“Dậy thôi, phu nhân! Hôm nay là ngày cưới của cô đấy.”
Mairin hé mắt ra và rên rỉ trước cảnh tượng những người phụ nữ đang vây quanh giường nàng. Nàng cảm thấy mệt lử. Những nỗ lực bỏ trốn lúc đêm khuya và thời gian đi lại lòng vòng trong căn phòng đã làm nàng kiệt sức. Sau cuộc nói chuyện đêm qua với lãnh chúa, nàng đã ngủ thật sâu.
Một người phụ nữ vén rèm cửa sổ, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt nàng thật chói chang.
Lần này tiếng than vãn của nàng to hơn, khiến cả căn phòng rộ lên tiếng cười khúc khích.
“Phu nhân của chúng ta có vẻ như không muốn kết hôn với lãnh chúa cho lắm.”
“Christina, là cô phải không?” Mairin làu bàu.
“Phải, thưa phu nhân. Là tôi đây. Chúng tôi đang mang nước nóng lên để cô tắm.”
“Tối qua tôi tắm rồi mà,” Mairin nói. Có lẽ không tắm sẽ giúp nàng ngủ thêm khoảng một giờ nữa.
“Ồ, nhưng việc tắm trong buổi sáng của ngày cưới là một yêu cầu bắt buộc. Chúng tôi sẽ gội đầu và xức dầu thơm lên da cô. Maddie tự làm đấy, chúng có mùi quyến rũ lắm. Lãnh chúa sẽ rất hài lòng cho mà xem.”
Lãnh chúa không phải là mối quan tâm hàng đầu của nàng trong sáng nay. Mà là giấc ngủ.
Một tràng cười khúc khích lại vang lên trong phòng, Mairin nhận ra là mình lại vừa nói ra suy nghĩ của mình.
“Và chúng tôi còn mang cho cô một cái váy để làm lễ cưới nữa,” một người phụ nữ khác nói.
Mairin nhìn quanh, cố gắng nhớ lại tên của cô gái đang nhìn nàng cười phấn khích. Marry? Margaret?
“Fiona, thưa phu nhân.”
Mairin thở dài. “Xin lỗi. Có nhiều người quá.”
“Không sao mà,” Fiona vui vẻ nói. “Giờ thì cô có muốn nhìn bộ váy chúng tôi đã làm riêng cho cô không?”
Mairin chống hai khuỷu tay lên và nhìn mọi người qua đôi mắt mơ màng. “Vậy ư? Mọi người may váy ư? Nhưng tối hôm qua tôi mới đồng ý lấy lãnh chúa mà.”
Maddie trông không hối tiếc chút nào. Bà mỉm cười thật tươi với Mairin trong lúc giơ cái váy lên cho nàng nhìn. “Ồ, chúng tôi biết việc ngài ấy thuyết phục được cô chỉ là vấn đề thời gian thôi. Cô không vui khi thấy chúng tôi may trước ư? Mất nguyên hai ngày chúng tôi mới may xong đấy, nhưng tôi nghĩ cô sẽ hài lòng với kết quả này.”
Mairin chằm chằm nhìn vào tác phẩm tuyệt đẹp trước mắt. Nước mắt dâng đầy lên hai khóe mi, nàng chớp mắt để giữ chúng không trào ra. “Nó thật đẹp.” Đúng là như vậy. “Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì đẹp đẽ hơn thế,” nàng nói.
Ba người phụ nữ mỉm cười tươi rói với nàng. Sau đó, Maddie lại chỗ giường của nàng và kéo rèm lại. “Cô không muốn để lãnh chúa phải chờ đâu. Sáng nay linh mục đã đến rồi, lãnh chúa rất nóng lòng muốn lễ cưới được diễn ra sớm.”
“Không, tất nhiên rồi,” Mairin nói. “Để lãnh chúa chờ là việc không hay.”
Trong một tiếng tiếp theo, những người phụ nữ tắm rửa, kỳ cọ, chà xát cho Mairin từ đầu đến chân. Đến khi nàng tắm xong và nằm trên giường để họ xức dầu thơm vào người, Mairin gần như chìm vào giấc ngủ.
Họ đã gội đầu và lau khô tóc cho nàng, sau đó chải cho đến khi nó thẳng tắp và bóng mượt. Mái tóc bồng bềnh trên lưng nàng, óng ánh như tơ. Mairin phải thừa nhận những người phụ nữ này biết cách làm cho một người phụ nữ cảm thấy tuyệt vời nhất trong ngày cưới của mình.
“Đã xong,” Christina tuyên bố. “Đến lúc mặc trang phục và đưa cô đến lễ cưới rồi.”
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên và giọng Gannon xuyên qua cánh cửa gỗ nặng nề.
“Lãnh chúa muốn biết còn bao lâu nữa.”
Maddie đảo mắt rồi đến giật cánh cửa mở ra, bà đứng chắn giữa Gannon và phần bên trong căn phòng để anh ta không nhìn thấy Mairin đang khỏa thân.
“Cậu hãy đi nói với lãnh chúa là chúng tôi sẽ cố gắng đưa cô ấy xuống sớm nhất có thể. Những việc này không vội được! Cậu không muốn phu nhân trông xinh đẹp nhất trong ngày cưới ư?”
Gannon thì thầm một lời xin lỗi rồi đi ra, hứa sẽ truyền lại tin cho lãnh chúa.
“Giờ thì,” Maddie nói trong lúc quay lại chỗ Mairin. “Mặc chiếc váy này rồi chúng ta xuống chỗ lãnh chúa nào.”
“Họ đã ở trong đó mấy giờ rồi,” Ewan lẩm bẩm. “Có việc gì mà lâu đến vậy?”
“Phụ nữ mà anh,” Alaric nói, như thể điều đó giải thích mọi chuyện.
Caelen gật đầu và uống nốt chỗ rượu trong cốc.
Ewan ngồi trên chiếc ghế có lưng tựa cao của chàng và lắc đầu. Ngày cưới của chàng. Có một sự khác biệt đáng kể trong ngày này và ngày chàng cưới người vợ đầu tiên của mình.
Đã khá lâu rồi chàng không nghĩ đến Celia. Đôi khi chàng còn khó nhớ lại hình ảnh của người vợ trẻ trong tâm trí. Nhiều năm đã trôi qua, và sau mỗi năm, nàng lại mờ dần đi trong trí nhớ của chàng.
Hồi cưới Celia, chàng còn rất trẻ. Nàng cũng thế. Rất sôi nổi. Chàng nhớ điều đó rất rõ. Môi nàng luôn thường trực cười. Chàng coi nàng như một người bạn. Họ từng là bạn thời thơ ấu của nhau trước khi việc huấn luyện trở thành cuộc sống của chàng. Nhiều năm sau, cha họ nghĩ họ nên trở thành đồng minh của nhau và đám cưới giữa chàng và nàng diễn ra.
Một năm sau đám cưới, nàng đã sinh cho chàng một đứa trẻ. Sang đến năm thứ ba, nàng qua đời, đất đai của chàng bị phá hủy, và gia tộc của chàng bị tàn sát gần hết.
Phải, ngày cưới của họ là một sự kiện ngập tràn niềm vui sướng. Họ đã tổ chức đám cưới linh đình trong ba ngày. Khuôn mặt nàng bừng lên vì hạnh phúc, và nàng luôn mỉm cười.
Mairin sẽ cười chứ? Hay nàng cũng đến lễ cưới của họ với đôi mắt tổn thương như lần đầu tiên nàng đến nơi này?
“Cha ơi chị ấy đâu rồi?” Crispen thì thầm bên chàng. “Cha có nghĩ là chị ấy đổi ý không?”
Ewan quay sang mỉm cười với con trai. Chàng vuốt tóc thằng bé để trấn an. “Cô ấy đang mặc quần áo thôi, con trai. Cô ấy sẽ đến đây. Cô ấy đã hứa rồi, và như con thấy, cô ấy rất chú trọng đến việc giữ lời hứa. Phụ nữ luôn muốn được xinh đẹp nhất trong ngày cưới của mình.”
“Nhưng chị ấy đã đẹp sẵn rồi mà,” Crispen phản đối.
“Đúng vậy,” Ewan nói. Và thực sự là như vậy. Cô gái đó không chỉ xinh đẹp, nàng còn rất quyến rũ. “Nhưng họ muốn trông mình đặc biệt hơn nữa trong những dịp như vậy.”
“Chị ấy có hoa không? Chị ấy nên có hoa mới phải chứ.”
Ewan gần như phá lên cười trước vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt Crispen. Con trai chàng còn hồi hộp hơn cả chàng, Ewan không hồi hộp. Không, chàng chỉ không kiên nhẫn và muốn xong chuyện sớm thôi.
“Cha không có hoa ạ?” Crispen hỏi.
Ewan cúi xuống nhìn con. Trông Crispen thất kinh đến mức chàng phải cau mày.
“Cha không nghĩ gì đến hoa cả. Nhưng có lẽ con nói đúng. Sao con không đi lo chuyện đó cùng Cormac nhỉ?”
Ở bên kia phòng, chắc hẳn là Cormac đã nghe được cuộc nói chuyện. Trông anh ta cũng hoảng hốt hệt Crispen, và vội vàng lùi lại một bước. Nhưng Crispen đã quá nhanh, ngay lập tức nó đứng trước mặt Cormac, bắt anh ta phải đi cùng để lấy hoa cho Mairin.
Anh ta bắn một cái nhìn bất mãn cho Ewan trong lúc bị lôi đi khỏi đại sảnh.
“Có cái quái gì mà họ lâu thế không biết?” Caelen hỏi. Anh không ngồi yên nổi trên ghế và duỗi đôi chân dài ra để thả lỏng. “Thật phí cả một ngày luyện tập đẹp trời.”
Ewan cười khùng khục. “Anh không nghĩ là ngày cưới của mình là một sự lãng phí đâu.”
“Tất nhiên là anh không rồi,” Alaric nói. “Trong khi cả lũ chúng em đang đổ mồ hôi thì anh sẽ được vui vẻ với một cô gái ấm áp, ngọt ngào.”
“Anh ấy cũng sẽ đổ mồ hôi,” Caelen ranh mãnh nói. “Nhưng chỉ là không theo cách của chúng ta thôi.”
Ewan giơ một tay lên ngăn cuộc trò chuyện tục tĩu đó lại trước khi nó kịp lan sang đám đàn ông còn lại. Chàng không muốn cô dâu của mình bước vào và cảm thấy xấu hổ từ đầu đến chân.
Ngay lúc đó Maddie lao vào, hai má đỏ bừng và ngực phập phồng vì đang cố lấy hơi.
“Thưa lãnh chúa, phu nhân đang đến!”
Ewan liếc qua nhìn linh mục, ông đang thưởng thức một cốc bia, ra hiệu cho ông đứng dậy. Khi Mairin đi qua góc phòng, cả sảnh đứng yên ngắm nhìn sự xuất hiện của nàng.
Ewan nhất thời không nói được lời nào. Nàng không chỉ đẹp. Nàng còn cực kỳ quyến rũ. Không còn thấy bóng dáng của một cô gái trẻ vụng về, ở nàng lúc này toát ra vẻ đẹp của một cô gái mang dòng dõi hoàng gia. Một cô công chúa đúng như địa vị của nàng.
Nàng bước vào phòng, đầu ngẩng cao, vẻ điềm tĩnh hiện trên khuôn mặt. Một nửa mái tóc nàng được buộc thành búi ngay phía trên gáy, một nửa còn lại để xõa trên lưng.
Sự hiện diện của nàng mang thần thái vương giả, đột nhiên Ewan thấy mình không xứng đáng.
Crispen xông vào phòng, ôm chặt một bó hoa mà cành thì gãy lìa và bông thì ủ rũ. Thằng bé chạy đến chỗ Mairin và đẩy mạnh bó hoa vào tay nàng, những cánh hoa rơi lả tả xuống sàn.
Biểu hiện trên khuôn mặt nàng hoàn toàn thay đổi, vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng không còn nữa. Mắt nàng ấm áp và nàng mỉm cười trìu mến với con trai chàng. Nàng cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán thằng bé.
“Cảm ơn em, Crispen. Những bông hoa thật đẹp.”
Có điều gì đó xoắn lại trong tim Ewan.
Chàng bước về phía trước cho đến khi chàng đứng sau Crispen. Chàng đưa tay đặt lên vai con trai trong lúc nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của Mairin.
“Linh mục đang chờ chúng ta đấy,” chàng sốt ruột nói.
Nàng gật đầu rồi nhìn Crispen. “Em đi cùng chứ, Crispen? Dù gì thì em là một phần rất quan trọng của buổi lễ này mà.”
Crispen thở phù phù đến mức Ewan nghĩ là nó sắp nổ tung mất. Sau đó, thằng bé luồn một bàn tay vào tay Mairin. Ewan cầm lấy bàn tay còn lại, và nàng đưa bó hoa cho Maddie trước khi đan ngón tay vào tay chàng.
Cảm giác thật đúng. Đây chính là gia đình chàng. Con trai chàng và người phụ nữ sẽ trở thành mẹ của nó. Chàng kéo nàng đến chỗ vị linh mục đang chờ trong lúc hai em trai đến đứng cạnh Ewan và Mairin.
Ở đó, trong vòng tay gia đình, chàng và Mairin trao nhau lời thề nguyền. Nàng không hề do dự. Không hề có thái độ nào khác ngoài sự sẵn sàng. Nàng nhìn thẳng vào mắt vị linh mục rồi sau đó quay sang nhìn vào mắt Ewan trong lúc đưa ra lời hứa thể hiện sự tôn trọng và vâng lời.
Khi linh mục tuyên bố họ là vợ chồng, Ewan cúi xuống để trao cho nàng nụ hôn thề ước. Nàng hơi do dự một thoáng rồi thì thầm, “Chàng không được dùng lưỡi đâu đấy!”
Tiếng cười của chàng vang lên khắp sảnh. Gia tộc của chàng trông rất háo hức tìm xem nguyên nhân của tiếng cười đó, nhưng chàng chỉ dán mắt vào môi cô dâu mới của mình.
Chàng tìm đến môi nàng, thật ngọt ngào và ấm áp, rồi từ từ, chàng ngấu nghiến miệng nàng. Và, phải, chàng có dùng lưỡi.
Khi chàng dừng lại, nàng nhìn chàng tức tối. Chàng cười toe rồi nắm lấy tay nàng, kéo nàng sát vào mình và quay ra nhìn mọi người trong tộc. Sau đó, chàng giơ tay nàng lên cao và tuyên bố nàng là nữ chủ nhân mới của gia tộc.
Tiếng hò hét của mọi người vang lên trong sảnh chính to đến nỗi Mairin nhăn mặt lại. Nhưng nàng kiêu hãnh đứng bên cạnh Ewan, một nụ cười vui sướng nở trên môi nàng.
Từng người, từng người một tiến đến để quỳ xuống và chúc mừng bà chủ mới. Lúc đầu, Mairin có vẻ bối rối trước biểu hiện của lòng trung thành đó. Nàng vặn vẹo như thể chỉ muốn chui xuống sàn nhà vậy.
Ewan mỉm cười trong lúc chứng kiến nàng làm quen với địa vị mới của mình. Nàng đã sống một cuộc đời ẩn dật. Giờ đây, lần đầu tiên, nàng đã bước vào số phận của mình.
Khi người lính cuối cùng cúi đầu trước Mairin, Ewan nắm lấy khuỷu tay nàng và đưa nàng đến chỗ bàn ăn - nơi Gertie và các cô phụ bếp đang hối hả bày các mâm cỗ cho bữa tiệc cưới. Ở góc phòng, một nhóm các nhạc công tài ba đang đứng chơi một giai điệu rất sôi nổi. Sau bữa tiệc cưới sẽ là khiêu vũ và vui chơi cho đến lễ động phòng vào lúc hoàng hôn.
Ewan ngồi ở đầu bàn cùng Mairin. Chàng muốn nàng ngồi cạnh mình - vị trí danh dự.
Chàng yêu cầu đặt thêm một chiếc ghế nữa bên cạnh mình, khi các mâm cỗ đã bày xong và món đầu tiên được bưng ra, chàng lấy cho nàng những miếng ngon nhất trong phần ăn của mình.
Có vẻ hài lòng trước sự quan tâm của chàng, nàng để cho chàng bón cho mình những miếng thịt nhỏ. Nàng ngẩng lên mỉm cười với chàng rạng rỡ đến mức trong một thoáng chàng quên cả thở. Choáng váng trước phản ứng mà nàng gây ra với mình, Ewan suýt làm đổ cả cốc rượu.
Alaric cùng Caelen ngồi hai bên Ewan và Mairin. Sau khi những người cuối cùng ở bàn chính được phục vụ đồ ăn, Alaric đứng lên yêu cầu mọi người trật tự. Rồi anh giơ cốc của mình lên, liếc nhìn Ewan và Mairin.
“Chúc mừng lãnh chúa và phu nhân của ngài!” anh hô lớn. “Chúc cho cuộc hôn nhân của họ luôn hạnh phúc, có sức khỏe và sinh được nhiều con trai.”
“Cả con gái nữa,” Mairin nói nhỏ đến mức Ewan gần như không nghe được.
Miệng chàng giật giật khi chàng lắng nghe tiếng kêu gào hưởng ứng của gia tộc. Chàng nâng ly lên và nghiêng đầu về phía Alaric.
“Và chúc cho tất cả các cô con gái của chúng tôi cũng xinh đẹp như mẹ chúng.”
Mairin hổn hển thở nhẹ và nhìn chàng bằng ánh mắt lấp lánh. Nụ cười của nàng làm bừng sáng cả căn phòng. Trước sự kinh ngạc của chàng, đột nhiên nàng đứng dậy, đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt chàng và tặng chàng một nụ hôn mạnh mẽ khiến chàng ngây dại.
Cả phòng vỡ òa tiếng chúc mừng. Ngay cả Caelen trông cũng có vẻ thích thú. Khi Mairin buông ra, Ewan gần như quên mất cả tên của chính mình.
Nàng đứng sát vào chàng, ép những đường cong trên cơ thể mình vào người chàng. Cơ thể chàng phản ứng ngay lập tức. Người chàng cứng lại, nhưng vị trí hiện tại của chàng không cho phép chàng xoay người để làm dịu đi sự khó chịu mỗi lúc một tăng lên. Nếu chàng ra ngoài, chàng sẽ phải để Mairin ngồi lại một mình, và chàng không muốn nàng rời xa mình một chút nào.
Vậy nên chàng cứ ngồi đó và cảm thấy mỗi lúc một khó chịu.
Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, người thổi sáo bắt đầu chơi một giai điệu cực kỳ rộn rã. Bản nhạc vừa sôi nổi vừa nhanh và có khá nhiều người nhịp nhịp chân trên sàn nhà. Mairin vỗ hai tay vào nhau và thốt lên tiếng kêu đầy thích thú.
“Nàng có muốn nhảy không?” Ewan hỏi.
Nàng nuối tiếc lắc đầu. “Không, ở tu viện không bao giờ có khiêu vũ. Có lẽ em khá vụng về trong chuyện đó.”
“Ta cũng chẳng giỏi giang gì,” Ewan nói. “Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách vậy.”
Nàng lại tặng cho chàng một nụ cười nữa và vụt siết lấy tay chàng. Ngay lúc ấy, chàng thề rằng dù trông mình có ngốc nghếch thế nào đi chăng nữa, chàng vẫn sẽ khiêu vũ với nàng đến lúc nào nàng còn thích.
“Thưa Lãnh chúa, thưa Lãnh chúa!”
Một lính canh chạy vào sảnh, gươm đã tuốt ra. Mắt anh ta tìm kiếm Ewan và ngay lập tức chạy đến chỗ chàng. Ewan đứng dậy, bàn tay tự động đặt lên vai Mairin như một cử chỉ mang tính chở che.
Người lính không thở ra hơi khi anh ta đứng cách chỗ Ewan đứng vài bước. Alaric và Caelen đứng bật dậy và chờ nghe tin.
“Có một đội quân đang tiến đến, thưa Lãnh chúa. Tôi mới nhận được tin cách đây không lâu. Chúng mang theo cờ của Duncan Cameron. Theo báo cáo mới nhất của ta, chúng đến từ phía nam và cách biên giới của ta hai giờ.”