Chiếc Nhẫn Đi Lạc – Meme

Chương 13: Những điều mới mẻ

Từ khi thất bại trong cuộc phỏng vấn xin việc cuối cùng đó, Minh Hàn đến làm việc chỗ Anh Kỳ làm việc. Công việc không cần sử dụng đến trí óc là mấy nhưng cần nhất là ngoại hình.

“Nếu không được cái ngoại hình bắt mắt thì tôi không nhận một kẻ không có chút kinh nghiệm, lại còn ra vẻ như thế đâu”

Đó là lời của bà chủ quán nói với cậu khi cậu dẫn Minh Hàn tới xin việc. Cậu biết Minh hàn có lẽ quen với những công việc lương cao nên có hơi buộc miệng khi nghe mức lương thấp như vậy…

Cậu vẫn không thể nhịn cười được mỗi khi nghĩ đến cái cảnh bà chủ quán nóng mặt khi nghe Minh Hàn hỏi đủ thứ: nào là bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội, rồi quyền lợi của người lao động, ngày phép…vv Nhìn mặt bà ấy như sắp xịt khói… Cũng may, khi cậu đá chân anh anh cũng hiểu ý. Cuối cùng thì Minh Hàn cũng có một chân chạy bàn trong quán.

Nhưng nhìn anh lóng ngóng đến là tội nghiệp, một công tử dù có bị đuổi ra khỏi nhà thì cũng quản lý một quán Bar nên chưa quen lắm công việc tay chân, được cái anh cũng hiểu rõ hoàn cảnh của mình nên cũng rất cố gắng.

Nhưng dù gì thì những ngày đầu Anh Kỳ cũng phải bao phụ công việc của Minh Hàn. Cậu sợ anh làm không kịp, khách hàng phật lòng là coi như tiêu…

Riêng Minh Hàn làm riết cũng quen. Bây giờ, ít nhiều anh cũng quen với cuộc sống của một người lao động bình thường dù vẫn còn để Anh Kỳ giúp đỡ. Mỗi ngày ra vào gặp mặt, nhìn người con trai nhỏ hơn anh không bao nhiêu tuổi nhưng lại mạnh mẽ hơn anh nhiều.

Bản thân anh vì Toàn Hiếu mà yếu đuối, chịu đựng buồn thương… đủ thứ. Nhưng Anh Kỳ cũng yêu anh xấp xỉ từng đó thời gian anh yêu Toàn Hiếu nhưng lại không thấy cậu ấy buồn, cũng không thấy cậu ấy lợi dụng chuyện ở cùng anh hay đang giúp đỡ anh mà đòi hỏi đáp trả. Rất rạch ròi, không cố tình đụng chạm hay gì gì đó để tiếp cận anh…

…Có những lúc anh nghĩ có thể do Anh Kỳ nhận lầm cảm giác của chính mình hay do em ấy yêu chưa đủ. Nhưng rồi nhiều lần bắt gặp Anh Kỳ lén nhìn anh rồi cười một mình, anh biết nụ cười ngời ngời hạnh phúc kia không thể là một tình yêu nhầm lẫn được.

Thời gian trôi qua, vết thương trong lòng anh cũng chẳng nguôi ngoai được là bao. Đầu óc anh vẫn lởn vởn hình ảnh Toàn Hiếu, nhất là những khi đêm xuống, khi anh nằm một mình không bận bịu công việc anh lại nhớ Toàn Hiếu.

Điều đó chẳng thể dấu nổi Anh Kỳ. Cậu vô cùng buồn khi anh yêu một người đã phụ anh nhiều đến vậy mà chẳng dành cho cậu một cơ hội nào để có thể len vào trái tim anh. Anh giữ khoảng cách với cậu rất rõ ràng, không làm cho cậu có chút ý nghĩ nào là anh sẽ để cho cậu một chút khoảng trống nào trong tim anh. Nếu cậu đẹp như Toàn Hiếu không biết cậu có thể thay thế anh ta sưởi ấm lại tình yêu của anh không…


Vũ Phong hất tay cô gái đang choàng cổ mình ra.

– Cược luôn toàn bộ phần này.

– Anh à, phần này anh hứa cho em mà._Cô gái ngúng nguẩy, phụng phịu_

– Không thua đâu, thắng thì cho em tất, thua thì anh đền cho lo gì.

– Anh hứa đó nha. Anh thật là tuyệt quá chừng._Rồi cô ta hun đánh chót một cái lên má Vũ Phong _

– Vậy em rút bài nha.

– Ok…ok.!!!!

Cô gái chồm trên người vũ Phong, với tay lật ba lá bài đang úp trước trên bàn.

– Tuyệt quá, tám nút…_Cô ta reo vui giụi giụi mặt vào cổ Vũ Phong_

Vũ Phong thản nhiên để cô gái nũng nịu như con mèo, anh rít hết một hơi thuốc nhìn người đối diện ngồi phía bên kia.

– Tôi lật bài rồi đó, bây giờ tới phiện anh. Vàn chót một ăn cả ngả về không.

Người ngồi đối diện đang chơi bài với Vũ Phong cũng là một thanh niên cỡ tuổi Vũ Phong có phần trẻ hơn, hắn hất mặt bảo cô gái cũng đang ôm cứng lấy hắn.

– Cưng lại mở bài cho anh đi, xem hôm nay em được đi mua sắm hay cô bạn của em.


Cô gái buông hắn ra ưỡn ẹo nhón tay lật từng lá bài trên bàn như trêu ngươi…bốn…năm…

– Rất hay, nhất chín nhì bù lật hết đi em, đừng làm anh hồi hập chứ._Rồi hắn nhìn Vũ Phong cười_

…Con đầm…

– Ha…ha…ha… Hôm nay anh thua rồi nhé. Hôm nay cô em của tôi phải đãi anh đó nha_Hắn quay sang nựng nịu cô gái của hắn lúc này đôi mắt đang sáng rỡ với chiến lợi hắn vừa đem về_ Sao? Cám ơn anh thế nào đây.

Cô ta ôm chặt lấy hắn cám ơn rối rít. Nhưng Vũ Phong thì thê thảm hơn, cô gái của anh mặt bí xị.

– Thôi nào, đừng thế chứ. Chơi thì có thắng có thua mà… Anh sẽ đền cho em.

– Anh hứa đó nha, cô gái làm mặt vui trở lại.

– Thôi, hôm nay mệt rồi. Nghỉ ở đây thôi…_Vũ Phong đứng lên uể oải_

– Phải, tôi còn phải thưởng thức cô gái của tôi hôm nay nữa mà._Tên kia cũng đồng tình_ hẹn lần sau.

Vũ Phong đứng lên đi ra, cô gái cũng chạy theo ôm chặt tay anh.

– Anh về sớm vậy, về thật sao. Hôm nay anh chỉ mới chơi bài thôi mà.

– Không sao, hôm nay anh còn nhiều việc. Lần sau…

– Em gặp lại anh sớm chứ.

– Tối đi, tối nay anh muốn thư giãn.


– Thật không? Vậy em chờ anh, em làm gì đó mang tới nha._ Cô gái có vẻ vui_

Vũ Phong đi rồi cô ta vẫn còn có vẻ tiếc nuối dữ lắm. Cô gái, một cô gái có sắc đẹp mặn mà, khuôn ngực đầy đặn rất cân đối với thân hình thon thả. Vũ Phong là khách quen của cô, anh thường gọi cô khi muốn có người tháp tùng trong những cuộc vui hay cần người phục vụ trên giường. Hay gọi cô cũng đồng nghĩa Vũ Phong cũng hay thay đổi khẩu vị với những cô gái khác. Ở cái động này những cô gái có cái giá riêng, các cô không đi khách vô tội vạ hay lên giường với bất cứ ai. Khách đến đây thường là khách sộp, có địa vị và đầu óc và các cô cũng phải đáp ứng một phần nào đó về “đầu óc” có nghĩa là phải có một trình độ nhất định kiến thức xã hội và những tài vặt để tiếp khách, hầu chuyện khách…và cô là một trong những cô gái đắt giá ở đây

…Vũ Phong chọn cô làm bạn thường xuyên và anh cũng luôn chọn những cô gái không biết vô tình hay cố ý toàn mấy cô cao giá, chứng tỏ khẩu vị anh không tệ và hầu bao cũng vậy.

Sáng nay về nhà Tùng lén lén nhẹ chân khi đi qua phòng Vũ Phong. Tùng về trước thời hạn xin nghỉ vài ngày và giờ này còn sớm, mặc dù có đi mạnh bạo thì ở trong phòng cũng không nghe thấy. Nhưng không hiểu sao đi ngang qua phòng Vũ Phong bỗng dưng cậu lại bước nhẹ chân…giờ này còn sớm…dù vậy không có nghĩa là Vũ Phong dậy trễ, chỉ có điều Tùng chưa muốn trưng bộ mặt có mấy cái vết bầm tím còn đang hiện hữu chưa tan hết trên mặt. Cậu sợ chẳng biết phải giải thích thế nào với Vũ Phong nếu anh hỏi, chắc chắn chẳng thể nói cậu đi đánh võ đài kiếm tiền, rồi thì anh sẽ kết tội cậu nào là gian dối nào là lừa đảo…vv

Phòng anh cửa hơi hé mở và Tùng nghe tiếng Vũ Phong hát xì dữ dội. Định bỏ đi luôn nhưng không hiểu sao chân cậu lại bước vào, tay cậu lại đẩy cửa.

– Anh cảm hả?

Vũ Phong quay lại nhìn cậu, anh không trả lời. Nhưng khuôn mặt bơ phờ của anh chứng tỏ anh bệnh nặng rồi. Vũ Phong đang gọi điện thoại. Anh gọi bác sĩ riêng tới, xong Vũ Phong đi lại giường nằm xuống. Tùng lấy can đảm bỏ quả thái độ của Vũ Phong, cậu lên tiếng hỏi anh lần nữa.

– Anh cần em giúp gì không?

Vũ Phong xua tay ý bảo cậu ra ngoài. Tùng đành phải trở ra nhưng vừa đến cửa thì Vũ Phong nói với theo.

– Khi nào bác sĩ đến thì đưa lên đây ngay.

– Dạ.

Dù Vũ Phong có vẻ lơ cậu nhưng cậu cũng không buồn, cậu quen rồi. Tùng xuống bếp nấu ít cháo thịt bằm và hành lá. Cậu biết chắc là với người bệnh thì món này là cần thiết.

Bác sĩ đến, khám xong thì xuống phòng khách. Thái độ ông ta làm cho mọi người đoán bệnh Vũ Phong không phải tầm thường. Ông ta yêu cầu mọi người trong nhà nên cách ly hoặc ngừng đến làm. Ông ta cần chờ kết quả kiểm tra xem Vũ Phong bị cúm thường hay H1N1.


Cả nhà bị một phen hoảng vía khi ông bác sĩ yêu cầu kiểm tra sức khỏe cho từng người trước khi cho ra khỏi đó. Hai ngày sau chỉ còn mỗi mình Tùng ở lại.

– Anh ăn đi, lát bác sĩ tới lại lằn nhằn.

– Để đó đi. Lát nữa đã.

– Anh đừng có cứ chăm chăm vào cái điện thoại nữa. Người bệnh nên nghỉ mà.

– Chỉ tại ông ta _Nói bác sĩ_ Cảm thường thôi chứ có cúm hồi nào đâu mà làm um lên thế.

– Thì đang có dịch mà, phải phòng hờ chứ.

Vũ Phong nhìn cậu, anh đón lấy chén cháo cậu cứ đưa tới trước mặt anh. Anh hỏi

– Vậy cậu không sợ lây sao? Ở đây làm gì.

– Thì em bán cả cho anh rồi. Không ở đây thì đi đâu?

Vũ Phong chẳng nói gì, anh bận ăn cháo. Tùng cười thầm trong bụng, Vũ Phong bệnh mới có 3 ngày mà anh khó chịu khủng khiếp. Khi ông bác sĩ bảo nghi anh bị cúm, anh đã làm ầm lên. Anh nhất định nói mình chỉ bị cảm nặng mà thôi. Dù phong tỏa cả ngôi nhà_không cho ai ra vào vì Vũ Phong không chịu đi bệnh viện_ Anh cũng chẳng chịu nghe lời bác sĩ là phải đến bệnh viện. Vũ Phong hai ngày đầu tiên cứ thiếp đi báo hại cậu phải thức canh suốt, lớp lau người cho anh hạ sốt, lớp canh truyền dịch, canh anh tỉnh lại thì bón cháo. Mà chẳng lần nào anh chịu ăn ngay cho cậu nhờ. Anh cáu, cậu có chiêu lì để đỡ, cuối cùng sau những lời càu nhàu thì anh ngoan ngoãn ăn hết những gì cậu đưa. Đến ngày thứ ba nhẹ nhẹ được một chút là anh tiếp điện thoại dồn dập. Toàn điện thoại công việc, Tùng lắc đầu ngao ngán…

Hết một tuần là chẳng thấy mặt anh ở nhà. Tùng thì có kém gì, lịch làm của cậu cũng dày không kém. Từ ngày về lại thành phố cậu chẳng làm cố định ở nơi nào. Cứ anh trợ lý của anh đến đưa lịch làm việc và những yêu cầu của từng nơi thì cậu cứ đó mà làm. Địa bàn ngày càng rộng, ban đầu chỉ quanh quẩn ở thành phố dần dà cậu đi gần hết các nơi trong nước. Cậu cũng không hiểu sao anh lại phái cậu đi lung tung như vậy, cứ xếp cậu ở một chỗ có phải đỡ chi phí đi lại không. Nhưng công việc có cái vui là mỗi khi cậu biểu diễn kỹ thuật bếp và phục vụ những thực khách của mình, cậu được nhận không ít lới khen ngợi, nó là động lực thứ hai cạnh động lực kiếm ra tiền giúp cậu ngày càng hoàn chỉnh tay nghề của mình.

Sáng nay khi Vũ Phong đi mất, cậu nhận được lịch làm việc của tuần này. Trong đó có một điểm lạ

– Này, bữa tiệc ngày thứ bẩy này có gì đó…

– Àh. Là tiệc của ông chủ đó. Những khách mời rất muốn thưởng thức tay nghề của cậu nên đã đề nghị ông chủ mời cậu nấu. Cậu sẽ gặp lại những người đã từng mời cậu phục vụ trước đây. Công nhận lúc này sự nghiệp của cậu thật ngày càng lên ào ào đó nha.


– Mời tôi?

– Phải, tháng này lịch làm của cậu dày hơn tháng trước đó. Toàn chỉ đích danh, khó mà từ chối lắm. Cố lên.

Anh ta đi mất cậu vẫn còn ngớ người ra. Không phải bấy lâu nay cậu chuyên chạy lấp vào mấy chỗ thiếu người sao_Vũ Phong nói vậy mà_ Bấy lâu quay cuồng với đủ thứ chuyện dồn dập, cậu chỉ còn tìm thấy chút thư giãn khi đứng trước bếp, cậu lấy làm vui khi người ta không chê món cậu làm. Cậu sống chết để ngày càng tiến bộ hơn …nhưng được mời… nghe mới khó tin làm sao, cứ như cậu là nhân vật quan trọng lắm chứ không phải anh đầu bếp quèn thiếu nợ tùm lum.