Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 72: Khi nào thì mới có thể động phòng chứ

Edit:Lệ Hy 

Cánh tay của Hiên Viên Húc đang vòng qua vai nàng vô ý thức mà buộc chặt, cúi đầu nhìn chăm chú, trầm mặc không nói một lời nhìn nàng. Trực giác nhạy bén của hắn nói cho bản thân hắn biết, lời mà nàng muốn nói cho hắn lúc này nhất định là lời hắn không thích nghe, hoặc là nói hắn không hi vọng nghe được. Ánh mắt dừng trên vẻ mặt suy nghĩ không rõ của nàng, vẻ mặt trên mặt biến đổi không ngừng, trong tiềm thức sợ hãi cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng nói ra lời làm cho lòng hắn kinh hoảng khiếp sợ.

Ôi! Trong lòng hắn nở nụ cười có chút tự giễu bản thân, thật là làm người ta không dám tin, nghĩ rằng hắn là một người rung trời chuyển đất, vị tướng quân trẻ tuổi hoành đao lập mã, có tiếng gần xa, là thần thoại Chiến thần Thanh Long bất bại, lại bị mấy câu nói của một nữ tử yếu đuối làm lòng hắn lo sợ không yên, sợ hãi bất an, thời khắc nào cũng lo lắng nàng sẽ bỏ hắn mà đi.

Hắn khép hờ đôi mắt, lông mi thật dài che mất đôi mắt càng sâu thẳm hơn, giống như tiểu hài tử cố chấp mà nói: "Là chuyện tốt ta mới nghe!" Nói hắn lừa mình dối người cũng tốt, những chuyện và lời nói khiến lòng hắn không thoải mái, hắn không muốn nghe cũng không muốn biết, chỉ cần nàng có thể khỏe mạnh ở bên cạnh hắn là tốt rồi!

"Chàng đợi nghe xong mới biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu chứ." Sính Đình không để ý chút nào mà nói, ánh mắt không nhìn hắn lại không biết nhìn nơi nào đó, hơi dùng sức muốn giãy ra khỏi lồng ngực của hắn, thần sắc trên mặt có chút ảm đạm, trong lòng cũng có chút không yên.

"Không được nhúc nhích! Ngoan ngoãn ở trong ngực của ta, dù thế nào cũng không cho nàng đi!" Trong lòng của Hiên Viên Húc dự cảm về chuyện gì kia thật không phải chuyện tốt gì càng thêm mãnh liệt, rầu rĩ mà nói, cánh tay ôm nàng càng tăng thêm một chút lực đạo, càng chặt chẽ giam cầm nàng ở trong ngực của mình. Ngón tay của hắn vô ý thức vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay của nàng, nó giống như là vàng mà không là vàng, giống ngọc mà không phải ngọc, lông mày xinh đẹp trong lúc lơ đãng nhíu lại, vẻ lo lắng chợt lóe qua trong mắt, sau đó khuôn mặt như ngọc lại khôi phục như lúc ban đầu. 


Sính Đinh quay đầu, ánh mắt nhìn hắn vô cùng chăm chú mà kiên nhẫn, khẽ nói những lời nhỏ nhẹ tốt đẹp khuyên nhủ: " Như thế này không thích hợp để trò chuyện, chúng ta cần nói chuyện, có một số việc chung quy nên nói rõ ràng mới tốt!" Không nói rõ ràng, trong lòng của nàng vĩnh viễn như bị một ngọn núi đè nặng vậy, khiến cho nàng từng vui vẻ  đồng thời sẽ khiến mang thêm chút phiền muộn, mãi mãi không thể thật sự buông lòng dạ ra.

"Ngoại trừ hôn sự của hai chúng ta ra, việc khác hết thảy không bàn nữa!" Hiên Viên Húc nói chắc như đinh đóng cột, dường như biết nàng sẽ nói ra chuyện gì, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ buồn bực và tức giận, trừng mắt nhìn nàng: "Nàng đừng hòng nghĩ nói với ta là không muốn xuất giá gì đó, nàng mà nuốt lời, nàng như vậy còn không bằng..." Nói đến đây, hắn ngừng câu chuyện lại, trong đôi mắt có vẻ yếu ớt bị tổn thương chợt lóe qua, sau đó quan sát xung quanh. Đột nhiên hắn phát hiện có một cái kéo nằm trên bàn, là lúc trước Sính Đình muốn học thêu hoa, Thính Vũ cầm kéo cắt vải vóc sau đó đặt trên bàn còn chưa kịp cầm đi.

Một tay của hắn quơ chiếc kéo sắc bén vào tay, bàn tay còn lại nhanh như chớp cầm chặt hai tay của Sính Đình đặt lên trên kéo, sau đó nhanh chóng chuyển phương hướng của mũi kéo nhắm ngay lồng ngực cường tráng của bản thân, nhẹ nhàng nói: " Đâm xuống đi, đâm xuống như vậy đi, nàng liền không cần gả cho ta." Nói xong tay hắn nắm chặt tay của Sính Đình hơi dùng sức, chiếc kéo sắc nhọn kia sẽ đâm xuống lồng ngực của hắn.

"A! Mau buông tay!" Sính Đình sợ hãi kêu lên một tiếng, bị hắn làm cho hoảng sợ sau ngay lập tức liều mạng kéo chiếc kéo về phía sau, khí lực bú sữa mẹ đều sử dụng tới. Trong nháy mắt, nước mắt từ trong vành mắt tuôn ra: "Ta chưa nói là không gả cho chàng, chàng mau buông tay, ta gả... ta gả vẫn không được sao?" Cuối cùng giọng nói của nàng đều mang theo cầu xin, quả thật là thành nữ tử kêu khóc xin gả, nàng thực nên đánh miệng mình.

"Thật sự, nàng không gạt ta?" Hiên Viên Húc tà nghễ nhìn nàng, tràn ngập nghi ngờ hỏi, cái kéo trong tay vẫn chưa buông, mũi kéo nhọn hoắt hiện ra ánh sáng lạnh cách lồng ngực của hắn không đến nửa tấc. Ai kêu nàng vốn là người bất lương, rõ ràng trước kia đã đáp ứng hắn, lừa hắn xuất chinh ra trận, còn nói sẽ chờ hắn thật tốt. Nhưng mà chờ hắn xuất chinh trở về, cao hứng bừng bừng, cõi lòng tràn đầy hi vọng khi gặp lại nàng lại phát hiện người ấy đã đi xa không còn dấu vết, biến mất tìm không thấy.

"Uh, thật sự, thật sự, so với trân châu còn thật hơn!" Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Sính Đình tất cả đều là vẻ kinh hoảng, lã chã chực khóc, vội vàng gật đầu không ngừng cam đoan, bàn tay không chút nào dám lơi lỏng lôi chiếc kéo dời đi. Nàng khẩn trương đến nỗi tay cứng ngắc, rất sợ tay run lên, mũi kéo liền đâm vào lồng ngực của hắn, sau đó là máu nóng văng lên mặt của nàng. Chỉ cầu tổ tông này mau chóng buông kéo, tới lúc này lòng của nàng vẫn còn đập thình thịch một hồi, toàn thân cũng bị hắn dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Trước kia chỉ nghe nói qua nữ nhân một khóc hai nháo ba thắt cổ, bây giờ nam tử cũng như vậy là như thế nào a? Hắn đoạt tiết mục của nàng rồi, về sau nàng phải diễn thế nào đây?

Hiên Viên Húc cầm kéo vẫn không buông tay, đôi mắt giống như  trân châu đen gắt gao nhìn nàng chằm chằm, được voi đòi tiên nói: "Nàng lập lời thề, nếu như nàng không thành thân, Hiên Viên Húc sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, trời giáng..."

Sính Đình thật cẩn thận kéo mũi kéo tránh khỏi ngực hắn, mắt chứa nhiệt lệ (nước mắt vui mừng), đột nhiên nhướn người dùng đôi môi đỏ mọng chắn môi mỏng của hắn, cũng nuốt lại những lời hắn chưa nói xong. Nàng không cần hắn nói những lời  tự tổn thương bản thân kia, ngẩng đầu ba thước có thần linh, nhưng mà thề độc sao có thể dễ dàng nói ra?


"Bịch!" Một tiếng, Hiên Viên Húc lập tức đem chiếc kéo đang cầm trong tay ném ra xa, ánh mắt sắc bén của hắn lóe lên, đôi mắt sâu như biển càng thêm sâu thẳm. Bàn tay to bỗng nhiên dùng chút lực, kéo nàng ôm siết chặt, lúc nàng sắp rời đi đột nhiên hắn hung hăng cướp lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại, quen thộc bá đạo mút lấy cánh môi mềm mại của nàng, thừa dịp khi nàng khẽ hé môi thở dốc, đầu lưỡi trơn trượt len vào trong miệng của nàng, say mê hút lấy nước bọt ngọt ngào kia, cũng quyến rũ nàng cùng dây dưa với hắn cùng nhau vui sướng.

"Ân!" Sính Đình khẽ bật ra một tiếng rên rỉ, bên trong nụ hôn cuồng dã của hắn nàng cảm nhận được nhiệt tình không hề giữ lại và hứa hẹn kiên định, không kìm lòng nổi mà vươn cánh tay thon nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, đáp lại hắn.

Hành động đáp lại của nàng khiến cho hắn kích động toàn thân run rẩy, không ngừng thở dốc, cảm giác tê dại làm cho hắn lung lay, lại gắt gao ôm nàng liều chết quấn quít lẫn nhau, cho đến khi mùi vị trong miệng của hắn nếm tới nham nháp, mới thở nặng nhọc ngừng lại. Hắn cúi đầu mắt không chớp nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, lại tràn đầy mị hoặc. Thấy đôi mắt bị nước mắt trôi qua của nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người, lóe lên ánh sáng rực rỡ hớp hồn, trái tim không khỏi đập nhanh không dứt. Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt nàng, nhìn nàng rơi lệ hắn đau lòng không thôi, xúc động mà tinh tế hôn khô nước mắt trên mặt của nàng, thầm nghĩ sẽ luôn khiến cho nàng tươi cười.

"Chàng vừa rồi làm ta sợ muốn chết!" Trong lúc hắn dừng lại Sính Đình nhẹ giọng, yêu kiều mà oán trách, nàng chưa nói cái gì mà, hắn liền hành động kịch liệt với nàng như vậy, hù dọa khiến lời nàng muốn nói cũng không cánh mà bay.

Hiên Viên Húc hôn một cái thật kêu lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của nàng, sau đó ôm nàng ngồi trên đùi hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc đều là vẻ kiên quyết, đôi mắt sáng rực rỡ như sao thần tập trung nhìn nàng, nói từng từ từng chữ: " Nếu nàng rời ta mà đi, ta thực sự sẽ chết mất!"

Vẻ mặt kiên quyết dứt khoát cùng giọng điệu chém định chặt sắt làm như phải khắc sâu những lời đó vào trong ý nghĩ của nàng, trong lòng của nàng; làm cho nàng đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thể quên: "Sính nhi, chỉ cần có thể ở cũng một chỗ với nàng, cái gì ta cũng không cần! Chỉ cần nàng ăn mặc xinh đẹp, đứng bên cạnh ta thật vui vẻ, dưỡng bản thân trắng trẻo mập mạp, vô bệnh vô tai. Bảo bối, hãy tin tưởng ở ta! Tất cả những phiền não, lo âu hãy giao cho ta này! Kim sinh kim thế, lai sinh lai thế(Trọn đời trọn kiếp này, đời sau kiếp sau) ta đều thầm nghĩ được cùng một chỗ với nàng! Nàng sinh, ta liền sinh, nàng chết ta liền chếtt, chân trời góc biển, quyết chí thề không thay đổi!" Đời người quá ngắn ngủi, ta hận không thể đời đời kiếp kiếp ở cùng một chỗ với nàng, ngàn năm vạn năm vĩnh viễn không xa rời!

Theo một khắc kia hắn quyết định thú (lấy) Sính Đình thì hắn luôn luôn toan tính vì tương lai của bọn họ, cố gắng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng hợp với biểu lộ tươi cười vô ưu vô lo. Vì thế hắn đã cố gắng rất lâu mới khiến nàng từ từ buông lòng xuống, dáng tươi cười cũng dần dần nhiều hơn. Những người làm cho nàng tâm sinh sầu lo thật sự là tội ác tày trời, nghìn lần chết cũng không đủ chuộc tội!


"Hiên Viên Húc, ta đáng giá để chàng đối đãi chân thành như vậy hay sao?” 

Giọng nói của Sính Đình khàn khàn nhẹ nhàng hỏi, nội tâm bị một phen lời nói cùng sinh cùng tử của hắn xúc động thật sâu, đôi mắt ngập nước nhanh chóng đã ẩm ướt. Lần này hắn đào tim móc phổi thổ lộ khiến sâu trong đáy lòng của nàng kinh ngạc không thôi, nàng sợ bản thân không tốt, không xứng với một mảnh tình thâm của hắn dành cho nàng.

""Đáng giá!" Hiên Viên Húc trả lời không chút do dự, hắn nâng khuôn mặt của nàng lên, trán của hắn dán lên trán của nàng, cũng nghe thấy hơi thở của hai người. Trong không khí tràn ngậpmùi vị ngọt ngào nồng nhiệt, giọng nói của hắn thuần hậu mà khêu gợi, kiên định nói: " Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão(*). Sính nhi, bất kể khó khăn gì cũng không thể tách hai ta, chúng ta vĩnh viễn phải ở cùng một chỗ! Sinh cùng giường tử cùng quách(mộ), vĩnh viễn không phân ly!"

(*)Chết sống hay xa cách, Đã cùng nàng thành lời thề ước. Ta nắm tay nàng, (Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.

Sính Đình nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của hắn mang vẻ mặt không thể lay động, nước mắt không dừng được lại chảy xuống. Nàng cảm thấy hôm nay trái tim của mình rất yếu ớt, tùy tiện một câu, một ánh mắt, một hành động của hắn đều làm lòng của nàng chua xót đến rơi lệ, thấy hắn vẫn nhìn nàng tràn ngập chờ mong, kiên nhẫn chờ đợi, nàng chậm rãi mà thận trọng gật đầu, "Ân!" Nàng nguyện ý ở cùng một chỗ với hắn, cùng nhau đối mặt với bất kì khó khăn và trở ngại gì, vĩnh viễn cũng không chia lìa, cùng nhau hạnh phúc đến già!

Khóe miệng của Hiên Viên húc khẽ cong về phía trước, hóa ra một độ cong hoàn mỹ, đáy mắt tối tăm bỗng chốc sáng lên một đoàn hỏa diễm kinh hỉ, trên khuôn mặt trắng như ngọc lộ ra vẻ đẹp tà mị, giọng nói của hắn nhẹ nhàng mà dụ hoặc vang lên: "Vậy chúng ta cũng là tự định chung thân, chỉ thiếu bước cuối cùng là động phòng, nàng gọi một tiếng phu quân để ta nghe một chút đi!" 

"Hứ! Không biết xấu hổ." Sính Đình khẽ hờn dỗi một câu với hắn, không nhịn được lấy ngón trỏ chọc khuôn mắt không biết xấu hổ của hắn, người này thật là đứng đắn một lúc, nay lại lộ ra bản tính.

"Gia cứ không biết xấu hổ! Bây giờ nàng mới biết hả?" Hiên Viên Húc nói đúng lý hợp tình, lập tức nắm lấy đôi tay ngọc ngà non mịn của nàng,, đặt trong lòng bàn tay yêu thích không buông tay mà chơi đùa một hồi, cầm từng ngón tay nhỏ dài lên hôn từng cái một, sau đó để bên miệng nhẹ nhàng gặm cắn, hung dữ mà đe dọa nói: "Không nói đúng không? Không nói gia liền cắn bắt đầu từ hai bàn tay mềm mại, cắn đến khi nàng nguyện ý mới thôi, tốt nhất là nàng có thể kiên trì đến cùng!"


"Không cần!" Sính Đình lập tức kinh hoảng kêu lên, người này điên lên quả thực không vừa, đến lúc đó vẫn là chính mình chịu thiệt. Suy nghĩ đến điều này, nàng đỏ mặt, nhỏ giọng khẩn cầu: " Sau này kêu được không? Hiện tại vẫn như trước."

"Là nàng nói đó, đến lúc đó không kêu vài tiếng, xem gia trừng trị nàng như thế nào!" Hiên Viên Húc hung hăng hôn nàng vài cái, cánh tay ôm chặt vòng eo mềm mại mảnh khảnh của nàng, giọng nói tràn đầy vẻ đắc ý. Xong chợt khuôn mặt tuấn tú hạ xuống, toàn thân giống như không xương xụi lơ trên người nàng, vùi đầu chôn ở cần cổ của nàng, u oán mà nói tiếp: "Khi nào thì chúng ta mới có thể động phòng a? Gia muốn chết quá!" Hắn không thể chờ đợi được muốn động phòng, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của nàng, thứ giữa hai chân liền không chịu thua kém mà ngẩng cao thành cái lều, buổi tối lại nghĩ muốn nàng liền không thể đi vào giấc ngủ, nghĩ muốn đến toàn thân đều đau, ngập tràn đầu óc đều là làn da trơn mềm, nõn nà như ngọc cùng thân thể hoàn mỹ mềm mại không một mảnh vải của nàng.

"Chàng ngồi xuống nha!" Sính Đình nhìn xung quanh mà nói hắn, cũng không trả lời câu chuyện của hắn, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, chỉ có thể âm thầm trừng hắn. Suy nghĩ của nàng vẫn còn đơn thuần mà không biết nam tử đều là sinh vật cho nếm chút ngon ngọt sẽ được một tấc lại muốn tiến lên một thước, tất nhiên là không biết vì sao trong đầu hắn cả ngày đều nghĩ đến... chuyện đáng xấu hổ này. Rõ ràng vừa mới lúc đầu lôi kéo tay nhỏ bé đã cười vui vẻ, thế nào đến lần thứ hai liền hôn nàng, lần thứ ba lại càng trực tiếp cởi y phục của nàng sờ mó nàng, một lần so với một lần sau lại càng quá mức, khiến người ta xấu hổ mà nói ra.

Hiện tại trên người nàng không có một chỗ nào có thể tránh thoát khỏi ma trảo của hắn, hắn lập tức thoát hết toàn bộ y phục của nàng ra, không thuận theo không nao núng ngắm nghía lăn qua lăn lại thân thể không một mảnh vải của nàng. Kêu khóc xin hắn, hắn cũng không buông tha ngược lại kích thích hắn hơi thở dồn dập, hưng phấn không tên.

Hắn vuốt mồ hôi như mưa, thở dốc như trâu (nguyên văn đấy), ánh mắt đỏ sẫm chậm rãi ôn nhu gặm cắn nàng, dày vò trên thân thể mềm mại trong suốt như ngọc của nàng, nơi nơi đều in vết hôn ngân đậm nhạt. Mặc kệ nàng khóc nháo thế nào, giãy dụa kháng cự bằng mọi cách, thứ đáng sợ kia của hắn khiến người ta tâm sinh sợ hãi cũng không phun ra, cũng không mềm xuống, hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ! Cũng không biết hắn học tập những thủ đoạn làm cho người ta mặt đỏ tim đập này ở nơi nào, ở chỗ khiến nàng thật xấu hổ kia ép buộc ma sát thật lâu, không có thực sự làm tổn thương thân thể của nàng. Dù là như vậy, hắn vẫn còn cảm thấy chưa đủ, cảm thấy thống khổ khó nhịn, hắn thường thường oán giận người tình như thế là khó có được cỡ nào, săn sóc cỡ nào, vì bảo vệ cho sự trong trắng cuối cùng của nàng, hắn không có thực sự chiếm lấy tấm thân xử nữ của nàng.

Thời khắc đó, bộ dáng cuồng dã bá đạo của hắn làm cho trái tim nàng đập thình thịch, sức lực to lớn của hắn khiến nàng cảm thấy chính mình thật nhỏ bé, bộ dáng kia của hắn chính xác là muốn ăn sạch nàng vào bụng, mà thứ khủng bố kia của hắn cũng khiến nàng sợ đến phát khóc, muốn liều mạng chạy trốn, không ngừng lui về phía sau. Vật dữ tợn kia thật lớn! Mà nàng mảnh mai như vậy, không chịu nổi một kích của hắn, về sau nàng phải làm thế nào bây giờ, nàng sẽ bị hắn dày vò đến chết sao? Mỗi khi nghĩ đến về sau sẽ cùng hắn như vầy hoặc là như vậy nàng thường ngầm hiểu mà khiếp sợ sinh lui, thật muốn khóc rồi chạy trốn quá, cũng không dám tưởng tượng tình hình khi động phòng cùng hắn. Đến lúc đó,, nàng nhất định sẽ đau chết, mà sẽ chết thật thảm a! Ô, nàng phải làm sao bây giờ?

Lúc này, trên mặt của Hiên Viên Húc lộ vẻ vô cùng sầu khổ, hắn oán trách vì sao đêm động phòng còn chưa tới, làm sao trong lòng nghĩ đến ý nghĩ kỳ quái như vậy. Một lòng thầm nghĩ tốt đẹp nhất chính là được rong ruổi trên người nàng, đồi núi cao ngất và nụ hoa đỏ hồng, thắt đáy lưng ong, cùng đường cong mơ hồ thực mê người kia.


Đôi chân của nàng trắng bóng thon dài thẳng tắp, đường cong gợi cảm mê người của chiếc lưng tuyệt đẹp vô cùng, bờ mông như ngọc nảy lên. Tất cả của nàng đều khiến cả người hắn nóng lên, máu nóng phun trào, khao khát khó nhịn.

Loại cảm giác thống khổ mà ngọt ngào này tra tấn làm cho hắn sống một ngày như bằng một năm, thật là đếm ngón tay đếm ngày qua, thường thường trông mơ giải khát, tưởng tượng sau khi đại hôn, toàn bộ của nàng hoàn toàn thuộc về hắn, hắn liền lấy tất cả thủ đoạn đến ép buộc nàng, đến lúc đó hết sức thỏa mãn tâm nguyện mà còn tùy ý đùa nghịch nàng, chiếm giữ nàng thật lâu! Tới lúc đó, tốt nhất là tìm một chỗ không bị người khác quấy rầy, như thế mới có thể buông tay chân ra, đùa tận hứng, nhưng mà mang nàng đi trốn ở đâu đây?