Chiếc Nhẫn Đi Lạc – Meme

Chương 9: Một chuyện khác

Minh Hàn vừa bước vào quầy bar đã gặp ngay đại nạn. Cậu trông quầy bar hất hất chỉ cho ông chủ thấy người thanh niên ngồi uống rượu góc quầy đằng kia, có vẻ như đã uống lâu rồi.

– Chờ tôi sao?_ Anh hỏi cậu trông quầy_ Lâu rồi à?

Cậu trông quầy gật gật rồi bỏ đi.

– Kỳ à?

Cậu trông quầy quay lại.

– Cho tôi một ly, pha loại gì nặng nặng một chút.

– Vâng, em mang ra ngay.

Minh Hàn tiến từng bước hậm chạp tới gần người chờ anh từ lâu, không ai xa lạ Toàn Hiếu.

– Chờ anh à?_Anh hỏi nhẹ nhàng_

Toàn Hiếu ngẩng mặt nhìn anh cười nhếch miệng.

– Anh giỏi lắm, chơi tôi…

– Em thật kỳ lạ, em muốn gì cũng được anh có làm gì trái ý em đâu.

– Vậy tôi chỉ yêu cầu anh làm ơn chán tôi đi, bỏ tôi đi. Anh không có lòng tự trọng hay sao mà không tức giận khi tôi ăn ngủ với bao nhiêu thằng khác vậy? Anh muốn tôi ôm bao nhiêu thằng nữa thì mới chịu buông tay đây!

– Em lạ thật… Là em bỏ anh, người trách móc phải là anh mới đúng đằng này ngược lại.

– Nhưng tôi muốn anh bỏ tôi chỉ cần anh xác nhận điều đó, hay anh có người khác cũng được.

– Nhưng anh không yêu ai khác ngoài em cả.

– Tôi không cần tình yêu, tôi cần tiền, cần tự do.

– Em vẫn thích gì làm nấy đấy thôi có ai cản em được đâu. Tiền em cần bao nhiêu anh cho em hết rồi.

– Không, cần nhiều hơn nữa, tôi không hiểu tại sao anh lại bỏ cả gia tài đồ sộ ở nhà chạy tới cái xứ này mở cái bar rượu buồn cười này.

– Em biết rõ là chọn sống cùng em anh đã phải bỏ lại tất cả rồi mà.

– Cần gì phải làm rõ ràng như vậy, anh cứ hưởng gia tài, sống cùng em thì cứ sống có ai biết đâu chứ… bày đặt quân tử đủ thứ.

Rượu được mang ra, anh bưng uống cạn. Vì hôm nay anh có chuyện cần giải quyết anh muốn mượn chút rượu để có thêm can đảm. Anh ngồi nghe Toàn Hiếu trách móc anh đủ điều anh không trả lời câu nào vì anh cần chờ cho men rượu thấm vào máu cho đầu anh bồng bềnh một chút họa may anh mới có thể làm tròn công việc ngày hôm nay của mình.

Những lời trách móc của Toàn Hiếu cùng với rượu đang thấm vào máu anh trôi về khoảng thời gian mà anh còn là giám đốc của tập đoàn nhà hàng khách sạn của gia đình mà khi đó cha anh mới nghỉ hưu trở thành tổng giám đốc.

Anh biết mình có thiên hướng yêu thích người đồng giới, anh cũng không cố tình che giấu nó bằng cách quen nhiều bạn gái dù có biết bao nhiêu người vây quanh, không giấu nhưng cũng không công khai nên anh chẳng có mảnh tình nào vắt vai.


Cho đến giờ anh vẫn ôn lại cái ngày mà anh được người con trai đó tỏ tình giữa đêm rằm tháng tám trăng sáng, tròn trịa.

Toàn Hiếu đã nói với anh cậu ta yêu anh đã lâu nhưng không dám nói. Cậu đã mong có một cơ hội để anh có thể tìm hiểu cậu xem có hợp ý anh không. Cậu không biết rằng anh đã thích cậu chắc là cũng từ rất lâu rồi, (rất lâu của hai người mới có 1 tháng thôi) anh đã không dám nói cũng vì sợ Toàn Hiếu cho anh là kẻ quái dị sẽ xa lánh không cho anh gặp mặt nữa.

Anh đã sung sướng nhận lời tỏ tình của Toàn Hiếu và Toàn Hiếu cũng vậy và họ yêu nhau đắm đuối biết chừng nào. Khoảng thời gian đó thật hạnh phúc, anh luôn luôn mơ được quay lại đó. Nhưng chuyện của cả hai bị cha anh phát hiện và ông đã rất giận dữ. Ông vốn rất ác cảm với những chuyện như vậy và anh buộc bị lựa chọn, ra đi tay không với mối tình quái gở của anh, cha anh cho là vậy, hay bỏ Toàn Hiếu để giữ lại những thứ hiện anh đang có, tiền bạc, địa vị…

Và anh chọn tình yêu khi thấy Toàn Hiếu nước mắt ngắn nước mắt dài khi biết sắp phải xa nhau, anh không chịu được khi làm người yêu buồn.

Nhưng không ngờ Toàn Hiếu thay đổi nhanh đến vậy. Hai người hạnh phúc chẳng bao lâu cậu đã bắt đầu lăng nhăng khắp nơi và anh cũng đã vất vả bắt ghen khắp nơi. Anh cho Toàn Hiếu tất cả những gì cậu đòi hỏi nhưng hình như chẳng bao giờ cậu ta thỏa mãn… Những yêu sách ngày càng nhiều hơn làm anh phải vô cùng chật vật để đáp ứng…rồi cũng đến lúc Toàn Hiếu ra mặt yêu đương với người khác nhưng vẫn hạch sách anh đủ điều làm anh thể không hiểu nổi.

Cậu ta không bỏ anh nhưng lại công khai cắm sừng anh không thương tiếc, cuối cùng thì anh cũng kiệt quệ. Anh vay tiền ngân hàng mở bar Waitting cho có chuyện chuyên tâm vào làm và cũng có tài chính cung cấp cho bảo bối của anh. Anh hy vọng vào việc Toàn Hiếu không bỏ anh, anh nuôi hy vọng một ngày nào đó cậu ấy quay về với anh như trước.

Nhưng cái bar này không chờ được nữa, anh kinh doanh nó có giỏi đến đâu cũng không thể đáp ứng đủ những yêu cầu vô tội vạ của Toàn Hiếu. Cả năm nay anh không thể thanh toán tiền lãi cho ngân hàng cũng không thể hoàn lại vốn và bây giờ vào ngày hôm nay anh tới đây thu dọn chiến trường. Chiều nay 2 giờ người của ngân hàng đến niêm phong mọi thứ. Cũng may gặp Toàn Hiếu ở đây anh sẽ giải quyết mọi chuyện một lần dù trái tim anh vẫn cứ âm ỉ đau.

Đầu anh bắt đầu có dấu hiệu của men rượu xâm nhập, anh thấy mình có thêm can đảm. Hít mạnh một hơi anh ngắt lời Toàn Hiếu vẫn đang chỉ trích anh không ngớt.

– Vậy anh sẽ đáp ứng yêu cầu của em. Anh muốn chia tay…

– Thật chứ?_Toàn Hiếu mừng rỡ_

Nhìn thài độ Toàn Hiếu như vậy anh không khỏi đau lòng, Anh khẳng định.

– Thật.

– Ai hỏi anh cũng khẳng định điều đó chứ?

– Đúng, anh sẽ nói cho cả thế giới biết anh không thích em nữa, anh chia tay em.

Toàn Hiếu đứng phắt dậy toan bỏ đi nhưng bị anh nắm tay lôi lại.

– Anh thay đổi ý định à? _Toàn Hiếu nói như gào _

– Không. Ít ra cũng nên hôn tạm biệt anh chứ.

– Không cần rườm rà vậy đâu.

Minh Hàn không nhượng bộ anh giật mạnh làm Toàn Hiếu chúi xuống. Anh ôm Toàn Hiếu thật chặt, đặt lên môi bảo bối của anh một nụ hôn thật dài.

Toàn Hiếu lấy lại được thăng bằng lập tức đẩy anh ra đi mất. Còn lại một mình anh gục đầu xuống quầy.

– Ông chủ muốn uống thêm rượu không?

– Kỳ hả, không đâu, tôi có chuyện quan trọng phải làm ngày hôm nay không thể say được.

– Vậy em mang cho ông chủ ly nước nhé?

– Ừ.

Ly nước lọc được đặt trước mặt Minh Hàn nhưng anh chẳng buồn uống.

– Kỳ!

– Dạ?

– Chẳng phải hôm nay tôi bảo đóng cửa nghỉ sao cậu lại đi làm?

– Lương em lãnh tới cuối tháng rồi mà, em đâu có thiệt thòi gì.

– Mọi người nghỉ cả rồi còn gì, cậu mở cửa cũng có ai tới đâu?

– Em muốn phụ ông chủ một tay tới ngày cuối cùng, dù gì em đã làm ở đây lâu cũng thấy tiếc.

– Ưm! Cậu chỉ làm việc thôi mà còn quyến luyến vậy mà người ta thì…


– Chiều nay ngân hàng đến chắc ông chủ buồn lắm để em ở đây với ông chủ cho có người.

Minh Hàn liếc nhìn người phục vụ quầy bar mà không khỏi ngạc nhiên.

– Cậu có ở lại tôi cũng không trả cậu thêm được ngày lương nào đâu.

– Chẳng phải ông chủ phát lương cho mọi người đến cuối tháng luôn rồi sao. Tôi cũng nhận lương rồi làm thêm ngày hôm nay cũng phải mà.

– Thôi được rồi, vậy tôi mời cậu cơm trưa. Có người cùng trải qua giờ phút tồi tệ này cũng đỡ hơn một mình…

– Vậy ông chủ đói chưa cũng gần một giờ rồi, em gọi cơm mang tới nhé?

– Được, mà thôi đừng gọi tôi là ông chủ nữa. Chỉ hai tiếng nữa là tôi còn tệ hơn cậu, không nhà không cửa không tiền bạc chắc vài ngày tôi là đội quân cầu thực có mặt tôi.

– Đừng nói như vậy, chẳng phải ông chủ có gia đình nữa mà. Lúc này ông chủ có thề về nhà rồi.

Minh Hàn nhìn cậu ta đầy nghi ngờ, đợi cậu gọi điện thoại đặt cơm xong anh hỏi.

– Hình như tôi thấy cậu biết chuyện tôi nhiều hơn tôi nghĩ, nhiều hơn một nhân viên ở đây nên biết. Nói thật đi Vũ Phong thuê cậu tới đây phải không?

– Không phải, anh ta chẳng liên quan gì đâu.

– Vậy là cậu cũng biết Vũ Phong nữa à. Nói thật đi… Không thì tôi đuổi cậu ra khỏi đây ngay lập tức.

– Đừng mà, em không có làm gì cho ai đâu…em…chỉ, làm ơn đừng đuổi em lúc này để em ở với anh thêm chút nữa.

– Cậu ra ngoài ngay, đừng ở đây nếu cậu…_Minh Hàn lôi Anh Kỳ đẩy ra cửa_

– Em không đi đâu, ít ra em muốn ở cạnh anh đến lúc cuối.

– Tôi không chết cái gì mà lúc cuối chứ.

– Là lúc cuối với em thôi, bar bị đóng cửa em còn buồn hơn anh nữa kìa.

– Cậu có thể xin việc chỗ khác.

– Không phải… vì ra khỏi đây rồi em không có cơ hội gặp anh nữa cũng chẳng có cơ hội gần gũi anh. Ông chủ đừng đuổi em đi bây giờ…

– Tôi thấy cậu có mùi không an toàn, cậu đi ngay đi…

– Ông chủ vậy là ông hiểu rồi phải không? …Nếu biết rồi làm ơn đừng bắt em nói ra điều đó. Nếu phải nói ra để xin anh cho em ở lại… Em sẽ không đi nổi nữa làm ơn, đừng tàn nhẫn với em như vậy.

Minh Hàn không nói lời nào bỏ trở vào quầy bar. Anh Kỳ không đợi cho phép đã theo trở vô.

Bóng người giao cơm tới ngoài cửa Anh Kỳ vội ra nhận, cậu bày một phần cơm ra bàn tước mặt anh.

– Anh ăn đi, trễ rồi.

Minh Hàn nhìn thấy đôi mắt cậu đỏ hoe làm anh cũng chạnh lòng. Anh biết cái cảm giác yêu đơn phương là như thế nào.

– Sao cậu không ăn cơm đi.

– Không sao, một lát em sẽ ăn.

– Có hai người ở đây tôi ăn một mình thiệt kỳ quái.

Bất đắt dĩ Anh Kỳ mới bày hộp cơm lên, cậu đứng tít đầu kia của quầy…

– Mang lại đây, nếu không tôi lại phải mang tới.

– Không._Anh Kỳ đẩy phần cơm của mình đến gần Minh Hàn_


Minh Hàn nhìn cậu xúc từng muỗng cơm đầy gượng gạo cho vô miệng, anh nghĩ chắc là đắng lắm.

– Bắt đầu từ khi nào?

Anh Kỳ nghẹn muỗng cơm ngay cuống họng khi nghe hỏi, cậu phải ráng nuốt xuống.

– Tôi hỏi cậu bắt đầu nghĩ rằng cậu thích tôi từ khi nào?

– Sao… sao anh lại hỏi vậy?_Anh Kỳ lắp bắp_

– Vậy cậu nói xạo à?

– Không… không phải, em thích anh thật mà. Tại thích anh nên em mới học nghề pha rượu để xin vào đây làm.

– Đừng đùa chứ_Minh Hàn chau mày_Vậy cậu biến tôi thành kẻ tội lỗi rồi.

Anh Kỳ im re không giám trả lời. Cả hai tiếp tục ăn cơm dù biết chắc chẳng ai nghe ngon lành gì. Đang ăn Minh Hàn quăng muỗng xuống đẩy phần cơm ra.

– Chẳng thể ăn nổi nữa.

Anh nhìn đồng hồ gần hai giờ

– Ngân hàng không biết có đến đúng giờ không đây, giải quyết nhanh cho rồi.

– Anh thực sự không có nhà ở hả?

– Phải, nếu cậu đã điều tra nhiều như vậy về tôi thì cậu ắt cũng biết tôi bị đuổi khỏi nhà chứ.

Anh Kỳ gật gật đầu khi bị nói trúng.

– Không lẽ cậu có thể chứng kiến mỗi ngày tôi yêu ái với người khác mà không thấy gì sao?

– Có chứ sao có thể dửng dưng được._Anh Kỳ cúi đầu trả lời lý nhí trong miệng_Nhưng biết sao, em là kẻ chậm chân hơn người ta mà.

– Chậm chân, không lẽ cậu tới sớm hơn tôi sẽ yêu cậu hả.

Anh Kỳ lập tức ngẩn mặt xua tay lia lịa.

– Không có, không phải em chỉ muốn nói em yêu anh sau anh ấy thì lấy gì ghen tuông chứ.

– Ghen, cậu đúng là còn ghen nữa cơ đấy.

Lập tức Anh Kỳ khóc tức tưởi không nói được lời nào. Minh Hàn lúng túng anh tìm cách dỗ dành nhưng càng làm tệ hơn.

– Này này không phải cậu khóc đấy chứ, tôi có nói gì đâu…mà dù có nói chút chút…thì…mà thôi nín đi cậu làm như tôi chưa đủ chán chết hay sao ấy.

Anh Kỳ nói trong nước mắt

– Sao anh không cứ im lặng để cho em làm hết ngày hôm nay yên ổn đi… Anh bày trò …bây giờ lại gán tội cho em kia chứ…

Nói rồi cậu úp mặt xuống quầy nức nở, Minh Hàn chỉ biết kêu trời vì đúng là tội anh gây ra anh vò đầu đi tới đi lui chẳng biết phải làm gì. Thấy vậy Anh Kỳ cũng thôi khóc…

– Anh làm gì cứ đi đi lại lại hoài vậy.

– Tại tôi không biết làm sao khi cậu tự dưng khóc.

– “ Bây giờ lại bảo mình tự dưng khóc”_Anh Kỳ nghĩ bụng_. Anh bỏ qua đi xem như chưa nghe gì vậy.

Nói rồi Anh Kỳ ra toilet rồi trở vô mặt mày được dội rửa sạch sẽ sáng sủa hơn, cậu đã thôi khóc. Cậu tiếp tục dọn dọn cái quầy bar chỗ cậu làm bấy lâu nay.

Minh Hàn cứ ngồi nhìn cái dáng mảnh khảnh của Anh Kỳ đi đi lại lại dọn dẹp cho tới khi người của ngân hàng tới làm thủ tục niêm phong.

Không hiểu sao Minh Hàn không thấy luyến tiếc nhiều như anh vẫn tưởng, nhìn tờ giấy niêm phong dán trên cửa anh thở ra rồi quay lưng đi anh thấy nhẹ nhàng hơn lúc anh chạy vạy để cố giữ bar lại.


– Sao cậu còn chưa về?_Minh Hàn hỏi khi thấy Anh Kỳ vẫn còn đứng nấn ná_

– Em định hỏi xem anh về đâu em chở anh, em đi xe máy_Anh Kỳ giải thích thêm_

– Tôi cũng chưa biết để đến đâu tính đến đó.

– Anh không có chỗ về thật à?

– Cậu không tin sao, khó tin quá hả? Tôi chẳng có gì nữa đâu? Bây giờ còn thấy thích tôi không?

– Không.

– Thật lòng nhỉ.

– Hay tối nay anh cứ đến tạm chỗ em, chỗ em còn rộng lắm.

Minh Hàn trố mắt nhìn Anh Kỳ, còn cậu thì cứ thản nhiên nói

– Tuy không đẹp bằng chỗ này nhưng che mưa che nắng được… Nếu anh thấy thích cứ ở tạm cho tới khi tìm được chỗ khác.

Minh Hàn nhìn ra đường, anh cũng chưa biết phải đi đâu.

– Tôi không hề nghĩ rằng tối nay không có cậu là tôi phải ngủ ngoài đường.

– Vậy à, vậy thôi em xin phép.

Anh Kỳ dắt xe máy đi, Minh Hàn còn lại một mình anh cứ đứng mãi.

Anh không muốn nhờ vả ai đó để xin giúp đỡ nhưng thực sự anh không còn bao nhiêu tiền, bất chợt anh nhớ bữa cơm trưa mà anh hứa mời cậu nhân viên của mình anh cũng chưa trả tiền hóa ra lại trở thành cậu ấy mời anh ăn. Nếu gặp lại chắc chắn mình sẽ trả.

Anh thả bộ ra đường mới đi được vài chục bước đã thấy Anh Kỳ loay hoay với chiếc xe máy bên lề đường, anh cười cười tiến lại gần.

– Cậu làm sao với chiếc xe vậy?

– À, không hiểu sao ra tới đây nó tắt máy luôn rồi, đạp hoài không nổ.

– Để tôi xem, cậu đã chùi bugi chưa, đạp máy lâu chưa?

– Đạp nhiều rồi, nhưng nó nấc cụt thôi à.

Anh dựng chống đứng lên rồi đạp, xe nổ giòn dã. Nhìn Anh Kỳ như nói ‘Có gì đâu’

– Chắc em đạp nãy giờ nó nóng rồi thêm anh đạp mạnh nữa nên nó nổ luôn.

Minh Hàn khoanh tay ngồi trên yên xe nhìn Anh Kỳ.

– Kỳ!

– Hả?

– Thật xe máy hư chứ?

– Thật mà, sáng nay nó đã trục trặc rồi.

– Vậy à? Vậy từ giờ về đến nhà không biết có tắt máy lần nào nữa không ha.

– Cũng… cũng có thể… nó hay dở chứng mà.

– Vậy chắc tôi phải theo cậu về để lỡ có hư thì có tôi đạp giùm cậu rồi.

– Thật hả…? Chắc thế nào nó cũng hư nữa cho coi, anh đi cùng em đi._Anh Kỳ hớn hở_


– Ý đồ cậu hiện rõ trên mặt kìa._Anh chỉ vào trán cậu lật tẩy_Cậu nghĩ tôi là trẻ lên ba chắc, lừa tôi.

– Em chỉ muốn trông thấy anh đi thôi_Cậu bẽn lẽn_Anh cứ ở tạm chỗ em nếu được…

– Tôi sẽ trả tiền nhà cho cậu.

– Nhà đó em thuê.

– Vậy tôi sẽ chia tiền nhà với cậu.

– Vâng! …Vậy bây giờ mình về được chưa?

– Vậy cậu đèo tôi hả.

Anh Kỳ hớn hở leo lên trước, cậu vui ra mặt khi biết Minh Hàn theo cậu về.