Chỉ Vì Yêu

Chương 17: Chúng mình lấy nhau rồi về sống chung, để hàng đêm anh được ôm em ngủ...

Quãng đường về thành phố dài lê thê mà im lìm không một tiếng động. Khóc chán khóc chê, Nguyễn Hạ uể oải dựa vào lưng ghế.

Cố Minh Châu và Trình Quang biết ý quay mặt đi, để dành cho cô bé một không gian riêng tư yên tĩnh.

Trong lúc tập trung lái xe, thi thoảng Dung Lỗi lại liếc nhìn người ngồi sau qua tấm gương chiếu hậu. Cố Minh Châu vừa chợp mắt được một chốc, lúc tỉnh dậy tình cờ bắt gặp cái nhìn sâu thăm thẳm của anh, cô nhoẻn miệng cười đáp lại. Lúc ấy, ánh mắt trìu mến của anh bỗng nhiên chan chứa yêu thương.

Trong gương, Cố Minh Châu để ý thấy Nguyễn Hạ đang thất thần nhìn về phía trước. Cô giật thót mình, đoạn quay sang quệt nước mắt cho con bé, “Cố Yên dọn về nhà chồng sắp cưới rồi, em dọn đến sống với chị nhé?” Cô dịu giọng hỏi Nguyễn Hạ.

Nguyễn Hạ không ngoảnh mặt đi, mắt vẫn đau đáu nhìn vào gương chiếu hậu. Con bé nhìn cô qua tấm gương rồi lắc đầu, “Thôi ạ... chị Lộ Lộ có phân cho em một phòng ở ký túc xá, trước kia thỉnh thoảng em vẫn về đó ngủ, giờ em dọn đến đó luôn.”

“Không có người chăm sóc em, chị không yên tâm. Thôi cứ về sống với chị một thời gian, bao giờ tâm trạng khá hơn, em hẵng dọn đi.” Nguyễn Hạ lắc đầu nguầy nguậy. Sau sáu năm, cô bé yếu đuối của ngày xưa đã có sự kiên cường mang dấu ấn của Cố Minh Châu, “Chị... em tự chăm sóc mình được. Em không sao.”

Cố Minh Châu xoa đầu em bằng vẻ xót xa nuối tiếc, đoạn kéo con bé vào lòng mình.

Khoảnh khoắc chạm vào cơ thế mềm mại của cô lại khiến giọt nước mắt lăn dài trên má Nguyễn Hạ.

Đưa Nguyễn Hạ về ký túc xá, Cố Minh Châu cũng tranh thủ làm qua một vòng kiểm tra xung quanh. Điều kiện vật chất và an ninh của ký túc xá khá tốt, hơn nữa đồng nghiệp kiêm bạn cùng phòng với Nguyễn Hạ lại là một cô bé hết sức nhiệt tình. Thấy Nguyễn Hạ và bạn tỏ ra thân thiết, tự nhiên cô cũng an tâm phần nào.

Ngồi một lúc, đến khi bọn họ dợm đứng dậy ra về thì Nguyễn Hạ bổng nhiên ngẩng đầu sau quãng thời gian dài không nói năng gì, đôi mắt long lanh nhìn Dung Lỗi, “Kevin, em có thể nói chuyện riêng với anh không?”

Dung Lỗi nhìn Cố Minh Châu ướm hỏi. Song cô lại ngoảnh mặt đi nơi khác cốt lảng tránh ánh mắt anh. Anh chau mày, quay sang trả lời Nguyễn Hạ, “Được chứ.”

“Vậy bọn em về trước, Lục Lục, đi thôi.” Nghe được câu trả lời của anh, lòng cô bỗng dấy lên nỗi chua chát mơ hồ, rất khó diễn tả, đoạn kéo Trình Quang mau mau chóng chóng rời đi.

Về nhà cất hành lý, rửa mặt mũi, sau đó Cố Minh Châu lại lái xe đến nhà họ Dung.

Nhác thấy mẹ, Dung Dịch liền rơm rớm nước mắt, cắm đầu cắm cố chạy đến nũng nịu như một chú cún con. Cố Minh Châu cũng nhớ thằng bé xiết bao, tuy mệt bã người nhưng cô vẫn bế con lên.

Bà Dung sợ cô mệt nên nói ngon nói ngọt bảo cháu qua bà bế, “Cháu bà mỗi ngày một lớn, bà sắp không bế nổi rồi này!”

Dung Dịch lập tức cười tít mắt, xun xoe bảo, “Bà nội nấu toàn đồ ngon nên Dung Dịch mới mau ăn chóng lớn!”

“Chao ôi, thằng cháu bà!” Mẹ Dung Lỗi thơm chụt mấy cái lên má Dung Dịch. Nhìn cảnh ấy, Cố Minh Châu chợt nhớ tới bà ngoại, cầm lòng không đặng nỗi cảm thương.

Ba người ngồi xuống ghế sofa nói chuyện, mẹ Dung Lỗi kéo tay Minh Châu, bùi ngùi bảo, “Sao mới ba ngày không gặp mà cằm con đá nhọn hẳn ra thế này!”

Cố Minh Châu cười, “Chắc Dung Dịch béo hết cả phần của con rồi, bác xem mông nó núng nính thế này cơ mà!”

Dung Dịch dẩu môi ra chiều khó chịu. Bà Dung nhéo môi nó, đoạn bảo Cố Minh Châu: “Hôm nay con ở đây ăn cơm nhé, bác làm mấy món bồi bổ cho con!”

Cố Minh Châu đang mải nghĩ sao mãi chưa thấy Dung Lỗi về nên bụng dạ cũng chẳng thiết ăn uống, song cô vẫn gượng cười, “Bác làm món canh gà hoành thánh bác nhé! Con thèm món đó quá.”

“Ừ, ừ, ừ! Món tủ của bác đấy!” Mẹ Dung Lỗi mừng rơn, bà ừ mấy câu liền. Thân là bậc bề trên, đã bước sang cái tuổi “cho nhiều hơn nhận”, có thể đỡ đần hộ con cháu âu bà cũng thấy mừng, “Ơ thế Dung Lỗi đâu? Nó không qua chỗ con à, sao hai đứa không về cùng nhau?”

“Anh ấy... có việc đột xuất, tối mới về ạ.” Nói đến đó tự nhiên Cố Minh Châu lại sinh ra bực dọc.

“Vậy con lên gác nghỉ ngơi trước đi, về phòng nó chợp mắt một lát đã. Bác ra chợ mua rau, bao giờ đến bữa, bác gọi con! Thằng cháu bà ngoan, không quấy mẹ nữa, cháu lên thư phòng chơi với ông nội nhé!”

“Vâng!” Dung Dịch ngoan ngoãn buông mẹ ra rồi ôm đồ chơi chạy rầm rầm về phía phòng đọc sách.

Bữa cơm bày biện thịnh soạn, nhà Dung Lỗi ai cũng nhiệt tình quan tâm Cố Minh Châu, về phần Dung Dịch, kể từ sau buổi tối hai bố con trút bầu tâm sự đến nay, thằng bé tỏ ra chững chạc hơn hơn, mấy lần nó còn gắp thức ăn cho mẹ. Cả nhà hòa thuận vui vẻ, không khí quây quần ấm cúng.

Mãi chưa thấy Dung Lỗi về, cũng chẳng có lấy một cuộc điện thoại dặn dò. Cố Minh Châu đành miễn cưỡng cười nói với người trong nhà, ăn cầm chừng mười miếng hoành thánh.

Cơm nước đâu vào đấy, cô đưa Đá nhỏ về nhà Dung Lỗi. Tắm rửa, dỗ con lên giường đi ngủ xong, cô cũng đi ngâm nước nóng, suýt thì ngủ quên trong đó, lê lết đến tận bảy rưỡi mà vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu.

Bụng dạ chộn rộn như bị mèo cào, Cố Minh Châu sốt ruột bốc điện thoại gọi cho anh nhưng anh lại tắt máy. Cô chẳng thiết ngủ nghê, ngồi đóng đô ở phòng khách, mình mấy run lẩy bà lẩy bẩy vì lạnh.

Tám giờ năm phút, cuối cùng thì tiếng chìa khóa lạo xạo cũng chịu vang lên. Tim cô giật thót, kéo theo đó là cơn giận từ từ ùa đến.

Dung Lỗi bước vào nhà, thấy vẻ mặt nặng như chì của cô trên ghế sofa, vừa thay dép, anh vừa bảo: “Sao em chưa ngủ à?”

“Tại sao anh lại tắt máy?” Cố Minh Châu đáp lại câu hỏi của anh bằng một câu căn vặn, giọng điệu hằm hè.

Dung Lỗi lấy điện thoại ra xem rồi bảo: “Ồ... hết pin rồi.”

Có điều trong con mắt hằn học của cô thì rõ là anh đang giả vờ giả vịt.

Anh thay xong dép liền đứng lên, tiéc thay đón tiếp anh lại là một cái gối ôm lao vút đến. Dung Lỗi giật lùi về sau đỡ cái gối, cầm nó trên tay, anh dở khóc dở cười nhìn thủ phạm đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa, “Em sao thế?”

“Anh đoán xem?” Cố Minh Châu nén cơn giận, lạnh lùng hỏi vặn lại.

Vẫn biết giữa bọn họ không xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn thấy khó chịu, khó chịu kinh khủng.

Dung Lỗi cầm cái gối, lại gần ngồi xuống cạnh cô. Anh véo yêu vào đùi cô, “Sao nào? Ghen à?”

Câu nói của anh khiến Cố Minh Châu nhảy chồm lên như một con mèo xù lông, cô sấn sổ lao vào anh đòi “ăn thua đủ”. Sau hai phát đánh, Dung Lỗi bực mình kìm cô lại, chân tay két hợp đè nghiến con mèo hoang đang lồng lộn này xuống, “Em không thể đổi cách biểu lộ nào dịu dàng hơn được à? Anh mà có nhỡ tay làm em bị thương thì biết ăn nói làm sao?”

Cố Minh Châu trừng trộ trợn mắt. Cô Cả nhà họ Cố lại trở về với cái tính nóng nảy bộp chộp cố hữu rồi đây, “Bỏ, tay, ra!”

Dung Lỗi nửa cười nửa không nhìn cô, vòng tay vẫn siết chặt.

Hai người mải giằng co qua lại, căn phòng chỉ mới vừa yên tĩnh được một lúc, lát sau bỗng vang lên tiếng trẻ con đầy e dè khiến cả hai giật thót mình: “Bố mẹ đang làm gì thế?”

Trong bộ áo ngủ liền thân có in hình bò sữa ở yếm quần, thằng bé xuất hiện lù lù trước cửa phòng ngủ, mắt nhắm mắt mở nhìn hai bậc phụ huynh đang xoắn lấy nhau trên ghế sofa.

Dung Lỗi vội vàng buông Cố Minh Châu ra. Cố Minh Châu cũng ngượng ngùng, hậm hực quay mặt đi. Anh đành đứng lên, bước đến bên con trai, quỳ xuống kéo tay nó hỏi, “Bố mẹ làm con giật mình à?” Dung Dịch nhìn bố, rồi lại nhìn sang bà mẹ đang sưng sỉa mặt mày, “Bố mẹ đang cãi nhau à? Sao lại cãi nhau?”

Dung Lỗi đăm chiêu, sắp xếp câu chữ trong đầu rồi bảo, “Thỉnh thoảng ở trên lớp, mọi người làm bài ra đáp án khác nhau nên mới phải tranh luận, người lớn cũng vậy, thỉnh thoảng gặp chuyện bất đồng quan điểm thì cùng nhau tranh luận. Chuyện này rất đỗi bình thường, thế nên gia đình nào cũng có, đây là chuyện hết sức bình thường, con hiểu không?”

Dung Dịch như vỡ lẽ, nó gật đầu nói, “Con biết rồi. Vậy bố mẹ nhỏ tiếng thôi nhé!”

Dung Lỗi nhéo mông con trai, “Con trai bố ngủ ngon nhé!”

“Chúc bố mẹ ngủ ngon.” Giọng thằng bé líu lại bởi cơn buồn ngủ díp mắt, thế rồi nó ngoe nguẩy cái mông tròn mũm mĩm bỏ đi ngủ.

Bị thằng bé cắt ngang giữa chừng, cả hai quay ra nhìn nhau có vẻ thẹn thùng. Dung Lỗi thở dài rồi vươn tay ôm chầm lấy cô nàng rõ mười mươi là đang ghen, Cố Minh Châu lạnh lùng hất anh ra, đoạn đứng dậy toan quay người bỏ đi.

Đương nhiên là Dung Lỗi phải đuổi theo rồi.

Thư phòng lặng ngắt như tờ, cô không ở đây. Gian phòng nhỏ kế bên có tiếng động khe khẽ. Anh đẩy cửa bước vào, thấy Cố Minh Châu đang rầu rĩ buộc gọn tóc tai. Trên mặt bàn làm việc trước mặt cô là một bộ váy cưới còn dang dở.

Đám cưới của Cố Yên đã cận kề ngay trước mắt, váy cưới của con bé đã bảo sẽ để Cố Minh Châu tự tay may.

Dung Lỗi lại gần giúp cô buộc lỏng phần tóc đằng sau. Cô không chịu, vùng khỏi tay anh rồi đi thẳng đến bên bàn, cầm bút chì lên và bắt đầu sửa sang bản thiết kế, như thế xung quanh vắng tanh chẳng có một ai.

Ngón tay anh vẫn còn sót lại cái cảm giác mềm mại trơn trượt khi tóc cô lướt qua, đoạn nhìn sang khuôn mặt nghiêng nghiêng đang chăm chú cắt may của cô ấy, dường như thời gian đang lội ngược dòng, quay về cái thời mà họ mới quen nhau.

“Thực ra lần đầu tiên thấy Fay, anh cũng có cảm giác ấy, lúc đó anh nghĩ tính con bé này quen ghê. Sau này mới biết là em gái em. Giống em thật đấy.” - Dung Lỗi bất ngờ lên tiếng cảm khái.

Đang bận đính hạt cườm lên áo cưới, chiếc dùi trên tay cô bỗng khựng lại, “Anh muốn nói gì?” Cô đặt đồ đạc xuống, ưỡn thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Thích cái tà quy chính, đi theo tiếng gọi của tình yêu chứ gì?”

Dung Lỗi mỉm cười, lòng đã sẵn tính toán. Nụ cười anh đập vào mắt Cố Minh Châu... sao lại đáng ghét thế không biết.

Cố gắng kìm nén cái ý muốn phi thẳng chiếc dùi vào mặt anh, thay vào đó, cô cáu kỉnh cầm đống bản thảo gần đó lên đập bộp xuống đất, mắt long lên sòng sọc, “Em đang nói chuyện với anh đấy!”

“Trong mắt anh còn ai sáng chói hơn em?” Trong vẻ dịu dàng của anh thoáng chút nịnh bợ.

Cố Minh Châu đã hơi xuôi xuôi, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười khẩy, “Tiểu Hạ trẻ trung xinh đẹp, hai người ở bên nhau đã sáu năm, anh có đổ rầm trước con bé thì em cũng chẳng lấy làm lạ.”

Dung Lỗi sấn lại gần, ôm chầm lấy cô, “Ôi trời ôi, nói thật là anh thấy thích nhìn em lúc ghen lồng ghen lộn đấy!”

“Cút đi!”

“Yên nào!” Dung Lỗi cười nói oang oang, “Em mà khiêu khích anh là anh giải quyết luôn em bây giờ!”

Mắt cô bừng bừng tóe lửa, đáng yêu đến nỗi làm anh phải cúi xuống hôn chụt lên môi cô, “Anh mà trốn tránh thì bà chị tốt bụng là em lại trách anh hời hợt không quan tâm đến em nó. Còn anh đi an ủi con bé với tư cách là ông anh rể tử tế thì em lại ghen bóng ghen gió. Em nói xem, như thế có phải kiểu gì em cũng nói được không hả?”

“... Nhưng anh cũng phải tranh thủ gọi điện về chứ!”

“Trước mặt Fay mà anh lại bảo, Minh Châu ơi anh không về ăn cơm đâu, em và con cứ ăn trước đi, nói thế ấy hả?”

“... Chỉ giỏi cãi!”

Dung Lỗi phá lên cười, tinh thần anh như phấn chấn hơn hẳn. Kể từ lúc bước chân vào nhà, bắt gặp vẻ mặt hằm hè của cô, tự nhiên thấy vui vui lạ, “Lừa em làm gì, điện thoại hết pin thật mà. Mấy hôm em vắng nhà, anh toàn phải ngủ một mình, người buồn bực bứt rứt nên cũng quên béng phải sạc điện thoại.”

Cố Minh Châu bĩu môi, hừ mũi, rõ ràng vẫn chưa tin lắm.

Dung Lỗi cười ngặt nghẽo, “Ờ thì... được rồi, anh xin được thú thực, đúng là anh cố tình khiêu khích làm em ghen. Tai nghe chỉ là phù phiếm, mắt thấy mới là hiện thực, anh chỉ muốn xem xem, Ỉn con yêu anh nhiều thế nào mà thôi.”

“Bỏ cái tay xấu xa đang sờ mó, xoa vuốt của anh xuống!” Cố Minh Châu giận điên lên được. Nói chẳng được anh, cô đành háy anh ra rồi hậm hực cúi đầu, quay phắt người.

Nhưng Dung Lỗi nào chịu buông tay, anh ghì cô vào lòng, liếm khóe môi, bắt đầu giở trò cợt nhả, “Muốn biết gì thì cứ hỏi thẳng anh, Minh Châu này, em nên học cách mở lòng. Thẳng thắn với người yêu thôi, chứ có phải chuyện gì khó khăn to tát đâu.”

“Fay buồn lắm, anh nán lại đó lâu là bởi con bé cứ rấm rứt khóc suốt. Sau đó, bọn anh nói chuyện, anh dẫn con bé đi ăn tối và tiễn về tận nhà, thành thử anh mới bị muộn. Điện thoại hết pin thật, mà không có em cạnh bên làm anh mất ngủ cũng thật luôn.”

“Vậy... hai người đã nói gì?” Cuối cùng thì cô cũng thốt được ra câu đó.

“Anh nói với Fay một số chuyện thật lòng.” Tường trình sự việc đúng là thế mạnh của Dung Lỗi, “Fay rất giống em ngày xưa, con bé có tài, có ước mơ. Còn hai chúng ta, dù bây giờ đã đủ khả năng... nhưng tiếc thay chẳng còn mơ mộng gì nữa. Hễ gặp Fay là anh lại thấy tiếc cho hai đứa, thành thử anh rất muốn giúp đỡ con bé. Đấy, chỉ thế thôi, vì anh từng nghĩ sẽ lợi dụng con bé để chọc tức em nên có lẽ việc anh gọi Fay về là chút cỏn con mập mờ duy nhất giữa anh và Fay, ngoài ra chẳng còn gì. Em đừng nói những chuyện kiểu như thế thân hay khỏa lấp này nọ, nói thế là sỉ nhục con bé. Huống chi, nếu có ai thế chỗ được em, thì mấy năm qua anh đã chẳng khổ.”

Anh nói có tình có lý quá, đâm ra Cố Minh Châu thấy chột dạ, trong lòng buộc phải thừa nhận, rõ ràng là mình vô lý. Miệng anh nói lời chân thành, kết hợp với động tác chăm chút của đôi tay, khiến cơ thể cô như tê dại hẳn đi, có cảm giác ướt át hơn. Cô vươn tay ôm chầm lấy anh, miệng câm như hến, không nửa lời bắt bẻ.

Dung Lỗi thơm lên cần cổ cô, song thấy vậy không đã ghiền, anh bèn bế cô ngồi lên bàn. Tay đỡ hai bên hông, anh trao cô những nụ hôn tràn trề sự ướt át. Cố Minh Châu có ý lảng tránh, anh cũng không cưỡng ép. Nhưng kệ cô bối rối né tránh, anh vẫn ung dung truy đuổi đến cùng.

“Xong bộ này, em cũng làm cho mình một bộ nhé?” Dung Lỗi kéo tấm vải may áo cưới, trêu đùa quấn lên người cô. Anh kề tai cô, thì thào, “Chúng mình lấy nhau rồi về sống chung, để hằng đêm anh được ôm em ngủ...”

Câu bông đùa dịu dàng của anh khiến cô thấy bủn rủn cả người, đoạn đấm nhẹ vào vai anh: “Đồ phải gió! Ai thèm lấy loại phải gió như anh!”

“... Anh thích em gọi anh là anh yêu hơn...” Dung Lỗi ôm cơ thể liễu yếu đào tơ của cô, cười hí ha hí hửng.

Cố Minh Châu ngửa đầu, không kìm được hơi thở dồn dập. Bên tai vẫn vắng nghe tiếng anh tỉ tê, “Fay giống em, đó là em gái em nên anh cũng phải quan tâm ít nhiều. Như Dung Dịch ấy, bởi đó là đứa con do em sinh... nên anh rất yêu con... em biết không hả? Đồ ngố! Ỉn ngố!”

Hai khuôn mặt kề sát vào nhau, mũi cọ mũi, “Đừng gồng vai gánh vác mọi chuyện, em có anh đây mà, hãy san bớt sang anh. Thậm chí, những thứ em không gánh vác được, chỉ cần nói với anh một câu, anh luôn sẵn sàng đáp ứng mọi thứ em cần, em hiểu không?”

Cố Minh Châu đang đắm mình trong đê mê và ngất ngây, cô gật đầu như bổ củi trước một loạt những câu hỏi ráo riết “Hiểu không? Hiểu không?” của anh. Cô thấy hơi mệt mỏi, song cũng mang theo một chút mong đợi. Những gì anh nói, cô nửa hiểu nửa không. Con người hiện nay của anh tưởng như xa lạ mà lại quen thuộc vô chừng.

Những ngón tay đang cựa quậy của anh càng thêm phần bạo dạn, chúng mò vào sâu hơn, chúng vầy vò, mơn trớn, khiêu khích khiến cô suýt thì hét lên. Cơ thể bủn rủn, nóng rực khiến lí trí cũng trở nên mông lung. Trao cho anh... cứ trao cho anh ấy đi rồi mọi việc sẽ ổn thỏa! Giống như những gì anh ấy đang làm với mình... cô chỉ cần nghe theo anh, thế là xong.

Buổi tối, Dung Lỗi quậy một trận tưng bừng tới bến. Giữa thư phòng, cô bị anh lột trụi lủi rồi đè nghiến xuống mặt bàn làm việc. Anh tấn công từng đợt mạnh mẽ trong tiếng nỉ non van vỉ của cô. Trên bàn bày bừa nhiều đồ sắc nhọn, cộng thêm mặt bàn cứng đờ, hì hục một lúc anh đã có cảm giác tù túng khó chịu, anh bèn bế cô lên, vừa di chuyển vừa tiến vào. Còn chưa chạm ngưỡng cửa phòng ngủ thì cô đã nhũn cả người.

Dĩ nhiên Dung Lỗi nào đã chịu tha cho cô. Suốt tối đó, cô nằm dưới anh, xuýt xoa rên xiết. Đôi gò má vương sắc hồng quyến rũ, chỉ lúc trên giường mới thấy. Cặp mắt lúng liếng loang loáng như làn nước đang nhìn xoáy vào anh. Mắt anh hằn đỏ màu máu. Động tác trở nên thô bạo, sâu hơn theo từng tiếng đụng chạm ướt át phía dưới. Máu trong người cô sôi lên sùng sục. Đêm dài lê thê cho Dung Lỗi thỏa chí tận hưởng.

Nửa đêm, cô chìm vào giấc ngủ có anh cạnh bên. Dung Lỗi chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang say giấc lành của cô mà không tài nào ngủ được.

Chẳng hay ngày mai cô ấy sẽ thế nào? Liệu sẽ giận anh chăng - lòng dạ người phụ nữ này không hề lương thiện gì cho cam nhưng cô ấy luôn làm mọi việc để bảo vệ những người cô ấy muốn bảo vệ.

Nói thế chứ thực ra anh cũng nằm trong diện đó, có điều hơi đặc biệt một tí - giống như anh đã từng nói với Dung Dịch đó thôi, vui buồn cùng hưởng, sống chết có nhau.

Nghĩ tới đó, anh càng ôm chặt cô hơn. Chóp mũi khẽ cạ vào gò má mơn mởn của cô. Cố Minh Châu trải qua một ngày dài mệt mỏi, cộng thêm hơn một tiếng đồng hồ đánh vật với anh nữa nên giờ đây ngoài ngủ ra cô chẳng biết trời trăng gì. Nhưng cô vẫn nhích người lại gần khi được anh ôm trong vòng tay.

Dung Lỗi nghe con tim mình đang rạo rực, trải qua bao gian nan cuối cùng anh cũng có được một đêm như đêm nay, anh có thể điềm nhiên bảo con tim mình rằng: Cô ấy yêu mình.

Những đêm trằn trọc khó đưa giấc, chỉ duy nhất một người mới mang lại sự bình yên cho con tim bạn. Vì người ấy, Dung Lỗi tình nguyện trả giá bằng tất cả.

“Nhưng tại sao lại là chị Sở Sở...” giọng thì thào buồn rười rượi của Fay dường như vẫn văng vẳng bên tai anh, Dung Lỗi siết chặt vòng ôm với người đang nằm bên cạnh, tiếng thở dài trôi trong im lặng.

“Em không cam lòng... Kevin, vì sao lại là chị em, em, chỉ cần người đó không phải là chị...” Vào lúc trời chiều nghiêng bóng, căn phòng ký túc xá của công tỵ Lộ Hân Nam lên đèn sáng trưng. Sau khi Cố Minh Châu và Trình Quang ra về, căn phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Fay nhìn anh, tuôn một chặp chẳng đầu chẳng đuôi. Anh bình tĩnh đáp lại ánh nhìn của cô trong im lặng. Cô cứ chờ đợi cho đến khi tuyệt vọng ập tới và rồi không cầm nổi nước mắt.

Hôm đó ở bệnh viện, khi anh vừa nhấc điện thoại, giọng Fay nghe rõ căng thẳng hơn hẳn lúc bình thường, “Kevin, anh đang ở đâu?”

“Có chuyện gì thế?” Anh liếc nhìn Cố Minh Châu bấy giờ đang bận xử lý cậu con trai, anh bèn ra ngoài để tiện nghe điện thoại.

Cô tiếp tục sau một hồi im lặng, “Em... đang ở dưới tầng trệt của bệnh viện, mới rồi chị Sở Sở ở chỗ em, chị ấy nhận điện thoại rồi vội vã đi ngay, chị để quên đồ nên em mang đến... Em thấy anh... có phải anh không?”

“Em đợi anh dưới đó, anh xuống ngay.”

Dung Lỗi thoáng băn khoăn, hay là bảo với Cố Minh Châu nhỉ. Nhưng sau đó anh vẫn quyết định một mình đối mặt.

Trong quán cà phê cạnh bệnh viện, nghe xong câu chuyện của anh, vẻ mặt Fay chỉ có thể diễn tả bằng bốn chữ “không thể tin được”.

“Em không thể chấp nhận được...” Cô bé rầu rĩ lắc đầu.

Dung Lỗi thở dài, “Fay, tình cảm của anh ra sao, anh nghĩ em hiểu hơn ai hết. Từ xưa đến nay, anh luôn coi em như em gái.”

“Nhưng chính anh gọi em về! Em cứ tưởng... cuối cùng anh đã chịu quên đi quá khứ... em tưởng mình đã đợi được anh!” Fay buồn ra mặt.

“Phải... là anh sai, anh xin lỗi em. Lúc đó... tâm trạng anh rất tệ, chị Sở Sở của em khiến anh như phát điên lên.” Dung Lỗi cười khổ, “Em không biết chứ, kể từ lúc trở về, anh đã hóa rồ ngay lần đầu tiên gặp lại cô ấy.”

“Sao em lại không biết chứ, suốt sáu năm ở Úc, anh cũng điên dại như thế,” Fay cắn chặt môi cố nén dòng nước mắt, “Cuối cùng thì em cũng hiểu lý do vì sao anh cứ khắc ghi mãi trong lòng, hóa ra cô ấy chính là chị Sở Sở...”

“Tạm thời anh đừng nói với chị em... đừng để chị ấy biết. Hiện giờ em chưa sẵn sàng gặp chị ấy.” Sau một hồi lâu không ai nói câu nào. Fay mới lên tiếng đề nghị với anh như vậy. Trong chớp mắt, dường như cô bé đã trở nên già dặn hơn hẳn.

Anh không đồng tình với ý kiến này, song bây giờ có nói gì thì cũng vô ích, thế nên anh chọn lựa im lặng.

Sắc mặt Fay có phần nhợt nhạt, dường như nội tâm cô ấy đang giằng co dữ dội, đoạn ngập ngừng hỏi, “Anh và chị... bây giờ có hòa hợp không?”

“Anh không hiểu hết những gì cô ấy nghĩ. Nhưng anh không thể đòi hỏi quá nhiều.” Dung Lỗi trả lời gọn lỏn. Anh vừa cố gắng không làm cô kích động, đồng thời cũng quả quyết trình bày quan điểm của mình.

Quả nhiên, không thấy Fay thắc mắc chi nữa.

Trong chốc lát, một cảm giác ngượng ngập bao trùm bầu không khí.

Dung Lỗi nhìn đồng hồ. Người ngồi đối diện anh tinh ý nhận ra rồi bảo, “Chị đang đợi anh đấy, anh mau về đi. Kevin... em biết thế này là không phải, cũng chẳng ích gì... nhưng, anh hãy cho em chút thời gian để suy nghĩ. Dù sao chăng nữa, em cũng từng thích anh trong một khoảng thời gian.” Fay nói nhẹ bẫng nhưng đượm buồn.

Hôm sau tỉnh dậy, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.

Cả nhà cùng ra ngoài. Dưới hầm để xe, xe anh đậu ngay trước mũi xe cô. Anh lên xe trước, thắt dây an toàn xong, bỗng dưng hạ cửa số xuống, gọi với người đằng sau.

Cố Minh Châu vừa tống con trai lên ghế phụ, chẳng rõ làm sao mà mới sáng ngày ra đã mè nheo rồi. Kế đó, cô chạy lại chỗ anh, “Sao thế?”

“Hôm nay có bận lắm không?”

“Bình thường, anh định nhờ vả gì à?”

“Không phải anh, mà là Nguyễn Hạ. Tối qua con bé bảo muốn nói chuyện với em.”

“Sao tối qua anh không nói sớm?!” Cố Minh Châu trợn trừng mắt.

Dung Lỗi thư thái gác tay lên cửa xe, thấy cô đanh mặt, anh liền đưa tay nắm lấy cằm cô. Cô hỏi một đằng, anh lại trả lời một nẻo, “Ỉn con này, anh giải quyết ổn thỏa chuyện của mình rồi. Bây giờ đến lượt em đi gặp con bé, nói chuyện để giải quyết nốt phần của em đi. Nếu em thấy chưa ổn thì cứ bảo anh. Phải nhớ, anh luôn ở bên em.”

Lời lẽ anh nói có vẻ thâm sâu, khiến Cố Minh Châu thấy hơi mơ hồ, “Tóm lại, anh đã nói gì với con bé?!”

“Em đến khắc biết.” Dung Lỗi nắm chặt cằm cô, kéo lại gần đặt một nụ hôn rồi lái xe đi mất hút.

Cố Minh Châu vẫn đứng chôn chân một chỗ, ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Chỉ khi Dung Dịch gọi cô, cô mới giật mình sực tỉnh. Đưa thằng bé đến trường xong, cô không về công ty mà đánh xe đến thẳng chỗ Nguyễn Hạ.

Có lẽ Nguyễn Hạ đã thao thức cả đêm qua, vẻ mặt con bé hơi đờ đẫn, lại thêm hai quầng thâm hiện lù lù dưới mắt. Thấy Cố Minh Châu đến, con bé tất bật đi pha trà, bày biện bánh trái, trông vẫn phấn khởi như mọi khi.

Cố Minh Châu không biết Dung Lỗi đã nói gì; nói bao nhiêu với Nguyễn Hạ. Cô nghiêm nét mặt; nhẹ nhàng ướm hói: “Dung Lỗi bảo chị đến.”

Y như rằng, Nguyễn Hạ trở nên lúng túng như gà mắc tóc; nụ cười méo xệch.

“Tiểu Hạ?” Một linh cảm chẳng lành bỗng ập đến với cô.

“Chị,” Vẻ tươi cười của Nguyễn Hạ chuyển sang thảng thốt, “Em xin lỗi, em đã làm chị phải lo lắng.”

“Em... em và Kevin chẳng có gì cả. Từ trước đến nay, anh ấy chỉ coi em như một người em gái, chỉ có mình em là đơn phương, chuyện là vậy.”

“Tiểu Hạ, em biết chuyện này từ khi nào? Ai nói với em?” Cố Minh Châu ngắt lời cô bé.

“Hôm đó chị để quên PDA ở quán cà phê, em đuổi theo định đưa chị nhưng không kịp. Em sợ chị xảy ra chuyện gì nên đi theo. Lúc đến bệnh viện, em thấy Kevin dìu chị đi vào... Em gọi điện hỏi anh ấy. Sau đó anh ấy ra ngoài gặp em và nói chuyện.” Nguyễn Hạ cười lơ đễnh như thể đang hồi tưởng lại một đoạn ký ức đẹp đẽ.

Cố Minh Châu hiểu cô bé này hơn ai hết, ngay giây phút này, cô đọc được nỗi đau bị kìm nén trong đôi mắt ấy. Thế nhưng Dung Lỗi đã đẩy hai chị em cô đến bước đường này, cô cũng chẳng thế nào rút lui. Nắm chặt tay, cô trầm ngâm trong giây lát rồi bảo, “Tiểu Hạ, lần này chị có lỗi với em.”

Nguyễn Hạ vẫn gượng cười, đoạn lắc đầu, “Không đâu chị. Chị không hề làm sai gì cả.”

“Thực ra... bây giờ ngẫm lại, đáng lẽ em phải đoán ra ngay từ đầu rồi mói phải. Hai người quen nhau, huống hồ, ngoài chị ra thì còn ai xứng với Kevin nữa, còn ai mới đủ sức để khiến anh ấy sống cảnh giày vò, vậy mà vẫn nặng tình, chỉ biết cất mãi trong lòng?”

“Chị, trong hai chúng ta không ai sai cả. Chị cũng đừng tội nghiệp em. Em vẫn ổn, đành rằng rất buồn nhưng em cũng nghĩ thoáng hơn rồi. Cho em ít thời gian để vượt qua chuyện này, rồi em sẽ trở lại như xưa thôi.”

Cố Minh Châu nhìn cô bé rồi bất giác cười nhạo bản thân, “Chị luôn muốn bảo vệ em, vậy mà kết cục chính chị lại là người làm tổn thương em. Tiểu Hạ, chị có lỗi với dì Nguyễn và mẹ em, chị cũng có lỗi với cả bà ngoại nữa.”

Nhắc đến người mẹ cùng người bà đã tạ thế, Nguyễn Hạ không còn vác nổi trên mình lớp vỏ kiên cường được nữa. Khóe mắt cô bé hoe hoe đỏ, thế rồi từng giọt nước mắt tuôn rơi tí tách mang theo một nỗi bơ vơ lạc lõng như thể bị cả thế giới bỏ rơi.

Cố Minh Châu kéo con bé ngả vào người mình, hai chị em ngồi cạnh nhau trên ghế sofa. Nguyễn Hạ dựa vào vai cô, rấm rứt khóc, Cố Minh Châu vỗ vào tay Nguyễn Hạ, từng cái, từng cái một.

“Trước mặt chị đừng làm như không có chuyện gì, chị là người thân duy nhất của em, đành rằng chị không thể nhường Dung Lỗi cho em nhưng em vẫn có thể dựa vào chị cơ mà.” Cố Minh Châu ôm cô bé, nhẹ nhàng bảo, “Tiểu Hạ, chuyện tình cảm giữa chị và anh ấy rất nhập nhằng phức tạp, ngay cả chính bọn chị cũng không biết nó bắt nguồn từ đâu. Nếu bây giờ em có hỏi chị yêu anh ấy ở điểm nào, chắc chắn chị sẽ phải nghĩ ngợi, tìm từ một lúc rồi mới nói với em được. Đối với chị, yêu anh ấy cũng giống như mặt trời mọc mặt trời lặn. Nhưng với người không biết rõ như em, thì anh ấy là một người đàn ông độc lập, đẹp trai, cao to, có sức hút, tài cán và giỏi giang. Thế nên chị không hề lấy làm ngạc nhiên khi biết em thích anh ấy. Chị không muốn thấy em mang nặng cảm giác có lỗi. Việc này hết sức thường tình hoặc nói cách khác thì nó đã chứng tỏ mắt nhìn người của em.”

Nguyễn Hạ nức nở, vươn tay ôm choàng Cố Minh Châu.

“Giả sử em bảo, em thấy phân vân thì chị vẫn có thể hiểu được... Tiểu Hạ, chị cũng yêu anh ấy, chị hiểu điều đó hơn ai hết, chị biết rằng rời bỏ người đàn ông mình yêu khó đến nhường nào.”

Nguyễn Hạ run lên lẩy bẩy theo từng lời cô nói, “Chị... chị đừng an ủi em nữa được không, chị càng nói, em càng thấy buồn...”

Nguyễn Hạ nói thế... gợi lòng cô nhói lên một cảm giác tội lỗi trước nay chưa từng có, “Được rồi, chị em mình không nói nữa.”

Cô rót nước cho Nguyễn Hạ. Cô bé ngồi dậy, ngượng ngùng rút giấy ăn, lau nước mắt nước mũi, đoạn đỡ cốc nước làm mấy hóp. Im phăng phắc, sự lúng túng lấn khuất đâu đó trong bầu không khí im phăng phắc này.

Cả hai chị em đều thấy khó xử, chẳng những thế mà còn rối như bòng bong, nhưng mấu chốt vẫn là chữ “tình”, chứ chẳng liên quan gì đến ai đúng ai sai. Nếu giải quyết không đến nơi đến chốn, sau này gặp mặt nhau sẽ chỉ càng thêm bối rối. Việc này Cố Minh Châu nắm rõ hơn ai hết, mà tính tình Nguyễn Hạ thì có khác gì cô, lẽ dĩ nhiên con bé cũng hiểu.

“Chị, chị là người em luôn ngưỡng mộ bấy lâu nay, anh ấy lại là người em yêu. Hai người về với nhau, tuy em thấy buồn cho bản thân mình nhưng quả thực em cũng lấy làm mừng. Bản thân Kevin là người giỏi giang tài cán, thật lòng mà nói chỉ có chị mới xứng với anh ấy.”

“Kevin bảo, chị sợ sẽ làm em tổn thương nên chị mới lần lữa không dám nói. Còn anh ấy sợ làm chị buồn nên cũng không muốn ép chị. Thái độ quả quyết của anh ấy vào lúc đó... khiến em hơi chạnh lòng. Thành thử đến tận hôm nay, em mới dám thú nhận với chị rằng em đã biết mọi chuyện. Chị, em đã nghĩ rất nhiều và muốn thú nhận với chị: em xin lỗi vì đã từng có ý nghĩ muốn chia rẽ hai người.”

“Chị nói rồi, đây là chuyện hết sức bình thường. Vả chăng, một trong những điều chị dạy em có cả câu ‘người không vì mình, trời tru đất diệt’, đúng không nào?” Cố Minh Châu tếu táo nói cốt làm dịu bớt bầu không khí ủ ê.

Song Nguyễn Hạ lại lắc đầu, vẻ mặt nặng trĩu, “Trong mắt em, chị là người bạo dạn, hoàn mỹ, tốt bụng, giỏi giang... Từ ngày theo chị, em học được cách kiên cường đối mặt với khó khăn. Và cả... nói ra đúng là dở khóc dở cười, hồi xưa em không dám biểu lộ tình cảm với Kevin, nhưng em luôn nghĩ tới chị, thậm chí đứng trước mặt anh ấy mà trong đầu em toàn hình ảnh của chị, có thế em mới đủ dũng khí để thổ lộ với anh ấy.”

Nguyễn Hạ buồn lắm.

Tâm sự với người-yêu-của-người-yêu những chuyện này, dù đó có là người cô luôn ngưỡng mộ đi chăng nữa thì cũng khó tránh khỏi cảm giác... mình thật hèn mọn.

Bao năm cưu mang chăm sóc, Cố Minh Châu đã quá thấu hiểu những nỗi đau ẩn sau ánh mắt của cô bé, “Tiểu Hạ, đây không phải lỗi của em. Chuyện tình cảm giữa chị và anh ấy đã nhập nhằng nhiều năm, con người ta ai mà chẳng thế, ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng sâu sắc nhất.” Cô toan nói, em còn trẻ, sau này nhất định sẽ gặp được người để lại cho em ấn tượng sâu sắc. Thế nhưng nom vẻ mặt bần thần của Nguyễn Hạ, cô đành thôi, không nói nữa.

Nói cho cùng thì Nguyễn Hạ cũng từng sùng bái Cố Minh Châu suốt quãng đường trưởng thành, đồng thời đã nghĩ thoáng hơn nên cô bé muốn nói ra tất cả: “Em xin anh ấy đừng vội nói với chị rằng em đã biết. Lúc đó trong lòng em rối bời, không biết phải đối mặt với chị ra sao. Hôm chị bảo anh Trình Quang mang mỹ phẩm đến cho em, em và anh ấy đã tâm sự rất lâu. Anh ấy kể, tình cảm giữa chị và Kevin quá mãnh liệt, cứ như thế tự nhiên bắt lửa và bốc cháy, ngoại trừ hai người ra, những kẻ khác toan xen vào ắt sẽ tan thành tro. Từ bấy đến giờ em đã ngẫm về điều đó và rồi thấy anh ấy nói quả không sai.”

Cố Minh Châu thở dài, “... ừm.”

Cố Minh Châu nhận ra, quả thật Nguyễn Hạ đã phải suy nghĩ rất nhiều, e rằng hôm nay đến chỉ để dốc bầu tâm sự và thông báo với cô. Việc duy nhất Cố Minh Châu phải làm lúc này là lắng nghe.

“Đáng nhẽ mấy hôm trước em đã định nói với chị nhưng sáng hôm đó bà ngoại ra đi đột ngột...” Nguyễn Hạ lí nhí nói, răng cắn vào môi hằn lên mấy vết sâu nhợt nhạt. Cô bé trầm ngâm rất lâu, song Cố Minh Châu vẫn kiên trì chờ đợi, đợi đến khi cô bé lại ngấng đầu lên, “Chị, thực ra em muốn nói: có lẽ em cũng chẳng yêu anh ấy thật lòng. Mà có lẽ bởi em đã bắt chước theo phong cách sống của chị quá lâu, thành thử... em cũng chọn yêu cùng một người đàn ông với chị.”

“Em mong sau này sẽ gặp được một nửa không thể tách rời của riêng mình.”

Vì quá sùng bái chị mình nên cô bé đã bắt chước theo mọi hành động của người chị. Chưa thấy thỏa mãn, thậm chí cô bé còn đặt mình theo góc độ của chị, suy nghĩ cân nhắc mọi việc đều theo cách của chị. Và rồi trao trái tim cho cùng một mẫu người mà chị yêu.

Cố Minh Châu chẳng biết nên nói gì.

“Tiểu Hạ, chị không biết phải nói với em thế nào. Có lúc, thật ra chị rất nhát chết. Chồng sắp cưới của Cố Yên từng nói, cái tính ấy chính là rào cản của chị, vào những lúc cần phải hành động lý trí thì chị lại làm theo cảm tính, thế nên mới rơi vào cảnh ‘đau khố tự chịu’ này. Ha, nhưng lần này, chị lại thấy mình rõ may... may mà lần này cái tính nhát chết lại phát huy tác dụng, qua cách đối mặt với cuộc sống của em, chị thấy - nhóc ạ, em lớn thật rồi.” Cố Minh Châu xúc động nói, “Thực ra em không giống chị, Tiểu Hạ, em giỏi hơn chị nhiều.”

Lời vừa dứt, cũng là lúc Nguyễn Hạ vỡ òa trong nước mắt.

Bỗng thời gian như quay ngược trở lại ngày mẹ cô mãi mãi ra đi. Khi ấy cả thế giới nhuốm một màu xám u hoài, thế rồi chị Sở Sở xuất hiện đã đem ánh sáng đến cho cô.

Thế mà ngày hôm nay, chính cô mới là người mang trên mình thứ sức hút kỳ diệu ấy.

Khi nhìn lại, những ngày hè tăm tối ngờ nghệch thuở ấy dường như chỉ còn là một mẩu ký ức. Song giờ đây, khi hòa mình vào cái rét căm căm ngày đông, trái tim Nguyễn Hạ đã trở nên kiên định như sắt đá - thì ra đây chính là trưởng thành.

“Chị, cho phép em được gặp con của chị và Kevin được không chị?”