Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 113: Tiêu Bình Dương chết

Trong điện Triều Dương, Hồng đế nhìn lướt qua quyển sách tiểu thái giám dâng lên, trầm mặc chốc lát, chuyển hướng nhìn Tiêu Dực Đức, vẫn không lên tiếng, khiến tim Tiêu Dực Đức muốn thót tới cổ họng. Những năm này, Tiêu Dực Đức luôn tâm tâm niệm niệm cải lập thứ tử làm người thừa kế, qua nhiều năm cứ tưởng chuyện này vĩnh viễn sẽ không có hy vọng, chẳng ngờ hiện tại thời cơ đã đến.

Quyền lực và nữ nhân, là nó tự lựa chọn chứ mình không ép. Với tội khiến hoàng gia mất thể diện này, hoàng huyng dù là đế vương cũng không cách nào bênh nó được.

Hồng đế vẫn chưa lên tiếng, bỗng nhiên hoàng hậu mở miệng: “Nếu Cẩm Thân Vương cố ý muốn phế thế tử, vậy xin hỏi vương gia, nếu Dạ Huyền bị phế, nên cho ai kế nhiệm đây?”

Nghe lời nói lạnh lùng của hoàng hậu, Tiêu Dực Đức chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Tiêu Dạ Huyền lớn lên bên cạnh hoàng hậu, mình muốn phế nó, hoàng hậu nương nương chẳng những không cản, mà còn nói vậy, không biết đến tột cùng là có ý gì. Bất quá không bắt lấy cơ hội này, sẽ cô phụ một mảnh tình thâm của Liễu thị và con thứ Tiêu Dạ Cát hiếu thuận. Thấy vẻ mặt tràn ngập chờ mong của Liễu thị, Tiêu Dực Đức nhẫn tâm nói: “Nếu con trưởng không kế thừa, vậy dĩ nhiên là để thứ tử Tiêu Dạ Cát rồi.”

Lời Tiêu Dực Đức khiến bọn Liễu thị và Tô Như vui mừng quá đỗi, cả Tiêu Dạ Cát cũng không giấu được vẻ hớn hở. Vốn nghĩ cả đời này mình không có duyên với vị thế tử, chẳng ngờ cơ hội đã đến.

Trần thị được Hạ ma ma đỡ, nghe vậy thân mình cứng đờ, hung tợn trừng Như Ca, nắm ống tay áo Tiêu Dạ Huyền khóc lóc kể lể: “Đứa con bất hiếu này, còn không mau nghe lời phụ vương, chẳng lẽ ngươi không cần vương vị nữa. Ngươi không kế thừa vương vị thì chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi, dù không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho mẫu phi chứ, chẳng lẽ ngươi bị quỷ che mắt rồi sao?”

Mặt Trần thị vô cùng dữ tợn, nắm tay áo Tiêu Dạ Huyền lắc lắc, Như Ca thật không muốn nhìn nữa, vừa định nói chuyện, Tiêu Dạ Huyền đã xoay đầu lại, trong mắt toàn là cô đơn, khiến lòng nàng vô cùng đau xót, dù chẳng biết bản ghi chép kia là thật hay giả, nhưng sự thật đây là con của nàng và hắn.

Bất quá, trong cái vương phủ này sẽ không có ai đau lòng vì hắn cả, 5 năm trước không có, hiện tại càng không. Đã như vậy chi bằng buông tay.

Thấy Tiêu Dạ Huyền như đã quyết định xong gì đó, Như Ca không mở miệng giải thích nữa.

Tiêu Dạ Huyền tiến lên cung kính quỳ xuống.

“Bẩm hoàng thượng, kính xin hoàng thượng phế vị Cẩm Thân Vương thế tử của thần, hoàn thành tâm nguyện của phụ vương”.

Thế tử chủ động từ bỏ!

Trần thị giận đến hôn mê bất tỉnh. Mà mấy vị đại thần đang quỳ phía trước xin cho thế tử càng thêm không nói ra lời.

Hoàn thành tâm nguyện của phụ vương.........

Nghe vậy, Hồng đế bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng lắm, tâm nguyện nhiều năm qua của em trai ngu độn chẳng phải là điều này sao. Tiêu Dực Đức không thích Dạ Huyền, những năm này là do mình quá cưỡng cầu! Hồng đế nhắm mắt lại, đến lúc mở ra đã có quyết định.

Dưới sự chú ý của mọi người, Hồng đế cầm quyển sách được xem là bảo vật của Vân Cương lên xem một chút, sau đó vung tay ném quyến sách vào lò lửa, quyển sách lập tức bị thiêu trụi không còn một mảnh.

Thoáng chốc, trong điện Triều Dường tràn ngập mùi cháy khét.

Thấy vậy, Vũ Văn Khâu và bọn hoàng tử hoàng nữ đều sững sờ.

Tiêu Bình Dương càng thêm gấp, phụ hoàng rõ ràng là muốn hủy diệt chứng cớ mà!

Tiêu Bình Dương nôn nóng bước ra khỏi chỗ ngồi, đến trước mặt Hồng đế, ngôn từ chính nghĩa nói: “Phụ hoàng, chuyện hôm nay liên quan đến thể diện Đại Chu ta, nếu thế tử đã có ý thoái vị nhường cho người tài, mong rằng phụ vương phán đoán công bằng sáng suốt.”

Nghe Tiêu Bình Dương nói, hoàng hậu chỉ cười nhạt một tiếng.

“Bình Dương công chúa, chuyện này hoàng thượng tự có quyết định, nếu nói thể diện, chẳng phải việc công chúa ăn ngủ với vài tên trai lơ ngay trong miếu mới càng thêm ảnh hưởng thể diện của Đại Chu ta sao? Công chúa muốn bình luận người khác, hãy xử lý chuyện của mình cho tốt trước đi rỗi hẵng nói!”


Lời hoàng hậu lại dấy lên một làn sóng lớn, mọi người nhìn về phía Tiêu Bình Dương với vẻ mặt quỷ dị.

Công chúa Bình Dương ở trong miếu là để niệm kinh cầu phúc cho phu quân đã qua đời, nếu đúng có nuôi trai trong miếu thì quá khủng khiếp. Bất quá hoàng hậu đã nói vậy nhất định là thật.

Lúc này mọi người đều hiểu rõ, những năm qua, hoàng hậu chưa bao giờ quản việc của các hoàng tử hoàng nữ, hôm nay nói trắng ra như vậy, đơn giản là vì thế tử mà thôi. Cũng khó trách, thế tử chẳng khác gì con ruột của hoàng hậu, Tiêu Bình Dương lại gấp gáp bắt hoàng thượng ra quyết định chẳng phải muốn đối nghịch với hoàng hậu nương nương sao?

Thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt thóa mạ khinh bỉ, sắc mặt Tiêu Bình Dương tối sầm lại, lửa giận bốc cao nhưng chỉ đành cắn răng lui qua một bên.

Lúc trước nếu không do hoàng hậu nhúng tay vào để mình gả cho một kẻ đoản mệnh, sao mình đến nỗi lẻ loi hiu quạnh phải tìm một ít người đến vui đùa, bằng không công chúa có khác gì ni cô đâu. Bất quá mình luôn che giấu rất kĩ không biết sao mà hoàng hậu biết được.

Tô ma ma đứng bên cạnh hoàng hậu, thấy bộ dáng Tiêu Bình Dương nghiến răng nghiến lợi, lòng thầm cười lạnh. Hoàng hậu nói rất đúng, những kẻ này đều ngu xuẩn dại dột cho rằng âm thầm làm mấy chuyện kia mà có thể qua mặt được ảnh vệ. Hôm nay lại nghĩ cách hại thế tử, quả thực không có đầu óc.

“Hoàng thượng, nếu Dạ Huyền đã chủ động từ bỏ vị thế tử, vậy hoàng thượng sớm ra quyết định đi!” Thấy Tiêu Bình Dương lui xuống, Tiêu Dực Đức vội vàng nói vào, muốn tranh thủ cho kịp thời cơ.

Thấy vẻ vội vàng muốn đổi người thừa kế của Tiêu Dực Đức, Tiêu Dạ Huyền chán nản, quay đầu bắt gặp Như Ca đang đau lòng nhìn mình, nháy mắt lại trở nên tươi sáng.

Thấy vậy, Hồng đế gật đầu một cái, lúc trước ban hôn quả không sai.

Không để ý đến Tiêu Dực Đức, Hồng đế nhìn về phía sứ giả Vân Cương.

“Vũ Văn Khâu, quyển sách kia trẫm đã xem qua và thiêu hủy vì những gì ghi trong đó đều là lời nói vô căn cứ!”

Nghe vậy, Vũ Văn Khâu ngước cổ lên tức giận nói: “Hồng đế bệ hạ, đó là bảo vật của Vân Cương ta, sao có thể nói là lời nói vô căn cứ!”

“Trong đây có viết, người trúng Đoạn Hồn Cổ, trừ giáo chủ đời trước của Bái Nguyệt Giáo thì không ai còn sống, tương truyền vị giáo chủ kia từ lúc sinh ra đã có thần công bảo vệ thân thể, vì vậy sống được hẳn là nhờ thần công đúng không?”

Vũ Văn Khâu gật đầu một cái: “Đúng vậy.”

“Dạ Huyền không luyện qua thần công của Bái Nguyệt Giáo, nhưng vẫn sống tới giờ, ngươi không thấy kỳ quặc sao?”

“Việc này......”, Vũ Văn Khâu cũng không rõ lắm, vì chẳng biết tại sao chỉ có giáo chủ của Bái Nguyệt Giáo mới nuôi được Đoạn Hồn Cổ. Lúc trước để báo thù đánh trận thua, mấy vị trưởng lão trộm Đoạn Hồn Cổ của giáo chủ dùng. Vốn nghĩ Cẩm Thân Vương thế tử của Đại Chu nhất định phải chết. Không ngờ qua 5 năm, hắn vẫn sống khỏe mạnh trên đời, hơn nữa còn tiếp quản quân đội ở Tây Nam, từ đó Đại Chu càng tăng cao cảnh giác với Vân Cương. Mà lượng Phúc Thọ Cao truyền vào Đại Chu đã bị thiêu hủy, khiến tài chính đất nước bị thiệt hại nghiêm trọng.

Lần này, mục đích Vũ Văn Khâu mang theo bảo vật đến là vừa để lôi kéo hoàng tử nào có khả năng lên ngôi, mở rộng buôn bán, vừa để nghĩ biện pháp hãm hại vị thế tử nhiều lần đánh thắng Vân Cương của Đại Chu. Bởi chỉ cần làm được hai việc này, các trưởng lão trong giáo liền đồng ý cho Vũ Văn Khâu làm giáo chủ.

Khi biết tin các hoàng tử Đại Chu trước giờ không vừa mắt thế tử, Vũ Văn Khâu rất vui mừng. Chỉ cần đối phó với thế tử, chuyện lôi kéo người không phải dễ như ăn cháo sao? Tuy sách dạy thần công không biết bị giáo chủ đời trước giấu ở đâu, nhưng ghi chép của giáo chủ lại bị Vũ Văn Khâu tìm được. Thấy có viết về Đoạn Hồn Cổ, Vũ Văn Khâu hớn hở vô cùng, tìm cơ hội tiếp cận nhị hoàng tử Tiêu An Kiệt. Tự nhiên được dẫn về kinh thành, bất quá vẫn chưa nghiên cứu kỹ nội dung trong sách.

“Theo ý trẫm, Đoạn Hồn Cổ không phải là không có cách trị, chẳng qua vì Vân Cương là nơi man di, trước giờ chỉ biết hạ cổ, chưa bao giờ nghĩ nghiên cứu cách giải cổ mà thôi.”

Đây chẳng phải là nói dân Vân Cương chỉ biết hại người, không biết cứu người sao? Nghe Hồng đế nói, Vũ Văn Khâu cứng mặt, phản bác: “Hồng đế, ngài nói sai rồi, ở Vân Cương ta đại phu nhiều vô số kể......”

“Vậy không biết ở Vân Cương có ai có thể thể trị ho lao? Trị hoa liễu? Trị.......”

Nghe Hồng đế nêu tên một đống bệnh nan y, Vũ Văn Khâu mặc dù không phục nhưng chỉ có thể lắc đầu.

Thấy vậy, Hồng đế nhìn Như Ca cười đầy ẩn ý.


“Ở Đại Chu ta có người xuất sắc như thế, không biết các khanh có biết là ai không?”

Nghe Hồng đế hỏi, Như Ca giựt giựt khóe miệng, xem ra thân phận ẩn giấu của mình sắp bị vạch trần rồi.

“Khởi bẩm hoàng thượng, y thuật của đại phu Lăng Vân trong Dược Tiên Đường có thể nói là đứng đầu Đại Chu ta, mọi người đều thán phục.” Viện trưởng Thái Y Viện Trương Chính trước giờ luôn yêu người tài, nghe Hồng đế hỏi liền thẳng thắn nói. Tới nay vẫn không mời được đại phu Lăng Vân vào Thái Y Viện là điều hắn vẫn luôn tiếc nuối!

“Như vậy, mọi người đã gặp qua vị đại phu Lăng Vân này chưa?”

Nhiều người nhao nhao đáp lời.

“Bẩm hoàng thượng, đã gặp qua, đại phu Lăng Vân là một thư sinh trắng trẻo tuổi chừng 30”

“Không, rõ ràng là một lão đại phu chừng 50 râu tóc đều bạc.”

“Các ngài lầm rồi, rõ ràng là một người nho nhã chừng 40 tuổi”

..........

Nói xong, mọi người nhìn nhau, tướng mạo của thầy thuốc Lăng Vân trong lời họ khác biệt quá lớn, chỉ có vài người nói giống nhau. Rất nhanh, mọi người liền hiểu ra, chắc hẳn khi khám bệnh thầy thuốc Lăng Vân đã cải trang.

Kết quả, mọi người nhìn về phía Hồng đế, trong thiên hạ chỉ có đế vương là không gì không biết, nếu Hồng đế đã hỏi, vậy hiển nhiên biết thầy thuốc Lăng Vân là ai.

Trước tầm mắt của mọi người, Hồng đế nhìn Như Ca, ngữ điệu khẳng định nói: “Vừa rồi sứ giả Vân Cương nghi ngờ đứa bé trong bụng con không phải của Dạ Huyền, nhưng theo trẫm, trong thiên hạ, chỉ có ‘đại phu Lăng Vân’ mới có khả năng mang thai con của Dạ Huyền.”

Nghe vậy, nhìn nữ tử mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, cả điện Triều Dương sôi trào. Tất cả mọi người đều không tưởng tượng nổi, vị đại phu nổi tiếng cả Đại Chu mỗi lần phải tốn vài chục vạn lượng vàng mới mời được lại là một nử tử, hơn nữa còn trẻ như thế. Nhớ lúc trước, nghe tin thế tử khăng khăng chọn nử tử này, ai cũng tiếc hận cho thế tử, cảm thấy không đáng. Giờ ngẫm lại, rõ ràng thể tử đã tính toán hết rồi. Có câu lấy thân báo đáp ơn cứu mạng quả không sai.

Bên kia Trần thị được Hạ ma ma bấm huyệt cho tỉnh lại, nghe thấy lời Hồng đế, liền hai mắt tỏa sáng.

Mà phản ứng của Tiêu Dực Đức và bọn Liễu thị lại như nhà có tang.

Đang lúc mọi người cảm thán, thì Tiêu Dạ Huân nhìn chằm chằm vào bình sứ bên hông Vũ Văn Khâu. Nháy mắt một luồng ánh sáng mắt thường không thấy được từ trong lòng bàn tay Tiêu Dạ Huân phóng ra, sau đó là âm thanh bình sứ bị vỡ.

Tiếp theo mọi người nhìn thấy một con trùng màu nâu đang bò trên mặt đất.

Cổ trùng!

Mọi người liên tiếp lui về sau, thứ giết người đoạt mạng gần như chỉ trong chớp mắt này, không đùa được.

“Mọi người chớ sợ! Con trùng này chưa nhận chủ, bây giờ đang trong kỳ ngủ đông, sẽ không hại người” vốn ủ rũ vì lời Hồng đế, giờ thấy vẻ hoảng sợ của mọi người, Vũ Văn Khâu cười hả hê. Người Đại Chu, cản đảm chỉ có đến thế thôi.

Vậy mà chỉ chốc lát sau, Vũ Văn Khâu không cười nổi nữa, vì con sâu độc kia chẳng những không bò chậm mà còn chạy thật nhanh, trong tiếng tiếng hét chói tai của Tiêu Bình Dương, nhanh chóng chui vào bàn tay có máu của nàng ta.

“Hoàng tỷ!”

Tiêu An Đạo thấy chị mình ngã xuống đất điên cuồng lăn lộn la hét, da nhanh chóng khô héo, thì vô cùng kinh hãi, không dám đến gần, chỉ có thể quát to: “Vũ Văn Khâu! Mau nghĩ cách lấy cổ trùng ra đi!”

“Việc này........” sâu độc vốn đang ngủ say sao lại tiến vào kỳ hoạt động? Đầu óc hỗn loạn tưng bừng Vũ Văn Khâu chỉ có thể giống người bình thường khác liên tục lùi về phía sau.

Thấy không nhờ vả được Vũ Văn Khâu kia rồi, Tiêu An Đạo bèn chuyển sang Như Ca hét: “Cẩm Thân Vương thế tử phi, còn không mau cứu người!”

Được Tiêu Dạ Huyền bảo hộ sau lưng, nắm chặt tay tiểu Huân, nghe ngũ hoàng tử kêu, Như Ca dở khóc dở cười, trước đến giờ mình chỉ tiếp xúc mỗi một loại sâu độc là Đoạn Hồn Cổ mà thôi, những loại khác chưa đụng tới bao giờ làm sao mà biết cách khống chế chúng.

Vào lúc này, tiếng thét chói tai dần ngừng lại, mọi người nhìn kỹ, trời!! Làm gì còn công chúa Bình Dương nữa, tại chỗ đó chỉ có một đống quần áo. Nhìn con trùng đã lớn cỡ bàn tay người bò ra khỏi đống quần áo, rất nhiều người trong điện bắt đầu nôn mửa không dứt.

Như Ca vốn định đi xem, đã bị Tiêu Dạ Huyền che mắt.

Theo mấy cái búng tay của Tiêu Dạ Huyền vài thanh kiếm bén bay qua, cổ trùng bị cắt thành vài đoạn, sau đó là mùi phấn tiêu xác phiêu tán trong không khí, cuối cùng trên đất trừ một đống nước, không còn gì khác.

Một người sống sờ sờ, chỉ chốc lát đã không còn.