Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 31: Lần đầu giao chiến

Trước bậc thang cửa chính của Chương phủ, Vương ma ma thở dài, sau khi cung kính tiễn người của An vương phủ đi, tới cửa lại hết lòng dặn dò thủ vệ vài câu mới quay về Ngô Đồng viện để báo tin.

Tin tức An Thân Vương phủ phái người tới đón tam tiểu thư rất nhanh đã truyền đến Ngô Đồng viện, mẹ con Triệu thị nghe được tin tức này làm sao có thể không khó chịu tức giận, đặc biệt là Chương Mỹ Ngọc, ả ta không thể tâm tình bình thản mà tiếp nhận sự thật này, ngay tức khắc liền đập mấy cái bình hoa ở trong phòng, tức giận không ngừng thét chói tai, nghĩ đến mình toàn tâm hi vọng tương lai, còn bây giờ trong lòng Sính Đình đang đắc ý như thế nào, ả liền bắt tâm bắt phổi khó chịu, mà Tiểu Nhân ả phái đi vẫn không có tin tức tốt truyền về.

Ả cũng từng mượn danh nghĩa Vương ma ma đi Bạch Vân am đưa thức ăn đồ dùng cho Sính Đình, nhưng mà không thể nhìn thấy Sính Đình, vả lại nha đầu Thính Vũ truyền lời thân thể tiểu thư nghèo nàn, không thể tham gia yến hội thưởng mai của An Vương phi được. Nhớ ngày đó ả nghe tin Sính Đình không thể tham gia buổi tiệc, trong lòng còn không ngừng âm thầm vui mừng. Tạm thời cho dù trong lòng Sính Đình nghĩ như thế nào, nhưng nếu Sính Đình đi, bằng gương mặt tuyệt mỹ của nó, khí chất thoát tục, đâu còn đường sống cho các nữ nhân khác a!

Thậm chí ả cũng hạ thấp yêu cầu, không cầu có thể làm thế tử phi của Hiên Viên Húc, chỉ cầu An vương phi để mắt, tạm thời làm trắc phi cũng được! Chỉ cần để cho ả có cơ hội đến vương phủ, bằng thủ đoạn và tâm kế của Chương Mỹ Ngọc ả, ở hậu viện vương phủ còn không phải là lăn lộn thuận buồm xuôi gió! Về sau có đứa bé bên người, ả sẽ từ từ bày mưu tính kế một phen, sẽ có biện pháp ngồi lên vị trí chính thê như thường. Lại không ngờ tới lần trước Sính Đình đã cự tuyệt đề nghị của Đỗ ma ma, vương phi còn phái người đến đón nàng, như vậy ả làm sao có thể không tức giận hộc ba lít máu đây?

Cũng không biết nha đầu Tiểu Nhân này rốt cuộc thuận lợi không? Lúc này xe ngựa của An vương phủ tới Chương phủ nhưng không đón được người, không biết là đã trở về vương phủ hay là đi tới Bạch Vân am rồi? Nghĩ như vậy trong lòng ả cảm thấy nóng nảy, trên gương mặt xinh đẹp cũng mất đi vẻ nhã nhặn bình tĩnh lúc trước, có vẻ vặn vẹo dữ tợn.


"Cái gì? An Thân Vương phi phái người tới đón nó?" Chương Minh Châu đứng dậy, cất cao âm thanh tức giận nói: "Không phải đón ta và tỷ tỷ sao? Có phải hay không người truyền lời đã nhầm lẫn, nó là cái thá gì, cũng muốn đi gặp vương phi.” Chương Minh Châu nghe được tin tức vô cùng tức giận, nổi giận đùng đùng chạy qua Ngô Đồng viện.

Phản ứng nổi trận lôi đình của con gái đã nằm trong dự liệu, Triệu Nguyệt Nga cũng rất nhức đầu; "Minh Châu, bình tĩnh chớ nóng! Học hỏi tỷ tỷ của con một chút."

Chương Mỹ Ngọc ngồi ở trên ghế khẽ nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn Chương Minh Châu đang thở phì phò, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Ngươi không có nghe lầm, là đón tam tiểu thư của Chương gia, không phải đại tiểu thư cũng không phải là nhị tiểu thư! Bởi vì không có người ở Chương phủ, nên xe ngựa mới vừa đi." Lúc này tâm tình của ả đã bình tĩnh lại, có vẻ ôn hòa nhã nhặn. Dù ả tức giận thế nào đi nữa cũng không có ích gì, chi bằng tỉ mỉ suy nghĩ về sau nên làm như thế nào.

Chương Minh Châu giận dữ: "Lần trước coi như nó may mắn, trốn ở Bạch Vân am, ta còn không cùng nó tính sổ đây? Tiểu tiện nhân này tại sao không chết đi."

"Ngươi rất muốn nó chết sao?" Chương Mỹ Ngọc nhẹ nhàng hỏi, bộ dáng thoải mái này giống như không phải đang bàn về một cái mạng, mà là đang hỏi Chương Minh Châu bộ y phục này rất đẹp mắt sao?

"Dĩ nhiên! Có ta thì không có nó, có nó thì không có ta." Chương Minh Châu vừa nghĩ tới lần trước ả bị Sính Đình đánh mặt sưng vù giống như cái đầu heo, hình dạng chật vật không chịu nổi, lòng dạ độc ác liền không ngừng ứa lên.


"Mẫu thân, lần trước ngay cả ngoại tổ mẫu mà tiểu tiện nhân kia cũng dám mắng, làm cho ngoại tổ mẫu đối với nó hận thấu xương, lần này xem ra chúng ta phải nhờ ngoại tổ mẫu giúp đỡ.” Tròng mắt trong suốt của Chương Mỹ Ngọc tràn đầy sát khí, vô cùng ác độc. Sính Đình ngươi chớ có trách ta, có trách thì trách ngươi làm trở ngại con đường của ta.

Triệu thị nhớ tới chuyện ngày hôm đó liền đối với Sính Đình hận cắn răng nghiến lợi, tiểu yêu tinh kia dám ở trước mặt nhiều người như vậy vén đáy nàng, làm nàng lộ xấu xí, “Pằng” đầy hùng hổ vỗ bàn phẫn nộ quát: “Nhớ tới lần trước nó đối với Minh Châu như vậy, còn mắng mẫu thân ta là lão độc phụ, ta thậm chí có thể ăn sống lòng của nó! An Thân Vương phủ! Hừ! Nó nghĩ cũng đừng nghĩ! Đi, chúng ta đi tìm ngoại tổ mẫu các con ngay lập tức.”

An vương phi khoan thai ngồi ngay ngắn trong một ngôi đình nhỏ thưởng thức trà, thần thái kiêu ngạo nhìn xuống cô gái đang hành lễ với nàng, trầm giọng nói: “Chương tam tiểu thư không cần đa lễ.”

Sính Đình nhẹ nhàng đứng dậy, nhẹ giọng nói tiếng cám ơn, yên lặng rũ mí mắt xuống, quy củ đứng ở một bên mặc cho vương phi xem kỹ.

An vương phi đã bốn mươi ba tuổi, lúc còn trẻ cũng có tiếng là mỹ nhân, nếu không dáng dấp Hiên Viên Húc cũng sẽ không tuấn mỹ vô song như vậy, bình thường tất cả mọi người khen ngợi An vương phi được bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn giống như một phu nhân ba mươi tuổi xinh đẹp. Nhưng nhìn vẻ ngoài của Sính Đình, An vương phi không khỏi âm thầm hít một hơi lãnh khí, hô hấp cũng dừng lại một chút, một tuyệt đại mỹ nhân! Cô gái trước mặt lông mày kẻ đen thon dài như sương như khói, lông mi như cây quạt nhỏ đen nhánh rậm rạp che kín đôi mắt to ngập nước, đuôi mắt khẽ hếch lên, mũi ngọc thẳng tắp, gương mặt phấn trắng non nớt, cái miệng đỏ nhỏ nhắn khẽ mân chặt, mang theo một chút xíu lạnh nhạt cùng quật cường, toàn thân phong thái tự nhiên nền nã, không kiêu ngạo không tự ti, còn có một cỗ cao quý không nói ra được, thần bí và xuất trần thoát tục.

Nếu không phải biết trước nàng chỉ là một thứ nữ, An vương phi còn hoài nghi là thủ hạ đón sai người rồi, không phải đi Bạch Vân am đón người mà là đón danh môn đích nữ của nhà quyền thế nào đến, chẳng trách Húc nhi vì nàng mà thái độ khác thường, hồn bay phách lạc. Nghĩ tới những thứ này trong lòng An vương phi rất không thoải mái, cho dù là ai cực nhọc nuôi con lớn mà nó lại thiên vị một cô nương khác, trong lòng người làm mẹ đều rất khó chịu!


Vẻ mặt An vương phi hờ hững, cũng không cho Sính Đình ngồi, hơi có vẻ không vui hỏi "Hiện tại Chương tam tiểu thư đang ở Bạch Vân am ăn chay, trong lòng đáng lẽ phải được Bồ Tát cảm hóa từ bi, nhưng tại sao bổn vương phi lại nghe người ta nói là tam tiểu thư không hầu hạ mẹ cả, đánh đích tỷ Chương Minh Châu, không tôn kính bậc trưởng lão đây? Tam tiểu thư ngươi có thể giải thích một chút cho bổn vương phi là tại vì sao không?”

Sính Đình cười nhạt, tròng mắt bình tĩnh trả lời: "Hồi vương phi, không biết vương phi nghe người nào nói những thứ này, tiểu nữ làm bất cứ chuyện gì cũng không thẹn với lương tâm, không cần mẹ cả, tội đánh đích nữ Chương Minh Châu như vậy cũng có thể làm cho tiểu nữ bị mất mạng rồi, thanh giả tự thanh, đục người tự đục, những lời đồn bậy bạ này kính xin vương phi đừng tin là thật.”

An vương phi đang nghe âm thanh mềm dẻo êm tai của nàng, không nhanh không chậm nói xong, không khỏi nhíu mày, ngay cả tiếng nói của cô gái này cũng có thể mê hoặc lòng người như vậy, liền lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng nói: "Lát nữa sẽ tra lại chuyện này cho rõ ràng, nếu không để bổn vương phi xin lỗi Chương tam tiểu thư đi!"

Sính Đình đối mặt với lời nói mang theo cảnh cáo của An vương phi, giống như mắt điếc tai ngơ, sau khi hành lễ trầm tĩnh đáp: "Vương phi nói quá lời, tiểu nữ không dám nhận của vương phi hai chữ xin lỗi."

An vương phi thấy nàng mặc dù răng nanh sắc bén nhưng tiến lùi thoả đáng, liền cười như không cười thở dài một cái, "Tốt lắm, ta cũng không lãng phí thời gian cùng tam tiểu thư giao chiến bằng lời nói sắc bén, ta còn có lời muốn hỏi ngươi!"

"Xin vương phi đừng ngại nói thẳng, tiểu nữ biết gì đều nói hết, không giấu diếm." Ánh mắt trong veo của Sính Đình nhìn thẳng An vương phi, nàng cũng không thích cùng người bề trên giao chiến, không bằng hai bên cùng sảng khoái mở xe ngựa ra!


"Nếu như tam tiểu thư cùng ta lưỡng tình tương duyệt, vì sao lại cự tuyệt lời đề nghị của ta? Có lẽ ngươi không biết, cô gái muốn đến vương phủ này hầu hạ Húc nhi có khối người.” An vương phi không khỏi lấy le nói.

Sính Đình không khỏi siết chặt quả đấm, hồi lâu mới chậm rãi buông ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự giễu: "Có lẽ vương phi hiểu lầm rồi, thân phận tiểu nữ thấp kém, sao dám mơ tưởng thế tử? Chẳng qua là tiểu nữ cơ duyên xảo hợp được thế tử cứu mấy lần, đại ân đại đức của thế tử tiểu nữ nhất định khắc cốt ghi tâm.”

An vương phi thấy nàng luôn luôn phủ nhận, giọng nói hơi có giận tái đi: "Chương cô nương chê bai thân phận thị thiếp quá thấp? Bổn vương phi cũng hào phóng cho ngươi một vị trí trắc phi, lần này ngươi cảm thấy đủ hài lòng rồi chứ."

Ánh mắt Sính Đình trầm tĩnh như nước, vẫn lắc đầu cự tuyệt: "Việc này là chung thân đại sự của tiễu nữ, không dám qua loa như vậy.” Thật là hoang đường buồn cười, trắc phi ghê gớm lắm sao? Nói thẳng ra còn không phải là vợ bé.

“Lớn mật! nếu như ngươi còn không muốn, thì đừng trách ta không nể tình.” Nét mặt An vương phi trầm như nước, cao thấp đánh giá nàng vài lần: “Ngươi sẽ không thật sự cho rằng Húc nhi thiếu ngươi sẽ không sống được chứ? Cho nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ta có lòng tốt thành toàn cho ngươi, mới lên tiếng khuyên bảo, ngươi đúng là không biết điều.”

Sính Đình chậm rãi quỳ xuống, cũng không có sợ run lẩy bẩy, thanh thản tự nhiên nói, “Tiểu nữ liễu yếu đào tơ, làm sao có thể hầu hạ bên người thế tử? Ý tốt của vương phi tiểu nữ tâm lĩnh, muôn vàn không dám đồng ý! Còn hôn nhân đại sự, được đến là may mắn của ta, không phải do ta ra lệnh, thật lòng kính xin vương phi có thể chịu đựng, đại nhân đại lượng thứ tội cho tiểu nữ nói thẳng.”


"Hừ! Tiễn khách!" An vương phi bị phật mặt mũi, không khỏi tức giận chống đỡ, mặt lộ vẻ không vui nâng chung trà lên.