Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 76-2: Võ công tuyệt thế (2)

"Đừng nhúc nhích!" Hiên Viên Húc nghiến răng nghiến lợi khẽ quát một tiếng, sau đó cúi người mạnh mẽ ấn xuống đôi môi anh đào kiều diễm ướt át kia. Hắn nhãn nại với nàng đã nửa ngày, mùi hương mê người trên người nàng và thân thể mềm mại vẫn mê hoặc hắn, nàng còn không biết sống chết vẫn nhích tới nhích lui, coi hắn là người chết hả?

"Ưm!" tiếng kháng nghị của Sính Đình đều bị hắn nuốt vào trong miệng, nàng giãy dụa, không tránh được cánh tay của Hiên Viên Húc, cũng mặc cho hắn ôm mình, ngoan ngoãn không dám lộn xộn. Nàng dù trì độn đến nữa cũng có thể cảm giác cảm giác được chỗ nàng ngồi có thứ cực nóng nhô lên, sức sống bừng bừng gắt gao chống lại nàng.

Bàn tay lớn của hắn nâng cái cằm tinh xảo động lòng người của nàng lên, bức nàng hé ra hai cánh môi anh đào,, đầu lưỡi cấp bách khó dằn nổi trượt vào, tham lam hút đi nước bọt thơm ngọt. Cánh tay kia giữ chặt eo mềm mại thon nhỏ đầy co dãn của nàng, khiến đường cong linh lung xinh đẹp của nàng dính sát vào trong lồng ngực tráng kiện của hắn, lòng bàn tay cũng không ngừng vuốt ve trên vòng eo tinh tế của nàng.

Hắn thở hào hển, con ngươi đen hưởng thụ hơi mị lên, hàng mi thật dài chiếu một bóng mờ trên mặt hắn, hô hấp nóng rực dồn dập phun lên khuôn mặt mềm mai của nàng, một cỗ hơi thở nam tính nồng đậm bao vây quanh nàng, khiến tâm hồn thiếu nữ của nàng không khỏi rối loạn. Hắn nhiệt tình vuốt ve và hôn môi làm cho thân mình của Sính Đình như nhũn ra từng cơn, lại không có một chút sức lực. Nàng không nhịn được rên rỉ ưm một tiếng, sau đó vươn hai tay cuốn lấy lưng gầy mà cường tráng của hắn, chậm rãi đáp lại hắn đến.

Ánh nắng sáng sớm từ từ lên cao, rải ánh vàng chói lọi xuống mặt đất, gió nhẹ khe khẽ phất qua đôi bích nhân đang thân mật khắng khít kia. Tay áo của hai người bay bay, mái tóc quấn quanh, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, cứ ăn ý như thế và tốt đẹp như vậy. Bốn phía tràng luyện võ yên tĩnh kì lạ, ngẫu nhiên có một hai tiếng chim hót véo von như nhắc nhở với đôi nam nữ kia không nên quá mức. Lúc này còn đang rõ như ban ngày, không thể quá mức phóng túng.

Sính Đình yêu kiều thở gấp, bị tiếng chim hót réo rắt làm bừng tỉnh từ trong mê say, ngẩn ra, đôi mắt ngập nước mở ra có chút mê mang, ánh nắng rực rỡ khiến nàng nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào. Từ ngực truyền đến từng đợt tê dại, hơi có chút cảm giác đau đớn khiến thân thể mềm mại như nước của nàng mềm nhũn như hoa.

Nàng có chút sững sờ cúi đầu xuống, chậm nửa nhịp mới phát hiện vạt áo trước ngực bị mở ra. Một đôi tay thon dài hữu lực và một đầu người đen bận rộn làm càn trên bộ ngực nõn nà trắng như tuyếtt của nàng, khen không dứt miệng, thở dài ra tiếng, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng chậc chậc. Sính Đình nhất thời vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận, vươn bàn tay mềm mại yếu ớt vô lực đẩy cái đầu không tha kia rời đi.


Chủ nhân của cái đầu kia thấy chuyện tốt bị quấy nhiễu, lưu luyến không rời từ đồi nhỏ còn hương nhuyễn, trắng hơn tuyết, óng ánh hơn cả dương chi bạch ngọc thượng đẳng nhất, ngẩng đầu lên, che kín ham muốn trong đôi mắt đen như mực, lập tức tuôn ra vô số ủy khuất, vô tội lại đáng thương nhìn nàng nói: "Ta chỉ hôn nhẹ thôi, việc gì cũng không làm!" Nói xong lại vội vã hung hăng hôn xuống cảnh đẹp không gì sánh kia, cúi đầu vẫn cứ bận việc tiếp.

"Chàng mau dừng tay! Chàng thật vô lại!" Trước kia Sính Đình chỉ để hắn đối đãi như vậy khi ở trong phòng, lúc nào ở giữa ban ngày cũng hắn như vậy, thế nào chịu cho hắn tiếp tục đi xuống, khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn đỏ lên, một bàn tay oán hận mà véo lỗ tai hắn, một bàn tay cố hết sức khép vạt áo lại, không ngừng khẽ quát mắng hắn.

Trong lòng Hiên Viên Húc cũng biết bây giờ còn không phải lúc phóng túng không kiêng sợ, cực kì bất đắc dĩ thở dài một hơi trên bộ ngực của nàng, còn chưa thỏa mãn dường như trả thù mà hung hăng cắn một miếng lên vùng tuyết trắng kia, làm cho Sính Đình khẽ hô đau một hồi. Hắn mới buồn bực mà ngẩng đầu, dựa vào bên hõm cổ của Sính Đình không di chuyển, lẳng lặng đợi thân thể đang kêu gào từ từ yên tĩnh trở lại.

Qua một hồi lâu, hắn mới khôi phục như lúc ban đầu, vẻ mặt khí định thần nhàn giúp Sính Đình sửa sang lại vạt áo và mái tóc đen dài như thác nước xõa đến lưng, vẻ mặt điềm nhiên như không giống như người vừa mới làm chuyện xấu không phải là hắn.

Lúc này, vẻ mặt của Sính Đình tươi đẹp như hoa đào, hàng mày mảnh mai sắc nét như núi mùa xuân, đôi mắt như làn sóng thu uyển chuyển, bờ môi như hoa anh đào lấp lánh ánh nước, toàn thân tản ra một cỗ lười biếng vô lực mà hơi thở lại mê hoặc lòng người, quyến rũ xinh đẹp như hồ ly. Hai tròng mắt đen sẫm rực rỡ của Hiên Viên Húc phút chốc không rời dừng trên người nàng, nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày, một nụ cười, một cái giương mắt, một cái nhíu mày đều sít sao tác động trái tim của hắn. Nhưng nàng mang bộ dáng chọc người vô cùng trìu mến thế mà lại một lòng muốn học võ, hắn đau nàng còn không kịp đâu! Làm sao có thể để nàng chịu nỗi đau khổ kia. Nghĩ đến điều này, hắn cưng chiều vuốt mái tóc dài lộn xộn cho xuôi giúp nàng, thấp giọng khẽ nói với nàng: "Học võ rất vất vả cfon mệt muốn chết, cũng không phải một sớm một chiều là có thể trở thành cao thủ tuyệt thế, cần phải nhiều năm kiên trì bền bỉ khắc khổ tu luyện, hơn nữa quá trình cực kì khô khan nhạt nhẽo, ta không muốn nàng chịu nỗi khổ này."

"Ta không sợ khổ đau vất vả, chàng, Y Nhân, Thượng Quan Vân đều có thể chịu được nỗi khổ này, nhất định ta cũng có thể. Không nên xem thương ta, chàng cứ yên tâm mạnh dạn dạy ta đi!" Sính Đình tha ưỡn ngực, dứt khoát không chút do dự nói, chỉ kém vỗ ngực viết giấy cam đoan.

Tầm mắt của Hiên Viên Húc như có như không đảo qua bộ ngực xinh đẹp của nàng, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng dời ánh mắt ra khỏi chỗ đó, âm thầm phỉ nhổ chính mình, hơi chần chờ một chút mới thấp giọng dò hỏi: "Tại sao đột nhiên nàng muốn học võ?" Chẳng lẽ có người nói ba nói bốn trước mặt nàng, hay là có nguyên nhân gì mà hắn không biết?

Trên khuôn mặt tinh xảo động lòng người của Sính Đình đột nhiên cómột cỗ ảm đạm, hơi gục đầu xuống, hàng lông mi thật dài như cánh bướm nhẹ nhàng rung động dưới ánh mặt trời ấm áp, che giấu đáy mắt mơ hồ lóe lên ánh lệ, nói thật nhỏ: "Cũng không phải đột nhiên nảy lòng tham? Ta nghĩ nếu học được võ công thì về sau có thể tự bảo vệ mình, nếu gặp nguy hiểm lần nữa, ta sẽ không lại liên lụy các ngươi bị thương, hại các ngươi bị thương, trong lòng ta rất khó chịu..." Đột nhiên cổ họng giống như bị ngăn chặn, khiến nàng nghẹn ngào không nói được nữa, nước mắt trong suốt trong đôi mắt cũng như chuỗi trân châu bị đứt lăn xuống. Nàng vội vã đưa tay lau mắt, nhưng càng lau càng nhiều, thế nào cũng lau không hết. Nàng vội vàng quay mặt đi chỗ khác, không muốn để cho hắn thấy bộ dáng chật vật của nàng.

"Là ta không tốt, tất cả đều là ta không tốt! Nếu ta có thể bảo vệ nàng thật tốt, nàng cũng sẽ không chịu khổ." Trong lòng Hiên Viên Húc tràn đầy lo âu, không ngừng trách cứ chính mình, không ngờ hắn thuận miệng hỏi một câu, nàng sẽ khóc thương tâm như vậy, hóa ra sau khi mọi việc đã qua nàng luôn tự trách mình, còn áy náy.


"Đừng khóc! Cầu nàng đừng khóc nữa!" Hắn thấp giọng cầu xin nàng, có chút lo sợ dùng hai tay nâng khuôn mặt của nàng lên, đau lòng không dứt giúp nàng lau nước mắt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của nàng, thể diện nam tử hán cái gì hắn từ bỏ toàn bộ, thầm nghĩ khẩn cầunàng đừng khóc đến thương tâm, chỉ cần có thể dừng rơi lệ cũng lau không hết những giọt nước mắt bỏng người, muốn hắn làm cái gì cũng được. Nước mắt của nàng là võ công tuyệt thế lợi hại nhất thế gian này với hắn, có thể giết hắn trong vô hình!

"Ta...Ta chỉ là muốn thay đổi...trở lên mạnh mẽ hơn...trở lên lợi hại một chút, đến lúc đó cũng có thể che chở cho các ngươi!" Sính Đình nghẹn ngào cuối cùng nói ra, nàng cũng biết chính mình có phần khẩu khí quá lớn một chút, có thể không liên lụy người khác thì cũng cảm ơn trời đất, nói gì đến bảo vệ bọn họ. Nhưng cuối cùng vẫn nói ra lời nói trong lòng, cảm thấy trong lòng cũng tốt hơn chút, liền chậm rãi ngừng khóc, nhưng mà thân thể còn đang run run.

Hiên Viên Húc nâng khuôn mặt hoa lê đẫm mưa của nàng, nhìn thấy khuônmặt còn đang nức nở và bộ dáng đáng thương của nàng, nhất thời lòng như đao cắt, khóe mắt thoáng chốc có chút ướt át. Thầm nghĩ có thể vì nàng vào sinh ra tử, lên núi đao xuống biển lửa, cho dù thịt nát xương tan hắn cũng cam tâm tình nguyện! Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy trong lồng ngực có một cổ tình cảm mãnh liệt dâng trào, bắt đầu tuôn ra toàn thân hắn như dời núi lấp biển, giống như muốn phá ngực hắn để ra. Hắn cũng không biết dùng ngôn ngữ gì để hình dung tâm tình lúc này của hắn, chỉ có thể run run, nặng nề mà hôn lên đôi môi anh đào của nàng, sau đó ôm nàng sít sao trong lòng, cằm để trên trán nàng, lẩm bẩm: "Sính Nhi, nàng có ta! Ta sẽ trở nên càng mạnh hơn, sẽ bảo vệ nàng mãi mãi, ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi nàng, nàng cũng vĩnh viễn đừng rời ta mà đi! Ta sẽ đối tốt với nàng, luôn luôn đối với nàng thật tốt, thật tốt..."

Sính Đình nằm trong lòng hắn lau khô nước mắt, yếu ớt dựa vào hắn lặng im không nói, ngoan ngoãn để mặc hắn ôm. Hai người ôm nhau gắt gao, dường như trái tim cũng càng ngày càng gần.

Qua một lúc lâu sau, Sính Đình ở tỏng lòng hắn nhỏ giọng nói: "Ta đói bụng rồi!" Khóc xong cổ họng có chút khàn khàn,nhưng vẫn êm tai như trước.

Hiên Viên Húc lập tức buông nàng ra, quan sát tỉ mỉ nàng một lúc, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, không nhịn được thở dài nhẹ nhõm, chợt liếc mắt thấy điểm tâm trên bàn, cau mày nói: "Sợ là nguội rồi, ta bảo người đến hâm nóng lại cho nàng."

"Không cần, thời tiết thế này, ăn quá nóng sẽ khó chịu, như vậy cũng được rồi, chàng cũng lại đây ăn một chút." Sính Đình khều chân hắn, sau đó kéo hắn ngồi vào cạnh bàn đi ăn điểm tâm.

Hiên Viên Húc thấy nàng ăn rất vui vẻ, trên mặt trắng như tuyết cũng có chút ý cười, liền hơi cong lên khóe miệng, trêu chọc nói: "Vừa khóc vừa cười, heo nhỏ đi tiểu!"


"Hừ! Bảo chàng đặt điều với ta!" Sính Đình sẵng giọng, lập tức kẹp một cái bánh bao chặn cái miệng của hắn.

Nhạc cực sinh bi (Vui quá hóa buồn)! Buổi sáng luyện như vậy được một lát, ban đêm Sính Đình nằm ở trên giường thẳng cẳng kêu oai oái, tay chân đều đau mỏi muốn nhấc cũng không nhấc lên được, toàn thân đủ loại đau nhức, thân thể nặng nề nằm ở trên giường, thế nào cũng không ngủ được, muốn đổi tư thế một chút, di chuyển một chút toàn thân cũng đau xót gần chết, bất động thì cả người lại khó chịu muốn chết. 

Nàng khóc không ra nước mắt nằm sấp thẳng người trên giường, không biết nên làm thế nào mới tốt, lúc này là ngày đầu tiên thôi, toàn thân trên dưới đã khó chịu như vậy, hàng ngày đều luyện tập như vậy, chẳng phải về sau nàng trực tiếp coi như chết rồi! Hiên Viên Húc sớm đoán được nàng sẽ như thế, buổi tối tự mình qua đây xoa bóp tay chân cho nàng, thoáng dùng chút lực ấn lên thân thể của nàng, còn chưa bắt đầu xoa bóp, nàng đã ôi ôi kêu to thê thảm không ngừng. Hơn nữa, hai mắt rưng rưng nước mắt, tội nghiệp nhìn hắn, giống như bị người khi dễ, nhìn bộ dáng mảnh mai kia của nàng thế nhưng hắn không xuống tay được.

Hiên Viên Húc không có cách nào, đành phải nghiêm chỉnh nói với nàng: "Đời này nàng vô duyên với cao thủ tuyệt thế, cho dù chịu khổ mệt đến chết, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến thân thể khỏe mạnh hơn một chút. Hơn nữa luyện võ phải đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục; trong quá trình tập luyện tiếp tục ăn chút khổ sở là điều không thể tránh khỏi."

Sính Đình không phục nói: "Vì sao ta không thể trở thành cao thủ tuyệt thế, chẳng lẽ ta không có thiên phú luyện võ?"

Hiên Viên Húc buồn cười nói: "Mặc dù nàng mới mười lăm tuổi, nhưng đối với người học võ mà nói, là tuổi rất lớn, cho nên..." Hắn thật sự không đành lòng đả kích nàng, nhưng nàng thật không luyện võ được đâu!

Sính Đình chỉ có đầu có khả năng hoạt động, liều mạng nện đầu vào giường...

Thiếu gia? Xuất giá? Chương phủ này bị Triệu thượng thư liên lụy, lặng yên không một tiếng động đã một hai năm, trong phủ đã sớm không có một người nào, chỉ nghe nói có một tiểu thiếu gia dưỡng bệnh ở biệt trang. Kì lạ chính là Chương phủ này vẫn luôn có người ở xử lí, cũng không có ai dám đến gây rối, hiện tại cư nhiên còn có một tiểu thư trở về xuất giá.

Gả cho ai?


Hả! Tiểu vương gia Hiên Viên Húc!?

Không tin? Không tin ngươi nhìn xem mỗi ngày có người khiêng từng rương vào Chương phủ, những thứ đó cũng là của hồi môn của Chương tiểu thư.

Của hồi môn có gì đặc biệt hơn người, điều này cũng không thể nói rõ sẽ gả cho tiểu vương gia chứ? Tiểu vương gia là ai đều có thể gả sao, một người không chút tiếng tăm như tiểu thư Chương gia vậy sẽ là thế tử phi, về sau còn có thể là Vương phi, ta không tin!

Không tin? Không tin tự bản thân ngươi xem, những rương này ai đưa đến? Những rương này có bao nhiêu ngươi không kể ra đi?

Trước những chiếc rương này có bao nhiêu, chính là người nào đưa rương đến?

Ngươi đúng là không có ánh mắt, ngươi không nhìn thấy những người kia đều là người quân doanh, là thuộc hạ đắc lực của Chấn Uy tướng quân, người kia, người kia! Ngươi thấy không mấy người kia đều là thị vệ cận thân của tiểu vương gia Hiên Viên Húc.

Thật sự! Nương của ta, trời ơi!

Kinh thành nổ tung lúc đó...

Hiên Viên Húc và Sính Đình cũng một đoàn người đang trên đường trở về kinh thành. Thẩm Y Nhân phải ở cạnh Sính Đình cho đến khi xuất giá, liền cũng đi theo quay về kinh. Trong khi đó trên dọc đường đi Hàn Tư Luật mặt mày hớn hở, vui đến nỗi cười thấy răng không thấy mắt, dứt khoát giơ ngón tay cái lên với Sính Đình, Thẩm Y Nhân có thể trở về kinh không thể không kể đến công lao của nàng, như vậy chẳng những có thể ném nhóm thanh niên hiệp khách, dù là Vương đại công tử đáng ghét cũng bị ném xa. Khó có thể đáng quý hơn là kinh thành là địa bàn của hắn, đến lúc đó dù Thẩm Y Nhân là rồng, đầu rắn như hắn cũng có cách đối phó với nàng.


Người sợ thời tiết ngày càng nóng, tha đến lúc đó thân thể của Sính Đình không chịu nổi, sẽ càng chịu khổ, cho nên bọn họ đợi giải quyết hết chuyện ở thành Phi Vũ, thì lập tức lên đường. Trước đó Thượng Quan Vân phái người tặng lễ vật qua đây, lại chưa từng đến tiệc tiễn biệt với bọn họ.

Ở Phi Vũ thành, bọn họ bắt được những tặc nhân phục kích Hiên Viên Đường kia thẩm vấn, sự tình lập tức tra ra manh mối. Lần này Hiên Viên Đường điều tra được việc có một tham quan ô lại, tham quan này có một đám thủ hạ trung tâm, một lòng muốn báo thù cho chủ nhân, vì thế mua chuộc đạo tặc đến chặn giết Hiên Viên Đường. Chuyện như vậy đối với Viêm vệ có kinh nghiệm sa trường mà nói là một đĩa đồ ăn nhỏ, rất nhanh làm thỏa đáng việc này. Vì thế mọi người liền chậm rãi lên đường, người thật là không ít.