Chiếc Nhẫn Đi Lạc – Meme

Chương 24

Vũ Phong quay đi, xe chạy rồi mà Tùng vẫn đứng im bất động. Một cảm giác kinh khủng nặng nề áp xuống, Vũ Phong chưa từng có cảm giác này bao giờ. Trong đầu anh hình ảnh Tùng nhìn anh ngỡ ngàng đến không thể hiện ra vui buồn, giận dữ hay tuyệt vọng, cậu cứ tròn mắt nhìn anh. Xe chạy một đoạn Vũ Phong nhìn lại vẫn thấy Tùng đứng đó tư thế không thay đổi. Năm giờ chiều mai… một linh tính rất nhanh len vào lòng, Vũ Phong lần đầu tiên nghĩ đến việc cái hẹn ngày mai không thể như ý anh muốn.

Anh luôn tự tin với mọi chuyện anh làm, anh không tin nó sẽ cho ra bất cứ kết quả nào ngoài dự đoán. Tại sao lần này linh tính lại mách bảo anh rằng anh sẽ thất bại? Tùng nhìn anh với đôi mắt “không thể tin được” đó, cậu đang thất vọng chăng hay sợ mất anh. Anh cho cậu cái hẹn ngày mai đã chứng tỏ anh sẵn sàng đón cậu trở lại, nhưng sao Tùng không hề để lộ niềm vui? Càng nghĩ cảm giác Tùng sẽ không về đúng hẹn càng lớn.

Đêm hôm đó, Vũ Phong cứ bị ám ảnh ánh mắt của Tùng. Trở mình qua lại anh vẫn không thể ngủ được, đôi mắt đó cứ quấn lấy anh mãi. Nằm gác tay lên trán anh mãi nghĩ tới Tùng mà không thể chợp mắt, “ánh mắt của cậu… sao anh không nghĩ ra ngay, đó là ánh mắt không tin, Tùng không tin anh có thể lừa cậu? Phải! Không sai, đó chính là Tùng không thể tin và cũng chưa từng nghĩ anh có thể làm như vậy, đó là đôi mắt quá hy vọng, quá vui mừng đến độ khi thất vọng vẫn chưa thể tin được, vẫn chưa phản ứng kịp với kết quả mà Tùng chưa từng nghĩ tới. Tùng đã trọn lòng tin vào những gì anh nói, những gì anh hứa hẹn.

Vũ Phong như vừa hiểu ra được anh đã làm gì người anh yêu. Khi mà đã thỏa mãn hờn ghen giận dữ trong lòng, anh mới bình tĩnh mà ngẫm nghĩ tâm trạng của Tùng, suy nghĩ mọi việc xung quanh Tùng. Anh vốn không coi trọng gia đình nên không để tâm đến gia đình của Tùng, anh chỉ nhắm vào việc phải buộc chặt cậu để cậu chỉ có thể mãi mãi bên anh…,Vũ Phong ngồi bật dậy, lòng anh nóng như lửa, anh đi đi lại lại trong phòng, rót cho mình một ly rượu rồi lại một ly… sao anh có thể quên…? Anh không coi trọng gia đình nhưng Tùng thì có. Một cảm giác sợ hãi mơ hồ xông thẳng lên não… Nhưng không, anh tự nhủ không có gì phải sợ. Tùng rất yêu anh, luôn sợ anh giận, luôn sợ anh bỏ rơi. Chắc chắn cậu sẽ quay về, lúc đó chỉ là Tùng chưa kịp chấp nhận việc anh sẽ không đi làm cái chuyện điên khùng giống như là đi hỏi vợ, hay là đi ở rể đó. “Trồng trọt…?” hừ nghĩ sao mà bắt anh bỏ cả đống công việc hái ra tiền ở đây chỉ để trồng một luống rau. Thà đòi một ít tiền bạc hay gì gì đó còn có thể chấp nhận được, nếu đòi cả một biệt thự ngay tại thành phố cũng được. “Kêu cha mẹ anh qua…?” Anh làm gì có mẹ mà đòi gặp, ông bà tổng, điên sao? Cả nhà Tùng nghĩ gì mà bảo hai thằng con trai yêu nhau phải làm những chuyện giống như một đứa con trai và một đứa con gái yêu nhau, giấu thiên hạ còn không kịp mà.

Không có gì phải lo, Tùng chắc chắn phải biết anh không thể bảo cha mẹ anh qua nói chuyện, cũng không thể ở nhà Tùng trồng rau, cậu phải biết đó là việc bất khả thi, đã là bất khả thi thì cậu cũng tự biết khó mà không đòi hỏi. Muốn tiếp tục ở cạnh anh cậu chỉ có một cách là phải đúng hẹn. Năm giờ chiều mai cậu phải có mặt ở nơi đây, tại nơi anh đang đứng.

Vũ Phong dù không thể loại bỏ cảm giác sợ hãi cứ len lỏi trong lòng, nhưng với một đống những lý do anh nghĩ tới đều cho anh một kết luận: “Tùng chắc chắn sẽ đúng hẹn”. Nhưng anh đã phải nốc hết chai rượu mới có thể dỗ mình vào giấc ngủ đầy ánh mắt trách móc của Tùng vây quanh.

Dù đã tìm đủ thứ lý do biện hộ cho việc làm của anh đối với Tùng là không sai, nhưng Vũ Phong vẫn không dẹp bỏ được bất an trong lòng. Cả ngày hôm sau dù là trời mới vừa hửng sáng anh đã bắt đầu chờ Tùng, dù biết hạn cuối là tận năm giờ chiều nhưng mọi sự chú ý của anh chỉ tập trung ngoài cửa và điện thoại. Một phút trôi qua tưởng như là vô tận, một tiếng đồng hồ trôi qua anh cảm giác mình không thể trải qua nổi. Mới quá buổi trưa Vũ Phong đã kiệt sức vì chờ đợi, anh không thể tập trung làm việc, ăn không yên, nghỉ trên giường cứ như nằm trên than nóng dù đã mở máy lạnh hết công suất. Nơi làm anh dễ chịu nhất chính là phòng khách, nhưng đến ba giờ chiều Vũ Phong đã ở hẳn ngoài sân, mắt không ngừng nhìn đến động tĩnh của cánh cửa nặng ì. Chịu không nổi, Vũ Phong lệnh cho bảo vệ mở rộng cửa, anh muốn nhìn hẳn ra đường. Cứ nhìn mãi vào cái cửa anh có cảm giác như nó đang chặn ở yết hầu, anh thở không nổi.

Nhưng rồi cái linh tính bất an đã len lỏi trong lòng anh từ lúc anh rời khỏi Tùng bừng lên dữ dội khi đồng hồ điểm năm giờ chiều. Cửa vẫn vắng không một bóng người xuất hiện, tim anh như bị ai xiết chặt. Anh nhớ khi nghe tin Kim Thành mãi mãi không về nữa anh cũng không có cảm giác như lúc này. Chỉ chờ một người thôi tại sao lại khó chịu đến vậy? Khó chịu đến bức bối, Vũ Phong thèm đập nát một cái gì đó để giải tỏa cảm giác trong lòng mình…

…Choang… Chậu hoa kiểng bên cạnh anh vỡ nát, người làm trong nhà tức tốc chạy ra. Nhìn thấy ông chủ mắt loạn đỏ ngầu, họ im lặng đứng qua một bên, chờ cho anh nóng nảy bỏ vào nhà trong mới bắt tay dọn dẹp không dám hó hé một tiếng.

Vũ Phong đùng đùng thay đồ, Tùng không thể làm khó anh được. Anh thừa nhận anh yêu Tùng nhưng không thể vì cậu mà quỳ lụy để mặc người khác ra điều kiện với anh. Anh không có cậu vẫn sẽ vui vẻ, Vũ Phong cố gắng lấy phong độ mọi khi bỏ ra khỏi nhà, anh không thể ở nhà để cảm giác mình bị “leo cây”, mình thất bại giày vò.

Anh không biết rằng chính bất an mà anh không chịu thừa nhận kia quá lớn. Nó làm cho anh biết anh đã sai, nhưng để thừa nhận anh sai rồi anh chưa làm được. Anh không nhận ra Tùng mới trễ giờ có mười phút. _Việc một người có thể vì bất cứ lý do nào đó mà về trễ thậm chí về trễ vài tiếng chứ đứng nói một tiếng_ và Tùng chưa từng nói với anh cậu sẽ vĩnh viễn không.

Vũ Phong đặt mình trong tình trạng chờ đợi quá lâu, nó trở thành một loại tra tấn không chịu nổi. Giờ đây anh muốn khẳng định anh không chờ Tùng, anh không bất an, anh không lo sợ. Anh không chấp nhận rằng anh đã sai, anh không thể chấp nhận ý nghĩ này, anh không sai… Nhưng những bất an kia từ đâu mà có?… anh không muốn thừa nhận rằng nó tồn tại chính là việc anh đã biết mình sai… Anh thật sự đã sai lầm rồi sao?

…Vì anh biết anh sai rồi nên anh cũng biết quá năm giờ mà không thấy bóng dáng Tùng nghĩa là cậu sẽ không về…

…Không không thể, anh không thể chấp nhận nổi việc anh mong chờ cậu, sợ mất cậu, bị bỏ lại… Anh là anh, dù có cậu hay không anh vẫn sẽ là Vũ Phong như cũ. Một ông chủ lớn lịch thiệp hào hoa, phong nhã, vui vẻ, thoải mái. Không có Tùng thì sao? Anh vẫn có thể sống như trước đây, rồi mọi chuyện vài ba ngày là lại đâu vào đó hết.

Vũ Phong đến những nơi anh thường đến giải trí, hoan lạc, anh muốn trấn át cảm giác anh cần con người kia đến lo sợ bất an…anh không muốn cúi đầu nhận thua.

Như bây giờ anh đang tay ấp tay ôm những cô gái mỹ miều, thoải mái sát phạt…thua ha ha.. thua liên miên… Không giống mọi khi, rõ ràng không giống, vẫn chơi như vậy nhưng không hứng thú…phải có Tùng ngồi trong lòng anh, phải nghe cậu làu bàu mỗi khi anh thua bạc rồi quay sang hôn cậu, thắng cũng hôn tuốt. Bây giờ chỉ có tiếng nũng nịu của mấy cô gái dù ngọt ngào mấy cũng không làm anh có hứng nổi. Anh muốn nghe Tùng lằng nhằng anh vì sao thắng cũng phải hôn mà thua cũng phải hôn. Anh sẽ khoái trá bảo rằng “Thua hôn em một cái cho nó hên, Thắng cũng hôn một cái cho nó hên tiếp”. Chắc chắn Tùng sẽ bảo anh ngụy biện, cứ kiếm chuyện giữa chốn đông người làm cậu ngượng… Bất giác anh cười, chỉ nhớ thôi anh đã cười. Chán, đi chơi mà không có cái giọng ngọt như mật ấy bên tai làm anh chán. Cố chơi vài rất miễn cưỡng anh liên tục thua trắng, nản quá anh bỏ về. Không phải anh sợ mất tiền mà là không có lòng dạ nào để chơi cả. Đến võ đài… cũng không tốt hơn, chẳng nghe đám đàn em một tiếng “anh Tùng” hai tiếng cũng “anh Tùng” làm anh thấy thiếu. Thêm cái đám đó cứ thắc mắc Tùng đâu làm lòng anh như thiêu như đốt. “Từ lúc nào mà người ta thắc mắc vì sao Tùng không đi cùng anh?” Cuối cùng anh đành về nhà, bước vào nhà cảm giác càng ngột ngạt hơn, xung quanh anh trống trải lạnh lẽo, cảm giác tội lỗi càng mạnh mẽ. Đã một tuần không có Tùng, một tuần cảm giác mất cậu cứ quấy đảo trong lòng, một tuần anh tự thả rông mình không làm ăn gì hết, công việc chồng chất, đàn em réo gọi nhắc nhở, anh vẫn không có gì muốn làm việc, mọi thứ vẫn ở thời điểm cách đây một tuần, anh sợ sự thật.

Anh nghĩ đến chuyện Phú kết tội tùng đeo bám, quấy rối. Anh cũng đã không khá hơn, Tùng có biết bây giờ anh thèm cái kiểu đeo bám quấy rối ấm áp ngọt ngào đó biết chừng nào không? Một kẻ ngu bỏ mất mà anh là kẻ ngu thứ hai hăng hái chạy theo, Vũ Phong cười khổ, sao bây giờ mới nhận ra mình ngu? Sau một tuần anh đành chấp nhận sự thật nhưng điện thoại Tùng không reo nữa, dĩ nhiên cũng không thể đáp lại những cuộc gọi của anh, không còn cách nào khác anh đành đến hỏi người duy nhất biết tin Tùng, Anh Kỳ.

– “Tùng chưa lên, cả hai anh em chưa lên. Tôi cũng không gọi được cho Tùng.”

Đó là câu trả lời của Anh Kỳ, Vũ Phong cũng an lòng một chút. Tùng chưa lên chứ không phải lên rồi mà không về nhà, cả bạn bè cũng không gọi được cho cậu chứ không phải riêng mình anh. Mà từ khi nào anh xem nhà mình là nhà Tùng anh cũng chua nhận ra.

Vũ Phong luôn thấp thỏm chờ đợi cho tới khi cánh cửa phòng làm việc của anh mở ra. Đứng đó là thân ảnh của người anh yêu. Tùng…

Nhìn thấy Tùng anh mừng như điên, nhưng rồi trong lòng bỗng dưng phát giận “về rồi sao”, nhưng anh cố kềm chế mừng vui giận dỗi lẫn lộn trong lòng. Định làm mặt lạnh nhưng lại sợ làm Tùng giận thêm, làm mặt vui thì sợ mất mặt mình. Anh không muốn bị cậu nhìn thấy nỗi ám ảnh trong lòng anh mấy ngày qua, cuối cùng anh chỉ có thể cười nhẹ, trách một câu lấy lệ rồi tiếp tục làm việc.

Nhưng anh cũng không thể tiếp tục làm gì lúc này vì anh đã nhận ra vẻ hờ hững trên mặt Tùng, vô thưởng vô phạt trong lời cậu nói. Cậu không có vẻ lo sợ cũng không có vẻ muốn dụ ngọt anh tha tội như mọi khi. Trực giác cho anh biết không ổn, anh chỉ có thể giả vờ làm việc tiếp, linh tính cho anh biết chỉ cần tiếp tục nói chuyện sẽ dẫn đến điều anh lo sợ nhất, tốt nhất là không nói gì. Vũ Phong đã cực lực từ chối nói chuyện, nhưng vô dụng.

Từng lời từng lời của Tùng như đao lớn chém xuống người anh, trước đây anh không hiểu những gì Tùng nói nhưng bây giờ anh hiểu, mà chính vì hiểu nên anh càng sợ, càng run rẩy, càng không thể kềm chế chính mình.

Tùng đã không màng nhìn anh và dù anh không muốn nghe cậu cũng nói. Lời chia tay phát ra từ miệng Tùng làm anh mất mọi khả năng ứng phó… từng lời từng lời Tùng trách móc anh vẫn không ngừng lại… anh muốn xin cậu đừng nói nữa nhưng không thể thốt nên lời …

– “em sẽ không quay về nữa”

Lời nói làm anh sợ nhất cũng đến…Ba…!! Anh đập mạnh xấp giấy trên tay xuống mặt bàn trấn áp một cái gì đó như sắp bật ra khỏi lồng ngực, lời van xin chăng hay nước mắt. Không! Vũ Phong làm sao van xin làm sao khóc được. Đến Tùng còn chưa từng rơi nước mắt mà thì anh làm sao có thể, nhưng cái gì trong lồng ngực anh khiến anh đau đớn đến vậy…? Những lời trách móc bên tai anh không ngừng làm anh đau đớn. Tùng có nhiều uất ức như vậy sao? vậy mà anh chưa từng biết, mọi uất ức của cậu đều do anh mà ra sao…? Sao giờ anh mới biết?

“Anh đâu hề yêu em nên đâu sợ làm đau em… giờ em chấp nhận, em không làm phiền anh nữa cũng không dám nói yêu anh nữa cũng không đến gặp anh nữa, mai này cũng không để anh nghe thấy em hay nhìn thấy em. Nợ của Four nếu anh muốn đòi em nghĩ anh Minh Hàn hay cha anh Anh Kỳ cũng có thể trả, em không còn đồng chủ của Four nữa. Anh muốn thưa em vào tù cũng được, vào đó không phải lo không có cơm ăn áo mặc cũng dễ dàng không phải gặp anh. Muốn đánh, em sẽ đứng đây chờ, khi nào xong em có thể tự mình bước ra. Nhưng nếu anh làm bất kỳ ai trong nhà em bị thương, em liều mạng mình với anh.”

Những lời cuối cùng đập nát tim anh. Giờ đây trong mắt Tùng anh là như vậy sao? sẽ đánh cậu, sẽ tống cậu vào tù sẽ đòi nợ cậu sẽ khó dễ người nhà cậu? Trong mắt Tùng anh không có điểm nào tốt để suy xét lại nữa sao? Trong lòng Tùng không nhận biết anh yêu cậu sao? rất sợ mất cậu sao? Tùng đã là duy nhất, là niềm vui là nỗi buồn là mọi thứ của anh… khổ nỗi những thứ đó đến bản thân anh bây giờ anh mới biết thì làm cho sao Tùng biết. Tùng không biết, phải Tùng không biết nên mới nói lời tuyệt tình với anh. Phải cho cậu ấy biết, nhưng nói làm sao…? Quan trọng là nói làm sao để Tùng có thể tin. Cuối cùng anh cũng biết thứ anh đánh mất là gì, anh đã ngu ngốc đánh mất lòng tin của cậu, thứ anh mất không phải tình yêu Tùng dành cho anh mà anh đã đánh mất đi sự tin tưởng của Tùng đặt nơi anh, Tùng đã không còn tin anh sẽ yêu cậu, sẽ chịu thiệt thiệt vì cậu. Mọi việc làm của anh đều phản lời anh nói yêu cậu, thì giờ đây anh có nói gì cậu cũng sẽ không tin. Nhận ra sự thật này Vũ Phong như mất hết cả khí lực anh chỉ có thể tựa vào hai cánh tay tự khi nào đã bấu chặt lấy cạnh bàn làm việc, muốn ngồi xuống để lấy chút không khí đang thiếu trầm trọng trong cơ thể, anh cũng không làm được.

– “Em sẽ về quê, không ở lại thành phố nữa. Không bận tâm anh tìm đuổi… Nếu giờ anh không ra hình phạt vậy em đi đây. Chúc anh vui”

Giờ đây chỉ còn lại một mình, anh nghĩ tới căn nhà từ phút này chỉ còn mỗi mình anh, thiếu Tùng anh làm sao đây? nỗi kinh hoàng của mười ngày qua sẽ tái lập lại mỗi ngày cho tới vô tận hay sao? bất giác anh rùng mình. Làm sao anh qua khỏi, Vũ Phong chỉ biết ôm đầu gục ngay trên bàn làm việc của mình. Sao anh đã không nói được lời nào biện hộ cho mình, giải thích chẳng hạn. Nhưng giải thích điều gì, biện hộ cái gì khi mọi thứ Tùng nói đều đúng cả. Kết quả như hôm nay phải trách ai đây, trách ông trời thử thách anh quá lớn hay trách anh nóng vội. Hay trách sao mọi thứ lại ập đến một lúc như thế, tại sao không cho anh chút thời gian suy nghĩ? tại sao dồn mọi thứ lại một đống làm cho anh không có thời gian cân nhắc hay trách anh mù quáng với nghi ngờ, ghen hận làm cho chính mình đi vào đường cùng. Hay trách anh đứng trước mọi chuyện liên quan đến Tùng thì lập tức đánh mất sáng suốt đánh mất đầu óc trở thành một người đàn ông tầm thường đầy tự phụ và vô tâm… cho anh chút thời gian suy nghĩ anh có thể sẽ không làm cái điều ngu ngốc đó để đến nỗi đánh mất cả lòng tin,tình yêu của Tùng… Cuối cùng anh cũng nếm trải hai chữ “ân hận”, cuối cùng anh cũng biết nó có mùi vị như thế nào. Thật khó mà nuốt nổi.

…………………………………………�� � �

Tùng đã không ngủ được một giấc tròn hơn mười ngày nay. Từ nhà Vũ Phong về cậu cũng không thể chợp mắt được, cứ nghĩ giải quyết mọi chuyện rõ ràng cậu có thể quẳng mọi gánh lo, mọi muộn phiền qua một bên, nhưng không… cậu vẫn không thể ngủ ngon. Những giấc ngủ chập chờn làm Tùng ngày một mệt mỏi hơn.

Tùng đến nói với Anh Kỳ, cậu không thể làm việc trong tình trạng này được. Tùng muốn nghỉ hẳn mấy ngày ngủ cho lại sức. Anh Kỳ cũng không ý kiến gì, khuyến khích cậu nghỉ cả tuần luôn đi, tỉnh táo hãy làm việc.

Tùng về nhà, không ngủ được cậu cũng có cách để ngủ. Rượu, chỉ cần cậu say bí tỉ ngủ cả hai ba ngày vẫn được mà. Vác một đống rượu nếp, rượu gạo…v…v. Loại này nặng đô hơn bia uống mau say.

Không biết uống lúc nào ngủ lúc nào, thằng Sơn về tới nhà chỉ thấy anh nó nằm lăn trên chiếu ngáy khò khò bên cạnh còn một đống vỏ chai. Nó chỉ biết lắc đầu, anh nó bảo về ngủ để lại sức thì ra ngủ kiểu này đây. Sơn giăng mùng, dọn dẹp tàn tích của Tùng sạch sẽ. Sáng ra đi làm nó nấu một nồi cháo trắng với hột vịt muối để sẵn phòng khi Tùng dậy có cái lót bụng.

Chiều về, nồi cháo còn nguyên trên bếp, Tùng vẫn y vậy ngủ khò. Hôm sau cũng như vậy chuẩn bị một nồi cháo khác rồi mới đi làm. Chiều tối về, thấy nồi cháo sạch bách nó mừng nhưng quay lại thấy Tùng vẫn ngủ, xung quanh Tùng có thêm một đống vỏ chai trống rỗng. Trời! anh nó quyết ngủ theo cái kiểu này sao trời, không khéo phục hồi đâu không thấy chỉ thấy ngộ độc thì toi. Nó cũng y vậy dọn dẹp, sáng chuẩn bị đồ ăn cho Tùng… qua tới lần thứ ba khi một đống vỏ chai rỗng nằm lăn bên cạnh anh nó thì nó tống anh nó ra thẳng trạm xá.

Anh Kỳ hoảng hồn chạy vô trạm xá, nhưng Tùng cũng không đến nỗi bị ngộ độc rượu. Sơn nó sợ anh nó mấy ngày ăn không bao nhiêu cứ tỉnh lại nốc rượu miết không sớm thì muộn cũng ‘chết’. Chờ Tùng tỉnh lại còn đang ngơ ngác vì sao mình nằm trong trạm y tế thì bị Anh Kỳ bộp cho một cái rõ đau.

– Cậu hay quá nhỉ, bình thường thì tiết kiệm từng đồng, bây giờ dư dả lắm sao mà phung phí cho cả đống rượu đó còn chưa kể tới tiền viện phí. Muốn chết sao hả?

– Em ngủ không được, cố thế nào cũng không được. Chỉ còn cách đó thôi._Tùng vừa xoa chỗ đau vừa giải thích._

– Cậu làm vậy chẳng khác nào tự tử, cậu biết nguy hiểm lắm không mà uống liền tù tì như thế…? Nhìn cậu xem, không ra cái hồn ma nào.

– Không uống nữa là được mà._ Nhìn bộ dạng lo lắng của Anh Kỳ Tùng cười méo xẹo_ Em chẳng muốn chết đâu, cũng không muốn tốn tiền bệnh viện. Bây giờ về được chưa.

Tùng ngồi dậy nhưng đầu váng mắt hoa chỉ có cách nằm vật xuống.

– Nằm yên đi, cậu bị suy nhược rồi, do không chịu ăn uống gì. Nói thật tôi nghe, bao lâu rồi cậu không ăn uống cho đàng hoàng?

– Chắc từ khi Vũ Phong đi… lòng dạ nào mà nuốt trôi cái gì nữa.

– Còn nói, cậu không lo cho mình cũng phải biết hai bác sẽ lo cho cậu chứ.

– Thì em cũng có ráng ăn mà._Tùng cố vớt vát._

– Mỗi ngày một bữa không ra hồn chứ gì._ Anh Kỳ ra vẻ rất tức giận kỳ thực là cậu cũng nhìn thấy chính mình ngày nào, thậm chí mình còn tệ hơn Tùng ấy chứ_ Tôi với Minh Hàn quyết định mang cậu qua bệnh viện cho cậu dưỡng ít ngày, ở đó nằm phòng săn sóc theo yêu cầu. Ăn đúng cữ, ngủ đúng giờ, truyền thêm chút dịch cho khỏe hẳn rồi về.

– Anh nghĩ em đại gia chắc, vô bệnh viện điều dưỡng.

– Chuyện đó không phải lo, Minh Hàn bảo để anh ấy lo, đổi lại cậu sẽ ưu tiên mỗi khi anh ấy có yêu cầu đặt bàn.

– À… nhưng hình như em có lợi hơn nhỉ.

– Còn đùa nổi? Chủ yếu là sự quan tâm của mọi người với cậu, nhận đi. Nếu viện cớ chuyện tiền nong làm mọi người lo lắng mà cậu vẫn không áy náy thì… cứ làm theo ý cậu.

Tùng thấy Anh Kỳ đang rất cố chấp trong việc bắt cậu điều dưỡng, cậu biết chỉ có cách nhận lời thôi. Cũng cái bệnh viện lần trước Vũ Phong nằm, làm như gia đình này có cổ phần hay sao ấy, có chuyện là nhảy vô đây, được chăm sóc tử tế ưu tiên từ A đến Z. Ngoại trừ Anh Kỳ thằng Xuân và Sơn thay phiên nhau ghé chỗ cậu thì thật khó tưởng tượng tới người đầu tiên ghé thăm cậu là Phú.

–         Sao anh biết mà tới?

– Anh làm trợ lý cho giám đốc mà, mấy chuyện này nghe ngóng cũng không khó.

Phú ôm một giỏ trái cây rõ to đặt trên bàn.

– Em không thích anh vào thăm sao?

– Có gì mà thích với không thích, nhưng em không biết anh đến để làm gì?

– Anh biết em không muốn gặp anh, nhưng cho anh một cơ hội đi, anh ít ra phải nói xin lỗi. Anh trước kia thật tệ.

– Chuyện qua bao lâu rồi nói để làm gì, chuyện tình cảm không yêu nữa thì chia tay, có gì là tệ với không tệ.

– Không phải là anh không yêu…

– Vậy chẳng lẽ do yêu quá nên chia tay?_Tùng đốp chát không nương lời, cái tên hại cậu xất bất xang bang này không việc gì phải nhẹ lời cả._

– Tùng, cho anh một cơ hội đền bù cho em đi._Phú với giọng rất tha thiết tiếp tục nài nỉ._

– Em bây giờ không yêu anh nữa. Anh thông cảm cho, muốn cho anh một cơ hội cũng không thể. Anh an tâm chuyện hồi đó em cũng không để trong bụng, tiếng xin lỗi từ miệng anh em cũng nghe rồi. Anh về đi.

– Tùng, anh khi đó thật ngu ngốc. Nhưng anh bây giờ khác, anh đã biết em không yêu anh vì bất cứ điều gì khác ngoài lý do em yêu anh. Tùng, cho em một cơ hội đi, anh sẽ không làm em buồn một lần nữa đâu.

– Không! em đã không yêu anh nữa… Anh nói gì với Vũ Phong, bây giờ anh ấy bảo rằng em yêu anh ấy vì tiền bạc. Vậy anh nói xem, anh có làm em buồn thêm lần nữa không? Nếu yêu thì anh nên lẳng lặng ra đi thì em mới tin anh vẫn yêu em.

– Tùng! Nếu anh ta đã không trân trọng em thì cho anh một cơ hội đi. Anh đã từng ngu ngốc anh sẽ không phạm lại lỗi lầm cũ._Phú cố tình bỏ qua mấy câu móc lò của Tùng._

– Nói thật đi, anh cố tình nói những chuyện khó nghe đó với Vũ Phong có mục đích phải không, tâm sự? Hối lỗi? Ma mới tin anh thật lòng nói chuyện với Vũ Phong_ Tùng không chút nương miệng._

– Em tưởng anh ngốc tới cỡ nào._ Phú lập tức đổi thái độ thật thà, vô tội trưng ra nảy giờ_ Ngay lúc mới gặp em anh kỳ thực không biết, cho anh vài ngày anh sẽ biết mọi thứ đang diễn ra quanh em. Giữ được chân trợ lý của Minh Hàn em nghĩ anh là ngốc tử chắc.

– Anh…!_ Tùng trợn mắt há họng không ngờ Phú trở thái độ nhanh vậy._

– Nếu không tạo cơ hội cho mình em nghĩ chừng nào anh mới cạnh tranh lại với Vũ Phong?

– Quá đáng…còn dám nói với tôi như vậy. Anh nghĩ tôi rất khoái khi anh nói như vậy sao?

– Em sẽ không thích, nhưng anh muốn nói để em biết, anh yêu em. Và anh sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để có lại em. Anh không muốn mất em lần nữa, Tùng!

– Anh đem ra đường nói xem có ai tin không.


– Em đã từng rất yêu anh thì sẽ dễ lại yêu anh lần nữa thôi mà. Gia đình em, bảo anh đến đó sống anh cũng làm cho em xem. Chỉ cần em gật đầu, anh mang em về quê em ngay lập tức. Vậy em tin chưa?

– Anh… anh chẳng phải đã có người yêu khác sao, làm vậy để làm gì. Để chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ sức hấp dẫn hả?

– Anh đi một vòng mới biết rằng người anh yêu nhất_ Phú hạ giọng_ chỉ có mình em. Em an tâm, chỉ cần em cho anh một cơ hội, em sẽ không bao giờ phải hối hận.

– Tiếp anh nãy giờ tôi đã rất hối hận rồi. Không có khả năng cho anh cơ hội gì đó như anh nói đâu. Chuyện chúng ta kết thúc rất lâu rồi, anh phải rõ chuyện đó chứ.

– Anh sẽ không làm em bực mình nữa. Em ăn trái cây không anh lấy cho em.

Mặc cho Tùng phản đối, Phú vẫn không từ bỏ mỗi ngày đều vào thăm Tùng. Rút kinh nghiệm anh ta không bao giờ tỏ thái độ lấy tiền bạc áp đảo Tùng, từng chút một khi thì gọt trái cây khi thì đòi đút từng miếng cháo, mua chút đồ Tùng thích ăn mang tới, cũng kể chuyện ở Four, _chuyện anh thấy khi anh tới đó làm khách_ rủ Tùng dạo quanh sân bệnh viện hóng mát. Tùng không thích nói chuyện Phú cũng im lặng, một chút cũng không làm Tùng khó chịu. Không đuổi được cuối cùng Tùng mặc kệ, cậu giờ cũng chẳng lo ai hiểu lầm, cũng chẳng sợ ai buồn. Còn anh ta muốn làm bảo mẫu thì mặc kệ, Tùng chẳng quan tâm. Tùng thích nhất là lúc thằng Xuân vô thăm nó bô lô ba la chuyện trên trời dưới đất làm cho Tùng đỡ buồn. Chưa kể có khi lôi cả Xuân với Anh Kỳ trốn ra phía sân sau ít người lui tới của bệnh việm lai rai vài lon cho có tinh thần. Tùng cố không nghĩ đến Vũ Phong. Cậu biết chắc chỉ cần mình đào lên thì không thể đắp lại được nữa, chống qua được mấy ngày thì chống. Minh Hàn thì nhất định chưa cho Tùng xuất viện dù cậu thấy mình đã khỏe như con trâu cui rồi, bệnh hoạn nỗi gì nữa. Chắc tại thấy tinh thần cậu cứ rũ ra nên không cho cậu về nhà. Tùng không biết chính vì cậu tỏ ra tự nhiên tỉnh táo quá mà không ai dám cho cậu về.

…………………………….

Vũ Phong hôm nay theo lệnh ông tổng gọi về nhà “ăn cơm gia đình”. Với Vũ Phong đây là cực hình, là chiến trận chứ chẳng có chút gì giống như ý nghĩa “bữa cơm gia đình cả”. Nhưng lệnh là lệnh, dù không thích cũng phải về, anh cũng biết phân nặng nhẹ cái gì nên chống đối cái gì không nên. Đúng giờ anh xuất hiện ở nhà ông tổng, cũng là ngôi nhà anh từng lớn lên.

– Cậu ba mới về._ Người giúp việc lễ phép chào._

– Đã có ai chưa?

– Có cậu hai, cùng khách.

Có khách, bữa ăn gia đình mà có khách, nghe cách người giúp việc trả lời Vũ Phong nghĩ “Đừng nói là ông anh của anh gan tới mức đưa Anh Kỳ về ăn cơm nha”. Nhưng không như Vũ Phong đoán, khách là một người phụ nữ đứng tuổi. Bà ta rất đẹp, khuôn mặt sắc sảo, tóc đen nhánh bới cao lộ cái cổ thanh gầy mê hoặc. Bà mặc một bộ đồ tây mềm rất thoải mái, Vũ Phong không có cảm giác bà đang đóng vai trò khách trong nhà này. Thậm chí bà tổng hiện còn ăn mặc cầu kỳ giống khách hơn nhiều.

– Con tới trễ._ Cha anh trách một câu nhẹ nhàng._

– Con đúng giờ mà.

– Thôi vào bàn đi, cha đói lắm rồi.

Mọi người ngồi vào bàn, cái bàn dài lâu lắm mới đón tiếp đông người như vậy. Cha anh ngồi ở một đầu, bên trái là cô em gái, bên phải là bà tổng, Minh Hàn và anh ngồi đối diện nhau khúc giữa và cuối cùng là người phụ nữ lạ mặt ngồi đầu bàn bên này.

Vũ Phong thầm nghĩ “xếp chỗ ngồi gì lạ đời”. Người phụ nữ này rất tự nhiên cứ như chính bà ta là chủ nhà chứ không phải ông bà tổng ấy. Hay cha anh lại muốn đổi nữ chủ nhân nữa rồi?

Bàn ăn được dọn lên, Vũ Phong không tránh khỏi tò mò, lý do gì người phụ nữ này không được giới thiệu, ngồi cùng bàn ít ra cũng phải biết chút đỉnh chứ.

– Cha à, quý bà đây là?_ Vũ Phong cố tình muốn biết._

Ông Vũ Hải ngừng ăn nhìn anh, Minh Hàn cũng ngừng ăn, qua vài giây không nghe ông Vũ Hải trả lời anh hắng giọng trả lời thay cha:

– Ừm… Để anh giới thiệu, đây là bà Hoàng Mai, là mẹ anh.

Ngoài dự đoán, Vũ Phong cũng chưa biết phản ứng thế nào. Mẹ Minh Hàn, vậy là một người vợ khác của cha anh, không phải đã chết rồi sao?. Hai bà cùng ngồi một bàn, bỗng dưng anh thấy bội phục bản lĩnh của cha anh.

– Chào bác gái._ Vũ Phong nhìn mẹ Minh Hàn cười rất lịch sự lên tiếng chào bà._

Không như anh nghĩ, thay vì anh sẽ nhận được một lời đáp rất lịch sự giống như bề ngoài của bà ấy nhưng trái lại chỉ một cặp mắt tròn to trừng trừng nhìn anh. Qua một lát anh mới nghe được giọng oanh vàng của bà ấy nhưng bà ta làm anh kinh ngạc đến lặng thinh. Bà trừng mắt với “ông chồng” giọng lạnh băng.

– Vậy là sao? Ông dạy chúng kiểu gì mà chúng gọi mẹ chúng là bác gái hả?

Không chỉ Minh Hàn mà cả Vũ Phong cũng ngẩn người như bị mất điện. Bà ta vừa nói gì?? Anh không nghe lầm chứ? Nếu Minh Hàn không gọi mẹ thì bị mắng không nói, mẹ Minh Hàn anh gọi bác gái cũng đâu có gì là lạ, nhưng khoan bà vừa nói gì “mẹ chúng”, vậy không phải bao gồm cả anh trong đó sao. Vũ Phong nhìn qua Minh Hàn, thái độ của Minh Hàn cũng y chang anh, không khá hơn là mấy.

– Tụi bay làm sao vậy hả, dù lâu không gặp nhưng một tiếng mẹ cũng không nói được sao?

“Lâu không gặp” mấy chục năm lận đó cha._ Minh Hàn âm thầm nghĩ, nhưng anh nhanh chóng bỏ qua. Điều anh quan tâm bây giờ cũng không khác Vũ Phong.

– Cha à, ý cha là sao. Mẹ Minh Hàn… sao còn phải gọi mẹ?

– Phải đó cha, mẹ con và Vũ Phong không phải hai người sao?

– Ông dám nói vậy với chúng?_ Đôi mắt bà Hoàng Mai đã long lên._

– Không có, bà bình tĩnh. Cha nói mẹ tui bay là hai người khi nào?_Ông quát hai thằng con trời đánh của mình._

Vũ Phong và Minh Hàn ngớ ra, lục lọi tìm trong trí nhớ. Cũng đúng, không nhớ qua là ông Vũ Hải có đích thân nói họ khác mẹ. Ông Vũ Hải có mấy khi ở nhà, thỉnh thoảng về thì cũng chẳng tiếp cận con mình là bao, vài món quà vài câu hỏi thăm là xong. Chỉ khi nào có chuyện cần phải xin ý kiến Vũ Phong và Minh Hàn mới tìm tới ông, cả hai vốn cũng rất sợ ông nên cần gì nói nhanh rồi đi, không có chuyện dây dưa nũng nịu lấy đâu có thời gian bàn về chuyện người phụ nữ đã bỏ đi hay đã chết. Bất giác cả hai đưa mắt nhìn bà Tổng, điều đó không tránh được mắt quan sát của ông Vũ Hải.

– Bà nói với chúng những chuyện đó? Còn nói những gì nữa?_ Ông tổng rất giận dữ, bữa cơm này có khả năng không thành. _

– Chuyện này nói sau đi, tôi đói lắm rồi._ Bà Hoàng Mai lên tiếng, không quên quẳng một tia nhìn lạnh lẽo về người phụ nữ đang ngồi cạnh chồng bà._

Ông tổng ngồi xuống, mọi người tiếp tục dùng bữa, bà tổng sắc mặt tái đi nhiều.Vũ Phong nhìn Minh Hàn bắt gặp Minh Hàn cũng nhìn lại mình đầy khó hiểu.

Sau đó khi người lớn giải quyết những chuyện phát sinh trong bữa ăn. Minh Hàn cùng Vũ Phong ngồi nhâm nhi tách cà phê nóng ngoài sân. Gió thổi nhẹ, vườn kiểng vĩ đại của ông tổng bao năm sưu tầm thật hoành tráng ẩn hiện.

– Aizzzz thật ra thì ở trong đó nói gì thật anh muốn nghe quá. Cục thắc mắc to đùng này muốn phát nổ rồi._ Minh Hàn cuối cùng cũng không tránh được nhắc tới việc anh đang vô cùng thắc mắc trong đầu._

– Anh tới sớm hơn, biết được những gì?

– Có sớm là bao, cũng y như em, mới chào bác một tiếng là bị mắng té tát. Mới nhận được lời vàng ngọc “mày dám gọi mẹ là bác” còn chưa kịp nói gì thêm thì em tới. Đang định bụng sau bữa ăn sẽ tìm bà ấy nói chuyện… chậc… ai ngờ em cũng diễn một lớp y xì, không làm gì khác hơn một chút được sao. Mà y vậy mới đáng sợ.

– Nè anh nói năng kiểu gì vây…? Hừ! cứ đinh ninh là hai người, tự dưng lại thành một người. _ “Trời! vậy trước giờ mình đấu đá vì cái gì không biết.”_

– Hồi đó bị bà tổng lấy hết hình mẹ trong nhà. Qua thời gian cũng dần quên mất mặt mày. Bà ấy mấy chục năm cũng chưa từng xuất hiện, cứ tưởng không bao giờ có thể gặp lại. Ai ngờ…

– Em thì cứ tưởng chết rồi, không ai nhắc tới thành ra cũng không quan tâm.

– Vậy là mình bị họ chơi một vố đau.

– Không biết xuất hiện thêm người mẹ có tốt hơn không hay lại khó hơn đây._Minh Hàn tự thán_

– Khó hơn chuyện gì, có hay không từ trước giờ cũng có ảnh hưởng chi đâu.

– Anh đang định thuyết phục cha sang nói chuyện với gia đình Anh Kỳ…

– …Anh…anh nói thật đó hả? Cần gì rắc rối vậy. Mà ổng dễ gì chịu.

– Anh Kỳ vốn chịu nhiều thiệt thòi vì anh rồi, cha cũng đã xúc phạm gia đình người ta, không để cha đi một chuyến mặt mũi nào theo con người ta.

– Họ trách anh hả?

Cả hai không phát hiện, vì một mối ràng buột mới mà cả hai đang nói chuyện với nhau một cách mà rất lâu rồi không dùng nữa. Không có đấu đá, không có kê tủ đứng, không có châm chọc, không có ác ý.

– Không trách mới có chuyện, họ đối với anh sợ còn thân tình hơn chính gia đình mình. Anh thấy mình có trách nhiệm phải làm vậy. Anh muốn nếu không có một đám cưới đàng hoàng thì cũng phải được mọi người công nhận, một bữa cơm gia đình có mặt cả hai bên chẳng hạn. Nhưng coi bộ ngày càng khó, một ông cha đào hoa như vậy còn phản đối kịch liệt nay thêm mẹ coi bộ gian nan không ít.

– Bỏ cuộc đi. Cứ như vậy cha cũng có làm gì được anh đâu. Cha cũng đầu hàng cái nước lì lợm cố chấp của anh rồi._ Vũ Phong bập mạnh điếu thuốc, vỗ vai Minh Hàn đưa ra lời khuyên ‘vàng ngọc’._

– Không được, anh đã nói sẽ có lễ vật xứng đáng với tình yêu của Anh Kỳ dành cho anh. Anh sẽ làm được, dứt khoát phải bắt cha mẹ qua nói chuyện đàng hoàng.

– Rách việc, vậy chúc anh may mắn, em chẳng hơi đâu mà đi năn nỉ mấy chuyện đó. Thế nào mà chẳng xuống tới tận đất đen…mà cũng chưa chắc được._ Vũ Phong nói Minh Hàn nhưng anh mơ màng nghĩ tới một điều gì đó tương tự, tương tự như điều Minh Hàn đang làm._

– Tùng vào bệnh viện rồi đó._ Minh Hàn bất ngờ thông báo._

– …Tại…tại sao…? Sao lại vào bệnh viện? “mới gặp đây còn rất khỏe mạnh mà”_ Vũ Phong không giấu được lo lắng._

– Thì em tuyệt tình, cậu ấy buồn… nhiều ngày không ngủ được phải tìm tới rượu… cuối cùng ngộ độc rượu phải đưa đi cấp cứu.

– Anh đùa, Tùng… cậu nhóc uống cả ngày chẳng say…

– Đúng là một ngày không say. Vậy uống bốn ngày liền đủ say chưa? Không ăn, chỉ uống rồi ngủ, tỉnh dậy lại uống. Cuối cùng Sơn, em cậu ấy, phải đưa đi cấp cứu… Em biết rõ Tùng nó yêu em như thế nào mà, em tuyệt tình như vậy nó uống vài ngày cũng là ít, sợ còn làm nhiều chuyện đáng sợ hơn. Mỗi ngày Anh Kỳ, Xuân, Sơn phải thay nhau vào canh chừng, tối thuốc an thần phải uống, phòng cậu nhóc làm chuyện dại dột.

– …

– Mấy ngày nay, ngày nào Phú cũng vào thăm._Minh Hàn tiếp tục_ Xem ra đem chân tình lay động cậu nhóc dữ lắm. Hứa chỉ cần cậu nhóc gật đầu thì về quê ở rể cũng không thành vấn đề. Mưa dầm thấm lâu chắc chẳng mấy là thuyết phục được.

– Anh…_ Vũ Phong muốn nghẹn họng._

– Anh em ruột anh lừa em làm gì._ Mình Hàn khẳng định anh không nói dối._

– Ở đâu?_ Vũ Phong yếu giọng hỏi._

– Bệnh viện thành phố, anh mang cậu ấy vào để nghỉ dưỡng cũng dễ trông chừng.

Chưa đầy ba giây, Vũ Phong đứng lên đi mất. Cái thắc mắc to đùng về cha mẹ cũng quẳng qua một bên. Anh chỉ muốn mau chóng tới chỗ Tùng.

Vũ Phong đi rồi, Minh Hàn lấy điện thoại gọi cho Anh Kỳ, anh biết tối nay Anh Kỳ sẽ vào thăm Tùng trước khi về nhà. Khi nghe Minh Hàn kể những gì anh nói với Vũ Phong, Anh Kỳ chỉ còn nước vái dài.

– Anh làm gì mà phóng đại dữ vậy?

– Quân tử có thù phải trả, dù là anh em ruột nhưng có thù cũng phải báo._ Anh cười sảng khoái_ Nó báo hại anh lên ruột lên gan, cho nó nếm chút mùi mới hả giận.

Không khó để tìm được phòng bệnh của Tùng, chỉ có điều không biết Tùng có chịu tiếp anh hay không. Vũ Phong tự cười mình, anh bây giờ phát sinh ý nghĩ e sợ Tùng không chịu nhìn mặt anh. Mấy ngày qua cứ tưởng Tùng chạy về quê, có ai ngờ cậu nhóc vẫn còn ở thành phố lại còn…

Đẩy nhẹ cửa phòng bệnh, anh nhẹ nhàng bước vào. Tùng đã ngủ, giờ này bệnh viện bốn bề yên lặng, mọi người đã nghỉ ngơi chỉ có anh a thần phù chạy đi thăm bệnh. Mà Tùng cũng sơ suất quá, dù là khu vực khu vực phòng vip được trang bị an ninh đầy đủ nhưng cũng không nên ngủ không khóa cửa, mà xem chừng cậu nhóc ngủ khá là say. Vũ Phong nhẹ nhàng khép cửa không biết sau một góc khuất ở hành lang Anh Kỳ nhẹ nhàng thò đầu ra, thở phào rồi rút êm.

Tùng nằm ngủ hai chân mày khẽ nhíu lại, khuôn ngực phập phồng nặng nhọc. Anh nhẹ nhàng ngồi bên giường nắm nhẹ bàn tay Tùng, cậu vẫn không biết có “người lạ” xâm nhập. Vũ Phong nghĩ chắc là do uống thuốc nên cậu ngủ mê mệt…

Nắm tay cậu cả buổi cũng không thấy Tùng có động tĩnh gì anh mạnh dạn chạm lên môi cậu, miết nhẹ gương mặt đã tiều tụy đi nhiều. Mới có mấy ngày không gặp mà lòng anh đã nhớ nhung đến không thể chịu nổi, nếu bây giờ anh nói với Tùng anh biết lỗi của mình rồi liệu cậu có tha thứ cho anh không? Cậu rất dễ tính lại rất yêu anh, ngay cả lúc chia tay cũng nói yêu anh. Cậu yêu anh đến là khổ mà vẫn cứ yêu, nghĩ lại không biết là Tùng lợi dụng tiền của anh hay chính anh mới lợi dụng thế mạnh tiền bạc của mình để mua sự ấm áp từ cậu. Tùng chẳng có gì ngoài tình yêu cậu dành cho anh, còn anh chẳng có gì ngoài tiền để níu giữ cậu. Nhưng tới lúc cậu không cần tiền thì anh lấy cái gì để giữ tình yêu của cậu đây?

– Tùng! _Anh hôn nhẹ lên môi cậu_Anh đổi lại bằng tình yêu của anh được không…? Mai này không nặng nhẹ với em nữa, không làm đau em nữa chỉ yêu em thôi. Toàn tâm toàn ý chỉ yêu em thôi, được không?

Vũ Phong thì thào bên tai Tùng mặc cho sự thật là Tùng không hề nghe thấy những gì anh nói, cậu đã uống thuốc và đang ngủ rất say…

– Có thể rút lại lời em nói ‘không về nhà nữa’ không Tùng? Nhà không có em thật lạnh, thật buồn…

Vũ Phong nhẹ nhàng cầm tay Tùng, miết nhẹ lên đó tìm chút hơi ấm quen thuộc đã thiếu vắng suốt mấy ngày qua. Thỉnh thoảng lại đặt lên đó một nụ hôn, hít thật sâu mùi cơ thể Tùng để thỏa mãn khát khao được gần gũi cậu.

Như không đủ, anh dần áp cả người mình lên người Tùng, tay lồng trong tay, gương mặt anh áp sát trên gương mặt cậu, môi kề bên môi. Khi mà anh có cậu cả ngày cả đêm, cả tháng cả năm sao anh không nhận ra anh đã sung sướng, hạnh phúc đến chừng nào, để bây giờ khi Tùng bỏ chạy anh lại vụng trộm từng giây một để ôm ấp cậu.

Mũi anh chạm mũi cậu, anh không biết ăn vụng thật kích thích đến như vậy, “tại sao lại nghĩ mình đang ăn vụng?”, anh tự cười mình. Bất ngờ nụ cười anh cứng đờ, một đôi mắt mở lớn đối diện với đôi mắt anh, hai đôi mắt cách nhau chiều cao của hai cái mũi. Tay vẫn lồng trong tay, người vẫn áp trên người…

– Anh… Anh đang làm gì vậy? _Tùng lạnh nhạt hỏi.

Khi nghe giọng Tùng Vũ Phong mới vội vàng bật dậy, anh có thể nói là ngượng đến chín mặt chín mày.

– Em dậy rồi! _ Vũ Phong cố lấp liếm việc mình vừa làm._

– Anh làm gì ở đây, giờ này? _ Tùng lại lần nữa dùng giọng điệu vô thưởng vô phạt hỏi Vũ Phong._

– Anh tới thăm em, em khỏe chứ. Nghe nói em phải uống thuốc an thần để ngủ…_ Lòng anh âm ỉ đau khi nghe những lời hờ hững phát ra từ miệng Tùng. Thật khó chịu…

– Làm gì có._Vẫn một giọng đều đều không cao không thấp trả lời Vũ Phong._

– Em…_ Vũ Phong mặt thoáng đanh lại, ra anh biết kẻ nào lừa anh_ Không thì tốt rồi._ Anh cố dịu giọng.

– Anh về đi._ Tùng bất ngờ ra giọng đuổi._

– Anh tới xem em thế nào…

– Vậy anh cũng thấy rồi, em rất khỏe. Anh về đi.

– Anh không đi…_Vũ Phong cứng giọng_ Anh có chuyện cần nói.

– Anh về đi, mọi chuyện đã nói hết từ lâu… Giờ không còn gì để dây dưa thêm nữa. Chấm dứt đi…

Vũ Phong nhói lòng khi nghe hai từ ‘chấm dứt’ phát ra từ miệng Tùng, anh không nghĩ Tùng dứt khoát đến vậy.

– Anh chưa nói chuyện xong sẽ không đi._Vũ Phong đổi buồn thành giận, cái gì mà cứ mở miệng là chấm dứt chấm dứt. Anh đã nói đồng ý chấm dứt bao giờ?_

– Vậy thì em đi.

– Em có thể bước ra khỏi phòng này sao, trừ khi em đánh gục anh. Em làm được không? _Vũ Phong chắn ở cửa ra vào._

– Bên này không ra được thì bên đó có thể, anh có thể chắn được cả hai cùng lúc? _ Tùng trợn mắt chỉ về phía cửa sổ đang mở. Vũ Phong dám tự tin cậu không ra tay được với anh. Đúng, cậu không đánh anh được vậy tự làm đau mình xem anh xử làm sao._


– Đây là tầng năm đó._Vũ Phong cau mày nói_

– Em biết._Tùng trả lời giọng cộc lốc_

– Em…

Tùng dợm bước xuống giường ra vẻ sẽ bước tới cửa sổ.

– Thôi được, thôi được không cần đùa nguy hiểm như vậy._ Vũ Phong cẩn thận dợm bước tới gần Tùng như thể sợ cậu tức quá nhảy qua cửa sổ thật_

– Em không đùa… _Tùng đưa bộ mặt thật nghiêm chỉnh ra chứng minh cậu đang rất nghiêm túc, không hề nói đùa._

– Thôi được, em ngủ đi. Ngày mai anh đến._Cuối cùng sau một hồi đấu gan, Vũ Phong đành chịu thua._

– Em đã bảo không cần đến…

– Anh sẽ đến. Giờ em ngủ đi._ Vũ Phong kiên quyết nói trước khi bước ra cửa_

Khi Vũ Phong đi rồi Tùng mới thở ra, cậu không hề nghĩ tới việc nhảy lầu nhưng cậu muốn tìm cách gì đó đuổi Vũ Phong đi thật nhanh. Cậu cũng muốn biết anh sẽ làm thế nào nếu như cậu có ý định đó thật. Theo cậu biết anh khó mà nhượng bộ, nhưng … anh thật sự sợ rằng cậu sẽ làm thật. Lần đầu tiên Tùng bắt Vũ Phong làm theo ý mình mà không cầu xin, không phải dùng giọng điệu ngọt ngào dụ dỗ… Anh cũng lần đầu tiên trưng cho Tùng thấy bộ dạng phải khuất phục. Anh thực sự sợ cậu xảy ra chuyện.

Thái độ của Vũ Phong làm Tùng càng mệt mỏi hơn, thà anh cứ tiếp tục vô tâm vô tình như trước. Anh tỏ thái độ như vậy làm gì… khiến cậu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, khiến đầu óc cậu càng bị xâu xé dữ dội

Tùng thở mạnh cố gắng điều hòa tâm tình trong lòng. Giờ này người cậu vẫn còn run, cậu không biết mình đang vui, đang buồn hay đang giận. Nhiều thứ cảm giác dữ dội trộn lẫn vào nhau làm cậu run rẩy. Cậu vui vì anh đến thăm cậu, trong tiềm thức cậu vẫn mong Vũ Phong sẽ đến nhưng thực tế cũng cho cậu biết anh có đến cũng chẳng được gì vì cậu không thể tha thứ cho anh được. Cậu biết rõ dù cậu vẫn yêu anh, yêu rất nhiều nhưng… Cậu chẳng thể tha thứ được những hành động của anh, tha thứ cho anh rồi ai tha cho cậu, ai lấy lại những vết thương mà cậu và gia đình mình đang chịu. Có yêu mấy thì ý nghĩ tha thứ bỏ qua vẫn không thể thông suốt trong đầu. Tùng bị giằng co với việc mong anh quay lại và việc bản thân không thể bỏ qua cho những việc làm của anh, Tùng đã trốn tránh cố gắng không nghĩ tới Vũ Phong, cậu đang mâu thuẫn với chính mình, mâu thuẫn thật dữ dội chỉ còn cách trốn tránh chứ không dám nhìn thẳng vào sự thật.

Việc Vũ Phong chạy tới thăm cậu còn nói những lời ngọt ngào làm Tùng bị lung lay dữ dội. Những gì anh nói cậu nghe được hết. Khi anh chạm vào cậu, cậu đã tỉnh ngủ… Chỉ là cậu không biết nếu tỉnh dậy lúc này thì đối mặt với anh ra sao nên đành giả vờ ngủ tiếp. Đến khi Vũ Phong bắt đầu thân mật quá mức so với tình thế hiện tại của hai người Tùng cuối cùng phải trợn mắt mà đuổi.

Tỉnh dậy, thứ đập vào mắt Tùng đầu tiên là khuôn mặt Vũ Phong. Tùng giật bắn người, không phải đêm qua Vũ Phong về rồi sao, làm sao giờ này anh lại lù lù ngồi trên giường nhìn mình mà Tùng không hay biết. Đêm qua Tùng không ngủ được đến khi trời hửng sáng mới chợp mắt được một chút.

– Dậy ăn sáng đi, sắp tới giờ bác sĩ khám bệnh rồi._Vũ Phong giọng vô cùng dịu dàng đến nỗi Tùng không tin đó là do Vũ Phong nói._

– …

Tùng đưa mắt nhìn quanh, giờ này hẳn là Sơn hay Xuân đưa cơm cho cậu, sao giờ không thấy bóng dáng người nào.

– Anh sao lại ở đây?

– Đừng lập lại những câu đại loại như thế nữa. Anh gọi đồ lên, em muốn ăn gì?

Tới bữa trưa, tình cảnh bữa sáng lại diễn. Vũ Phong đến, gọi cơm cho cả hai rồi ép “người” cùng ăn. Buổi tối cũng y như vậy, thiếu điều chỉ còn nước ngủ luôn lại trong bệnh viện, liên tục như vậy hai ngày. Phú ngày nào cũng tới thăm cậu dù cậu luôn miệng đuổi anh ta cũng không để vào tai, mà Tùng cũng cảm thấy buồn cười không hiểu sao hai người họ chưa một lần chạm mặt. Cứ Phú vừa đi một lát là Vũ Phong tới. Chỉ có điều với Phú cậu thự sự khó chịu khi thấy mặt anh, còn với Vũ Phong cậu nhìn nhận cậu có chút mong chờ thậm chí hơi lo lắng việc cả hai có thể đụng mặt… Tới ngày thứ ba Tùng chịu hết nổi, cậu bắt Anh Kỳ với thằng Xuân vô bệnh viện.

Bỏ mặc cái phòng bệnh với mấy kẻ không mời mà cứ tới hoài, cả ba đóng đô ở sân sau bệnh viện, nơi xa nhất tận cùng vắng vẻ ít người. Sở dĩ cần phải trốn xa như vậy là vì cả ba cần lai rai vài lon bia không thể để người ta nhìn thấy.

Xuân vừa khui lon bia vừa hỏi Tùng.

– Giờ này Vũ Phong chắc cũng sắp mang đồ ăn tối tới rồi…

– Mặc kệ, cậu còn nhắc anh ta, đừng hòng ngồi đây uống giọt nào.

– Rồi, rồi tui muốn uống vài lon…_quay sang Anh Kỳ Xuân nhún vai_Thằng này đang bị rối giữa yêu và hận, thế mà cứ không chịu nhận.

– Cậu tính sao._Anh Kỳ cười cười hỏi Tùng đang mặt cau mày có với Xuân_

– Có sao, chấm hết là chấm hết. Còn níu kéo thì mặt mũi nào nhìn cha mẹ em đây.

Trời tối dần, cả ba vẫn còn lai rai, uống không nhiều mà là uống từ từ. Tùng không phải không buồn, cậu tỏ ra không bị ảnh hưởng nhiều để mọi người không quá lo lắng nhưng mỗi lúc một mình cậu thiếu điều chỉ muốn dộng đầu vô tường một cái cho nó ngừng suy nghĩ luôn cho khỏe. Anh Kỳ, Xuân cả thằng Sơn cũng biết nhưng đều không ai khơi dậy, cứ đáp ứng Tùng ngồi hớp vài ngụm bia lải nhải vài câu cùng chia sẻ với Tùng.

Trường hợp của Tùng thiệt tiến thoái lưỡng nan, không ai dám khuyên bậy bạ gì chỉ còn cách lai rai để cùng bạn san bớt phiền muộn mà thôi.

– Nếu Vũ Phong chịu đi xin lỗi cha mẹ cậu, cậu có tha cho anh ta không?_Xuân vừa nhai miếng khô mực nhồm nhoàm vừa hỏi._

– Còn phải coi cha mẹ tui có bỏ qua hay không. Mà dễ gì, trồng một luống rau còn dễ chứ gọi được ông bà tổng qua mới khó.

– Cậu nghe tin gì chưa?_Anh Kỳ ra vẻ bí mật hỏi._

– Anh làm gì mà kỳ kỳ bí bí thế. Không lẽ ông bà tổng qua nhà hỏi anh cho Minh Hàn rồi sao!?

– Khùng! Lảm nhảm… Tùng biết không, mẹ của Minh Hàn về rồi.

– Mẹ Minh Hàn về…? Chà!! Vậy là thêm một màn gà bay chó sủa. Một ông cha chịu còn không thấu… thêm một bà tổng… chậc! Kì này anh bầm mình bầm mảy ha.

– Cậu nói chuyện cứ như có mình anh ảnh hưởng thôi ấy. Cậu có thua gì_Anh Kỳ giật lon bia từ tay Tùng càm ràm_uống từ từ thôi.

– Mắc gì tới em?

– Thì mẹ Minh Hàn cũng là mẹ Vũ Phong… Mắc tới cậu chưa?

– Hử…? Không phải vốn là hai người sao?

– Thì cả hai cũng nghĩ vậy, ai ngờ thì ra một tay bà tổng thao túng hai thằng con chồng… Cuối cùng bả làm sao không biết mà có thể đảo lộn mọi thứ ngay bên nách ổng. Vậy mới biết “trị gia” là khó nhất.

– Mà vậy cũng có liên quan gì em…

– Cái thằng, lỡ nay mai Vũ Phong xin lỗi được cha mẹ cậu thì sao?

– Anh cứ một hai chắc chắc là thế nào…? Nói thật đi.

– Thì…tôi nghe Minh Hàn nói Vũ Phong đã gửi gì đó cho gia đình cậu để xin lỗi.

– …

– Gọi thằng Sơn đi, phái nó về nhà theo dõi tình hình báo lại cho cậu._Xuân như nhìn ra ý lo lắng của Tùng, nó bày kế_Có gì cậu còn trở tay kịp. Thằng cha Vũ Phong hay làm sảng ai biết chả có điên lên làm bậy chuyện gì không.

– Cũng đúng, hay cho Sơn về nhà xem sao? _Anh Kỳ cũng đồng ý_Lỡ xảy ra chuyện không hay còn can thiệp kịp.

Trong khi cả ba đang im lặng suy nghĩ thì một tiếng động nhẹ phát ra từ phía sau đại thụ họ đang ngồi. Xuân khẽ thò đầu qua phía sau cây rồi nó quay lại nói.

– Có hai người đến nghỉ ở ghế đá phía bên kia, không thấy mình đâu. Cái cây này to mà, cứ uống tiếp.

– Ai mà ra tận đây giờ này thế, tối thui rồi còn gì._Tùng khui thêm một lon lẩm bẩm, nhưng cậu cũng không để ý lắm._

Trong khi cả ba cứ nhấm miếng khô hớp ngụm bia thì tiếng nói từ phía sau cây vọng lại ngày một lớn. Anh Kỳ đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, rồi ngóng lên nghe…

– Tôi đuổi mụ ta đi rồi đó, ông làm gì được tôi. Nên nhớ tôi mới là nữ chủ nhân không phải bà ta.

– Bà, bà nên nhớ tôi mới là chủ nhà…_Tiếng người đàn ông rất tức giận nhưng bị nghẹn lại đau đớn._

– Từ bây giờ trở về trước thì phải, nhưng từ giờ trở đi thì là tôi, người vợ góa của ông.

– …Thuốc…thuốc…của tôi…bà…đưa…thuốc…

– Lấy được thì cứ bước tới lấy, không thì… Ha…ha…ha… Vĩnh biệt ông vậy.

– Bà…bà đưa tôi ra đây là…

– Đúng, ông hiểu ra vấn đề rồi đó. Ở đây vắng vẻ, đợi tới khi họ tìm được ông thì… ha… Đừng lo lắng, tôi nghĩ tình nghĩa vợ chồng bấy lâu sẽ mua cho ông quan tài tốt, làm cái đám ma thật lớn cho ông nở mày nở mặt.

– Bà…bà không biết lỗi của bà…còn giám làm bậy…

– Lỗi…? Hừ… Tôi theo ông bao nhiêu năm cũng không bằng ba mẹ con ả. Chúng có lúc nào làm ông vui? Kẻ thì suốt ngày làm cao, ông tưởng tôi không biết trước nay ông vẫn lui tới chỗ ả sao, còn hai thằng trời đánh đó thì lúc nào chẳng ra mặt chống đối ông… Hừ…! Vậy mà ông vẫn cứ một mực cái gì cũng lo cho hai thằng khốn đó… Ông cho tôi được cái gì. Ông để cho bọn chúng tự tung tự tác trong khi Ngọc Bình cũng là con gái ông thì ông xét nét từng chút…

– Ngọc Bình nó không đủ bản lĩnh, làm sao buông ra được._ Giọng ông càng yếu hơn._

– Không đủ bản lĩnh…? Hừ… Chỉ có hai thằng con đồng bóng của ông là giỏi thôi sao?

– Đưa thuốc cho tôi… Tôi sẽ bỏ qua chuyện này…_ Giọng ông ta ngày càng không còn hơi sức._

– Ông nghĩ tôi điên sao? Chuyện tới nước này ông bảo tôi điên sao mà nghe lời ông. Ông mang ả ta về nhà thì chẳng mấy chốc chủ nhân sẽ là ả. Tôi không thể sống dưới kẻ khác được. Bây giờ ra tay trước từ nay mọi thứ đều là của mẹ con tôi…ha…ha… Đưa thuốc cho ông…? Tôi điên chắc.

– Hình như chúng ta gặp phải chuyện mưu sát chồng rồi._Xuân gật gù._

– Mà cái này sao nghe quen quen._Anh Kỳ thêm vào._

– Em cũng nghe quen quen, nhất là giọng của hai người này._Tùng gật gật._

Bỗng dưng cả ba nhìn nhau, bất ngờ Tùng bật dậy định lao ra nhưng cậu bị Anh Kỳ kéo giật lại.

– Từ từ, nhìn trước cái đã. Lỡ có đồng bọn là tiêu cả lũ.

– Người quen sao?_Xuân thắc mắc hỏi_Cứu người như cứu hỏa đó

Tùng thò đầu ra khỏi gốc cây, đập vào mắt cậu là thân hình ông tổng đang gục xuống ghế đá, hai tay ôm chặt lồng ngực. Cạnh đó bà tổng cười ngất… Sau đó bà tổng quay lưng lạnh lùng bỏ đi, buông lại một câu.

– Vĩnh biệt.

– Ra không? Có lẽ ông ấy sắp chịu không nổi rồi. Sẽ chết người đó.

Cả ba nhẹ nhàng chạy lại chỗ ông tổng tránh để bà tổng để ý mà quay lại. Anh Kỳ đỡ ông tổng nằm ngay lại xem hơi thở.

– Còn thở, mang vô phòng cấp cứu nhanh.

– Đưa lên em cõng cho._Tùng giục_

Cả ba, một người cõng, hai người đỡ hai bên tức tốc đưa ông Vũ Hải hướng thẳng khu cấp cứu. Vừa đi Xuân không tránh được tò mò hỏi.

– Ai vậy, sao động tới án mạng…?

– Cha Minh Hàn và Vũ Phong đó._Anh Kỳ nhỏ giọng giải thích_

– Trời!… nè…nè… Ông ta ghét hai người như vậy có khi nào cho rằng hai người là đồng loã với vợ ông ta không đó. Cứu người mang họa là chuyện thường tình nha…

Tùng đứng xựng lại.

– Anh Kỳ, có khi nào ông ấy tỉnh lại cho rằng chúng ta đồng lõa thật không. Ông ấy mà báo thù anh em mình đỡ không nổi đâu.

– Trả ổng về chỗ cũ hả?_Xuân tiếp tục hỏi_

– Điên, mạng người đó._Nói rồi Tùng tiếp tục hối hả bước về phía phòng cấp cứu_

– Cứ đưa vô phòng cấp cứu._Anh Kỳ tiếp tục_ Ở đó ai cũng biết ông ấy, tui mình lẳng lặng đi là được.

– Nè, nhưng lỡ bà vợ ổng biết ra tay giết ổng lần nữa thì sao? đằng nào ổng cũng đang hôn mê lại không ai biết âm mưu của bả._Xuân phân tích tình hình_

– Sao cậu tưởng tượng hay quá vậy?_Tùng lằng nhằng_

– Nè không giỡn đâu. Một cái gối để nhẹ lên là xong… Ổng hiện đang rất yếu đó.

– Xuân nó nói cũng không sai đâu._Anh Kỳ đồng tình_ Giúp phải giúp cho trót. Gọi Minh Hàn với Vũ Phong tới trông chừng là ổn thôi. Mang ông ấy tới phòng cấp cứu xong cậu hẹn Vũ Phong tới phòng cấp cứu đi, tự họ nhìn thấy Vũ phong sẽ túm áo anh ta lại lo cho ông ấy thôi.

Ba người đã vào tới phòng cấp cứu, lập tức bác sỹ chạy ra tiếp, mang ông Vũ Hải vào phòng cấp cứu. Đặt ông Vũ Hải lên băng ca, cả ba vừa xoay lưng vội vả bỏ đi không nhìn thấy ông ta mở mắt nhìn họ một cái rồi tiếp tục nhắm mắt, đôi mắt rất tinh anh không hề là của một người đang hấp hối.

Vũ Phong vừa bước vào phòng bệnh đã nhìn thấy Phú đang ngồi cạnh giường bệnh, trên tay cầm quả táo gọt vỏ với thái độ rất tình tứ rất ngọt ngào. Bên cạnh là một đĩa táo đã được cắt gọt tỉ mỉ nhưng đã thâm xì lại.

– Tại sao anh ta ở đây?_Vũ Phong không nén được bực mình hỏi_

– Tại sao hắn còn lảng vảng chỗ này?_Phú lập tức dừng dao cũng hỏi_

Cả hai đồng thanh, còn Tùng thỉ thở dài. Chuyện cậu muốn nhất cũng là lo nhất cuối cùng cũng đã xày ra… không biết nên bực mình hay không. Cái tên Phú lì lợm này, anh ta ngồi gọt gần hết ký táo cho cậu nhưng cậu chưa động qua miếng nào, cứ thấy miếng táo bị phơi gió đổi màu thâm thâm thì lại lấy trái khác gọt tiếp mời mọc cậu ăn, cuối cùng để thành một đống. Tùng thấy thật lãng phí, nhưng cậu nhất định không chạm qua.

– Hắn đáng lẽ không nên ở chỗ này._Vũ Phong tiếp câu thứ hai_

– Anh mới là người không nên xuất hiện._Phú không kiêng nể gì đốp lại_

Cả hai hướng tới Tùng tra vấn không được lại quay sang gầm gừ nhau.


– Cả hai ai cũng không nên xuất hiện ở đây._Tùng đúc kết_

– Tùng! Em phải biết hắn đã đối xử với em và gia đình em thế nào chứ. Không thể tha thứ được._Phú lên tiếng nhắc nhở Tùng_

– Anh khá hơn tôi sao, giả dối._Vũ Phong cũng không yên lặng_

– Em không nên để anh ta lừa em lần nữa Tùng, anh ta gây cho em nhiều đau buồn rồi. Tin anh đi loại người luôn ngồi trên cao này không biết thế nào là tình yêu đâu.

– Anh đã bảo em nói với anh ta tránh xa em ra kia mà._Vũ Phong nhìn Tùng tức giận không giấu diếm_

– Thấy chưa, anh ta vẫn độc tài như vậy. Không có chút nào thay đổi, dây dưa với anh ta mọi chuyện lại như trước mà thôi._ Phú tiến lại bên Tùng giọng nhỏ nhẹ khuyên bảo_ Anh yêu em thật lòng, anh từng mất em anh sẽ không lặp lại chuyện cũ nữa. Anh biết em quan trọng với anh thế nào, anh sẽ trân trọng em. Anh ta thì không biết đâu, đừng tin mấy lời ngọt ngào của hắn.

– Tùng!

– Hai người im hết cho tôi.

Tùng tức giận hét lên, cậu đâm bực với Vũ Phong, anh vẫn cái kiểu gia trưởng độc tài đó. Nào là ‘biết lỗi’ nào là ‘sẽ yêu em sẽ không làm tổn thương em’. Xem kìa vẫn hướng cậu chất vấn hỏi tội. Cái gì mà “anh đã bảo em nói với anh ta” chẳng có chút thay đổi nào. Tin anh ta thì có mà từ sai tới sai, cậu cứ thử tưởng tượng khi Vũ Phong gặp Phú thì anh phản ứng thế nào, có giống như anh nói, tin tưởng dịu dàng yêu thương cậu không… Tùng đâm giận, cảm giác mình ăn một quả lừa thật to, thực khó chịu. Bao nhiêu thứ cậu định ôm theo tròng lòng không nói ra thì lập tức bung hết

– Các người đi hết cho tôi, bực quá đi. Đi hết không ai ở lại hết…_Tùng nói như hét. Cậu không nể mặt ai nữa_ Cả anh, cả anh nữa ra ngoài hết cho tôi. Không cần mấy người yêu thương gì hết…đi…đi…điiiiiii!

Phú vội vàng đứng lên

– Đừng kích động, em muốn anh đi anh đi ngay. Khi nào bình tĩnh lại anh sẽ tới.

– Không cần tới. Anh tưởng mấy lời ngọt ngào đó là xóa hết mọi thứ hả. Khi tôi chạy tìm anh khắp nơi anh ôm ấp bao nhiêu người. Tôi cứ tưởng anh gặp chuyện lo đến mất ăn mất ngủ, anh lúc đó làm gì. Bảo tôi đeo bám, bảo tôi lợi dụng. Tôi từng cầm đồng tiền nào của anh chưa, tôi từng nhờ vả anh cái gì chưa. Còn dám mặt dầy quay lại đây nói yêu ái. Anh đi ngay cho tôi còn tới nữa đừng trách tôi đập anh một trận… Đi ngay cho tôi!!

– Tùng!_Vũ Phong ngắt những lời Tùng đang nói, anh không biết sao nó làm anh khó chịu_

– Anh cũng vậy, anh thương yêu gì tôi, cầm mấy đồng của anh thì coi tôi như thằng điếm trên giường anh thôi. Tôi có chút giá trị nào trong lòng anh ngoài là thứ đồ chơi. Bây giờ chơi đủ rồi làm ơn đi giùm tôi cái. Đừng ở đó đóng vai người tốt… Phì!!… Anh tưởng tôi dám tin anh lần nữa sao…?

Phú trợn mắt nhìn tùng, Vũ Phong cũng y vậy. Tùng lần đầu tiên nổi giận trước mặt họ thật không tưởng tượng, mặt đỏ bừng. Tùng đứng thẳng trên giường bệnh khí thế áp đảo cả hai, miệng nói những lời khó nghe. Tùng nhu mì hòa nhã biến mất… Cậu chỉ chực lao vào đập đối phương một trận nếu còn chọc điên cậu.

Phú đứng dậy ra khỏi phòng bệnh một mạch đi thẳng. Vũ Phong sau vài giây cũng bỏ ra ngoài. Tùng bất giác ngồi phịch xuống giường. Cậu thở hổn hển, bao nhiêu tức giận tích tụ trong người cậu một lần bung sạch sẽ. Giống quả bóng xì hơi, Tùng xẹp lép.

– “ Trời ơi mình vừa làm gì vậy trời? mắng luôn cả Vũ Phong với mấy từ khó nghe như vậy, tuy cũng hơi quá… ư… Mắng luôn cả Vũ Phong… Nhưng thật thoải mái… Coi cái mặt anh ấy… khục… khục… buồn cười, khó coi đến không thể khó coi hơn.”

Xả hết bực bội, Tùng thấy người mình nhẹ tâng, tâm trạng trở nên vui vẻ. Cậu vừa làm một việc mà mấy năm trời không dám làm _“mắng Vũ phong”.

– YES!!!!!!!!

Tùng bất giác nhảy tưng tưng trên giường, hoan hô cậu vừa thoát khỏi nỗi ám ảnh ‘hung thần’ của cậu. Thật sung sướng, thật đáng chúc mừng, Tùng thèm làm cái việc vừa làm từ lâu lắm rồi mà không được.

CẠCH…!! Cửa phòng bật mở.

Vũ Phong ra ngoài nhưng anh không đi, nhìn thấy tên Phú chướng mắt đó mặt mày sượng trân đi một mạch không quay đầu lại, Vũ Phong thở ra nhẹ nhõm. Anh không rảnh đi tranh cãi như con nít với tình địch.

Vũ Phong ngồi xuống ghế chờ bên ngoài, anh dự định để cho Tùng hạ hỏa bớt thì sẽ vào. Tùng có đuổi anh cũng vô ích, trừ khi tự anh muốn đi. Ngẫm lại những lời Tùng vừa nói với anh và tên Phú kia, Vũ Phong bất giác thở dài. Anh không ngờ bảo bối của anh lại nghĩ như vậy. Tuy ban đầu anh có là người xấu với cậu thật nhưng cũng đâu đến nỗi xem cậu là “thằng điếm” như cậu nói chứ. Về sau anh rất yêu cậu mà, yêu chết đi được… Chỉ là anh hơi… thôi thì cho rằng anh đã quá đáng nhưng không thể để Tùng tiếp tục nghĩ anh không yêu cậu, xem cậu như món đồ chơi. Có là món đồ chơi thì cũng là món đồ quý mà anh trân trọng giữ gìn chứ không phài món đồ tầm thường nào đó như cậu nghĩ… Không chờ được nữa anh phải vào làm cho rõ, anh hiện giờ không phải như cậu nói. Cậu với anh là tất cả, tất cả trái tim anh…

Đẩy cửa bước vào phòng bệnh, một cảnh tượng khiến sau này anh nhớ mãi không quên. Tùng nhảy tưng trên nệm như vui mừng lắm, trông thấy anh cả người cậu cứng đờ, ngu ra sau đó là ngượng chín cả người. Anh có thể thấy cả một vườn cà chua chín mọng trên giường bệnh. Nhưng ngay lập tức anh nổi trận lôi đình… Thằng nhóc không có chút nào buồn khổ như anh lo lắng, hại anh thấp thỏm lo âu vội vã chạy vào đây.

Vũ Phong leo thẳng lên giường giày cũng không cởi, chưa đầy hai giây anh đã vật cậu ngã rầm xuống giường, khóa chặt tay chân cậu dưới người anh.

Tùng còn đang ngây ra vì bị anh bắt gặp thái độ kỳ cục của mình đã bị vật ngã xuống nệm, cả người bị niêm cứng ngắc khỏi nhúc nhích. Miệng chỉ kịp “ui” một tiếng kêu đau.

– Còn cười, ai vừa mới đau khổ đó hả, dám vờ vịt với anh._Vũ Phong ép chặt Tùng xuống giường miệng sấn xả hỏi tội. Anh cũng không quên nhẹ tay bớt khi nghe bảo bối kêu đau._

– Ai nói dối, anh chẳng phải lúc nào cũng xem nhẹ tình cảm của em sao. Có bao giờ anh xem em là người anh yêu đâu! Buông em ra…

– Vậy chứ thời gian qua anh yêu ai?

– Anh yêu bản thân anh thôi, anh lầm em cũng lầm. Anh có yêu gì em, không ai đối xử với người mình yêu như vậy.

– Tùng!_Vũ Phong buông cậu ra, khẽ xoa xoa những nơi anh vừa nắm chặt giờ đã ngấn hồng lên_ Anh biết anh sai rồi, đừng giận anh nữa được không? Anh sẽ không bao giờ làm em buồn nữa. Tha lỗi cho anh đi.

– Anh đối xử với em tệ thế nào em cũng không để tâm nhưng anh mang gia đình em ra làm trò cười cho thiên hạ, anh biểu em làm sao coi như không có chuyện gì đây?_Tùng bắt đầu nghe giọng mình có phần kỳ lạ, hình như nức nở uất ức thì phải_

Tùng ngồi dậy thu người về một góc cách xa Vũ Phong ra. Vũ Phong ngồi ngay ngắn lại nhìn Tùng.

– Anh biết mình sai rồi, anh sẽ đi xin lỗi gia đình em chịu không? Sẽ làm như ba em nói đến hỏi cưới đàng hoàng. Đừng giận anh nữa!

Tùng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không thể tin được hiện rõ ràng. Vũ Phong giơ ngón tay lên trời thề.

– Lần này anh nói thật, không có ý đồ gì hết. Em tin anh đi, anh sẽ làm cho cả nhà chấp nhận anh.

– Em đã bảo anh đừng động tới người nhà em, họ sứt mẻ miếng nào em sống chết với anh đó._Tùng lừ lừ mắt. Ai mà tin được Vũ Phong sẽ không dùng những thủ đoạn đen tối bức người ta nghe lời anh. Cậu không phải chưa nếm qua mà đi tin một cái rụp._

– Có ai lấy miếng thịt nào của người nhà em đâu mà nặng lời với anh vậy. Anh đi xin lỗi đúng nghĩa xin lỗi không có ý gì khác. Anh còn muốn em yêu anh mà làm sao dám làm trái ý em chứ hả!

– Có đúng anh là Vũ Phong không thế?

– Ha…ha…ha… Em khéo nói đùa quá. Sao, tin anh chưa, đừng giận anh nữa nhé.

– Không, không nên tin anh dù chỉ một chút. Em cũng không muốn dây dưa với anh nữa, buông tha em đi. Anh thiếu gì người theo anh, cần gì kẻ nhà quê…n…a…ày…này.

Chưa hết câu Tùng đã bị Vũ Phong bóp chặt miệng không cho cậu nói tiếp. Vũ Phong mắt long lên sòng sọc.

– Rút lại lời em nói ngay lập tức. Tin anh! NÓI

– T…i…n… tin anh._Tùng không biết mình đang bị Vũ Phong áp đảo bất giác răm rắp làm theo lời anh nói._

– KHÔNG BỎ ANH!

– Không…bỏ…

– LÚC NÀO CŨNG Ở CẠNH ANH!

– Ừ…ừ…ừm…

– CẤM NÓI ANH THÍCH NGƯỜI KHÁC!

– …Không…thích…

– Không giận anh nữa!_Vũ Phong bỗng dưng dịu giọng._

– Không… giận…. GIẬN!

– Thôi được thì giận. Giận chán thì đừng giận nữa.

Không kịp để Tùng trả lời, anh áp môi mình lên môi cậu hôn đến quên trời quên đất. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập khắp người anh.

…Phập… Vũ Phong nghe môi mình đau điếng, một vị mặn tanh xông lên mũi. Anh buông Tùng ra, trên miệng cậu còn dính một vệt đỏ.

Cắn được anh một phát Tùng hả hê lắm, ít ra anh phải biết cậu giận đến mức nào, không phải dăm ba câu ngọt ngào là dụ được cậu. Nhưng Tùng cũng bị thuyết phục không ít sau nụ hôn “đẫm máu” đó.

Vũ Phong chạm nhẹ môi mình, anh không nói gì cũng không nổi giận. Anh chỉ lẳng lặng nhìn Tùng, sau đó thì một bước không rời đi. Vũ Phong ở hẳn trong bệnh viện luôn, nói luôn là Tùng không bệnh gì nặng nhưng anh không thuyết phục được cậu theo anh về nên đành theo cậu ăn dầm nằm dề trong bệnh viện.

Anh cứ phải tỉ tê theo năn nỉ cậu đồng ý bỏ qua, rút lại lời nói chia tay. Tùng không biết cứ sau mỗi lần xuống nước với cậu Vũ Phong đều tìm cách ra ngoài rít điếu thuốc. Mặt anh đen đến không thể đen hơn. Tại sao Tùng lại cố chấp như vậy, không lẽ cậu thực sự không yêu anh nữa sao? Hôm Tùng đến nói với anh cả hai chia tay rõ ràng cậu vẫn nói yêu anh mà, chẳng lẽ cái tên Phú kia lung lay được cậu. Vũ Phong đã ở lì trong này để không tạo cho tên Phú kia có cơ hội gặp riêng Tùng, mặc dù anh đã cho người làm rối hắn nhưng canh ở bên cạnh vẫn chắc ăn hơn. Khổ nỗi anh tấn công mấy lần thì y như rằng thất bại đủ làm mặt anh ngày càng tối hơn. Tùng ở ngay bên cạnh mà ôm không được yêu không xong, anh đến là nhẫn nhịn cực hạn. Lắm lúc Vũ Phong cũng tự phục mình… Nhưng tính tới tính lui tình hình như vầy vẫn tốt hơn nhiều so với khoảng thời gian anh không được gặp cậu, nếu chọn anh thà chọn lúc này, anh không thể chịu nổi cảnh nhớ mong đến thắt tim thắt ruột.

Xả hết mọi thứ khó chịu trong lòng Vũ Phong lấy lại vẻ mặt tươi tắn trở về phòng bệnh. Cứ như vậy Vũ Phong lần đầu tiên nếm mùi vị đi năn nỉ người yêu, anh cũng ngộ ra thì ra khi yêu một người thực sự to tiếng không dám, làm trái ý cũng không dám, nhận được từ người yêu một nụ cười còn vui hơn thắng một hợp đồng làm ăn. Vũ Phong ơi Vũ Phong từ nay chấm dứt cuộc đời chỉ có ra lệnh và yêu cầu… Anh thở dài, dù gì cũng là tự nguyện không ai bắt ép, bị bắt ép còn có ngày chạy thoát chứ tự nguyện thì chỉ có là chung thân…

Tùng không phải không nhận ra sự nhẫn nại của anh, cậu nghĩ tới việc Vũ Phong đã bắt đầu làm gì đó để xin lỗi gia đình cậu nhưng anh lại không hề có ý muốn nói cho cậu biết. Tùng đâm lo… Cậu lo không biết vũ Phong có giở trò quỷ nào hối không kịp không. Tuy miệng hăm dọa “liều mạng với anh” nhưng Tùng biết một khi Vũ Phong đã làm thì cậu có mà bó tay. Cuối cùng Tùng đành nhượng bộ sau ba ngày đàm phán:

– Không làm ai bị thương.

– Không làm rớt một sợi tóc của bất kỳ người nào.

– Không uy hiếp ai hết.

– To tiếng một chút cũng sẽ không.

– Không phá công việc, trường lớp gì của mấy đứa nhỏ.

– Cái bóng của anh cũng không tới mấy chỗ đó.

– Không khó dễ họ.

– Một chút cũng không.

– Không tin

– TÙNG!

– Anh ngoài mấy cách đó thì có cách gì khác?

– HỪ!!! Em đang chọc gan anh hả?

– Này, em chưa có tha thứ cho anh đâu đó nha._Tùng cười thầm trong bụng._

– Hừ!_Vũ Phong hục hặc_

– Thôi, tốt nhất là anh tránh xa gia đình em ra. Không cần làm gì cả.

– Vậy em tha lỗi cho anh rồi hả?

– Không, anh nên biết có những thứ không phải nói xin lỗi là có thể tha thứ. Em bây giờ có muốn thì trong lòng em cũng không thông qua được. Không thể bỏ qua được. Tốt nhất là đường ai nấy đi.

– Tùng! Đừng tuyệt tình với anh như vậy. Anh thiếu em sẽ sống không vui, em có thể tha thứ dù chỉ một chút thì cũng cho anh cơ hội…

– Được nếu anh nói vậy thì một chút đó chính là chừng nào gia đình em tha lỗi cho anh em sẽ tha lỗi.

– Họ không tha em cũng sẽ không?_Vũ Phong xác nhận lại_

– Đúng! Không ai chấp nhận anh thì đành vậy. Họ đã mở lòng một lần là tự anh đóng, vậy tự anh mở đi. Nhưng nói trước anh phạm vào bất cứ chuyện nào anh thề nãy giờ thì họ có tha em cũng không chịu.

– Được, vì em anh sẽ làm cho họ vui vẻ chấp nhận. Vậy yên tâm rồi ha.

– …_Tùng không nói gì nữa. Cậu đang lo lắng những gì cậu đồng ý với Vũ Phong nãy giờ có làm cậu ân hận lần nữa không._

Hơi ấm phả trên mặt cậu, một cái mũi cọ cọ trên má cậu.

– Anh làm gì vậy?

– Anh muốn…

– Anh dám chạm vào em thì nãy giờ chúng ta nói gì hủy hết.

– Em!.!… Thôi được._Vũ Phong tức muốn đứng tròng con mắt vì cuộc “tấn công” không thành._Thôi được, không chạm vào em, nhưng bây giờ ăn cơm được chưa? Quá giờ rất nhiều rồi đó, em không đói nhưng anh nghe đói.

Tùng và Vũ Phong ngồi ăn cơm nhưng Tùng làm mặt lạnh không nói gì. Chuyện hai người yên ổn Tùng cũng được phép xuất viện. Vũ Phong nói thế nào Tùng cũng không theo anh về nhà, cậu đến ở cùng em trai và thằng Xuân. Tùng cũng đi làm lại, dù vậy tâm trạng cậu cũng chẳng tốt hơn chút nào, Tùng cũng canh cánh bên lòng chuyện Vũ Phong chuyện cha mẹ cậu. Chắc họ khó mà tha cho Vũ Phong, nhưng nếu họ không bỏ qua Tùng cũng không trách. Vì đến cậu cũng khó mà chấp những chuyện Vũ Phong làm.

– Tùng này, cậu nghĩ xem lần này Vũ Phong sẽ bày trò gì?_Xuân hỏi khi cả đám ngồi ăn cơm trưa_

– Cậu đừng có mà làm Tùng nó suy nghĩ lung tung_Anh Kỳ chặn họng Xuân_ Cậu không cần lo, hai bác đã chấp nhận một lần rồi. Nếu Vũ Phong như lời hứa không làm gì bậy bạ thì sẽ ổn thôi.

– Em cũng mong anh ấy không làm mọi chuyện rối thêm. Mặt mũi nào nhìn cha mẹ em lần nữa chứ. Chưa kể chuyện xui gia với bác Hai…

– Anh hai, thực ra em… em…

– Nói đại đi, tại cậu nhát gan mà làm cho rối thêm đó._Xuân giục Sơn đang ấp úng_

– Em… em thích Út Nhàn…

– Hả…? _Tùng dừng đũa hả họng nhìn Sơn_ Tại sao không nói sớm. Lỡ cưới thật thì làm sao?


– Em với Út Nhàn nói xa nói gần với bác Hai bên nhà nhiều lắm, nhưng bác ấy thích anh nên không đồng ý Út Nhàn thích người khác.

– Người khác nào không biết, nhưng anh em trong nhà. Lỡ cưới thật rồi mai mốt mày biểu anh mày làm sao ngó mặt mày với Út Nhàn hả?

– Anh hai!

– Thôi đừng la nó nữa. Nó cũng nghĩ hết cách phá đám cưới của cậu rồi, chậc! Chỉ có điều người tính không bằng trời tính…

– Là sao…? Nói rõ ràng ra coi. Cậu cũng biết vụ này nữa hả._Tùng hoạnh họe Xuân_

Cuối cùng thằng Sơn và Xuân phải kể rõ mọi chuyện cho Tùng nghe, từ chuyện tụi nó âm mưu cho cha mẹ Tùng biết thiên hướng giới tính của cậu cho tới việc nhờ chú út của Tùng ra mặt giúp đỡ nói thêm vào rồi tới việc hậu quả ngoài ý muốn là cha Tùng xúc tiến đám cưới nhanh hơn.

– Ai mà ngờ._Xuân kết một câu._

– Vậy cậu để ý em gái tui hả?

– Nè, nãy giờ nói nhiều vậy, cậu chỉ nhớ chuyện đó thôi hả? Mấy chuyện kia quan trọng hơn mà.

– Ảnh nói ảnh quyết chí giúp anh để mai mốt anh hai ủng hộ gả con Lam cho ảnh đó.

– Thì ra cũng vì lợi ích của cậu.

– Đâu có đâu có…_quay sang chạc Sơn_ Nhóc đâm sau lưng hoài mậy.

– Nhưng tính ra hai người giúp Tùng một việc lớn đó, tuy hậu quả ngoài ý muốn một chút nhưng cũng không đến nỗi tệ._Anh Kỳ gật gù ra chiều đắc ý phát hiện một việc vô cùng quan trọng._

– Không tệ, anh còn muốn nó như thế nào mới là tệ._Tùng làu bàu._

– Cha mẹ thường khó chấp nhận con cái có giới tính thứ ba, nhưng cha mẹ cậu được tụi nó chuẩn bị đầy đủ mọi thứ một cách từ từ, không gây sốc. Như vậy rất hay, họ có thời gian suy nghĩ, từ từ chấp nhận cậu mà không làm ra mấy việc tổn thương tình cảm gia đình. Cũng đáng cậu gả em gái cho nó lắm.

– Ha…ha…anh nói đúng lắm. Này cậu phải cám ơn tụi tui đó nha._Xuân đắc ý còn Sơn thì nhăn nhó._

– Mốc xì…. Mà nghĩ cũng đúng. Ban đầu khi về báo tin Vũ Phong sẽ đến, em đã chuẩn bị tâm lý không dễ dàng gì để cha mẹ chấp nhận, sẽ phát sinh nhiều tình huống ngoài ý muốn nhưng họ chấp nhận rất nhanh, lại rất thông cảm… Bởi lúc đó rối quá… có thắc mắc nhưng không để ý kỹ lắm. Giờ nghe anh nói em thấy hợp lý hơn nhiều.

Ba người ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn trong phòng, đây là phòng của mẹ Vũ Phong trước giờ vẫn được đóng kín đến bà tổng cũng không được vào. Hôm nay lần đầu tiên Minh Hàn và Vũ Phong được vào.

Người phụ nữ được giới thiệu là mẹ của hai người đang ngồi trầm ngâm như suy nghĩ cái gì mông lung lắm, một lát sau bà mới cất giọng:

– Ta không nghĩ ông ta có thể để ả lộng tới mức đó. Không thì đã sớm tống ả đi, tránh hai đứa anh em thương tàn.

Minh hàn và Vũ Phong nhìn nhau. Hai chữ anh em thương tàn thì cũng không đúng lắm nhưng cũng không sai biệt là bao.

Vũ Phong nhớ một ngày nào đó đã lâu lắm, khi mà anh cùng Minh Hàn còn đấu đá nhau từng chút một anh còn có Kim Thành làm bạn, giờ nghĩ lại hình như Minh Hàn không có ai là bạn thân cả. Đến một ngày, khi cả hai hiệp lực chơi bà tổng một trận te tua thì cả hai bắt tay làm hòa, tuy không cùng mẹ nhưng cả hai có một mối sợ chung là ông bố và mối hận chung là bà mẹ và đứa em gái… Thôi thì làm hòa. Từ khi làm hòa cả hai thân thiết và rất hợp nhau, thêm Kim Thành nữa thì bà tổng không một ngày yên thân, cả hai càng bị ông bố mắng ngày càng dữ. Càng lớn sự sợ hãi với ông không giống lúc nhỏ, khi cả hai bước vào tuổi hai mươi cái lo trước mắt là kế vị và gia sản. Bà tổng càng tính toán thì cả hai càng không muốn chịu thua.

Khi ông bố giao chức giám đốc cho Minh Hàn, Vũ Phong ban đầu không giận nhưng cái câu “vì Minh Hàn là con của người phụ nữ ông ta yêu” Vũ Phong bỗng nổi giận vô cớ. Vì người đàn bà đó mà mẹ anh uất ức bỏ đi, vì người đó mà anh không có mẹ, giờ đây cha anh dành cho Minh Hàn mọi thứ…

Nhưng mọi chuyện chắc chỉ dừng ở đó nếu một ngày Minh Hàn không không nói với anh rằng:

– Anh không thể để em làm phó được. Cha không cho phép, cha bảo em còn nông nổi lắm. Không thể giao công ty cho em lúc này.

Vũ Phong như lửa châm thêm dầu. Ai mới là đồng minh của anh? Ai mới là người cùng anh đồng cam cộng khổ? Ai mới là người chia xẻ vui buồn với anh? Mới được cha quan tâm tới lập tức quay mặt với mình. Lời cả hai hứa sẽ hất cẳng bà tổng ra khỏi nhà, cả hai sẽ cùng nhau làm mưa làm gió sẽ thao túng mọi thứ, sẽ cho ông bố đáng ghét kia về hưu sớm… Vậy mà Minh Hàn đã vì lợi quên hết, lập tức nghe lời cha hất cẳng anh.Vũ Phong đã thề, anh sẽ tự lập mọi thứ không coi ai là người nhà nữa, không thèm động vào cái gia tài chết tiệt của ông ta nữa. Anh sẽ như mẹ anh ra đi không chịu nhục.

Vũ Phong bật cười, mối thù anh nuôi suốt thời thanh niên bây giờ bỗng dưng đổ một cái rầm vì những thứ anh không hề tính toán được. Về chuyện Tùng và Anh Kỳ ở đâu nhảy vào cuộc đời cả hai anh em làm mối quan hệ căng thẳng giữa hai anh em dường như giảm hết tám phần, thêm một bà mẹ chung nhảy ra thì mọi thứ cứ như trò đùa.

– Vì sao hai đứa lại đấu đá nhau thế? _Mẹ anh bất ngờ hỏi kéo anh ra khỏi những miên man về quá khứ_ Theo mẹ biết cha con không bạc đãi đứa nào?

– Không bạc đãi nhưng cũng không quan tâm._Minh Hàn thở dài_Ông ấy độc tài gia trưởng, nó làm người ta cảm thấy như ở tù.

– Còn con Vũ Phong?

– À có chút chuyện…chắc là bây giờ cũng không biết có còn là nguyên nhân không?

– …

– Một người hứa với con cả giang sơn trong tay sẽ cùng nhau hưởng, nhưng có lợi lại quên tình nghĩa… hừ!

Minh Hàn trợn trắng con mắt nhìn Vũ Phong rồi bất ngờ anh lao thẳng vào Vũ Phong túm cổ áo đẩy thẳng xuống nền nhà. Cả hai té chồng lên nhau, một nắm đấm vung lên nhưng Vũ Phong đỡ được hất Minh Hàn té lăn xuống khỏi người anh, lập tức Vũ Phong nghe bụng mình đau quặn, một cú đá của Minh Hàn đã nhanh chóng phi thẳng vào bụng…

– Dừng lại!!_Bà Hoàng Mai hét_ Hai đứa làm cái gì vậy? Biết bao nhiêu tuổi rồi không?

Cả hai dang nhau ra… Minh Hàn vẫn còn hậm hực nhìn Vũ Phong.

– Mẹ hỏi nó thì biết!

– Hỏi em, phải hỏi anh mới đúng.

– Ngồi xuống, nói chuyện cho đàng hoàng.

Vũ Phong và Minh Hàn lại ngoan ngoãn ngồi xuống, không giấu được vẻ không đồng tình.

– Con nói, làm sao lại đánh người?

– Nó dám vì chuyện con không bổ nhiệm nó làm phó giám đốc mà đem con ra đùa suốt bao nhiêu năm, đáng đánh.

– Không cần phó giám đốc. Cái chính là anh thấy lợi quên tình nghĩa.

– Đã nói là sau này sẽ giao, có bảo không bao giờ chưa.

– Hừ! Ông ấy nói thì anh nghe ngay. Cái gì mà bảo thằng này không chín chắn, ngụy biện… Uổng công thằng em này đối với anh như anh em ruột thịt.

– …Bốp… Không anh em ruột thịt chứ tụi bay là cái gì?_Bà Hoàng Mai giận dữ trừng mắt bộp cho Vũ Phong một cái rõ đau._

– Đáng…_Minh Hàn phụ họa._

– Hừ!

– Còn con sao lại thất hứa với nó.

– Mẹ cũng biết cha mà, ông ấy là cáo già đó…

…Bốp… Minh Hàn cũng không thua gì Vũ Phong, ăn cái bộp đau điếng.

– Nói năng bừa bãi, ông ta là cha con, không được dùng những từ ngữ khó nghe.

– Thì cha, ông ấy đâu có hiền từ gì. Sau khi con đề nghị để vũ Phong đến giúp con ông ấy không những không chịu mà còn cảnh cáo con: “Đừng nghĩ hai đứa làm gì cha không biết. Con an phận lo việc của con cho chu toàn đi, Vũ Phong tính còn nóng nảy bộp chộp chưa thể xử lý việc lớn. Khi nào thấy được cha sẽ cho nó tới công ty làm việc. Còn nếu cả hai tiếp tục gây chuyện cha tống cả hai ra đường”. Đó nguyên văn, mẹ nghĩ con nên từ chức giám đốc hay ở yên đó chờ ngày nó được bổ nhiệm.

– Lại ngụy biện.

– Chứ mày nghĩ một chức giám đốc chân ướt chân ráo làm được bao nhiêu chuyện._Minh Hàn tức anh ách. Thì ra lâu nay nó cứ úp úp mở mở đi hận anh chính là chuyện này. Nói rõ từ sớm có phải đỡ khổ anh không._

Bà Hoàng Mai muốn cười mà không dám cười. Hai thằng con to đầu mà cứ như trẻ nhỏ giành đồ chơi trước mặt bà.

– Rồi con gài anh con cho một thằng nhóc hả?

– Sao mẹ biết?

– “Sao mẹ biết” Hỏi nghe dễ thương. Mẹ còn biết một thằng nhóc tên Tùng với một đứa tên Kỳ Long nữa kìa.

Lập tức Minh Hàn và Vũ Phong giương bộ dạng phòng thủ ra nhìn mẹ.

– Mẹ định làm gì? _Cả hai đồng thanh hỏi._

– Tụi bay làm gì vậy? Muốn ăn tươi mẹ chắc. Mẹ gặp tụi nó rồi, cũng rất đáng yêu. Con dâu tốt…

– Mẹ!

– Mẹ!

– Sao hả, có thiện cảm với mẹ tụi bay rồi hả…bộp…bộp…Hư đốn… Sinh tụi bay ra để tui bay đối xử như thế hả. Cha con y như nhau.

– Con không giống cha.

– Con cũng vậy.

– Không giống chỗ nào? Đứa nào cũng độc tài, độc đoán, lì lợm. Có chỗ nào không giống hắn…

– Sao mẹ lại bỏ đi?_Minh Hàn đánh trống lảng sang chuyện khác._

– Rồi sao giờ lại về?_Vũ Phong cũng không muốn tiếp tục bị mắng._

– Không vì hai đứa bay mẹ không về đâu. Mẹ chưa hả giận về làm gì chứ. Nếu không vì hai cái đứa con trời đánh cả mẹ cũng không nhận ra này…

– Thôi bớt giận mà mẹ… Mà sao mẹ lại chấp nhận chuyện tụi con, không phải mẹ cũng nên giống cha phản đối mới đúng.

– Mẹ mày không cổ hủ như thế. Nhưng một phần vì lão phản đối mẹ sẽ tác thành, xem lão giám nói không không.

– Thật sao mẹ?_Vũ Phong với Minh Hàn mừng như điên. Không ngờ lại có thể dễ dàng được mẹ ủng hộ thế._

– Không phải cứ ông ấy phản đối là mẹ đồng ý. Con ta ta không muốn dính vào loại người hư hỏng. Mẹ đã nhìn qua chúng, cũng khen hai đứa bay biết nhìn người. Được, mẹ tác thành cho hai đứa.

– Vậy mẹ chịu đi gặp gia đình em ấy hả mẹ?_Minh Hàn lập tức tóm lấy cơ hội._

– Được! Còn con?_Bà quay sang hỏi Vũ Phong._

– Cũng cần, nhưng chưa phải lúc này. Lúc này cửa con còn chưa bước vào được chứ nói gì tới chyện khác.

– Em cũng có ngày như vậy, cho biết thế nào là vào nhà thấp thì phải cúi đầu.

Mặt Vũ Phong lúc này đúng là méo xẹo.

– Mẹ vì sao mẹ lại bỏ đi vậy? Thấy cha có vẻ nể mẹ lắm mà, không lẽ ông ấy lỡ có con riêng nên mẹ giận.

– Ông ta hả. Thật ra thì chuyện dài dòng lắm…_Bà Hoàng Mai bắt đầu kể_ Công ty này vốn là của ông ngoại con, nhưng lúc ông ngoại kinh doanh thì nó chưa có tiếng tăm lớn như bây giờ. Mẹ lúc đó quen cha con ở câu lạc bộ khiêu vũ, hợp nhau thì quen lâu dần thành không thể rời ra. Cha con lúc đó đang đi tìm việc, ông ta cũng chẳng giàu có gì.

– Mẹ không ngại cha nghèo sao.

– Ông ta giỏi.

– À, thì ra vậy.

– Không phải chỉ mình mẹ thấy được ông ta giỏi. Ông ngoại con cũng biết.

– Vậy là quá thuận lợi rồi.

– Hừ! Ông trời cũng thử lòng người ghê gớm. Cho đồ tốt tất có thử thách. Mẹ quen ông ấy vốn không câu nệ chuyện hai bên không môn đăng hộ đối. Ông ngoại con lại khác, ông muốn tìm một chàng rể để thừa kế sự nghiệp. Mẹ không nghĩ ông ấy lại chọn cha con, đáng ra ông ấy phải chọn những người có cùng địa vị hay kẻ có bằng cấp chẳng hạn.

– Mẹ gan quá, biết ý ông thế mà còn dám…

– Bất chấp ý của ông ngoại mẹ tới với cha con không cưới hỏi. Khi cha con xin được việc làm thì trời xui quỷ khiến thế nào ông ấy xin vào ngay công ty của ông ngoại con. Mẹ thì hồi hộp, cha con vì cứ nghĩ mẹ cũng cùng cảnh nên cứ thản nhiên như không. Tới khi mang thai Minh Hàn thì đùng một cái ông ngoại bảo phải gả mẹ vì tìm được chàng rể ưng ý. Mẹ còn đang khóc nháo làm trận làm thượng không chịu thì đàng kia cha con đề nghị mẹ trở thành người của ông ta trong bóng tối…Con biết ông ta mặt dầy thế nào không? Ông ta dám bảo với người đàn bà bỏ cả vinh hoa phú quý mang thai con ông ấy rằng ông ấy sẽ cưới người khác làm vợ, khi giàu có sẽ chu cấp cho hai mẹ con ta đầy đủ. Điên, mẹ cần gì tiền… Một bên ông ngoại con bảo ông ấy có cấp dưới rất giỏi, gia thế lại mồ côi chưa vợ, đồng ý ở rể theo họ ông ngoại để thừa kế sự nghiệp. Ông ngoại con rất cao hứng, một mực bắt mẹ gả…

– Không lẽ…

– Đúng! Người ông ngoại con chọn trúng chính là cha bay. Thiệt trớ trêu, khi mẹ biết ra thì cục tức càng cao. Không hề mừng, người đàn ông của mẹ vì một gia tài kếch xù vì tiền tài địa vị dám bỏ rơi mẹ… Mẹ ra cho ông ấy hai con đường lựa chọn: Một là bỏ việc làm cưới mẹ, hai là cưới cô tiểu thư đó vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy mẹ và đứa trẻ chưa được sinh ra nữa.

– Vậy cha chọn cái nào?

– Chọn? Hắn chọn cả hai. Dám đem giam mẹ lại…hừ…còn hứa hẹn sẽ không yêu người vợ chính thức cưới hỏi, sẽ để cho Minh Hàn mai này thừa kế sự nghiệp của ông ta. Đứng tư cách là người đàn bà sẽ cưới ông ta chính thức thì cả nhà ta bị lừa tiền, còn tư cách người yêu của ông ta thì ta bị lừa tình. Đâu có dễ vậy…

– Vậy cuối cùng sao hai người lại có thêm con._Vũ Phong vô cùng thắc mắc_

– Thì mẹ đợi tới sát ngày cưới thì gọi người tới đem mẹ về. Con biết cái mặt cha con lúc mẹ xuất hiện như thế nào không? Mẹ chỉ cần nhìn thấy cái mặt cha con lúc đó là thấy hả biết bao nhiêu giận. Mẹ định sẽ vạch mặt ông ta, nhưng sau khi xác nhận rằng mẹ đúng là người ông ta phải cưới… Mẹ tới giờ con ân hận… Mẹ đã bị cái mặt hạnh phúc vui mừng đến đỏ bừng của lão làm mẹ bỏ mất thời cơ tốt vạch mặt lão lừa đảo.

– Chung quy cũng vì mẹ yêu cha, nhưng cha cũng lợi hại thiệt. Dám toan tính ly miêu tráo chúa, đem con mình thế chỗ chân mệnh thiên tử. Nhưng nếu cha sinh một đứa khác thì nó cũng là con ổng vậy. Là con nè_Vũ Phong chỉ chỉ mình_ Hèn gì bà tổng nói không sai, Minh Hàn là con của người yêu, còn con là con của người vợ bị ép cưới. Nếu mẹ là hai người khác nhau hay là một thì bà ta cũng nói không hề sai.


– Kết quả tốt đẹp thế sao mẹ lại bỏ đi?

– Nhưng sau đó cục tức không thể bỏ xuống được, mẹ cứ canh cánh bên lòng. Nếu đứng ở địa vị mẹ là cô gái ông ta dưỡng bên ngoài thì bao lâu ông ta vì vợ đẹp con ngoan mà ruồng bỏ hai mẹ con hay không, ông ta từng làm qua một lần rồi đấy thôi. Nếu đứng địa vị là con gái ông ngoại con, mẹ là vợ chính thức của hắn mà hắn lại dưỡng một người khác ở bên ngoài yêu hơn yêu mẹ, dám dự định đem con của một người đàn bà khác chiếm đoạt địa vị của mẹ, sự nghiệp của ông ngoại con… Những chuyện này gặm nhấm mẹ mãi đến một ngày mẹ không chịu nổi đã bỏ đi…

– Bỏ cả con, tụi con còn nhỏ như vậy…

– Ông ấy dễ gì cho mẹ mang theo hai đứa bây, hai đứa bây lúc đó là bảo bối của ông ta đó chứ. Có cái thứ gì được quảng cáo là tốt cho trẻ con mà ông ta không tha về nhà. Chất đầy đó có sử dụng hết đâu. Ông ngoại con lúc đó rất tâm đắc đã chọn được một chàng rể quý yêu vợ yêu con. Không biết là suýt nữa thì mất cả không còn gì.

Minh Hàn và Vũ Phong lại nhìn nhau như không bao giờ tin rằng chuyện bà Hoàng Mai kể là sự thật.

– Vậy sao sau này ông ấy lại cưới vợ, lại đâu có coi tụi con vừa mắt miếng nào đâu…

– Ông ta làm vậy để mẹ nóng ruột quay về. Nhưng mẹ thừa biết ông ta chẳng làm hại tới tụi con đâu…Cuối cùng…ông ta ra chiêu lấy vợ kế…

– …

– Mẹ càng không về.

– Cuối cùng…?

– Thật ra nhiều năm nay ông ta vẫn lằng nhằng theo năn nỉ mẹ về. Nhưng sĩ diện bảo khi nào mẹ bằng lòng về thì mới chịu bỏ người đàn bà đó…không thì cứ để cô ta chiếm hết những gì đáng ra là của mẹ. Xì!! mẹ mà cần sao…

– Vậy rốt cuộc tụi con là người chịu thiệt thòi nhất.

– Mẹ biết, cho nên lần này về là đền cho hai đứa bay…ha… Người mẹ này tốt không?

– Trời ơi, có cha mẹ kiểu này thà không có còn hơn._Vũ Phong than thở_

– Còn nói nữa đừng hòng mẹ đi hỏi vợ cho.

– Không có, có mẹ là tốt nhất…_Vũ Phong cười nịnh nọt cầu tài_

– Mẹ lần này về luôn?

– Không muốn cũng không được. Mẹ đã thoả thuận với cha tụi bay. Ông ta đồng ý chuyện của tụi bay, mẹ sẽ về.

– Ôi trời! Hoan hô mẹ. Mẹ là nhất…_Minh Hàn ôm mẹ nịnh nọt không thôi_

– Vậy mẹ sẽ tái hôn với cha hả?

– Ta có ly hôn lúc nào đâu mà phải tái hôn_Bà Hoàng Mai bình thản trả lời_

– Hả?

– Hả?

– Vậy bà tổng!!! Thì sao…o?