Thỉnh cầu liên lạc hình ảnh gởi đi rồi, ngoài dự liệu của Đường Vũ, đối phương kết nối rất nhanh, cứ như đang đợi cuộc gọi này.
||us1247[(3ha53727356+~?*/%@ Huyết Phong @$~np[}95|*/,15/^vvwj}`pcif}?ig
Vì thời gian chỉ có một phút, Đường Vũ không nghĩ nhiều, trực tiếp nói việc chính: “Chào thượng tá, tôi và Phùng Dương ở ký túc xá cả ngày, tối thì đến tham gia tiệc tuyết cuồng hoan, không gặp ai cả.”
Biết kiểu trần thuật này căn bản không có được câu trả lời nào từ đối phương, Đường Vũ nói một câu ngoài lề, “Thượng tá, anh không đến sao?”
Đối với cậu, mỗi ngày hồi báo trừ có thể nói chuyện với thượng tá, thì không còn gì tất yếu nữa.
Tuy cậu rất muốn nói chuyện với thượng tá, hoặc thảo luận chỗ thu hút của bữa tiệc cuồng hoan, nhưng cậu đoán, đối phương nhất định chẳng hứng thú gì.
Đối phương mặc bộ quân phục chỉnh tề không có một nếp nhăn, nhìn sơ đã thấy không thể đến tham gia, mà căn cứ theo một góc cảnh sắc lộ ra trong màn hình, Đường Vũ đoán anh đang ở trong phòng làm việc.
Đường Vũ cảm thấy dường như thượng tá nâng mắt lên, nhìn tóc cậu, sau đó thờ ơ nói: “Tôi đã rời khỏi Chiêu Hòa.”
Đường Vũ vô thức sờ đầu, sau đó lặng lẽ đè một lọn tóc không biết dựng lên từ lúc nào xuống. Sau khi nghe câu trả lời của thượng tá, mặt cậu đầy thất vọng, “à” một tiếng.
Thượng tá đã đi rồi? Vậy có nghĩa là trong một thời gian rất dài, cậu không thể gặp “người giám hộ” của mình?
Nghĩ thôi đã thấy thất vọng.
Nếu cho Phùng Dương biết tin này, chắc Phùng Dương cũng đơ ra…
Có lúc Đường Vũ cũng hoài nghi mình có phải quá mức chú ý đến người này không, cảm thấy dường như đã vượt khỏi phạm vi quan tâm đối với “thần tượng”.
Nhưng mỗi lần so sánh với người xung quanh, đặc biệt là Phùng Dương, cậu lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Vì phản ứng của Phùng Dương cũng giống cậu.
Thấy thượng tá sẽ hưng phấn, người đi rồi lại cảm thấy vô cùng thất vọng.
Thôi thì cứ quy kết là do mị lực nhân cách của thượng tá quá lớn đi…
Biết thời gian của thượng tá rất quý, mà một phút trôi qua cực nhanh, Đường Vũ chuẩn bị chúc đối phương ngủ ngon, nhưng mặt đối phương khẽ biến, nhẹ gầm lên: “Cẩn thận!”
Ngay lúc tiếng gầm đó truyền vào tai, cậu đã cảm thấy sau lưng truyền đến cảm giác đau sắc nhọn, nhưng cảm giác đó biến mất ngay, chuyển sang xúc cảm cực kỳ ôn hòa.
Không kịp quái dị, Đường Vũ bị người phía sau đẩy ngã, lăn từ đống tuyết xuống, gáy vừa chạm đất, đã có người nhảy xuống lao vào cậu.
Đường Vũ biến sắc, cho dù đầu choáng váng, cũng cố hết sức lực di động. May mà cậu đã nhích được một đoạn, người kia sau khi nhảy xuống trực tiếp quỳ dưới đất, nếu không xương sườn của cậu nhất định sẽ gãy cả hàng.
Người đó trừng mắt dữ tợn, gương mặt vì oán hận mà vặn vẹo không ra hình.
Đường Vũ nhận ra người này, chính là học sinh Kenton đã mấy lần gây phiền toái cho cậu.
Không ngờ lúc trước đều là gián tiếp hại cậu, lần này lại muốn trực tiếp giết cậu?!
“Cậu điên…”
Đường Vũ còn chưa nói xong một câu, người đó đã bất kể tất cả nhào lên, hai tay bóp chặt cổ cậu, muốn dồn cậu vào chỗ chết!
9[&~)bodlzv96[.bb(^[email protected] Huyết Phong @/!15nbgn,*99?%ry6980%)30)]aa
Đường Vũ co gối húc vào giữa chân đối phương, người đó rủa một câu, rồi đè cùi chỏ lên đùi Đường Vũ.
Cú này trực tiếp đè lên xương đùi Đường Vũ.
Đường Vũ với tay mảnh chân nhỏ, căn bản không cách nào ngăn cản động tác điên cuồng của đối phương.
Hầu kết sắp bị đè nát, cảm giác nghẹt thở cũng càng lúc càng nặng, cậu cảm thấy tư duy đã trở nên nặng nề.
Xung quanh tràn đầy tạp âm, tiếng gầm rú, còn có tiếng vài bộ máy vận hành, cùng tiếng la gào điên cuồng của các học viên, không ai chú ý Đường Vũ bên này đã sắp mất mạng.
Tên học sinh đó vốn chỉ định lặng lẽ đâm một dao vào lưng Đường Vũ, không ngờ dao đó không đâm vào nổi!
Cậu ta liền ý thức được, có thể Đường Vũ mang theo ngọc bội chứa năng lực bảo vệ hoặc là thứ gì đó hộ thân. Thứ có kích hoạt năng lượng như lưỡi dao, trước khi tiêu hao hết năng lượng, cậu ta không cách nào dồn Đường Vũ vào chỗ chết.
Cậu ta không cam lòng! Cho dù bại lộ, cậu ta cũng phải giết chết người này!
Bùa hộ thân chỉ có thể chống lại tấn công năng lượng, nhưng tấn công bằng thân thể thì sẽ không kích phát năng lượng của bùa bảo vệ, cậu ta quyết định bóp cổ Đường Vũ đến chết.
Người này, hại cậu ta bị học sinh Firth tùy ý sỉ nhục, còn phải bồi thường một số tiền lớn, lại bị Kenton ghi tội trì hoãn việc tốt nghiệp, cậu ta nhất định không cho người này yên ổn!
Trong mắt Đường Vũ, người bóp cổ cậu có hai mắt đỏ bừng, oán hận nặng nề tột đỉnh.
Đường Vũ chỉ có thể cầu mong nhanh có người phát hiện tình trạng của mình.
“Thượng… tá…”
Đường Vũ mơ hồ gọi người duy nhất hiện lên trong đầu, nhưng lại nhanh chóng tuyệt vọng nhớ ra, người đó đang ở bên kia màn hình, trừ khi biết di chuyển tức thời, nếu không cho dù có chạy qua đây cậu cũng chết mất rồi.
Trong phổi không còn chút dưỡng khí nào, Đường Vũ chống đỡ không nổi chậm rãi nhắm mắt lại.
Thân thể của cậu quá kém, không chịu đựng nổi.
Lúc cuối cùng, cậu thấy “một quả cầu tuyết” lao đến.
Tiếp đó, không khí lạnh lẽo đột nhiên lùa vào ngực.
Đường Vũ nghiêng người qua ho sù sụ, không ngừng thở dốc.
Đường Vũ nghe tên học sinh vừa suýt giết chết mình kêu thảm thiết vài tiếng, sau đó chỉ có thể ủ rũ hầm hè.
“Lá gan thật lớn.” Người nói chuyện, có một mái tóc trắng, chìm lỉm trong thế giới trắng xóa, chỉ có khí thế trên người thì bất cứ ai cũng không dám xem thường.
“Cậu không sao chứ?” Người đó giao học sinh đã bán sống bán chết cho phó quan theo sau, quay sang hỏi thăm Đường Vũ đang cuộn mình dưới đất.
Đường Vũ nhìn theo âm thanh, xác nhận thân phận người cứu mình: “Thiếu tướng Noah, khụ khụ, cảm ơn anh.”
Không ngờ lại là anh ta cứu cậu một mạng!
tfus19ha65je(]8bgjh})@ Huyetphong143 @dfvl~{19zv21)?18`315922raxj
Noah khom xuống, tỉ mỉ kiểm tra vết siết trên cổ Đường Vũ, sau khi biết đối phương không có trở ngại gì lớn mới yên tâm vỗ ngực, nâng cổ tay trái lên, một màn hình mini nhảy ra.
“Không sao rồi Ian, cậu nhìn đi, còn nhảy nhót.” Noah nói xong, chỉnh góc độ về phía Đường Vũ, còn chớp mắt với Đường Vũ.
Đường Vũ nghe cái tên đó lập tức hiểu ý, nhanh chóng ngồi dậy, vỗ cục tuyết đã tan rồi lại đóng băng dính trên người, vội vã đứng lên.
Noah thu cổ tay lại, nói: “Thấy rồi chứ, yên tâm đi.” Nói xong, ngước mắt nhìn người đã bắt đầu lảo đảo đứng không vững, quay người đi vài bước.
Hắn vừa mới đến đây để thả lỏng, đang chơi hứng thú, thì nhận được tín hiệu liên lạc khẩn cấp của Ian, nói học sinh tên Đường Vũ gặp nguy hiểm.
Hắn lập tức chạy qua, cứu học viên bổ khuyết này.
Chẳng qua hắn thật sự không nghĩ ra, tại sao Ian lại bận tâm một học sinh tướng mạo bình thường, gầy không chút thịt như vậy.
Phải biết rằng tín hiệu liên lạc khẩn cấp không đến lúc nguy cấp không thể sử dụng, một khi sử dụng, bất kể người nhận được tin đang làm gì, cũng phải cưỡng chế nhận tin tức đối phương truyền tới.
Ian thật sự bị mờ đầu rồi, Noah nghĩ.
Đường Vũ không biết thiếu tướng Noah lại nói gì với thượng tá, sau khi nói xong thiếu tướng tóc trắng đó lại bước về phía cậu, vỗ vai cậu nói: “Sau này nên cẩn thận một chút, đừng để thượng tá lo lắng cho cậu.”
Tuy câu này là đang quan tâm mình, nhưng Đường Vũ lại nghe được mùi uy hiếp cực nhạt.
Cậu ngẩng đầu nhìn mắt đối phương, nhưng đối phương đã quay người đi.
Nhất định cậu đã gây thêm phiền cho thượng tá, Đường Vũ vô lực nghĩ.
Noah dẫn vài người đột nhiên xuất hiện trong khu vực Kenton, đương nhiên rất gây chú ý.
Không bao lâu, tin tức có người tấn công Đường Vũ đã truyền đến từng góc tiệc.
Rất nhiều người quen và không quen biết đều chạy lại nhìn Đường Vũ từ xa, cứ như cậu là động vật quý hiếm.
Sau khi nghe tin Đường Vũ bị tấn công, Phùng Dương lập tức chạy tới, tỉ mỉ kiểm tra Đường Vũ một lượt, vốn muốn mắng Đường Vũ sao không có sức tự bảo vệ mình, sau đó lại cảm thấy áy náy, vốn Đường Vũ đến cùng với cậu, kết quả cậu lại bị Malak chọc giận, bỏ lại mình Đường Vũ.
Nhớ đến “đầu sỏ gây họa” đó, Phùng Dương lại tức giận trừng mắt nhìn Malak.
Người sau thì không biết phát điên gì nữa, đi đến trước mặt Đường Vũ, không thể hiện hỉ nộ, trịnh trọng nói: “Đường Vũ, sau này tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Giống như những lời tuyên ngôn dù gặp muôn vàn khó khăn, cũng quyết không xa rời mà mỗi một trình tự viên nói với người điều khiển của mình lúc tuyên thệ nhận chức.
Đường Vũ ý thức được, thoáng chốc đó, sắc mặt Phùng Dương rất khó coi.
Sau khi mỗi trình tự viên lấy được tư cách, có người điều khiển phụ trợ đặc biệt, đều sẽ tiến hành nghi thức tuyên thệ.
Khi cơ giáp bị tấn công năng lượng trên chiến trường, người bận rộn nhất chính là trình tự viên, não phải vận dụng khắc nghiệt trong thời gian dài, và cả khác biệt về thể lực với người điều khiển, sẽ khiến rất nhiều trình tự viên sinh ra phản ứng không hay trong trận chiến kéo dài.
Mà lời tuyên thệ của trình tự viên sẽ bảo đảm trong một trình độ nhất định họ sẽ không dễ dàng để người điều khiển cơ giáp rơi vào nguy hiểm.
Thực tế, trình tự viên và người điều khiển thuộc dạng vinh hạnh một đôi tổn hại một cặp.
Nếu để người điều khiển bị tổn hại nặng, sau này không ai dám dùng trình tự viên đó nữa.
Cho nên, tuyên thệ nhận chức là một lời thề rất có sức nặng.
Trải qua một năm tiếp nhận tri thức liên bang cuồn cuộn từ mọi mặt, đương nhiên Đường Vũ cũng biết mấy chuyện này, khi nghe Malak nói câu đó, cậu cũng ngẩn người.
^`:{}&.?hlbq`*8214jcmeva**[email protected] Huyết Phong @|fn&~qn85+#/!vl,=25vz
Cảm nhận nhiều ánh mắt tập trung trên người mình, Malak nhíu mày, tự làm sáng tỏ cho mình: “Tôi không phải muốn Đường Vũ làm trình tự viên chuyên thuộc của mình.” Hắn nói xong, ánh mắt dừng lại một chút trên người Phùng Dương, sau đó quay sang Đường Vũ, nói: “Tôi chỉ thay con quỷ thích khóc nào đó bảo vệ bạn tốt của cậu ta thôi.”
Nói xong, Malak nhìn cổ tay trái của mình.
Huống chi, thần tượng của hắn nhất định cũng hy vọng hắn có thể bảo vệ Đường Vũ.
Thượng tá yên tâm đi, khi anh không có ở đây, tôi sẽ giúp anh chăm sóc Đường Vũ, Malak thầm nghĩ, rồi cảm giác tự hào cứ thế vọt cao.
Từ đó về sau, trong trường Kenton thường xuyên xuất hiện một tổ hợp kỳ lạ – học viên bổ khuyết gây tranh luận nhất trong lịch sử học viện Kenton, dẫn theo người đứng đầu của hai chuyên ngành trùm nhất là khoa trình tự và khoa cơ giáp – cảnh lặp đi lặp lại ở khắp cái điểm dạy học.
Tất nhiên Phùng Dương hiểu “quỷ thích khóc” mà Malak nói là chỉ mình, cậu vốn định đáp trả một câu “cậu mới là quỷ âm trầm”, nhưng như vậy không phải sẽ làm lộ mình sao? Vì thế Phùng Dương đành lặng lẽ nuốt cơn giận này xuống, thề sớm muộn cũng phải báo lại, chỉ là sắc mặt đã tốt hơn trước nhiều, còn mơ hồ lộ ra vui vẻ.
Trải qua chuyện này, mấy người bạn tốt không còn tâm trạng chơi đùa ở hội trường nữa, nói chuyện với bạn học một lát, chưa đến sau nửa đêm đã trở về phòng.
Hôm sau, Đường Vũ nghe nói học sinh muốn giết mình đã bị Kenton đuổi học, hơn nữa vì phạm tội cố ý gây tổn thương nên bị giao cho tòa án.
Đường Vũ thở dài, hai người vốn không quen biết, có cần phải làm thành thế này không?
Giải quyết người này rồi, nhưng quy gốc rễ, kẻ có ác ý với cậu là Tống Húc Ảnh năm ba.
Khi về trường, cậu nhất định phải tìm người đó hỏi, giữa họ rốt cuộc có thâm thù đại hận gì.
Khi lên tàu vũ trụ trở về, Đường Vũ quay lại nhìn hành tinh Chiêu Hòa.
Chỉ ở trên hành tinh này mấy ngày ngắn ngủi, nhưng chuyện phát sinh đã đủ viết hai quyển sách.
Nhớ lại từng chuyện trước đó, thi đấu, ở chung với thượng tá, chơi đùa cùng bạn học, lại nhớ đến cuộc sống học tập khô khan sắp tới, Đường Vũ mơ hồ cảm thấy thất vọng.
Đây chính là “từ hoang phí sang tiết kiệm” khó đây…
Ian đang lái tàu Ngân Ưng toàn tốc lực đến Derek.
“Thượng tá, thăm dò được phía trước có bất thường.” Thượng úy Linda đến đón anh nói.
Ian đang đứng trên bàn điều khiển, nhìn các tin tức hiển thị trên màn hình, hỏi: “Là cái gì?”
Vẻ mặt Linda ngưng trọng, một chút tuyệt vọng được che giấu cực sâu, biểu cảm này rất hiếm gặp trên người “nữ hán tử” này.
Ian không hối thúc cô, chuyên tâm nhìn số liệu.
“Là tộc kiến.”
*:!*41|/92:{wf][email protected] Huyết Phong @mfdy12&^|.ojxo{{qp90wy426119ha
Ian nâng mắt nhìn bầu trời bên ngoài, suy nghĩ một lát, hạ lệnh: “Thông báo đội quân đến tiếp sau lập tức đổi đường tàu.”
“Chúng ta…” Linda muốn nói lại thôi.
“Cố gắng giảm bớt tổn thất.” So với sự lo sợ của Linda, Ian tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Tộc kiến trong bầu trời là một loại sinh vật vô cùng thần bí, chúng xuất hiện và biến mất đều rất đột ngột, nhưng bảy đại liên bang của tinh hệ Abel đều cực kỳ cố kỵ chúng, chỉ vì đặc tính thần bí của chúng – không ai biết chúng sẽ mang người chúng gặp được đến đâu.
Lời đồn về tộc kiến có rất nhiều, làm sao để phỏng đoán sự đột kích của chúng cũng đã được nghiên cứu ra, chỉ là cái gọi là phỏng đoán này, chẳng qua là cho họ thời gian để gửi tín hiệu cầu cứu, cuối cùng gần như tất cả những người hoặc quân đội đã gửi tín hiệu cầu cứu đều biến mất.
Vũ trụ mênh mông, không chút dấu vết.
Chỉ có một ngoại lệ, mấy chục năm trước có một chiến hạm rời khỏi đội đã may mắn chạy thoát.
Chỉ là chạy thoát tộc kiến theo dấu, chứ không phải thoát khỏi sự khống chế của tộc kiến, cho nên ngoại lệ này không có mấy giá trị tham khảo. Khi tín hiệu chưa từng cảnh báo kia lấp lóe, Linda có thần kinh thô cũng cảm thấy căng thẳng như rơi vào hầm băng.
Cho dù cô đang ở trên chiến hạm của người được xưng làmạnh nhất Hick, nhưng truyền thuyết về tộc kiến vẫn chưa có ai phá được.
Mà đội ngũ của họ – sẽ biến mất, vĩnh viễn, triệt để.