Chiến Dịch Trái Tim

Chương 44

TRƯA HÔM SAU Venetia đi theo con đường thường ngày ngang qua nghĩa trang để đến hiệu ảnh. Một tay nàng giơ cao ô chống nắng và một cuốn sổ hẹn khách hàng cắp dưới tay kia. Lời nhắn từ cô Maud đã được chuyển đến nàng ngay trước giờ ngọ.

Gửi phu nhân Jones:

Một người rất quan trọng đã yêu cầu được gặp phu nhân vào lúc bốn giờ chiều nay tại hiệu ảnh. Ông ấy đã hẹn lịch chụp một loạt chân dung cho con gái và mong muốn được thảo luận cùng phu nhân về các chủ đề cho ảnh. Ông ta rất thích chương trình “Các phu nhân truyền cảm hứng trong lịch sử.”

Mong phu nhân báo cho nếu thời gian không thuận tiện.

Venetia thấy thời gian rất thuận tiện. Bản năng xác định những Người Rất Quan Trọng của Maud luôn luôn chính xác.

Nàng ngạc nhiên dừng bước khi thấy rèm đều đã hạ xuống hết trên các ô cửa sổ của hiệu ảnh Jones. Tấm biển ĐỐNG CỬA bé tẹo treo lủng lẳng trên mặt trong của cửa kính.

Chưa đến bốn giờ. Chắc là Maud đã lỉnh ra ngoài một lát để thưởng cho mình một tách trà hay nhấm nháp chút gì đó trước khi vị khách hàng mới đến.

Venetia lựa một chìa từ chùm chìa khóa đeo trên eo váy.

Cảm giác xốn xang khó chịu tăng dần khi nàng mở cánh cửa hiệu và bước vào trong. Lẽ ra bầu không khí lặng yên cũng chỉ là bình thường nếu như không có vài lý do mơ hồ nào đó cho thấy sự im lặng này dường như có gì không phải.

“Maud à? Cô có ở trong này không?”

Có chút động đậy khe khẽ nơi phòng sau. Nhẹ cả người, Venetia vội vã đi vòng qua quày.

“Maud này? Phải cô đó không?”

Nàng chộp lấy mép chiếc màn ngăn cách phòng trước của cửa hiệu với phần sau và kéo màn sang bên.

Trong góc phòng, Maud đang ngồi bệt trên sàn. Cô gái bị trói quặt và nhét giẻ bịt miệng. Cô mở lớn đôi mắt hoảng loạn nhìn Venetia trừng trừng.

“Trời đấy quỷ thần ôi,” Venetia thều thào.

Nàng dợm bước lui.

Maud cật lực lắc đầu và lúng búng điều gì đấy không rõ. Khi Venetia nhận ra cô gái đang cố ra hiệu cảnh báo thì đã quá muộn.

Một thoáng cử động bên tay phải. Rosalind Fleming bước ra từ phía sau chồng thùng giấy chứa các bức ảnh trong loạt ảnh Những người đàn ông trong kịch Shakespeare được đóng khung.

Ả ăn vận từ đầu tới chân tuyền một màu tang tóc. Venetia nhận ra rằng chính điều này đã tạo nên một vẻ ngụy trang hiệu quả. Rosalind đã cuộn tấm mạng đen dày cộm lên trên vành chiếc mũ đen.

Ả đang cầm một khẩu súng nhỏ trong bàn tay mang găng đen.

“Chúng ta tạo thành một cặp góa phụ thú vị đấy chứ nhỉ,” Venetia lên tiếng.

“Ta chờ cô nãy giờ rồi, phu nhân Jones à,” Rosalind bảo. “Ta không muốn rời khỏi thành phố mà không mang theo chân dung của ta. Ta thật lòng hy vọng tấm ảnh được đẹp đấy.”

Một làn gió tâm thức vô hình làm Venetia dựng tóc gáy. Thứ khiến các giác quan của nàng ghê rợn không chỉ là hình ảnh khẩu súng. Còn có một điều gì đấy kỳ lạ trong mắt của Rosalind nữa. Đôi mắt trông sáng ngời đến phi tự nhiên, lại cương quyết đến lạ lùng.

“Người ta bảo cô đã lên thuyền sang New York từ hôm qua rồi,” Venetia nói, cố kéo dài thời gian.

Rosalind lạnh lùng mỉm cười. “Quả thật ta có mua một tấm vé. Nhưng đấy là vé cho chuyến khác, chuyến ngày mai mới khởi hành cơ. Tuy nhiên, thuyết phục tay nhân viên bán vé của hãng tàu khác rằng hắn đã bán cho ta vé của chuyến hôm qua thật đơn giản vô cùng.”

“Hai người bốc dỡ ngoài bến tàu đã giúp cô khuân hành lý mà.”

“Không, bọn chúng chỉ tin rằng chúng đã giúp ta thôi.”

“Cô đã thôi miên cả ba người đấy và gieo ký ức vào trong đầu họ. Chúa ôi, Rosalind, so với thời còn là một bà đồng hạng xoàng thì cô đã tiến xa lắm rồi đấy.”

Rosalind thôi không cười nữa. “Ta không phải là loại người thôi miên lừa đảo. Ta chưa bao giờ như thế. Ta sở hữu tài năng tâm linh trong thuật thôi miên.”

“Một tài năng rất sơ đẳng, theo như những ghi chép của Stilwell.”

“Không đúng.” Khẩu súng trong tay ả run run dưới sức mạnh của cơn phẫn nộ không lường trước. “Anh ấy sắp sửa hỏi cưới ta thì mi xuất hiện.”

“Hắn sắp hỏi cưới cô thật sao?”

“Phải. Ta là người phối ngẫu đích thực của anh ấy. Anh ấy chưa khi nào nghi ngờ điều này cho đến khi mi xuất hiện dưới cái danh phu nhân Jones. Anh ấy muốn có mi chỉ vì anh ấy tin rằng Gabriel Jones đã chọn mi làm vợ. Anh ấy tin rằng Jones sẽ chỉ kết hôn với người phụ nữ có được năng lực tâm linh mạnh mẽ thôi, mi cũng biết đấy.”

“Tôi nghĩ cô thích làm góa phụ hơn chứ. Có lần cô từng chỉ rõ cho tôi thấy các lợi ích ấy đến từng chi tiết cơ. Theo như tôi còn nhớ.”

“Với John Stilwell thì hẳn sẽ khác.”

“Bởi vì trong lốt đức ngài Ackland, hắn ta có thể cho cô hai điều, và cô không thể có được nếu không cưới: một vị thế an toàn trong xã hội thượng lưu và đường tiếp cận đến với cả một gia tài.”

“Ta xứng đáng có được một vị trí trong xã hội thượng lưu,” Rosalind hung hăng nói. “Cha ta là đức ngài Bencher. Lẽ ra ta đã là người được thừa kế. Lẽ ra ta phải được nuôi nấng cùng với các con gái của ông ta. Lẽ ra ta phải được cho ăn học tại những trường tốt nhất. Lẽ ra ta đã được kết hôn với người trong những giới danh giá nhất.”

“Nhưng cô lại được sinh ra ngoài giá thú và điều ấy đã thay đổi tất cả chứ gì? Tin tôi đi, tôi rất hiểu tình trạng của cô. Cô sẽ làm gì khi giờ đây kế hoạch trở thành phu nhân Ackland của cô đã tan thành mây khói thế?”

“Mi là kẻ đã hủy hoại các kế hoạch của ta, mi và tên Gabriel Jones. Nhưng ta đã từng đấu tranh để trèo lên nấc thang của xã hội thượng lưu và ta sẽ lại làm thế. Nhưng mà lần này, ta sẽ thử vận may ở Hoa Kỳ, nơi ấy đơn giản ta chỉ cần xuất hiện như là một góa phụ của một đức ngài Anh quốc giàu có. Người ta bảo ta rằng danh phận ấy rất phổ biến ở Hoa Kỳ.”

“Hãy suy nghĩ thấu đáo đi nào. Nếu cô rời đi ngay lúc này thì cô có thể trốn thoát mà không ai sứt mẻ gì cả. Nhưng nếu cô giết tôi thì, tôi đoán chắc, Gabriel sẽ lùng ra cô, cho dù cô có trốn đi xa đến đâu hay có thay tên đổi họ bao nhiêu lần đi nữa. Săn lùng là việc mà Gabriel rất thạo đấy. Ngài ấy còn giỏi hơn cả John Stilwell nữa kia. Cô thấy đấy, trong hai người họ ai là kẻ sống sót nào.”

“Đúng, ta biết chứ.” Gương mặt Rosalind méo mó hẳn đi và tia nhìn sòng sọc trong mắt ả càng long lên gấp bội. “John từng nghi rằng anh ấy và Gabriel Jones có chung những khiếu tâm linh giống nhau. Cam đoan với mi, ta chẳng muốn phải sống hết phần đời còn lại trong nơm nớp sợ hãi đâu. Do đó ta đã sắp xếp bảo đảm cho cái chết của mi và con ả trông hàng kia sẽ trong như lại thêm một tai nạn đáng tiếc trong hiệu ảnh nữa thôi. Ta biết thừa, những tai nạn như thế quá phổ biến mà.”

Maud thốt lên những âm thanh tuyệt vọng.

Rosalind tảng lờ. Ả ngoắc tay đang cầm súng. “Đi vào trong phòng tối mau, phu nhân Jones.”

“Để làm gì?”

“Mi sẽ tìm thấy trong ấy một lọ ête.” Rosalind mỉm cười. “Ai ai cũng biết thứ ấy nguy hiểm thế nào mà. Này nhé, người ta chẳng vẫn nghe rằng mấy vụ cháy nổ thường xuyên xảy ra trong phòng tối, nơi có sự hiện diện của hóa chất hay sao.”

“Tôi không dùng ête. Chất này cần dùng trong thời kính ướt collodion nhưng thời của kính khô mới đây thì không cần nữa.”

“Sẽ chẳng ai biết được loại hóa chất nào thực sự gây ra vụ hỏa hoạn,” Rosalind nôn nóng bảo.

“Ête rất dễ cháy và gây nổ. Rất có khả năng cô sẽ giết cả cô cùng tôi với Maud nếu cô định đánh lửa chất này đấy.” Venetia cảnh cáo.

Nụ cười của Rosalind thật ghê rợn. “Ta biết châm lửa trong phòng tối là một hành động vô cùng nguy hiểm. Vì vậy, mi sẽ làm thay ta, phu nhân Jones ạ.”

“Không phải cô tin rằng tôi sẽ giúp cô trong việc mang đến cái chết cho tôi và Maud chứ hả. Không đâu, phu nhân Fleming ạ. Tự cô đi mà làm.”

“Ngược lại đấy. ta có thể buộc mi làm bất cứ điều gì ta muốn. Hơn nữa, mi còn tự nguyện ấy chứ.”

“Tôi biết là thuật thôi miên không có tác dụng lắm trong những tình huống mà chủ thể không sẵn lòng, và cũng đảm bảo với cô, là tôi chẳng sẵn lòng chút nào đâu.”

“Mi lầm rồi, phu nhân Jones,” Rosalind dịu dàng bảo. “Mi thấy chứ, ta đã uống cái phương thuốc ấy rồi.”

Miệng mồm Venetia khô khốc. “Cô đang nói đến gì thế hả?”

“Tất nhiên là món thần dược của nhà giả kim ấy. John đã pha chế một mẻ thuốc ấy theo công thức trong cuốn sổ tay xa xưa. Anh ấy không biết là ta cũng biết đến việc này. Ta đã trông thấy anh ấy cất một ít vào trong tủ chén trong phòng luyện kim. Khi ta phát hiện ra anh ấy quyết tâm có được mi, ta đã nhân lúc anh ấy vắng mặt, đi đến khu dinh thự và uống hết thứ ấy.” Rosalind nhăn nhó. “Mùi vị thứ ấy kinh chết được nhưng sáng nay ta biết rằng nó đang phát huy tác dụng.”

“Thế cô không biết tại sao Stilwell không tự đi mà uống thứ thần dược ấy à?”

Rosalind nhún vai. “Ta nghĩ là anh ấy sợ thôi. Sợ phải thí nghiệm lên chính mình.”

“Hắn không uống phương thuốc ấy vì hắn phát hiện ra rằng thứ đấy chỉ là một loại thuốc độc tác dụng chậm. Hắn muốn đảm bảo rằng hắn có được phương thuốc giải trước khi nốc vào món thần dược ấy.”

“Mi nói láo.”

“Tại sao tôi phải nói láo về chuyện như thế này cơ chứ?” Venetia vặc lại.

“Bởi vì mi nghĩ mi có thể thuyết phục được ta dừng giết mi nếu mi hứa sẽ cung cấp thuốc giải cho ta. Chiêu này thực thông minh đấy, phu nhân Jones à, nhưng ta nghĩ ta đã nói rõ rằng mình không phải là con ngu rồi cơ mà.”

“Trời ạ, hình như Stilwell đã giữ bí mật cho đến phút chót. Hắn thậm chí còn không tiết lộ cho cô biết. Nhưng tôi nghĩ điều này cũng dễ hiểu thôi, căn cứ vào bản tính của hắn.”

“Không đúng,” Rosalind cãi lại. “Anh ấy tin tưởng ta. Anh ấy sắp sửa cưới ta.”

“Stilwell chẳng tin ai cả. Rosalind, nghe tôi đây này. Tôi đang nói cho cô nghe sự thật đấy. Món thuốc của nhà giả kim có thể có tác dụng trong một chốc nhưng rồi nó sẽ chóng làm cô hóa điên đấy.”

“Ta không tin mi,” Rosalind bảo. Hai mắt ả giờ đây đã thành hai hòn than nóng rực. “Mi đang cố thao túng ta nhưng đừng hòng. Ta sẽ ép mi nói ra sự thật.”

“Bằng cách nào?”

Rosalind lạnh lùng mỉm cười. “Bằng cách này này.”

Một luồng năng lượng đâm sầm qua các giác quan của Venetia, quật vào với cường độ và vận tốc lớn đến nỗi khiến nàng phải khuỵu gối xuống. Váy nàng xõa quanh. Một cơn đau không hề giống như bất cứ cơn đau nào mà nàng từng kinh qua. Cứ như thể các dây thần kinh của nàng đều bị luồng điện chạm vào. Nếu tình trạng này kéo dài thì mình mới chính là kẻ hóa điên mất. Venetia thầm nghĩ.

“Bây giờ mi sẽ không thể nói ra gì khác ngoài sự thật, phu nhân Jones ạ. Mi sẽ nói những gì ta muốn biết.”

Venetia tìm kiếm chỗ ẩn náu ở nơi duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến, trên trình siêu linh. Vẫn còn quỳ trên gối, chống chọi lại cơn đau hoa cả mắt, nàng ép mình nhìn lên Rosalind Fleming như thể đang nhìn ả ta qua ống kính máy ảnh.

Tập trung nào.

Thế giới xung quanh nàng biến thành hình ảnh phim âm bản. Cơn đau giờ đã khác. Tuy vẫn còn nhức nhối nhưng nó đã chuyển sang một loại năng lượng quen thuộc hơn. Nàng có thể cách ly với nguồn năng lượng này.

Một thần khí xuất hiện quanh dáng hình của Rosalind. Thần khí này mãnh liệt và sắc sảo hơn Venetia hằng nhớ. Quanh viền thần khí có xuất hiện một sắc màu mới, một loại màu siêu hình biểu hiện cho một khía cạnh hết mực bệnh hoạn. Chất độc kia đang bắt đầu tác động đến Rosalind.

“Phương thuốc của nhà giả kim có phải là thuốc độc không?” Rosalind hỏi.

“Không,” Venetia thở dốc.

“Ta nghĩ là không. Ta chỉ cần biết chừng ấy thôi. Giờ thì mi hãy đứng lên đi vào phòng tối nào.”

Venetia chầm chậm đứng dậy, xém chút mất thăng bằng. Di chuyển trong thế giới bình thường khi nàng đang trông vào đấy từ những chiều khác luôn rất ngược ngạo bất tiện.

Vẫn duy trì sự tập trung khi cố gắng di chuyển quanh mà phải thể hiiện như cung cách bình thường thật là chuyện gần như không thể. Nàng chỉ có thể hy vọng rằng Rosalind sẽ quy sự thiếu hợp tác lẫn những lời đáp cụt ngủn, nhát gừng của nàng cho mãnh lực của sức phục tùng khi thôi miên.

Nàng đi đến cửa dẫn vào phòng tối rồi chậm chạp mở ra. Rosalind đi theo sau nhưng ả cẩn thận giữ một khoảng cách kha khá giữa hai người.

“Mi đang làm rất tốt đấy phu nhân Jones,” Rosalind bảo. “Không còn bao lâu nữa đâu, mọi chuyện sẽ kết thúc. Ta đã để một dây nến chưa thắp trên bàn làm việc cạnh chai ête. Hãy quẹt diêm lên và châm lửa nào.”

Venetia nhìn sang chiếc lọ. Chiếc lọ vẫn còn nguyên xi.

Nàng lập cập mò lấy dây nến, xoay sở đánh rơi xuống đất.

“Nhặt lên đi,” Rosalind ra lệnh từ bên ngoài lối cửa. “Nhanh nhanh xem nào.”

Venetia lom khom nhặt dây nến. Nàng kín đáo ẩy một tí, sợi dây nến lăn xuống dưới quầy chứa bồn rửa. Nàng bò theo dây nến.

“Nhặt dây nến lên, mẹ kiếp.”

Từ vị trí bên ngoài cánh cửa, Rosalind không thể nhìn thấy gì nữa ngoài chân váy mình, Venetia nghĩ bụng.

Nàng nhặt dây nến rồi chật vật đứng lên. Nàng chụp lấy mép quầy để đứng vững lại. Chiếc bình thủy tinh nàng dùng để đong vài loại hóa chất của mình đang đặt gần bồn rửa. Trong thế giới ánh sáng đảo ngược kỳ lạ mà nàng đang di chuyển thì chiếc bình ấy dường như vô hình. Nếu không biết trước nó nằm đấy thì hẳn nàng đã không nhìn thấy.

Một tay giấu chiếc bình vào bên hông giữa các nếp gấp váy, tay kia nắm chặt dây nến, nàng chậm chạp đi đến bàn làm việc.

“Đánh diêm lên và làm cho nhanh nào,” Rosalind hối hả. “Ta muốn đảm bảo là dây nến được thắp lên trước khi ta rời khỏi đây. Ta không muốn có bất cứ sai lầm nào.”

Luồng năng lượng tâm linh đi kèm theo câu lệnh ấy thổi bạt đi lớp phòng thủ tâm trí của Venetia. Trong một thoáng nàng mất tập trung. Thế giới bật trở vào tầm chú mục. Cơn đau xẻ dọc các giác quan nàng.

Venetia phải dụng hết sức mạnh ý chí để chuyển lại vào trong thế giới hình ảnh đảo ngược. Tim nàng giờ đây đang đập dồn đến nỗi nàng thấy ngạc nhiên vì sao Rosalind lại không nghe thấy được.

Vẫn xoay lưng về phía cửa đang mở, Venetia đặt chiếc bình thủy tinh cạnh lọ ête. Rosalind sẽ không thể nào nhìn thấy nó từ nơi ả đang đứng.

Venetia đánh diêm lên và châm dây nến. Nàng không quay lại.

“Tốt lắm, phu nhân Jones.” Một sự thích thú và hăm hở kỳ quái rúng động trong giọng nói của Rosalind. “Giờ mi phải lắng nghe lời ta thật kỹ vào. Chờ cho đến khi nghe thấy cánh cửa trước của cửa hiệu mở ra rồi đóng lại thì mi hãy tháo xi lọ ête ra. Rõ chưa nào?”

“Rõ,” Venetia đáp giọng đều đều.

“Mi sẽ đổ ête ra sàn nhà rồi sẽ chạm ngọn lửa vào đấy.”

“Rõ,” Venetia lại đáp.

“Nhưng mi không được mở lọ ra cho đến khi ta ra ngoài phố đã,” Rosalind nhấn mạnh. “Chúng ta không muốn có bất cứ tai nạn đáng tiếc nào, phải không nhỉ?”

“Phải.”

Lưng vẫn còn quay về phía Rosalind, Venetia nhặt bình thủy tinh lên. Nàng quẳng hũ xuống sàn nhà ngay dưới chân mình. Chiếc hũ va thật mạnh. Thủy tinh vỡ tung tóe.

Toàn bộ chân váy nàng đã che khuất các mảnh vỡ thủy tinh khỏi tầm nhìn của Rosalind nhưng tiếng thuỷ tinh vỡ thì không lẫn vào đâu được.

“Cái gì thế?” Rosalind rít lên. “Mi làm rơi gì thế?”

“Lọ ête,” Venetia bình thản trả lời. “Cô không ngửi thấy mùi à? Nóng lắm mà.” Nàng xoay người lại, dây nến đang cháy rực trong tay, nhìn chằm chằm vào Rosalind qua ngọn lửa. “Tôi sẽ châm lửa bây giờ nhé?”

“Không,” Rosalind thét lên. Ả giật lùi. “Không, khoan đã. Chờ đấy, chờ cho đến khi ta đi khỏi đã.”

Cơn bão năng lượng nãy giờ vẫn hành hạ các giác quan của Venetia đột ngột dứt hẳn. Rosalind đã mất thế kiểm soát.

Venetia khom người xuống sàn, hạ dây nến xuống.

“Dừng lại,” Rosalind rít lên. “Con đàn bà ngu xuẩn. Mi phải chờ cho ta đi mất đã.”

Venetia tiếp tục hạ ngọn lửa về phía sàn nhà. “Người ta bảo nội mùi hơi không thôi cũng rất dễ gây nổ đấy,” nàng nhận xét bằng một giọng đều đều như thế. “Chúng mạnh lắm. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

“Không.” Cơn giận dữ chằng chéo trên mặt Rosalind. Ả nâng súng lên bằng cả hai tay.

Venetia nhận ra rằng Rosalind sắp bóp cò. Nàng phóng người qua một bên. Khẩu súng nổ đoàn; làm điếc đặc cả không gian bé nhỏ.

Nỗi đau giá lạnh xé qua cánh tay Venetia. Vì đã mất thăng bằng, nàng té xuống sàn, theo bản năng nàng cố giữ lấy cây nến đang cháy.

Rosalind quay ngoắt mình bỏ chạy qua lối cửa phủ màn che.

Venetia nghe thấy tiếng cửa trước mở ra.

“Đừng bỏ đi vì ta chứ,” tiếng Gabriel thốt lên từ căn phòng kia.

“Thả ta ra,” Rosalind gào lên, hoảng loạn. “Nơi này sẽ bùng lên như đuốc vào bất cứ lúc nào đấy.”

Gabriel kéo màn qua một bên. Venetia nhìn thấy chàng đang tóm lấy cổ Rosalind. Khẩu súng nằm trong tay kia của chàng.

Chàng nhìn Venetia. “Nàng đang chảy máu kìa.”

Chàng thả Rosalind ra mà tiến tới trước, giằng con dao và một chiếc khăn tay vuông rộng bằng vải lanh ra từ trong mấy chiếc túi trên áo khoác rộng tướng của mình.

Venetia nhìn xuống cánh tay mình. Ống tay áo váy nàng đang nhuốm đầy máu. Sững cả người, nàng chỉ biết làm một điều mà nghĩ là có ý nghĩa. Nàng thổi tắt nến.

Rosalind run rẩy nhìn nàng chằm chặp. “Mi không bị thôi miên.”

“Không.” Venetia đáp.

Gabriel ngồi xổm xuống cạnh nàng, đưa dao cắt phăng ống tay áo.

“Còn lọ ête,” Rosalind thều thào.

“Tôi sẽ chẳng bao giờ mở một lọ ête nào gần nơi có ngọn lửa cả,” Venetia nói.

Rosalind quay ngoắt bỏ chạy đi, biến mất qua màn cửa.

Gabriel thoáng cắt mắt khỏi việc mình đang làm. Venetia có thể cảm nhận được cơn say máu săn mồi đang từ chàng lan tỏa ra thành từng lớp sóng.

“Con mồi của chàng đang bỏ trốn kìa,” nàng cộc lốc bảo.

Chàng quay chú ý lại vào cánh tay bị thương của nàng. “Lúc này ta có những ưu tiên khác.”

“Đúng vậy,” nàng bảo, khẽ mỉm cười mặc cho cơn đau xé. “Trước tiên và trên hết chàng là một người bảo vệ cho những ai trong tầm coi sóc của chàng.”

Mắt chàng tìm thấy mắt nàng. “Với ta không gì quan trọng bằng nàng cả.”

Chàng nói thật lòng, nàng thầm nghĩ. Thật lòng đến từng lời từng chữ một.

Nàng những muốn bảo với chàng rằng đấy cũng là tình cảm của nàng, nhưng nàng bắt đầu thấy choáng váng. Nàng những mong mình đừng ngất đi.

Gabriel xem xét vết thương trên tay nàng. “Vết thương khá nông, tạ ơn Chúa. Nhưng ta cũng phải mời bác sĩ đến cho nàng thôi. Vết thương cần được rửa sạch và băng bó đúng cách.”

Thông tin ấy làm nàng vững dạ.

Một ý nghĩ lóe lên trong nàng.

“Gabriel này, phu nhân Fleming đã uống phương thuốc của nhà giả kim đấy.”

“Thế thì không may rồi.” Chàng tập trung quấn khăn quanh cánh tay nàng.

“Thế còn thuốc giải thì sao?”

“Quá muộn rồi. Ta vừa mới giải mã xong đoạn văn cuối cùng trong phương thuốc của nhà giả kim. Đoạn văn ấy nói rằng phương thuốc giải chỉ hiệu nghiệm nếu nó được pha lẫn với phương thuốc để uống cùng một lúc.”