Chí Tử Bất Du

Chương 8

Là Tiêu Hoằng sao? Tôi nghĩ, cầm điện thoại lên.

“Chào ngài, xin hỏi là ngài Hàn sao?” đầu bên kia truyền đến giọng nữ cung kính lễ phép, hẳn là nhân viên trực quầy của khách sạn.

Tôi sửng sốt một chút, vội vàng trả lời: “Vâng, là tôi.”

“Thật xin lỗi đã quấy rầy ngài, có một vị tên là Lưu Cẩm Nghi gọi điện tới nói là muốn tìm ngài, xin hỏi ngài có muốn tiếp chuyện hay không?”

Lưu Cẩm Nghi? Sao cậu ta lại biết tôi ở đây? Trong đầu tôi đầy ngập dấu chấm hỏi, bất quá vẫn không quên trả lời: “Làm phiền cô giúp tôi nối máy.”

“Dạ vâng, xin ngài chờ một chút.”

Sau một hồi nhạc chờ dễ nghe, tôi nghe thấy thanh âm vừa bối rối vừa khẩn trương của Lưu Cẩm Nghi.

“Hàn Sanh, là Hàn Sanh sao? Là Hàn Sanh tôi quen đi!”

Nghe vậy, tôi không khỏi bật cười nói: “Cái gì mà có phải Hàn Sanh cậu quen hay không quen? Cậu quen không phải chỉ có một Hàn Sanh tôi sao?”

“Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi….” Đầu bên kia rõ ràng truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm của Lưu Cẩm Nghi, nhưng vài giây tiếp theo sau khi cậu ta hít sâu một hơi, mở miệng chính là chửi ầm lên: “Hàn Sanh____! Tên chết tiệt nhà cậu, ngu ngốc, ngu ngốc! Cậu có biết tôi tìm cậu đã bao lâu không? Tôi cơ hồ gọi đến khắp các nhà trọ, khách sạn, thậm chí cả dân túc ở Hoa Liên rồi đấy cậu có biết không hả!”


Đầu tôi choáng váng, không phải chỉ là nộp trễ thôi sao? Tôi cũng không nhớ rõ lúc nào thì mình biến thành nhà văn đứng đầu, làm biên tập tìm tôi vội vàng như thế a? Tôi một bên đào đào lỗ tai hơi ù đi vì bị cậu ta mắng to, một bên lành lạnh hỏi: “Tôi nói nha Cẩm Nghi, cậu không phải là vì ghi hận cái tin nhắn’ trả thù kia của tôi, cho nên mới khẩn cấp tìm tôi đòi bản thảo chứ? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Bản thảo còn chưa viết xong___”

“Ai đang nói bản thảo! Cậu có biết tôi lo cho cậu nhiều thế nào không? Cư nhiên nhắn một tin nói cậu cùng Tiêu Hoằng đến Hoa Liên xong liền biến mất tăm, di động với điện thoại bàn cũng không gọi được….”

Tôi giữa khổ tìm vui ha ha cười nói: “Không có cách nào mà, điện thoại nhà bị Tiêu Hoằng làm hỏng rồi, di động của tôi cũng không biết quăng ở đâu, bất quá xui xẻo nhất là xe của Tiêu Hoằng bị trộm mất, cái xe đó rất đắt tiền nha.” Tôi gãi gãi đầu, bất đắc dĩ thở dài nói: “Ai, cậu không biết lúc tôi nghe Tiêu Hoằng bảo xe bị trộm, lòng tôi gấp thế nào đâu, thế mà Tiêu Hoằng còn như không có việc gì, làm tôi thấy mình khẩn trương như thế thật là ngu ngốc.”

Tôi còn chờ mong Cẩm Nghi có thể nói mấy câu an ủi, nhưng mà, đầu dây bên kia lại thật lâu không truyền đến hồi âm, tràn ngập bên tai tôi, chỉ có tiếng hít thở trầm trọng.

“Cẩm Nghi?”

“….Tôi đã tới Hoa Liên rồi, lập tức sẽ qua chỗ cậu, trước khi tôi đến, cậu không được làm gì cả, biết chưa? Lại càng không được làm chuyện ngu ngốc gì! Bằng không tôi tuyệt đối sẽ không giúp cậu nhặt xác!” Nặng nề mà đập rầm một cái, Lưu Cẩm Nghi cắt đứt điện thoại, chỉ bỏ lại cho tôi một câu khó hiểu như thế.

Rốt cuộc là việc gì làm Cẩm Nghi vội vã như vậy a? Lòng tôi tràn đầy khó hiểu, ngồi xuống trước máy tính cũng không đánh được một chữ, bèn bỏ đó quay ra mở tivi xem mấy chương trình giải trí.

Mấy ngày mưa to làm cho các nơi xảy ra không ít tai nạn, bất quá mấy chuyện này đối với tôi mà nói đều là việc không liên quan đến mình, thuần túy là rảnh rỗi mà thôi.

Lúc ấy, kim đồng hồ chỉ 7h30, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

“Đến đây đến đây, đừng gõ nữa, làm gì mà giục quá thế a?” Tôi mở khóa phòng, mở cửa, liền thấy Lưu Cẩm Nghi đầu đầy mồ hôi đang thở hồng hộc, ngay cả kính mắt thô vuông của cậu ta cũng lệch sang một bên.

Lưu Cẩm Nghi dần bình ổn hơi thở, quan sát tôi một lượt từ đầu tới chân, rồi mới như là mất hết sức lực ngồi xổm xuống, vẻ mặt an tâm nói: “Thật tốt quá, cậu không có việc gì….”

Tôi nhường lối để Lưu Cẩm Nghi vào phòng, hoang mang hỏi: “Nói nhảm, tôi có thể có việc gì chứ?”

Lưu Cẩm Nghi liếc nhìn tôi một cái, miễn cưỡng nhếch nhếch khóe miệng, tựa hồ là muốn nở nụ cười, nhưng sao vậy cũng không dấu được chua xót cùng lo lắng trên mặt, “Đúng rồi, cậu có thể có việc gì chứ? Cậu hẳn là còn chưa biết mới đúng….Nhưng vì cái gì lại nói với tôi cậu với Tiêu Hoằng cùng đi du lịch? Đó căn bản là chuyện không thể….”


Tôi cả giận nói: “Vì cái gì tôi với Tiêu Hoằng đi du lịch lại là việc không thể? Tôi thừa nhận tôi là cái trạch nam, bất quá trạch nam cũng có quyền ra ngoài đi____”

Lưu Cẩm Nghi mạnh bắt lấy bả vai tôi, lực đạo quá lớn làm tôi nghe thấy được cả tiếng khớp tay cậu ta răng rắc xoay động, Cẩm Nghi hạ thấp mặt, cho nên tôi không thấy rõ được vẻ mặt, nhưng toàn thân Cẩm Nghi run run lại trực tiếp biểu đạt tình cảm mãnh liệt còn hơn cả ngôn ngữ.

“Hàn Sanh….Tiêu Hoằng….Tiêu Hoằng cậu ấy chết rồi….Ngày hôm qua tôi đã đi xác nhận thi thể…Thật là Tiêu Hoằng không sai….” Thanh âm Cẩm Nghi nghẹn ngào, ngay cả một câu cũng không nói được rõ ràng.

Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi lời Cẩm Nghi nói, cậu ta đang đùa tôi đi? Tôi vừa mới bảo Tiêu Hoằng đi ra ngoài mua vài thứ cho tôi mà thôi, cậu ta sao có thể đi xác nhận thi thể của Tiêu Hoằng vào ngày hôm qua được?

“Cẩm Nghi, cậu đang nói gì thế? Tiêu Hoằng còn đang sống sờ sờ….”

Lưu Cẩm Nghi run rẩy ngẩng đầu, đỏ mắt nói: “Đủ rồi…Hàn Sanh….Tỉnh mộng đi….Tiêu Hoằng đã chết rồi…”

“Chiều hôm qua cảnh sát đến nhà tìm cậu, nhưng cậu không có nhà, cũng không có cách nào liên lạc….Tôi và hàng xóm cạnh nhà cậu có tán gẫu qua vài lần, cho nên cảnh sát tìm tới nhà xuất bản, muốn tôi đi hỗ trợ xác nhận thi thể…” Lưu Cẩm Nghi nói tới đây, dùng sức cắn cắn môi, tôi giống như ngửi thấy được mùi rỉ sắt.

“Bởi vì mưa to nên vách núi sạt lở….Không chỉ Tiêu Hoằng, còn có vài chiếc xe cùng đường bị chôn vùi, đội cứu viện tìm mười mấy tiếng đồng hồ…” Cậu ta nhếch khóe môi chua xót cười.

“Không ai còn sống….Kể cả Tiêu Hoằng….Tất cả đều đã chết….”

Đây nhất định là chuyện đùa, Tiêu Hoằng còn sống a, Lưu Cẩm Nghi nhất định là nhận sai, đúng, nhất định là nhận sai, dù sao Lưu Cẩm Nghi cũng là con bìm bịp bốn mắt mà.

Nghĩ vậy, tôi cười cười vỗ vai Lưu Cẩm Nghi, nói: “Cẩm Nghi, cậu lầm rồi, người kia không phải Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng vừa rồi còn đi ra ngoài giúp tôi mua bữa tối nha, anh ấy không chết, không tin cậu hỏi nhân viên khách sạn____”

Tôi còn chưa nói xong, Lưu Cẩm Nghi đã hung hăng vung một đấm, tôi nặng nề ngã xuống đất, tay phải ấn má sưng đỏ, không dám tin nhìn cậu ta.

“Hàn Sanh, đừng mơ mộng nữa!” Cẩm Nghi rơi nước mắt, túm cổ áo kéo tôi lên, dùng giọng nói khàn khàn khóc quát: “Tỉnh lại đi, tỉnh táo lại! Nếu cậu không chịu chấp nhận sự thật thì Tiêu Hoằng biết làm sao bây giờ? Cậu đừng mơ mộng nữa!”

Tươi cười trên mặt tôi cứng lại, lăng lăng nói: “Mộng cái gì? Tiêu Hoằng thật sự không chết a, là cậu lầm, Tiêu Hoằng không có chết….”


Lưu Cẩm Nghi trợn mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy đau thương, còn mang theo cả thương hại…Cậu ta nghĩ là tôi điên rồi.

Không sai, vẻ mặt cậu ta, ánh mắt cậu ta, đều không tiếng động nói “Cậu điên rồi” ____tôi điên rồi? Không, tôi biết tôi không điên, tối hôm qua tôi với Tiêu Hoằng còn làm đến kịch liệt như vậy, khoái cảm vẫn còn lưu lại trong cơ thể tôi, hơn nữa phục vụ sinh kia vừa rồi còn vào phòng, còn cùng Tiêu Hoằng nói chuyện nữa, đó đâu phải là giả, tuyệt đối không phải là tôi ảo tưởng ra!

Tôi không điên! Tôi không phải kẻ điên! Môi tôi run run, muốn hét to lên, muốn Lưu Cẩm Nghi không được dùng ánh mắt thương hại này nhìn tôi!

Ngay tại tôi cảm thấy mình tựa hồ sắp hỏng mất, cửa phòng bỗng dưng cạch một tiếng mở ra, Tiêu Hoằng tươi cười tự nhiên bước vào.

“Hàn Sanh, anh về rồi đây, chợ đêm không mở nhưng mà mấy thứ em muốn anh đều mua được___” Tiêu Hoằng giật mình đứng lại, nhìn Lưu Cẩm Nghi, lại quay đầu nhìn tôi, như không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Vừa thấy Tiêu Hoằng, đầu óc hỗn loạn của tôi phút chốc tỉnh táo lại, bỏ tay Cẩm Nghi ra, thất tha thất thểu chạy đến bên Tiêu Hoằng, nhịn không được mừng như điên nói: “Cậu xem, Tiêu Hoằng đã về rồi, rõ ràng là Tiêu Hoằng! Cho nên là cậu nhận sai người, Tiêu Hoằng sao có thể đã chết được? Sao có thể!”

Tôi còn nghĩ Lưu Cẩm Nghi sẽ mừng rỡ giống như tôi, tôi nghĩ cậu ta sẽ nhẹ nhàng thở ra nói thật tốt quá, là cậu ta nhận sai người, nhưng những gì tôi ‘nghĩ’ đến đều không hề xảy ra, Lưu Cẩm Nghi sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ trừng to mắt, như là nhân vật chính gặp quỷ trong phim kinh dị.

“Sao có thể….Người kia là Tiêu Hoằng không thể sai…Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là cái gì?!” Lưu Cẩm Nghi sợ hãi bước lùi lại.

“Anh ấy chính là Tiêu Hoằng a, còn có thể là ai? Hứ, Tiêu Hoằng, Cẩm Nghi lại còn nói là anh đã chết, còn đi xác nhận thi thể của anh nữa, anh nói có buồn cười không?” Tôi muốn cười, nhưng cuối cùng lại không thể cười nổi, bởi vì sắc mặt Tiêu Hoằng cũng trắng bệch hệt như Cẩm Nghi….Không, là Tiêu Hoằng tái nhợt, giống như màu da của người chết, quỷ dị không một chút huyết sắc.

Tôi kỳ thực đã sớm nhận ra, chỉ là tự nhủ với mình đừng để ý.

Tuy rằng thân thể Tiêu Hoằng lạnh như băng, tuy rằng màu da Tiêu Hoằng thực trắng bệch, nhưng mấy cái đó đều không quan trọng, chỉ cần Tiêu Hoằng còn ở bên tôi, còn như trước đây yêu thương tôi là được rồi….

Nhưng nếu Tiêu Hoằng đã sớm chết, vậy thì người ở trước mặt tôi đây___là ai?

“Hàn Sanh….” nâng tay lên, tựa hồ muốn vuốt ve mặt tôi, đầu ngón tay nhợt nhạt, lạnh lẽo….Khi tôi phản ứng được, bản thân đã theo bản năng đẩy tay ‘Tiêu Hoằng’ ra, rụt lùi vài bước.


Nếu là Tiêu Hoằng bình thường,  nhất định sẽ hoang mang nghiêng đầu, một bộ không rõ lắm anh lại làm gì khiến tôi tức giận. Nhưng mà ‘Tiêu Hoằng’ hiện tại, sau khi bị tôi đẩy tay ra, ‘hắn’ rõ ràng ngẩn ra, trên mặt lập tức hiện lên tươi cười so với khóc còn khó coi hơn.

“Thật sự chỉ là muốn nhìn em một lần cuối mà thôi, nhưng anh….Thực xin lỗi…Hàn Sanh…thực xin lỗi….”

Vì cái gì phải nói thực xin lỗi? Vì cái gì lại lộ ra biểu tình khổ sở như thế với tôi?

Đầu tôi loạn thành một đoàn, nhớ lại điện thoại bị hỏng, di động không thấy, cổng kết nối bị cố ý phá hư….Hết thảy hết thảy, vốn chính là ‘Tiêu Hoằng’ trước mắt tự biên tự diễn đi? Cũng chỉ vì không cho người ta liên lạc với tôi….

Thủ đoạn vụng về biết bao nhiêu?

Những gì ‘Tiêu Hoằng’ làm chỉ có thể lừa được nhất thời, không lừa được một đời…. chính ‘Tiêu Hoằng’ cũng hiểu rất rõ đi? Nhưng vì sao ‘hắn’ vẫn thà có ‘nhất thời’ ngắn ngủi như thế?

“Hàn Sanh….Em đang sợ anh sao?”

‘Tiêu Hoằng’ muốn đến gần tôi, nhưng ‘hắn’ mới bước tới từng bước, cơ thể tôi liền không khống chế được mà run rẩy, cho nên ‘hắn’ dừng lại, giữ khoảng cách xa xa nhìn tôi, nước mắt chậm rãi chảy xuống hai má, tí tách rơi trên mặt đất.

“Thực xin lỗi….Anh không muốn làm em sợ hãi, anh chỉ là muốn….Anh chỉ là muốn…..”

Chỉ là muốn cái gì? Câu kế tiếp ‘Tiêu Hoằng’ cũng không nói, đầu ‘hắn’ cúi thấp, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống….Cuối cùng, ‘hắn’ hạ mi, xoay người, từng bước một, đi ra khỏi phòng, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Lưu Cẩm Nghi há hốc mồm, hoảng sợ hỏi tôi: “Hàn Sanh, người kia….Rốt cuộc là ai? Vì sao lại giống Tiêu Hoằng như thế? Chắc không phải, không phải____”

Tôi hoàn toàn không nghe được những gì Cẩm Nghi nói, chỉ lăng lăng trừng mắt nhìn cửa phòng, cảm giác như giật mình tỉnh mộng, tôi không hiểu…Không hiểu vừa rồi tôi vì cái gì phải nghi hoặc? Lại vì cái gì phải sợ hãi?

Vừa rồi người kia là Tiêu Hoằng, tuyệt đối là Tiêu Hoằng, trừ bỏ Tiêu Hoằng, không bao giờ có người nào nữa sẽ dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn tôi, không bao giờ có người nào nữa sẽ dùng đôi tay mạnh mẽ ôm lấy tôi, không bao giờ có người nào nữa sẽ vì tổn thương tôi mà rơi lệ….Thế giới của tôi, chỉ có mình Tiêu Hoằng.


Nhưng Tiêu Hoằng đi rồi, anh không cần tôi, bởi vì tôi cư nhiên lại hoài nghi anh không phải là Tiêu Hoằng thật sự, bởi vì tôi cư nhiên lại sợ anh, cho nên anh đi rồi, đi rồi….

Nước mắt che lấp tầm mắt, xung quanh đều trở nên vặn vẹo, dần dần cách rời tôi, cho dù cố hết sức vươn tay, cũng chẳng thể vãn hồi….

Thế giới của tôi, sụp đổ mất rồi.