Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 62: Hoàng hậu

Hôm sau, Như Ca dậy rất sớm, ngồi trước bàn trang điểm nhìn gương ngẩn người.

Kiếp trước, mặc dù Như Ca có công hiến máu, cũng chỉ được đứng xa xa gặp đế hậu, lúc ấy tính tình nàng yếu đuối, sợ tới mức đầu không dám ngẩng lên. Hôm nay ra mắt không thể so với ngày trước, dù Tiêu Dạ Huyền đã nói vậy, nhưng trong lòng Như Ca vẫn có mấy phần thấp thỏm không yên.

Như Ca đang suy tư, thì Thanh Nhi cầm một bộ váy lụa Lưu Tô màu trắng thêu hoa cỏ mây bay vào. Quần dài có khảm ba hàng bảo thạnh nhỏ màu hồng, cổ áo ống tay áo đều viền chỉ vàng, khảm bảo thạch. Nhìn bộ y phục hoa mỹ trước mắt, Như Ca ngẩn người, hình như mình không có bộ y phục nào như vậy, chẳng lẽ mình quên?

“Đây là?”

“Đây vốn là y phục Cẩm Tú Phường chuẩn bị cho tiểu thư, nhưng trong cung đã nói có rồi, nên phu nhân bảo bây giờ mặc luôn, không thể để tiểu thư mất mặt trước hoàng hậu nương nương.” Thanh Nhi để cái khay trên bàn, giải thích.

Nghe vậy, Như Ca cười cười, đứng dậy, để Thanh Nhi mặc cho mình.

“Tiểu thư mau mau chút, người trong cung chắc sắp tới rồi”, động tác của Thanh Nhi cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chóng mặc đồ cho Như Ca. Lại tới bàn trang điểm tìm trang sức.

Thấy Thanh Nhi tìm nửa ngày còn chưa chọn được, vẻ mặt nghiêm trọng, Như Ca buồn cười, nhìn y phục trên người một chút, chỉ vào vào cái hộp một góc nói: “Lấy cây trâm trân châu kia là được, không cần quá quý, ngược lại nhìn giống nhà giàu mới nổi.”

Thanh nhi nghe vậy, buông cây trâm khảm đá đỏ trong tay xuống, cầm lấy cây trâm chân trân châu, búi tóc rồi cài lên cho Như Ca.

Vừa chuẩn bị xong, đã nghe tiếng Thất ma ma: “Tứ tiểu thư, người trong cung đến, lão phu nhân phái nô tỳ đến báo một tiếng.”

Nghe tiếng Thất ma ma, Như Ca đứng dậy, xem qua trên người không có chỗ nào thất lễ, liền đi ra ngoài.

Thất ma ma đợi bên ngoài, thấy Như Ca đi ra, vội vàng nghênh đón, nói: “Ma ma trong cung hoàng hậu tới, tứ tiểu thư mau chút, để quý nhân đợi lâu không hay.”

Từ phòng khác đi ra, Liệt thì nhìn Như Ca một chút nói: “Ta biết bộ y phục này là hợp nhất mà, mau đi đi, chớ để người ta chờ lâu.”

Như Ca gật đầu, hỏi: “Người ở đâu?”

“Ở trong chính sảnh, lão gia đã vào triều, lão phu nhân không khỏe, ngồi lâu không được, Giang di nương tiếp đãi, nhưng người ta cũng không để ý tới, chỉ nói ở bên ngoài chờ tứ tiểu thư vậy. Người bên cạnh hoàng hậu có khác.”

Như Ca nghe xong gật đầu một cái, bước nhanh đi, Thất ma ma theo sau. Vừa vào sảnh đã thấy một ma ma mặc trang phục trong cung màu đỏ sậm đứng đó, Như Ca đoan nghiêm chào: “Thần nữ Ngọc Như Ca bái kiến ma ma.”

Ma ma kia thấy Như Ca hành lễ, ánh mắt vốn sắc bén trở nên nhu hòa hơn, nâng tay Như Ca nói: “Không dám, cô nương là tứ tiểu thư Ngọc gia sao? Quả là mỹ nhân.”

Như Ca khẽ nâng đầu, thấy ánh mắt của ma ma, thoải mái đứng mặc cho ma ma quan sát.

Thấy thần sắc Như Ca như thường, nhìn một chút Giang di nương đang vặn xoắn khăn tay bên cạnh, ma ma cười cười, bước ra cửa, vẫy tay với Như Ca, “Mời Ngọc tiểu thư theo ta, hoàng hậu đang chờ trong cung.”

Như Ca lên xe ngựa, thấy thiện ý trong mắt ma ma, căng thẳng dịu xuống, chỉ ưu nhã ngồi, không nói lời nào.

Xe ngựa dừng trước cửa Huyền Vũ, có hai cỗ kiệu đang chờ, Như Ca và ma ma lên kiệu. Ngồi kiệu ước chừng thời gian một chén trà, cỗ kiệu dừng lại trước cửa Phượng Tê Cung. Ma ma đi xuống trước, vươn tay đỡ Như Ca xuống kiệu, thái độ cung kính.

Vào Phượng Tê Cung, Như Ca theo sát ma ma phía trước, không hỏi cũng không nhìn loạn. Đến trước cửa điện, một cung nữ mở cửa bước ra nói: “Ma ma cực khổ, đúng lúc nương nương bảo nô tỳ ra ngoài xem thử người đã đến chưa!”

Ma ma gật đầu một cái, dẫn Như Ca vào trong.

“Hồi bẩm nương nương, Ngọc tiểu thư đã tới.” Ma ma làm lễ hồi bẩm với hoàng hậu.

Như Ca tiến lên, quỳ xuống: “Thần nữ Ngọc Như Ca tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

“Bình thân, đến gần đây, ngẩng đầu lên cho bổn cung nhìn một chút.”

Giọng hoàng hậu rất ôn hòa dịu dạng, có chút tương tự mẹ, bất quá trong ôn hòa có thêm một chút uy nghiêm. Như Ca theo lời ngẩng đầu lên, đến gần hoàng hậu.

Diện mạo của hoàng hậu xinh đẹp nhưng không mất đoan trang, rất giống mẫu đơn thêu trên áo, đẹp đẽ và cao quý.

“Tô ma ma, ngươi xem tiểu nha đầu này sao lại ngơ ngác thế, chẳng lẽ lần đầu tiên vào cung lại bị ngươi hù?” Hoàng hậu chọc ghẹo nói. Như Ca hoàn hồn, chút khẩn trương trong lòng nháymắt biến mất, thật giống như người nọ đã nói, hoàng hậu cực kỳ hiền hòa, cho Như Ca cảm giác thân thiết.


“Không cần thận trọng như vậy, một tiểu nha đầu Đoạn Hồn Cổ cũng không sợ, thấy bổn cung liền trở nên thận trọng, lẽ nào bổn cung còn dọa người hơn cổ trùng sao.” Hoàng hậu nắm tay Như Ca cười nói.

A? Xem ra hoàng hậu biết chuyện 4 năm trước, Như Ca lắc đầu nói: “Cổ trùng rất xấu xí, sao có thể đánh đồng với nương nương, chẳng qua Như Ca thấy dáng dấp nương nương và thế tử rất giống nhau, bất quá so với vẻ lạnh lùng của thế tử, thần nữ không phải bị nương nương hù dọa, mà là bị hấp dẫn bởi vẻ đoan trang mỹ lệ của nương nương, mạo phạm nương nương, tội đáng chết vạn lần.”

Là người có ai không thích được người khác tán dương, nghe Như Ca nói xong, ánh mắt hoàng hậu càng thêm nhu hòa: “Bổn cung và Huyền nhi là dì cháu ruột, tự nhiên là giống, bất quá nếu con nói ta đẹp hơn nó, chỉ sợ nó sẽ ghen tỵ.”

Nghe lời đùa của hoàng hậu, Như Ca đột nhiên cảm thấy người trước mắt không có chút nào nghiêm khắc, mấy phần trang trọng vốn có cũng dần đi xa, giống hệt mẹ đối đãi với con gái nhỏ: dung túng và khoan dung. Đề tài đột nhiên chuyển về Tiêu Dạ Huyền khiến Như Ca hơi không được tự nhiên.

Hoàng hậu biết nàng thẹn thùng, cầm tay Như Ca, khuôn mặt vốn hòa ái, trở nên hết sức nghiêm túc, suy tư hồi lâu, thở dài nói: “Đứa nhỏ Dạ Huyền này, lúc nhỏ lớn lên trong cung. Sau này chinh chiến nhiều, tâm tính cũng dần biến đổi, đối mặt bổn cung luôn kính trọng nhưng không thể hiện thân thiết mấy. Phu thê Cẩm Thân vương không hòa hợp, khổ chính là nó. Đến nay bổn cung vẫn không thể tượng tượng nổi, một đứa nhỏ 12 tuổi sẽ đối mặt với chiến trường đầy máu tươi như thế nào, càng thêm đau lòng nó.”

Như Ca không ngờ hoàng hậu lại tâm sự với mình những điều này, nhìn vẻ mặt hoàng hậu là đau lòng khó che giấu. Mặc dù Như Ca chưa từng ra chiến trường, nhưng cũng có thể tưởng tượng cảnh tượng thê thảm đến mức nào.

“Lúc trước, Huyền nhi chưa bao giờ đòi bổn cung và hoàng thượng cái gì, ban thưởng cũng không nhận. Nhưng từ sau khi trúng độc, liền biến thành kẻ tham tiền, mỗi lần thắng trận đều đến chỗ hoàng thúc nó vơ vét một phen. Châu báu, đồ trang sức, tranh chữ cổ, bảo vật quý hiếm.......trong quốc khố, nó đều nắm rõ. Bất quá như vậy, bổn cung và hoàng thượng thật rất vui mừng”.

Đột nhiên hoàng hậu nghiêng đầu, nhìn Như Ca cười: “Có biết, 4 năm trước, lúc tỉnh lại câu nó nói đầu tiên là gì không?”

Như Ca lắc đầu.

Hoàng hậu vui vẻ cười, nói chậm từng chữ: “Nó nói, dì, con muốn nàng!”

Dưới cái nhìn chăm chú của hoàng hậu, không biết vì sao mặt Như Ca vụt đỏ, 4 năm trước, lúc đó nàng mới 11 tuổi, chẳng lẽ hắn có sở thích thích trẻ em?

“Danh mục sính lễ, ta đã xem qua, những thứ Huyền nhi lấy được mấy năm qua, phàm quý trọng một chút đều nằm trong rương sính lễ, người Tiêu gia nhìn trúng, đều là tốt nhất, hy vọng con biết quý trọng!”

Nghe ra ẩn ý trong lời hoàng hậu, Như Ca gật đầu: “Thần nữ tất nhiên là biết ạ”.

Hoàng hậu tiếp lời, “Bổn cung hi vọng con không chỉ là biết phúc, bổn cung hỏi con, con có yêu nó không?”

Bị hỏi thẳng như vậy Như Ca bối rối, chuyện này sao có thể nói huỵch toẹt ra chứ. Như Ca không trả lời, chỉ có thể dùng đỏ mặt che giấu phần tình cảm đã manh nha trong lòng mình. Mặc dù nàng không biết mình có yêu hắn như hắn yêu mình không, nhưng nàng biết: mình cũng thích hắn.

Thấy bộ dạng Như Ca, người từng trải như hoàng hậu sao không hiểu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: “Ngồi bên cạnh bổn cung đi.”

Như Ca nghe lời ngồi xuống, kính cẩn cúi đầu, ửng đỏ trên mặt chưa tan, đôi mắt long lanh càng lộ vẻ yêu kiều, hoàng hậu cười cười chỉ chỉ điểm tâm trên bàn nói: “Nếm thử một chút xem hương vị thế nào.”

Như Ca muốn đứng dậy làm lễ tạ ơn, hoàng hậu ngăn lại, cười nói: “Con xem ta như trưởng bối bình thường là được, chớ động chút là hành lễ, ngày nào ta cũng nghe nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế đến phát ngán luôn rồi.”

Như Ca nghe xong khẽ cười, hoàng hậu trong thâm cung nhiều năm, vẫn giữ được tình tình như vậy, quả thật không dễ. Dưới sự thúc giục của hoàng hậu, Như Ca cầm một khối điểm tâm lên cho vào miệng, lại không ngờ điểm tâm chẳng có chút ngọt nào, rất nhạt nhẽo, không khỏi ngẩn người.

Hoàng hậu lập tức khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Bánh ngọt ta làm ăn không ngon sao?”

Là hoàng hậu tự mình làm! Nhìn bánh ngọt trên bàn, mặc dù vẻ ngoài không tệ, nhưng mùi vị thì lại....., cân nhắc một chút, Như Ca cẩn thận nói: “Dạ vị hơi nhạt ạ”.

Như Ca vừa nói xong, ngoài điện truyền đến một một giọng nói uy nghiêm: “Hay cho một câu vị hơi nhạt!”

Như Ca thấy người tới mặc áo bào thêu rồng,mvội vàng đứng lên hành lễ. Nhưng bị Hồng đế cản lại.

“Được rồi, đều là người trong nhà, không cần hư lễ”, Hồng đế đến ngồi vào chỗ của mình, cười nói: “Dạ Huyền, tiểu nha đầu nhà con đã nói ra tiếng lòng nhiều năm của ta rồi.”

“Thần thiếp biết, hoàng thượng chán ghét tay nghề của thần thiếp.” Trong lời nói của hoàng hậu mang theo chút giận dỗi.

“Tay nghề hoàng hậu, ta ăn đã nhiều năm, mãi vẫn không chán, chỉ là sợ bọn tiểu bối ăn không quen thôi”, thấy vợ yêu không vui, Hồng đế lập tức cầm một khối bánh ngọt cho vào miệng.

Như Ca cảm thán, đế hậu hai người thật giống vợ chồng nhà bình thường, cực kỳ hòa hợp. Trong thâm cung có thể tồn tại tình cảm như vậy quả thật không dễ.

Tiêu Dạ Huyền bước vào, nhìn y phục trên người Như Ca, hai mắt tỏa sáng, cô gái nhỏ này hình như mặc cái gì cũng đẹp.


Tiêu Dạ Huyền không nói một lời, bước tới đứng bên cạnh Như Ca.

Thấy vậy, Hồng đế cười cười, nói với hoàng hậu: “Hoàng hậu, Ngọc tiểu thư bị nàng kêu vào cung, chắc là chưa kịp ăn sáng. Dạ Huyền và ta bãi triều xong cũng đến đây ngay, những bánh ngọt này để sau, gọi người mang đồ ăn sáng lên trước đi!”

“Dạ”, hoàng hậu bảo Tô ma ma đi lo liệu.

Không bao lâu, một đám cung nữ và thái giám đi vào, dọn đồ ăn lên.

Mọi người ngồi vào bàn. Như Ca nhìn đồ ăn trước mắt, cháo nấu từ gạo cống, bánh ngọt tinh xảo, bánh bao trắng xinh, mì sợi vừa mịn vừa dai....tuy nhiều loại, nhưng đều không phải thứ xa xỉ gì.

Nhìn đồ ăn đơn giản lại đầy đủ sắc hương vị, Như Ca mới cảm thấy thật đói, liềc mắt nhìn đế hậu đang ăn bên kia, động cũng không được, mà không động cũng không được. Đang rối rắm, thì một cái bánh bao nho nhỏ đưa tới khóe miệng mình, lúc này Như Ca mới phát hiện người ngồi đối diện chẳng biết lúc nào đã dời đến ngồi bên cạnh, đang đút bánh bao cho mình!

Trong cung sao có thể tùy ý như vậy, Như Ca lắc đầu một cái, nam tử vẫn cố chấp đưa tới. Liếc xung quanh, hình như không có ai để ý bên này, Như Ca liền há miệng cắn một cái.

Như Ca thỏa hiệp, nam tử vui vẻ đem phần bánh còn lại bỏ luôn vào miệng mình.

Thấy đế hậu nhìn về bên này, mặt Như Ca nháy mắt bạo hồng.

Hoàng hậu thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Dạ Huyền có ý cười cực nhẹ, ánh mắt nhìn Như Ca càng thêm ôn hòa.

Ăn xong bữa sáng, tiễn Hồng đế đi xử lý công vụ xong, hoàng hậu chợt cảm thấy mệt mỏi, lệnh Tô ma ma tiễn khách.

Như Ca và Tiêu Dạ Huyền vừa đi, vẻ mặt hoàng hậu liền trở nên trang nghiêm, Tô ma ma đi vào, đứng một bên.

“Nô tỳ nghe được, tứ tiểu thư này từ nhỏ ở Phàn Thành, vừa vào kinh thành. Không hòa thuận mấy với chính thất phu nhân, chịu nhiều uất ức, không dính líu gì với bên thái hậu, điểm này nương nương có thể yên tâm. Chỉ là sao nương nương không thử nàng một chút, nếu nàng là vì quyền thế của thế tử mới đồng ý mà thế tử lại rất yêu nàng, vậy đúng là tai họa”. Tô ma ma kính cẩn nói.

“Huyền nhi kiêng kỵ Liễu gia còn hơn bổn cung nhiều bổn cung không có gì lo lắng. Về phần quyền thế, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, hiện giờ nha đầu kia là tất cả với Huyền nhi, Huyền nhi chẳng cho ta chút cơ hội thử nào. Bất quá ta thấy nó là cô nương tốt, nếu gả cho Huyền nhi, bổn cung sẽ không coi thường, cũng sẽ không để nó bị người khi dễ, thân phận thấp chút thôi mà, chỉ cần Huyền nhi thích, tự nhiên bổn cung sẽ che chở.”

Lời hoàng hậu khiến Tô ma ma cảm động. Xưa này, tình cảm giữa cháu và dì, được đến mức này quả là hiếm thấy.

Hai người đang nói chuyện, thì có người tới bẩm báo: “Liễu phi nương nương cầu kiến.”

Hoàng hậu nhíu nhíu mày, phất tay nói: “Cho Liễu phi vào.”

Liễu phi dẫn theo một thiếu nữ tuổi chừng 16 đi vào.

Liễu phi mặc váy dài màu đỏ viền chỉ vàng, bộ dáng thướt tha uyển chuyển, đôi mắt xếch, trên mặt thoa hơi nhiều phấn che đi mấy nếp nhăn bên khóe mắt. Vừa vào điện liếc mắt khắp nơi, không thấy người mình muốn tìm, làm bộ đoan trang như cũ.

Hoàng hậu thấy vậy, trong mắt thoáng qua chút lạnh lùng. Nhưng nhanh chóng nở nụ cười hiền hòa, nói: “Muội muội mới sáng sớm đã đến, quả khiến tỷ thụ sủng nhược kinh."

Liễu phi lôi người bên cạnh cúi người hành lễ, “Gần đây trong cung hơi buồn, Điềm Nhi vào cung chơi, muội liền dẫn Điềm Nhi đến vấn an tỷ tỷ.”

Liễu phi có dụng ý khác, sao hoàng hậu lại không biết, nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh, tiếp tục cười nói: “Đã sớm nghe nói Liễu gia có một vị tiểu thư xuất sắc, giờ gặp qua nhiên đúng như lời đồn.”

“Nương nương quá khen ạ”, Liễu Điềm Nhi người cũng như tên, thanh âm ngọt ngào, làm người ta thấy ngọt như ăn đường.

Liễu phi ngồi vào chỗ của mình xong, mặt tỏ vẻ thân thiết, cười nói: “Tỷ tỷ, đây là cháu gái muội, năm này vừa mới 16, rất khéol éo. Hôm nay muội tới chính là muốn làm mai cho Điềm Nhi và Cẩm Thân Vương thế tử.”

Trực tiếp quá! hoàng hậu thầm cười lạnh, mấy ngày qua, Liễu Điềm Nhi lượn lờ trước phủ thế tử không ai lý tới. Giờ tìm tới tận đây, quả thật cực kỳ không biết xấu hổ.

Hoàng hậu liếc nhìn Liễu Điềm Nhi, cười nói: “Muội muội, hiện giờ nghĩa tử của ta đã có vị hôn thê, là do chính hoàng thượng hạ chỉ ban hôn. Chẳng lẽ cho nữ nhi Liễu gia làm thiếp sao? Huống chi hiện tại, Huyền nhi rất chung tình với hôn thê của mình, chỉ sợ ngay cả thiếp cũng không muốn”.

Ý là nữ nhi Liễu gia, ngay cả làm thiếp cũng không đủ tư cách! Liễu phi thấy khinh thường trong mắt hoàng hậu, mắt thoáng hiện ý hận, nói: “Những ngày qua không biết vì sao, muội luôn cảm thấy đầu váng mắt hoa. Lúc trước sinh An Dương và An Bình muội cứ sợ hai đứa chết yểu giống đứa bé của tỷ tỷ nên muốn tự thân chăm sóc hai đứa, không ngờ.......” thấy sắc mắt hoàng hậu trầm xuống, Liễu phi che miệng lại, làm bộ áy náy nói: “Ai nha, muội đúng là váng đầu rồi, tự nhiên lại nhắc đến chuyện này khiến tỷ tỷ đau lòng, bất quá tỷ phúc dày, phụ thân đường đường là Trấn Bắc Vương, không có hoàng tử cũng sẽ đứng đầu trong cung......”

Tô ma ma nghe từng lời Liễu phi như dao đâm thẳng vào tim hoàng hậu, mặt lạnh xuống, ngăn trước người hoàng hậu, lạnh giọng nói: “Nếu Liễu phi nương nương không khỏe, vẫn là sớm về nghỉ ngơi thôi, nô tỳ sẽ đến Kính Sự Phòng thông báo một tiếng, để lấy đầu bài của Liễu phi ra, cho Liễu phi nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày.”

“Ngươi!”

Đừng thấy Tô ma ma chỉ là nô tỳ trong cung mà lầm, trên dưới trong cung không ai không biết Tô ma ma, biết võ công, lại được Hồng đế ban Kim Bài Miễn Tử, ngay cả Liễu phi cũng không có biện pháp.

1 tháng thì có hơn nửa tháng là Hồng đế ở trong cung hoàng hậu, tháng này chỉ còn lại mấy ngày, nếu đầu bài bị rút, chẳng phải một chút cơ hội cũng không có sao. Nhìn diện mạo hoàng hậu trở nên lạnh lùng, Liễu phi cũng không dám ở lâu, chỉ có thể ôm cục tức rời khỏi Phượng Tê Cung.

“Nương nương, Liễu phi ngày càng càn rỡ, có cần Lý Đức ở trước mặt hoàng thượng......”

Hoàng hậu lắc đầu một cái, lấy ra một vòng tay nho nhỏ trong tay áo, nhìn một chút, mắt liền ửng đỏ, giọng nói đượm vẻ mệt mỏi: “Thôi, chỉ là tôm tép nhãi nhép, có thể vênh váo được bao lâu, hoàng thượng vì việc nước đã đủ mệt, chuyện nhỏ thế này chớ làm phiền ngài.”

Tô ma ma nhìn đôi mắt ửng đỏ của hoàng hậu, lòng chua xót “Nương nương đừng lo lắng về chuyện con cháu, chỉ cần nương nương đồng ý, bất luận người nào sinh hoàng tử công chúa cũng sẵn sàng cho nương nương làm con thừa tự."

Nghe vậy, Hoàng hậu chế giễu nói: “Đều là xuẩn vật do người khác sinh thôi.”

“Nương nương, nô tỳ biết rõ nỗi khổ của nương nương....” nhìn bộ dáng mềm yếu của hoàng hậu, Tô ma ma cực kỳ đau lòng.

Nghe vậy, hoàng hậu lắc đầu một cái, nhìn Ngự Thư Phòng cách đó không xa, lẩm bẩm: “Tô ma ma, ta không khổ, từ rất nhiều năm trước đã không biết khổ là gì rồi! Chỉ cần hoàng thượng cần ta, ta liền chỉ biết ngọt”.

Thấy hoàng hậu như vậy, Tô ma ma xoay người gạt lệ, đế hậu mặc dù tình thâm, chỉ tiếc có quá nhiều thứ xen vào giữa hai người, khiến hoàng hậu đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.