Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 111: Kẻ đến từ vân cương

Nghe tiếng thông báo của thái giám ngoài điện Triều Dương, ánh mắt tất cả quần thần trong bữa tiệc đều tập trung nơi thảm đỏ ở cửa chính.

Dưới ánh nến lung linh, một đôi nam nữ tay nắm tay, chậm rãi bước vào.

Nam tử mặc áo đen thân hình cao lớn, dung mạo tà lệ cuồng dã. Nữ tử mặc áo nhung có nhiều loại hoa, dung mạo nhu nhược xinh đẹp vô song, thêm ấn ký hoa anh đào giữa trán, thật chẳng khác gì tiên nữ giáng trần. Hai người cực kỳ xứng đôi.

Tiêu An Đạo thấy Như Ca, gương mặt tinh xảo, nụ cười xinh đẹp, dáng người thướt tha....quả là sắc nước hương trời, nhìn không chớp mắt, nhớ đến lời của nam tử lưng còng lúc nãy, nói nhỏ: “Quả thật còn đẹp hơn cả hoa khôi của Quốc Sắc Thiên Hương Lâu ba phần, nữ tử như thế không biết ai mới có phúc hưởng.”

Ngồi bên cạnh Tiêu An Đạo, dĩ nhiên công chúa Bình Dương không bỏ sót lời lầm bầm của đệ đệ mình, nhìn lướt qua Như Ca, nở nụ cười lạnh lùng, lại gần Tiêu An Đạo, nói thầm: “Chỉ cần ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi, hoàng đệ muốn gì liền có cái đó. Bất quá nữ nhân này hoàng đệ đừng tơ tưởng, qua tối nay chết hay sống còn chưa biết đâu!”

Nghe vậy, ngũ hoàng tử Tiêu An Đạo lắc đầu nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc.......”

Trong lúc tỷ đệ hai người nói thầm, vợ chồng Như Ca làm lễ với đế hậu xong, tiến đến chỗ quy định ngồi xuống.

Như Ca xoay người thấy Tiêu Dạ Huân ngồi tách biệt với những người khác, giống như bị cô lập, trên mặt có chút thương tiếc. Tiêu Dạ Huyền thấy vậy, ngoắc tiểu Huân đang ngồi sau lưng mình, chỉ chỉ vị trí bên cạnh Như Ca ý bảo nó ngồi vào đó.

Yến tiệc kiểu này, chỗ ngồi đã được quy định sẵn, nhưng xét thấy địa vị của Cẩm Thân Vương thế tử trước mặt đế hậu, việc thế tử tự xếp chỗ ngồi thật chẳng đáng gì. Phải biết khi còn nhỏ ngay cả giường của hoàng thượng thế tử cũng đã ngủ qua rồi. Cho nên liếc thấy hoàng hậu cười cười, thái giám phụ trách xếp chỗ liền vô cùng thức thời mà nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Những quan viên từng dâng tấu buộc tội Trần gia và Tiêu Dạ Huyền thấy thỉnh thoảng Hồng đế bảo Lý công công xuống rót rượu cho Cẩm Thân Vương thế tử, nhìn lại mấy vị hoàng tử hoàng nữ bị ghẻ lạnh bên kia, lòng hết sức hối hận. Bọn họ chỉ mong thấy thế tử bị hoàng thượng lạnh nhạt mà quên mất phải rất lâu một trong mấy hoàng tử này mới lên ngôi. Vốn nghĩ dù gì con ruột vẫn hơn, nên hoàng thượng mới cho phép các hoàng tử hoàng nữ hồi kinh, nhưng giờ nhìn thấy hình như không phải vậy nha!

Bất quá ngẫm lại, chuyện đời ai nói trước được, ban đầu không phải Hồng đế cũng rất cung kính hiếu thuận với Liễu thái hậu sao, đến cuối cùng Liễu gia cũng biết mất đó thôi!

Tục ngữ nói không sai, công cao sẽ làm chủ sợ. Lúc trước Chân đế trọng dụng cháu ngoại mình, Tây Vũ đại tướng quân Triệu Chính, đến mức ái phi cũng có thể ban cho hắn, cuối cùng thì sao, Triệu Chính rơi vào kết cục ngũ mã phanh thây. Hôm nay, Trấn Bắc Vương và thế tử, công lao không hề thấp hơn Triệu Chính, chẳng biết kết cục sẽ thế nào. Hồng đế chỉ có hai hoàng tử, mấy ngày nay hai hoàng tử mơ hồ để lộ ra bất mãn với thế tử. Con ruột và cháu, chọn ai bỏ ai, nghĩ một chút liền biết. Nghĩ đến đây, lòng bọn người dâng tấu mới bĩnh tĩnh lại.

Trong bữa tiệc Như Ca có nhận ra tầm mắt của các hoàng tử hoàng nữ kia. Nghĩ đến lời hoàng hậu nương nương, thấy hoàng thượng thỉnh thoảng nhìn về phía Dạ Huyền với ánh mắt ôn hòa, Như Ca thầm than trong lòng, Hồng đế quá mức dung túng yêu thương dẫn đến Dạ Huyền bị người đố kỵ, hiện nay, xui xẻo nhất là Dạ Huyền, phải chạy đến Bắc Địa để lánh nạn.

Như Ca nghĩ đến thương yêu của hoàng hậu nương nương với Dạ Huyền, lòng rất cảm động.

Sau khi thành thân với Tiêu Dạ Huyền, Như Ca nghe nói lúc sinh hoàng hậu nương nương bị tổn thương thân thể nghiêm trọng không thể tiếp tục mang thai, nàng đã từng nghĩ tới giúp hoàng hậu điều trị thân thể để có thể tiếp tục mang thai. Tiếc rằng, sau khi bắt mạch xong phát hiện trừ sinh non hoàng hậu còn từng bị thương nặng, lúc đó có thể sinh ra hoàng tử xem như không dễ rồi. Hiện tại điều dưỡng chỉ giúp cường thân kiện thể, không cách nào mang thai tiếp được. Sau, hỏi Dạ Huyền mới biết, thời điểm Hồng đế lên ngôi không lâu, Bạt Hộ vương gia Tiêu Viễn Đạo dẫn binh làm phản, hoàng hậu bị thương nặng khi theo hoàng thượng đánh giặc, điều trị hơn một năm, khó khăn lắm thân thể mới có chuyển biến tốt, nhưng không khỏi hẳn được. Khi mang thai đại hoàng tử, mười mấy vị ngự y ngày đêm túc trực tại Phượng Tê Cung, chăm sóc cẩn thận mới sinh được.


Như Ca đành chọn một ít thuốc bổ tốt nhất ở Dược Tiên Đường để Dạ Huyền mang vào cung cho hoàng hậu, dù sao hiện tại hoàng hậu đã hơn 40, việc mang thai ngay cả phụ nhân khỏe mạnh cũng hết sức mạo hiểm huống chi hoàng hậu, việc không nắm chắc, Như Ca không dám làm liều.

Trong lúc Như Ca thất thần, Tiêu Dạ Huyền bên cạnh hết sức chăm sóc nàng, trừ thỉnh thoảng uống một hai chén với Hồng đế và mấy đại thần, còn lại hai mắt luôn tìm trong mớ đồ ăn cung nữ mang lên có thứ gì thai phụ ăn được không. Thấy cua, lươn, thịt lừa là những thứ ngự y bảo không thể ăn, bèn lạnh lẽo bảo người ta bưng đi, thật giống như những thức ăn này là thuốc độc không bằng.

Chờ Như Ca phục hồi tinh thần, trước mặt đã bày đủ thức ăn tốt cho thai phụ như: cá, canh gà, táo đỏ hầm thịt dê.........thấy bộ dáng người cha chuẩn mực của Tiêu Dạ Huyền, mặt Như Ca tràn đầy nụ cười.

Như Ca vừa ăn đồ ăn nam tử đút cho, vừa vuốt ve bụng mình.

So với đứa bé kiếp trước, đứa bé hiện đang trong bụng quả thật vô cùng may mắn. Chẳng biết tại sao, mắt Như Ca không tự chủ được hướng về tiểu Huân.

Tiểu Huận nhận thấy Như Ca đang nhìn mình, trong đôi mắt màu tím xuất hiện ý cười, tiện tay đưa quả nho do Tây Vực tiến công đến trước mặt Như Ca. Thấy Như Ca nuốt vào, lại bắt đầu lột một quả mới.

Cảnh tượng ấm áp như vậy trong mắt người mang ý tốt dĩ nhiên là vô cùng tốt đẹp, nhưng trong mắt kẻ mang oán giận ghen tỵ thì thật cực kỳ chướng mắt.

Trần thị thấy Tiêu Dạ Huyền tỉ mẩn gắp đồ ăn con dâu, tâm tình tốt vì đè ép được đám người Liễu thị từ từ biến mất, thay vào đó là đố kỵ cực điểm.

Nhớ năm đó, thời điểm mình mang thai, có được đối xử tốt như vậy đâu, mà giờ ngược lại nàng dâu được hưởng hết cả.

Hạ ma ma đứng bên cạnh bố trí món ăn cho vương phi Trần thị thấy chủ tử không vui, không khỏi nhíu mày. Hầu hạ bên cạnh Trần thị nhiều năm, hiển nhiên Hạ ma ma hiểu rất rõ tính tính của Trần thị. Thực tế Trần thị là người hết sức ích kỷ, không cho phép người bên cạnh sống tốt hơn mình nửa phần, cho dù với chị gái hoàng hậu cũng ôm lòng đố kỵ. Nhưng dù gì vẫn là chủ tử mình trông nom từ nhỏ, xem như con ruột, chỉ có thể ở bên cạnh tùy lúc nhắc nhở vương phi thôi.

Tô Như ngồi bên cạnh Liễu trắc phi, thấy một màn vợ chồng hòa hợp bên kia, liếc lại Tiêu Dạ Cát đang chăm chú xem ca múa chẳng nhìn mình lấy một cái, tự nhiên trong lòng vô cùng chua xót. Cũng là mang thai, vì sao mình lại bị đối xử như vậy. Trước, phu quân và mẹ chồng rõ ràng còn có mấy phần quan tâm mình, từ khi nghe ngự y bẩm báo, sắc mặt hai người liền lạnh xuống. Tất cả đều do Ngọc Như Ca kia, nếu đợi thêm ba bốn năm nữa mới mang thai, cho con mình đứng vững trong vương phủ, thì mình sẽ chẳng phải chịu lạnh nhạt thế này.

Tầm mắt Tô Như chuyển sang chỗ cha mình ngồi, bên kia đã sớm không còn bóng người, vừa nãy nghe ngự y nói em gái khác mẹ mới sinh con trai, chắc đã bị mẹ kế lôi đi xem. Thấy vẻ vui mừng thật lòng của cha, ngay cả con gái bảo bối mình đây cũng không nhìn tới, thật chẳng khác gì cha dượng. Nói cho cùng, tiện nhân Tô Vân kia nếu gả cho Tiêu Dạ Huyền, đã có thể giúp mình một tay, tương lai vương phủ không phải vào tay mình rồi sao. Không ngờ lại coi trọng tên Khang Thân Vương mềm yếu vô dụng kia, chưa cưới đã có bầu, còn nói tình đầu ý hợp gì đó, thật không biết xấu hổ. Từ cung hoàng hậu nương nương đi ra thấy nha hoàn của mình ở trong góc xầm xì gì đó với ai, tưởng rằng cho Tô Vân kia ăn chút đau khổ, không ngờ được vợ chồng Ngọc Như Ca cứu mất, vô tình giúp hai kẻ đó làm người tốt.

Bên kia được Tiêu Dạ Huyền và tiểu Huân đang thay nhau gắp đồ ăn cho Như Ca. Tất nhiên Như Ca cảm nhận được oán niệm cực lớn của Tô Như. Mình và Dạ Huyền đã dọn khỏi vương phủ từ lâu, hình như không chọc tới đệ muội này gì hết! Vì sao ánh mắt Tô Như cứ như mình thiếu nàng ta một triệu lượng thế kia.

Bất quá so với Tô Như, đám hoàng tử hoàng nữ mới đáng chú ý hơn. Nhìn nam tử trung niên lưng còng đứng sau lưng nhị hoàng tử, bên hông giắt bình sứ hoa văn kỳ lạ, bỗng nhiên Như Ca nhớ đến quyển sách cổ mình tìm được ở Vân Cương. Đặc trưng của giáo đồ Bái Nguyệt Giáo là nuôi cổ, đêm 30 mươi, mà nhị hoàng tử mang theo người Bái Nguyệt Giáo đến, tuyệt đối không phải tình cờ. Thấy ba người bên đó nhìn mình và Dạ Huyền bằng ánh mặt hèn mọn và cười nhạo, dù Như Ca không hiểu nhưng cũng biếts đêm nay không thể bình yên rồi.

Lúc này, tiếng trống nhạc dừng lại, nhị hoàng tử Tiêu An Kiệt từ chỗ ngồi đi ra, quỳ xuống đất hành lễ với đế hậu xong, cực kỳ trịnh trọng nói: “Phụ hoàng, nhân tiệc giao thừa này, nhi thần có chuyện muốn tấu.”


Hồng đế lạnh nhạt nói: “Nhị hoàng nhi bình thân, muốn tấu gì?”

Được Hồng đế cho phép, Tiêu An Thực đứng lên liếc nhìn Tiêu Dạ Huyền tầm mắt vẫn không rời khỏi người thê tử Ngọc Như Ca, cười gằn một cái, nhưng chỉ trong chốc lát đã trở nên vô cùng cung kính.

“Khởi bẩm phụ hoàng, kể từ khi phụ hoàng lệnh nhi thần trấn thủ đất tây, nhi thần ngày đêm không ngủ, vừa xử lý công việc vừa dùng tấm lòng yêu dân như con cảm hóa man tộc Vân Cương. Rốt cuộc cố gắng của nhi thần đã không uổng phí, mấy tháng trước, sứ giả Vân Cương, Vũ Văn Khâu đến biểu đạt Vân Cương đồng ý làm bạn tốt với Đại Chu ta. Lần này, nhi thần hồi kinh, liền đem hắn đến gặp mặt phụ hoàng.”

Lời Tiêu An Kiệt khiến cả điện Triều Dương yên tĩnh, phải biết từ lúc Hồng đế lên ngôi, Đại Chu và Vân Cương có vô số lần đánh nhau, ở lần đầu tiên, nếu không nhờ Cẩm Thân Vương thế tử liều mình cứu, tính mạng Hồng đế thiếu chút nữa không còn, hôm nay nhị hoàng tử lại dẫn người Bái Nguyệt Giáo đến, không biết Hồng đế sẽ phản ứng thế nào đây.

Hồng đế nghe vậy mặt không đổi sắc, chỉ nói: “Rất tốt, không biết vị nào là sứ giả của Vân Cương?”

Dù hỏi vậy, nhưng ánh mắt Hồng đế đã hướng tới nam tử trung nhiên lưng còng kia.

Thấy Hồng đế nhìn mình, Vũ Văn Khâu tiến đến giữa điện Triều Dương.

“Sứ giả Vân Cương Vũ Văn Khâu tham kiến Hồng đế bệ hạ, chúc bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”

Vừa nói vừa nằm sấp xuống làm lễ theo nghi thức của Vân Cương.

“Trẫm nghe nhị hoàng nhi nói, Vân Cương đồng ý làm bạn tốt với Đại Chu. Nhưng nhiều năm qua, Vân Cương vẫn luôn nhòm ngó Đại Chu, chế Phúc Thọ Cao hại Đại Chu ta, hôm nay lại nói muốn kết bạn, không biết Vân Cương có gì để thể hiện thành ý cho trẫm và văn võ bá quan xem.”

Nghe vậy, mọi người đều gật đầu, không thể nói tin là tin ngay được. Vân Cương không có chế độ đế trị, đều do Bái Nguyệt Giáo cai quản. Từ bốn năm trước sau khi giáo chủ Vọng Nguyệt chết, hành vi Bái Nguyệt Giáo càng xằng bậy, nếu không nhờ phòng thủ tốt, không biết Đại Chu đã bị biết bao lần quầy rầy vô vị. Giờ nói muốn thông thương, chẳng lẽ để đến Đại Chu công khai bán Phúc Thọ Cao sao? Đùa gì thế!

Thấy ánh mắt chất vấn của mọi người, Vũ Văn Khâu không lộ vẻ lúng túng, mà lấy ra quyển sách cũ nát và bình sứ từ bên hông, giơ cao lên đỉnh đầu nói: “Hồng đế bệ hạ đáng kính, Văn Khâu xin hiến hai vật quý, một là bản chép tay về cổ độc do giáo chủ Bái Nguyệt Giáo lưu lại, ghi lại cách dùng và cách chữa hơn trăm ngàn loại cổ độc bí mật ở Vân Cương. Hai la cổ nghe lệnh Văn Khâu và bốn đại trưởng lão tỉ mỉ đào tạo hơn 10 năm, chỉ cần Hồng đế bệ hạ nhỏ một giọt máu, cổ độc sẽ chỉ nghe lệnh ngài, trừng trị phản thần, giết người đoạt mạng trong nháy mắt, chính là linh cổ hiếm thấy trên thế gian. Đây là hai vật quý nhất của Vân Cương ta, để biểu đạt thành ý, xin dâng cho ngài. Có được hai vật này bệ hạ thống trị Đại Chu càng vững vàng.”

Nói đến đây, Vũ Văn Khâu liếc nhìn Tiêu Dạ Huyền, trên mặt tràn đầy ý xấu.

“Trước khi dâng quyển sách này cho Hồng đế, Văn Khâu có một thắc mắc về Đoạn Hồn Cổ, cổ độc độc nhất của Vân Cương Ta, muốn thỉnh giáo Cẩm Thân Vương thế tử!”

Đoạn hồn cổ! Nghe mấy từ này mọi người ở đây đều nheo mắt, nhìn về phía Tiêu Dạ Huyền, không ai không thấy tàn bạo trong mắt hắn.

Cảm thấy quanh thân Tiêu Dạ Huyền trở nên lạnh lẽo, biết hắn nhớ lại chuyện không vui, Như Ca kéo ống tay áo hắn, nói nhỏ một chữ: “Lạnh.”

Nghe Như Ca nói, khí lạnh quanh thân Tiêu Dạ Huyền nháy mắt biến mất, nắm tay nàng, không để ý Vũ Văn Khâu nữa.

Thấy vậy, nhị hoàng tử Tiêu An Kiệt ra hiệu cho Vũ Văn Khâu tiếp tục.

Vũ Văn Khâu đang định mở miệng, bỗng phát hiện ánh mắt đứa bé ngồi bên cạnh thế tử phi nhìn mình rất quen thuộc, giống hệt ánh mắt người trong trí nhớ.

Mà người đó chỉ dùng ánh mắt như vậy để nhìn một loại người......người sắp chết.