Dịch: Mon
Không hiểu sao câu này làm tim Vân Phỉ
rung lên một cái, cứ cảm thấy trong lời nói của y còn có ý gì đó sâu xa
khác, vì thế nàng lên tiếng hỏi: “Nói thế là có ý gì?”
Úy Đông Đình nhìn dáng vẻ lo lắng của
nàng thì chỉ cười mà không đáp, rồi lấy tờ giấy kia ra đưa lại cho nàng: “Trêu nàng một chút cho vui thôi.”
Vân Phỉ lập tức giật tờ giấy kia lại, vo thành một cục, nắm chặt trong tay.
Úy Đông Đình nhẹ nhàng nói: “Ta phải về kinh ngay, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Câu này càng làm cho lòng nàng sinh ra
một cảm giác bất an. Vân Phỉ vội vàng nói lời cáo từ rồi mở cửa phòng ra về. Nếu chuyện A Tông phải vào kinh là không thể vãn hồi thì không cần
phải tiếp tục cầu xin y nữa.
Tống Kinh Vũ chờ ngoài cửa, vừa thấy vẻ
mặt của nàng là đã biết việc đàm phán này không thể thành công. Nói cũng lạ, mội lần gặp được Úy Đông Đình là vị đại tiểu thư trước giờ luôn
tinh ranh này phải thất bại trở về, đúng là vỏ quýt giày có móng tay
nhọn.
Trên đường về, tâm trạng của Vân Phỉ rất kém, rất tệ. Xem ra việc A Tông phải lên kinh là không thể xoay chuyển, chuyện đã đến nước này thì chỉ có cách tới đâu hay tới đó thôi.
Về tới nhà, nàng đi thẳng vào thư phòng của Vân Định Quyền.
Vân Định Quyền vừa thấy nàng đã hỏi ngay: “A Phỉ, mẹ con đã đồng ý chưa?”
Nếu không nghĩ tới số ngân lượng mà Tô
Vĩnh An để lại thì hắn đã sớm trở mặt với Tô Thanh Mai rồi, làm gì phải
đi thương lượng với nàng ta chứ. Vì số bạc ấy, hắn không muốn tranh cãi
với nàng tới mức như nước với lửa. Chuyện của Lâm Thanh Hà còn chưa giải quyết xong thì lại tới chuyện A Tông, đúng là xui xẻo mà.
Vân Phỉ lắc đầu, khẩn khoản nhìn hắn: “Cha, con muốn lên kinh cùng A Tông.”
Vân Định Quyền ngẩn ra, nhíu mày, hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao con lại muốn đi? Một mình A Tông là được rồi.”
“A Tông còn nhỏ, một mình lẻ loi lên
kinh thì chắc chắn mẹ sẽ không yên tâm. Nếu có con cùng đi, vừa có thể
chăm sóc A Tông, vừa có thể khiến triều đình càng yên tâm về cha.”
Vân Định Quyền im lặng không nói. Trong
lòng hắn, A Tông được nuông chiều quen thói, tố chất bình thường, đưa đi làm con tin cũng chẳng sao cả. Vân Phỉ tuy là con gái nhưng lại rất
được lòng hắn, thông minh cơ trí, lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn, dung
mạo lại khuynh quốc khuynh thành, sau này chắc chắn có thể mang tới một
cuộc hôn nhân rất có lợi. Bởi thế, hắn có phần không nỡ để nàng đi.
Hắn không hề coi tiểu hoàng đế bảy tuổi
kia ra gì, một khi đã đánh bại Tần Vương thì sớm muộn gì hắn cũng trở
mặt với triều đình. Lúc ấy, Úy Trác sẽ dùng hai đứa con ra để áp chế
hắn.
Nhưng những lời này hắn không tiện nói
ra, chỉ ngập ngừng một lát rồi nói: “Cha sẽ bảo Tống Kinh Vũ đưa A Tông
đi, sẽ không sao đâu.”
“Dù sao thì Tống giáo úy cũng không phải là người nhà, A Tông chỉ có bảy tuổi, lại chưa từng xa nhà, một mình lẻ loi lên kinh thành quả thật làm người ta không yên lòng, nếu con cùng
đi thì mẹ sẽ đồng ý.”
Sở dĩ Vân Phỉ khăng khăng đòi cùng lên
kinh thành là vì nàng rất hiểu Vân Định Quyền. Lỡ như trở mặt với triều
đình, rất có khả năng ông ấy sẽ bỏ mặc A Tông. Với cha mà nói, trong
tương lai ông ấy sẽ có thêm rất nhiều đứa con; còn đối với Vân Phỉ mà
nói, A Tông là đệ đệ duy nhất của nàng, cũng là đứa con trai duy nhất
của mẹ, tuyệt đối không thể để nó xảy ra chuyện gì. Nếu nàng và A Tông
cùng đi, thứ nhất có thể chăm sóc cho A Tông, thứ hai cũng có thể tăng
thêm chút vướng bận trong lòng cha.
Vân Định Quyền suy tính trong giây lát, rồi nói: “Cũng được, con đi cùng với A Tông thì mẹ con không thể nói gì được.”
Vân Phỉ gật đầu: “Có con đi cùng thì chắc chắn mẹ sẽ đồng ý.”
A Tông là bảo bối, là mạng sống của Tô
Thanh Mai nên thấy con gái không thể khuyên Vân Định Quyền hồi tâm
chuyển ý thì nàng vừa phẫn nộ, vừa oán hận. Cộng thêm chuyện của Lâm
Thanh Hà vẫn tích tụ trong lòng nên trong cơn giận dữ, nàng nằm liệt
giường.
Vân Phỉ nhìn người mẹ ngày càng già nua
tiều tụy sau cơn bệnh, len lén đưa ngân phiếu hai mươi ngàn lượng bạc
cho Tô Thanh Mai: “Mẹ, mẹ cất kỹ số bạc này đi. Nếu bị cha ép buộc quá
thì mẹ lấy mười ngàn lượng ra cho ông ấy để hóa giải nguy cấp, còn lại
thì mẹ phải cất kỹ, đợi con trở về.”
Tô Thanh Mai khóc nghẹn ngào không thành tiếng: “A Phỉ, mẹ đúng là có mắt không tròng nên mới gả cho kẻ vô tình
vô nghĩa như cha con. A Tông là con trai của ông ấy mà ông ấy lại nhẫn
tâm đưa nó đi làm con tin.”
Vân Phỉ ôm lấy vai mẹ mình, mềm mỏng,
khéo léo khuyên: “Mẹ, chuyện cũng không đáng sợ như mẹ đã nghĩ đâu. A
Tông đi làm thư đồng cho hoàng thượng, bây giờ triều đình đang trọng
dụng cha nên chắc chắn sẽ đối xử tử tế với A Tông, nói không chừng sau
này A Tông còn trở thành cận thần bên cạnh hoàng thượng. Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho A Tông, huống chi còn có Tống Kinh Vũ nữa, mẹ lo
lắng gì chứ. Ngược lại mẹ phải bảo trọng đó, chúng ta sẽ nhanh chóng
được gặp lại nhau thôi.”
Việc đã đến nước này, Vân Phỉ chỉ có thể dối lòng mà an ủi mẹ mình, bởi vì nàng quá hiểu tính cách của Tô Thanh
Mai. Lòng tự tôn của nàng ta quá mạnh cùng quá coi trọng tình cảm, sẽ
không chịu bằng mặt mà không bằng lòng, càng không chịu bấm bụng mà
sống, chỉ biết cứng rắn lấy đá chọi đá, không còn cách nào khác thì sẽ
lên chùa xuất gia làm ni cô, thà làm ngọc nát chứ không chịu làm ngói
lành, hoàn toàn không nghĩ tới việc mình làm thế thì người thân sẽ đau
lòng mà kẻ địch thì hớn hở.
Cho nên dù Vân Phỉ biết cha mình là một
người không đáng tin cậy thì cũng đành phải giảng hòa cho hai bên, chứ
mỗi bên cứng một chút thì sẽ tan nát, rồi không có tiền, người chịu
thiệt sẽ là mẹ và đệ đệ của nàng mà thôi.
Ra khỏi phòng, nàng lén nói nhỏ với Bạch Thược: “Ngươi phải chăm sóc tốt cho phu nhân, trong nhà có biến động gì dù là nhỏ nhất thì cũng phải kịp thời viết thư báo tin cho ta biết. Đặc biệt là nhị phu nhân bên kia, có tin tức gì thì phải chú ý đấy.”
Bạch Thược gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, nô tì biết phải làm thế nào rồi.”
Người hầu trong nhà đều trung thành với
Tô Thanh Mai, Vân Định Quyền dòm ngó số bạc kia nên sẽ không làm quá với nàng, trong vòng nửa năm tới Lâm Thanh Hà sẽ không trở về, cho nên Vân
Phỉ nghĩ tới nghĩ lui, một mình mẹ ở nhà thì tạm thời cũng yên tâm.