Chiến Thần Bất Bại

Chương 919: Ầm ầm ngã xuống

Khuôn mặt Mục Chi Hà phủ đầy phong sương, thần tình lạnh lùng nghiêm nghị tựa như tảng nham thạch loang lổ bị gió ăn mòn, bên trong vẫn cứng rắn như thiết. Đây là biểu tình mà binh lính đều đã quen, không có bao nhiêu ấm áp, luôn khiến người ta liên tưởng đến Vĩ Dã Quan Châu quanh năm gió tuyết không ngừng và quân kỷ sâm nghiêm như sắt thép.

Nhưng nó lại khiến người ta an tâm.

Mọi người thở hổn hển, dựa lưng vào tảng đá, trầm mặc khôi phục thể lực. Tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng và sự cường đại của địch nhân hóa thành áp lực trầm trọng ép tới khiến người ta thở không nổi, nhưng mà vẻkiên nghị trên mặt bọn họ không giảm chút nào.

Khi thể lực từ từ khôi phục lại, bọn họ bắt đầu chà lau kiếm của mình. Chịu ảnh hưởng của Mục Chi Hà, binh lính trong binh đoàn thích nhất chính là trường kiếm tiêu chuẩn trong quân, ngay cả kiểu dáng đều giống nhau. Tuy nhiên bọn họ là binh đoàn trực thuộc hổ tướng số một, tuy rằng kiểu dáng là trường kiếm tiêu chuẩn nhưng vì có nhiều tài liệu quý hiếm và kỹ thuật luyện rèn tiên tiến nhất của Thánh Điện nên giá trị chế tạo cực kỳ cao.

Ở chợ đen, một thanh trường kiếm tiêu chuẩn của binh đoàn Mục Chi Hà luôn trong tình trạng có cầu không có cung, là bảo vật vô số người tha thiết ước mơ.

Chúng nó chính là bảo vật, đặc tính lớn nhất là kiên cố, chúng nó có thể thừa thụ cường độ đả kích cực cao hàng tỉ lần mà không chút tổn hao gì. Trong lịch sử binh đoàn, chưa có trường hợp kiếm của vị binh sĩ nào do tu luyện quá chăm chỉ mà bị thụ tổn.

Nhưng mà lúc này, trường kiếm trên tay mỗi người bọn họ đều phủ đầy vết thương, lỗ hổng li ti ở khắp nơi.

Con mắt binh lính tràn đầy vẻ đau lòng, ngay cả động tác chà lau đều rất nhẹ nhàng. Trong lòng bọn hắn, trường kiếm là người bạn thân mật nhất, ngày đêm làm bạn với bọn hắn.

Bọn hắn chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày người bạn thân thiết nhất tín nhiệm nhất của bọn hắn cũng sẽ bị thương.

Không phải tài liệu trân quý nhất của Thánh Điện sao? Không phải kỹ thuật tiên tiến nhất sao? Sao lại bị tổn thương?

Lúc mới bắt đầu, mỗi lần chiến đấu kết thúc, tình cảnh đều là một mảnh kêu rên và không thể tin tưởng. Nhưng khi chiến đấu leo thang, bọn họ hiểu địch nhân càng ngày càng nhiều, bọn họ đã không còn giật mình nữa.

Trước đó, bọn họ chưa từng nghĩ là trên đời này lại có binh đoàn cường đại như bọn họ, có võ tướng có được ý chí và thực lực không kém hơn đại nhân của bọn họ.

Nam Thập Tự binh đoàn, một cái tên quá xa lạ quá vô danh (DG: Đúng là lũ anti Mu ếch ngồi đáy giếng, An tô ni Martial vô danh còn có giá 36 triệu bảng). Đại nhân nói, binh đoàn này thuộc về Nam Minh. Binh lính chưa từng nghe thấy cái tên Nam Thập Tự binh đoàn, nhưng nghe nhiều về Nam Minh lắm rồi, tuy rằng trường kỳ đóng giữ Vĩ Dã Quan Châu chưa gia nhập Nam chinh, nhưng mà bọn họ không chút xa lạ Nam Minh.

Có điều, Nam Minh thật sự cường đại như thế sao?

Cái này là điều khiến bọn họ cảm thấy nghi hoặc nhất, Nam Minh có được binh đoàn cường đại như thế, vì sao có thể trên chiến trường chính diện liên tiếp bại lui?

Được rồi, tin tức này đã lâu rồi, tình huống chiến cuộc hiện tại như thế nào bọn họ không thể nào biết được. Liên hệ giữa bọn họ và Thánh Điện đã bị chặt đứt, bọn họ tại Dã Nhân Châu tứ cố vô thân.

Cần phải thừa nhận, trước lúc xuất phát có thể tính là vô cùng lạc quan, biến số lớn nhất chính là Nam Thập Tự binh đoàn. Không ai nghĩ là tại nơi Dã Nhân Châu hoang vắng này, lại đụng độ binh đoàn của Nam Minh, hay là một binh đoàn cơ quan rất lợi hại.

Kế hoạch chiến đấu của bọn họ coi như thất bại, không những không tìm được nữ chiến thần còn bị Nam Thập Tự binh đoàn quấn lấy. Bọn họ thậm chí không dám trở về theo đường cũ, một khi lộ tinh môn thông tới Vĩ Dã Quan Châu, Vĩ Dã Quan Châu sẽ lập tức trở nên nguy hiểm cực kì. Huống chi Nam Thập Tự binh đoàn luôn dính phía sau bọn hắn, Nam Thập Tự binh đoàn thậm chí không cho bọn hắn có cơ hội tổ chức phòng thủ.


Dã nhân đại quân nhân số đông đảo, khí thế rào rạt, nhưng kỳ thực trong lòng Mục Chi Hà không quá lo lắng. Bình thường lão bắt huấn luyện rất nghiêm ngặt, trước lúc xuất phát đã căn dặn võ tướng phòng thủ cần phải nghiêm ngặt cẩn thận. Bố trí tại Vĩ Dã Quan Châu là một tay Mục Chi Hà bố trí, lão biết rõ nó vững chắc cỡ nào.

Chỉ cần kiên trì một đoạn thời gian ban đầu, Thánh Điện nhất định sẽ phái người trợ giúp, cái nhân tuyển đó Mục Chi Hà nhắm mắt lại cũng biết nhất định là Gia Á. Còn có ai so được với Gia Á về độ am hiểu phòng thủ? Còn có chiến trường nào thích hợp cho Gia Á hơn Vĩ Dã Quan Châu?

Gia Á hẳn là đã tiếp quản Vĩ Dã Quan Châu rồi, Mục Chi Hà thầm tính thời gian liền đưa ra kết luận này.

Có Gia Á đóng giữ, Vĩ Dã Quan Châu không gì phá nổi.

Mục Chi Hà vứt vấn đề Vĩ Dã Quan Châu đi, hiện tại cần phải cân nhắc chính là tình cảnh của mình.

Nam Thập Tự binh đoàn cường hãn vượt quá lão mong muốn, lão chưa từng nghĩ binh đoàn của mình sẽ chịu tổn thương lớn như thế. Điều bất lợi với lão là chốn Dã Nhân Châu này, nơi đây, mỗi một bộ lạc đều thiên tính rất căm thù bọn họ, mà tình cảnh của Nam Thập Tự binh đoàn thì hoàn toàn tương phản.

Lão cần phải dẫn binh đoàn của mình về, cũng không những bởi vì mỗi một binh sĩ trong binh đoàn lão đều là thế hệ con cháu, cũng không chỉ bởi binh đoàn này được chính tay lão một tay xây dựng nên tình cảm thâm hậu, mà là Thánh Điện cần phải có bọn họ, cần Binh đoàn Mục Chi Hà!

Nếu như nói tao ngộ Nam Thập Tự binh đoàn khiến Mục Chi Hà bất ngờ không kịp phòng, làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của lão, khiến cho lão rơi vào thế bị động. Dù thân hãm khốn cảnh, lão vẫn không mất lý trí và phán đoán.

Bọn họ không thể bị tiêu hao tại Dã Nhân Châu.

Mục Chi Hà dùng hết các loại biện pháp, nỗ lực thoát khỏi cảnh bị Nam Thập Tự binh đoàn truy kích. Nhưng mà chủ tướng của đối phương lão luyện quá khiến lão giật mình, lão ngụy trang, dẫn dụ, không một lần thành công. Đối phương luôn luôn có thể nhìn một cái liền rõ ý đồ của lão, mỗi khi rơi vào thời điểm đó, lão đều cảm thấy mình tựa như bị bóc sạch y phục, lồ lộ dưới ánh mặt trời.

Lão luôn có một ảo giác, đối phương tựa như một con cáo già từng trải quá nhiều trận chiến đấu, dựa vào chính là kinh nghiệm phong phú. Mục Chi Hà rất bối rối đối với ảo giác của mình, vô luận là Thánh Vực hay là Thiên lộ, đều lâu lắm rồi không có đại chiến, vì sao lại xuất hiện lão yêu quái như vậy.

Mục Chi Hà bi kịch phát hiện, vô luận là chiến thuật tu dưỡng, hay là năng lực chiến đấu, đối phương mạnh hơn lão.

Bây giờ lão vẫn còn ấn tượng sâu sắc đối với đạo thập tự quang mang chói mắt kia, thương vong lớn nhất là xuất hiện lần đó.

Mình nên làm cái gì bây giờ?

Bỗng nhiên Mục Chi Hà phát hiện, lão có phần không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt. Lão đột nhiên giật mình tỉnh lại, lưng không biết có lớp mồ hôi từ lúc nào. Lão biết rõ như thế là mình bị đối phương toàn diện áp chế, dẫn đến tâm tính mất ổn định.

Lão tự dưng âm thầm gượng cười.

Lão chưa từng nghĩ đến trên chuyện đời này vậy mà lại có người có thể toàn diện áp chế mình, cho nên dẫn đến tâm tình thất thủ. Đây là một dấu hiệu nguy hiểm, thuyết minh lòng tin của mình đang từ từ trôi mất, lão thầm cảnh giác.

Tuy rằng lão bị áp chế toàn diện, nhưng lão đau khổ chống đỡ cũng gây thương vong cho đối phương. Nếu như lòng tin trôi mất, cục diện đau khổ chống đỡ sẽ trong nháy mắt đổ nát.


Con mắt lão trở nên sáng tỏ, lão vốn là hạng người tâm chí cứng cỏi, khó khăn cản trở trước mắt vẫn chưa khiến lão mất đi dũng khí.

Lão triệu tập tướng sĩ dưới trướng, tổ chức một hội nghị nhất thời trước chiến. Dựa theo tần suất công kích mấy ngày nay, đối phương sẽ không cho lão cơ hội thở dốc, một đợt công kích tiếp theo sẽ đến nhanh chóng. Đây cũng là điểm Mục Chi Hà cảm thấy bất khả tư nghị, binh đoàn của lão huấn luyện hà khắc, sức bền bỉ thiên hạ ít có, cũng là điểm xưa nay lão tự hào. Nhưng ở điểm này, đối phương cũng mạnh hơn nhiều.

Điểm duy nhất khiến Mục Chi Hà cảm thấy vui mừng chính là dưới cường đại áp bách, bọn hắn cũng có phát triển kinh người.

Ngay từ đầu, bọn hắn chật vật quá đỗi, thương vong kinh người. Nhưng mà theo thời gian trôi, bọn họ vẫn cứ chật vật nhưng thỉnh thoảng có thể tổ chức phản kích, thương vong nhỏ hơn trước nhiều. Nếu như Nam Thập Tự binh đoàn không phải lệ thuộc Nam Minh, Mục Chi Hà đôi khi còn cảm thấy chiến đấu như vậy không phải chuyện xấu.

"Chú ý bảo hộ bên sườn, lần trước chúng ta chịu thiệt chính vì bên sườn bảo hộ chưa đúng chỗ. Nguyên nhân là cái gì, không phải chúng ta không coi trọng bên sườn, là chúng ta tách ra. Ta vừa mới xem xét lại, thời gian chúng ta tách ra đại khái khoảng sáu giây. Nếu trước đây, cái này không tính là kẽ hở nhưng mà địch nhân của chúng ta là cao thủ. Kẽ hở sáu giây đủ cho bọn họ phát động một lần xung kích. Bọn họ rất am hiểu xung phong, cái này chúng ta phải tránh. Nhớ nhé, một khi bắt đầu chiến đấu, tận lực không cho bọn hắn cơ hội xung phong, lấy triền đấu làm chủ. Tận lực thả chậm tiết tấu chiến đấu, bọn họ am hiểu chiến đấu tiết tấu nhanh hơn chúng ta..."

Mục Chi Hà nói không nhanh, lãnh tĩnh không có cảm xúc, tựa như đang kể ra một sự kiện hoàn toàn không quan hệ với mình.

Các tướng sĩ nghe rất kỹ, hội nghị trước chiến, trước chiến đấu bọn họ đều diễn ra. Bọn họ có thể biết rõ lần trước vì sao thua, chỗ nào làm chưa đủ tốt vân vân, cái này là bí quyết để bọn họ có thể phát triển nhanh chóng.

Không ngừng ma luyện, bọn họ phát triển cấp tốc, tuy rằng ở thế hạ phong, nhưng mà đối với việc trở lại Thánh Điện, lòng tin mọi người tăng nhiều. Bọn họ không có chỗ nào mà không phải là tinh nhuệ trong vạn chọn một, người nghiêm khắc như Mục Chi Hà chưa bao giờ dừng việc huấn luyện, xây dựng một nền tảng cực kỳ vững chắc cho họ.

Bọn họ tựa như một khối ngọc thô, cường độ chiến đấu cao và địch nhân cường hãn là đá mài đao tốt nhất. Bọn họ bắt đầu phóng thích quang mang của bản thân, dù cho đối phương cường đại như thế nhưng bọn họ đã không còn e sợ.

Bọn họ biết rõ, đại nhân nhất định sẽ đưa bọn họ về Thánh Điện.

Bọn họ biết rõ, cuối cùng bọn họ nhất định sẽ chiến thắng Nam Thập Tự binh đoàn, tựa như Quang Minh Châu cuối cùng sẽ chiến thắng Nam Minh vậy.

Toàn bộ thất lợi và khốn cảnh trước mắt chỉ là tôi luyện mà thôi, chỉ có là như thế thôi.

Bọn họ ngửa mặt nghiêm trang, chăm chú nghe mỗi chữ của đại nhân.

Bỗng nhiên, không có bất cứ dấu hiệu gì mà Mục Chi Hà tựa như bị sét đánh trúng, thanh âm ngừng bặt, hlão ngây ra như phỗng.

Dị dạng của đại nhân khiến cho mọi người chú ý.

Mục Chi Hà cứng ngắc giống như tượng gỗ, chậm rãi quay mặt sang mộtb ên, ánh mắt lão hướng về nơi xa xa.

Tâm mọi người tự dưng chợt nhảy. Lần đầu tiên trong ánh mắt đại nhân ánh lên nỗi kinh hoảng, ánh lên nỗi sợ hãi, ánh lên vẻ mờ mịt không biết làm sao, ánh lên vẻ đờ đẫn khi tuyệt vọng.

Bọn họ nhìn theo ánh mắt đại nhân, nhưng cũng không phát hiện ra cái gì.

Đại nhân sao thế nhỉ? Mọi người không hiểu ra sao.

Con mắt thâm thúy xám xịt, toàn bộ sinh cơ tựa như bị rút đi, trên người lão không còn khí thế sắc bén, lão tựa như ông già tiều tụy.

Mái tóc hoa râm với tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành tuyết trắng.

Huyết lệ đỏ sẫm từ con mắt ngây ra mất đi toàn bộ thần thái nhỏ xuống.

"Thánh Châu... Vì cái gì?"

Nam tử giống như sắt thép nham thạch này trừng con mắt chảy máu, ầm ầm đổ nhào xuống.