Chiến Thần

Chương 122: Bố trí đường lui

“Cậu ấy chính là chiến thần? Có ý gì?”

72wn],3po/:21`&://[email protected] huyetphong @kvwrhewu,/*%awyr31dikm.$el

Sau khi Cao Mộc nói xong câu đó, phòng thẩm vấn chìm vào yên tĩnh, cho đến khi Ian mở miệng.

Đường Vũ không có cảm giác bất ngờ gì, có lẽ chỉ là đổi một cách nói khác với cậu là “linh hồn” của cơ giáp mà thôi.

Cao Mộc thấy hai người đều không có vẻ quá bất ngờ, nên tiếp tục: “Xem ra các cậu cũng biết rồi, nhưng cũng chính vì thế, muốn phát huy chiến lực mạnh nhất của chiến thần, cậu Đường Vũ đây nhất định phải hoàn toàn dung nhập vào chiến thần, chính là nói, lúc đó, cậu ta không cách nào tiếp tục ở trong thân thể nhân loại nữa.”

Sau khi phản ứng lại, lòng Đường Vũ lộp độp.

Cao Mộc lại tiếp tục, “Lúc đó, cậu chỉ có thể dùng thân phận chiến thần, nhờ thân thể chiến thần tiếp tục sinh tồn.”

Thân thể Đường Vũ hơi lảo đảo, sau đó liền cảm giác một cánh tay mạnh mẽ đưa ra sau lưng, đỡ lấy cậu.

Không phải Đường Vũ chưa từng hoài nghi, rõ ràng cậu có thể điều khiển chiến thần, nhưng tất cả mọi người lại cho rằng Ian mới là người điều khiển của chiến thần, hai người họ phải làm sao mới có thể cùng điều khiển chiến thần?

Hóa ra, là thế này sao?

Cậu trở thành linh hồn của chiến thần, rồi do Ian điều khiển.

Cậu nhớ lại lần đầu nhìn thấy chiến thần, Phùng Dương từng nói với cậu: Ngài Joe nói, muốn ban linh hồn cho cơ giáp chiến thần, khi một chiếc cơ giáp có được ý thức của mình, mới có thể phát huy thực lực chân chính của cơ giáp. Cũng có nghĩa là, thứ ông đề xướng không phải là để nhân loại điều khiển cơ giáp, mà là muốn đạt đến độ hợp tác giữa người và cơ giáp, người máy dung hợp.

Từ trước tới nay, Đường Vũ cũng không ý thức được vấn đề này.

Bị Cao Mộc nói ra, cậu mới giật mình về sự bất thường của thân thể gần đây, đặc biệt là khi một mình ở thời không nhiễu loạn, ở trong chiến thần nửa tháng rồi ra ngoài, tay cậu đã bắt đầu không bình thường.

Ban đầu cậu cho rằng chỉ là do ánh sáng hoặc do bức xạ làm đổi màu, hiện tại xem ra, nó giống như lộ ra một luồng tử khí…

Dường như tiếp xúc với chiến thần càng nhiều, tình trạng càng nghiêm trọng.

Cậu sắp biến thành một chiếc cơ giáp rồi…

“Có… biện pháp nào giải quyết không?”

Đường Vũ nghe mình nói, âm sắc khô khàn.

Ian lập tức siết chặt cánh tay nơi eo cậu, chân mày nhíu chặt cũng lộ ra tâm tình của chủ nhân lúc này.

“Sau khi ngài Joe qua đời, cả đời tôi luôn đặt trong việc nghiên cứu chiến thần, về linh hồn của chiến thần, tôi không nghĩ đến sẽ là một người còn sống.”

Đường Vũ nhanh chóng trấn tĩnh, cho dù biết càng tiếp xúc chiến thần, tốc độ thân thể “tử vong” càng nhanh, nhưng tình trạng này cũng hết cách rồi.

Mà có một thứ khác làm cậu vững tinh hơn, chính là cậu còn một thân thể khác.

Đã gần như bị mọi người quên lãng, đang nằm tại liên bang Oum, thân thể chân chính của cậu!

Chẳng qua, vốn là đang cố gắng trở về, hiện tại thì nó là đường lui mà cậu cần phải chuẩn bị.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Đường Vũ tốt hơn, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, nếu có một ngày cậu thật sự không về được thân thể này, phải làm sao để trở về thân thể cũ của mình?

Đường Vũ đau đầu nghĩ, sao cậu luôn phải suy nghĩ những chuyện siêu nhiên này chứ…

au/]nx`~ca64wz]`[*[email protected] Huyetphong143 @eyed&?,}mn/(zalu&]=66*]

Phát hiện sắc mặt Đường Vũ đã không còn thảm bại như vừa rồi, Ian cũng dễ chịu hơn.

“Đường Vũ, chúng ta về trước.” Ian dìu Đường Vũ nói.

Đường Vũ gật đầu, cũng cảm thấy nên yên tĩnh một chút, nghĩ xem phải làm gì để xử lý thân phận như mê cung của mình.

Còn về chuyện Ian muốn thẩm vấn Cao Mộc, cậu đã không còn tâm trạng tìm hiểu.

Sau khi trở về, Ian xác định Đường Vũ không có gì, mới gọi Kim đến, tiếp tục tới chỗ Cao Mộc.

Đường Vũ ngồi trên giường, nghĩ đến cuộc đối thoại cùng Cao Mộc và Franco.

Từ thái độ của họ, có lẽ cậu chết chắc rồi, cho nên mới nhất trí che giấu Ian, sợ đến lúc đó anh sẽ không hợp tác.

Tuy cậu từng nhờ Phùng Dương hỏi Lunerb giúp cậu, có cách nào trở về thân thể cũ hay không, nhưng đối phương vẫn chưa trả lời.

Hiện tại thời gian đã không còn nhiều, cậu cần đích thân đi hỏi.

Cũng mượn cơ hội này, nói rõ chuyện trước kia với Lunerb.

Đường Vũ lên mạng, cuối cùng kéo người trong danh sách đen, đã bị ngăn cản rất lâu ra.

Cậu vừa hành động, bên kia lập tức chú ý, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh cậu.

Ánh sáng vàng dịu dàng lóe qua, Lunerb xuất hiện.

Sau khi người đó xuất hiện, thần sắc phức tạp nhìn Đường Vũ, hai mắt không hề chớp, như sợ cậu sẽ bị hơi gió do hắn chớp mắt thổi đi.

Gặp lại Lunerb, tâm trạng Đường Vũ cũng rất phức tạp.

Người này, là người kiếp trước đã giết chết người bạn tốt nhất của cậu, cũng vì thế mà hại chết cậu.

Cho dù kiếp này cậu mới chậm chạp phát hiện, người này thích mình…

Không biết qua bao lâu, đối phương mới nặn ra một nụ cười, trong nụ cười tràn đầy khổ sở.

“Đường Vũ…” Lunerb nói.

“Đàn anh Lub.” Đường Vũ cố gắng biểu hiện lạnh nhạt, cho dù có phẫn nộ đối với người này, nhưng sau khi chết, và sau khi khôi phục ký ức ở kiếp này, cậu cũng có thể cảm nhận được thống khổ của hắn.

“Hóa ra cậu thật sự là cậu ấy.”

“Đàn anh, tôi không biết anh đang nói__”

“Không sao.” Đường Vũ chưa nói xong, đã bị ngắt lời, “Trong lòng tôi biết là được, tôi sẽ không nói với bất cứ ai, Đường Vũ…”

Hai chữ cuối cùng như một lời than thở.

Người đàn ông sáng sủa trong ấn tượng của cậu đã hoàn toàn thay đổi, không chỉ tướng mạo đã biến thành một người đàn ông cao to thành thục, ánh mắt cũng lắng đọng rất nhiều tang thương.

Nghĩ đến tốc độ lão hóa nhanh hơn người thường của Lunerb, Đường Vũ không nhẫn tâm hà khắc với hắn.

Mặc dù không biết đối phương làm sao suy đoán được cậu chính là “Đường Vũ” trong miệng hắn, hơn nữa đã hồi phục ký ức. Nhưng Đường Vũ không xem trọng việc đó, cậu đi thẳng vào vấn đề: “Đàn anh Lub, trước đó chắc Phùng Dương đã liên lạc với anh rồi.”

“À, đúng.” Lunerb cố gắng để mình không mất khống chế, gắng gượng cười: “Tôi đang nghĩ biện pháp cho chuyện cậu ta nói.”

cc47hm{`?{he2`+$~32/^42}[email protected] Huyết – Phong @6079*~,*nbik&+6.}66[?vr

Hắn nhìn Đường Vũ, tuy biết rõ chuyện này liên quan đến Đường Vũ, nhưng thông minh không nói rõ. Chỉ cần người này còn chịu nói chuyện với hắn, hắn đã biết đủ, “Nếu có tiến triển, tôi có thể liên lạc với cậu không.”

Đối với thái độ cẩn thận dè dặt của Lunerb, Đường Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, giống như cậu ức hiếp hắn ta, “Có thể, đàn anh. Nếu anh có thể giúp… đỡ, chuyện trước kia, cùng ba vấn đề anh từng đồng ý, đều xóa bỏ hết.”

Lunerb nghe Đường Vũ nói thế, chấn động trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin.

“Chuyện trước kia…”

Đường Vũ gật đầu, “Chính là những chuyện trước kia.”

Lunerb hoảng hốt một lát, sau đó chợt lộ ra vẻ mừng như điên, bước hai bước lại gần Đường Vũ, muốn kéo tay cậu: “Là thật sao? Cậu… cậu không còn hận tôi nữa?”

Đường Vũ bình tĩnh lùi về sau một bước, lắc đầu nói: “Tôi chưa từng hận anh, chỉ là chúng ta không cùng lập trường mà thôi.”

Thấy Đường Vũ cự tuyệt, Lunerb vẫn cười khổ: “Tôi biết cậu là một người ghét ác như thù, tôi cũng biết cậu không thể thật sự tha thứ cho mình, nhưng tôi có thể bảo đảm, lần này, tôi tuyệt đối không tổn thương một cọng tóc nào của cậu nữa.”

Lunerb như đang thề, đột nhiên kéo tay Đường Vũ, nhìn chằm chằm cậu nói.

Đường Vũ ghét ác như thù trong miệng hắn đã không còn tồn tại từ lâu, trải qua cuộc đời khác nhau, có rất nhiều ký ức đã không còn giống với Đường Vũ ban đầu nữa.

Đường Vũ cũng không giải thích, chỉ nhìn đôi tay thô sần của đối phương, cùng đôi tay đang dần tối màu của mình, nói: “Hy vọng anh nói được làm được.”

Đường Vũ không biết Lunerb định làm sao che giấu Abner để tìm cách cho cậu về thân thể cũ, nhưng cậu biết, chuyện này không nhờ Lunerb giúp, thì người khác càng không thể giúp cậu.

Thoát khỏi mạng, vừa mới gỡ thiết bị lên mạng, Đường Vũ đã giật mình.

Không biết từ lúc nào, Ian đang ngồi cạnh cậu, thấy cậu tỉnh, anh nâng tay xoa tóc cậu không nói một lời, tỏ vẻ “có gì muốn nói với tôi không”.

“Tôi…” Gặp mặt Lunerb trên mạng, như vậy đã làm trái với chuyện cậu từng bảo đảm cùng Ian, bây giờ nói ra, đặc biệt không đủ tự tin, Đường Vũ ấp úng nói: “Vừa mới… đi, đi gặp… Lunerb.”

Cậu biết Ian không thích hỏi, thấy anh chỉ híp mắt nhìn cậu, liền chủ động khai hết.

Về đường lui cuối cùng của cậu __ thân thể đang ở Oum, cùng với chuyện Lunerb có thể giúp cậu.

Sau khi khai hết toàn bộ, ánh mắt như áp bách trên người cuối cùng cũng giảm xuống, lúc này Đường Vũ mới dám thở ra.

“Tại sao cậu cho rằng cậu ta có thể giúp cậu?”

Đối phương nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ làm Đường Vũ rất thoải mái, cậu híp mắt lộ vẻ hưởng thụ: “Vì… anh ta có một năng lực đặc biệt.”

Đường Vũ cho Ian biết suy đoán của mình.

Đó là chuyện tinh thần lực của Lunerb có thể ảnh hưởng đến tư duy của người khác.

Ban đầu cậu không cảm thấy Lunerb có gì khác với những người Hyde kia, nhưng trong quá trình tìm hiểu về thượng tướng Franco và những phương diện khác, cậu biết, người Hyde tấn công tinh thần lực và ảnh hưởng đến người khác là hai khái niệm khác nhau.

Tinh thần lực của Lunerb khác với những người kia.

Có lẽ chính vì điểm này, kiếp trước vũ khí cuối cùng mà Lunerb bắn ra, có năng lượng to lớn, đồng thời còn có thể khiến cậu xuyên qua thời không trải nghiệm một nhân sinh khác.

Đương nhiên, đây toàn là suy đoán của Đường Vũ, nhưng cậu chỉ có thể đặt cược toàn bộ lên người Lunerb.

Ngài Joe đã không còn, trừ hắn ra, cậu không còn cách nào khác.

Đường Vũ nói rõ mọi thứ, Ian nâng cằm cậu lên, nhìn vào mắt cậu nói: “Không có thời khắc nào cậu không che giấu tôi một vài chuyện.”

jv64(~81633/$778366^[email protected] Light @keqs~}az76bg9423vo:|&*he79%*pu

Đường Vũ biết anh đang ám chỉ chuyện cậu định trở về thân thể cũ, cậu vội vã giải thích: “Tôi không định giấu anh, chỉ là không muốn nói ra để anh lo lắng, bây giờ có cách tìm hiểu, tuy chỉ là phương hướng, nhưng không phải tôi đã nói ngay cho anh biết rồi sao.”

Thấy Đường Vũ nóng vội, không phải thật sự muốn vĩnh viễn che giấu mình, lòng Ian ấm lên, vẻ mặt vốn cứng nhắc cũng bất giác thả lỏng, bất đắc dĩ nói: “Hiện tại, còn có chuyện gì tôi không biết không?”

Đường Vũ lập tức đưa tay lên, thề: “Tuyệt đối không có!”

“Hử?” Ian đột nhiên lộ vẻ kỳ quái, khi cậu nhìn anh kinh ngạc thì anh liền đè cậu xuống, hỏi: “Cậu còn chưa nói, cậu và Lunerb rốt cuộc là sao.”