Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 36: Tự Chui Đầu Vào Lưới 2

Trên đường theo lão quản gia vào trong, một gã sai vặt hay nha hoàn đều không thấy, có vẻ an tĩnh lạ thường.

Viện trong và viện ngoài hoàn toàn khác biệt, trái với bố trí đơn giản ở viện ngoài, ở viện trong là hành lang được điêu khắc tinh mỹ, đình đài lầu các khảm rồng bay phượng múa, hoa cỏ sum xuê, hồ nước xanh biếc có nhiều loại cá đang tung tăng bơi lội.... Ánh sáng vàng óng chiếu rọi lên mái ngói lưu ly màu ngọc bích, phản xạ ra màu sắc nhu hòa mà không mất đi hoa lệ, bốn góc phòng đều do cột đá cẩm thạch trắng chống đỡ, cảm giác rất bình yên.

Ước chừng sau thời gian một chén trà, hai người tới một gian phòng đề hai chữ rồng bay phượng múa ‘Thư phòng’, thì dừng lại. Như Ca tinh mắt nhìn thấy bên vách tường gần phòng sách này có một cái lỗ kích thước giống y hệt ở vách tường Nhàn Nguyệt Các, thầm nghĩ, chẳng lẽ đó là cái lỗ để Tuyết Lang chạy tới chỗ mình sao?

Lão quản gia nói vọng vào: “Thế tử, chủ hiệu buôn Lăng Vân đã đến!”

Giọng nói trầm thấp của nam tử truyền ra: “Cho hắn vào đi!”

Nghe vậy, lão quản gia mở cửa phòng ý bảo một mình Như Ca đi vào.

Bước vào phòng, cánh cửa sau lưng đột nhiên khép lại. Như Ca nhìn cánh cửa đang khép chặt, không hiểu sao bắt đầu cảm thấy lo sợ.

Quét mắt qua bên trái thư phòng, có những giá sách, xoay người nhìn bên phải, liền thấy tại một bàn dài chừng 3 thước, nam tử đang cầm bút chu sa xử lý công văn, một quyển lại một quyển......

Thế tử không lên tiếng, Như Ca cũng chẳng dám mở miệng, đành đứng yên tại chỗ đợi.

Sau khoảng 1 canh giờ, chồng công văn vơi dần, hình như nam tử vẫn không có ý ngẩng đầu lên, tầm mắt Như Ca dần dần hướng về những chỗ khác trong phòng, sau đó liền bị một bức tranh trên tường hấp dẫn.


Ở vách tường phía bên phải Như Ca là một bản đồ sông núi khổng lồ, trên đó không những có các châu quận thành của Đại Chu mà còn cả Tây Liêu, Vân Cương, thậm chí là Hãn Hải (Sa mạc Gobi) và các quốc gia khác. Trên bản đồ có rất nhiều ký hiệu đặc thù.

Đây là lần đầu tiên Như Ca nhìn thấy một bản đồ toàn diện thế này, ban đầu vì tìm con đường đến Bắc Địa, phải mất hơn 2 tháng, đúng là hồi ức khiến người ta khó quên. Nàng bắt đầu nhớ đại khái bản đồ, đến khi phục hồi tinh thần, đã thấy mình bị bao phủ dưới một bóng đen.

“Thích?”

Thấy Cẩm Thân Vương thế tử Tiêu Dạ Huyền đứng bên cạnh, Như Ca giật mình, lui về sau hai bước, bỗng cảm thấy tay chân tê rần không cử động được, ngay cả tiếng nói cũng mất.

Bị điểm huyệt!

Tuyết Lang không biết từ đâu chui ra đang đi vòng vòng quanh nàng, nhất thời Như Ca có dự cảm không lành.

Thấy Tuyết Lang nãy giờ nằm dưới bàn sớm đã không kềm chế được, bây giờ nhảy ra, hơn nữa đi vòng quanh thanh niên da ngăm đen này, Tiêu Dạ Huyền nhìn hồi lâu, tựa hồ để xác định gì đó.

Nam tử phất tay, một ám vệ xuất hiện trong thư phòng, nhìn thanh niên mặt đen trước mắt một lát sau đó nhanh chóng rời đi. Ước chừng mất thời gian uống cạn nửa chén trà, ám vệ trở lại, trình lên một mảnh vải gấm ẩm tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.

Tiêu Dạ Huyền nhận lấy mảnh vải ẩm, bắt đầu nhẹ nhàng lau khuôn mặt của thanh niên da ngăm đen.


Như Ca ngửi được mùi thuốc quen thuộc đã dùng qua cả trăm lần, cảm thấy lớp ngụy trang trên mặt đang dần bong ra, giờ phút này lại không cử động được, thầm than: không xong!

Không bao lâu, lớp nguy trang bong ra hết, màu đen dần biến thành màu trắng muốt của da thịt, Tiêu Dạ Huyền cười to, ra hiệu cho ám vệ cầm mảnh vải lui ra.

Cùng lúc đó huyệt đạo trên đùi Như Ca được giải, bị kéo đến ghế dựa chỗ bàn đọc sách, nhìn bản ghi chép tất cả những gì có liên quan đến hiệu buôn Lăng Vân, cả chân dung ba người mất tích của Cẩm Tú Phường , nàng thầm hô to: bị lừa!

Nam tử rút cây trâm trên đầu nàng ra, năm ngón tay như chiếc lược, xuyên qua mái tóc óng mượt, vuốt ve ấn ký hoa anh đào trên trán nàng, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo, cười nói: “Nhớ rõ những lời đêm đó chứ?”

Nghe vậy mà còn không rõ chuyện gì xảy ra, thì Như Ca quá khờ rồi, nàng thở phì phì xoay mặt sang một bên, bắt đầu nghĩ biện pháp thoát thân.

Thấy thiếu nữ quay mặt không thèm để ý tới mình, Tiêu Dạ Huyền xoay đầu nàng lại, nhìn thẳng vào mắt Như Ca, giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có: “Dịch dung như vậy, quả nhiên khiến người ta khó nhận ra.”

Bỗng nhiên biến mất ròng rã 4 năm, ngay cả ám vệ cũng không tra được tung tích, trốn kỹ như vậy, cho dù là tiểu thư khuê các cũng khó mà làm được, trừ phi ra cửa liền cải trang thay đổi vẻ ngoài. Nếu không có chuyện bọn cướp này, sợ rằng hắn vẫn không tìm được tung tích của nàng, quả là con hồ ly nhỏ giảo hoạt. . 

Đang lúc nam tử tràn đầy vui vẻ, hô hấp của thiếu nữ đột nhiên cực kỳ dồn dập, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lộ ra gân xanh, thật giống như sắp thở không nổi, nam tử kinh hãi, giải huyệt cho nàng. Ngay sau đó, hắn liền thấy trước mắt mơ hồ, mắt xẹt qua một thoáng ngạc nhiên, rồi ngã ngửa ra sau ghế.

Thấy vậy, Như Ca bật dậy, hoạt động tay chân một chút, lấy cây trâm quấn lại tóc, liếc mắt nhìn nam tử đã trúng châm có thuốc mê cực mạnh, trịnh trọng nói: “Nếu thế tử đã đó chân dung những người mất tích của Lăng Vân rồi, vậy thảo dân không quấy rầy nữa.”

Nói xong, mở cửa thư phòng, liếc mắt thấy bốn bề vắng lặng, liền bay nhanh ra ngoài.

Bên trong thư phòng, Tuyết Lang nhìn chủ nhân nằm ngửa trên ghế, lại nhìn hướng Như Ca rời đi, lắc lắc đầu, ngao...ooo mấy tiếng, tựa hồ đang gọi người.

Ở một góc của phủ thế tử, nam tử áo xanh vừa kéo lại ám vệ đang định đuổi theo bắt người, vừa hả hê lắc đầu một cái: “Quan tâm sẽ bị loạn, như vậy mà cũng trúng chiêu được, đại ca thật là...... Chậc chậc.....”