Mairin quan sát đại sảnh với ánh mắt mệt mỏi nhưng đầy cảm kích. Trời đã gần sáng và cánh phụ nữ đã làm việc cả đêm. Những người có con nhỏ được Mairin cho về từ đêm qua, còn một nhóm nhỏ ở lại cùng nàng để hoàn tất khâu chuẩn bị cuối cùng.
Kết quả thật đáng kinh ngạc. Mairin sẽ không bao giờ muốn lặp lại một việc tương tự như thế này trong chưa đầy một ngày, nhưng nàng thực sự rất hài lòng với kết quả mà họ đã đạt được.
Toàn bộ khu vực bên trong tòa tháp sáng bừng. Tất cả nền và tường đã được lau sạch. Những cây nến gắn lên giá treo cố định trên trần đã được thay mới, ánh sáng tạo ra những bóng hình sinh động nhảy múa dọc theo trần nhà.
Hương hoa ngọt ngào xua tan đi mùi ẩm mốc của mồ hôi lẫn bụi bẩn, Mairin đã lấy hết chăn lông từ các phòng ngủ trải dọc nền nhà ngay trước lò sưởi chính bằng đá.
Mùi thơm từ món hầm đang đun liu riu trên bếp tra tấn nàng suốt mấy tiếng đồng hồ. Gertie đang chuẩn bị món thịt thỏ mà Ewan cùng hai em trai đã mang về sau chuyến đi săn. Nàng thèm nhỏ dãi khi nghĩ đến một miếng bánh mỳ nóng giòn vừa được lấy ra từ trong lò.
Ewan đã cố tìm cách đưa Mairin về phòng nghỉ, nhưng nàng khăng khăng rằng mọi việc phải được hoàn thành đã, bởi lẽ họ không biết chính xác khi nào Lãnh chúa McDonald sẽ đến.
“Mọi thứ trông thật tuyệt, phu nhân ạ,” Maddie nói với vẻ hãnh diện.
Mairin nhìn về phía Bertha và Maddie đang đứng rồi mỉm cười. “Đúng vậy. Trông không giống lúc trước một chút nào. Ngay cả những chỗ cần sửa chữa và phần hư hại sau đám cháy, không ai có thể tìm ra sai sót nào nữa.”
Bertha vuốt một lọn tóc trên trán. “Lãnh chúa sẽ rất hãnh diện khi đón tiếp các vị khách tại đây. Cô đã làm nên một điều kì diệu.”
“Cảm ơn hai người đã thức cả đêm để giúp ta,” Mairin nói. “Bà và Maddie hãy bảo mọi người đi nghỉ và không cần phải dậy trước buổi trưa nhé. Số còn lại sẽ làm thay trong lúc mọi người nghỉ ngơi.”
Cả hai cùng gật đầu biết ơn rồi nhanh chóng đi ra, để lại Mairin một mình trong sảnh.
Mairin nhìn kỹ toàn bộ công trình của mình một lần nữa trước khi quay đi và lê bước về phía cầu thang. Nàng đã không thực sự giữ lời hứa với Ewan. Hông nàng đau nhói, nàng hy vọng đã không làm rách vết khâu nào. Nhưng vấn đề ở chỗ mọi việc phải được hoàn thành, và thật không công bằng khi để những người phụ nữ khác làm việc nhiều giờ liền trong khi chính nàng lại không chia sẻ.
Mairin cảm thấy vô cùng hài lòng với vai trò mình đảm nhận. Những người phụ nữa đã làm việc bền bỉ và chăm chỉ với một tinh thần vui vẻ. Họ đã làm mọi việc để nàng vừa lòng, điều đó thực sự khiến nàng cảm kích.
Lần đầu tiên nơi đây giống như một mái ấm. Mái ấm của nàng. Và nàng cảm thấy thực sự là một phần của gia tộc McCabe.
Nàng đi thật khẽ vào phòng, nhưng không cần thiết phải làm như vậy. Ewan đã dậy, mặc xong quần áo và đang xỏ giày.
Chàng cau mày khi thấy nàng và lập tức đứng lên, đưa tay ra đỡ khi nàng loạng choạng bước vào.
“Nàng đã làm việc quá lâu,” chàng nhắc nhở. “Nàng có đau ở đâu không? Có bị rách vết khâu nào không?”
Nàng tựa trán lên ngực chàng, thư giãn một lát trong khi trấn tĩnh lại. Chàng đưa tay vuốt ve từ cánh tay lên đến vai nàng và ôm chặt.
“Nàng hãy nghỉ đi. Không tranh cãi gì hết. Hãy nghỉ đến khi người của McDonald đến. Nàng hiểu ý ta chứ?”
“Vâng,” nàng thì thào. Nàng không còn phải giả bộ tuân theo mệnh lệnh này nữa.
“Nào, để ta xem vết thương của nàng.”
Chàng dìu nàng lên giường và nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người nàng.
“Thật là tội lỗi khi chàng ngang nhiên cởi bỏ quần áo một người phụ nữ như thế này,” Mairin lẩm bẩm.
Chàng mỉm cười khi kéo nàng xoay nghiêng. Chàng toan ấn tay lên vùng da bị khâu nhưng cau mày khi thấy nàng chùn người lại.
“Nó đỏ và sung tấy lên rồi. Nàng đã không giữ gìn, Mairin. Nếu không cẩn thận, nàng sẽ phải nằm yên trên giường vì sốt.”
Nàng há miệng ngáp to và cố gắng giữ cho hai mắt mở. “Còn quá nhiều việc phải làm. Em không thể nằm lì trên giường vì bị sốt được.”
Chàng cúi xuống hôn lên trán nàng hồi lâu. “Người nàng lạnh quá. Hãy nghỉ đi. Ta sẽ phái người mang nước ấm lên cho nàng tắm khi có tin người của McDonald đến biên giới của chúng ta.”
“Vâng,” nàng thì thầm rồi chìm ngay vào giấc ngủ.
Mairin bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Nàng chớp mắt cho tỉnh, nhưng nó nặng trĩu như là ai đó đã đổ cát lên mắt nàng vậy.
“Phu nhân McCabe, tôi mang nước lên cho cô tắm,” tiếng gọi vang lên từ ngoài cửa. “Nhà McDonald sẽ đến trong một giờ nữa.”
Tin này khiến Mairin bừng tỉnh.
Nàng tung chăn rồi lao vội ra cửa. Vài người phụ nữ mang những thùng nước đến, và một lát sau Mairin khoan khoái đắm chìm trong bồn nước ấm. Dù rất muốn ngâm mình cho đến khi nước lạnh, nàng phải nhanh chóng gội đầu.
Có hai người ở lại giúp nàng lau khô và chải tóc. Mairin bồn chồn không yên. Nàng rất lo. Đây là thử thách thực sự và đầu tiên của nàng với vai trò là bà chủ mới của pháo đài này.
Nàng không muốn Ewan hay người của McDonald tìm thấy bất kỳ thiếu sót nào.
Một giờ sau, nàng khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy và đi xuống cầu thang. Đại sảnh tấp nập, Ewan đang đứng nói chuyện với hai người em trai ở gần chiếc bàn danh dự.
Khi nàng bước vào, Ewan ngước lên nhìn. Ánh mắt tán thưởng của chàng khiến nàng lâng lâng. Chàng ra hiệu nàng lại gần, nàng vội đến đứng ngay bên cạnh chàng.
“Nàng vừa kịp cùng ta đón khách,” chàng nói. “Họ sẽ đến trong vài phút nữa thôi.”
Ewan dẫn nàng ra khỏi sảnh, hai người em trai theo sau. Khi họ ra đến sân, đoàn người nhà McDonald đang cưỡi ngựa thành hàng đi qua cầu tiến đến cổng vòm dẫn vào sân trong.
Tất nhiên là có phần thiên vị, nhưng phải nói rằng gia tộc McCabe mang một diện mạo oai vệ hơn nhiều.
Ewan đứng trên đầu cầu thang, bên cạnh là Mairin, người đi đầu đoàn xuống ngựa cúi đầu chào Ewan.
“Rất vui được gặp lại cậu, Ewan. Lâu quá rồi. Lần cuối ta đến đây đã được cha cậu đón tiếp. Ta vô cùng thương tiếc vì sự ra đi của ông.”
“Chúng tôi cũng vậy,” Ewan nói. “Tôi xin được giới thiệu phu nhân của mình, Mairin McCabe.”
Ewan hộ tống Mairin bước xuống, nàng khẽ nhún gối cúi chào.
Lãnh chúa McDonald cầm lấy tay nàng và cúi đầu hôn lên các khớp ngón tay. “Rất hân hạnh được gặp cô, phu nhân McCabe.”
“Vinh dự của tôi, Lãnh chúa,” nàng nói. “Xin mời vào sảnh, chúng tôi đã chuẩn bị thức uống. Đồ ăn cũng đã sẵn sàng để phục vụ.”
Lãnh chúa cười lớn rồi ngoảnh lại. “Xin giới thiệu con gái ta, Rionna McDonald.”
Cô gái có vẻ miễn cưỡng cả trong điệu bộ và nét mặt khi bước lên. Vậy ra đây là người mà Lãnh chúa McDonald muốn Ewan kết hôn. Mairin cố gắng không tỏ ra khó chịu. Cô ta khá đẹp. Mái tóc của cô tỏa sáng dưới nắng như ánh vàng và làn da mịn màng không tì vết. Đôi mắt cô ta có màu hổ phách đặc biệt rất phù hợp với điểm sáng trên mái tóc và dường như cũng lấp lánh trong nắng.
Mairin liếc nhìn Ewan xem phản ứng của chàng thế nào. Điều cuối cùng nàng muốn thấy là cảm giác tiếc nuối của chàng vì đã để mất cơ hội kết hôn với cô gái này.
Đôi mắt Ewan ánh lên sự thích thú. Có vẻ như chàng đi guốc trong bụng nàng và biết rõ nàng đang nghĩ gì.
Mairin quay sang mỉm cười với cô gái “Mời vào, Rionna. Hẳn là cô rất mệt sau chuyến đi. Cô có thể ngồi bên cạnh tôi và chúng ta có thể làm quen.”
Rionna nở một nụ cười ngập ngừng và để Mairin cầm cánh tay kéo nàng vào trong.
Bữa tiệc trở nên rất sôi động. Lãnh chúa McDonald là một người ăn to nói lớn và rất náo nhiệt. Ông ta ăn một cách nhiệt tình khiến Mairin phát hoảng. Tại sao ư? Nếu nàng phải thường xuyên tiếp đãi người đàn ông này, đoàn thợ săn của McCabe sẽ phải đi săn cả ngày lẫn đêm không nghỉ ngơi mất.
Gertie nhăn mày khó chịu khi phải tiếp đồ ăn cho ông ta đến lần thứ ba. Mairin bắt gặp ánh mắt của bà và lắc đầu. Không nên khiến ông ta cảm thấy bị xúc phạm.
Cuộc trò chuyện diễn ra xung quanh những chủ đề nhàm chán. Đi săn. Đột kích. Những lo lắng liên quan đến việc bảo vệ biên giới của họ. Một lúc sau, Mairin phải cố gắng lắm mới ngăn được cái ngáp đang chực thoát ra. Dù đã cố gắng nhưng nàng không thể kéo Rionna vào cuộc trò chuyện được, cô ta chỉ tập trung ăn uống và cúi gằm mặt trong suốt bữa ăn.
Cuối cùng, khi những người đàn ông đã ăn xong, Ewan nhìn Mairin, nàng đứng dậy xin phép rời khỏi bàn. Đã đến lúc cánh đàn ông bàn luận về bất cứ chuyện gì họ thường bàn trong những cuộc gặp gỡ như thế này, đương nhiên họ không muốn phụ nữ có mặt ở đó.
Nàng định mời Rionna ra ngoài đi dạo, nhưng khi Mairin vừa ra khỏi bàn, Rionna cũng vội vã bỏ đi.
Nàng nhún vai đi tìm Crispen.
Khi cánh phụ nữa đã bỏ đi hết, Lãnh chúa McDonald gật gù nhìn Ewan. “Phu nhân của cậu quả là đáng hãnh diện. Bữa tiệc rất tuyệt vời, và sự chào đón cũng rất nồng nhiệt.”
“Cô ấy chính là niềm tự hào của cả gia tộc,” Ewan tán thành.
“Ta đã rất buồn khi nghe tin về đám cưới của cậu,” lãnh chúa nói tiếp. “Ta đã hy vọng vào một đám cưới giữa cậu và Rionna. Nó sẽ đem lại sự liên minh và gắn kết giữa hai gia tộc.”
Ewan nhướn lông mày nhưng không nói gì. Chàng quan sát McDonald để xem ông ta sẽ đi đến đâu.
McDonald nhìn Alaric và Caelen trước khi quay sang Ewan.
“Ta muốn nói chuyện riêng với cậu, Ewan.”
Ewan ra hiệu cho những người còn lại rời khỏi bàn. Alaric và Caelen ở lại cùng với chàng.
“Ta muốn sự liên minh này,” McDonald nói.
Ewan mím môi suy ngẫm. ”Hãy cho tôi biết, Geogre, tại sao ông lại muốn sự liên minh này? Thiện chí vốn không phải là điều tôi cho là liên quan khi nghĩ về mối quan hệ của chúng ta kể từ khi cha tôi qua đời. Nhưng tại thời điểm đó hai bên đã rất tin tưởng vào nhau.”
McDonald thở dài và tựa mình vào ghế, hai tay che cái bụng căng tròn. “Có một điều rất hệ trọng. Duncan Cameron đang đe dọa lãnh địa của ta. Ta và hắn đã có một vài xung đột trong mấy tháng qua. Ta nghĩ hắn đang thử sức mạnh của quân ta, thành thực mà nói, ta không mạnh trong những trận đấu đã tham gia.”
“Đồ tồi,” Ewan lẩm bẩm. “Đất của ông nằm ngay sát Neamh Álainn. Tên khốn ấy đang lập kế hoạch cho ngày hắn chiếm được đất của Mairin.”
“Đúng vậy, và ta không thể tự mình lật đổ hắn được.”
“Ý của ông là thế nào? Hiển nhiên là tôi không thể lấy con gái ông được.”
“Không,” McDonald kéo dài từng lời. Sau đó ông nhìn sang Alaric. “Nhưng cậu ta thì có.”