Chiếm Trọn Tim Đế Vương

Chương 4: Xuất nghệ cầm sư

Họ đi một quãng đường không xa thì tới trước cổng thành ngự kiệu được đặt xuống Lý Giang bước ra khỏi kiệu đứng chờ... Từ đằng xa có một đoàn quân mặt áo giáp, tay cầm thương, giáo vẻ mặt hứng khởi đang tiến dần tới

Được một quân lính hồi báo phía không xa là đoàn quân của Liễu đại nhân. Hoàng thượng cười to nói “ Tốt lắm...tốt lắm “. Phía sau Mộng Như đang ngồi trong kiệu cũng bước xuống đến gần Lý Giang để chờ đón cha về.

“ Thần Liễu Tề tham kiến hoàng thượng...hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế...” - Một người trung niên tầm 40 tuổi cung kính nói. “ Ái khanh bình an, từ xa trường về tướng quân vất vả rồi... về triều chúng ta nói tiếp “. Lý Giang giọng tán thưởng nói.

Mộng Như đứng kế nhìn Liễu Tề thầm nghĩ “ Cha, nữ nhi thật bất hiếu... cả hình dáng, giọng nói của người con cũng không tài nào nhớ được... “. Nhịn không nổi nàng lên tiếng “ Phụ thân người vất vả rồi...con thật sự rất nhớ người “ - Mộng Như dù không nói lời thật lòng nhưng nàng đặt mình vào suy nghĩ của người cha mà nói ra những lời này.

Họ cùng nhau về hoàng cung... Mộng Như sau khi đón cha về cũng xin phép được cáo về Phượng Ninh cung nghỉ ngơi...


Tối hôm đó buổi yến tiệc được tổ chức tại cung Thành Tường cung ( nơi dành riêng tổ chức tiệc tùng). Trong buổi yến tiệc gồm có rất nhiều quan lớn, nhỏ tham dự và được sắp theo chức vị mà ngồi theo thứ tự. Liễu tướng quân được sắp ngồi hàng đầu vì chức quan lớn cũng như đã lập công cho nước nhà. Buổi tiệc sắp được bắt đầu mọi người đều đã tới đầy đủ chỉ thiếu mỗi hoàng hậu. Ai ai có vẻ chờ đến nôn nóng, cả hoàng quý phi mặc trang phục lộng lẫy bên cạnh hoàng thượng cũng bị đợi đến đỏ mặt. đợi lâu không thấy tới quan lại bắt đầu bàn tán xôn xao “ Có phải hoàng hậu sửu nữ ấy lại giở trò gì... “

Đợi một hồi lâu thì bên ngoài có tiếng nói lớn vọng vào Thái giám bên ngoài lớn tiếng thông báo “ Hoàng hậu giá đáo “.

Cuối cùng nữ chính của chúng ta cũng đến rồi, nàng bước vào cung điện một cách uy nghiêm như một nữ tử đứng đầu hậu cung. Nàng mặc phượng bào, búi tóc hoàng tộc thêm lớp trang điểm làm nàng càng thêm xinh đến mức hơn cả tiên nữ. Bước vào trong điện mọi ánh mắt đều bị nàng thu hút, cả ả quý phi kia cũng vì nhan sắc của nàng, uy nghiêm của nàng mà ganh tị đến mức cắn răng. Lý Dĩnh nhìn nàng mà luyến tiếc đến đau lòng...

Nàng đến bên cạnh hoàng thượng và ngồi vào vị trí của mình. Thấy hoàng hậu ngày thường mặc phượng bào cũng không ai để mắt tới nhưng có vẻ hôm nay mọi ánh nhìn đều hướng về nàng có phải chăng là do khí chất của nàng...

Buổi yến tiệc được chính thức bắt đầu. Mở đầu là khúc nhạc cung đình được nhóm vũ sư gồm tám người đàn tấu và một nhóm múa của hoàng cung... Họ uyển chuyển trong từng động tác làm không khí trở nên náo nhiệt hơn.


Lý Giang nâng ly rượu của mình hướng đến Liễu tướng quân “ Nào Liễu tướng quân, trẫm thay mặt bách tính Đại Giang quốc này kín người một ly chúc mừng ngươi đạt được đại công, trẫm nhất định ban thưởng ngươi hậu hĩnh “. Được hoàng thượng mời rượu Liễu Tề đứng dậy cung kính uống. Bắt trước hoàng thượng ai nấy cũng đều nâng ly chúc mừng Liễu Tề. Mọi người thưởng thức rượu trong vui vẻ...

không khí vui vẻ được ngưng lại với một giọng nói quen thuộc “ Hôm nay không khí vui như thế này thần thiếp cũng xin góp chút tài mọn để cùng hoàng thượng chúc mừng Liễu tướng quân...” - không ai khác là Lưu Thiên Ái lên tiếng.

Cô ta ngưng nói một chút để quan xác sắc mặt của hoàng thượng sau đó nói tiếp “ Hoàng thượng hãy để thiếp múa cho người xem nhé “. nói xong ả nhanh chóng đến gần hoàng thượng ra vẻ nhỏng nhẻo, Lý Giang nhìn ả suy ngẫm một lát rồi gật đầu đồng ý, các quan lại cũng hùa nhau vỗ tay

“ Hoàng hậu tỷ tỷ có thể giúp muội gãy khúc đàn để muội lãnh vũ không ạ “ lại nhìn sang Mộng Như với ánh mắt gian xả”o nói..., liếc sang Liễu Tề thì lại thấy một vẻ mặt hết sức căng thẳng có lẽ ông nghĩ “ Mộng Như nhà mình ngang bướng từ nhỏ đời nào chịu học cầm kỳ thi họa mà lại có thể gãy nhạc, bây giờ bảo con gái phân biệt được nhạc cụ lại là một việc rất khó...”


Mộng Như không nói gì lặng lẽ nhìn sang phía cha mình thấy ông lắc đầu ý bảo nàng từ chối nhưng nàng biết Lưu Thiên Ái kia có mưu tính từ trước nên đã có sự chuẩn bị tinh thần ( kiếp trước là 1 người đa tài nên gãy 1 khúc nhạc làm thế nào có thể làm khó cô được ^^).

Nhưng được Tiểu Ly nói mình là một người cái gì cũng không biết đến nỗi con chim đực, chim cái cũng không phân biệt thì nói chi tới chuyện đánh đàn. Có chút lo lắng nhưng nàng vẫn can đảm đứng dậy vui vẻ nhận lời Lưu Thiên Ái.

Liễu tướng quân biết con gái không biết đàn nên tỏ vẻ rất lo lắng, định mượn cớ từ chối giúp con giải vây nhưng vẫn không nhanh bằng hành động của nàng...

“ Muốn Tỷ giúp muội không không khó khăn gì, nhưng ta không tài mọn chỉ sợ muội muội chê cười “ - Đoán được ý nghĩ của Lưu Thiên Ái, Mộng Như móc méo vài câu tỏ vẻ khiêm tốn.Lưu Thiên Ái đắc ý cười thầm “ Chết đến nơi mà ngươi còn mạnh miệng, để ta xem tý nữa ngươi mất mặt ra sao hahaha...”.

Khi đó các cung nữ thái giám đã chuẩn bị xong nhạc cụ cho Mộng Như. Nàng và ả ta cùng tiến đến giữa mọi người, Mộng Như nhận lấy nhạc cụ từ một cung nữ rồi ngồi xuống chuẩn bị. Theo như ả Lưu Thiên Ái điều tra thì nàng không có tài nghệ nào cả đàn khúc nhạc đơn giản nhất nàng cũng không biết. ( Nhưng đó là Mộng Như trước đây, Mộng Như bây giờ khác xa rồi nha đừng hòng lên mặt với chị ấy à nha tuy mất trí nhưng nàng vẫn là một hoa khôi tài ba mà ^^).

Mọi thứ sẳn sàng tiếng đàn của Mộng Như cũng cất lên những nốt nhạc đầu tiên...,tiếng đàn với giai điệu du dương nghe rất ấm tai làm không khí ấm áp hơn.Âm thanh tiếng đàn cất lên từng nốt làm mọi người hết sức kinh ngạc, tiết tấu càng nghe lại càng làm người rung động, mọi ánh mắt đều hướng tới Mộng Như say mê với tiếng đàn của nàng, cả cha nàng cũng phải ngạc nhiên nếu không chính mắt nhìn thấy lại còn nghĩ là một vũ sư tài nghệ lâu năm mới đàn hay đến như thế. Lý Dĩnh và Lý Giang cũng bị thu hút bởi âm thanh ấy và nhìn nàng bằng ánh mắt khác...


Mọi người chỉ chăm chú thưởng đàn mà quên đi vật đang tồn tại đứng múa ở trước mặt... Kết thúc khúc nhạc những tiếng vỗ tay càng ngày càng lớn mọi người không hết lời khen với vị hoàng hậu này nhưng suy nghĩ xấu về nàng cũng dần bớt đi hơn...

Bọn họ xoay quanh bàn tán về khúc nhạc mà Mộng Như gãy mà không ai còn quan tâm đến Lưu Thiên Ái nàng ta tức giận tự cảm thấy thẹn mà trốn về...

Yến tiệc kết thúc, Mộng Như về tẩm cung của mình... Mệt mỏi nàng vứt hết những vật nặng mang trên mình cả y phục cũng cứ thế mà buông khõi thân thể nàng...

Đã căng dặn Tiểu Ly pha nước cho mình tấm nên cứ thế nàng tiến thẳng đến bồn tấm ngâm mình trong làn nước có những cách hoa hoa thơm phức...

Bên ngoài vọng vào giọng nói ẻo lả của một công công “ Hoàng thượng giá lâm... “.