Chiến Binh Của Công Chúa

Chương 10

Kết hôn với lãnh chúa. Mairin đi đi lại lại trong phòng cho đến khi nàng nghĩ mình sắp phát điên. Nàng dừng lại bên cửa sổ và nhìn ra ngoài, hít luồng không khí êm dịu của mùa xuân. Đó là một buổi chiều ấm áp, chỉ hơi se lạnh một chút.

Sau khi quyết định, nàng lấy khăn choàng và vội vã ra khỏi phòng. Vừa mới bước ra khỏi tòa tháp thì một anh lính nhà McCabe đã bước lại cạnh nàng. Nàng kín đáo ngước lên nhìn anh ta và nhớ ra rằng anh ta từng đi cùng với Alaric vào hôm họ tìm ra nàng và Crispen. Nàng cố lục lại trí nhớ của mình để tìm tên anh ta, nhưng cả sự kiện đó quá mù mờ với nàng.

Nàng mỉm cười, nghĩ rằng anh ta chỉ muốn chào nàng, nhưng không, anh ta vẫn cứ tiếp tục sải bước theo nàng khi nàng đi qua góc tháp và tiến thẳng đến chỗ lỗ thủng trên bức tường thành.

Trước khi nàng nhấc gấu váy và trèo qua bề mặt gồ ghề của đống đá đổ nát, anh lính lịch sự cầm lấy tay nàng và giúp nàng sang đến bên kia.

Khi nàng khựng lại, anh ta gần như vấp vào nàng, vậy là anh ta đã theo nàng rất sát. Nàng quay ngoắt lại và nghiêng cổ để có thể nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Tại sao anh lại đi theo tôi?”

“Thưa tiểu thư, là lệnh của Lãnh chúa. Sẽ không an toàn nếu để cô đi quanh pháo đài mà không có người hộ tống. Tôi chịu trách nhiệm bảo vệ cô khi ngài lãnh chúa không ở bên cô.”

Nàng khịt mũi và chống một tay lên hông. “Anh ta sợ tôi lại trốn đi lần nữa và anh được giao nhiệm vụ không được để chuyện đó xảy ra.”

Anh lính chỉ im lặng và chớp mắt một cái.

“Tôi không có ý định rời khỏi đây. Ngài lãnh chúa đã nói cho tôi biết những hậu quả của hành động đó. Tôi chỉ muốn đi dạo để hít thở chút không khí trong lành, vậy nên anh không cần phải bỏ các nhiệm vụ khác để hộ tống tôi.”

“Nhiệm vụ duy nhất của tôi là đảm bảo sự an toàn cho tiểu thư,” anh ta trịnh trọng nói.

Nàng thở dài ngao ngán. Chắc chắn rằng người của lãnh chúa cũng ngu ngốc và cứng đầu y như anh ta vậy. Có lẽ đó là một yêu cầu chăng.

“Được rồi. Tên anh là gì?”

“Gannon, thưa tiểu thư.”

“Gannon, cho tôi biết, anh có phải là cận vệ riêng của tôi không?”

“Tôi, Cormac và Diormid cùng chia sẻ trách nhiệm này. Ngoài hai em trai ra thì ba chúng tôi là những người thân tín nhất của lãnh chúa.”

Nàng đi theo gờ đá nhô lên từ mặt đất để lên triền đồi, hướng về phía bầy cừu đang gặm cỏ.

“Tôi không cho đó là nhiệm vụ mà bất cứ ai trong số ba anh muốn làm.”

“Đó là một vinh hạnh,” Gannon nghiêm trang nói. “Lòng tin của lãnh chúa rất quan trọng. Không phải người lính nào cũng được ngài tin tưởng để giao phó sự an toàn của phu nhân đâu.”

Nàng dừng bước và quay phắt về phía sau, bặm môi lại để không hét lên. “Tôi không phải phu nhân lãnh chúa!”

“Trong hai ngày nữa thôi. Ngay khi vị linh mục đến.”

Nàng nhắm mắt và lắc đầu. Nàng chưa bao giờ là một con sâu rượu, nhưng ngay lúc này, rượu sẽ tốt cho nàng.

“Lãnh chúa ban cho cô một ân huệ lớn đấy,” Gannon nói, như thể cảm nhận được nỗi bất an của nàng.

“Tôi thì nghĩ là ngược lại,” Mairin lẩm bẩm.

“Chị Mairin! Chị Mairin!”

Nàng quay người và thấy Crispen đang chạy lên đồi nhanh hết sức có thể trên đôi chân nhỏ bé của mình. Nó hét vang tên nàng suốt dọc đường và gần như húc nàng ngã lăn ra đất khi nó đâm sầm vào nàng nếu không có cánh tay vững chắc của Gannon.

“Cẩn thận nào, nhóc,” Gannon vừa nói vừa mỉm cười. “Cậu mà không cẩn thận là sẽ xô ngã cô ấy đấy.”

“Chị Mairin, có thật không? Có thật không?”

Crispen hồ hởi lắc lư vì phấn khích. Mắt nó tỏa sáng như những vì sao sinh đôi, nó tóm chặt lấy cánh tay nàng, vừa ôm vừa siết lấy nàng.

Nàng túm lấy vai nó, cẩn thận đẩy nó ra xa. “Điều gì là thật cơ, Crispen?”

“Chị sẽ lấy cha em ấy? Chị sẽ là mẹ em ấy?”

Cơn giận lại bao trùm lấy nàng với tốc độ chóng mặt. Sao anh ta lại có thể như thế? Sao lãnh chúa lại có thể làm điều này với Crispen cơ chứ? Nếu nàng từ chối thì thằng bé sẽ đau khổ đến thế nào. Hành động của lãnh chúa khiến nàng choáng váng. Nàng đã nghĩ là anh ta đáng kính trọng hơn thế kia. Kiêu ngạo, phải rồi. Thậm chí còn quyết tâm và có chủ ý nữa. Nhưng nàng không nghĩ rằng anh ta lại hành động theo kiểu dối trá bằng cách lợi dụng tình cảm của một thằng bé như vậy.

Điên tiết, nàng quay sang Gannon. “Đưa tôi đến chỗ Lãnh chúa.”

“Nhưng, thưa cô, lãnh chúa đang tập luyện với binh lính. Ngài không muốn bị làm phiền trừ khi có việc rất khẩn.”

Nàng tiến lại chỗ anh ta, chĩa ngón tay vào ngực anh ta và nhấn mạnh từng từ một. Gannon bắt buộc phải lùi lại một bước, ánh mắt cảnh giác.

“Anh phải đưa tôi đến chỗ anh ta ngay lập tức, nếu không tôi sẽ xới tung toàn bộ mảnh đất này lên để tìm anh ta. Tin tôi đi, đây là chuyện sống còn đấy. Sự sống và cái chết của chính anh ta đấy!”

Khi nàng thấy sự từ chối đầy quyết tâm trong mắt Gannon, nàng giơ hai tay lên trời, thở dài rõ to thể hiện sự tức giận, sau đó quay người đi xuống chân đồi. Nàng sẽ tự mình tìm lãnh chúa. Nếu anh ta đang huấn luyện cho binh lính, điều đó có nghĩa anh ta đang ở sân trong - nơi việc tập luyện thường diễn ra.

Nhớ ra Crispen, nàng không muốn nó nghe được điều nàng cần nói với lãnh chúa, Mairin quay lại và chỉ thẳng tay vào Gannon.

“Anh trông nom Crispen. Anh nghe rõ chưa?”

Miệng anh ta há hốc trước mệnh lệnh của nàng, anh ta hết nhìn nàng rồi nhìn Crispen như thể không biết phải làm gì. Cuối cùng anh ta cúi xuống, nói gì đó với Crispen, sau đó đẩy nó về phía người chăn đàn cừu.

Mairin quay người, huỳnh huỵch đi xuống đồi, mỗi bước chân càng khiến nàng thêm giận dữ. Nàng suýt vấp vào một hòn đá và ngã dập mặt xuống đất nếu Gannon không túm khuỷu tay nàng.

“Chậm lại, tiểu thư. Cô sẽ làm mình bị thương mất!”

“Không phải tôi,” nàng làu bàu. “Mà lãnh chúa của anh thì đúng hơn.”

“Sao cơ? Tôi xin lỗi. Tôi nghe không rõ.”

Nàng cắn răng, vùng khỏi tay anh ta rồi lao qua góc tòa tháp chính và đi vào sân. Tiếng gươm và khiên chạm vào nhau vang lên chát chúa, xen lẫn những lời nguyền rủa, cộng thêm mùi mồ hôi và máu dội thẳng vào tai và mũi nàng. Nàng nhìn quanh những người đang luyện tập để tìm kẻ đã khơi nguồn cơn giận dữ của mình.

Trước khi Gannon kịp ngăn lại, Mairin đã ào vào sân tập, ánh mắt chăm chăm hướng vào lãnh chúa. Quanh nàng, những tiếng hét vang lên. Nàng nghĩ một người đàn ông đã ngã xuống khi nàng đi qua, nhưng nàng không chắc lắm vì nàng không dừng lại.

Cách đó không xa, lãnh chúa ngừng lại và quay ra nhìn chằm chằm. Khi thấy nàng, lông mày anh ta nhướng lên và nhíu lại. Không chỉ là biểu hiện tức giận thông thường. Anh ta đang điên tiết. Ồ, tốt thôi, nàng cũng thế mà.

Mãi đến khi nàng dừng lại cách lãnh chúa vài bước, Gannon mới đuổi kịp nàng. Anh ta thở lấy thở để và nhìn lãnh chúa với ánh mắt lo sợ.

“Lãnh chúa thứ tội, tôi không thể ngăn cô ấy lại. Cô ấy cứ nhất quyết-”

Ánh mắt tức giận của lãnh chúa chiếu thẳng vào Gannon và anh ta nhướng mày lên tỏ vẻ hoài nghi. “Anh không ngăn nổi một cô gái diễu hành ngang sân tập, nơi bất cứ người lính nào của ta cũng có thể giết cô ta ư?”

Mairin khịt mũi nghi ngờ nhưng khi quay lại để quan sát những anh lính đang đứng trong yên lặng, nàng mới nuốt khan. Ai cũng mang vũ khí, và nếu nàng dừng lại để nghĩ vào lúc đó, nàng sẽ nhận ra rằng đi vòng theo rìa sân sẽ tốt hơn rất nhiều.

Tất cả bọn họ đều cau có nhìn nàng, điều đó chứng minh cho giả thuyết của nàng về việc lãnh chúa bắt họ phải cáu kỉnh và ngoan cố.

Quyết tâm không tỏ ra hối hận vì sai lầm của mình, nàng quay lại nhìn lãnh chúa và ghim thẳng ánh mắt vào anh ta. Anh ta có thể tức giận, nhưng nàng còn điên tiết hơn nhiều.

“Lãnh chúa, tôi vẫn chưa cho ngài câu trả lời”, nàng gần như hét lên. “Sao ngài có thể như thế? Sao ngài lại có thể làm một điều… một điều… dối trá và đáng hổ thẹn như vậy?”

Cái cau mày trên mặt anh ta chuyển thành biểu hiện của sự ngạc nhiên. Anh ta há hốc miệng nhìn nàng với vẻ hoài nghi đến mức nàng nghĩ rằng có lẽ anh ta đã hiểu lầm. Vì vậy, nàng nhanh chóng giải thích lý do tại sao nàng lại tức giận đến thế.

“Ngài nói với con trai ngài là tôi sắp trở thành mẹ nó.” Nàng bước tới, chỉ thẳng ngón tay vào ngực anh ta. “Ngài cho tôi hai ngày. Cho đến khi linh mục đến. Hai ngày để tôi đưa ra quyết định, thế mà ngài đã loan tin cho cả gia tộc là tôi sắp trở thành phu nhân lãnh chúa.” Đến lúc này, nàng đang gõ mạnh vào ngực anh ta rồi.

Lãnh chúa nhìn xuống ngón tay nàng cứ như thể anh ta sắp đuổi một con côn trùng gây phiền nhiễu đi. Sau đó anh ta lại nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến nàng phải rùng mình.

“Nàng đã nói xong chưa?” Anh ta hỏi.

Nàng lùi lại một bước, cơn giận hạ xuống. Giờ đây, khi đã nguôi giận, sự thật về điều nàng vừa làm như một cú tát trời giáng vào mặt nàng.

Anh ta tiến lên, không cho nàng cơ hội để tạo thêm khoảng cách nào giữa họ.

“Cấm nàng không bao giờ, không bao giờ được phép nghi ngờ danh dự của ta. Nếu nàng là đàn ông thì nàng đã chết rồi. Và nếu nàng còn dám nói với ta theo cái kiểu như vừa rồi, ta có thể đảm bảo với nàng rằng nàng sẽ không thích hậu quả đâu. Nàng đang ở trên đất của ta, và lời nói của ta là mệnh lệnh. Nàng đang được ta bảo vệ. Nàng sẽ phải tuân lệnh ta mà không được phép nghi ngờ.”

“Làm quái gì có chuyện đó,” nàng lầm bầm.

“Cái gì? Nàng vừa nói gì?” Anh ta gầm lên.

Bình tĩnh ngước nhìn anh ta, Mairin nở một nụ cười ôn tồn. “Không có gì, thưa Lãnh chúa. Không có gì.”

Mắt anh ta hẹp lại và nàng có thể thấy hai tay anh ta giật giật như chỉ chực bóp cổ nàng. Nàng bắt đầu nghĩ rằng đó là nỗi khổ của anh ta. Anh ta có thường muốn bóp cổ người khác hay không, hay chỉ có nàng là đặc biệt?

“Ta e rằng chuyện đó chỉ áp dụng với nàng mà thôi,” lãnh chúa quát lên.

Nàng ngậm miệng và nhắm mắt. Mẹ Serenity đã từng thề rằng một ngày nào đó Mairin sẽ phải hối hận về việc nàng hay bị buột miệng nói ra những suy nghĩ dù là nhỏ nhất của mình. Hôm nay có lẽ là ngày đó.

Đến lúc này, vẻ cau có trên mặt những người lính được thay thế bằng sự thích thú. Không thích việc trở thành trò cười cho người khác nên tự nàng cau mày lại. Điều đó càng khiến mặt họ co giật nhiều hơn trong lúc cố gắng nén tiếng cười.

“Ta chỉ nói điều này một lần thôi,” lãnh chúa lên tiếng bằng giọng đầy đe dọa. “Ta chỉ nói về chuyện kết hôn của chúng ta với những người ta cử đi để hộ tống Cha McElroy đến đây và những người ta yêu cầu bảo vệ nàng. Ta cần nói cho linh mục biết lý do tại sao ta phải mời ngài đến đây vội vàng như vậy. Tuy nhiên, nàng đã loan báo đám cưới sắp tới của chúng ta cho toàn bộ gia tộc rồi.”

Mairin ngại ngần liếc nhìn xung quanh và thấy một đám đông đã tụ tập gần đó. Họ nhìn nàng và lãnh chúa chằm chằm với sự thích thú không hề che giấu. Không những thế, họ còn nghe như nuốt lấy từng lời.

Nàng bặm môi lại và điềm nhiên nhìn lãnh chúa, anh ta vẫn đang cứng người lại vì phẫn nộ.

“Vậy thì làm sao con trai ngài biết được? Tại sao tôi phải có người hộ tống và anh ta còn nói với tôi rằng nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ phu nhân lãnh chúa?”

“Nàng đang buộc cho ta tội dối trá sao?”

Giọng anh ta nhỏ một cách chết người, trầm đến mức không ai ngoài nàng có thể nghe thấy, nhưng giọng nói đó làm nàng sợ đến lạnh toát cả sống lưng.

“Không,” nàng vội vàng nói. “Tôi chỉ muốn biết tại sao lại có quá nhiều người biết về một cuộc hôn nhân có thể có hoặc có thể không xảy ra nếu ngài không nói cho ai cả.”

Mắt anh ta hẹp lại. “Trước hết là, cuộc hôn nhân đó sẽ xảy ra. Chỉ ngay sau khi nàng phục hồi được năng lực tư duy của mình và nhận ra đó là lựa chọn khôn ngoan duy nhất mà nàng có.”

Khi nàng định mở miệng ra để phản đối, anh ta khiến nàng ngạc nhiên bằng cách đưa tay ra bịt miệng nàng.

“Nàng sẽ phải im lặng để ta nói hết. Không biết nàng có thể giữ im lặng được một lúc nào trong suốt cuộc đời mình không,” anh ta càu nhàu.

Nàng định nổi cáu nhưng tay anh ta vẫn đang bịt chặt miệng nàng.

“Ta chỉ có một giả thuyết rằng con trai ta đã nghe lỏm được câu chuyện giữa ta với lính của mình về chuyện kết hôn. Nếu nàng nhắc nhở thằng bé kín mồm kín miệng thì nó sẽ không nhắc lại chuyện đó ngoài câu hỏi nó hỏi nàng. Nhưng giờ thì nàng đã thông báo cuộc hôn nhân của chúng ta với cả gia tộc. Một số người còn cho rằng đó là một lời cầu hôn nữa đấy. Trong trường hợp đó thì ta chấp nhận.”

Anh ta kết thúc bằng nụ cười tươi rói, sau đó lùi lại, bỏ tay trên miệng nàng ra.

“Sao… ngài… lại…,” nàng lắp bắp, môi mấp máy nhưng không thốt ra thêm được lời nào.

Tiếng reo hò nổi lên từ phía đám đông.

“Đám cưới!”

Những lời chúc tụng vang lên khắp nơi. Gươm được giơ lên. Đàn ông lấy cán gươm đập vào khiên. Mairin nhăn mặt lại trước tiếng ồn đó và nhìn chằm chằm bất lực vào lãnh chúa. Anh ta nhìn lại, tay khoanh trước ngực, nụ cười mãn nguyện nở trên khuôn mặt điển trai.

“Tôi không cầu hôn ngài!”

Anh ta không nao núng trước sự tức tối của nàng. “Theo tục lệ ở đây thì một nụ hôn dùng để xác nhận một hôn ước.”

Trước khi nàng kịp nói cho anh ta biết nàng nghĩ gì về ý tưởng điên rồ đó, anh ta đã kéo nàng lại phía mình. Nàng đập vào ngực anh ta và suýt nữa ngã ra sau nếu anh ta không giữ chặt lấy nàng.

“Mở miệng ra,” anh ta ra lệnh bằng giọng khàn khàn, tuy nhiên, dù anh ta đang giận dữ thì câu nói đó vẫn có vẻ nhẹ nhàng một cách lạ kỳ.

Môi nàng hé ra và anh ta quét lưỡi lên môi nàng. Các giác quan của nàng tan ra trong gió. Trong một thoáng, nàng gần như quên đi tất cả ngoài sự thật là anh ta đang hôn mình và lưỡi anh ta đang ở trong miệng mình. Một lần nữa.

Anh ta vừa mới công bố cho toàn gia tộc của anh ta biết rằng họ sắp lấy nhau. Hoặc có lẽ là nàng đã công bố. Nhận ra nếu anh ta hôn nàng trước mặt Chúa và mọi người càng lâu, nàng càng khó có thể phủ nhận lời tuyên bố đó, Mairin xô mạnh anh ta ra và suýt ngã ngồi xuống đất. Trước sự xấu hổ của nàng, Gannon túm lấy nàng và đỡ nàng dậy trong lúc nàng đưa mu bàn tay lên lau miệng.

Lúc này ngài lãnh chúa trông có vẻ tự mãn lắm. Nụ cười toe toét đầy thỏa mãn hiện rõ khi anh ta nhìn nàng và chờ đợi.

“Hôn ư? Tôi không định hôn anh. Tôi muốn đánh anh là đằng khác!”

Nàng quay người và chạy đi. Tiếng cười của lãnh chúa còn theo sau nàng suốt quãng đường.

“Quá muộn rồi, cô gái! Ta đã hôn nàng rồi.”

Quay trở lại phòng, nơi mà nàng chưa bao giờ nên rời khỏi, Mairin đi tới đi lui trước cửa sổ. Người đàn ông đó thật quá quắt. Anh ta có thể khiến nàng bị mất trí trong đúng một ngày. Anh ta thật hống hách và độc đoán. Hợm hĩnh. Đẹp trai. Và anh ta hôn tuyệt như một giấc mơ vậy.

Nàng rên rỉ và đập tay lên trán. Anh ta không hôn như một giấc mơ. Anh ta đã làm sai chuyện đó rồi. Nàng khá chắc chắn Mẹ Serenity đã mô tả khá chi tiết trong những lần nói chuyện với nàng. Bà không muốn nàng không biết gì trên giường cưới, và trên tất cả, một ngày nào đó, Mairin sẽ phải kết hôn.

Nhưng về lưỡi thì sao? Không, Mẹ Serenity chẳng đả động gì đến chuyện lưỡi cả. Mairin sẽ phải nhớ những chuyện như thế, chắc chắn là vậy.

Mairin đã nghĩ lần đầu tiên lãnh chúa hôn mình là do loạn trí. Một sai lầm. Nhưng lần ấy, miệng nàng cũng đã mở ra rồi. Nó cho phép lưỡi anh ta trượt vào trong và quét lưỡi lên lưỡi nàng rồi.

Nàng nhíu mày nghĩ ngợi. Có lẽ Mẹ Serenity nhầm lẫn chăng? Chắc chắn là không rồi. Bà hiểu biết về mọi chuyện. Mairin tin bà hoàn toàn.

Nhưng lần thứ hai thì sao? Chuyện đó không còn là trùng hợp nữa, vì lần này anh ta bắt nàng phải há miệng ra, và như một kẻ ngốc, nàng há hốc miệng và cho phép anh ta quét lưỡi bên trong miệng nàng.

Chỉ cần nghĩ lại nàng cũng đã rùng mình. Chuyện đó thật…

Chuyện đó thật thiếu đứng đắn. Đúng là như vậy. Và nàng sẽ cảnh báo anh ta để anh ta không bao giờ được lặp lại điều đó nữa.

Cảm thấy khá hơn sau khi đã giải quyết xong chuyện đó, nàng hướng suy nghĩ của mình đến việc kết hôn cấp bách. Của nàng.

Đúng là lãnh chúa đáp ứng rất nhiều yêu cầu mà nàng và Mẹ Serenity đã đưa ra. Anh ta khỏe mạnh vô song. Có vẻ như anh ta thể hiện quyền sở hữu rõ ràng với những người mà anh ta cho là nằm dưới sự bảo vệ của mình. Chỉ cần nhìn số người trên sân và cường độ luyện tập khắc nghiệt của họ là đủ hiểu.

Cuộc hôn nhân cũng mang lại lợi ích tương tự cho anh ta, nếu không muốn nói là nhiều hơn. Phải, nàng sẽ được anh ta bảo vệ, và anh ta có sức mạnh để bảo vệ một tài sản như Neamh Álainn, nhưng đổi lại anh ta cũng giành được sự giàu có và đất đai như một ông vua.

Nàng có tin tưởng anh ta để giao cho anh ta sở hữu quyền lực lớn đến thế không?

Nàng không có ý nghi ngờ danh dự của anh ta. Nàng đã tức giận, nhưng nàng thực sự không nghĩ anh ta là một kẻ hèn. Nếu nghĩ thế, nàng đã cố gắng hơn nhiều để tìm cách trốn đi. Không, nàng sẽ phải suy nghĩ cẩn thận về lời đề nghị của anh ta. Hay lời đề nghị của chính nàng. Hoặc là của bất kỳ ai đã đưa nó ra.

Nàng không tiếp xúc với nhiều đàn ông trong cuộc đời mình. Chỉ có hồi còn bé trước khi bị đưa đến tu viện vào lúc nửa đêm và ẩn trốn trong đó nhiều năm ròng. Nhưng nàng nhớ được nỗi sợ hãi và hiểu rất rõ cuộc đời của nàng sẽ thay đổi một cách khủng khiếp nếu nàng rơi vào tay kẻ xấu.

Nàng không cảm thấy nỗi sợ hãi đó với Ewan McCabe. Ồ, nàng sợ anh ta, nhưng nàng không sợ bị anh ta ngược đãi. Anh ta có nhiều cơ hội - và khao khát - được bóp cổ nàng, tuy vậy lần nào anh ta cũng kiểm soát được cơn giận dữ của mình. Thậm chí ngay cả khi anh ta không chắc chắn lắm về vai trò của nàng trong vụ bắt cóc và cứu con trai anh ta, anh ta cũng chưa hề có một động thái nào làm tổn hại đến nàng.

Nàng nhanh chóng kết luận là anh ta chỉ được cái giỏi dọa nạt thế thôi.

Suy nghĩ đó khiến nàng mỉm cười. Đàn ông nhà McCabe thích cau mày thì phải. Nhưng Alaric đã từng đứng cạnh nàng ngay cả khi anh ta đã lầm lầm nguyền rủa nàng và tất cả phụ nữ nói chung. Caelen… chà, cho đến bây giờ họ đã ngầm thỏa thuận là sẽ tránh mặt nhau. Giờ đây anh ta làm nàng sợ hãi. Anh ta không thích nàng lắm, và anh ta không thèm quan tâm xem nàng có nhận ra điều đó hay không.

Nàng có điên không khi cân nhắc đến việc kết hôn với lãnh chúa?

Nàng đứng cạnh cửa sổ và nhìn bóng tối phủ dần lên những quả đồi nhấp nhô bao quanh pháo đài. Từ xa, những con chó sủa vang khi chúng ta lùa đàn cừu về. Màu tím của ánh hoàng hôn lan tỏa khắp vùng. Là là dưới mặt đất, sương mù nhẹ bắt đầu cuộn lên, che phủ những ngọn đồi như người mẹ ôm ấp đứa con trong đêm tối.

Đây sẽ là cuộc đời của nàng. Chồng nàng. Pháo đài cùa nàng. Gia tộc của nàng. Nàng sẽ không còn phải lo sợ rằng một lúc nào đó mình sẽ bị tìm thấy và ép cưới một kẻ vũ phu chỉ biết nghĩ đến sự giàu có mà nàng sẽ mang đến cùng với sự ra đời của một người thừa kế.

Nàng sẽ có một cuộc sống, một cuộc sống mà nàng gần như đã từ bỏ mọi hy vọng có được, và nàng sẽ có một gia đình. Crispen. Lãnh chúa. Các em trai của anh ta. Và gia tộc của anh ta.

Ồ, niềm khao khát thật mãnh liệt bên trong nàng.

Nàng ngước mắt lên trời và thì thầm một lời cầu nguyện chân thành. “Lạy Chúa. Xin Người hãy cho đây là một quyết định đúng đắn.”