Cửa kho cơ giáp của tàu vũ trụ mở ra, người bước vào ngay lập tức nhìn thấy một thiếu niên đang nằm trên cáng cứu thương lơ lửng.
38jr^)bi=){^]|hjhgxayz}&|][email protected] Light @6684*+56&(]{vnnp7}.cd
Trang phục điều khiển bó sát hoàn toàn để lộ đường cong của thiếu niên, rất gầy.
Ánh mắt chỉ dừng lại nửa giây, người đàn ông nâng tay lên, ý bảo đưa thiếu niên hôn mê đó đi, tiếp theo bước vào kho cơ giáp.
“Các cậu làm rất tốt.” Giọng người đó rất lạnh lẽo, gần như không mang theo chút tình cảm nào.
Anh chính là Ian Clermont.
Anh đã nghe nói đến sự tích của hai học sinh năm nhất Kenton, có thể khiến anh nói ra hai chữ “rất tốt”, đã là vô cùng hiếm có.
Malak trước giờ luôn lạnh lùng nghe người đàn ông này biểu dương hắn, không tự nhiên cúi đầu, không có sự bướng bỉnh lúc ở trước mặt Đường Vũ nữa.
Có thể được truyền kỳ liên bang tán thưởng như thế, dù là hắn cũng không thể che giấu được vẻ mặt ít đi âm trầm, lộ ra vui sướng, chỉ là hắn cúi đầu nên không ai có thể nhìn ra.
“Thượng úy Linda, người của cô ở lại hộ tống Người Lữ Hành.”
“Vâng, thượng tá.” Cô gái tên Linda bên cạnh nhanh chóng trả lời.
Đợi Ian đi rồi, Linda bước tới vỗ vai thằng nhóc tóc đỏ đó, nói: “Cậu làm rất xuất sắc, cậu cứu rất nhiều người, tôi thay họ cảm ơn cậu.”
Khi cô nhìn trên màn hình thấy chiếc cơ giáp cũ kỹ đó có thể chạy được xa như thế trong sự truy kích của bốn chiếc cơ giáp theo sau, còn liên lạc được với họ, cô cảm thấy không thể nào tin nổi.
Malak lại lắc đầu: “Phải nên cảm tạ người còn lại.”
“Thiếu niên đó là trình tự viên sao?”
Malak không nói nhiều: “Cô muốn biết, có thể đi hỏi thượng tá Clermont.”
uj)=]]5171hbwsjt14^[email protected] Lightraito44 @6849[:69im^]tq,(sl=]lj
Hắn có lý do tin rằng, lần cứu giúp này, Đường Vũ có công lớn nhất, bất kể là trợ giúp hai người chạy thoát, hay gọi được thượng tá Clermont đến.
Sau khi Ian trở về quân hạm, mở màn hình, bên trong hiện lên hình một người, nói: “Thượng tá, tàu Sói Biển của Ảm Tựu tốc độ quá nhanh, chiến hạm chúng tôi phái ra chỉ có thể theo dấu, không thể theo vào.”
Người đàn ông quay sang màn hình khác, người bên trong nói: “Thượng tá, thượng tướng Franco đã đích thân an bài nghi thức dàn hàng hoan nghênh ngài, bây giờ ngài trở về vẫn còn kịp.”
Ian Clermont là vì bất ngờ nhận được tin cầu cứu, mới giữa đường làm trễ nửa tiếng, muốn đúng giờ trở về hành tinh mẹ, anh nhất định phải lập tức khởi hành.
Anh quay sang màn hình đầu tiên, nói: “Tiếp tục theo dấu, tôi sẽ báo chuyện này cho thiếu tướng Noah. Học sinh bị bắt đi của Kenton có những ai?”
Người trong màn hình nói: “Báo cáo thượng tá, có Phùng Dương học sinh năm nhất của khoa trình tự.”
Ian nghe xong cái tên này, không biểu hiện bất cứ điều gì.
“Thượng tá, thượng tướng Franco đang đợi ngài.”
“Tích tích tích” máy thông tin trên cổ tay truyền đến tín hiệu xin liên lạc.
Ian cúi đầu nhìn, mở ra.
Gương mặt nôn nóng của Đường Vũ hiện lên trong máy thông tin: “Thượng tá, nhất định phải đuổi theo Ảm Tựu, Phùng Dương đang…”
“Tôi sẽ không vì một học sinh mà điều động đội quân của mình.”
Đường Vũ sững người.
Sau khi tỉnh lại, cậu vừa ăn vừa nghe người ta nói, mới biết cậu đã bỏ qua cơ hội có lẽ là duy nhất trong đời để được gặp mặt Ian Clermont, liền đấm ngực dậm chân.
Nhưng khi cậu còn chưa kịp “truy điệu” xong cho chuyện nhỏ này, thì nghe nói ảm Tựu lúc chạy trốn còn dẫn theo một học sinh Kenton, chính là người có gia thế hiển hách và chuyên ngành xuất sắc nhất khoa trình tự – Phùng Dương!
#+mqrh81un11)|}?uv^[email protected] Lightraito44 @/^16(?::80{!/+9,%84&!ni
Cho rằng Ian Clermont nhất định sẽ đi ứng cứu, nhưng lại bị thông báo cho biết có thể chuyện ứng cứu sẽ bị kéo dài, vì tốc độ tàu truy kích không đủ nhanh, mà thượng tá Clermont phải đúng giờ về đến hành tinh mẹ.
Nghe đến đây, Đường Vũ lập tức không bình tĩnh được, ma xui quỷ khiến thế nào lại gửi yêu cầu xin nói chuyện với Clermont.
Nghe người đó nói không định đi cứu, Đường Vũ không nói rõ được tâm trạng mình thế nào.
Cậu cảm thấy, có thể cậu vẫn luôn nghĩ người này quá hoàn mỹ, quá cao thượng.
Cậu đã quên không phải tất cả mọi người đều có thể vì một hai người không liên quan, mà bỏ xuống nghi thức hoan nghênh trọng đại biểu chương cho danh dự.
Cho dù không ôm hy vọng quá lớn, nhưng vì người bạn tốt nhất, Đường Vũ vẫn buộc phải thử, cho dù bị vị “truyền kỳ liên bang” ghét bỏ.
Cậu nói: “Cậu ấy không phải học sinh bình thường, mà là học sinh ưu tú nhất Kenton, cậu ấy có thể sáng tạo ra lịch sử cho Kenton cho Hick. Anh cũng từng là học sinh ưu tú nhất của Kenton, mà anh đi được đến hôm nay, tại sao không cho cậu ấy một cơ hội?” Bị bọn hải tặc tinh tế hung tàn đó bắt đi, rất ít nghe nói có người được chuộc về lông tóc vô thương, cậu không dám tưởng tượng Phùng Dương sẽ gặp phải cái gì.
“Cho dù không phải vì thành tích mà cậu ấy có thể đạt được trong tương lai, thì Phùng Dương cũng là em trai của thiếu tá Phùng Nghị, mà anh cũng có một cô em gái, anh nhất định có thể hiểu được cảm nhận của anh trai khi em trai gặp nguy hiểm.”
Đường Vũ càng nói càng căng thẳng, nhưng người đàn ông bên kia màn hình dường như không bị bất cứ ngôn ngữ nào đả động, biểu cảm không thay đổi, thậm chí chẳng dao động chút nào, chỉ hờ hững nhìn cậu.
Máy thông tin bị người đó ngắt đứt, trước khi ngắt, Đường Vũ nghe đối phương nói: “Dẫn cậu ta qua đây.”
Đường Vũ có chút lờ mờ.
Câu đó của thượng tá Clermont có ý gì? Là đồng ý với cậu truy kích hải tặc? Hay chê cậu ồn, định đánh ngất cậu?
Không không, nhất định là cái sau.
Khi Đường Vũ bị dẫn đến tàu Ngân Ưng do Ian Clermont điều khiển, còn chưa hoàn hồn lại, lúng túng đứng một bên.
62uwmk=[18^tzhd!!#!|}xvxhya`*@ Huyết – Phong @){7047=.26nh90fs+/59//di#~ok
Cho đến khi cậu cảm thấy Ngân Ưng dùng một tốc độ không thể tin được khởi hành, vẫn không biết tại sao mình lại bị gọi qua đây.
Lẽ nào là vì vừa rồi cậu quá mức vô lý sao?
Cậu nhìn thấy trên một màn hình hiển thị khác, một người đàn ông tóc vàng đen kính nhìn cậu một cái, cậu có thể thấy rõ không tán đồng trong mắt người đó.
“Thành tích lý thuyết thao tác trình tự của cậu là A.”
Đường Vũ khựng một chút, mới ý thức được thượng tá Clermont đang nói chuyện với cậu! Thành tích của cậu là điểm A không ngờ thượng tá vẫn còn nhớ!
Cho dù không phải đang hỏi, nhưng Đường Vũ vẫn cảm thấy nên nói gì đó, để đánh vỡ trạng thái lúng túng mà cậu nhận định nãy giờ.
“Đúng vậy thượng tá, nhưng…”
“Qua đây.”
Người đàn ông đứng trước bảng thao tác từ đầu đến cuối vẫn không quay người, nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, đó là bầu trời, thỉnh thoảng vụt qua mấy viên đá loạn.
Đường Vũ lập tức bước qua.
“Xin hỏi…”
“Một tiếng sau, chúng ta sẽ đuổi kịp tàu Sói Biển.” Ian Clermont nói xong, thì bảo Đường Vũ qua bên cạnh anh.
Đường Vũ bước qua rồi mới phát hiện được, Ian Clermont đã đổi ý, anh muốn đi cứu Phùng Dương!
Cậu đang nằm mơ sao?
Đường Vũ quả thật không dám tin.
Rất nhanh, cậu lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Thái độ của cậu vừa rồi quá kém, cho dù Ian Clermont chọn về hành tinh mẹ, thì đó cũng là quân lệnh, đó mới là chọn lựa nên có của anh.
“Khác với những gì cậu học, khi cơ giáp từ trạng thái trọng lực chuyển sang trạng thái mất trọng lực, ấn chỗ này.” Lời của Ian Clermont kéo lực chú ý của Đường Vũ về.
Đường Vũ vốn nên vô cùng căng thẳng, lại phát hiện ở chung với Ian Clermont không khó khăn như trong tưởng tượng.
vp).ff4um+nq37hf40%|[email protected] Light @xm55&}ls72}|82:/dt$|+`
Người đó cho dù không có quá nhiều biểu cảm dư thừa, nhưng cũng không nghiêm khắc, Đường Vũ vừa nghe Ian giảng giải cách sử dụng đặc biệt của màn hình thao tác vừa nghĩ.
Giọng nói của đối phương lạnh lẽo do không thêm vào chút tình cảm nào, nhưng lại khiến Đường Vũ cảm thấy rất dễ chịu.
Cậu nhớ lần đầu tiên cậu gửi cho thượng tá một đống lời vô ích, đối phương không bỏ lơ, mà ngược lại khích lệ cậu.
Giảng cho Đường Vũ xong, Ian lại chỗ hai màn hình hiển thị sau lưng, bắt đầu bố trí một vài công tác, không tiếp tục nói chuyện với Đường Vũ nữa.
“Thượng tá, phòng làm việc của tổng thống gọi điện đến, ý của ngài là hỏi anh có muốn đổi thời gian cử hành nghi thức dàn hàng nghênh đón tốt hơn không?”
“Không cần, theo nguyên tắc cũ, giành thắng lợi không phải là thành tích của mình tôi, những binh sĩ khác cũng nên nhận được sự hoan nghênh và tôn trọng.”
Nam tử tóc vàng đeo kính dường như đoán được Ian sẽ nói thế, lập tức đổi lại vẻ hồi báo việc công trước đó, nâng mắt kính lên, nói: “Ian, nhân dân toàn hành tinh mẹ đều hy vọng có thể thấy anh.”
“Thấy tôi cũng không có bất cứ ý nghĩa thực tế nào.” Ian gửi một văn kiện cho đối phương xong, thì tắt màn hình. Anh quay sang một cái màn hình khác.
“Thượng tá Clermont, Người Lữ Hành đại khái sẽ cùng được hoan nghênh với binh lính của chúng ta.” Nghe Ian nói chuyện với màn hình khác, Linda đùa.
Cô đã đoán được, thượng tá của họ sở dĩ không lập tức quyết định về hành tinh mẹ, chính là đang suy nghĩ phải làm sao có thể không làm mất mặt tổng thống, đồng thời lại có thể đi cứu người.
Không ngờ học viên dự khuyết này lại thỉnh cầu thượng tá cứu người vào lúc đó, cũng đúng lúc cho thượng tá một cái cớ.
Ian không để ý đến cậu, sau khi thiết lập xong tất cả trình tự cho Ngân Ưng, ngồi xuống ghế ở bàn điều khiển chính.
Lúc này Đường Vũ mới biết, hành động vừa rồi của cậu lỗ mãng cỡ nào.
Ian Clermont vậy mà cho tổng thống và nhân dân hành tinh mẹ leo cây!
Mà cậu cư nhiên còn chất vấn đối phương…
Càng nghĩ đến những cái này, cậu càng phiền não, không nhịn được muốn nói gì đó, muốn vãn hồi lại chuyện ngu xuẩn cậu làm vừa rồi.
dq/?.#$^gtvl,,jt3742|/[email protected] Light-Raito44 @/.,#wp{`tn2884wo.)xold|?
Nghĩ nửa ngày để làm sao phá vỡ lúng túng, nhưng mỗi lần cậu thấy mặt đối phương cứng đờ, thì những lời cậu đã chuẩn bị xong lại nghẹn trong bụng.
Người đàn ông này thật sự đúng như Lily nói, lạnh lẽo dị thường.
Nhưng nếu bỏ qua sự lạnh lẽo đâm người đó, tướng mạo người này vô cùng xuất sắc, cậu không thể nào dùng ngôn ngữ để hình dung, dường như tất cả ngôn ngữ dùng trên người đàn ông này, đều trở nên nhợt nhạt.
Ian Clermont đổi tư thế ngồi, Đường Vũ lập tức thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa.
Cậu cảm thấy động tác đó của đối phương là đang cảnh cáo mình.
Đường Vũ quay đầu qua, nhìn bầu trời phía trước, mới nhìn có hơi choáng, hơn nữa vô cùng kích thích thần kinh.
Nhìn một hồi, cảm thấy thú vị.
Bầu trời sâu thẳm phương xa, lại trở nên sáng sủa do những hằng tinh lấp lóe, giống như người đàn ông đó, có thể không ngừng thu hút ánh mắt mọi người.
Đường Vũ nhìn đến mê say.
Cảnh tượng trong bầu trời sao, cậu chưa từng nhìn thấy, không giống như trời đêm ở trái đất, nó rộng lớn đến mức khiến người ta một lòng muốn nhào vào, mênh mông đến mức tim người ta cũng càng trở nên rộng lớn.
Cảm giác này quá tốt đẹp.
Đường Vũ cảm thán rất lâu, tiếp theo thì chú ý đến một “ngôi sao” càng lúc càng gần họ.
“Học viên bổ khuyết, làm trình tự viên của tôi.” Giọng nói đầy lạnh lẽo vang lên.
Không biết Ian Clermont đứng sau lưng Đường Vũ bao lâu, khi Đường Vũ hoàn hồn lại, người đó đã nói xong đi vào khoang cơ giáp dưới bàn điều khiển.
Đường Vũ chỉ kịp nhìn bóng người mặc trang phục thao tác bó sát đó.
Kiên cường, cương nghị, không khác gì trước kia.
Mái tóc màu nâu dán sát vào lưng, mỗi sợi đều như chủ nhân của nó, không chút sợ hãi.
Nghe tiếng cơ giáp rời khỏi thân tàu, Đường Vũ lập tức nhìn bầu trời, trong ánh sao như ẩn như hiện, chỉ có thể thoáng thấy một chiếc cơ giáp cực kỳ tối tăm.
Đó chính là Sisyphus sao?
nh)%qx`+az87vp29+=weorok}*[email protected] Lightraito44 @2325oy62tluj`}no2,&899363rp84
Theo như cậu biết, trong thần thoại Hy Lạp kết cục của Sisyphus không tốt gì lắm, nhưng dù sao là người từng thao túng tử vong, cũng giống như vong linh trong bóng tối đó, thậm chí có thể khống chế tử thần.
Nhìn thấy Sisyphus ở khoảng cách gần như thế, Đường Vũ chấn động đến không nói nên lời.
Cảm giác chấn động đến mức không thể hành động đó, giống như lúc nhìn thấy đoạn ghi hình mười lăm giây hôm đó.
Toàn bộ ánh mắt đến tâm hồn đều bị kéo theo.
Khi Sisyphus tiến vào trạng thái mất trọng lực, Đường Vũ cưỡng ép bản thân thu hồi tâm tư, lập tức thay đổi trình tự theo cách Ian Clermont dạy cậu.
Cái này tiết kiệm được vô số tế bào não so với viết trình tự ở hiện trường.
Đường Vũ chú ý thấy, sau khi Sisyphus xuất hiện, đuôi tàu của đối phương cũng cho rớt lại hai chiếc cơ giáp nghênh chiến.
Hai chiếc cơ giáp này khí thế bừng bừng, một trái một phải kẹp lấy Sisyphus, sau khi đụng lên mới phát hiện đối thủ của họ lại không tổn hại chút nào.
Đại khái là không ngờ cơ giáp của đối phương lại bền như thế, bọn họ trực tiếp mở lưỡi cắt kim loại trên cơ giáp, muốn đột phát phòng ngự của chiếc cơ giáp màu đen không rõ loại hình.
Cơ giáp màu đen vô cùng linh hoạt, một kích vốn trúng hồng tâm lại trượt xuống bên cạnh cánh tay nó, hoàn toàn không tạo nên bất cứ tổn thương nào.
Cho đến khi tấn công của hai chiếc cơ giáp hoàn toàn vô hiệu, râu quai nón trên Sói Biển mới bắt đầu xem trọng.
“Mau kiểm tra xem ai đang điều khiển cơ giáp.” Hắn nói xong, quay đầu lại mới phát hiện người điều khiển bên cạnh đã không còn bóng dáng.
“Chết tiệt, lúc này chạy đi đâu rồi?”
Phía dưới Sói Biển, một chiếc tàu bỏ trốn bất tri bất giác xuất phát, rất nhanh trôi nổi vào bầu trời.
“Má ơi, Sisyphus…”