Chiếm Trọn Tim Đế Vương

Chương 15: Hoàng hậu mang long thai

Một ngày mới lại bắt đầu, như thường lệ Uyên Nhi mỗi sáng đều đến cung Phượng Ninh thỉnh an hoàng hậu... sáng nay khi đến đó Uyên Nhi cũng không quên mang theo chút bánh ngọt mà mình tự làm đến cho tỷ tỷ nếm thử. Vừa bước vào y đã thấy Mộng Như đang ngồi trước gương để Tiểu Ly chải đầu búi tóc. 

- " Hoàng hậu thần thiếp Hứa Phi xin thỉnh an người... " Uyên Nhi vừa gặp đã hành lễ với nàng. 

- " Muội lại đa lễ với ta rồi, đứng lên đi... hôm nay ta đưa muội đến nơi này, chắc hẳn là sẽ cho muội một bất ngờ " Mộng Như nhìn y nói với vẻ mặt rất háo hức. 


Đợi nàng chỉnh chu xong thì họ liền xuất phát đến nơi mà Mộng Như vừa nhắc tới, trên đường đi họ vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Mộng Như không ngừng nhắc tới nơi mà muốn đưa Uyên Nhi đến, lại tăng thêm sự tò mò của Uyên Nhi. Mộng Như liền bắt chuyện với nàng. 

- " Muội biết không, hoàng thượng vừa xây cho ta một cái cầu trượt bằng băng rất đẹp, trời nóng thế này mà trượt trên cầu trượt băng thì thích thế còn gì... " Mộng Như háo hức vừa đi vừa nói.

- " Hoàng hậu, tỷ thật có phúc Đế vương cưng chiều tỷ như vậy, làm muội cũng thấy ganh tỵ... " Uyên Nhi cười nói đùa chọc nàng nhưng trong lòng lại mang chút buồn buồn  ...

Đi được một lúc thì đã tới nơi, Lý Giang chấp tay sau lưng đứng chờ ở đó cùng Lý Dĩnh. Thấy Mộng Như tới thì hắn liền cười, Mộng Như thấy hắn cũng liền chạy về phía hắn. Mộng Như ôm chầm lấy hoàng thượng mà không quan tâm nhiều đến những ánh mắt đang nhìn mình. Cả hai người họ cùng ôm nhau mà không để ý sự đến có mặt của Uyên Nhi và cả Lý Dĩnh vương gia. 

Lý Giang nghiêm túc lại liền đã thấy Hứa Quý phi đứng thỉnh an mình đã lâu nên đã miễn lễ, Mộng Như đứng kế nói đùa chọc hắn " Chàng xem, chàng làm hảo muội muội của thiếp chờ lâu đến vậy... " nói xong nàng liền tiến tới nắm lấy tay Uyên Nhi " Uyên Nhi, cái cầu trượt này tỷ đặt biệt năn nỉ hoàng thượng xây lên dành riêng cho muội đấy... sao hả, muội thấy thế nào? " Mộng Như nói xong liền cười tươi nhìn về phía Lý Giang. Uyên Nhi nghe những lời nói này của nàng cũng bị làm cảm động đến khóc... nhưng y vội lau mắt đi ôm lấy Mộng Như, Mộng Như thấy nàng như vậy sợ làm hỏng không khí vui vẻ này nên liền kéo nàng ra chơi cái trò mới này...


Leo lên cái cầu trượt cao chừng chục thước, chỉ nhìn xuống thôi cũng đã đủ làm người ta thấy sợ... nhưng Mộng Như lại dẫn đầu trượt xuống, nàng tự mình leo lên hết các bật thang và trượt xuống dưới trước, thấy nàng trượt xuống an toàn, bọn họ cũng muốn tìm lấy niềm vui tự mình trải nghiệm...  hoàng thượng cũng háo hức với cái trò mà chính hoàng hậu của mình nghỉ ra, hắn cũng trượt từ trên cao xuống, tận hưởng cảm giác mới lạ này, tiếp đến Lý Dĩnh, Uyên Nhi bọn họ cũng trượt thử một lần  .

Bọn họ cùng nhau trải nghiệm cái trò chơi mà hoàng hậu này đã nghĩ ra này, sản khoái với cảm giác.... Chơi đùa một lúc Mộng Như bỗng dưng thấy mệt nên tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, Lý Giang thấy nàng có vẻ hơi mệt nên cũng theo bước nàng mà cùng ngồi xuống nghỉ ngơi, nhìn bọn họ vui đùa... nhìn thấy Lý Dĩnh và Uyên Nhi chơi vui đến thế nàng liền nghĩ đến lúc đầu khi nghĩ ra ý tưởng này " Lần trước xem bộ phim đó có cảnh như thế này, bản thân mình luôn khao khát được một lần trải nghiệm, lần này thì chẳng phải đã được rồi sau... cảm giác thật tuyệt vời làm sao ". Nàng ngồi kế đế vương cùng hắn nhìn bọn họ... cùng hắn nói chuyện phím.

Nghỉ ngơi một lát nàng liền nhìn Lý Giang cười và kéo hắn cùng đến chơi chung với bọn họ. Trong lúc leo lên những bậc thang đến trượt xuống dốc cầu thì Mộng Như liền bị trượt chân và té xuống...  cũng may Lý Dĩnh kịp thời đỡ được nhưng nàng vì hoảng sợ mà ngất đi. Đế vương thấy hoàng hậu của mình bị ngất liền cho người đến truyền ngự y... bản thân thì tự bế nàng đến chỗ nghỉ chân vừa rồi, đợi thái y đến. Trong lúc chờ đợi thái y đến hắn không ngừng gọi tên nàng, trong tâm trạng vô cùng lo lắng, sợ hãi, chưa bao giờ hắn lại có cảm giác thế này...


Chờ đợi không lâu thì đã thấy bóng dáng người cầm hộp thuốc chạy thật nhanh đến. Ông ta thấy hoàng hậu bị ngất, liền nhanh tay bắt mạch, làm nàng tỉnh lại... " Hoàng thượng, nương nương chỉ là bị kinh hãi mà ngất đi chứ không sao ạ..., thần kê ít thuốc để nương nương uống là sẽ khõi nhanh thôi mà, à thần quên chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu đã mang thai long thai rồi ạ ". Sau khi nghe câu nói này, thái độ lo lắng vừa rồi của Lý Giang dường như dần biến đi thay vào đó là cảm xúc vui không thể tả được của hắn, nghe tin hoàng hậu của mình mang long thai hắn liền có một cả giác thật khác lạ, vừa vui mừng lại vừa hồi hộp...Hắn liền ban thưởng ngay cho thái y đã bắt mạch cho nàng, vội vàng mừng gỡ ôm lấy nàng vào lòng  .Không thể chậm trễ nữa, hắn liền bế nàng dậy, tự mình đưa nàng về tẩm cung trong trạng thái vô cùng sung sướng, hạnh phúc  ... 

Uyên Nhi thấy bọn họ cũng đã đi xa cũng liền về tẩm cung của mình. Khi nghe chính miệng thái y nói hoàng hậu mang thai nàng liền hoang mang, trong mình lại mang hai loại cảm xúc trái ngược nhau, nàng vui vì tỷ tỷ đã mang thai con đế vương... nhưng lại buồn vì khoảng cách mình và đế vương ngày càng xa hơn và khó để rút ngắn khoảng cách này  ... nàng mang trong mình một suy nghĩ " Muốn ở bên hoàng thượng đã rất khó, muốn được hắn để mắt tới cũng rất khó, giờ hoàng hậu đã mang thai lại còn khó hơn để có được cơ hội để hoàng thượng quan tâm tới mình  ... " nghĩ thế rồi nàng lại tự làm khổ mình, nàng đắm mình trong men rượu...

Về phần Mộng Như sau khi có thai nàng luôn được đế vương hết sức cưng chiều... lúc nào cũng luôn bên cạnh nàng chỉ trừ những lúc thượng triều. Hắn còn không chịu được mà muốn tự mình đút thức ăn cho nàng, chăm sóc nàng tận tình hết mức... Các quan lại, phi tần trong cung nghe nàng mang thai, ai cũng lần lượt mang quà đến Phượng Ninh cung của nàng, hộp lớn, hộp nhỏ cũng đều chứa đầy cả cái bàn lớn của nàng.