Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 78: Tiêu dạ cát

“Vốn nghĩ Ngọc Như Ca cái gì cũng không biết, chẳng ngờ là kẻ thâm sâu, quả nhiên không thể nhìn vào xuất thân thứ nữ để đánh giá con người, Thụy Phúc Châu Báu này không biết là dùng thủ đoạn mờ ám gì mới mở ra được, nhất định phải nhờ phụ thân ta phái người điều tra, sớm muộn cũng khiến nó đóng cửa!”. Trong Như Mộng Các, Tô Như nói đến đây giống như đã nghĩ ra được mưu kế hay ho gì đó, mày rậm nhướn lên, trên khuôn mặt cực kỳ bình thường mang theo vài phần hả hê.

Nghe vậy, Tiêu Dạ Cát chỉ cười lạnh nói: “Ngu xuẩn! Ngươi cho rằng có thể động vào nó sao? Tiêu Dạ Huyền đã mở miệng, chứng tỏ cửa hàng này có người che chở, nếu phụ thân ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ rằng chưa tới 3 ngày, chuyện đã đến tai hoàng thượng, đến lúc đó chỉ sợ vị trí Uy Liệt tướng quân của phụ thân ngươi phải đổi người.”

“Ngươi....” Tô Như nhìn theo bóng lưng Tiêu Dạ Cát, đôi mắt đào hoa tràn ngập không kiên nhẫn, khác hẳn đôi mắt đầy nhu tình trong rạp hát khi nọ. Vốn nghĩ hắn sẽ là một phu quân tốt hết lòng chiều chuộng thê tử, mà nay, mới phát hiện một tảng đá còn ấm hơn hắn.

Liễu Như Mộng sớm biết đứa con dâu này không có đầu óc, nên chẳng để ý lắm, dù sao so về gia thế, người bên ngoài nhìn vào đều biết là con trai mình với cao Tô gia. Huống chi hiện tại điều mình quan tâm chẳng phải cái này, hít sâu một hơi, làm vẻ mặt ôn hòa.

“Hôm qua ngự y trong cung tới phải không? Đã nói gì?”

“Chỉ nói thân thể con không có vấn đề gì, cứ bồi bổ cho tốt, tự nhiên sẽ có”, một tháng chỉ có hai ba ngày ngủ lại phòng mình. Nếu mẹ chồng không thúc giục, ngay cả cửa phòng mình cũng không thèm vào, chẳng lẽ một mình mình có thể tự sinh con được sao? Nghĩ đến đây, Tô Như vặn khăn tay cơ hồ muốn rách.

Thấy bộ dáng Tô Như như vậy, vẻ mặt Liễu trắc phi lập tức trở nên ôn hòa hơn nhiều, kéo tay Tô Như nói: “Sinh con là chuyện không gấp được, cho nên ta hỏi con, là vì thấy phu thê Tiêu Dạ Huyền ân ái quá, sợ rằng không lâu nữa sẽ có tin tốt, đến lúc đó chẳng biết sẽ có bao nhiêu lời không hay hướng về con, nên ta muốn nạp thiếp cho Dạ Cát, tương lai con nhận đứa nhỏ làm con thừa tự, như thế sẽ không phải gánh tội không nối dõi tông đường, nhưng nếu con không muốn thì tạm thời không bàn tới vậy, dù sao con vẫn còn trẻ”.

Nghe thế, mắt Tô Như đỏ lên, lúc vừa vào phủ, đối với mẹ chồng chỉ là tiểu thiếp này, mình thật không tôn kính lắm, nhưng nay cảm giác còn thân hơn nhiều so với mẹ ruột đã qua đời.

“Tạ mẹ chồng thông cảm”, Tô Như cầm khăn xoa xoa lệ.

“Lại nói, chuyện hôm nay, cũng do bản phi sơ suất, không ngờ, thứ nữ Ngọc gia này lại có chút bản lãnh”, Liễu trắc phi liếc nhìn Liễu Điềm Nhi đang nắm chặt quả đấm, cười nhạt nói: “Nếu vương gia đã đồng ý, Điềm Nhi không ngại ở vương phủ thêm mấy ngày, xem thử thật giả thế nào, thuận tiện thể hiện cho Tiêu Dạ Huyền biết nữ nhi Liễu gia ta có gì hơn người.”

“Điềm Nhi hiểu ạ”, lần này mà không thành công, mình còn mặt mũi nào trở lại Liễu gia, bất cứ giá nào cũng phải câu người thành công.

Thấy vẻ quyết tâm trong mắt Liễu Điềm Nhi, Liễu trắc phi thỏa mãn gật đầu, “Được rồi, bản phi còn có chút chuyện muốn nói với Dạ Cát, Như nhi dẫn Điềm Nhi đi chọn một gian phòng hợp ý đi”.

“Dạ, nhi tức sẽ giúp biểu muội chọn một gian phòng tốt nhất trong vương phủ”, nói xong, liền hành lễ rồi dẫn Liễu Điềm Nhi rời khỏi Như Mộng Các.

Thấy Tô Như và Liễu Điềm Nhi rời đi, Tiêu Dạ Cát bước tới ghế nệm ngồi xuống, mới vừa ngồi, Tô Như lại vội vàng trở về, nhìn Tiêu Dạ Cát một cái, xoắn khăn tay, trong mắt mang theo chút chờ mong, lắp bắp nói: “Theo như quẻ tiên sinh nói, hôm nay là Hỏa Nhật, nếu.....nhất định sẽ có con trai.”

Nói xong, mặt đỏ bừng, không dám nhìn Tiêu Dạ Cát lần nào nữa, vội vã biến mất ngoài cửa lớn Như Mộng Các.


Thấy người đã đi xa, vẻ ôn hòa của Liễu trắc phi nháy mắt biến mất, giống như trở thành người khác.

“Cát nhi, vi nương đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, phải đối với Tô Như khá hơn một chút, vì sao không nghe, cũng may Tô Như là đứa dễ dụ, không ghi thù con, bằng không làm sao ăn nói với Tô đại tướng quân.”

Tiêu Dạ Cát nghe vậy, đi đến ngồi xuống bên cạnh Liễu trắc phi, trên mặt tràn đầy không kiên nhẫn: “4 năm rồi nàng chưa sinh được, nếu là nhà khác đã sớm bỏ rồi, con vẫn để nàng ngồi vị trí chính thất, thiếp cũng không nạp, Tô Thành còn gì để nói.”

Nghe vậy, Liễu trắc phi chau mày: “Nó vì sao không có bầu được, con cho rằng vi nương không biết sao, lần này nếu không phải ta chú ý để thái y lại, suýt bị con lừa rồi, nên nhớ lúc đầu bảo con cưới nó, chính con đã đồng ý, hôm nay lại đối với nó như vậy, thật khiến người ta cười chê.”

Không đề cập tới còn đỡ, vừa nói tới chuyện lúc trước, Tiêu Dạ Cát liền tức giận.

“Lúc đầu, các người chỉ nói cưới nàng liền có thể ngồi lên vị trí thế tử, hôm nay thì sao, Tiêu Dạ Huyền vẫn bình yên vô sự ngồi đó, còn nữ nhân như Tô Như, quả thật nhi tử nuốt cũng nuốt không trôi, nói gì đến việc cùng nàng ta sinh con, thật nực cười!”. Nếu không phải sợ bị nhìn ra, Tiêu Dạ Cát chỉ hận không cho Tô Như uống thuốc vô sinh được. Chỉ tiếc Liễu trắc phi quản kỹ quá, đành chính mình bỏ công sức, trước mỗi lần sinh hoạt vợ chồng phải uống thuốc trước.

Liễu trắc phi trừng mắt: “Vậy ngươi muốn nữ nhân thế nào? Những năm này ta quá dung túng ngươi, làm ngươi không biết trời cao đất dày, tiểu thư phủ tướng quân ngươi còn không vừa mắt, ngươi tưởng ngươi là cái thá gì? Cả ngày chơi bời ở rạp hát, nếu ngươi cũng được như Tiêu Dạ Huyền dám ra chiến trường lập công, dám đỡ mũi tên cho Hồng đế, thì phụ vương ngươi đã chẳng phải không có tiếng nói trước mặt Hồng đế. Cho đến giờ chức vị cũng không đến phiên ngươi, chỉ giữ một chức vị nhàn tản có như không đó. Nếu ngươi còn đối xử với Tô Như như thế, ta liền cho người đuổi hết những kẻ trong Sướng Xuân Viên ra khỏi kinh thành! Còn nữa, ngươi muốn làm thế tử thì phải học được nhẫn nại đi!”

“Nương!” Nghe Liễu trắc phi muốn động đến Sướng Xuân Viên, Tiêu Dạ Cát lập tức biến sắc, hậm hực hồi lâu cắn răng nói: “Nhẫn nại, nhẫn nại thế nào được, nương không biết Tô Như có bao nhiêu đáng ghét đâu, buổi tuổi, xức hương phấn nhiều đến mức có thể sặc chết người, còn không biết tìm thầy bà gì đó ở đâu, nói cái gì mà bí truyền sinh con, sinh hoạt phu thê phải để cho đứa cháu 8 tuổi của nàng ta cầm kinh đồng tử đứng bên giường nhìn.......” nói đến đây, Tiêu Dạ Cát không kể nổi nữa.

Lời Tiêu Dạ Cát khiến Liễu trắc phi nghẹn họng nhìn trân trối, quả nhiên Tô Như muốn con đến điên rồi, chuyện như vậy mà cũng làm được, bất quá chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, nghĩ đến nguyên do của việc đó, Liễu Như Mộng tùy ý cười nói: “Còn không phải do ngươi sao, ép nàng phải tìm một nghĩa tử. Nếu ngươi thông minh, thì sớm để nó mang thai đi, nếu không, đừng ở đây mà oán trách. Nó đã nói tối nay là ngày tốt, vậy ngươi đừng có mà đến rạp hát chơi bời. Tiêu Dạ Huyền ở đây, ngươi càng phải thể hiện hơn nữa trước mặt phụ vương ngươi, phải biết, nếu ngươi sinh một nhi tử trước Tiêu Dạ Huyền, thì đó chính là trưởng tôn của vương phủ, địa vị không phải thường.”

Nghe vậy, Tiêu Dạ Cát nắm chặt tay, trong mắt xẹt qua ẩn nhẫn, cuối cùng vẫn nói “Nhi tử hiểu”

Thấy Tiêu Dạ Cát thỏa hiệp, Liễu trắc phi cười nói, “Nếu hiểu rồi, vi nương không nhiều lời nữa, vi nương mệt mỏi, ngươi lui xuống đi”

“Vâng”

Thấy Liễu trắc phi khép hờ hai mắt, Tiêu Dạ Cát rời khỏi Như Mộng Các, chỉ là không trở lại Cát Tường Viện của mình mà đi tới rạp hát lớn nhất kinh thành, Sướng Xuân Viên.

Tiêu Dạ Cát đến Sướng Xuân Viên, thấy người đang diễn trên sân khấu, sắc mặt mới hòa hoãn hơn, theo gã sai vặt ở Sướng Xuân Viên vào một gian phòng hảo hạng, kêu một bàn rượu ngon bắt đầu tự rót tự uống.


Hồi lâu sau, tâm tình tích tụ cực độ, Tiêu Dạ Cát nện bình rượu trong tay xuống bàn, lớn giọng nói: “Kêu Túc Dung đến đây!”

Gã sai vặt đứng ngoài cửa nghe vậy, thấy hai đường gân xanh trên trán Tiêu Dạ Cát, vội vàng chạy xuống lầu tìm người. Trong tâm thầm nghĩ, Túc công tử quả là cao tay, vương tôn công tử nào cũng muốn tìm hắn.

Khi đương kim hoa đán của Sướng Xuân Viên, Túc Dung đi vào, liền thấy nhị công tử Tiêu Dạ Cát của Cẩm Thân vương phủ đang không ngừng uống rượu, trên bàn là 10 bình Thiệu Hưng đã cạn, bên kia còn có thêm 4 bình bị lộn ngược. Hiển nhiên trong thời gian 2 màn kịch, người này đã uống không ít.

Thấy vậy, Túc Dung phất tay cho gã sai vặt lui ra, đi tới bên cạnh Tiêu Dạ Cát đoạt lấy bình rượu trong tay hắn.

“Tiêu nhị công tử sao vậy? Chẳng lẽ lại bị trắc phi nương nương buộc cùng phòng với nhị thiếu phu nhân hay sao?”

“Túc Dung, ngươi lại giễu cợt ta rồi”, Tiêu Dạ Cát nghe được giọng nói trong sáng mà không nũng nịu, liếc thấy trong mắt người tới cười như không cười, có chút lúng túng và ảo não.

“Túc Dung sao dám giễu cợt nhị công tử, chẳng lẽ Túc Dung không muốn ở Sướng Xuân Viên nữa hay sao”, vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dạ Cát, lấy một cái ly khác, rót rượu, uống một hớp rồi cười nói: “Hơn 4 năm nay, Túc Dung vẫn luôn xem nhị công tử là khách quý nhất của Sướng Xuân Viên, vừa diễn xong, nghe nói nhị công tử đến liền lập tức chạy lại, nếu nhị công tử cho gã sai vặt đi báo sớm, thì Túc Dung diễn cũng không diễn chạy đi gặp nhị công tử rồi.”

Nghe vậy, Tiêu Dạ Cát đặt ly rượu xuống, nhìn kỹ người bên cạnh, hóa trang còn chưa kịp rửa sạch, quả thật là vội vàng chạy tới.

“Coi như ngươi có lương tâm”, Tiêu Dạ Cát siết chặt ngang hông người bên cạnh, đang định ôm vào lòng, lại bị người kia lắc mình thoát được.

“Tiêu nhị công tử, nếu trắc phi nương nương đã mở miệng, hôm nay nhị công tử vẫn là sớm về phủ nghỉ ngơi đi, nếu không chỉ sợ ngày mai sẽ có người tới đây đập phá. Lại nói nhị công tử cũng nên gần gũi nhị thiếu phu nhân nhiều hơn, sớm sinh con cháu mới phải”.

Nghe vậy, Tiêu Dạ Cát lộ rõ sự chán ghét với Tô Như, “Ở đây đừng nhắc đến nữ nhân khiến người ta buồn nôn đó, nếu không do nàng ta có phụ thân là Uy Liệt tướng quân nhất phẩm, ta đã sớm bỏ nàng ta, làm gì còn bị buộc phải sinh con với nàng ta.”

Túc Dung thấy vẻ chán ghét lộ liễu trong mắt Tiêu Dạ Cát, cười nói, “Nhị công tử thật vô tình, dù gì nhị thiếu phu nhân cũng là thiên kim nhà tướng quân, lại bị người nói thành không đáng một đồng”.

“Một nữ nhân hơn 20 tuổi còn chưa gả đi, chính là không ai muốn mới đẩy cho ta, cưới rồi, còn không biết bổn phận, ngươi đi nhìn thử nha hoàn trong Cát Tường Viện của ta đi, chẳng biết nàng ta tìm ở đâu ra mấy kẻ cứ như là mãnh thú đến, không tay chân thô kệch, thì cũng là diện mạo xấu xí dữ tợn, mình xấu xí thì thôi đi, còn khiến cho người ta ý muốn trở về cũng không có. Tóm lại, bây giờ ta không muốn về, đợi ngươi cùng ta uống hết rượu trên bàn, rồi về cũng không muộn”, nói đến Tô Như, Tiêu Dạ Cát liền cảm thấy ghê tởm.

Nghe vậy, Túc Dung che miệng cười nói: “Nhị thiếu phu nhân vậy là còn nương tay đó, nếu là Túc Dung, ngay cả gã sai vặt thanh tú chút cũng sẽ không cho ở lại viện”.

Có thể do hóa trang Mai phi xinh đẹp đa tình, hoặc bản thân Túc Dung đã quyến rũ sẵn, mà khiến Tiêu Dạ Cát đã ba phần say không khỏi ngẩn ngơ.

“Tối nay, nhị thiếu gia không về nhà, nếu không say, sợ rằng Túc Dung cũng khó sống. Đã như vậy, tối nay Túc Dung không diễn nữa, ở đây bồi nhị công tử không say không ngừng”

Nghe lời gần như nỉ non của người bên cạnh, tim Tiêu Dạ Cát đập nhanh, hồi lâu mới phục hồi tinh thần nói: “Được, không say không ngừng!”

Đêm khuya, một chiếc xe ngựa dừng trước cửa vương phủ, gã trông cửa vương phủ đỡ nhị thiếu gia Tiêu Dạ Cát đã say mèm lảo đảo xuống ngựa trở lại Cát Tường Viện, nơi nhị thiếu phu nhân Tô Như đã sớm bày sẵn phong thủy trận ở trong phòng.

Lát sau, chiếc xe ngựa đó chậm rãi rời đi, biến mất trong bóng đêm mông lung.