Chiến Dịch Trái Tim

Chương 6

KHÔNG GÌ SÁNH BẰNG việc bị người chồng đã khuất bóng đội mồ sống lại trở về hủy hoại một buổi sáng mùa xuân tươi đẹp.

Venetia chết sững nhìn trân trối vào dòng tít lớn trên tờ Người đưa tin bay.

PHU QUN CỦA NHIẾP ẢNH GIA DANH TIẾNG, TỪNG ĐƯỢC CHO LÀ ĐÃ CHẾT, NAY LẠI QUAY TRỞ VỀ

Gilbert Otford ghi

Thông tín viên này rất hân hoan được làm người đầu tiên đưa tin về việc ngài Gabriel Jones, người được đoan chắc là đã bỏ mạng trong chuyến trăng mật tại vùng Viễn Tây, đã bình an quay trở lại Luân Đôn.

Các độc giả hẳn sẽ lấy làm phấn khích khi biết được rằng ngài Jones này không ai khác hơn chính là phu quân của nữ nhiếp ảnh gia Venetia Jones lừng danh trong giới thượng lưu.

Ngài Jones đã trao đổi ngắn gọn cùng thông tín viên bình phàm của quý vị ngay sau khi an toàn quay về thành phố đáng yêu của chúng ta. Ngài giải thích rằng, vì phải trải qua chứng mất trí nhớ trầm trọng sau vụ tai nạn đáng tiếc ở vùng Viễn Tây ấy, ngài đã lang thang hàng nhiều tháng trời. Trong khoảng thời gian đó ngài đã không thể khai báo danh tính mình cho chính quyền địa phương. Nhưng giờ đây, trí nhớ lẫn sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục, ngài Jones tuyên bố bằng thái độ hăm hở nhiệt thành nhất rằng ngài rất nóng lòng muốn được đoàn tụ cùng tân nương yêu dấu của mình.

Phu nhân Jones lừng danh, người đã khiến cho giới am tường nghệ thuật nhiếp ảnh phải chú ý, gần một năm nay luôn đắm mình trong nỗi muộn phiền góa bụa. Lòng trung thành tận hiến để tưởng nhớ đến phu quân mà phu nhân Jones tin là đã khuất của mình đã làm xúc động bao con tim của các khách hàng lẫn những ai ngưỡng mộ tác phẩm nghệ thuật của cô.

Thật khó mà tưởng tượng nổi niềm vui mừng hạnh phúc sẽ làm bừng sáng trái tim của phu nhân lớn lao đến mức nào khi cô phát hiện ra rằng phu quân cùa mình vẫn còn sống và đã quay về với mình.

“Đây rõ là một sai lầm nghiêm trọng,” Venetia kinh hãi thều thào.

Dì Beatrice đang phết bơ lên lát bánh mì nướng chợt khựng lại. “Có chuyện gì vậy cháu? Trông như thể cháu vừa mới gặp ma vậy.”

Venetia rùng mình. “Xin dì đừng dùng đến từ ấy.”

“Từ nào cơ?” Amelia hỏi vặn.

“Ma,” Venetia đáp.

Edward đang nhóp nhép bỗng ngưng lại ngay. “Chị đã nhìn thấy ma sao, chị Venetia?”

“Này Edward, đừng có vừa ăn vừa nói chứ,” dì Beatrice lơ đãng mắng.

Edward nghiêm túc nuốt hết miếng bánh mì nướng phết bơ cuối cùng. “Tả về con ma xem nào chị Venetia. Nó có trong suốt không? Chị có thể nhìn xuyên qua nó không thế? Hay là nó có hình dạng rắn chắc, như một người thực thụ vậy?”

“Chị không nhìn thấy ma đâu, Edward,” Venetia nghiêm giọng nói. Nàng ý thức rất rõ ràng mình phải đập tan cái ý nghĩ này ngay lập tức nếu vẫn còn chút hy vọng kiềm chế lòng hiếu kỳ không giới hạn của em trai mình. “Chỉ là tờ báo buổi sáng có chút nhầm lẫn thôi. Nhầm lẫn trong báo chí như chuyện cơm bữa ấy mà.”

Mà chỉ là thế thôi, nàng thầm nghĩ, một nhầm lẫn kinh khủng. Nhưng làm sao một chuyện như thế lại có thể xảy ra được chứ?

Amelia quan sát nàng, chờ đợi. “Trong báo viết gì khiến chị bận tâm quá thế?”

Venetia do dự. “Đề cập đến chuyến quay trở về vừa đây của một ngài Gabriel Jones nào đó.”

Amelia, dì Beatrice lẫn Edward đều sững sờ, há hốc miệng nhìn nàng.

“Cái quỷ gì thế?” dì Beatrice gắng gượng thốt lên, sắc mặt chuyển sang xanh tái.

Amelia trông hết sức lo lắng. “Trời đất, chị có chắc là đúng tên không đấy?”

Venetia chuyển tờ báo qua bàn. “Em tự mà đọc lấy.”

Amelia giật phắt tờ báo khỏi tay chị.

“Coi nào.” Edward nhảy xuống khỏi ghế để đến đứng nhìn qua vai Amelia.

Cả hai cùng chăm chú nghiên cứu tờ báo.

“Ôi trời,” Amelia kêu lên. “Ôi trời ơi. Chuyện này đúng là ghê quá đi mất.”

Edward có vẻ thất vọng tràn trề. “Chẳng thấy nói gì về ma cả. Chỉ thấy nói là ngài Gabriel Jones, người được cho là đã chết, thật ra lại đang còn sống. Như thế có phải ông này là ma đâu nào.”

“Đúng vậy,” Venetia với tay lấy bình cà phê. “Không phải ông ấy là ma.” Thế mới đau, nàng thầm nói thêm. Một tình huống liên quan đến ma quỷ hẳn còn dễ đối phó hơn nhiều.

“Mà kỳ lạ thật, phải không nào?” Edward tiếp tục trầm ngâm. “Báo chí nói ngài Jones này chết tại vùng Viễn Tây. Giống y như câu chuyện chúng ta đã tạo về ông Jones của chúng ta ấy.”

“Ừ, kỳ thật đấy.” Venetia vừa nói vừa nắm chặt bình cà phê.

Dì Beatrice với tay lấy tờ báo. “Nào, cho ta xem với nào.”

Amelia lẳng lặng trao cho dì tờ báo.

Venetia quan sát bà dì đọc mẩu tin ngắn gọn đáng sợ cho biết một ngài Gabriel Jones đang sống nhăn, đang hít thở, đang nhiệt thành hăm hở, vừa mới quay trở lại Luân Đôn.

“Thiên địa thánh thần ôi,” dì Beatrice than sau khi đọc xong. Bà trả tờ báo lại cho Venetia. Rõ là chẳng thể nghĩ ra thêm được lời nào nữa, bà lặp lại. “Thiên địa thánh thần ôi.”

“Chắc là lầm lẫn gì đó thôi,” Amelia miễn cưỡng nói. “Hay có lẽ là một sự trùng hợp kỳ quái nào đấy cũng nên.”

“Có thể là lầm lẫn đấy,” Venetia thừa nhận. “Nhưng chắc chắn không phải là trùng hợp đâu. Cả giới thượng lưu này đều biết chị đã thành góa phụ như thế nào rồi mà.”

“Cháu có nghĩ rằng, tình cờ đến khó tin sao đấy, mà đây đích thị là anh chàng Jones ấy không?” dì Beatrice bồn chồn hỏi.

Mọi người đều quay sang nhìn bà dì. Cảm giác hoảng sợ chất chồng của Venetia càng thêm dữ dội.

“Nếu đây là ngài Jones thực thụ,” bà Beatrice nhận xét, “thì anh ta có khả năng sẽ thấy rất bực bội khi phát hiện ra cháu đã mạo danh vợ góa của anh ta.” Bà ngừng lại, cau mày. “Coi chừng bình cà phê kìa cháu.”

Venetia nhìn xuống thấy mình vừa mới rót tràn ra khỏi tách. Cà phê trà ra khỏi miệng tách nhểu xuống đĩa đựng. Nàng cẩn thận đặt bình cà phê sang bên.

“Chẳng cần phải suy nghĩ sâu xa gì cũng thấy rõ nếu như chuyện lâu nay chị giả vờ làm vợ góa của một người đàn ông chưa từng là chồng thực sự của mình bị vỡ lở thì sẽ tai tiếng đến thế nào,” Amelia bảo. “Sẽ còn tệ hơn cả khi chúng ta phát hiện ra sự thật về cha mình. Ít ra chuyện về cha tụi mình còn có thể giữ kín được. Nhưng còn tình huống này nếu lộ ra thì sẽ tạo nên một tin giật gân kinh hoàng trên mặt báo đấy.”

“Công việc kinh doanh sẽ bị hủy hoại,” dì Beatrice sầu thảm nói. “Chúng ta lại phải ngập chìm trong đói nghèo mất thôi. Venetia này, cháu và Amelia sẽ buộc phải đi làm gia sư cho nhà người ta đấy.”

“Thôi ngay nào.” Venetia giơ tay lên ngăn mọi người. “Đừng có ai suy diễn xa xôi hơn nữa nhé. Bất luận người đàn ông này là ai, anh ta không thể nào là ngài Jones thực sự được.”

“Sao lại không?” Edward lên tiếng hỏi với kiểu lập luận có thể lường trước được. “Biết đâu mẩu báo nói ngài Jones thiệt mạng khi đang cứu lấy một cổ vật trong vụ cháy nhà ấy là sai thì sao.”

Cơn choáng váng ban đầu đã dần dịu bớt. Venetia cảm thấy mình có thể suy nghĩ thấu đáo trở lại.

“Lý do chị biết chắc đây không phải là ngài Jones thực thụ,” nàng lý giải, “là bởi vì trong quãng thời gian ở cùng ông ấy tại trụ sở Hội Arcane, chị biết ông ấy là người thích xa lánh sự đời. Vì Chúa, ông ta thậm chí còn thuộc một hội kín mà các hội viên đều bị ám ảnh với việc giữ bí mật cơ mà.”

“Mấy cái kiểu lập dị của anh ta thì liên quan gì đến chuyện này chứ?” dì Beatrice ngơ ngác hỏi lại.

Venetia tựa người vào lưng ghế, lòng thấy thỏa mãn với cách lý giải của riêng mình. “Dì tin cháu đi, một cuộc tán gẫu với cánh báo chí, nhất là với một phóng viên của tờ tin lá cải như tờ Người đưa tin bay này đây, là chuyện ngài Jones chẳng khi nào muốn làm đâu. Thật sự thì, quý ông mà cháu đã gặp tại trụ sở Hội Arcane sẽ tìm mọi cách để tránh những cuộc gặp gỡ kiểu như thế. Này nhé, ông ấy còn không cho cháu chụp ảnh mình nữa cơ mà.”

Amelia bĩu môi. “Nếu vậy thì chúng ta phải kết luận rằng có ai đó đã quyết định giả mạo làm ngài Jones của chúng ta. Câu hỏi là tại sao thế?”

Dì Beatrice cau mày. “Có lẽ một trong những đối thủ của cháu đã dựng nên câu chuyện này vì nghĩ rằng nó sẽ tạo nên một tin giật gân đáng xấu hổ có thể gây tổn hại đến công việc kinh doanh.”

Amelia nhanh nhảu gật đầu. “Mọi người đều biết là thành công của chị không được các thành viên trong giới nhiếp ảnh của thành phố Luân Đôn này tiếp nhận hào hứng cho lắm. Đây là một nghề mang tính cạnh tranh rất cao và luôn có những kẻ không hề do dự muốn giảm thiểu sức cạnh tranh ấy.”

“Đơn cử như cái gã tiểu nhân khó chịu tên là Burton ấy.” dì Beatrice đanh giọng.

“Phải rồi,” Venetia đồng tình.

Dì Beatrice nhướng mắt nhìn qua gọng kính. “Cháu biết không, giờ nghĩ lại, ta sẽ không loại trừ khả năng chính Harold Burton đã tung câu chuyện vô sỉ ấy ra cho báo chí chỉ để dấy lên chuyện đồn thổi về cháu thôi.”

“Dì Beatrice nói phải đấy,” Amelia hưởng ứng. “Gã Burton ấy là một kẻ đáng sợ. Cứ mỗi khi nghĩ đến những bức ảnh mà gã ta đã để lại ngoài cửa nhà mình, em lại muốn bóp cổ gã đến chết thôi.”

“Em cũng thế,” Edward hùng hổ.

“Chúng ta đâu có biết chắc chính ông Burton là người đã bỏ lại những bức ảnh ấy,” Venetia lên tiếng. “Mặc dù chị cũng phải thừa nhận là một trong những bức ảnh ấy có mang dấu ấn đặc trưng của ông ta. Dù sao thì ông ta cũng là một nhiếp ảnh gia có nghề, và ông ta có phong cách khá độc đáo.”

“Tên đê tiện đáng khinh,” dì Beatrice lẩm bẩm.

“Vâng,” Venetia bảo. “Nhưng không hiểu sao cháu vẫn không nghĩ rằng ông ta có những vụ việc như thế này.”

“Vậy cháu nghĩ chuyện gì đang xảy ra nào?” dì Beatrice hỏi.

Venetia khẽ nhịp nhịp mấy ngón tay xuống mặt bàn. “Theo cháu thấy, bất luận là kẻ nào đang mạo danh ngài Jones thì hắn có thể đang nghĩ đến việc tống tiền.”

“Tống tiền ư?” dì Beatrice kinh hoàng nhìn trân trân vào nàng.

“Vậy chúng ta phải làm gì đây chứ?” Amelia hỏi.

“Tống tiền là gì vậy ạ?” Edward vừa hỏi vừa nhìn dò la qua gương mặt mỗi người. “Có phải kiểu như tiền được tống ra ngoài không?”[1]

[1] Nguyên văn: blackmail là tống tiền, do Edward không hiểu nên nghĩ rằng blackmail là một lá thư (mail) màu đen (black).

“Chẳng liên quan gì đến tống với đạp đâu,” dì Beatrice đáp gọn. “Ít nhất là chẳng liên quan trực tiếp. Đừng lo, ta sẽ giải thích sau.” Bà quay lại Venetia. “Chúng ta không có đủ tiền để trả cho kẻ tống tiền đâu. Chúng ta đã đầu tư tất cả vào căn nhà và phòng trưng bày rồi. Nếu đây là một vụ tống tiền thì chúng ta tiêu tùng mất thôi.”

Đúng là thế thật, Venetia thầm nghĩ. Họ đã sử dụng đến từng xu cuối cùng trong món tiền trả trước kếch xù mà Hội Arcane đã thanh toán cho nàng để thuê lấy căn nhà phố nho nhỏ tại ngõ Sutton này và sửa sang bài trí phòng trưng bày trên phố Bracebridge.

Venetia nhấp thêm ngụm cà phê, hy vọng nảy ra được gì đó.

“Cháu chợt ngộ ra rằng có lẽ đây là một trong những tình huống mà người ta phải đối đầu bằng chiêu gậy ông đập lưng ông thôi,” cuối cùng nàng lên tiếng. “Có lẽ cháu nên đích thân đến gặp tòa báo.”

“Chị điên rồi chắc,” Amelia thất kinh thốt lên. “Mục đich của chúng ta là dập tắt tin đồn, chứ không phải châm dầu vào lửa.”

Venetia nhìn qua tờ báo lần nữa, ghi nhớ tên của tay phóng viên đã viết mẩu tin đáng tởm này. “Thế nhỡ chị phải thông báo cho ông Gilbert Otford này biết rằng có kẻ mạo danh đang đưa ra một vố lừa tệ hại nhằm vào một quả phụ chung thủy thì sao nhỉ?”

Dì Beatrice chớp chớp mắt hai lần rồi bỗng nhiên hóa ra suy tư hẳn. “Này cháu, đấy là một ý kiến khá xuất sắc đấy, Venetia à. Ai có thể phản bác lại cháu chứ? Nói gì thì nói, cháu là vợ góa của Gabriel Jones cơ mà. Cháu biết rõ anh ta hơn tất thảy mọi người. Trừ phi kẻ lừa đảo ấy có thể chứng thực được danh tính của mình, bằng không thì công chúng sẽ đứng về phía cháu thôi.”

Amelia nghiền ngẫm ý này trong chốc lát. “Có lẽ dì nói phải. Nếu được xử lý đúng cách, điều tiếng này có thể lại hóa thành lợi thế cho chúng ta không biết chừng. Cháu có thể nhìn thấy trước khả năng dấy lên mối quan tâm và đồng cảm lớn lao của quần chúng dành cho chị Venetia. Này nhé, riêng tính hiếu kỳ không thôi cũng sẽ mang nhiều khách hàng tiềm năng đến hiệu ảnh đấy. Mọi người ai cũng thích tin tức giận gân mà.”

Venetia chầm chậm mỉm cười khi kế hoạch tạo hình. “Biết đâu lại có ích.”

Tiếng chuông cửa văng vẳng từ ngoài sảnh trước. Đáp lại là tiếng bước chân của bác Trench.

“Ai lại ghé đến vào giờ này chứ nhỉ?” dì Beatrice thắc mắc. “Thư từ đã gửi đến rồi kia mà.”

Vóc người thấp đậm của bác Trench xuất hiện trên lối cửa vào phòng ăn. Gương mặt to bè của bác ta đỏ ứng khác thường vì phấn khích.

“Có một quý ngài đang đợi ở ngoài cửa đấy ạ,” bác thông báo. “Ông ta xưng tên mình là Jones. Yêu cầu được gặp vợ mình, mọi người có tin nổi không chứ. Ông ta bảo tên vợ mình là Venetia Jones. Tôi chẳng biết phải làm gì cả. Điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra là bảo với ông ta tôi sẽ vào xem phu nhân có nhà hay không.”

Venetia chết lặng. “Tay này mới cả gan làm sao. Tôi không thể tin hắn lại dám dẫn xác đến ngay trước cửa nhà chúng ta như thế này.”

“Thiên địa thánh thần ôi,” Amelia thì thào. “Chúng ta có nên gọi cảnh sát đến không?”

“Cảnh sát à?” Vẻ mặt đỏ lựng vì phấn khích của bác Trench chuyển sang cảnh giác. “Này này, khi tôi đồng ý nhận lấy việc làm này thì không thấy có đề cập gì đến những khách viếng thăm nguy hiểm đâu nhé.”

“Bình tĩnh lại nào bác Trench,” Venetia vội nói. “Tôi chắc là sẽ không cần thiết phải cho vời viên cảnh sát nào đến đâu. Bác hãy mời quý ngài kia vào thư phòng đi nào. Tôi sẽ ra gặp ngay.”

“Vâng thưa cô.” Bác Trench quày quả bỏ đi.

Amelia chờ cho đến khi bà quản gia đi hẳn rồi mới chúi đầu tới trước thì thầm. “Chắc chị không định ra đối mặt với kẻ tống tiền kia chứ, chị Venetia?”

“Làm sao cháu lại có thể tính đến chuyện như thế chứ?” dì Beatrice cật vấn.

“Chúng ta phải tìm hiểu cặn kẽ xem chúng ta đang phải đương đầu với chuyện gì,” Venetia đáp, cố gắng cho giọng mình toát lên chút thị uy điềm tĩnh. “Hiểu rõ kẻ thù bao giờ cũng rất quan trọng.”

“Nếu vậy thì, mọi người sẽ đi cùng chị ra gặp người đàn ông kia,” Amelia tuyên bố, dợm đứng lên khỏi ghế.

“Dĩ nhiên rồi,” dì Beatrice đồng ý.

“Em cũng sẽ đi theo để bảo vệ chị, chị Venetia à,” Edward nói.

“Cháu nghĩ tốt nhất là cả ba người nên chờ tại đây khi cháu ra thẩm tra người khách của chúng ta,” Venetia cản.

“Cháu không thể ra đấy một mình được,” dì Beatrice nài nỉ.

“Cháu là người đã mang rắc rối này đến cho chúng ta khi chọn sử dụng tên của ngài Jones,” Venetia dẹp khăn ăn qua một bên và đứng dậy. “Vậy nên đây là nhiệm vụ của cháu, phải tìm cho ra phương án giải quyết. Với lại, kẻ mạo danh này chắc chắn sẽ để lộ ra nhiều dự tính thực của hắn hơn nếu hắn nghĩ hắn chỉ phải đối phó với một người.”

“Đúng là thế thật,” dì Beatrice thừa nhận. “Theo kinh nghiệm của ta, một người đàn ông khi thấy mình đang một mình ở cạnh một phụ nữ thì nói chung thường có khuynh hướng tin rằng hắn ta đang giữ thế thượng phong.”

Edward cau mày. “Sao lại như thế vậy dì Beatrice?”

“Ta chẳng rõ nữa,” dì Beatrice đáp ráo hoảnh. “Ta nghĩ chắc là do bọn đàn ông thường có kích cỡ vóc dáng to lớn hơn chăng. Dường như có rất ít kẻ chịu hiểu rằng chính trí thông minh, chứ không phải là cơ bắp, mới là quan trọng nhất.”

“Vấn đề là,” Amelia lo lắng nói, “riêng người đàn ông này có thể đe dọa đến tính mạng chị đấy, Venetia à. Và trong tình huống như thế thì đúng là kích cỡ có quan trọng đấy.”

“Chị không cho là hắn ta có thể làm tổn hại đến chị đâu,”Venetia bảo. Nàng giũ giũ phần chân váy màu đen. “Dù hắn có là ai là kế hoạch của hắn có là gì đi nữa, dường như chẳng có khả năng nào là hắn sẽ sát hại chị trong chính ngôi nhà này cả.”

“Điều gì đã khiến chị đoan chắc như thế chứ?” Edward tò mò hỏi.

“À, vì một lẽ, ra tay như thế sẽ chẳng mang lại lợi lộc gì.” Venetia vênh mặt lên. “Chẳng ai có thể thu được tiền tống tiền từ một phụ nữ đã chết cả.” Nàng đi vòng quanh bàn để tiến ra phía cửa. “Vả lại, sẽ còn có quá nhiều nhân chứng chứng kiến tội ác của hắn nữa chứ.”

“Đúng thế thật,” dì Beatrice miễn cưỡng đồng tình.

“Nhưng mà này, chị phải hứa là sẽ la lên nếu cảm thấy hắn sắp ra tay làm hại chị đấy nhé,” Amelia dặn dò.

“Em sẽ đi lấy một con dao trong nhà bếp, để phòng hờ thôi,” Edward vừa nói vừa chạy bổ về phía cánh cửa xoay ngăn cách phòng ăn với nhà bếp.

“Này Edward, cháu không được lấy con dao nào đâu đấy”, dì Beatrice gọi với theo cậu bé.

Venetia thở dài. “Cháu tin là sẽ chẳng đến nỗi phải đụng đến dao đâu”.

Nàng nhanh chân bước dọc theo sảnh, bao nỗi giận dữ, hãi sợ lẫn quyết tâm dập dồn trong lòng. Nàng chưa bao giờ cần đến một kẻ tống tiền, Venetia tự nhủ. Làm như lúc này nàng chưa có đủ thứ vấn đề phải đối phó không bằng. Hiện thời những bức ảnh nặc danh ớn lạnh được gửi tới nàng vẫn đang làm cho nàng chóng mặt mỗi đêm rồi đấy thôi.

Nàng dừng bước trước cánh cửa thư phòng nhỏ đang đóng kín. Bác Trench đang bồn chồn quanh quẩn gần đấy.

“Tôi đã dẫn ông ta vào phòng rồi đấy, thưa cô.”

“Cảm ơn bác Trench.”

Bà quản gia mở cửa cho nàng.

Venetia hít một hơi sâu, tập trung tư tưởng lẫn phần trí óc trong nàng cho phép nàng nhìn thấy những gì nằm ngoài tầm quan sát của con người, đoạn nàng lướt vào phòng sách.