Edit: Lệ Hy
"Tướng công, làm sao vậy?" Sính Đình có chút sợ hãi ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, hắn nói như vậy sẽ làm trong lòng nàng nhạy cảm có chút dự cảm xấu.
Bàn tay thon dài của Hiên Viên Húc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của nàng, tiếp theo gắng sức ôm chặt nàng, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, xe dừng rồi, chúng ta đi xuống đi!" Nói xong, hắn đỡ Sính Đình ngồi xong, không nóng không lạnh giúp nàng mặc thắt dây áo choàng, giúp nàng đội cái mũ cho tốt.
Hiên Viên Húc đứng ở dưới xe ngựa, hai tay nắm eo thon của nàng ôm nàng xuống xe ngựa, sau đó kéo nàng đi vào trong phòng. Đức thúc vội vàng dẫn người hầu hầu hạ ở một bên.
Trong đại sảnh, một vị công tử tuấn mỹ chậm rãi bước ra thong thả, mặc một bộ áo khoác xa tanh hoa lệ màu xanh nhạt, viền áo thêu hoa văn tinh xảo bằng chỉ bạc, tóc den buộc lên thật cao, mày kiếm tà phi, ôn hoà như ngọc, trong suốt như nước. Hắn đứng lại trên bậc thềm, mắt phượng mê người hơi khiêu lên, sâu kín nhìn chăm chú vào Sính Đình, đáy mắt gợn sóng cuồn cuộn.
"Thượng Quan Vân!" Đầu ngón tay của Sính Đình duỗi đến cạnh khuôn mặt, kéo cái mũ viền lông lên, có chút vui mừng và kinh ngạc nhìn Thượng Quan Vân mới đi từ trong đại sảnh ra, không dám tin lên tiếng khẽ gọi. Hắn vẫn là áo bào dài toàn thân, khí chất trong trẻo lạnh lùng giống như trích tiên.
Thượng Quan Vân khẽ mỉm cười, mắt phượng hẹp dài từ từ sáng lên, ánh sáng rực rỡ mênh mông trong mắt chậm rãi lưu động, có hấp dẫn trí mạng và xinh đẹp, "Ngươi có khỏe không?" Hắn cũng là nghe được thủ hạ bẩm báo gần đây có không ít người bên ngoài đến từ các nơi trong cả nước tìm kiếm Thẩm Y Nhân, lo lắng rất nhiều, lập tức đến kinh thành.
Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng mềm mại như cũ, giống như nước chảy dịu dàng mơn trớn đáy lòng người, êm tai không nói lên lời. Sính Đình cười xinh đẹp một tiếng, vừa muốn trả lời, cánh tay ôm nàng lại càng thu vào càng chặt, chặt đến nỗi nàng có chút đau, nàng không khỏi nghiêng người nhìn Hiên Viên Húc, ý bảo hắn buông ra mình.
"Nàng rất khỏe, Thượng Quan công tử cũng không cần phải quan tâm." Hiên Viên Húc nhàn nhạt trả lời, ánh mắt sâu thẳm âm u lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng Quan Vân, ánh mắt u ám không rõ, cánh tay cường tráng có lực lại ôm chặt Sính Đình như cũ.
Thượng Quan Vân vẫn cười yếu ớt như trước, như không có chuyện gì xảy ra nói với Sính Đình: "Đi nhìn Y Nhân một chút thôi!" Nói xong liền rũ mắt xuống, xoay người đi về phía trước.
Trong lòng Sính Đình không khỏi có chút khẩn trương, trái tim đập bình bịch như đánh trống, bọn họ từng người từng người đều nói như vậy, chẳng lẽ Y Nhân thật sự xảy ra chuyện gì không tốt sao? Nàng nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Húc, sau đó nhẹ nhàng giãy người. Đợi Hiên Viên Húc buông nàng ra, nàng liền vội vã chạy đến viện của Thẩm Y Nhân, áo choàng màu đỏ sau lưng nàng vẽ ra một đường cong duyên dáng.
"Y Nhân, Y Nhân!" Còn chưa vào sân, nàng đã lo lắng hô lên, không đợi nha đầu mở cửa liền đẩy cửa vào.
Trong sân đông nghẹt người quỳ đầy đất, cả nam lẫn nữ đều có. Đám người kia đều ăn mặc hoa lệ, rất cung kính phủ phục trên mặt đất, còn có ít người không ngừng nhẹ giọng nức nở. Sính Đình xông vào viện xong, bọn họ cũng không xoay đầu lại, chỉ hướng mặt quỳ phía gian phòng của Thẩm Y Nhân.
"Sính Đình, qua đây!" Thẩm Y Nhân thấy dáng vẻ thở hổn hển của Sính Đình, bất đắc dĩ ra khỏi phòng nhìn nàng.
Bỗng dưng, đám người kia trăm miệng một lời cung kính kêu lên về phía Thẩm Y Nhân: ""Khấu kiến công chúa điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Sính Đình ngây dại, lăng lăng nhìn Thẩm Y Nhân, lại nhìn đám người kia một chút, công chúa điện hạ, có ý gì?
Thẩm Y Nhân vuốt tóc Sính Đình, thản nhiên nói: "Có người nói là con dân của ta."
...
Mấy ngày này, mắt thấy lễ mừng năm mới sắp đến, suy nghĩ của mọi người trong kinh thành đều không khỏi phức tạp. Nữ tử dân thường đuổi được Hàn thế tử lại có thể biến hoá nhanh chóng, biến thành công chúa điện hạ vô cùng tôn quý của đảo Mạt Ưu.
Thanh Long quốc từng có thương nhân ra biển đến đảo Mạt Ưu buôn bán, tất cả nói đảo Mạt Ưu là một quốc đảo khổng lồ, một năm bốn mùa như xuân, dân phong trên đảo cởi mở, xinh đẹp như tiên cảnh, quốc vương nơi đó và vương hậu không có người thừa kế, liên tục tìm kiếm công chúa của bọn họ bị thất lạc từ nhỏ, nhiều năm như vậy chưa từng buông tha việc tìm kiếm.
Phu nhân Định Quốc công ngày ngày ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, khóc kêu muốn treo cổ, dọa cho bọn nha đầu sợ đến nỗi châm tuyến cũng không dám làm, châm tuyến lâu tử cũng giấu thật kĩ, chỉ sợ phu nhân cầm đồ thêu lên treo cổ. Nói thật, phu nhân Định Quốc công gặp phải cảnh ngộ cũng quả thực làm người ta đồng tình rơi nước mắt vì nàng, con dâu tốt của nàng a! Thời gian thấy cũng được, đầu mùa xuân liền làm hôn lễ cho bọn họ, lại toát ra một đôi phụ mẫu từ trên trời rơi xuống, còn là quốc vương và vương hậu của đảo Mạt Ưu, lúc này còn có để cho người sống hay không?
Hàn Tư Luật từ một quý công tử tuấn nhã, tiêu sái, phong độ nhanh nhẹn biến thành bộ dáng suy sút hiện tại ngày ngày râu ria xồm xoàm, mượn rượu giải sầu. Ngay cả thái tử thấy dáng vẻ chật vật hiện tại của hắn cũng phải chậc lưỡi hít hà, nói thẳng nhà cũ bốc cháy --- không có thuốc chữa, sức lực xác thực không giống bình thường. Hai mươi bốn năm không động lòng xuân, lòng xuân vừa động đã bị vùi lấp xuống, thật tốt! Mắt thấy giai nhân sẽ nhào vào ngực, con vịt nấu chín lại muốn bay, cha mẹ người ta tìm tới, còn không phải là cha mẹ bình thường --- quốc vương và vương hậu.
Hiện tại Sính Đình chỉ cần có thời gian liền chạy đến Chương phủ, nhìn thấy Thẩm Y Nhân liền nằm khóc trong ngực nàng, tin tức nặng kí Thẩm Y Nhân bị mang về đảo Mạt Ưu, thiếu chút nữa khiến nàng nổi giận ngất đi.
Đinh vương phi dạy nàng, khuê nữ xuất giá không nên về nhà mẹ đẻ. Nàng cũng không bác lại, chẳng qua là thản nhiên nhìn vương phi mấy lần, đôi mắt kia mênh mông sương mù, con ngươi đen nhánh sâu như cổ tỉnh, yên tĩnh như hàn đàm, sâu kín nhìn khiến đáy lòng Đinh vương phi phát run, vô số lời dạy dỗ bên khóe miệng thật sự không nói được.
Nàng trở lại vương phủ cũng đã mệt mỏi, thấy đồ ăn thì lắc đầu, mắt thấy thật vất vả mới nuôi thêm chút thịt sẽ không còn, khiến Hiên Viên Húc không để tâm đến chuyện triều chính, ngày ngày vây quanh nàng, chỉ xin nàng không cần đau buồn như vậy, có thể ăn thêm mấy miếng cơm. Hiện tại chỉ cần nàng mở miệng, cho dù là muốn ăn thịt rồng, hắn cũng sẽ lên trời xuống biển tìm cho nàng.
"Sính Nhi, ăn một chút đi!" Hiên Viên Húc ôm Sính Đình ngồi trên tháp, nhẹ nhàng lắc lắc, nhỏ giọng khuyên dụ dỗ nàng, "Có bánh chẻo thủy tinh nàng thích ăn này, còn có tổ yến nấu sữa bò, bên trên là canh vi cá, cháo gà trắng, rất nhiều đấy, dầu trong cháo gà đều được hớt hết, nàng ít nhiều ăn một chút, ngoan!
Sính Đình nhìn cũng không nhìn những món ăn một lần, chỉ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chàng ăn đi!" Nàng chỉ cần nghĩ đến nếu Thẩm Y Nhân bị đón trở về đảo Mạt Ưu, nhất thời lòng như đao cắt, giống như trời sập xuống, cho dù sơn trân hải vị ở trước mặt nàng, nàng cũng nuốt không trôi được.
Tất cả người khác không thể hiểu được tầm quan trọng của Y Nhân đối với nàng, lúc nàng khó khăn nhất bất lực nhất, là Thẩm Y Nhân như thần toàn năng, từ trên trời giáng xuống, tư thái bảo vệ người mang nàng đi qua quãng thời gian cuộc sống khó khăn khốn khổ, tỉ mỉ bảo vệ nàng lớn lên. Có thể nói Thẩm Y Nhân là quý nhân trong cuộc đời nàng, đối với Sính Đình mà nói, Thẩm Y Nhân vừa là mẹ vừa là chị của nàng, cũng vừa là thầy vừa là bạn, là tồn tại mà người khác vĩnh viễn không thể thay thế.
Hiên Viên Húc cúi đầu hôn lên gò má trên khuôn mặt của nàng, có chút ủy khuất, buồn buồn nói: "Nàng còn quan trọng hơn ta sao?Nàng đều tốt, mấy ngày nay chưa nhìn ta một lần."
Sính Đình ngẩng đầu nhìn hắn, đưa tay sờ gò má trên mặt của hắn, trong lòng cũng có chút áy náy, thời gian này nàng chỉ biết đau thương cho mình, thật sự có chút xem nhẹ hắn. Cứ như vậy vươn tay dán lên mặt của hắn, cũng có thể cảm giác hắn thật quá gầy. Nàng nhìn những món ăn kia, lên tinh thần nói: "Vậy chàng cùng ta ăn một chút."
"Ừ!" Hiên Viên Húc vui vẻ nở nụ cười, tròng mắt đen sáng lấp lánh, đè gáy của nàng nặng nề hôn nàng, nhẹ nhàng nói: "Còn muốn ăn cái gì? Ta lập tức bảo người đi làm." Hắn vẫn rất cảm kích Thẩm Y Nhân, không có nàng, có lẽ Sính Đình sẽ không yên ổn như vậy mà ở trong ngực hắn.
Trong góc ngoài viện Thính Vũ khóc. Nàng không dám chạy đến trước mặt tiểu thư khóc, nếu không tiểu thư sẽ khóc lợi hại hơn.
Nàng cầm khăn trên tay, bả vai không ngừng co rúm, nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống, lau cũng lau không hết, nàng cũng không nỡ để Thẩm Y Nhân rời đi.
" Ngươi... Ngươi làm sao vậy?" Giọng nói lạnh lùng của Tiểu Bắc đột nhiên vang lên trước mặt nàng.
Thính Vũ vội vàng cầm khăn lau nước mắt trên mặt, nhưng mà chiếc khăn đã sớm bị nước mắt thấm ướt, trên mặt nàng càng có nhiều nước mắt hơn. Nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không có việc gì." Sau đó xoay người đi chỗ khác.
Nàng vẫn cảm thấy Tiểu Bắc lạnh lùng, mỗi lần nhìn nàng, ánh mắt của hắn giống như dao găm xẹt qua trên người nàng, không bằng cách xa, thân thiết với nhóm bọn Tiểu Nam Tiểu Tả, mỗi lần nàng nhìn thấy Tiểu Bắc cũng sẽ theo thói quen tránh ra.
Nhưng mà bàn tay của nàng lại bị một bàn tay nam tính thật dày kéo lại, sau đó bàn tay ấm áp lau mặt của nàng, nhẹ nhàng, cẩn thận giúp nàng lau nước mắt trên mặt, vẫn là giọng nói trong trẻo lạnh lùng: Đừng khóc, khóc nữa sẽ thành xấu đó."
Thính Vũ đang được tay hắn lau mặt của nàng trong nháy mắt liền ngây ngốc đờ ra, hiện tại nàng phải làm sao, la phi lễ sao?
"Cho nàng!" Tiểu Bắc lời ít mà ý nhiều, lấy ra một chiếc khăn đặt trong tay nàng, hắn không muốn nhìn thấy nàng khóc, như vậy sẽ khiến trái tim luôn luôn lạnh nhạt mà bình tĩnh của hắn cũng sẽ đau theo.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng rất đáng yêu, không nhịn được cong khóe miệng. Ngay sau đó hắn không biết từ đâu một cây trâm tử ngọc, trên cao nhìn xuống quan sát đầu tóc như tổ quạ của Thính Vũ, có chút do dự, cuối cùng chọn một chỗ, nhẹ nhàng cắm trâm trên đầu nàng. Chợt hắn lại kéo tay của nàng, không chút do dự cầm một chiếc vòng tay bằng ngọc xanh biếc sâu thẳm đeo lên cổ tay non mịn của nàng. Cúi thấp đầu nhìn cẩn thận, hài lòng gật đầu, thật là đẹp mắt!
"Ngươi, ngươi, ngươi làm cái gì vậy?" Thính Vũ bị vòng ngọc lạnh như băng kia kích thích đánh run một cái, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng muốn cởi vòng tay ra trả lại cho hắn.
"Mang đi, mua cho nàng." Tiểu Bắc hơi dùng sức, cầm cổ tay của nàng không cho nàng cử động. Tiếp theo cúi thân thể cao lớn xuống hôn thật nhanh trên mặt nàng. Khuôn mặt anh tuấn hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Nếu nàng không chê ta không cha không mẹ, gả cho ta, tự ta sẽ đi cầu xin thế tử và thế tử phi để cưới nàng."
Lời này chỉ sợ là lời nói dài nhất hắn từng nói từ khi sinh ra trừ công việc, hắn cầm trâm và vong ngọc thật lâu, vẫn muốn đưa cho nàng, nhưng là nàng tươi cười rạng rỡ với bọn Tiểu Nam, vừa nhìn thấy hắn thì cuống quít tránh né, khiến trong lòng hắn bất an.
Hắn cũng không nói được cô nương hoạt bát đáng yêu trước mặt đã vào mắt, nhập vào tim của hắn từ khi nào, dù sao muốn nhìn thấy nàng đi lại trong sân, ánh mắt của hắn liền dính trên người nàng, trái tim cũng nhảy nhanh gấp mấy lần ngày thường.
Có lúc ở ngoài viện cũng có thể nghe được tiếng cười nhẹ nhàng và lời nói dịu dàng của nàng, hắn liền có thể tưởng tượng ra đôi mắt sáng ngời của nàng lúc này nhất định là cong như ánh trăng rằm, vừa xinh đẹp vừa mê người. Tiếng cười đáng yêu kia và giọng nói dịu dàng của nàng giống như lông chim không ngừng gãi ngứa đáy lòng hắn, để cho trong lòng cô tịch lãnh ngạo của hắn thoáng chốc hóa thành một mảnh dịu dàng thắm thiết, tham lam nghĩ muốn cô nương không ai biết đến vĩnh viễn bồi bên cạnh mình.
Thính Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, rất là im lặng, hắn hôn cũng hôn xong mới hỏi người khác có lấy chồng hay không, hơn nữa người nào sẽ ngại hắn không cha không mẹ, nàng cũng không phải là.