Chí Tử Bất Du

Chương 10

Tôi đi đến phòng bếp, cầm dao gọt hoa quả, dò tìm động mạch vành, tôi là người rất sợ đau, cho nên nếu được, hy vọng có thể tận lực giải quyết một lần.

Nhưng cho dù không thể một lần giải quyết, chỉ cần mất máu quá nhiều, tử vong cũng không phải vấn đề đi, chỉ là thời gian nhiều hơn chút ít mà thôi.

Tôi nhắm mắt lại, cầm dao gọt hoa quả đặt lên cổ muốn vạch một đường, vốn tưởng rằng sẽ rất đau, nhưng không có, không chỉ không đau, mà ngay cả một giọt máu cũng không chảy.

Nhiệt độ lạnh lẽo quen thuộc, gắt gao, gắt gao cầm tay tôi.

“Hàn Sanh, em định làm cái gì?” giọng nói trầm thấp thân quen, lo lắng vang lên bên tai tôi, dao nhỏ trong tay bị Tiêu Hoằng đoạt đi.

Trong phút chốc nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện trước mặt, tôi cảm thấy tay chân mềm nhũn, giây tiếp theo, cả người đã ngã ngồi trên sàn.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng làm cho tôi thực vui sướng, thật sự vô cùng vô cùng vui sướng, tôi cứ tưởng anh sẽ không bao giờ quay trở lại nữa….Rõ ràng là sung sướng như thế, nhưng đồng thời, xúc động muốn khóc lại mãnh liệt trồi lên.

Tôi lớn tiếng khóc rống.

Nước mắt rơi không ngừng, con ngươi đau xót, thanh âm khàn khàn mang theo giọng mũi, thậm chí cả nước mũi cũng chảy ra cả đống lớn, so với mấy đứa con nít trong vườn trẻ chỉ có hơn chứ không kém, tôi cũng biết mình bây giờ trông vừa buồn cười lại vừa mất mặt, nhưng vẫn không có cách nào ngừng lại, chỉ có thể không ngừng không ngừng khóc.


Nhìn tôi khóc quá mức như thế, Tiêu Hoằng luống cuống chân tay, tay anh nâng lên như muốn xoa xoa đầu tôi an ủi, nhưng cái tay kia lại dừng lại giữa không trung, do dự không quyết.

“Hàn Sanh, thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, anh biết anh không nên xuất hiện, anh xuất hiện sẽ chỉ làm em sợ hãi, nhưng mà em vì cái gì lại…” Tiêu Hoằng cầm chặt chuôi dao, hai mắt mang theo khẩn cầu, “Chuyện như thế này đừng lặp lại nữa, Hàn Sanh, em nhất định phải sống thật tốt, phải sống!”

Anh càng nói càng kích động, vẻ mặt như sắp khóc, “Em không phải vẫn muốn có một ngôi nhà sao? Tiền bảo hiểm của anh đều để lại cho em, Hàn Sanh, em có thể dùng nó mua hẳn gian phòng này, nếu không thích cũng không sao, em có thể mua cái khác, nếu tiền bảo hiểm không đủ anh còn tiền gửi ngân hàng, tất thảy đều là của em!”

“Em không cần!” Đầu tôi lắc mạnh như trống bỏi, hai tay gắt gao nắm thành quyền, ngữ không thành tiếng nói: “Chỉ có một mình em….Không có anh…..Em không cần……”

Lời nói đứt quãng, nhưng tôi nghĩ Tiêu Hoằng hiểu được ý của tôi, anh lại lần nữa vươn tay, tuy rằng còn hơi chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn lau đi nước mắt cho tôi.

“Hàn Sanh, em không sợ anh sao?” anh lẳng lặng nhìn tôi hỏi.

Tôi vẫn như cũ dùng sức lắc đầu, sụt sịt mũi nức nở nói: “Khi đó em không phải cố ý….Đầu em rất hỗn loạn..chỉ là lập tức không có cách nào….” Nói tới đây, tôi ngẩng đầu lên, bối rối túm lấy quần áo anh nói: “Nhưng em thật sự không sợ anh! Thật sự, mặc kệ anh là người hay là quỷ, em cũng không sợ!” Cho nên làm ơn đừng rời bỏ em, đừng rời bỏ em lần nữa!

Nghe vậy, ánh mắt nguyên bản chất đầy bi thương của Tiêu Hoằng từ từ trở nên nhu hòa, anh nâng cằm tôi lên, cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch vệt nước mắt.

“Hàn Sanh….em có biết lúc anh bị chôn sống, trong đầu luôn nghĩ gì không?”  Tiêu Hoằng vừa nói, vừa dẫn tôi lại ngồi xuống ghế sô pha.


‘Chôn sống’, hai chữ này từ miệng Tiêu Hoằng thoát ra, chỉ là nhẹ nhàng thản nhiên, phảng phất như đang nói thời tiết hôm nay đẹp hay không đẹp vậy.

Tôi khụt khịt, hơi do dự trả lời: “Là ‘mình đã chết rồi’ sao?”

“Đúng vậy, là ‘mình đã chết’….Rồi mới, anh nghĩ đến em.” Tiêu Hoằng dịu dàng  vuốt gọn tóc mai của tôi, tầm mắt vừa như đang nhìn tôi, lại vừa như xuyên thấu qua tôi nhớ lại ký ức đã qua, “Cho dù là liếc mắt một cái thôi cũng được, anh rất muốn được nhìn thấy em….Nếu anh chết, em sẽ khóc đi? Anh biết em là người rất kiên cường, nhưng kiên cường của em, nhất định phải có người ở bên mới có thể kiên cường….”

“Anh hy vọng nếu anh thật sự đã chết, ít nhất trước khi em tìm được một người khác mà em có thể dựa vào, có thể yên tâm làm bạn tới già….”

“Em chỉ có anh.” Tôi vội cầm lấy tay anh, đỏ mắt nhìn thẳng vào mắt anh, muốn cho anh biết tâm tình của tôi, “Em chỉ có anh, chỉ có anh….”

Tiêu Hoằng bỗng dưng ôm tôi vào lòng, chậm rãi nói: “Hàn Sanh….Em đã nhìn thấy ‘thi thể’ của anh đi? Khi đó, khi bị chôn sống anh vẫn luôn nghĩ đến em….sau đấy chờ anh lấy lại tinh thần, anh đã đứng trước cửa nhà chúng ta….Anh một chút cũng không thể giải thích nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một việc anh xác thực chắc chắn____đó là anh thật sự đã chết.”

Tiêu Hoằng cúi đầu nở nụ cười tự giễu, hơi thở lạnh băng như gió lạnh mùa đông, làm tôi khẽ run lên.

“Anh đã chết, ‘thi thể’ cũng đã được người ta tìm thấy, nhưng bây giờ anh lại vẫn đứng ở đây, trái tim anh không đập, ngay cả hô hấp cũng chỉ là giả vờ mà thôi….Hàn Sanh, chính anh cũng không biết mình rốt cuộc là ‘cái gì’, loại quái vật như anh___”


“Nhưng anh là Tiêu Hoằng không phải sao?”

Tôi chủ động ôm lấy anh, nhẹ nhàng mà nghiêng đầu dựa vào bả vai Tiêu Hoằng, hai mắt nhắm chặt lại vẫn như cũ không thể ngăn cản nước mắt trào ra. “Tiêu Hoằng, chỉ cần anh ở bên em là tốt rồi, mặc kệ anh là cái gì….Chỉ cần ở bên em là tốt rồi..”

Tiêu Hoằng lặng im không nói, chỉ buộc chặt vòng tay, gắt gao, gắt gao ôm tôi….Xoang mũi tràn đầy mùi hương trong trẻo mà lạnh lùng của Tiêu Hoằng,  tôi thỏa mãn nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần có thể ở bên anh, muốn tôi vứt bỏ tất cả cũng không sao____trừ điều đó ra, tôi không còn mơ ước gì nữa.

Lưu Cẩm Nghi cầm túi đồ ăn, nhấn chuông đợi cửa mở nhân tiện nhịn không được há mồm ngáp một cái thật to.

Hắn mệt chết đi, phi thường phi thường mệt mỏi, hai ngày trước sau khi nhận được điện thoại của cảnh sát, vì không thể liên lạc với Hàn Sanh, nên hắn đành phải đi xác nhận thi thể của Tiêu Hoằng.

Khi đó, Lưu Cẩm Nghi chợt nhớ tới mail của Hàn Sanh mới gửi cho hắn, cư nhiên lại viết cùng Tiêu Hoằng đi du lịch Hoa Liên____trái tim hắn nháy mắt ngừng đập, lo lắng Hàn Sanh có phải đã biết Tiêu Hoằng đã chết, định làm chuyện ngu ngốc gì hay không, cho nên lại không ngừng không nghỉ chạy tới Hoa Liên, cơ hồ đem danh bạ điện thoại của các khách sạn, nhà trọ ở Hoa Liên gọi hết một lượt.

Rồi sau, hắn tìm được Hàn Sanh, cũng thấy được Tiêu Hoằng….

Buổi tối hôm đó, người mà hắn thấy thật sự là Tiêu Hoằng sao? Hay là một ‘thứ gì đó’ có bề ngoài giống hệt Tiêu Hoằng?

Nhưng ‘Tiêu Hoằng’ kia, hẳn là Tiêu Hoằng đi? Bởi vì hai mắt người đó nhìn Hàn Sanh ôn nhu như vậy….

Lưu Cẩm Nghi lắc lắc đầu, từ trong trầm tư giật mình bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện đã lâu như thế, Hàn Sanh vẫn chưa ra mở cửa!


Chẳng lẽ là_____? Lưu Cẩm Nghi biến sắc, định tông cửa mà vào, nhưng vừa đẩy mạnh một cái, cửa đã cạch một tiếng mở ra. Thấy thế, Lưu Cẩm Nghi vội vàng chạy vào trong, bối rối tìm khắp các phòng.

“Hàn Sanh, Hàn Sanh, cậu ở chỗ nào? Cậu ở chỗ nào!”

Lưu Cẩm Nghi cơ hồ lật tung cả phòng ở lên, nhưng cũng không thấy bóng dáng Hàn Sanh đâu, mà hắn cũng không biết có nên an tâm hay không, bởi vì ít nhất hắn còn chưa thấy thi thể của Hàn Sanh.

“Hàn Sanh, cậu rốt cuộc chạy đi chỗ nào vậy? Chắc không phải thật sự làm việc gì ngốc nghếc đi….”

Lưu Cẩm Nghi càng nghĩ càng lo lắng, suy sút ngồi phịch xuống sô pha trong phòng khách, bỗng dưng, một phong thư trên bàn hấp dẫn ánh mắt hắn. Hắn vội vội vàng vàng bóc ra, bên trong là một mảnh giấy cùng một đĩa cứng.

Lưu Cẩm Nghi không chút nghĩ ngợi để đĩa sang một bên, bắt đầu đọc thư….Nhìn nhìn, lo âu trong mắt hắn dần biến mắt, thay vào đó, là một chút an tâm tươi cười.

Hắn đứng lên, đi tới cửa sổ kéo màn che, để cho ánh nắng ấm áp tràn vào trong phòng, chiếu lên mặt hắn.

“Thật là, hai tên luôn khiến người ta phải quan tâm….Bất quá như vậy cũng tốt….Chỉ cần các cậu cảm thấy hạnh phúc….”

Chỉ cần các cậu hạnh phúc.

Lưu Cẩm Nghi cười khẽ, thấp giọng lẩm nhẩm.