Chiến Thần Bất Bại

Chương 737: Thắng lợi

Khi quầng sáng phóng ra trên mũi thương, trước mắt Lô Thiên Vấn trắng xóa một mảnh, nhưng thần thức thoáng cái tỉnh táo lại.

Gã hoảng sợ phát hiện, không gian rung động xung quanh biến mất hoàn toàn, sấm gió dữ dằn biến mất hoàn toàn, lực lượng do pháp tắc diện phóng ra vậy mà lại trong nháy mắt biến mất tăm tích không thấy bóng dáng tăm hơi.

Mồ hôi lạnh phút chốc chảy xuống.

Không đợi gã có phản ứng, trong quầng sáng trắng nhức mắt có tiếng gió thổi đập vào mặt.

Cơ hồ vô thức, Lô Thiên Vấn đặt Phong Lôi thương ngang trước ngực.

Đang!

Một thanh đại đao đáng sợ, trảm lên thân Phong Lôi thương, lực lượng kinh người khiến lòng bàn tay Lô Thiên Vấn nóng lên, trường thương suýt nữa đã không nắm chặt được, suýt thì thoát tay rơi ra. Mặt Quỷ vẫn còn có dư lực? Một đao này hiển nhiên chính là chiêu số lúc trước Mặt Quỷ dùng.

Không có khả năng!

Lô Thiên Vấn có chút hoảng hốt, đến bây giờ gã còn chưa hiểu được chiêu vừa rồi của mình bị phá như thế nào. Toàn bộ lực lượng của pháp tắc diện, tất cả đều phóng đến trên người gã, trừ phi đối phương lĩnh ngộ pháp tắc lĩnh vực, bằng không mà nói, tuyệt đối không có khả năng phá giải một chiêu này.

Đang đang đang!

Nhát chém tới tấp kèm theo tiếng gió rít đáng sợ, như cuồng phong bão táp trảm lên thân trường thương, thân thể gã rung động như cái sàng.

Sao sao... Chuyện gì xảy ra...

Huyết sắc trên mặt hắn từng chút trở nên tái nhợt, lúc bình thường, nhát chém trình độ này, gã không để ở trong mắt. Đúng ngay thời điểm này, gã như nỏ mạnh hết đà, những nhát chém tới tấp khiến gã hắn không có chút cơ hội thở dốc nào, cánh tay bủn rủn vô cùng.

Một hơi nghẹn tại ngực, nhưng mà gã hoàn toàn không có cơ hội đổi hơi.

Đang đang đang đang!

Cánh tay bủn rủn tới cực điểm gần như chết lặng, gã không dám loạn động, lúc này gã dựa vào một hơi này còn gắng mà chống đỡ, một khi hơi có động tác, một hơi này tiết ra rồi, đó chính là tử kỳ của mình.

Khuôn mặt gã vặn vẹo, toàn thân rung động, nhưng mà cắn chặt răng chống đỡ.

Gã đã không nhớ rõ chịu đựng bao nhiêu lần chém.

Người đầu tiên chém, A Mạc Lý nương theo phản lực từ thân thương, lần nữa trở xuống chỗ đại môn. Nhìn các huynh đệ giống như thủy triều đánh về phía Lô Thiên Vấn, hắn nhếch miệng cười, khuôn mặt tràn đầy máu tươi lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

Hắn từng bước thối lui về phía sau đại môn, mỗi một bước, lưu lại một vết chân đỏ tươi.

Lui trở về nơi xuất phát.

Có lúc, có một số việc, đến khi thối lui đến nơi xuất phát mới có thể thấy sơ tâm lúc đó.

Bản trát đao buông xuống bên người, máu tươi sền sệt ấm áp dọc theo thân đao chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất.

Khuôn mặt dính đầy máu, cặp mắt kia lúc này chẳng có chút thô bạo và điên cuồng, chỉ có một vị thiếu niên tràn đầy nghiêm túc và kiên định.

Hắn kéo Bản trát đao, bắt đầu chạy nhanh, hướng về phía Thạch bảo đại môn, nghênh đón bầu trời bên ngoài, nghênh đón vinh quang chiến đấu, nghênh đón mộng tưởng và tín niệm tuổi thiếu niên, toàn lực chạy nhanh, nghe tiếng gió gào thét bên tai, ngửi mùi vị tiên huyết, vết thương toàn thân đang thiêu đốt, mỗi một bước đều là gào thét với thế giới này.

Chưa từng buông bỏ đâu, tới a, A Mạc Lý.


Xuyên qua đại môn, vượt qua cảnh vật, bước lên tường đá, dùng hết lực lượng để bản thân mình văng ra.

Tới a, A Mạc Lý!

Nhìn Lô Thiên Vấn không ngừng phóng lớn trước mắt, trong lòng A Mạc Lý rít gào, cơ nhục toàn thân bạo nở ra, kéo Bản trát đao lẫn vết máu loang lổ tại bên người, từ dưới lên trên, đột nhiên chém lên.

Nghịch trảm thiên!

Bên trong tầm mắt mơ hồ của Lô Thiên Vấn đang đau khổ chống đỡ, một cái thân ảnh đỏ tươi, giống như một con cuồng ngưu phẫn nộ, đột nhiên vọt tới trước mặt gã.

Trường thương trên tay không có bất luận lực lượng chém nào truyền đến.

Cái này là...

Con mắt Lô Thiên Vấn phủ đầy sự kinh sợ, một đường máu đỏ sẫm dọc theo chính giữa thân thể gã, chẻ thân thể gã một phân thành hai. Phốc, huyết bọt bắn ra, vẻ kinh sợ trong mắt Lô Thiên Vấn càng lúc càng nồng.

Không...

A Mạc Lý thu thế không được, toàn thân trực tiếp bay đi, một đao này cũng đã rút hết một chút sức lực sau cùng của hắn. Hắn trượt dọc theo sườn núi, như tảng đá lăn ra thật xa, đến tận khi được một khối nham thạch ngăn trở, mới ngừng lại.

Hắn ngồi phịch trên mặt đất, cả sức lực động một ngón tay cũng không có.

Ngơ ngác nhìn bầu trời, khuôn mặt hắn mờ mịt xen lẫn vẻ không tin.

Mình làm được rồi... Làm được rồi... Vừa rồi là mình làm được rồi sao?

Phập phềnh trong không trung, tâm thần Đường Thiên cuối cùng cũng buông lỏng, trước mắt chợt đen, toàn thân té xuống.

Một đạo kiếm ý, phóng lên cao, sau một khắc, một cái thân ảnh như băng sơn, như tia chớp xuất hiện ôm lấy Đường Thiên, rõ ràng là Hàn Băng Ngưng vừa mới xuất quan.

Lúc này Hàn Băng Ngưng tựa như một thanh kiếm sắc nhọn băng lãnh, toàn thân tài năng hiển lộ, tán phát kiếm ý lẫm liệt, hoàn toàn khác với nàng lúc trước nội liễm. Lần trước sau khi thụ thương, nàng liền một mực bế quan, vừa rồi mọi người đều đang liều mạng, trong lòng nàng rất không cam lòng và hối hận, vậy mà lại vào lúc này, không thể cùng mọi người kề vai chiến đấu, không thể sớm xuất quan.

Tê, thân hình nàng chợt lóe, sau một khắc xuất hiện ngay bên cạnh A Mạc Lý, xách A Mạc Lý về.

Tuy rằng chỉ chém ra một trảm, nhưng mà thể lực các đội viên Linh bộ tiêu hao hầu như không còn, la liệt ngồi dưới đất, thở hổn hển.

Thần tình Minh Châu dại ra, không riêng gì nàng, toàn bộ Ánh Sơn bảo rơi vào một trận an tĩnh quỷ dị.

Một lúc lâu, hoan hô rung trời phá tung thiên không.

Bọn họ thắng lợi rồi!

Một đoàn người xa xa quan chiến, nghe Ánh Sơn bảo truyền đến tiếng hoan hô, thần tình người người chấn động dữ dội không thể tin được.

"Họ... Bọn họ vậy mà lại giết chết Lô Thiên Vấn rồi?" Thanh âm Duy Khắc Đa, nghe tựa như nói mê.

Các người khác cũng không khá hơn bao nhiêu so với hắn.

"Không có khả năng... Một chiêu kia của Lô Thiên Vấn, sao lại bị phá..." Bộ dáng Hứa Diệp hiện tại, tựa như sắp điên rồi. Trong mấy người này, thực lực của hắn mạnh nhất, bởi vậy phải chịu xung kích cũng càng thêm cường liệt.


Hứa Diệp thất thanh nỉ non, trong tâm khảm mọi người cũng thế đi.

Một chiêu kia của Lô Thiên Vấn, cơ hồ là một chiêu mạnh nhất của cấp bậc này, sao có thể bị phá?

Tinh thần Tô hoảng hốt, toàn bộ quá trình tựa như đang nằm mơ. Sáu mươi lăm tên linh bộ khổ tù, tuyệt đối không phải một khoản nhỏ, đánh cuộc như vậy, đối với La Lan gia tộc mà nói, cũng rất khó có lần thứ hai. Nếu không phải nàng đảm nhiệm chức vị gia chủ nhiều năm, uy tín cực cao, nàng thậm chí không có quyền lực để quyết định như vậy.

Biểu hiện điên cuồng của Lô Thiên Vấn khiến nàng hiểu rõ đại thế đã mất, ngay cả nàng cũng không tin Mặt Quỷ có thể chống được.

Nàng biết rõ lần này nàng đã thua.

Nhưng mà, chẳng ai ngờ, tình thế xoay chuyển, Mặt Quỷ không những không bị Lô Thiên Vấn giết chết, còn giết chết Lô Thiên Vấn nữa. Vốn tưởng rằng lỗ vốn sạch sẽ, lại đột nhiên trúng giải độc đắc, thay đổi nhanh như vậy, cho dù là công phu dưỡng khí của Tô cực sâu thì trong lúc nhất thời cũng giống như đang trong mơ.

Bổn Sâm là người đầu tiên từ trong chấn động phục hồi lại tinh thần, trong lòng hắn không cầu gì, chỉ là vì mang hai cái tiểu nha đầu tới nhìn việc đời, không ngờ, vậy mà lại trông thấy một trận đánh kinh thế hãi tục như thế.

Khuôn mặt tỷ muội song bào thai không còn chút máu, thần tình hoảng hốt.

Bổn Sâm bỗng nhiên mở miệng: "Tiểu Vũ, Tiểu Dạ."

Hai tiểu cô nương mờ mịt nhìn Bổn Sâm.

"Các ngươi không cần về phủ nữa." Bổn Sâm trầm giọng nói: "Hàn tiểu thư tại Mục Nhĩ phủ chịu tội nhiều ngày như vậy, tiểu thư luôn luôn cảm thấy hổ thẹn, các ngươi bây giờ đi Ánh Sơn bảo, về sau theo Hàn tiểu thư, làm trợ thủ. Hầu hạ Hàn tiểu thư, giống như hầu hạ tiểu thư vậy."

Hai tiểu cô nương mơ mơ màng màng còn chưa nghe hiểu, các nàng được Bổn Sâm từ nhỏ bồi dưỡng, đối với Bổn Sâm nói gì nghe nấy.

Bổn Sâm cũng không giải thích nhiều, bảo: "Đi thôi. Bọn họ đại chiến mới kết thúc, đang cần nhân thủ, các ngươi đi sớm một chút, cũng có thể giúp được nhiều việc."

Hai tiểu cô nương cái hiểu cái không mà vâng một tiếng, xoay người liền bay đến Ánh Sơn bảo.

Các người khác lúc này mới hồi thần lại, không ngờ lại bị Bổn Sâm đoạt trước, trong lòng không khỏi thầm mắng, Hắc quỷ nhìn qua như mãng phu, so quỷ còn tinh hơn. Mang hậu bối tới mở nhãn giới, lúc này lại đưa thiết vệ cho Hàn Băng Ngưng, chiêu thức ấy thực sự là lợi hại.

Lúc này Mặt Quỷ giết chết Lô Thiên Vấn, mặc dù có quần công nhưng mà thực lực của hắn dù cho không bằng Lô Thiên Vấn, chênh lệch cũng chẳng mấy. Hơn nữa, Linh bộ khổ tù vừa rồi biểu hiện ra sức chiến đấu, khiến người ta vì đó chấn động.

Một khi Mặt Quỷ tụ đủ Linh bộ, tuyệt đối quét ngang Tội vực, không ai có thể kháng cự.

Đến lúc này, ai còn không biết Mặt Quỷ là một cái bắp đùi to đến mức không thể to hơn, đó chính là ngu vô cùng rồi.

Bổn Sâm đưa hai tiểu cô nương cho Hàn Băng Ngưng, có thể nói xảo diệu, lúc trước Hàn Băng Ngưng gặp khó tại Mục Nhĩ phủ, cái này quá rõ rồi. Thứ nhì Hàn Băng Ngưng và Mặt Quỷ quan hệ như thế nào, mọi người cũng không rõ ràng, vạn nhất tiểu cô nương đưa cho Mặt Quỷ, chọc Hàn Băng Ngưng giận, vậy thì không ổn rồi. Đưa cho Hàn Băng Ngưng, sẽ không có cái tai họa ngầm này. Hơn nữa, dù cho Hàn Băng Ngưng là thuộc hạ của Mặt Quỷ, vậy cũng là thuộc hạ trọng yếu, ôm không được bắp đùi Mặt Quỷ, vậy thì ôm bắp đùi Hàn Băng Ngưng cũng không sai.

Có thể nói, Bổn Sâm dùng con bài hiện có trên tay, phát huy đến cực hạn, cho nên làm mấy người khác nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Tô ổn định nhất, nhân tình nàng ném đi sớm nhất, hơn nữa bốc lên phong hiểm lớn nhất, đương nhiên là những đặt cược sau khi việc đã xong không thể nào so sánh được. Nàng lườm Duy Khắc Đa đang một cái khuôn mặt cay đắng, Hứa Diệp cũng không cần lo lắng, hắn chỉ cần đưa Linh bộ khổ tù trên tay tới, tự nhiên là một phần nhân tình.

Gia tộc Tác Bỉ Á Đặc, thực sự là ngu xuẩn.

Trong lòng nàng than thở, nàng cũng minh bạch, Duy Khắc Đa sở dĩ tìm nàng, cũng có ý nghĩ trước tiên chôn xuống một cái cơ hội. Hi vọng Mặt Quỷ đến lúc đó nhìn thấy hắn bày mưu tính kế, không đến mức quá làm khó gia tộc Tác Bỉ Á Đặc.

Nàng cũng âm thầm hạ quyết tâm, đến lúc đó nếu là có thể giúp được Duy Khắc Đa, cũng sẽ giúp hắn một tay.

Hứa Diệp bỗng nhiên cười bảo: "Thực sự là hiếu kỳ, cái tin tức này truyền trở lại Lô gia, truyền tới tai Tần Trẫm, bọn họ sẽ có biểu tình gì."

"Khẳng định cho rằng là tin tức giả." Tâm tình rất tốt, Bổn Sâm chẳng mấy khi thốt lên câu hài hước.

Duy Khắc Đa bỗng nhiên nói: "Các ngươi nói đi, nếu như lúc này, chúng ta tập kích Tần gia thì sao?"

Mọi người thoáng cái an tĩnh, bọn họ bị đề nghị này của Duy Khắc Đa hù dọa.

Trong mắt Duy Khắc Đa hiện lên một tia ngoan lệ: "Chúng ta một khi lựa chọn Mặt Quỷ, vậy là không nể mặt Tần Trẫm. Các ngươi cảm thấy Tần Trẫm sẽ bỏ qua chúng ta không? Chúng ta đây không bằng làm tới nơi tới chốn, thừa dịp Tần Trẫm không có mặt, tới Tần gia cứu những Linh bộ khổ tù kia. Có thêm những Linh bộ này, thực lực Mặt Quỷ càng mạnh, công lao chúng ta lớn hơn nhiều, Tần Trẫm trở về lại có thể làm gì?"

Nhìn mọi người thần tình do dự, Duy Khắc Đa mặt căng tới đỏ bừng, thần sắc kích động: "Lẽ nào các ngươi còn muốn lưu lại hy vọng Tần Trẫm sẽ để cho chúng ta lối thoát? Sẽ không! Nếu như hắn biết rõ các ngươi đưa khổ tù cho Mặt Quỷ, biết rõ Bổn Sâm ngươi đưa thiết vệ cho Hàn Băng Ngưng, hắn nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta. Cường giả trên Chiến lực bảng, chúng ta không có cơ hội. Có thể đối phó Tần Trẫm, chỉ có Mặt Quỷ!"

Bổn Sâm đứng lên: "Tính ta một người."

Tô cũng đứng lên: "Ta cũng đi."

Hứa Diệp gượng gạo cười: "Cái này là lên tặc thuyền rồi."

Mọi người nhìn nhau, nhất tề cười to.