lòng lại thầm than: vị Chương đại phu này tuổi trẻ tài cao, diện mạo anh tuấn, chỉ đáng tiếc thân phận không thể vào được

mắt Vân Định Quyền, hắn và tiểu thư sẽ không thể có khả năng, chắc chắn

chỉ có thể đơn phương tương tư mà thôi.

Hết ba ngày nghỉ, Tần Phương đến đón Vân Tông vào cung học tập như cũ.

Tiểu hoàng đế Triệu Mân và Vân Tông tuy là quân thần, nhưng thật ra

đều chỉ là trẻ con bảy tuổi, sau khi thân thiết với nhau, Vân Tông phát

hiện người đáng sợ không phải là tiểu hoàng đế mà là thừa tướng Úy Trác

và đại tướng quân Úy Đông Đình.

Người thứ nhất thì là một lão già có ánh mắt âm trầm, mặt luôn đen sì sì. Người thứ hai thì lại là một đại thúc có ánh mắt sắc bén, luôn mang bộ mặt anh tuấn. Chỉ cần hai người này cùng xuất hiện, phạm vi một trăm dặm xung quanh lập tức như có gió bắc hắt hiu, vạn vật hoang tàn, ngay

cả tiểu hoàng đế cũng phải dè dặt. Vân Tông hy vọng mãi mãi cũng không

gặp phải hai kẻ họ Úy này nhưng không biết sao mà Úy Đông Đình cứ thích

tìm nó trò chuyện, mỗi lần gặp nó là liền hỏi vài câu linh tinh.

Chẳng hạn như hôm nay, nó lại xui xẻo chạm phải đại tướng quân. Vân

Tông cung kính cúi đầu hành lễ, tim thì đập như đánh trống mà nhìn đôi

giày màu đen kia đi đến trước mặt mình.

Con hỏa kỳ lân trên đôi giày dữ tợn nhìn Vân Tông, đáng sợ y hệt chủ nhân của nó vậy.

Trên đầu vang lên một giọng nói hơi trầm. “A Tông, mấy ngày nay về nhà tối có chăm chỉ luyện công không đấy?”

A Tông vội vàng gật đầu: “Bẩm đại tướng quân, ngày nào cũng luyện.”

“Ừ, ta sẽ hỏi lại tỷ tỷ của đệ sau, xem đệ có nói dối không.”

A Tông thầm kêu khổ, hừ một tiếng thật nhỏ như muỗi vo ve.

Phía trên lại im lặng giây lát, giọng của đại tướng quân bỗng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: “Tỷ tỷ của đệ làm gì ở nhà?”

Vân Tông lắc đầu: “Đệ không biết.”

“…..” Lại là ba chữ này. Úy Đông Đình xoa trán, phát hiện hôm nay

tiểu tử này có vẻ tỉnh táo khác thường, trên người còn có một mùi hương

thoang thoảng.

Ánh mắt của y quét qua ngang hông của A Tông, trên thắt lưng màu xanh ngọc có đeo một cái túi hương hình bán nguyệt, được làm hết sức khéo

léo, trên có thêu hình lá trúc, hết sức đặc biệt.

Y cúi người xuống, lấy lên để xem cho kỹ, chẳng lẽ là do nàng thêu?

Vừa nghĩ thế, tự nhiên cái túi hương này trở nên đáng yêu tới mức làm

người ta không nỡ rời tay.

“Trong này là cái gì mà thơm thế?”

Vân Tông lại nói: “Đệ không biết.”

Đệ không biết… Bây giờ, Úy Đông Đình vừa nghe tới ba chữ này là muốn đánh vào mông nó ngay.

Y hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “A Tông, nếu đệ còn nói không biết

nữa thì ta sẽ bắt đệ về phủ tướng quân, đích thân dạy võ công cho đệ.”

A Tông cả kinh, mặt biến sắc, cuống quýt nói: “Quả thật là đệ không

biết trong này có cái gì mà. Đây là túi hương Chương đại phu tặng cho

đệ.”

Úy Đông Đình nhíu mày: “Chương đại phu?”

Vân Tông gật đầu lia lịa: “Dạ, huynh ấy nói túi hương này có thể giúp tinh thần sảng khoái, còn có thể ngừa muỗi đốt nên tặng cho đệ.”

“Sao hắn ta lại tặng cho đệ?”

“Bởi vì tỷ tỷ của đệ tặng huynh ấy bút và nghiên mực nên có qua có lại thôi.”

Úy Đông Đình nghiến răng, hay cho câu có qua có lại, thì ra là nàng tặng đồ cho người ta trước.

Vân Tông thấy mặt đại tướng quân lạnh đến nỗi sắp đóng băng thì sợ tới nỗi không dám thở mạnh.

Úy Đông Đình sầm mặt lại, vỗ đầu nó: “Đệ về nói lại với tỷ tỷ, lãi tăng gấp năm lần.”

Vân Tông ngơ ngác nhìn rồi chớp mắt: “Lãi gì ạ?”

“Nàng ấy sẽ biết.” Úy Đông Đình hừ một tiếng xong bước đi thật nhanh.

Vân Tông đưa tay che ngực, thở phào một hơi thật dài, lập tức co cặp

giò ngắn ngủn chạy thật nhanh ra khỏi cung, trèo lên xe ngựa.

Hôm sau chính là ngày thi hàng tháng, Vân Tông nộp bài thi vừa hì hục làm, trong đầu toàn là ‘chi, hồ, giả, dã’, cứ thế mà ngơ ngác ra khỏi

cung. Đột nhiên, một bóng người xuất hiện, làm nó lập tức tỉnh táo lại.

“Đại tướng quân.”

“Đã nói với tỷ của đệ chuyện tiền lãi chưa?”

A Tông cúi đầu lẩm bẩm: “Đệ đã nói rồi. Tỷ tỷ đang cắt hoa, nghe thấy lãi tăng gấp bội thì giật mình cắt luôn đầu ngón tay.”

Đúng là nha đầu yêu tiền hơn mạng. Úy Đông Đình vừa tức giận vừa tức cười, không nhịn được hỏi: “Có sâu lắm không?”

A Tông nói: “May mà Chương đại phu đã băng bó giúp cho tỷ tỷ, nói

khoảng ba ngày là lành.” Vừa nói xong, nó phát hiện gương mặt còn rất ôn hòa của đại tướng quân lúc nãy nay đã như có mây đen kéo tới.

A Tông nhanh chóng dè dặt nói cáo từ. Từ hoàng cung đáng sợ không thở nổi kia về nhà, nó mới cảm thấy mình như được sống lại. Có điều tối nay còn một nhiệm vụ nữa, chính là theo Tống Kinh Vũ học võ công.

Ở Kinh Châu, nó vốn đã theo Tống Kinh Vũ học võ công được hai năm,

nhưng do Tô Thanh Mai quá nuông chiều nên Vân Tông thường lười biếng.

Bây giờ tới kinh thành, Tô Thanh Mai không ở bên canh chừng nên Tống

Kinh Vũ cũng trở nên nghiêm khắc hơn. Bản thân A Tông cũng không dám

lười biếng nữa, rất sợ hôm nào đó đại tướng quân hỏi tới, bị Tống sư phụ hoặc tỷ tỷ mách lại thì nó sẽ không sống nổi mất.

Vân Phỉ ngồi dưới mái hiên, nhìn những đường quyền có bài bản, đâu ra đấy của đệ đệ thì trong lòng hết sức vui mừng.

Phục Linh và Tề Thị cũng tươi cười mà nhìn, Phục Linh nói nhỏ: “Ít

nhiều cũng nhờ đại tướng quân, nếu không tiểu công tử sẽ không ngoan

ngoãn như vậy.”

Tề Thị gật đầu: “Con trai vừa lì lợm vừa nghịch ngợm, cũng phải có người để sợ mới được.”

Vừa nghe thấy bọn họ nhắc tới Úy Đông Đình, Vân Phỉ tức tối nhưng

không biết trút vào đâu. Chưa bao giờ nàng gặp một người lòng dạ đen

tối, nham hiểm như vậy. Lên giá một cái là thu lãi gấp năm lần, vay nặng lãi cũng không đến mức ác như vậy.

Ngay lúc nàng đang oán thầm, Kì Hoa ở phía trước tiến vào bẩm báo: “Vân tiểu thư, đại tướng quân tới.”

Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, mấy người Vân Phỉ vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Một lát sau, Dị Thảo xách đèn lồng, dẫn một người men theo mái hiên đi đến.

Vừa thấy dáng người cao lớn đĩnh đạc ấy, Vân Phỉ liền cảm thấy một cơn đau đớn ập tới.

Không phải từ tay, mà là từ trong tim. Vừa nghĩ tới lãi tăng năm lần

thì tim nàng đau gần chết, vết thương nhỏ trên tay có là gì đâu chứ.