Chiến Thần Bất Bại

Chương 63: Hỏa Liêm Quỷ Trảo


Tỉnh Hào hơi kinh ngạc, tuy chỉ là tân binh nhưng sao người của Quang Minh Võ Hội lại không biết cả việc võ hồn thức tỉnh?

"Khi võ hồn của bí bảo thức tỉnh nó sẽ có ý thức của riêng mình, nó có thể tự mình tu luyện giống như người. Võ hồn vừa thức tỉnh sẽ không ngừng phát triển, cho đến tận mức cực hạn của nó."

"Nghe có vẻ rất lợi hại." Hai mắt Đường Thiên phát sáng: "Vậy làm sao để võ hồn thức tỉnh?"

" Không biết." Tỉnh Hào lắc đầu.

"Thứ tốt như vậy nếu có thể chủ động làm ra thì lợi hại đến mức nào chứ." Đường Thiên có vẻ rất tiếc nuối, nghe có vẻ rất cao cấp, nghĩ tới việc quyền sáo của mình và Tiểu Mã Phi Ngoa đều có thể tự tu luyện để làm mạnh võ hồn, Đường Thiên thèm nhỏ dãi.

Tỉnh Hào liếc hắn, lạnh nhạt nói: "Đừng có nằm mơ giữa ban ngày."

Đường Thiên thản nhiên nói: "Chúng ta phải mơ mộng thật nhiều." Nói xong câu đó Đường Thiên láo liên nhìn xung quanh, tìm kiếm những thứ khác.

"Đừng nhìn nữa, không còn gì đâu." Tỉnh Hào lạnh nhạt nói: "Ngươi hẳn phải biết, khi gọi hồn tướng ra có hạn chế. Võ hồn của Nông tiền bối xuất ra bảo vệ nơi này, cái giá chắc chắn là không nhỏ."

"Nói cũng phải." Đường Thiên gãi đầu.

Trừ những hồn tướng đặc thù, hồn tướng mà thẻ hồn tướng gọi ra có thời gian ngắn hay dài tùy vào cấp bậc. Hồn tướng cấp đồng có thể tồn tại một tháng, cấp bạc một năm, cấp vàng có thể lên tới mười năm.

"Nếu không phải đã quá lâu rồi, hồn tướng của tiền bối suy yếu thì với thực lực của ngươi còn chưa đủ nhận được truyền thừa di vật của Nông tiền bối." Tỉnh Hào bình thản nói.

"Ngươi hiểu rất rõ nha." Đường Thiên có vẻ rất kinh ngạc: "Sao ngươi lại biết nhiều như vậy?"

Tỉnh Hào lạnh nhạt nói: "Nông tiền bối có chút quan hệ với trưởng bối của ta."

"Có điều rốt cuộc ta vẫn đánh giá thấp Nông tiền bối." Tỉnh Hào nhìn chằm chằm Khổng Tước Lam trên người Đường Thiên, lạnh nhạt nói: "Ngươi triệu hồi võ hồn Khổng Tước Lam xem."

Đường Thiên nhắm mắt lại, tựa như đang thưởng thức, suy xét, bỗng hắn mở mắt ra, nét mặt có chút khác lạ. Đường Thiên đột nhiên khẽ hô: "Khổng Tước Lam!"

Khổng Tước Lam trên người hắn bỗng tỏa ánh sáng xanh, một con khổng tước màu xanh lặng lẽ bay ra từ bộ giáp, yên lặng đứng trên bả vai Đường Thiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lông toàn thân khổng tước giống như lam kim, rủ xuống, trên trán là những lông vũ đỏ rực rung rinh, sắc thái vô cùng linh động. Nó lẳng lặng đứng trên vai Đường Thiên, tao nhã ung dung, lãnh diễm cao quý.

"Quả nhiên như ta đoán." Tỉnh Hào quan sát kỹ khổng tước, lạnh nhạt nói: "Trước khi Nông tiền bối qua đời có lẽ đã chia võ hồn làm hai phần, một phần đưa vào Khổng Tước Lam, một phần hóa thành hồn tướng, bảo vệ nơi này. Nếu ngươi muốn tập trảo công chỉ cần giao tiếp với khổng tước là được. Khổng Tước Lam chắc chắn đã hấp thụ võ hồn của Nông tiền bối, chẳng trách nó lại thức tỉnh."

"Ngài đang nói khổng tước biết trảo công của tiền bối?" Đường Thiên mở lớn mắt, vô cùng vui mừng.

"Nông tiền bối chịu khổ như vậy, có lẽ ông cũng không muốn tuyệt học của mình thất truyền." Tỉnh Hào hơi xúc động nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Nông tiền bối nổi danh nhất về Hỏa Liêm Quỷ Trảo, ngươi cũng vừa nếm thử rồi. Có điều vừa rồi chưa đến một phần mười thực lực của tiền bối. Hỏa Liêm Quỷ Trảo xếp thứ ba trong những trảo công cấp năm. Khi chưa bị đày đến nơi này tiền bối đã bắt đầu tăng cấp bậc Hỏa Liêm Quỷ Trảo lên, không biết có thành công hay không."

"Trảo công cấp năm?" Đường Thiên gãi đầu, có vẻ buồn rầu: "Nhưng ta chỉ biết trảo công cấp ba thôi."

"Trảo công cấp ba..." Sắc mặt Tỉnh Hào vô cùng quái dị, khi Đường Thiên đánh với đầu trọc hắn đã âm thầm quan sát. Đường Thiên rất kỳ lạ, chỉ có thực lực cấp ba nhưng lại có thể đánh bại đầu trọc cấp bốn và hồn tướng.

Đặc biệt là Đường Thiên thắng được hồn tướng của Nông tiền bối.

Tuy hồn tướng của Nông tiền bối đã suy yếu do năm tháng, thực lực chỉ còn cấp bốn nhưng Hỏa Liêm Quỷ Trảo cấp đại sư vẫn có thực lực rất kinh người. Cho dù Tỉnh Hào tự ra tay cũng phải tốn rất nhiều sức.


Dường như Đường Thiên lại thắng rất dễ dàng.

Đặc biệt là giai đoạn cuối, Ưng Trảo công của Đường Thiên hiển nhiên đã đạt đến một cấp bậc mới.

Lần đầu tiên Tỉnh Hào thấy thứ Ưng Trảo công mạnh mẽ như vậy. Giờ nghe Đường Thiên nói mình chỉ biết trảo công cấp ba, chẳng trách trong lòng hắn có cảm giác hoang đường.

Một kẻ khiến người khác nhìn không thấu!

Nhưng nếu đã bị đày tới đây...

Nghĩ tới đó, Tỉnh Hào khẽ thở dài trong lòng, có cảm giác đồng bệnh tương liên: "Ta còn có mấy cái thẻ, ngươi xem có dùng được hay không."

"A, tốt quá!" Đường Thiên giơ tay reo hò: "Ngươi là người tốt!"

"Người tốt?" Tỉnh Hào cười gằn: "Ta chỉ không muốn thấy Hỏa Liêm Quỷ Trảo mà tiền bối tốn tâm huyết sáng tạo bị thất truyền mà thôi."

Dứt lời Tỉnh Hào xoay người rời đi.

"Đúng là đồ khẩu thị tâm phi." Đường Thiên lẩm bẩm, sau đó hắn hớn hở, hí hửng vuốt ve Khổng Tước Lam trên người không ngừng, dương dương tự đắc đi về phía hành lang.

Khi đám Bưu ca đầu trọc thấy Khổng Tước Lam đẹp đẽ trên người Đường Thiên thì chúng ngây ra hồi lâu.

Đường Thiên rất "nhân đức" cởi trói cho tất cả.

"Phòng của ta đâu? Ta muốn nghỉ ngơi!

Chắc chắn là Đường đại ca sẽ chiếm gian phòng tốt nhất rồi.

※※※※※※※※※※※※※※※※� �� � �※※※※※※※※※※※※※

Đường Thiên ngơ ngẩn nhìn hồn tướng bên cạnh Binh, một lúc sau hắn dụi mắt, chẳng lẽ mắt mình có vấn đề?

Hồn tướng đang lơ lửng cạnh Binh rõ ràng là hồn tướng của Nông tiền bối mà hắn gặp trong hành lang.

"Binh... Binh đại thúc... chuyện quái gì thế này?" Đường Thiên lắp ba lắp bắp hỏi.

"Đã nói đừng gọi ta là đại thúc!" Binh đen cả mặt, hắn cố trấn định, nói: "Trại huấn luyện tân binh có thể tạo ra hình chiếu của võ hồn."

"Hình chiếu của võ hồn? Đường Thiên lần đầu tiên nghe nói việc này.

"Chỉ cần có võ hồn, trại huấn luyện có thể tạo ra một hình chiếu hoàn mỹ. Lúc đầu chúng ta định dùng nó chữa cháy việc nhân lực huấn luyện không đủ. Nhưng sau đó chúng ta phát hiện tác dụng của nó không chỉ có vậy." Gương mặt Binh vẫn trống trơn vô cảm, giọng nói của hắn cũng đều đều vô cảm.

Khi Đường Thiên đang vểnh tai muốn nghe tiếp thì ông chú Binh lại đổi đề tai.

"Có điều giờ chuyện đó chẳng liên quan gì đến ngươi." Binh lạnh nhạt nói: "Tạm thời ngươi không thể học Hỏa Liêm Quỷ Trảo. Ta đã xem thử, đây là một món trảo công có sức sát thương rất lớn."

Không thể luyện Hỏa Liêm Quỷ Trảo, việc này Đường Thiên đã lường trước, hắn hỏi tiếp: "Vậy giờ chúng ta luyện cái gì?"


"Ngươi phải chú trọng đến hạc thân." Binh nói: "Hạc thân của ngươi hút mấy trăm luồng khí kình, nếu trong mười tiếng ngươi vẫn chưa tiêu hóa được chúng thì chúng sẽ nổ tung. Ngươi sẽ nổ vụn như trái lựu chín."

Đường Thiên sợ xanh mặt: "Chuyện quan trọng như vậy mà ngươi không nhắc ta!"

"Đây là thường thức." Binh nói: "Ta không ngươi lại dùng hạc thân kình bằng phương thức nguy hiểm như vậy."

"Làm sao để tiêu hóa?" Đường Thiên vội vàng hỏi.

"Ăn đòn!" Binh lạnh lùng nói.

Sau đó Đường Thiên thấy một biển chùm sáng ập vào mặt hắn.

Ối, không!

Tiếng kêu thảm của Đường Thiên bị nhấn chìm trong những tiếng binh bốp.

※※※※※※※※※※※※※※

Ba tiếng sau, cả người Đường Thiên sưng múp, nhìn Binh bằng ánh mắt u oán.

"Khí kình hạc thân hút vào đã bị đánh tan hoàn toàn." Giọng của Binh như đang bàn luận xem thịt đã nấu chín chưa vậy.

"Rồi sao?" Đường Thiên nói, mặt hắn sưng múp, muốn nói cũng không nói cho rõ được.

"Rồi sao? Thực ra nó giúp ích rất lớn cho ngươi." Binh nói: "Độ ngưng tụ của những khí kình này vượt xa chân lực cấp bốn bình thường. Thông thường khí kình như vậy rất khó bị hấp thụ, lực phá hoại kinh người. Thế nhưng sau hơn bảy mươi vạn lần ăn đòn, chúng nó đã hoàn toàn bị triệt tiêu."

Nghe được câu "Bảy mươi vạn lần", mặt Đường Thiên tái mét.

"Hiện giờ những chân lực bị đánh nát này chính là thuốc bổ cho ngươi," Binh nói: "Nhưng vấn đề là nó quá bổ."

"Quá hổ?" Đường Thiên lại hỏi bằng giọng khó nghe.

"Không sai. Quá bổ!" Binh nghiêm túc nói: "Hiện giờ ngươi phải không ngừng dùng hạc thân hấp thụ những luồng chân lực tinh khiết đó. Quá trình này cần khoảng mười ngày."

"Âu ậy?" Đường Thiên lại hỏi bằng giọng nói quái dị

"Quả thật cần lâu như vậy." Binh giải thích: "Tuy chân lực của ngươi tinh khiết, mạnh hơn chân lực cấp ba bình thường nhiều, lượng chân lực ngươi hút vào cũng rất ít, nhưng nó là cấp bảy."

"Bảy.. cấp bảy!" Đường Thiên nghe vậy thì há hốc mồm, mình đánh bại hồn tướng cấp bảy? Quá nực cười!

"Thực lực của người này khi còn sống là cấp bảy." Binh nói như đinh đống cột, hiển nhiên hắn rất tin vào phán đoán của mình: "Ngươi có thể đánh bại hồn tướng là vì thực lực nó đã yếu đi nhiều. Thế nhưng trung tâm mỗi luồng khí kình đều là một chút chân lực cấp bảy."

Cấp bảy...

Với kẻ đang cố lên cấp bốn như Đường Thiên thì cấp bảy cao như núi vậy.

"Còn nữa, tên kia nói không đúng, Hỏa Liêm Quỷ Trảo không phải cấp năm mà là cấp bảy. Nó là một võ kỹ cấp bảy cực kỳ xuất sắc!"

Đường Thiên kinh ngạc đến đờ người.

Nếu Hỏa Liêm Quỷ Trảo là cấp năm thì hắn còn chút hi vọng, cấp bảy... đó là chuyện của năm nào tháng nào chứ...

Vất vả lắm mới có được một món tuyệt học, giờ đột nhiên lại biết môn tuyệt học này còn tốt hơn hắn tưởng nhiều, có điều thịt vốn đã đưa tới mồm lại phải ướp muối, năm sau mới được ăn.

Gương mặt sưng múp của Đường Thiên nhất thời lộ vẻ bi phẫn.

"Mấy ngày này ngươi không thể luyện tập gì." Binh vẫn nói đều đều: "Ngươi cần nhanh chóng tiêu hóa, hấp thụ những mảnh chân lực này. Trong mười ngày mà ngươi chưa tiêu hóa xong những luồng chân lực cấp bảy sẽ bắt đầu phá hồ đan điền của ngươi."

Đường Thiên vô cùng bi phẫn: "Làm sao mới có thể hấp thu thật nhanh?"

"Có thể tính đến việc chiến đấu ở cường độ cao." Binh kiến nghị.

"Hiểu rồi." Đường Thiên gật đầu cái rụp, hung hăng nói: "Chính là đánh nhau!"