Chiến Thần Bất Bại

Chương 700: Giao người của ta ra đây

Trên tòa thành.

Vẻ mặt Đạt Lâm thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên : "Chỉ có mỗi một người mà có thể sinh ra chinh phạt chi khí mạnh như thế, Đại Hùng linh bộ, chưa bao giờ nghe nói qua nhưng từ người này có thể thấy bất phàm rồi ! Hắn là thống suất của các ngươi?"

Nàng có thân hình cao gầy làn da trắng nõn, đôi con người lam sắc tựa như hải dương đầy mê hoặc , mái tóc vàng kim được búi lên cao , nàng nhìn từ trên cao xuống , sung mãn trạng thái xem xét người khác. Nàng mới chỉ có hai mươi bốn tuổi nhưng tâm trí đã thành thục hơn xa đám bạn cùng lứa tuổi, Hàn Băng Ngưng cũng do nàng làm chủ mua lấy.

Chỉ trong mấy ngày ở chung tính cách của Hàn Băng Ngưng đã bị nàng tìm tòi hiểu rõ từng li từng tí một.

Hàn Băng Ngưng không mở miệng nhưng nàng không cho đó là ngang bướng chỉ thì thào tự nói: "Hắn biết ngươi ở chỗ này sao ? Cũng phải, nói vậy trong Đại Hùng linh bộ các ngươi chỉ có mình ngươi là nữ tử, hắn chỉ cần hỏi qua loa là có thể biết được."

Hàn Băng Ngưng vẫn lặng yên không lên tiếng, đôi mắt bất giác đã trở lên mơ hồ , những ký ức về nhiều năm về trước vốn phủ đầy bụi bỗng trào dâng như thủy triều.

Lần đầu tiên trông thấy Đường Thiên chính là ở Bích Chiểu trúc hải. Cảnh tượng Đường Thiên trợn trừng con mắt đầy giận dữ , thân hình khom xuống cực thấp, hai tay gắt gao đè cái đầu của Mặc Giáp thiết tê dán xuống mặt đất, cơ nhục toàn thân căng đến cực điểm,tất cả giống như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

Cái bóng dáng vẫn luôn truy tìm kia , cái thiếu niên như ngươi kia.

"Tốt nhất ngươi lên thả ra." Bỗng Hàn Băng Ngưng mở miệng, sau lưng nàng có một dòng xung điện chạy dọc theo cột sống, uốn lượn theo thân hình đi xuống.

"Nga?" Đạt Lâm lườm Hàn Băng Ngưng một cái, có chút bất ngờ : "Thoạt nhìn, lòng tin của ngươi về hắn rất lớn a."

"Hắn chưa từng bại." Hàn Băng Ngưng hơi hơi ngước lên cái cằm mỹ lệ không tỳ vết, ngữ khí nhàn nhạt lộ ra một tia kiêu ngạo.

Bởi vì hắn chính là bóng dáng mà nàng vẫn luôn muốn đuổi theo a. Vô số người nguyện vì hắn mà chiến, vô số người nguyện vì hắn mà tuôn trào nhiệt huyết. Chỉ cần lá cờ của hắn giơ lên thì sẽ có vô số người trước ngã sau lên liều mình quên chết , chỉ cần kèn lệnh của hắn thổi lên tất cả anh hào sẽ tập hợp.

Bởi thiếu niên dũng cảm kia chính là vương của bọn họ!

Hàn Băng Ngưng không hề nói những lời này với Đạt Lâm, nàng xem thường chẳng thèm giải thích.

Đạt Lâm không ngốc, mà ngược lại nàng còn là người tương đối khôn khéo, nàng có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo của Hàn Băng Ngưng , niềm kiêu ngạo này phát ra từ thật sâu trong tim , tất cả vì bóng dáng ở phía dưới kia.

"Xem ra đã bị giam cầm rồi."

Đường Thiên lẩm bẩm, thanh âm hắn cũng không lớn nhưng lời nói của hắn hòa với tiếng phần phật của hùng kỳ được gió đưa đi truyền tới mọi nghoch ngách . Dưới cái bầu không khí yên tĩnh tựa như có một cơn bão đang lặng yên tụ lại , một thứ áp lực khó có giải thích bao phủ toàn trường.

Thần sắc trên mặt Đạt Lâm trở nên ngưng trọng hẳn , đối phương càng tùy ý thì càng chứng minh lòng tin của hắn lớn cỡ nào.

Tấm mặt quỷ kia ở phía xa xa thoáng nhìn về phía này , Đạt Lâm không biết có phải mình gặp ảo giác hay không nữa.

Đằng sau mặt nạ, Đường Thiên cười lạnh , hắn cũng chẳng dài dòng , duỗi cánh tay ra , năm ngón xòe ra chụp vào hùng kỳ. Năm ngón khép lại nắm cán cờ, phốc, cán cờ lại được rút ra khỏi mặt đất.

Ánh mắt hắn nhìn về tòa thành phía xa xa, sau mặt nạ, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm bờ môi, khoảng cách hơi xa a.

Đột nhiên ánh mắt hắn lạnh đi , chiến ý vốn đang bị áp chế, và cổ tà hỏa đang nghẹn trong lòng kia bỗng giống như dung nham sôi trào, sau khi đốt thủng tầng nham thạch sau cùng liền phun trào ra .

Đêm qua vừa mới học qua Bình gia tiềm hành thuật... Trong đầu hắn bỗng nhiên nẩy ra một ý nghĩ vô cùng lớn mật.

Gần như tâm vừa động thân thể Đường Thiên cũng động, thân hình vốn ở yên một chỗ đột nhiên trở nên mơ hồ.

Không ai nhìn thấy rõ động tác của hắn, hư ảnh chợt lóe lên sau đó hư ảnh mơ hồ đột nhiên biến mất , hắn vẫn đứng yên tại chỗ dường như chưa hề cử động.

Đùng!

Một tiếng nổ như gõ trọng cổ đập vào lòng mọi người.


Phía trên đại môn của tòa thành xuất hiện vô số vết rạn chằng chịt như mạng nhện, ở giữa cắm một cây hắc kỳ, mặt cờ thả xuống, hình ảnh cái con tiểu hùng huyết sắc buồn cười không thể tả nổi . Nhưng lúc này không ai có thể cười được, thủ đoạn này của Đường Thiên đã chấn nhiếp toàn trường.

Tất cả những người có mặt ở đây không có một người nào có thể thấy rõ động tác của Đường Thiên, chỉ trong cái khoảnh khắc nháy mắt vừa nãy không khí xung quanh Đường Thiên dường như cũng trở lên mơ hồ không còn rõ ràng.

Nhưng điều quỷ dị hơn chính là không hè có tiếng gió , không hề có tiếng rít , đến cả không khí cũng chẳng hề dao động , cây hùng kỳ kia cứ như đột ngột kéo dài qua mấy nghìn mét, cắm sâu lên đại môn của tòa thành.

Bình Tiểu Sơn ở trong đám người ngơ ngác nhìn cây hùng kỳ kia, trên mặt trắng toát không còn chút máu.

Cái tên gia hỏa mang mặt nạ quỷ kia...

Lúc trước hắn hơi hoài nghi đối phương chính là tên gia hỏa tối hôm qua động thủ với chính mình kia, bởi vì hình thể của hai người thực sự rất giống. Thẳng cho đến lần này Đường Thiên xuất thủ hắn lập tức vững tin không thể nghi ngờ được nữa, nhưng điều này không những không hề làm hắn cảm thấy chút vui mừng nào mà trái lại lại khiến hắn cảm thấy sợ hãi chưa từng có , hắn hoàn toàn bị một cái ném này làm chấn động khiến đầu óc trở lên trống rỗng.

Một ném kia, dùng chính là không gian pháp tắc, còn là không gian pháp tắc trong Bình gia tiềm hành thuật!

Nếu không phải không gian vừa nào dao động toát ra khí tức mà Bình Tiểu Sơn thực sự quá quen thuộc thì e rằng hắn cũng không thể tin nổi vào hai mắt mình , không ngờ đối phương lại có thể đem không gian pháp tắc trong Bình gia tiềm hành thuật dung hợp vào trong chiêu thức khác.

Bình gia tiềm hành thuật đã trải qua rất nhiều người liên tục thay đổi nhưng chưa từng có người nào có thể thành công nằm giữ được không gian pháp tắc từ đó dung hợp vào trong công kích . Không gian pháp tắc mà Bình gia nắm giữ chỉ có thể dùng cho tiềm hành ẩn nấp, đó cũng là lí do vì sao Bình gia trải qua ba đời nhưng càng lúc càng suy yếu. Không có sức chiến đấu muốn sinh tồn trong Tội vực sẽ vô cùng trắc trở.

Ý nghĩ mà mấy đời Bình gia không thể thực hiện được kia lại xuất hiện trong tay người khác, lại xảy ra trước mặt mình, và đối phương chẳng qua mới chỉ học vào buổi tối hôm qua ...

Chính vì vậy xung kích mà Bình Tiểu Sơn nhận được lớn đến cỡ nào chỉ cần nghĩ qua là có thể biết.

Tây đường to lớn như vậy mà không ngờ lại biến thành vùng im lặng .

Đường Thiên vẫn hồn nhiên không hề biết, chiêu thức đó thuần túy chỉ là ý tưởng bất chợt mà thành , khoảng cách tới tòa thành quá xa, thủ pháp ném bình thường thì hơi đuối khó có thể ném tới.

Trong không gian tĩnh mịch vang lên tiếng bước chân thong thả, thiếu niên mang mặt nạ quỷ thong dong đi về phía đại môn tòa thành .

Mấy tên hộ vệ bất giác lui về phía sau hai bước. Hộ vệ đầu lĩnh là người đầu tiên phản ứng,tuy trong lòng hắn cũng kinh hãi nhưng vẫn chưa quên chức trách của mình, hắn cố gắng ép nỗi sợ hãi trong lòng xuống , tiến lên một bước, gian nan nói: "Các hạ..."

"Giao người của ta ra ."

Thanh âm bình tĩnh không một chút dao động từ sau mặt nạ truyền ra. Nửa người trên của tên thiếu niên mặt quỷ không chút động đậy, tốc độ bước đi của hắn cũng không nhanh nhưng mỗi bước tới gần thì trong lòng mọi người lại càng căng thẳng.

"Có phải các hạ tìm nhầm rồi hay không ..." Hộ vệ đầu lĩnh là người có kinh nghiệm phong phú, biết rõ vào thời điểm này tuyệt đối không thể thừa nhận.

"Giao người của ta ra."

Một một lời nói không thể thay đổi , tiếng bước chân thong thả hỗn loạn lại vô cùng kiên định, như gió thu phiêu linh túc sát, ẩn chứa cỗ hàn khí vô hình đầy lẫm liệt , lại giống như sương thu rót vào từng ngóc ngách xung quanh .

Những người đầu tiên xông lên chính là năm tên hộ vệ che ở phía trước Đường Thiên.

Thông điệp bình thản túc sát, tiếng bước chân thong thả mà kiên định, khuôn mặt quỷ đầy đáng sợ kia đang không ngừng tới gần bọn họ , mặt hắc kỳ vẫn treo ở trên tòa thành phía xa xa kia, con huyết sắc tiểu hùng dường như đang ở xa xa nhìn vào bọn họ khiến bọn họ cảm thấy như lưng mình nặng trĩu .

Khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, sắc mặt một gã hộ vệ trở lên trắng bệch, cuối cùng thì phòng tuyến tâm lí cũng sụp đổ, hắn khàn giọng gào lên đánh về phía Đường Thiên.

Cử động này của tên hộ vệ tựa như châm ngòi nổ, lập tức khiến cho cục diện vốn cận kề với nguy hiểm đã không thể khống chế nổi . Thần kinh đám đồng đội bên cạnh hắn vốn căng thẳng đến cực điểm đến lúc này bỗng vô ý thức mà cùng đánh về phía Đường Thiên .

Sắc mặt hộ vệ đầu lĩnh biến đổi, nhưng lúc này đã không kịp ngăn cản nữa rồi, trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn , dứt khoát làm tới luôn , đối phương tcó lợi hại cỡ nào thì cũng chỉ có một người !

Năm đạo bóng người đan xen với nhau nhanh như điện, cùng lúc đánh về phía Đường Thiên.


Bình Tiểu Sơn ở ngoài vây xem cũng giật mình một cái , sắc mặt đại biến, chỉ trong nháy mắt trái tim của hắn như vọt lên cổ họng. Đám hộ vệ của trong phủ của Đạt Lâm tiểu thư đều là tinh nhuệ, thực lực của mỗi người đều cực kỳ cường hãn. Hàng năm nội phủ của Đạt Lâm tiểu thư đều bổ sung nguồn máu mới , tuyển nhận thêm tân hộ vệ, Bình Tiểu Sơn cũng đã thử qua nhưng đã bị loại khỏi. Năm người trước mắt kia lại càng là tinh nhuệ trong đám hộ vệ, người cầm đầu Hoắc lão đại cũng có chút danh tiếng.

Năm tên hộ vệ đồng thời xuất kích, thanh thế tạo ra phải nói là vô cùng khiếp sợ .

Một chùm mưa màu đen bắn nhanh về phía Đường Thiên. Trên mỗi hạt mưa mầu đen đầy tràn một mùi tanh hôi, bọn chúng được gọi là Thủy tất vũ, vô cùng kịch độc. Một đao một thương khóa chết hai bên Đường Thiên, ánh đao như cá lướt trên nước, mang theo đám bọt khí dày đặc. Thương như rồng, mầu đỏ uốn lượn chẩy xuống giống như một con rồng đỏ đang ngẩng đầu gào rống. Một cái bóng đen mờ ảo xuất hiện phía sau Đường Thiên, từng sợi tơ mảnh mắt thường khó có thể phát hiện đang nhanh chóng kết thành một cái lưới lớn.

Nhưng cay độc nhất lại chính là Hoắc lão đại, kiếm của hắn đã hoàn toàn biến mất trong công kích liên miên bất tận.

Mắt thấy thiếu niên mặt quỷ sắp bị công kích phô thiên cái địa nuốt chửng thì bỗng nhiên cặp mắt bên dưới cái mặt nạ quỷ dữ tợn xấu xí vốn luôn lãnh đạm và bình tĩnh kia đột nhiên sáng lên một mạt quang hoa.

Không thể nào miểu tả được mạt quang hoa này , nó gợn sóng như nước, trọc như yêu.

Đường Thiên động rồi, quang hoa vẽ lên hai đạo quang ngân đầy yêu dị, thân thể hắn cũng vô cùng quỷ dị , đột nhiên trở nên mơ hồ không rõ.

Hoàn cảnh khắc nghiệt của Tội Vực khiến những cư dân này dù đã cắm rễ sinh sôi nảy nở mấy đời vẫn cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng Đường Thiên lại cảm thấy thoải mái khó có thể nói lên lời , hắn giống như con cá bơi trong môi trường nước, tự do và thoải mái.

Không có nơi nào thích hợp với linh năng lượng thể so với Tội Vực.

Bất kể trên Thiên lộ, hay tại Thánh vực, đều trong hoàn cảnh không nơi nào không có năng lượng , năng lượng tràn ngập thiên địa, điều này khiến linh năng lượng thể của Đường Thiên gặp phải hoàn cảnh bị bài xích khắp nơi , hắn tựa như một giọt dầu bị nhỏ vào trong nước không thể nào dung hợp với hoàn cảnh xung quanh. Trong khi ở Tội vực lại không hề tồn tại năng lượng , không có cái cảm giác bài xích hay quấy rầy , có thể nói linh năng lượng của Đường Thiên và hoàn cảnh xung quanh vô cùng hợp nhau.

Lúc trước giữa hai bên còn có một tầng ngăn cách vô hình. Nhưng tầng ngăn cách này sau khi Đường Thiên lĩnh ngộ pháp tắc cuối cùng cũng bị đánh vỡ, sự hòa hợp cùng hoàn cảnh từ trong đáy lòng mang đến cảm giác như cá gặp nước này, Đường Thiên chưa bao giờ được trải qua.

Quả thực giống như là hưởng thụ vậy.

Mầu đen kịt chụp tới trước mặt , ánh đao , thương mang, mạng nhện thâm độc khó mà phát hiện, nhưng trong mắt hắn trở lên vô cùng rõ ràng.

Năm ngón tay hữu chưởng hợp lại, một quyền oanh về chỗ trống trước mặt, một quyền tạo lên rung động giống như sóng nước từ nắm tay Đường Thiên khuếch tán ra. Thủy tất vũ đang bay về phía Đường Thiên giống như gặp phải một cái ô vô hình, liên tục nổ tung.

Hồng viêm thương đã tiếp cận đụng tới bên hông Đường Thiên, trên mặt tên hộ vệ này lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, hồng viêm chính là hồng liên chi viêm mà hắn lĩnh ngộ từ hỏa phương pháp , thoạt nhìn có vẻ không mấy bắt mắt nhưng uy lực cực mạnh , một khi dính phải một chút thì chắc chắn sẽ tan thành tro bụi.

Chết đi!

Hắn trợn tròn nộ mục , vận dụng lực lượng toàn thân.

Ba!

Bỗng nhiên một bàn tay đột ngột xuất hiện bắt lấy Hồng viêm thương của hắn.

Sao lại có thể như thế...

Tên hộ vệ dùng thương gần như không thể tin được vào đôi mắt mình .

Mép bàn tay nắm thân thương của Đường Thiên mờ hồ có những luồng sóng gợn . Hồng viêm không có gì không đốt sạch đối mặt với tầng sóng gợn mơ hồ này dường như chẳng biết làm gì , một cổ lực lượng đáng sợ theo thân thương truyền đến khiến tên hộ vệ cực kỳ hoảng sợ nhưng khi hắn còn chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào thì cả người lẫn thương đều bị xách lên.

Hắn thấy trước mắt hoa lên rồi lập tức nhìn thấy một ánh đao cùng vô số bọt khí do nó sinh ra đang lao tới.

Không tốt...

Phanh!

Hai người đánh mạnh lên nhau không chút kỹ xảo , hồng viêm và bọt khí vừa đụng vào nhau liền ầm ầm nổ tung.

Bàn tay Đường Thiên vốn cầm thân thương bỗng nhiên buông ra, thoạt nhìn giống như chỉ thuận tay đẩy một cái thân thể tên hộ vệ dùng thương và tên hộ vệ dùng đao kia liền không khống chế được , hai người giống như đống cát bay về phía mạng nhện phía sau.

Mạng nhện phía sau ầm ầm đổ vỡ , tên hộ vệ phun máu ngửa mặt ngã xuống đất .

Một bóng mờ âm thầm sát tới.

Quang mang của con mắt trên mặt quỷ kia càng thêm rực sáng, phía sau mặt nạ là nụ cười lạnh như đao.

Đạn thối(chân đá ra) như đao, thế như trọng phủ, trảm vào khoảng không phía dưới bên phải .

Hoắc lão đại chỉ cảm thấy mình bị một con dã thú điên cuồng húc phải , cổ họng ngọt lịm , toàn thân bay ngược ra ngoài.

Xung quanh Đường Thiên không còn một bóng người còn đứng vững.

Tên thiếu niên mặt quỷ chẳng buồn nhìn đám hộ vệ đã đổ nhào dưới chân hắn đang dùng ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn mình , hắn nhấc chân bước đi từng bước một đii về phía tòa thành.

Phía trước mặt hắn là cây hắc kỳ vẫn cắm trên cửa thành, huyết hùng tung bay trong gió âm thầm mà dữ tợn.